Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương cuối cùng cũng có nhà của mình ở vịnh nước nông, mặc dù địa ốc Hong Kong sau cơn bão tài chính Châu Á chưa phục hồi, biệt thự ven biển tụt giá tới 40%, tòa biệt thự diện tích 2 mẫu Anh vẫn có giá tới 200 triệu HKD. Có điều Diệp Kiến Bân không phải bỏ xu nào, Tôn Thượng Nghĩa vốn nhìn trúng chỗ này từ lâu, khi Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương tới Hong Kong báo tin kết hôn, ông lập tức mua nơi này làm phòng tân hôn tặng vợ chồng họ.
Ngoại trừ nhà chính ra thì ở sát núi còn có một tiểu lâu dùng làm phòng khách, Trương Khác lần này tới Hong Kong không ở khách sạn mà ở trong tiểu lâu hai tầng dựa núi trông ra biển này, có thể ngắm bãi biển náo nhiệt nhất vịnh nước nông từ trên xuống, chỉ tiếc núi hơi cao, người bãi biển nhỏ như con kiến. Nếu chẳng phải mấy ngày qua có ba con tiểu yêu tinh Đường Thanh, Trần Phi Dung, Tôn Tĩnh Mông ở bên cạnh, y nhất định không nhịn được bảo Phó Tuấn bất chấp mọi giá mua một cái ống nhòm tầm xa có chức năng nhìn trong đêm mang về đặt trên ban công tầng hai. Đường Thanh, Trần Phi Dung buổi tối đều ngủ ở đây, Tôn Tĩnh Mông sáng tới đây chơi, tối vẫn về nhà, mặc dù Tôn gia ở cách đây không xa, đi xe chỉ tốn năm ba phút, chỉ có điều khách đã tới rồi, không thể lái xe về lấy quần áo thay.
Đường Thanh rất muốn dứt khoát quay đầu đi, rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp của Tôn Tĩnh Mông, mím môi nói: - Tôi và Phi Dung vừa mua mấy bộ y phục, không biết có hợp với cô không, cô chọn một cái đi.
- Biết ngay Tiểu Thanh tốt nhất mà. Tôn Tĩnh Mông cười lấy lòng, cầm lấy túi, chọn một bộ váy xanh lam vội vàng chạy vào phòng vệ sinh thay đồ.
Phòng vệ sinh ngăn cách phòng ở bằng tường pha lê mờ, Tôn Tĩnh Mông bật đèn lên, cởi y phục ra, thân hình mạn diệu hiện lên trên tường như tranh giấy cắt, Trương Khác nghĩ cho dù mời họa sĩ giỏi nhất tới cũng chưa chắc vẽ được những đường cong tuyệt diệu như vậy.
- Có cần mình mở cửa ra nhìn cho sướng mắt không? Đường Thanh lại từ sau vòng tay qua cổ Trương Khác, nâng cằm y lên, nghiến răng hỏi.
- Hả, nhìn cái gì? Bạn bảo mình mở cửa sổ ngắm nhìn mỹ nữ mặc áo bơi trên bãi biển à? Bạn và Phi Dung nhận lời buổi tối đi bơi cùng mình mà, mình cần gì nhìn những thứ tầm thường đó. Trương Khác quay đầu nhanh ra ban công, nói rất là nghiêm chỉnh, sau đó nhìn sang Trần Phi Dung, trừng mắt nhìn cô, không để cô cười trên đau khổ của người khác.
-... Tôi mặc vừa khít, mắt chọn đồ của hai cô tuyệt thật, tôi mua đồ chẳng vừa ý tẹo nào, toàn chọn bừa để mặc, sau này nhất định kéo hai cô đi dạo phố. Tôn Tĩnh Mông vừa đẩy cửa ra vừa vuốt phẳng váy trên người, chỉ là trong lúc vội vàng, không để ý nhãn hiệu vẫn còn đeo trên cổ, hai cô gái vờ không thấy, Trương Khác lúc này cũng chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy.
Nghe thấy tiếng Diệp lão và Tôn Thượng Nghĩa nói chuyện ngoài sân, Trương Khác giục ba cô gái xuống lầu, thừa lúc Trần Phi Dung và Đường Thanh không chú ý, đi tụt lại phía sau nhét nhãn hiệu vào trong cổ áo Tôn Tĩnh Mông, đến lúc này Tôn Tĩnh Mông mới chú ý là chưa tháo nhãn hiệu ra, cũng không nghĩ gì nhiều.
Đến khi xuống cầu thang, Đường Thanh khoác tay Trương Khác, "vô ý" dẫm trúng chân y, Trương Khác đau méo mặt nhưng vẫn phải tươi cười đi về phía Diệp lão: - Ngồi máy bay lâu như thế, cháu tưởng mọi người về khách sạn nghỉ ngơi trước chứ... Trong lòng thì kỳ quái, cô nàng này hôm qua còn cùng Tôn Tĩnh Mông thân như chị em ruột, sao hôm này lại chuyên môn nhắm vào Tôn Tĩnh Mông rồi? Buổi chiều đi dạo phố cũng bỏ Tôn Tĩnh Môn lại, chỉ kéo Trần Phi Dung đi.
- Đừng có thấy ta 86 tuổi mà nhầm, ta chưa vô dụng như cậu nghĩ đâu... Diệp Tổ Phạm ưỡn thẳng lưng, giọng sang sảng nói:
Diệp Kiến Bân giới thiệu cha mẹ mình cho Trương Khác, năm 95 Diệp Khánh Dân điều tới quân khu Thẩm Dương làm phó tham mưu trưởng quân khu, không có cơ hội gặp Trương Khác, chủ động bắt tay y, nói: - Tôi nghe kể về cậu từ năm 95 rồi, chớp mắt đã 5 năm qua đi, cảm nhận thực sự được thế nào là thế giới thuộc về tuổi trẻ, làm được thành tích đó thật không đơn giản, hơn đám cả đợi trong bộ đội chúng tôi nhiều...
- Bác Diệp nói thế là muốn cháu trốn vào phòng không ra gặp ai nữa rồi. Trước mặt Diệp Khánh Dân, Trương Khác thế nào cũng phải giả bộ vãn bối nhút nhát, theo sau mọi người đi tham quan phòng tân hôn.
Trương Khác cứ bận lòng tới chuyện Đường Thanh và Tôn Tĩnh Mông, nhìn vẻ mặt Trần Phi Dung hình như là biết chút gì đó, từ khi Trần Phi Dung tới Hong Kong, suốt ngày đi với Đường Thanh, chẳng hề có ý thức tự giác làm trợ lý cho y, thậm chí hai cô gái còn thương lượng chuyện Trần Phi Dung ở lại tổng bộ Thương vụ Cẩm Hồ công tác một năm tích lũy kinh nghiệm rồi mới tới phòng hành chính Kiến Nghiệp một năm, nói trắng ra là ở lại Hong Kong một năm với Đường Thanh, cũng chẳng thèm hỏi qua ý kiến của y.
Trương Khác nghĩ hôm nay không có cơ hội nói chuyện riêng với Trần Phi Dung rồi, lúc tham quan phòng tân hôn, Đường Thanh hào hứng chạy vào phòng em bé xem, đúng lúc có điện thoại tìm Trương Khác gọi vào máy Trần Phi Dung, Trương Khác đi ra cửa sổ nhận điện thoại, nói chuyện xong trả máy cho Trần Phi Dung, đánh mắt vào phòng em bé, hỏi nhỏ: - Sao thế?
Trần Phi Dung mím hôi cười, nhưng chột dạ quay đầu lại nhìn, không ngờ ánh mắt nhìn vào lưng vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, hạ giọng hết mức có thể chỉ để Trương Khác nghe thấy: - Buổi trưa ăn cơm xong, mình và Tiểu Thanh đi tìm dao gọt hoa quả, nghe thấy giám đốc Tôn và dì Cát nói chuyện với nhau ngoài hành lang, bạn biết họ nói gì không?
- Nói gì?
- Giọng giám đốc Tôn rất cảm khái. Trần Phi Dung bắt chước giọng điệu của Tôn Thượng Nghĩa, chỉ là không giống chút nào: - "Chuyện đứa lớn coi như yên tâm rồi", đây chắc là nói chuyện anh Diệp với chị Tĩnh Hương, dì Cát đáp lại một câu, bạn đoán xem? Cô bắt chước giọng Cát Minh Ngọc rất giống: - Đứa nhỏ lại lỗ vốn, cha em khi còn sống nói, với cái tính đứa nhỏ, thế nào làm nhỏ cho người ta, anh xem xem, chẳng sai sút nào... Nói tới đó cười lém lỉnh: - Có biết đứa nhỏ là nói ai không?
Nghe Trần Phi Dung thuật lại lời tâm sự của vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa và Cát Minh Ngọc mà cô và Đường Thanh vô tình nghe được, lúc này cửa sổ đang mở, gió biển thổi vào, Trương Khác cảm thấy mồ hôi lạnh lưng, dù cho y mặt dầy đến đâu, khi tới trước mặt Tôn Thượng Nghĩa cũng thấy mặt nóng lên. Trương Khác vốn định kiếm cơ hội vượt qua tầng cuối cùng quan hệ nam nữ với Tôn Tĩnh Mông, ai ngờ vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa ánh mắt lão luyện sớm cảnh giác rồi? Đã thể lại còn truyền tới tai Đường Thanh, chả trách thái độ cô vợ nhỏ khác hẳn với thường ngày.
Trương Khác cảm thấy đau đầu hết sức, y không thể thẳng thắn khai nhận với Đường Thanh, cũng chẳng thể phủ nhận được, hơn nữa lần này y tới Hong Kong là vì còn muốn trao đổi với Tôn Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân việc phân công trong nội bộ Cẩm Hồ ra sao.
Khi quan hệ giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương chưa làm rõ, Diệp Kiến Bân làm tổng giám đốc phụ trách vận hành thường nhật của Thương vụ Cẩm Hồ, còn Tôn Thượng Nghĩa phụ trách việc huy động vốn bên ngoài, điều này không vấn đề gì. Nhưng sau khi Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương kết hôn, cho dù công việc thực chất không có ảnh hường gì, nhưng quan hệ cha vợ con rể nắm quyền như thế trong ngoài công ty nhìn vào ít nhiều có chút quái dị.
Lấy tài chính làm nghiệp vụ hạch tâm luôn là một đặc chưng rõ ràng của hệ thống tập đoàn tài chính, Cẩm Hồ ngoài trừ rất nhiều xí nghiệp thành viên còn có rất nhiều ngân hàng thương nghiệp ở hai tỉnh Giang Nam và Đông Hải. Bị ảnh hưởng của chính phủ trong nước, trừ số ít ngân hàng như Tín Thông, ngân hàng thương nghiệp mang tính chất địa phương mới cho vốn dân doanh tiến vào, còn quy định giới hạn cổ phần của xí nghiệp dân doanh.
Hứa Tư hoảng sợ rút mạnh tay lại, vừa hờn vừa giận trừng mắt nhìn Trương Khác, y đành chấp nhận, hỏi qua Lương Quân một vài tình hình xây dựng khu mỏ. Trong một năm qua, Cẩm Hồ đầu tư vào Tây ÚC triệu USD, một năm sau sẽ còn đầu tư triệu USD nữa mới có được chiếc thuyền đầu tiên vận chuyển khoáng thạch tới cảng Đông Sơn.
Đầu tư . tỷ, chỉ có thể lập nên bộ khung của khu mỏ, đường sắt, đường bộ, mỗi năm sản lượng không quá triệu tấn khoáng sắt chất lượng, dàn đều chi phí ra, mỗi tấn sắt lỗ gần USD, cả năm lỗ triệu USD, gần như đốt sạch lợi nhuận của tập đoàn sắt thép Đông Sơn, nếu không khai thác thiết bị sẽ cũ hỏng cùng chi phí quản lý sẽ khiến Cẩm Hồ mỗi năm thua lỗ càng cao hơn.
Sản lượng phải đạt tới triệu tấn mới hòa vốn, nhưng muốn đạt được sản lượng đó, cần phải đầu tư thêm tỷ USD mới đủ.
Lương Quân một năm qua phụ trách quản lý công trình, tầm nhìn với bố cục sản nghiệp có chút thiếu sót, nói quan điểm của mình: - Rất nhiều người ở dưới đều không hiểu...
Trương Khác chỉ cười, quyết sách của Cẩm Hồ khi đưa ra chuẩn bị cho khả năng lỗ vốn thời gian dài, dưới tình huống tập đoàn Nhật đã chiếm mất tiên cơ, hiếm khi gặp được thời chạm đáy của sản nghiệp, lúc này không mạnh mẽ tiến quân vào thì còn đợi tới khi nào.
Ban đêm, nước biển ngoài cửa sổ tĩnh mịch, chỉ có công trường trên ba hòn đảo gần biển thoáng tiếng động rầm rập của máy móc.
Trương Khác nằm úp trên giường trả lời email, thi thoảng ngẩng đầu nhìn Hứa Tư mặc váy ngủ lụa đứng bên cửa sổ ngắm mặt biển bên ngoài, ánh dèn nhu hòa và chất lụa càng làm làn da của cô thêm non mịn, do trong lòng ẩn chưa tâm sự xấu hổ, làn da hơi ửng hồng, không lần nào quay mặt nhìn Trương Khác.
Trương Khác vốn cho rằng Hứa Tư theo Địch Đan Thanh, thế thì y chẳng đụng được vào cô nào, không ngờ mọi người tắm rửa xong lên lầu, Địch Đan Thanh đẩy Hứa Tư và y vào phòng, nhưng làm y thống khổ là Hứa Tư không bỏ thể diện xuống được, lại đẩy y ra ngoài.
Trương Khác thiếu điều giơ tay lên trời hô lớn:" Mọi người coi tôi là cái gì đây hả?"
Vệ Lan cười ngặt ngoẽo, Địch Đan Thanh cũng ngại để Trương Khác vào phòng mình, liền kéo Vệ Lan về phòng trước, Trương Khác không tin Hứa Tư nhẫn tâm đến thế, cầm laptop xuống phòng khách tầng dưới, ngồi trên ghế sô pha trả lời thư. Mặc dù nhiệt độ mùa đông ở Perth ấm áp ơn ở Hải Châu nhiều, nhưng ban đêm nhiệt độ cũng giảm xuống còn - độ, phòng khách lại rộng, điều hòa bật hết cũng không đủ ấm, Trương Khác mặc áo ngủ xuống phòng khách nửa tiếng, giở vờ tội nghiệp đi gõ cửa phòng Hứa Tư, nói là chỉ nằm trên giường trả lời thư thôi.
- Xong rồi. Trương Khác reo lên, nhìn chằm chằm nửa bên mặt Hứa Tư, trong mắt y, không chỗ nào của cô không đẹp, từ chiếc mũi thẳng, cánh môi hồng, chiếc cằm thon thon, đều hết sức mê người.
- Xong thì làm sao. Hứa Tư xoay người lại, chống tay bệ cửa sổ, không đi về phía Trương Khác.
Hứa Tư không đi tới, không có nghĩa là Trương Khác chịu ngồi im, y cất laptop vào ngăn kéo đầu giường, đi chân đất tới bên người Hứa Tư, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay đặt lên cặp mông tròn lẳn xoa nắn.
- Không được bắt nạt tôi. Hứa Tư nghiêm mặt lại, nhưng một giây liền phì cười, trong lòng cô rất muốn, chỉ là cảm thấy ngại ngùng, đáng lẽ hôm nay phải nhường cho Địch Đan Thanh mới đúng, cô đã chấp nhận Địch Đan Thanh là nữ nhân của Trương Khác từ lâu, thậm chí còn tán thưởng tính cách kiên cường của Địch Đan Thanh, đó là thiếu sót của cô, thậm chí còn nghĩ một nữ nhân như Địch Đan Thanh mới xứng đáng ở bên Trương Khác.
- Vậy thì chị bắt nạt em đi. Trương Khác bóp mông Hứa Tư, kéo sát bụng Hứa Tư áp lên hạ thể của mình, để cô cảm thấy mình đã khao khát thế nào, kéo cô tới giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, phủ người xuống tìm cánh môi mềm.
Điện thoại Hứa Tư đặt ở đầu giường vang lên, cô cầm lấy di động, ra hiệu Trương Khác không được lên tiếng: - Điện thoại của Đan Thanh, cậu không được lên tiếng... Rồi ấn nút nghe, chưa nói được câu nào không ngờ Trương Khác không lên tiếng thật, xong lưỡi không chịu yên, liếm lên tai cô, đó là chỗ mẫn cảm của Hứa Tư, bị liếm một cái người tê đi quá nửa, trả lời Địch Đan Thanh giọng biến đổi.
- Tên nhóc khốn tiếp đó trong phòng cô hả? Địch Đan Thanh nhận ra giọng Hứa Tư có chút khác thường:
- Đâu có, tên nhóc đó đang ở bên ngoài trả lời email đấy. Hứa Tư dứt khoát không chịu thừa nhận, mắt trừng lên uy hiếp Trương Khác, đẩy y ra, lưỡi tách ra rồi, nhưng một tay cô lại luồn vào trong váy Hứa Tư bóp lấy bầu ngực cao vọi của cô, tay kia mò tới giữa hai chân cô nghịch ngợm, Hứa Tư chỉ muốn rên lên, vội vàng nói: - Có chuyện gì thế, có chuyện gì để mai hãy nói nhé.
- Không được cúp điện thoại...
Địch Đan Thanh nói rõ tới mức làm Trương Khác nghe rõ ràng, làm y càng thêm phấn khích, gỡ di động khỏi tay Hứa Tư…
Địch Đan Thanh đặt tài liệu xuống, khuôn mặt ửng hồng, tiếng nam nữ hoan ái tựa như ngàn vạn con kiến bò trong lòng, cảm giác buồn buồn tê tê khiến người cô một khó chịu, vừa nãy cô chỉ nói đùa trêu Hứa Tư thôi, ai ngờ đôi gian phu dâm phụ đó không tắt điện thoại thật, mấy lần định tắt máy nhưng cái tay ra tắt điện thoại mà không được, ý chí cô bị những tiếng rên rỉ sói mòn, làm cô như con thuyền nhỏ bị cuốn phăng đi trong dòng xoáy tình dục. Tóc rối tung, chiếc ao sơ mi trắng cởi tung cúc, lộ ra áo lót đen bên trong, tay xoa bóp bầu vú không làm tịnh dục nguội đi chút nào, Địch Đan Thanh chuyển dần xuống chỗ riêng tư thần bí, ngón tay vừa chạm vào đó, người cô run lên, khoái cảm như chiều dâng nhấn chìm cô, chất lỏng ứa ra ướt ở quần lót.
Trong một căn phòng khác, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, mồ hôi đầm đìa, tiếng thở hồng hộc, tiếng rên rĩ uyển chuyển hòa cùng tiếng va chạm vẽ ra một khung cảnh ướt át không kém.
- Đồ lưu manh, vô lại, dừng, dừng lại …
Trương Khác đột nhiên nghe thấy có tiếng bảo y dừng lại, cúi xuống nhìn Hứa Tư, động tác vô tình dừng lại, chỉ thấy toàn thân cô đỏ hồng, hai mắt mơ màng, rõ ràng ý thức chìm đắm trong trận triều cường dồn dập, âm thanh đó tuyệt đối không phải do cô phát ra.
- Đan Thanh đấy.. Hứa Tư sắp tới thời khắc mấu chốt rồi, cô bất ngờ ngồi bật dậy, ôm lấy cổ Trương Khác rên siết: - Cô ấy tự làm tự chịu … kệ cô ấy đi, tôi …. tôi sắp tới rồi. Rồi chẳng đợi Trương Khác có phản ứng, như con ngựa hoang nhấp mông nhịp mạnh mẽ, miệng ré lên sung sướng!
Chẳng mấy chốc chiếc giường lớn quay cuồng, Hứa Tư mắt mắt lờ đờ mê ly, thân mình ưỡn lên, phát ra tiếng thét chói tai, sau đó lại nằm duỗi thẳng người xuống. Có người nghe trộm Hứa Tư kích thích quá mức nên đạt cao trào sớm, Trương Khác vẫn chưa thỏa mãn, nghe thấy hơi thở gấp gáp của Địch Đan Thanh truyền ra ngoài điện thoại, y muốn tới phòng Địch Đan Thanh, nhưng không biết Hứa Tư suy nghĩ thế nào, cúi đầu nhìn giai nhân gó má hồng hào, ánh mắt phơi phới xuân tình, Hứa Tư sao chẳng hiểu ý y, đẩy một cái, còn cố tình quay sang nói về phía điện thoại: - Nếu cậu không qua đó, nói không chừng tôi bị cô ấy hận cả đời.
Địch Đan Thanh nghe thấy Hứa Tư nói gì, hét lên trong điện thoại: - Tên khốn kiếp cậu đừng có mà qua đây.
Trương Khác tin lời cô mới là lạ, ngọn lửa này không dập sao được? Nhảy ngay xuống giường định ra cửa, Hứa Tư ném áo ngủ cho y, Trương Khác mới nhớ để Vệ Lan gặp phải lần nữa không hay chút nào, lấy áo ngủ quấn quanh hông làm váy, mông hở ra ngoài, thấy Hứa Tư ở sau cầm đồ muốn ném, vội chuồn ra khỏi phòng, tới phòng Địch Đan Thanh dập lửa.
Trương Khác và Địch Đan Thanh đôi nam nữ đói khát dập lửa mất nửa tiếng đồng hồ mới mỏi mệt ôm nhau ngằm ngắm biển.