Cát Kiến Đức siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn gọi điện cho Lâm Tuyết, nghe tiếng chuông reo, lão ta đang thầm tính phải nói thế nào thì một giây sau bên kia đã tắt máy.
Mặc dù Cát Kiến Đức biết rõ Lâm Tuyết đem cơ thể ra làm vốn giao dịch, nhưng điện thoại bị tắt lúc này, trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu. Mặc dù biết cô ta là con rắn độc, có thể trở mặt giết người, nhưng Cát Kiến Đức vẫn muốn chiếm hữu mỹ nhân mọng nước này làm của riêng, không cho kẻ khác đụng chạm vào --- Đó là bản tính của nam nhân.
Nhưng dù sao Cát Kiến Đức không phải là chàng trai mới lớn sa vào lưới tình, đoán được lúc này Lâm Tuyết đang quằn quại rên rĩ dưới háng của tên xấu xí Thành Tấn Kiệt, lão ta không giận, thậm chí còn cảm thấy có chút hưng phấn biến thái.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, di động của Cát Kiến Đức mới vang lên.
Cát Kiến Đức mặc dù cũng uống thuốc dương cương, nếu không chẳng cầm cự nổi một phút trong cái miệng nhỏ ẩm ướt chặt chẽ của Lâm Tuyết, lão ta vẫn thầm chửi Thành Tấn Kiệt:" Uống nhiều vào, uống chết đi."
- Muộn thế này rồi còn gọi tới, có chuyện gì thế?
Nghe giọng Lâm Tuyết có vẻ lười nhác uể oải sau khi ân ái, Cát Kiến Đức vẫn không kìm được tính trẻ con hỏi: - Có phải khó chịu vì anh phá ngang chuyện tốt của em và Thành mặt rỗ không?
- Bà đây không biết kiếm quả dưa chuột tự hầu hạ bản thân à? Có chuyện gì thì nói đi, tôi phải đi ngủ, không nhìn đồng hồ xem hiện là mấy giờ à?
Nghe vẻ bực mình của Lâm Tuyết, Cát Kiến Đức càng cảm nhận nguy cơ lúc này, thở hắt ra một hơi mới nói: - Em cũng đừng khó chịu như thế, anh có cách giải quyết nguy cơ trước mắt cho em.
- Tôi cứ khó chịu đấy, anh muốn nhử mồi tôi thì đợi tôi ngủ một giấc đã, ngày mai tôi tới tìm anh.
- Em tới ngay đi. Cát Kiến Đức không cho Lâm Tuyết mặc cả thương lượng gì hết, nói xong câu đó là cúp điện thoại, bấy giờ mới hối hận, nữ nhân này xưa nay không thể lấy lý lẽ ra mà nói, nếu cô ta tức lên, sẽ càng phản tác dụng.
Đợi rất lâu không có điện thoại gọi lại, Cát Kiến Đức lo lắm, do dự không biết có nên gọi điện lần nữa không, nhưng lại lo như thế lộ sự yếu thế của mình, sẽ làm cô ta càng trở nên vênh váo.
Cát Kiến Đức đang tiến thối lưỡng nan thì thấy cửa sổ phát sáng, đi ra cửa sổ nhìn thấy một chiếc xe đỗ trước sân, Lâm Tuyết từ trong xe thò đầu ra, vội xuống mở cửa cho cô ta vào.
- Anh đứng có lừa em nhé, nếu không em quay đầu bỏ đi luôn đấy...
Lâm Tuyết miệng nói lời uy hiếp, nhưng mặt phơi phới xuân sắc làm người ta mê mẩn, nghe như một câu nói đùa, có điều Cát Kiến Đức biết nói chuyện không hợp là cô ta có khả năng trở mặt bỏ đi ngay. Chỉ có điều phong tình đó, dáng vẻ lả lơi đó, làm lão ta không sao nổi giận được, nắm tay cô ta đặt lên đùi, kéo người vào lòng mình, dụi đầu vào cổ Lâm Tuyết hôn hít: - Anh đã lừa em bao giờ chưa, chẳng lẽ em còn không rõ tình cảm anh dành cho em? Mấy năm qua anh luôn áy náy với chuyện đó, luôn bù đắp cho em....
- Chuyện trước kia em quên hết rồi. Lâm Tuyết ngáp dài, nhìn khuôn mặt ngày một nhiều nếp nhăn của Cát Kiến Đức, nhạt nhẽo nói: - Nếu anh gọi em tới để ôn lại chuyện cũ, để em ngủ một giác ở đây luôn cho xong.
Cát Kiến Đức nghĩ tới chuyện cô ta vừa làm với Thành Tấn Kiệt, trong lòng kích động, cặp mông tròn trịa của Lâm Tuyết ngồi trên đùi, lập tức hạ thân có phản ứng, thấy Lâm Tuyết không có hứng thú nghe chuyện cũ, chẳng cần khúc dạo đầu, định đè cô ta ra thỏa mãn thú tính rồi nói sau.
Lâm Tuyết chỉ mặc váy, không có quần tất, thấy lão già này không kiềm nổi muốn giở trò, vội đẩy lão ta ra: - Cái váy này em thích lắm đấy, đừng có làm rách, em không có thời gian mua cái khác đâu... Rồi đứng dậy cởi váy ra, bên trong chẳng có thứ gì, tấm thân nõn nà xuất hiện, đợi Cát Kiến Đức cuống quít lột sạch xong, đưa tay nắm lấy cái gẫy của lão, hỏi: - Rốt cuộc anh nghĩ hộ em cách gì?
- Đều tại bong bóng internet vỡ phá hoại, nói cho cùng chẳng phải vốn bị rút như nước không nguồn sao? Điện tử Hoa Hạ thành lập với trọng trách phát triển sản nghiệp công nghệ mới, em nói xem nếu anh liều thì có cách không?
Cát Kiến Đức chống người lên, nhìn Lâm Tuyết chăm chú, lão ta biết không thể để cho nữ nhân này xỏ mũi dắt đi được.
Mặt dù rất nhiều người hiểu rõ điện tử Hoa Hạ đã không còn là cái gì so với Ái Đạt nữa, nhưng trên danh nghĩa vẫn đứng đầu top 100 doanh nghiệp điện tử, so với những chuyên gia giáo sư ngồi trong thư phòng viết văn hô hào, nếu Hoa Hạ dùng hành động đầu tư thực tế bày tỏ lòng tin vào sản nghiệp internet, thậm chí trần trụi hơn, trực tiếp tiến hành đầu tư vào xí nghiệp dưới cờ Hải Túc, tất nhiên sẽ thu hút ánh mắt nhà đầu tư, khiến bọn họ kích động tranh nhau mua cổ phiếu của Hải Túc.
- Đừng lừa em nhé, nếu lần này anh giúp em, em sẽ thừa nhận anh thực sự tốt với em. Lâm Tuyết thấy Cát Kiến Đức cuối cùng chịu liều rồi, phấn khích dạng chân, ra sức đẩy mông nhấp nhô, phát ra tiếng rên đốt cháy linh hồn nam nhân.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác tất nhiên không biết đêm hôm đó Cát Kiến Đức và Lâm Tuyết bàn bạc cái gì, y ngồi chuyến tàu đêm trở về Kiến Nghiệp, cùng Hứa Tư ôm nhau ngủ một giấc say sưa, tới gần ga Kiến Nghiệp mới tỉnh lại, tinh thần khỏe khoắn tỉnh táo.
Rửa mặt qua loa rồi xuống xe, ở Kiến Nghiệp còn cả đống chuyện đợi Trương Khác xử lý còn Hứa Tư thì ngồi xe về thẳng Hải Châu.
Vốn kế hoạch của Trương Khác là chiều hôm qua bay về Kiến Nghiệp, bị Tôn Chí Cương tới làm hành trình của y bị trì hoãn mất nửa ngày, xuống tàu hỏa, Trương Khác đến tòa nhà Thế Kỷ Cẩm Hồ, tham gia cuộc họp buổi sáng.
Tôn Tĩnh Hương đã đánh tiếng trước, hi vọng y bỏ thời gian ra tới dự cuộc họp này, thảo luận mục tiêu phát triển và nhiệm vụ hạch tâm của Thế Kỷ Hoa Âm trong thời gian gần.
Thế Kỷ Hoa Âm trước kia đặt tổng bộ ở Hong Kong, nhưng sau khi Trương Khác quyết định tiến quân vào sản nghiệp giải trí, đặt trọng tâm ở nội địa, tất nhiên Thế Kỷ Hoa Âm cũng chuyển tới nội địa, chỉ là công tác chuẩn bị mới được an bài xong.
Kế hoạch của Trương Khác muốn biến Thế Kỷ Hoa Âm thành một tập đoàn giải trí mang tính tổng hợp bồi dưỡng nghệ sĩ âm nhạc điện ảnh cùng người quản lý, sản xuất chương trình, khai phát sản phẩm giải trí mới, kinh doanh thiết bị phim ảnh..
Theo nguyên tắc nắm cổ phần chéo, Thế Kỷ Hoa Âm trực tiếp nhận đầu tư theo tỉ lệ của các xí nghiệp thành viên của Cẩm Hồ, gom được 1 tỷ cho kế hoạch phát triển ban đầu, Tôn Tĩnh Hương vì thế có được tư cách tham dự hội nghị 29 người.
Trương Khác vào tòa nhà mới nhớ chưa ăn sáng, lên tầng thượng kiếm cốc cà phê mang tới phòng họp, Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương, Tiết Thạch, Hứa Duy, Tần Cương, Tôn Tĩnh Mông đều đã đợi trong phòng.
Diệp Kiến Bân thấy Trương Khác tay cầm cốc cà phê đủng đỉnh đi vào, cười ha hả nói: - Xem ra "tuần trăng mật" của cậu còn thoải mái hơn của chúng tôi đấy nhỉ.
Trương Khác đi vào, đang đối diện với ánh mắt của Tôn Tĩnh Mông, nghe câu này của Diệp Kiến Bân, mày cô nàng nhướng lên, mắt trợn trừng, làm Trương Khác sặc cà phê trong họng thiếu chút nữa phun ra ngoài. Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương kết hôn xong chỉ nghỉ một tuần liền tham gia vào công tác, Trương Khác lại cùng Hứa Tư rong chơi nửa tháng mới vể.
Trương Khác lấm lét nhìn Hứa Duy, không thấy cô có phản ứng gì, đi tới bên cạnh Tôn Tĩnh Mông, kéo ghế ngồi xuống, nói lảng đi: - Tôi thoải mái chỗ nào? Ở Bắc Kinh bị hết chuyện này tới chuyện khác bám lấy.. Lát nữa tôi có chuyện trao đổi với anh đấy, tôi thông báo lão Trần, lão Tô, lão Đinh hôm nay tới Kiến Nghiệp, buổi trưa chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau.
Quả nhiên mọi người nghe thế đều nghĩ, chẳng lẽ lại sắp có hành động gì trọng đại?
++++
Quá khứ của rắn độc là gì, đợi mai sẽ rõ
Nghe Trương Khác bảo mình xéo qua một bên, oán hận xộc thẳng lên đầu Kim Nam Dũng, mặt đỏ phừng phừng, cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình đồng tình, trong tiềm thức định gọi nhân viên công tác tới đuổi Trương Khác ra khỏi đại sảnh, sau đó dùng một vẻ mặt thật trấn định, lạnh nhạt nói với y:" Đây không phải chỗ cho mày ngông cuồng!"
Kim Nam Dũng nghĩ thế, thậm chí hắn muốn xông tới tát cho Trương Khác vài cái mới hả căm hận trong lòng, nhưng hắn biết chuyện này hắn không làm chủ được, lời của Trương Khác không sai chút nào, hắn không có tư cách nói xen vào, hắn chỉ hận Trương Khác không chút lịch sự làm mất sạch tự tôn của hắn trước mặt người khác.
Kim Nam Dũng cố kìm nén lửa giận trong lòng, lúc này chỉ có Lý Tại Thù mới đủ tư cách gọi nhân viên công tác đuổi Trương Khác đi, hắn tin Lý Tại Thù có thể cảm thụ được nhục nhã của hắn khi bị Trương Khác làm bẽ mặt trước đám đông. Nhưng hắn đợi bốn năm giây lên chỉ thấy Lý Tại Thù hơi nhíu mày, môi mím chặt, so với nói vẻ mặt nghiêm trọng, chẳng bằng nói bị khí thế dữ dội của Trương Khác trấn áp.
Yết hầu Lý Tại Thù cuộn lên mấy lần mới gian nan nói ra được một câu hoàn chỉnh: - Xin lỗi, mong anh đừng can thiệt vào chuyện nội bộ gia tộc chúng tôi.
Kim Nam Dũng lòng lạnh ngắt, hắn không ngờ Lý Tại Thù lại yếu đuối như thiếu nữ sắp bị cưỡng bức van nài đối phương dừng tay, không thèm để ý tới nhục nhã mà hắn phải chịu, giống như con chó bị đá mà chủ nhân không ra mặt, chớp mắt bao phẫn hận nhục nhã hắn chuyển thành thù oán Lý Tại Thù không coi trọng mình, Kim Nam Dũng mặt âm trầm đứng đó, khống chế lắm mới không quy người bỏ đi.
Khách khứa ở đây đa phần không biết thân phận của đám Trương Khác, chỉ thấy y đi thẳng tới yêu cầu tổng phụ trách Samsung TQ liên hệ với con gái Lý Kiện Hi, cằm như rớt ra, ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng dựng tên lên nghe ngóng. Tuy không dám chắc lắm, nhưng đoán công chúa của Samsung lại có người yêu Trung Quốc, còn chạy thẳng tới lễ giới thiệu sản phẩm của Samsung công khai đòi người, đây đúng là tin động trời. Những phóng viên nhạy bén thậm chí đã giơ máy ảnh lên, có điều Phó Tuấn phản ứng rất nhanh, đi tới che mặt Trương Khác, hai vệ sĩ khác cũng tiến tới che trước ống kính.
Kim Nam Dũng biết lúc này phản ứng chính xác nhất là lập tức thông báo cho nhân viên theo dõi sát mỗi một phóng viên, cho dù phải đút cho họ mỗi người một phong bì cũng không thể để chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ là oán hận trong lòng hắn chưa tan, thấy Lý Tại Thù không có phản ứng gì, hắn cũng vờ như không nhận thức được điều đó.
Nghiêm Văn Giới và Trương Văn Tín đưa mặt nhìn nhau, chuyện Trương Khác say rượu qua đêm ở chỗ Lý Hinh Dư, rồi phát sinh xung đột với Lý Tại Thù, Trì Tá Tú Tàng bị Lâm Tuyết nhìn thấy hết, cô ta đã kể cho bọn chúng. Bọn chúng chỉ cho rằng tên khốn kiếp Trương Khác này dụ dỗ được công chúa Samsung thôi, còn không biết chuyện mùa hè Lý Hinh Dư bay về Seoul tới nay chưa trở lại, thấy Trương Khác xông tới sinh sự tìm người, đều ngạc nhiên hết sức.
Lúc Trương Khác vừa đi vào, Nghiêm Văn Giới không biết y tới làm gì, tự động né tránh, nhớ lại lời hùng hồn khi lần đầu tiên gặp Trương Khác ở ngõ Học Phủ, tự hắn cũng thấy xấu hổ.
Nghiêm Văn Giới và Trương Văn Tín lùi lại phía sau, bàng quan theo dõi diễn biến.
Nghiêm Văn Giới hỏi nhỏ: - Chuyện gì thế này?
- Chắc là Lý Tại Thù trước giờ không dám lộ chuyện Trương Khác và Lý Hinh Dư chung sống với nhau truyền về nước, sau đó bị người khác làm bại lộ, Lý Hinh Dư bị cấm chỉ qua lại với Trương Khác, nên y mới tới đây sinh sự. Trương Văn Tín biết vài chuyện, nên suy đoán không lệch nhiều lắm:
- Cũng có khả năng là Cẩm Hồ muốn lợi dụng chuyện xấu này đàn áp Samsung. Nghiêm Văn Giới ác ý suy đoán, hắn chưa được gặp cô công chúa Samsung này, chỉ nghe người khác kể, nhưng hắn cho rằng Trương Khác không thiếu mỹ nhân, sao có thể đơn thuần vì một nữ nhân làm chuyện càn quấy như thế? Cho dù có tiếc cô gái đó thật, thì cũng không nên làm lớn chuyện, khiến mâu thuẫn với Samsung trở nên công khai, trừ khi có mưu đồ khác.
Đương nhiên Cẩm Hồ có muốn đàn áp khí thế của Samsung cũng đâu cần Trương Khác đích thân ra mặt? Nghiêm Văn Giới không hiểu Lý Hinh Dư, tất nhiên không đoán ra được ý đồ của Trương Khác, bất kể thế nào, nếu Cẩm Hồ và Samsung vì một nữ nhân mà mâu thuẫn đẩy lên cao là điều bọn chúng muốn thấy.
Trương Khác nhìn Lý Tại Thù mấy giây liền, biết không hỏi được gì từ miệng hắn, quay sang nhìn tủ triển lãm, chiếc di động Samsung trọng điểm giới thiệu ở buổi lễ này tỏa sáng dập dờn dưới ánh đèn: - Đây là vũ khí sát thủ của quý công ty nhắm vào thị trường Trung Quốc phải không?
Lý Tại Thù không muốn trả lời Trương Khác, không muốn bị y sách mũi dắt đi, nhưng Trương Khác rất biết lôi kéo sự chú ý của người xung quanh, không trả lời thành hắn sợ hãi, chửi thầm trong lòng một tiếng, cố làm vẻ lạnh lùng hỏi: - Không biết có điều gì chỉ giáo?
- Chẳng có gì để chỉ giáo, thị trường sẽ cho anh biết câu trả lời. Trương Khác nói xong câu này liền xoay người đi, Đỗ Phi, Phó Tuấn và các vệ sĩ vội vàng đi theo.
Lý Tại Thù cứ ngớ người ra nhìn bóng dáng Trương Khác biến mất khỏi cửa phòng tiệc, nhìn phóng viên đuổi theo sau Trương Khác bị vệ sĩ ngăn lại mới ý thức được không thể để đám phóng viên này viết bậy viết bạ về chuyện xấu của Samsung.
Mặc dù hắn chỉ nói với Trương Khác có vài câu, nhưng câu nào cũng khiến người ta nảy sinh liên tưởng, vội vàng bảo Kim Nam Dung sai nhân viên đi làm công tác với đám phóng viên, nhưng trừ phóng viên ra, còn bao nhiêu khách khứa nữa, Lý Tại Thù đau đầu vô cùng, nhưng sao có thể cưỡng chế yêu cầu bọn họ giữ bí mật chuyện xảy ra hôm nay, đành khống chế giới truyền thông trước.
Đồng thời Lý Tại Thù cũng nghiền ngẫm câu nói của Trương Khác trước khi bỏ đi, thế nào là "thị trường sẽ cho câu trả lời" Lý Tại Thù tất nhiên không tin Trương Khác chỉ tùy tiện nói thế để đả kích lòng tin của Samsung, chờ mong có di động mới để cho Samsung thấy câu trả lời.
Trương Khác ra khỏi khách sạn Hilton thì trời đã xẩm tối, đèn đường đã sáng, Đỗ Phi và Phó Tuấn đi sau mặc dù bị hành động của Trương Khác làm hoàn toàn bất ngờ, nhưng vẫn khống chế không hỏi, cùng y vào xe.
Trương Khác lấy di động ra gọi cho Trần Tín Sinh: - Chắc anh có tư liệu về chiếc di động mới nhất của Samsung rồi phải không, tôi muốn Ái Đạt lập tức mở họp báo, công cố sẽ đưa ra ba di động hoàn toàn mới vào buổi lễ giới thiệu sản phẩm mới mùa thu, bảo phòng thị trường đưa phương án cho tôi ngay đêm nay.
Đỗ Phi nhìn bóng tối ngoài cửa xe, đoán giờ này Dương Vân chắc về ăn cơm cùng vợ con, nhưng sau cú điện thoại này hắn có một đêm không ngủ yên rồi, di động Ái Đạt đưa ra đã có dạng thanh, dạng gập và hai màn hình, Đỗ Phi Không tham dự vào sự vụ của Ái Đạt nên nghe Trương Khác nói đưa ra di động hoàn toàn mới, mặt mày trở nên hưng phấn, chăm chú lắng nghe Trương Khác nói chuyện.
- Ngoài ra hai ngày nữa tôi sẽ cùng Trương Á Bình đi Hàn Quốc, tôi đích thân tham dự đàm phán chuyện mua nghiệp vụ LCD của Huyndai.
Đỗ Phi nghĩ đàm phán cái quái gì, rõ ràng tới Hàn Quốc vì Lý Hinh Dư, có điều cho dù vì Lý Hinh Dư thì hắn cũng không hiểu vì sao vừa rồi Trương Khác đại náo lễ giới thiệu sản phẩm của Samsung.
- Lý Hinh Dư khả năng gặp chút chuyện rắc rối rồi. Trương Khác cúp điện thoại nói một câu, lý do thực sự khó mà thuyết phục được người khác, nên với Đỗ Phi và Phó Tuấn cũng phải nửa thật nửa giả: - Trước đó cô ấy có nói một vài chuyện, đột nhiên bị giữ ở Hàn Quốc, cho nên tao phải gặp cô ấy một lần mới yên tâm. Trừ an bài chuyện đi Hàn Quốc, anh bảo phía công ty Hàn Quốc chú ý tìm hiểu tình hình gần đây của cô ấy. Câu cuối là dặn Phó Tuấn.
Nếu như trước đó Lý Hinh Dư nhắc tới một vài chuyện với Trương Khác mới khiến y lo lắng đến thế, thì đây là lý do chấp nhận được, bọn họ không hỏi đó là chuyện gì, Phó Tuấn chỉ hỏi thêm một câu: - Trước khi xuất phát có cần liên hệ với bộ ngoại giao và đại sứ quán ở Hàn Quốc không?
Chuyến đi này của Trương Khác bề ngoài là đàm phán thương nghiệp, kỳ thực là vì Lý Hinh Dư, nói không chừng sẽ nổ ra xung đột gì đó với gia tộc Lý thị, ảnh hưởng của Lý gia ở Hàn Quốc là điều người thường khó mà tưởng tượng nổi, nếu khó xung đột khó đảm bảo đối phương không có hành động quá khích, thông báo cho đại sự quán ở Hàn Quốc là để đề phòng vạn nhất.
Trương Khác gật đầu, nói không chừng tới lúc đó có vấn đề cần đại sự quán ra mặt giải quyết.
- Gần đây tao cũng không có việc gì, để tao đi Hàn Quốc với mày. Đỗ Phi thấy Trương Khác định từ chối, bồi thêm một câu: - Mày yên tâm miệng tao kín lắm, không lộ ra tí nào đâu.
Trương Khác chỉ còn biết cười, lúc này Dương Vân gọi điện tới, vì Trương Khác đưa ra yêu cầu bất ngờ, cho nên nhận được điện thoại của Trần Tín Sinh, Dương Vân liền gọi cho Trương Khác xác nhận thêm một số chi tiết, xem Trương Khác có yêu cầu gì khác không.
Trương Khác nghĩ: - Tối nay anh kéo đội ngũ phụ trách việc này tới Kiến Nghiệp cho tôi, vừa vặn tôi đang rảnh.