- Công ty mẹ có suy tính của công ty mẹ, tôi không thể vì lo công ty mẹ sinh ý nghĩ gì mà trói buộc Liên Tấn không phấn đấu. Tôn Chí Cương lau mồ hôi theo Trương Khác vào nhà, vì biểu thị thành ý, trong lúc đợi nhân viên công tác vào thông báo cho Trương Khác, ông ta không trốn trong xe có điều hòa, mà cùng thư ký đứng đợi giữa trời nóng như đổ lửa. Bắc Kinh vào hạ tuần tháng 8, nhiệt độ buổi trưa lên tới 38 độ C, Tôn Chí Cương lại béo, càng không chịu nổi, đi vào nhà, được không khí lạnh thổi tới mới cảm giác sống lại.
Vào nhà rồi Trương Khác mói nói: - Giám đốc Tôn đợi một chút, tôi đang nói dở điện thoại.
Tôn Chí Cương rất cảm kích Trương Khác không bắt bọn họ đợi bên ngoài đến khi nói chuyện điện thoại xong mới ra đón, vui vẻ nói: - Cậu cứ làm việc đi.
Tôn Chí Cương và thư ký ngồi trong phòng khách đợi, một lúc sau có cô gái xinh đẹp mặc váy bê nước giải khát tới, Tôn Chí Cương liếc nhìn, thấy cô gái này cổ tay đeo vòng tay kim cương lấp lánh, khí chất bất phàm, thầm nghĩ không thể là giúp việc bình thường được, không dám nhìn nhiều. Một số kẻ thích khoe khoang nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, một số người lại cực kỳ kiêng kỵ, ông ta hơi khom người cám ơn rồi nhận cốc nước, nhìn ánh mắt thư ký có chút khác thường mới quan sát cô gái xinh đẹp này kỹ hơn, thì ra là đại minh tinh Tống Uyển Bội, ông ta không tiện nói gì, nhưng thư ký của ông ta còn mang tâm tính trẻ con, nhìn dáng vẻ mừng rỡ kia thì biết phải kiềm chế lắm mới không lấy sổ công tác ra xin chữ ký của thần tượng.
Tôn Chí Cương nghĩ, té ra tin đồn tên khốn kiếp Trương Khác này cướp đoạt Tống Uyển Bội trong tay con trai Thành Tấn Kiệt là sự thực, ông ta cũng chẳng để ý biểu hiện không chín chắn của cô thư ký trẻ, nhìn thần sắc của Tống Uyển Bội có vẻ rất thích cảm giác được người ta sùng bái.
- Tống tiểu thư vẫn còn ở đây à? Trương Khác từ trên lầu xuống, thấy Tống Uyển Bội đang trò chuyện rất thân mật với thư ký của Tôn Chí Cương.
- Vừa rồi nói chuyện xong với Hứa tiểu thư, thế nào cũng phải nói một câu tạm biệt với Khác thiếu gia mới đi được chứ, nếu không bị Khác thiếu gia trách tôi không biết phép lịch sự. Tống Uyển Bội cười tươi tắn, cầm lấy túi sách hơi khom người cáo từ: - Tôi tạm biệt Khác thiếu gia ở đây luôn vậy, không dám làm phiền Khác thiếu gia đuổi nữa.
- Tôi làm sao dám đuổi cô. Trương Khác cười: - Tống tiểu thư tự lái xe tới à, hay tôi bảo nhân viên đưa cô về? Lời rõ ràng không có ý giữ người lại.
- Tôi tự lái xe tới, nếu ở Kiến Nghiệp thế nào cũng làm phiền Khác thiếu gia chiếu cố.
Lúc này Tôn Chí Cương mới biết trong biệt thự còn có nữ chủ nhân khác tồn tại, người ta khuông muốn lộ diện, ông ta có tò mò tới đâu cũng vô dụng, Tống Uyển Bội cũng giống như ông ta, chỉ là khách tới đây, nhưng vừa rồi lại làm nha hoàn một chuyến, nhìn dáng vẻ như cô ta có vẻ không cho như thế là tự hạ thấp thân phận của mình.
Tống Uyển Bội tới đây là vì chuyện đầu tư thành phố điện ảnh, chuyện này Trương Khác chẳng quản, nhưng Tống Uyển Bội là cô gái rất có dụng tâm, vừa rồi đáng lẽ là việc của nhân viên công tác, nhưng cô ta lại chủ động bê nước ra, có ý cố tình dụ Tôn Chí Cương suy nghĩ sang chiều hướng khác. Có lẽ có người rất ghét hành động này của Tống Uyển Bội, nhưng Trương Khác hiểu khổ cực của cô, với bản tính con người, ai muốn hạ mình lấy lòng người khác? Nhìn theo bóng lưng Tống Uyển Bội khuất sau cổng chính, thầm nghĩ đúng là một con dê con to gan, không sợ bị người ta nuốt cả thịt lẫn xương sao?
Trương Khác quay về phòng khách, ngồi trên chiếc ghế vừa rồi Tống Uyển Bội ngồi, nơi đó vẫn còn dư hương giai nhân, dung mạo của Tống Uyển Bội đúng là làm người ta ngồi chỗ cô đã ngồi cũng thấy dễ chịu, cười với Tôn Chí Cương: - Làm giám đốc Tôn đợi lâu rồi, thật ngại quá. Không hề giải thích lý do Tống Uyển Bội ở đây, mặc ông ta phát huy trí tưởng tượng.
Tôn Chí Cương rất muốn biết nữ chủ nhân nơi này là ai mà khiến Trương Khác không hề có ý giữ lại giai nhân như Tống Uyển Bội, có điều ông ta tới đây là vì mục đích khác: - Tới hôm nay tôi không thể không bội phúc con mắt của Tiêu Thụy Dân, cục diện hiện giờ cũng sớm nằm trong dự liệu của ông ta rồi, lần này tôi chạy tới cửa là muốn xin kế sách của Khác thiếu gia.
- Giám đốc Tôn hình như quên Liên Tấn và Ái Đạt là đối thủ cạnh tranh rồi? Trương Khác thấy trên bàn có một cốc nước ô mai đá chưa uống, chắc Tống Uyển Bội chuẩn bị cho mình, cầm lên uống một ngụm, chẳng hiểu sao Tôn Chí Cương tới tìm mình lại mang theo cô bé thư ký còn thắt tóc bím, trông là biết không đủ lão luyện.
Tôn Chí Cương chẳng tin lới Trương Khác nói, nếu nhắc tới đối thủ cạnh tranh của Ái Đạt thì Liên Tín còn gây áp lực thị trường cho Ái Đạt còn lớn hơn Liên Tấn, nhưng Cẩm Hồ lại hợp tác với Liên Tín, ông ta đoán Cẩm Hồ, Liên Tín, Cao Khoa KV thế nào cũng có giao dịch ngầm không cho ai biết.
Nửa đầu năm, mỗi chiếc di động trong nước gần như mang lại từ 400 - 500 đồng, thị trường hết sức sôi động, di động trong nước cung không đủ cầu, Liên Tín lại đi làm nghiệp vụ di động đặt làm cho Liên Thông, mỗi cái được lãi có 100 đồng, tiếp đó là Cao Khoa KV cũng cung cấp di động đặt làm cho Liên Thông, lượng di động cùng loại bọn họ đưa ra thị trường không bằng 1/5 lượng di động đặt làm bọn họ cung cấp cho Liên Thông.
Liên Tín và Cao Khoa KV có tiền không kiếm, làm người trong nghề không hiểu, Tôn Chí Cương ban đầu cũng không hiểu, thậm chí cho rằng chip cơ sở do ESS cung cấp không đủ ổn định, tồn tại vấn đề về tính năng, cho nên Cao Khoa KV và Liên Tín mới lấy nghiệp vụ di động đặt làm làm đường xuất hàng lớn nhất.
Sự thực chứng minh, di động đặt làm dù công năng đơn điệu, nhưng tính năng rất ổn định, các chi tiêu kỹ thuật đều vượt xa trình mức độ trung bình trong nước. Khi Tôn Chí Cương nhận ra điều này thì biến đổi thị trường đã âm thầm kéo tới, nhưng phải thừa nhận Tiêu Thụy Dân rất có nhãn quang, cầm được đơn đặt hàng 1.5 triệu di động của Liên Thông trong tay, phong ba nổi lên, vẫn đứng ở thế bất bại.
Mùa đông năm ngoái, chỉ có Cao Khoa KV và Liên Tín tiếp xúc với Liên Thông về nghiệp vụ di động đặt làm, Tôn Chí Cương không khỏi hối hận vì phản ứng chậm chạp của Liên Tấn.
Trương Khác thì thấy phản ứng của Tôn Chí Cương không phải là quá chậm, cho tới lúc này, thị trường tuy có biến hóa, nhưng không kịch liệt, y còn tưởng phải tới khi máu tươi tung tóe khắp nơi thì Liên Tấn mới có phản ứng.
Mặc dù các cự đầu di động hải ngoại liên tục đưa ra di động tầm trung và cao đầu tháng 8, đẩy di động trong nước ra khỏi phân khúc này, nhưng di động trung và thấp dùng kỹ thuật GMS vẫn có thị trường rộng lớn nhất, quan trong là ở khống chế chi phí. Khi áp lực chi phí còn chưa truyền tới nhà cung cấp linh kiện đầu nguồn, muốn bọn họ giảm giá linh kiện đúng là nằm mơ nói mộng, lúc này Cẩm Hồ dần nâng cao sản lượng của chip cơ sở hàng tốt giá rẻ, chắc chắn thành con đường tắt giảm bớt chi phí chế tạo, đó là ý đồ của Tôn Chí Cương.
Mặc dù được Cảnh Trọng Dương ủng hộ khiến nghiệp vụ di động đặt làm của Liên Thông hoàn toàn dựa vào kỹ thuật của Cẩm Hồ, trước khi chip cơ sở đời 2 đưa ra, Cẩm Hồ cũng đem Liên Tấn, Đông Hưng liệt vào danh sách cung hàng, nhưng hạn chế hỗ trợ kỹ thuật, khiến cho Liên Tấn, Đông Hưng cho tới nay vẫn chưa thể đưa ra di động mang kỹ thuật ESS của mình, tới khi chip cơ sở đời 2 đưa ra thị trường, Cẩm Hồ có thể danh chính ngôn thuật gạt bỏ hai công ty này khỏi danh sách hợp tác.
Tôn Chí Cương lần này tới đây là muốn vãn hồi được phần nào đó, nhưng Trương Khác không vì thế mà thay đổi chiến lược sớm đã ước định xong với Liên Thông, Liên Tín và Cao Khoa KV.
Ăn mặc đồ hiệu cũng chẳng có gì đáng nói, thời buổi này thiếu gì hạng giàu xổi, có điều Tào Hổ thường ngày tiếp xúc tầng cấp cao, nhìn ra ba người kia không tầm thường, nên mới thắc mắc bọn họ đứng ở thao trường làm cái gì:" Chẳng lẽ là địa đầu xà mà chị Giang Mi nói?"
Mặc dù đã bị cảnh cáo rồi, nhưng Tào Hổ chẳng coi vào đâu, hắn tự cho rằng mình có huyết thống lãnh đạo cách mạng, mặc dù biết phải hành sử kín đáo, nhưng khinh bỉ đám giàu xổi ở địa phương, hắn từng được nghe chú hai hắn làm ở Trung kỷ ủy nghị luận với người ta: - Đám giàu xổi đó làm gì kẻ nào sạch sẽ, tóm kẻ nào là cả đống tội kẻ đó, không động tới bọn chúng là muốn ổn định địa phương, nếu muốn động vào, có thể bóp cho chúng thừa sống thiếu chết, gia sản có hàng tỷ cũng chẳng là cái quái gì.
Tào Hổ thấy nhiều biết rộng, biết không ít mâu thuẫn giữa TW và địa phương không ít, tuy hắn cũng có cái nhìn của mình, nhưng nhìn chung là khinh thường người ở địa phương.
- Không cần rườm lời! Cậu! Cậu kia nữa! Ra khỏi hàng cho tôi, chạy xung quanh thao trường mười vòng, phạt đứng một tiếng. Giáo quan đi tới, chỉ hai tên bạn học của Tào Hổ kéo ra ngoài trừng phạt.
Tào Hổ cười thầm trong lòng, vờ làm vẻ thông cảm với hai người bạn xui xẻo, bên phía bọn họ bắt đầu chạy bộ, đợi đến khi giải tán không thấy bóng dáng ba người đó đâu.
Ở chỗ ba người đó vừa đứng có một chiếc Audi đen, đeo biển chính phủ tỉnh, Tảo Hồ thấy Giang Mi mặc váy đỏ từ trên xe xuống vẫy tay với y, phong tình lộng lẫy thu hút tất cả ánh mắt đám tân sinh viên, nam sinh thì nhìn thèm thuồng, tim đập thình thịch, cả giáo quan cũng trố mắt nhìn.
- Trời ơi, có thể so với hoa hậu trường ta rồi. Giang Đào tự cho rằng mình đã rất thân thiết với Tào Hổ, vịn vai hắn nhìn Giang Mi tới ngơ ngẩn, nước dãi thiếu chút nữa chảy ra, lẩm bẩm: - Có phải cô ấy vẫy tay với tao không?
Tên khác ôm ngực kêu: - Cứu tao, tim tao chịu không nổi nữa.
Tào Hổ cười khinh miệt, nhẹ nhàng gạt tay Giang Đào ra, hắn rất khéo léo không để tổn thương lòng tự tôn của Giang Đào, hắn phải học ở đây bốn năm, không có vài tên đệ là không được: - Có cần tao giới thiệu chị Giang Mi cho mày làm quen không? Hắn nghe nói tới hoa khôi trường rồi, là cô bé học viện ngoại thương, chỉ là chưa gặp bao giờ. Nhưng hoa khôi thì trường nào chẳng có, nghe đám bạn học nói mới gặp cô gái đó ai cũng choáng váng, nhưng hắn không tin có cô gái nào đẹp hơn chị Giang Mi của hắn, tiếc rằng Giang Mi xưa nay chỉ coi hắn là em trai.
- Cái gì, mày quen à? Đám nam sinh bên cạnh tất nhiên há hốc một.
- Chị Giang Mi, chị tới bao lâu rồi, sao em không biết nhỉ, quay sang một cái đã thấy xe đỗ bên đường, anh Tiết đâu ạ?
Tào Hồ đưa tay chào Giang Mi, Giang Mi lại đi tới thân thiết khoác tay Tào Hồ, không hề nghĩ xem động tác này có sức sát thương thế nào với một thanh niên tuổi, cô ta rất thích cảm giác được mọi người ngắm nhìn, chỉ xe nói: - Anh ấy ở trong xe. Ghé sát tai Tào Hổ nói nhỏ: - Giờ em vừa ý rồi, cám ơn chị ra sao đây?
Tào Hồ cười đắc ý, cùng Giang Mi đi về phía xe.
Mặc dù lão gia tử cảnh cáo hắn không được cáo mượn oai hùm, không được tùy tiện tiết lộ thân phận cho bạn học, nhưng Tào Hồ sao chịu ngoan ngoãn nghe lời, đường đường cháu ủy viên Quốc vụ viện, nếu phải đóng giả một học sinh bình thường bốn năm trời thì sao hắn cam tâm được? Có điều hắn sợ lão gia tử, thầm nghĩ bảo chị Giang Mi tới khiến người ta chú ý thì không liên quan gì tới mình nữa, hắn gần như cảm giác được ánh mắt tất cả mọi người trên thao trường đều hội tụ vào mình, cảm giác không tệ chút nào.
Tiết Minh Lâu mặc dù hơi ghen tuông với động tác thân mật giữa Giang Mi và Tào Hồ, nhưng mặt không hề để lộ ra, còn thân thiết nghiêng người mở cửa: - Hai chị em ngồi sau mà trò chuyện, anh làm lái xe.
- Cám ơn anh Tiết. Tào Hồ cho rằng Tiết Minh Lâu không xứng với Giang Mi, nhưng Giang Mẫn Chi lại hết sức tín nhiệm tán thưởng Tiết Minh Lâu.
- Mai là cuối tuần rồi, em định đi đâu chơi, tỉnh trưởng Giang đặc biệt phê chuẩn cho anh nghỉ hai ngày, để anh làm lái xe đưa hai chị em đi chơi... Tiết Minh Lâu khởi động xe đi về cổng trưởng.
Giang gia và Tào gia có thể nói là thế giao, Tào Binh làm thư ký cho Giang Tĩnh Hàn thời gian dài, trong cách mạng văn hóa, cùng Giang Tĩnh Hàm bị đưa xuống trại trâu, sau cải cách mở cửa, Tào Binh do năng lực nổi bật, trình độ lý luận cao, có thêm sự hỗ trợ của Giang Tĩnh Hàm nên thăng tiến vùn vụt, tới năm đổi khóa lên làm Ủy viên Quốc vũ viện, coi như một trong số đại lão của TW rồi.
Tào Hổ ngồi trong xe kể lể với Giang Mi thống khổ của hơn ngày quân huấn, khi xe đi qua nhà ăn trường, có một bóng hình yểu điệu mặc váy trắng loáng qua cửa sổ xe, tức thì thu hút ánh mắt của Tào Hổ, hắn quay đầu lại, cô gái đó tay cầm bình nước đó tựa hồ nghe thấy có người gọi mình, cũng quay đầu lại, khuôn mặt thanh thuần dập dờn tỏa sáng dưới ánh chiều tà, như một đóa hóa trắng tỏa hương trong u cốc. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là:" Cô ấy chính là hoa khôi của trường."
Trước nhà ăn rất đông học sinh, xe đi rất chậm, Giang Mi thấy Tào Hổ nhìn chằm chằm cô gái kia hồi lâu, cười hỏi: - Sao, lại có cô bé nào làm em bận động lòng rồi, không thấy người ta có bạn trai rồi à?
Tào Hổ nhìn thấy một người con trai đi tới nhận lấy bình nước trong tay cô gái, trông dáng vẻ cả hai rất thân thiết, có lẽ là bạn trai thật.
Tiết Minh Lâu nhìn thấy cô gái đó qua gương chiếu hậu, nói: - Cô bé xinh đẹp như thế, người theo đuổi thiếu gì, chưa chắc là bạn trai đâu, Tiểu Tào còn có cơ hội. Hắn ta thực sự sợ Tào Hồ đeo bám Giang Minh, hắn thừa biết sức dụ hoặc trí mạng của Giang Mi với nam nhân ra sao.
Tào Hổ chỉ cười không nói gì, xe đi vào đường ra cổng, học sinh ít hơn, hắn tưởng Tiết Minh Lâu sẽ tăng tốc, không ngờ Tiết Minh Lâu đột nhiên phanh gấp, Tào Hồ đang lấy làm lạ, định hỏi thì một chiếc Mercedes đi qua, hắn nhận ra Tiết Minh Lâu nhường đường cho chiếc Mercedes đó, ngạc nhiên vô cùng, Tiết Minh Lâu đang lái xe của Giang Mẫn Chi còn phải nhường đường cho ai? Ở Đh Đông Hải có đứa mẹ nào có tư cách như vậy?
Nhìn thấy xe Giang Mẫn Chi, không chắc ông ta có ở bên trong hay không, Phó Tuấn ngồi ở ghế phụ lái vẫn theo thông lệ bảo lái xe đi chậm lại, quay đầu nói với Trương Khác. Khi Trương Khác nhìn sang thì thấy chiếc Audi giảm tốc độ, còn tưởng Giang Mẫn Chi có điều muốn nói với mình, bảo lái xe đi tới, đến gần mới biết không có Giang Mẫn Chi trong xe, chỉ có một tân sinh viên mặc quân phục và Giang Mi, Tiết Minh Lâu làm lái xe, hiểu hắn nhường đường mình, Trương Khác chẳng có gì muốn nói với, bảo lái xe tăng tốc vượt qua.
Đỗ Phi qua đầu nhìn chiếc xe Giang Mẫn Chi một lúc lâu, hỏi Trương Khác: - Thằng đó chắc là nha nội cấp phó quốc hả?
Thủ tướng, phó thủ tướng, ủy viên Quốc vụ viện tổng cộng chỉ có mười mấy người, cho nên Trương Khác hơi biết Tào Binh, có năng lực, có thanh danh, chỉ là khu vực phân quản không liên quan tới Cẩm Hồ, nên y chẳng tìm hiểu sâu thêm. Giang gia và Tào gia cũng gần giống quan hệ giữa Diệp gia và Cố gia, Giang Mi ngồi cạnh tên nha nội kia cũng là chuyện bình thường, chỉ là không ngờ lại lái xe Giang Mẫn Chi tới, Trương Khác cười: - Có lẽ trường có một trận kinh động hụt.
Đỗ Phi cười hì hì, nếu có ai đó trong trường nhìn thấy xe Giang Mẫn Chi luống cuống tổ chức nghi thức đón tiếp thì vui phải biết: - Giang Mẫn Chi chắc không coi trong vị nha nội này tới mức đó đâu, nghe nói Tiết Minh Lâu cũng là người thận trọng, quá nửa là vị nha nội kia thích khoe khoang, xúi bẩy Giang Mi ép Tiết Minh Lâu lái xe riêng của Giang Mẫn Chi tới trường ra oai cho hắn đây mà.