Trương Khác thì vắt chân chữ ngũ, lấy tài liệu trước mắt Tôn Tĩnh Mông lật xem, cầm bút làm ra vẻ viết viết lách lách trên đó, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: - Họp đi, vừa rồi chẳng phải mọi người đang họp sao? Chúng ta họp tiếp.
Tôn Tĩnh Mông liếc nhìn tài liệu của mình, chỉ thấy trên đó Trương Khác viết:" Hôm qua anh nóng lòng về Kiến Nghiệp gặp em, nhưng trước khi tới sân bay bị người ta tóm lấy.. Gửi cho em bao nhiêu email, sao em không trả lời anh?"
Tôn Tĩnh Mông cướp lại tài liệu, giơ nắm đấm lên trước mặt Trương Khác: - Tôi đang giới thiệu kế hoạch với mọi người, anh lấy mất tài liệu, còn họp hành gì nữa?
Quy hoạch phát triển tiền kỳ của Thế Kỷ Hoa Âm đều thảo luận trước kia hết rồi, trọng điểm cuộc họp này liên quan đến tiết mục thi tài của Tôn Tĩnh Mông, cô mất một tháng soạn ra kế hoạch này. Trương Khác không phát biểu ý kiến gì, cuộc họp cơ bản thông qua, phương án tiến vào giai đoạn chuẩn bị.
Do trong nước còn chưa cho phép cơ cấu tư nhân đầu tư vào chương trình TV, cho nên tiết mục thi tài này phải hợp tác với ĐTH địa phương hoặc TW mới có thể tiến hành.
Khi kết thúc cuộc họp, Trương Khác không chú ý bị Tôn Tĩnh Mông nhéo cho một cái, mặc dù đau chảy nước mắt, bề ngoài vẫn tỏ ra không có việc gì, bà cô này khó ở gì đây? Hay là tới ngày đó rồi, trong tất cả những nữ nhân của y, cô nàng này khó chiều nhất.
Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Trương Á Bình trước buổi trưa đều tề tụ ở Kiến Nghiệp, do buổi chiều Đinh Hòe, Trương Á Bình buổi chiều đều có chuyện phải rời Kiến Nghiệp, nên mọi người vừa ăn trưa vừa bàn việc.
Hôm qua Tôn Chí Cương tới thăm truyền đạt rất nhiều tin tức, bất kể ông ta đã quyết liệt với Cát Kiến Đức chưa, chỉ cần Cẩm Hồ hợp tác với Liên Tấn, với lòng dạ hẹp hòi của Cát Kiến Đức, ắt sẽ không dung ông ta nữa.
Tôn Chí Cương là người thông minh, hẳn phải biết lựa chọn như thế nào.
Trương Khác hẹn mọi người tới đây thảo luận làm sao giúp Liên Tấn một tay.
Tới chiều, Trần Tín Sinh và Tô Tân Đông cho dù không vội rời Kiến Nghiệp cũng làm không hết việc, còn Trương Khác và Diệp Kiến Bân nhàn nhã tới ngõ Học Phủ tìm quán cà phê uống trà.
- Lão già họ Cát này đúng là ngứa mắt, nếu có cơ hội lật nhào lão ta thì không nên do dự. Diệp Kiến Bân kiến nghị:
- Một con bọ chét mà thôi, mấy năm qua lão ta có uy hiếp nổi Cẩm Hồ không? Có điều con bọ chét này cứ nhảy qua nhảy lại trước mắt dù sao cũng khiến người ta khó chịu. Trương Khác cười: - Tình thế nửa cuối năm nay đã nhìn ra được bảy tám phần rồi, bất kể Tôn Chí Cương có lựa chọn ra sao, Cát Kiến Đức muốn ngồi vững ở cái ghế chưởng môn nhân của điện tử Hoa Hạ sẽ phải tốn chút tâm huyết.
- Cậu định cho con bọ chét nhảy thêm một thời gian nữa?
- Đuổi lão ta đi bây giờ thì cái tội thành tích Hoa Hạ năm nay trượt dốc sẽ do ai gánh? Trương Khác cười khẽ, y biết rõ lượng tồn kho của Liên Tấn và Đông Hưng năm nay có thể dẫn tới thua lỗ: - Muốn lão ta cuốn xéo cũng phải để lão ta gánh theo cái tội này.
Diệp Kiến Bân nhìn Trương Khác lắc đầu: - Nếu Cát Kiến Đức mà biết cậu suốt ngày tính kế, đặt bẫy lão ta thì lão ta chẳng có lấy một ngày yên giấc.
- Nước sau lưng lão ta rất đục, anh có biết quan hệ giữa lão ta và Lâm Tuyết ra sao không?
- Mấy tin tức này hiện giờ tôi chẳng được nghe mấy nữa, bọn họ có quan hệ gì? Diệp Kiến Bân hỏi lại:
- Tôi cũng chỉ nghe đồn thôi, Lâm Tuyết là cháu gái vợ lão ta, Cát Kiến Đức mười năm trước tới Kiến Nghiệp nhậm chức, vợ lão ta không theo được, lại lo lão ta ăn vụng lung tung, nên phái Lâm Tuyết tới làm giúp việc để giám thị.
Diệp Kiến Bân cười lớn: - Làm thế khác gì đem mỡ tới miệng mèo?
- Ừ, chuyện diễn ra không có gì nằm ngoại dự liệu, mấy năm qua chúng ta cũng chỉ thấy Lâm Tuyết dùng cơ thể để dựa vào bóng mát của Cát Kiến Đức, có điều lạ cái là thời kỳ đầu cô ta sáng lập Tinh Điển rất vất vả, chứ không theo Cát Kiến Đức về Bắc Kinh lợi dụng quyền lực của lão ta vơ tiền, có lẽ khi xưa có uẩn khúc khác nữa.
- Bất kể khi xưa có uẩn khúc gì, cậu cứ nhìn việc cô ta làm những năm qua là đủ. Diệp Kiến Bân chẳng có chút thương xót nào với Lâm Tuyết: - Ý cậu là lúc này Lâm Tuyết sẽ bám lấy Cát Kiến Đức để giải quyết nguy cơ trước mắt?
- Có khả năng. Trương Khác gật đầu:
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Trung tuần tháng 9, hơi nóng ở Kiến Nghiệp đã giảm chút ít, buổi trưa đi bộ trong sân trường, bị nắng chiếu trên đầu, mũi vẫn rịn mồ hôi.
Tân sinh viên đã nhập học, học kỳ này có 3/4 tân sinh viên được an bài ở trường mới bên kia sông, ở bên trường cũ chỉ có gần 2000 tân sinh viên tham gia quân huấn.
Trương Khác đứng lại xem tân sinh viên huấn luyện ở thao trường, nhớ lại cảm thụ quân huấn kiếp trước, Đỗ Phi ở bên cạnh hơi hối hận nói: - Đáng lẽ bọn mình nên tham gia quân huấn, coi như một loại trải nghiệm cuộc đời, giờ thấy thiếu thiếu cái gì đó, không được hoàn chỉnh.
Ba năm trước vào Đh Đông Hải, Đỗ Phi bị bạn xấu rủ rê, sau đó bận làm quán nét với Mông Nhạc, nên không tham gia quân huấn.
Thấy hắn đứng nói không sợ đau lưng, Trương Khác cười đểu: - Tao nghĩ hiện mày xin trường cho quân huấn chắc trường không từ chối đâu, có cần tao nói giúp một tiếng không?
- Bỏ đi, bỏ đi, tao nói cho oai thế thôi, ai dám coi là thật tao trở mặt ngay. Đỗ Phi cười hì hì, lại nhớ ra một chuyện, cảm khái nói: - Nghe bảo trong đám tân sinh viên có nhân vật rất ghê gớm, đúng là Trường Giang sóng sau sô sóng trước, đợt sóng trước bọn mình sắp chết trên bãi cát rồi.
- Ồ, nhân vật nào mà khiến mày cảm khái thế? Trương Khác bật cười: - Nơi này là địa bàn của chúng ta, có con rồng nhỏ nào qua đây cũng phải cúi đầu xuống, mày hay dở gì thì cũng là nha nội rồi, nó dám ngông, mày dạy cho nó ngoan ngoãn...
Đỗ Phi háy mắt nói: - Người ta là nha nội cấp phó quốc đấy, tao không dám lấy trứng chọi đá.
- Đã thấy chưa? Trương Khác nhìn ra thao trường:
- Tao mới chỉ nghe nói thôi, rảnh rỗi đâu mà đi gặp nó, thằng Xuân Minh thích thú với mấy chuyện loại này, có điều có càng hứng thú với cô em xinh tươi trong đám tân sinh viên hơn. Tuy nói Đỗ Phi giúp Chu Hiểu Lộ chuyển tới trường trung học nghệ thuật trực thuộc Học viện Âm nhạc học, song còn hứng thú với loại đề tài này: - Nó là tân sinh viên ở đây, nói không chừng trốn vào đâu đó hóng mát rồi, mặt trời thế này, ai mà muốn ra thao trường nghe người ta sai bảo.
Tiêu Xuân Minh là bạn cùng lớp thời cao trung của Trương Khác và Đỗ Phi.
Thấy Trương Khác và Đỗ Phi lúc này còn hứng thú với chuyện tranh đấu trong trường, Chu Du đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu, hắn cũng có nghe tới tân sinh viên mới vào Đh Đông Hải kia, là cháu trai của Tào Binh ủy viên quốc vụ viện, do con cháu quan viên TW thường học ở Bắc Kinh, ra ngoại tỉnh học hết sức ít ỏi, nên chuyện này lan truyền khắp nơi, chỉ là thời gian qua Trương Khác chú ý tới phương diện khác, nên chẳng ai nói với y.
Đương nhiên, nếu chẳng phải Đỗ Phi nói đùa nhắc tới thì cũng chẳng ai cố ý nói chuyện này với Trương Khác, mấy năm qua, lãnh đạo TW yêu cầu rất nghiêm khắc với con cháu, ngược lại đám nha nội địa phương trời cao hoàng đế xa lại coi trời bằng vung. Tuy Tào Binh xưa nay có tiếng tăm khá tốt, cháu trai ông ta tới Đh Đông Hải đọc sách, đáng chú ý lắm sao? Vả lại trước mặt Tào Bình, Trương Khác cũng chẳng phải hạ mình, cần gì chú ý tới cháu ông ta.
Sau khi Trương Khác đi không lâu, Nghiêm Văn Giới cũng rời đi, chỉ nói với Lý Tại Thù một tiếng, nhìn dáng vẻ hồn vía đâu đâu của hắn, tựa hồ không còn tâm tư gì với bữa tiệc nữa.
Cẩm Hồ và Samsung đánh nhau là chó căn chó thôi, Nghiêm Văn Giới đang rất hả hê, nhưng đột nhiên nhận ra cuộc đấu tranh này vượt ngoài tầng cấp Hoành Tín có thể xen vào, điều này là đả kích rất lớn với sự tự tin của hắn. Cho dù ở một số lĩnh vực, Hoành Tín có thể cạnh tranh với Cẩm Hồ, ví dụ như ở sản nghiệp sắt thép, xây dựng, nhưng tổng thể, Cẩm Hồ đã bỏ Hoành Tín lại ở rất xa, mặc dù hôm nay Trương Khác hùng hổ đi vào quát đuổi Kim Nam Dũng không chút nể nang, chất vấn Lý Tại Thù có hơi mất lịch sự, nhưng Nghiêm Văn Giới biết mình hoàn toàn không có tư cách như thế.
Trương Văn Tín nhận ra vẻ ngẩn ngơ của Nghiêm Văn Giới, thầm thở dài nhưng không nói gì, web site thương mại điện tử vốn chỉ là công cụ thao tác vốn của Nghiêm Văn Giới, hắn không thể khống chế được, ngay từ đầu hắn đã chẳng tin tưởng gì vào , nhưng thế cục đã tới mức không thể vãn hồi, nên chẳng cũng phải nghĩ tới đường lui của mình.
Trương Văn Tín mặc dù tham gia Hoành Tín chưa lâu, nhưng hiểu rất rõ Hoành Tín, về Nghiêm Văn Giới, thậm chí với cả Nghiêm gia cũng không lạ gì. Mặc dù Hoành Tín trông rất hoành tráng, nhưng vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nếu nguy cơ lần này không thể thuận lợi hóa giải, sẽ có nguy hiểm.
Mấy năm qua Nghiêm Văn Giới và Nghiêm gia hành sự quá mức ngông cuồng, không để lại đường lui cho người khác, vì như năm Hoành Tín cố chen vào Hải Châu hái quả ngọt, không hề bận tâm tới đó là địa bàn của Cẩm Hồ, người ta cũng sẽ không cho chúng đường lui, khi Hoành Tín đang thời thịnh còn dễ nói, chỉ sợ khó khăn một chút là không ít người góp một tay ném đá vào bọn chúng.
Trợ lý Nghiêm Văn Giới ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại nói: - Vừa mới liên hệ với phó tỉnh trưởng Lưu, ông ấy vừa về, chúng ta tới ngay chứ?
- Ừ. Nghiêm Văn Giới gật đầu, bảo lái xe tới nhà chiêu đãi chính phủ, Lưu Văn Đảo sau khi lên làm phó tỉnh trưởng phân quản công nghiệp và tài sản quốc hữu tạm thời ở đó.
Trương Văn Tín thấy Lưu Văn Đào cũng khốn khổ, ở Hải Châu bị chèn ép không sống nổi mới chạy đi quy thuận Giang Mẫn Chi, lúc này hoàn toàn thành con chó của Giang Mẫn Chi, có khi đã quên hết giao tình trước kia với Nghiêm gia rồi. Nhìn sắc mặt của Nghiêm Văn Giới qua gương, có vẻ như không ôm nhiều hi vọng lắm vào Lưu Văn Đào, nhưng chuyến đi này ít nhất cũng có thể gây chút áp lực tâm lý với Lưu Văn Đào, để hắn ta có muốn bán đứng Hoành Tín cũng phải kiêng dè chút ít.
Lưu Văn Đào đứng cửa sổ nhìn ra khoảng trống ngoài sân, đây là một tòa tiểu lâu trong nhà chiêu đãi chính phủ, sinh hoạt ở nơi này rất thoải mái, nhưng lúc này hắn chẳng thoái mái chút nào, trong đầu đang suy tính phải từ chối Nghiêm Văn Giới ra sao.
Tuy nói Hải Túc đã trở thành phiền toái lớn nhất của Hoành Tín, nhưng căn cơ của Hoành Tín bày ra đó, trước khi không thể chắc chắn Hoành Tín và Nghiêm gia hoàn toàn sụp đổ vào lần này, Lưu Văn Đào cũng không muốn đắc tội quá mức với Nghiêm Văn Giới. Sau khi được điều lên tỉnh, Lưu Văn Đào tìm đủ cách tránh chuyện của Hải Túc, nhưng Giang Mẫn Chi hiển nhiên không cho hắn toại nguyện, ngay từ lúc hắn nhậm chức đã bắt phụ trách toàn diện điều tra về Hải Túc, coi như lập công ra mắt của hắn.
Nhìn vào tư liệu hiện có là biết vấn đề tồn tại ở Hải Túc rất lớn, từ việc khai phát khu sản nghiệp phần mềm cho tới mua xí nghiệp dược Giang Nguyên mượn xác lên TTCK, rồi sau đó thao tác cổ phiếu, mỗi một mắt xích đều có hành vi làm trái nghiêm trọng, thậm chí là phạm pháp. Việc khai phát khu sản nghiệp phần mềm liên quan tới một số quan viên chủ yếu của Kiến Nghiệp, xí nghiệp dược Giang Nguyên liên quan tới sở trưởng sở vệ sinh cùng phó tỉnh trưởng phân quản, thao tác cổ phiếu dính líu tới ủy ban chứng giám, ủy ban phát triển. Đám quan viên liên quan đó ra sức ngăn cản điều tra vấn đề của Hải Túc, lấy giọng điệu bọn chúng mà nói là: - Cải cách phát triển là ném đá qua sông, cái gì cũng dựa vào quy củ cũ còn gọi là cải cách không? Cho dù có sai lầm, cũng không nên phủ nhận thành tích! Cho dù không có thành tích chúng ta cũng thu được bài học kinh nghiệm, đó là thứ bỏ tiền ra cũng không mua được.
Lưu Văn Đào rất tán đồng, nhưng Giang Mẫn Chi lại không nghĩ như thế, mặc dù kế hoạch Hải Túc phát hành cổ phiếu mới có liên quan tới một số quan viên bộ ủy quốc gia, nhưng đã bị ngưng giữa chừng, ít nhất không tạo thành tổn hại thực chất gì, mức độ liên quan của đám quan viên đó không sâu, lực cản từ bộ ủy TW không lớn. Liên quan sâu nhất là quan viên địa phương, mà Giang Mẫn Chi lại đang muốn nhân cơ hội này đụng vào thế lực địa phương, làm gì có chuyện tha cho Hải Túc?
Giang Mẫn Chi không muốn bỏ qua cho Hải Túc, nhưng lại không muốn tự mình xử lý, ném củ khoai nóng cho Lưu Văn Đào, làm cho hắn hối hận chạy lên tỉnh làm phó tỉnh trưởng chó má này rồi, mặc dù ở Hải Châu chẳng quản được chuyện gì, nhưng ít nhất được nhàn nhã. Trong khoảng thời gian ở Hải Châu, Lưu Văn Đào hiểu ra, thái độ của Cẩm Hồ là anh chơi đẹp thì Cẩm Hồ chơi đẹp, anh quá đáng thì cẩn thận Cẩm Hồ sẽ càng quá đáng hơn.
Lưu Văn Đào tiếp xúc với Giang Mẫn Chi một thời gian rồi, thường bị Giang Mẫn Chi gọi tới báo cáo tình hình của Cẩm Hồ, từ góc độ và phương thức vấn đề ông ta hỏi, có thể nhìn ra Giang Mẫn Chi muốn tìm điểm yếu của Cẩm Hồ, Lưu Văn Đào ngầm bực bội, ông mày đây nằm ở Hải Châu năm rồi, tưởng ông mày chưa bao giờ có suy nghĩ đó à? Cẩm Hồ tẩy bản thân như con thở trắng vậy chẳng có sợi lông đen nào để bới, vả lại các sản nghiệp trọng yếu trong nước lại có ảnh hưởng sâu như thế, cho dù có điểm yếu gì đó, cũng chẳng tới lượt Giang Mẫn Chi ông đụng vào.
Nhìn thấy có đèn xe ô tô chiếu vào tường, Lưu Văn Đào nhận ra xe của Lưu Văn Giới, hắn bảo giúp việc ra mở cửa mời khách vào.
- Lão gia tử tinh thần còn tốt chứ? Tôi đang định lúc nào đó tới bái phỏng lão nhân gia, không ngờ sắp hai năm rồi, bị công việc quấn lấy, chẳng tới được Văn Chu lấy một chuyến.
Lưu Văn Đào và Nghiêm Văn Giới tương giao cùng bối phận, Nghiêm Văn Giới không tin lời của hắn, hắn thừa biết Lưu Văn Đào tới Hải Châu bị người ta cho ngồi mát, nhìn thấy Cẩm Hồ thế lớn lực mạnh, liền lựa chọn cách bo bo giữ mình, không chủ động liên hệ với bên Văn Chu nữa, hi vọng không bị Cẩm Hồ dồn ép quá mực, trò khôn lỏi của hắn đã thành công, Cẩm Hồ không tuy đánh một quan viên vờ ngoan ngoãn như thế.
- Tôi tới đây có ý gì chắc anh Lưu hiểu rồi, vấn đề của Hải Túc khó giải quyết, cho nên mới tới thương thảo đối sách với anh. Nghiêm Văn Giới ngồi xuống, đợi giúp việc mang trà nước lên là đi thẳng vào vấn đề.
Lưu Văn Đào nhíu mày lại, ngồi im không nói một lúc rất lâu, Trương Văn Tín thấy thế là biết không ăn thua rồi.
- Vậy có thể cho tôi biết tình hình thực sự, tỉnh đã nắm được bao nhiêu tài liệu không? Nghiêm Văn Giới đành hạ bớt yêu cầu:
Lưu Văn Đào nhìn Trương Văn Tín, không biết Nghiêm Văn Giới có ý gì, vấn đề này phải để hai người trao đổi riêng với nhau chứ, đương nhiên nếu trao đổi riêng, hắn sẽ không trả lời thẳng câu hỏi này, mày nhướng lên đáo: - Cũng chẳng nghiêm trọng lắm, nhưng có người phản ánh, thế nào tỉnh cũng phải kiểm tra một chút, ngoài ra tổ điều tra dù sao cũng muốn làm công tác chu đáo hơn, mọi người hiểu lầm rồi, không cần khẩn trương thế đâu...
Nghiêm Văn thầm thở dài, trong tổ điều tra hắn có tay trong khác, quan viên hiện giờ mua dễ như không, nên tới cửa thì hắn biết tổ điều tra nắm được gì rồi, nghe Lưu Văn Đào đáp như thế, biết hắn lại chơi trò ỡm ờ.