Một lúc sau, Phó Tuấn và Đỗ Phi cùng Park Yong Ah đi vào, Phó Tuấn báo với Trương Khác: - Đã hỏi qua bác sĩ, vết bầm trên cổ mấy ngày nữa sẽ tự tan đi, có thể dùng ít thuốc xoa, tôi đã sai người đi mua... Hội trưởng Lý đã ngồi xe đi rồi...
Phó Tuấn chỉ nói đến đó rồi nhìn ra ngoài phòng khách, Trương Khác hiểu, Lý Hinh Dư bất kể ở lại Hàn Quốc hay tới Trung Quốc, ảnh hưởng đều rất lớn, an bài cho cô ra sao, hiện đều do Trương Khác quyết định.
- Ba đã hiến dâng tất cả cho Samsung rồi, em không trách ba, chỉ trách bản thân em không đủ kiên cường thôi. Lý Hinh Dư lúc này mới nhắc tới cha mình, nhịn đau ngồi dậy.
- Về khách sạn trước nhé. Trương Khác không biết an ủi cô ra sao, chỉ ôn nhu nói, lần này gây ra phong ba dư luận lớn như thế, nơi ở của Lý Hinh Dư tại Seoul đã thành đối tượng đám phóng viên bám sát, chỗ này chỉ tạm thời chưa bị bại lộ mà thôi, căn phòng y ở tại Seoul có thang máy chuyên dụng thông tới thẳng bãi đỗ xe, có thể không cần phải lo phóng viên đeo bám, với Lý Hinh Dư lúc này cần nhất là một hoàn cảnh yên tĩnh, không bị quấy nhiễu.
Bảo Lý Hinh Dư ngồi trên giường chỉ dẫn, Trương Khác và Park Yong Ah lấy vật phẩm cá nhân cùng các loại giấy tờ của cô cho hết vào vali, rồi ra ngoài để Park Yong Ah thay đồ cho cô, sau đó mọi người cùng lên xe về khách sạn.
Sau khi tới khách sạn, Park Yong Ah nhận được một loạt điện thoại, nói xe của cô ở ngoài chung cư miếu Hương Nương đã bị phóng viên phát hiện, tiếp đó xe cấp cứu cùng bốn chiếc xe cao cấp xuất hiện khiến đám phóng viên đổ tới đó, chỉ cần bọn họ tiếp tục điều tra, sẽ có thêm nhiều manh mối bại lộ, chỉ e ngày mai thôi sẽ có một lượng tin tức lớn tung ra.
Giới truyền thông không tìm được tung tích của Lý Hinh Dư sau khi về nước, Park Yong Ah liền trở thành đối tượng trọng điểm bị theo dõi, vì tránh gây ra thêm chuyện thị phi, Park Yong Ah thừa lúc phóng viên chưa phát hiện cáo từ rời đi, dù cô vẫn còn chưa yên tâm về tình hình của Lý Hinh Dư.
Với đám phóng viên có đề phòng đến đâu cũng không để phòng hết được, chỉ cần lộ ra chút ít sơ hở là đủ bọn họ kéo nhau tới rồi. Trương Khác không dám chắc khi bọn họ rời khỏi chung cư có bị phóng viên phát hiện ra không, chuyện cấp bách hiện nay là để Lý Hinh Dư rời khỏi Seoul, rời khỏi thành phố mà cô xuất hiện sẽ khiến mọi ánh mắt chăm chăm nhìn vào này.
Ngoại trừ Seoul ra chỉ còn Tokyo và Kiến Nghiệp là hai thành phố Lý Hinh Dư quen thuộc, Lý Kiện Hi trước lúc đi vẫn lo chuyện Lý Hinh Dư cùng người tình Trung Quốc sẽ tạo thành quấy nhiễu nghiêm trọng với Samsung, tuyên bố rõ phản đối cô tới Trung Quốc. Thực ra thì Tokyo hay Kiến Nghiệp thì cũng như nhau cả, Lý Hinh Dư tới Tokyo cũng bị giới truyền thông theo dõi, hơn nữa cô cũng chẳng thích gì Tokyo.
Trương Khác đau đầu, muốn hỏi Lý Hinh Dư xem cô thích ở đâu, Lý Hinh Dư thích thành phố nào chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải có người chiếu cố, không thể để cô lẻ loi ở một nơi nữa. Lại cảm thấy hỏi cô vào lúc này có hơi tàn khốc, thôi thì đợi thời cơ thích hợp hẵng nói cũng được.
Kem xoa vết bầm được mang tới, Trương Khác cầm lấy, tự mình xoa lên vên thương trên cổ Lý Hinh Dư.
Một lúc sau Phó Tuấn gỗ cửa đi vào, Trương Khác thấy tay hắn cầm di động, nói: - Còn chuyện gì nữa, không phải bảo anh nói là tôi ngủ rồi sao?
- Giám đốc Địch gọi từ Perth. Đỗ Phi nói nhỏ: - Nói khi nào cậu thuận tiện thì gọi điện lại cho cô ấy.
Trương Khác nhìn điện thoại di động đặt chế độ rung của mình trên bàn, không thấy có cuộc gọi nào, thầm lấy làm lạ sao Địch Đan Thanh không gọi thẳng vào máy mình?
- Giám đốc Địch hỏi một số chuyện ở Seoul. Phó Tuấn giải thích:
- Ừm, tôi gọi điện cho cô ấy ngay đây, Trương Khác thầm nghĩ chẳng lẽ Địch Đan Thanh ngửi được điều gì nên ghen sao? Nhìn Phó Tuấn đi ra, cảm thấy đau đầu vô cùng, nhưng cú điện thoại này không thể không gọi.
- Cậu lo tôi ghen tuông đòi một khóc hai quấy ba treo cổ chứ gì? Địch Đan Thanh ở đầu kia điện thoại trêu: - Tôi đã nhận ra chuyến đi Seoul này của cậu không ổn mà, nên gọi điện cho anh Phó trước, đưa cô ấy tới Perth đi... Hay là để tôi nói chuyện với Hinh Dư?
Trương Khác cảm thấy nhu tình tràn ngập cõi lòng, Perth đúng là chỗ thích hợp nhất, trừ khoáng nghiệp ra thì rất ít liên hệ với bên ngoài, giới truyền thông nơi đó không chú ý mấy tới Cẩm Hồ và Samsung, một điều nữa, Lý Hinh Dư và Vệ Lan, Địch Đan Thanh đều không xa lạ gì, đưa cô tới đó sẽ không lo cô đơn, nhưng Địch Đan Thanh không chủ động nhắc tới, y không thể đưa Lý Hinh Dư tới đó.
Lý Hinh Dư nghi hoặc nhìn Trương Khác đưa di động cho mình, nhận lấy nói chuyện với Địch Đan Thanh một hồi, trước khi cúp máy còn hòi Địch Đan Thanh có muốn nói chuyện với Trương Khác nữa không thì phía bên kia đã dứt khoát cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn Trương Khác, nói: - Đưa em tới Perth đi.
- Ừ. Trương Khác gật đầu, nơi đó có cô gái hiểu lòng người như Địch Đan Thanh, tin rằng có thể giúp Lý Hinh Dư nhanh chóng quên đi chuyện không vui: - Anh sẽ lập tức sai người an bài, chúng ta cùng tới Perth... Ngừng một lúc hỏi thêm: - Đêm nay muốn anh ở lại đây với em không?
Lý Hinh Dư lí nhí đồng ý, đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi rả rích, Trương Khác cởi giày ra, lên giường, ngồi dựa vào thành giường, để Lý Hinh Dư gối đầu lên ngực mình, tay ôm lấy hông y an tâm nằm ngủ, dung nhan cô trong bóng đêm u ám vẫn đẹp vô ngần.
Trương Khác chẳng biết mình ngoẹo người nằm xuống giường ngủ mất lúc nào, cảm giác có vật gì đó mềm mại chạm vào môi mình, mở mắt ra trời đã sáng, đôi mắt xinh đẹp đáng yêu của Lý Hinh Dư ở ngay trước mắt, cô thấy Trương Khác đã tỉnh cũng chẳng hoảng sợ thẹn thùng trốn tránh, mà chăm chú nhìn mắt y: - Hôn anh một cái, cảm thấy bao ưu phiền trong lòng đều tan biến hết cả.
Trương Khác ôm mặt Lý Hinh Dư, khẽ hôn lên cặp môi hồng cực kỳ mềm mại của cô, nghe thấy phòng khách tầng dưới có tiếng nói chuyện của Tiêu Tấn Thành và Trương Á Bình, vỗ nhẹ lên má Lý Hinh Dư rồi ngồi dậy, chẳng đánh răng rửa mặt gì đã ra khỏi phòng, đứng ở hành lang tầng hai nhìn xuống phòng khách hỏi: - Sao sáng sớm thế này đã tới rồi?
- Đã 10 giờ rồi, trời âm u, sắp có mưa to, nhìn bên ngoài không nhận ra. Tiêu Tấn Thành giơ đồng hồ đeo tay cho Trương Khác xem: - Buổi chiều Khác thiếu gia sẽ rời Seoul à?
Trương Khác thấy ngoái cửa sổ trời lờ mờ, tưởng chưa sáng hẳn, không ngờ đã đã 10 giờ rồi, mấy ngày qua vì chuyện Lý Hinh Dư nên chẳng được một giấc ngủ ra hồn, hôm qua là giấc ngủ ngon nhất, chẳng mơ mộng gì, nên chẳng biết ngủ lâu như thế, hỏi Phó Tuấn: - Chiều có máy bay đi Perth không?
- Phải tới Sydney trước rồi mới có chuyến bay sang Perth. Phó Tuấn trả lời:
Đỗ Phi ở dưới lầu ngẩng lên nói: - Tao về Kiến Nghiệp đây, còn cả đống chuyện đang đợi.
Trương Khác nhớ ra mình cũng có cả đống chuyện đang đợi xử lý, nhân tuyển bí thư thành ủy Kiến Nghiệp có thể xác định bất kỳ lúc nào, còn chuyện Hải Túc nữa, có đứng sau đẩy một phát không sẽ khiến kết quả hoàn toàn khác nhau, nhưng lúc này quan trọng nhất là đưa Lý Hinh Dư sang Perth đã.
Cuối thu ở Seoul trời đã se se lạnh, nhưng Perth ở nam bán cầu lại đúng vào mùa xuân, tuy hơi hanh khô, nhưng khiến người người ta cảm thấy dễ chịu hơn ở Seoul ẩm ướt làm người ta ngột ngạt.
Địch Đan Thanh và Vệ Lan ra tận sân bay đón, chuyện xảy ra ở Seoul cả hai cô đêì biết, Lý Hinh Dư quấn một chiếc khăn lụa sáng màu trên cổ, che đi vết thương. Bất kể thế nào giữa mọi người đều có chút cẩn thận dè dặt, Lý Hinh Dư không biết Địch Đan Thanh và Vệ Lan có thực sự muốn giữ cô lại Perth hay không, còn hai cô gái thì không biết trong lòng Lý Hinh Dư còn bao nhiêu mây đen chưa xua tan được, chỉ sợ nói gì lỡ lời kích thích cô.
Nhưng sự cẩn thận đó tới bữa cơm thì hoàn toàn tan biến, Lý Hinh Dư ăn cơm chẳng may làm đổ lọ hạt tiêu, bị mùi hạt tiêu bay vào mũi làm hắt hơi lên tục, kết quả khiến hai cái cúc áo trước ngực bị bung ra, một cái bắt trúng mặt Trương Khác, một cái rơi vào trong bát y, Lý Hinh Dư thét lên, hai tay ôm lấy ngực ngồi xụp xuống đất cười xấu hổ, làm cả hai cô gái bật cười lại đều phì cười...
Tại nạn kiểu này đúng là độc nhất vô nhị.
Nghiêm Khoan Hòa có tham gia công tác thành lập ngân hàng Tín Thông vào đầu thập niên , nhưng sau khi Ngân hàng Tín Thông chính thức thành lập, ông ta chỉ mang hàm chủ tịch danh dự, đem quyền giao cho con trai nhỏ Nghiêm Văn Giới lúc đó đã thể hiện được tài hoa thương nghiệp ở thị trường địa ốc Hải Nam.
Là chủ tịch danh dự, Nghiêm Khoan Hòa trừ một số hoạt động mang tính lễ tiết như chúc mừng, thì không bao giờ bước vào tòa nhà Tín Thông, nhưng cao tầng Tín Thông đều hiểu sức ảnh hưởng của Nghiêm Khoan Hòa với Tín Thông, sức ảnh hưởng có ông ta chỉ cần gọi một cú điện thoại cho giám đốc Đổng Tô Văn là thể hiện được ra rồi.
Nghiêm Khoan Hòa gần , tóc bạc phơ xuất hiện ở tòa nhà Tín Thông, tất nhiên khiến mọi người chú ý, không ai biết ông ta tới đây làm gì, nhưng ý thức được sự xuất hiện của ông ta không hề tầm thường.
Quả nhiên h chiều, cổ phiếu Hải Túc sụt giảm tới giới hạn giao dịch, Côn Đằng Online truyền tin tức tỉnh Đông Hải thành lập tổ điều tra liên hợp điều tra vấn đề của Hải Túc, tổng giám đốc và kế toán trưởng bị đưa đi điều tra.
Cho dù Nghiêm Văn Giới không nói, một số cao tầng của Tín Thông cũng biết đầu tư Hoành Tín và địa ốc Tinh Điển thời gian qua nối nhau vay tiền từ Hoành Tín với ý đồ gì, khi vấn đề của Hải Túc bị vạch trần, những khoản vay đó sẽ rơi vào vòng nguy hiểm.
Có điều cao tầng Nghiêm Gia đã quen với vấn để kiểu này rồi, thậm chí cho rằng vấn đề của Hải Túc chẳng qua là Nghiêm gia chưa trao đổi tốt với một số quan viên Đông Hải, cho nên mới thế, chỉ cần Nghiêm gia vận dụng ảnh hưởng của mình ở TW, vấn đề của Hải Túc sẽ theo đó mà được giải quyết. Nhưng một số người thì lại thấy chuyện không đơn giản, còn có một số cao tầng không thuộc Hoành Tín hệ biết trước nội tình, dùng điện thoại riêng liên lạc với bên ngoài.
Khi Nghiêm Văn Giới râu ria lởm chởm, mặt mày tiều tụy xuất hiện cũng khiến nhân viên trong tòa nhà chú ý, khuôn mặt quen thuộc này là một trong số người thanh niên có quyền thế nhất Trung Quốc năm qua, nhìn lại quá khứ của hắn, luôn tự tin ung dung, còn lúc này khi được hai vệ sĩ đưa vào thang máy, một góc áo còn lòi ra ngoài quần.
Ở Văn Chu, thậm chí là ở trong nội bộ Tín Thông trước đây đều rất ít người biết tới sự tồn tại của Cẩm Hồ, với bọn họ mà nói, biết tới Hoành Tín là đủ. Một tuần trước viện trưởng học viện ngoại thương Đh Đông Hải, học giả kinh tế trứ danh trong nước Thôi Quốc Hằng phát biểu nghiêm khắc về vấn đề tồn tại trong báo cáo tài vụ của Hải túc, lúc đó mới có tin tức truyền ra, Cẩm Hồ muốn chơi Hoành Tín.
Phải biết rằng Hồ Nhuận (Rupert Hoogewerf) vào hạ tuần tháng năm nay đưa ra top người giàu nhất lần , tính toán Nghiêm Văn Giới đại biểu Nghiêm gia nắm giữ tỷ đứng đầu bảng, trừ Tín Thông ra, tài sản của Hoành Tín hệ chừng trên tỷ.
Thế là cao trung tầng Tín Thông mới tranh nhau sưu tập tin tức về Cẩm Hồ, muốn biết Cẩm Hồ là thần thánh phương nào mà dám đánh vỗ mặt Hoành Tín? Phải biết rằng cho dù đánh vào Hải Túc để đả kích Hoành Tín cũng không thể tổn thương gân cốt của Nghiêm gia. Có những cao tầng sớm biết nội tình lúc này đứng phía sau rèm cửa dày, nhìn dáng vẻ khốn đốn của Nghiêm Văn Giới thì nhếch mép cười lạnh khinh miệt:" Mày cũng có ngày hôm nay!"
Nghiêm Văn Giới mở cửa văn phòng Đổng Tô Văn, thấy cha ngồi trong đó, giọng khàn khàn hỏi: - Xảy ra chuyện gì thế ạ?
- Hải Túc xảy ra vấn đề lớn như thế, chẳng lẽ con không thấy Tín Thông cần lập tức tiệp tập HĐQT để thương lượng đối sách sao? Khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết nám của Nghiêm Khoan Hòa hết sức nghiêm túc, thấy vẻ mặt con trai hết sức phờ phạc, biết giờ không phải lúc truy cứu sai sót ở Hải Túc, vì còn có vấn đề đau đầu hơn.
Nghiêm Văn Giới thấy vẻ mặt cha mình như thế, cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của hắn.
Dù cho Nghiêm gia có che dấu thế nào thì những người khác cũng đầu phải là đồ ngốc cả, gần đây hắn dùng một số tiền lớn của Tín Thông thao túng giá cổ phiếu của hải Túc không phải là bí mật gì lớn, chỉ cần người ta không có chứng cứ, chuyện này đành coi như không xảy ra, chẳng lẽ ngân hàng Tín Thông còn chạy đi nổi sao? Có điều liên quan tới khoản tải chính tỷ, mà Tín Thông chỉ được coi là đang ở thời kỳ đầu, đây không phải là chuyện tầm thường, bất kể là bọn họ chủ động triệu tập HĐQT thương lượng đối sách, hay là HĐQT yêu cầu Nghiêm gia, Hoành tín hệ đưa ra lời hứa an toàn cho khoản vay tỷ cũng là chuyện đương nhiên. Nghiêm Văn Giới thậm chỉ đã tính tới phải mặc cả thế nào trên cuộc họp HĐQT, vậy mà lúc này lại chẳng có chút động tĩnh gì, tình hình hiển nhiêm nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.
- Tôi muốn khẩn cập mở cuộc họp HĐQT qua điện thoại thảo luận vấn đề của Hải Túc, dù sao Đầu tư Hoành Tín có hai khoản vay với danh nghĩ đầu tư Hải Túc theo dạng phát hành cổ phiếu định hướng, Hải Túc đột nhiên bị tỉnh Đông Hải điều tra, cho dù vì hai khoản vay này cũng phải nghiên cứu đối sách. Đông Tô Văn nói: - h, tôi và Nghiêm lão lần lượt gọi điện cho HĐQT thông báo việc này, mới biết Cảnh Thiện Học, Hoàng Khắc Bân, Hoàng Kỳ Vân, Mã Sơn hôm nay tới Bắc Kinh, giờ chiều Ngân hàng TW có người gọi điện tới, nói bốn người bọn họ vừa bước vào tổng bộ Ngân hàng TW.
Nghiêm Văn Giới có một tích tắc đầu óc trống rỗng, hơi lạnh chạy dọc sống lưng đâm vào tim, trước khi Ngân giám hội thành lập, Ngân hàng TW kiêm luôn chức quyền quản lý giám sát ngân hàng, bốn người kia đều là cổ đông, thành viên HĐQT của Tín Thông, bọn họ đột nhiên cùng tới Bắc Kinh, tới Ngân hàng TW vào lúc này, còn có thể đại biểu cho việc gì?
Ngân giám hội: Ủy ban quản lý giám sát ngân hàng.
Tín Thông là một trong hai ngân hàng thương nghiệp phi quốc hữu duy nhất toàn quốc, mục đích thành lập ban đầu là hệ thống ngân hàng cần thí nghiệm đột phá, cùng nâng đỡ kinh tế phi quốc hữu trong nước, thời kỳ sáng lập cũng suy tính chủ yếu hấp thu vốn dân doanh trong nước. Khi ấy kinh tế dân doanh Chiết Đông sôi động, Nghiêm Khoan Hòa rất có mối quan hệ và sức ảnh hưởng ở hệ thống tài chính TW, khi thành lập Tín Thông do Xây dựng Hoành Tín và xí nghiệp dân doanh khác của Chiết Đông gánh phần lớn khoản đầu tư, cuối cùng xác định tổng bộ ngân hàng đặt ở Văn Chu.
Từ đầu thập niên , một số nhà doanh nghiệp có kiến thức siêu việt đã dần nhận thức được tác dụng chỉnh hợp sản nghiệp và huy động vốn trong phát triển tập đoàn cỡ lớn, Cảnh Thiện Học, Hoành Khắc Bân, Hoàng Kỳ Vân, Mã Sơn đều là những nhà doanh nghiệp dân doanh nổi danh trong nước khi đó, cũng tích cực tham gia việc xây dựng Tín Thông, cuối cùng bổ vốn đầu tư trở thành cổ đông.
Đối với những cổ đông này mà nói, yêu cầu của bọn họ với Tín Thông, ngoại từ nó có thể phát triển, khiến khoản đầu tư ban đầu của bọn họ phát sinh lợi ích, càng hi vọng Tín Thông có thể thu hút lượng tài chính lớn từ dân chúng để giải quyết vấn đề khát tài chính cho việc phát triển tập đoàn sản nghiệp của bọn họ.
Tài nguyên luôn có hạn, khi Nghiêm gia lợi dụng thân là cổ đông thứ nhất cùng với các cổ đông Văn Chu khống chế Tín Thông, tài nguyên của Tín Thông tất nhiên ngả về phía Hoành Tín hệ và các xí nghiệp dân doanh Văn Chu thân cận, khiến cho các cổ đông khác bất mãn và thù địch. Thế nhưng Nghiêm gia và Hoành Tín hệ nhiều năm được thế, lại liên hợp với các cổ đông khác của Văn Chu, cho nên bọn họ giận mà không dám nỏi, thêm vào Ngân hàng Tín Thông phát triển nhanh, cho nên mâu thuẫn không bị đẩy lên cao.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một lúc sau, Phó Tuấn và Đỗ Phi cùng Park Yong Ah đi vào, Phó Tuấn báo với Trương Khác: - Đã hỏi qua bác sĩ, vết bầm trên cổ mấy ngày nữa sẽ tự tan đi, có thể dùng ít thuốc xoa, tôi đã sai người đi mua... Hội trưởng Lý đã ngồi xe đi rồi...
Phó Tuấn chỉ nói đến đó rồi nhìn ra ngoài phòng khách, Trương Khác hiểu, Lý Hinh Dư bất kể ở lại Hàn Quốc hay tới Trung Quốc, ảnh hưởng đều rất lớn, an bài cho cô ra sao, hiện đều do Trương Khác quyết định.
- Ba đã hiến dâng tất cả cho Samsung rồi, em không trách ba, chỉ trách bản thân em không đủ kiên cường thôi. Lý Hinh Dư lúc này mới nhắc tới cha mình, nhịn đau ngồi dậy.
- Về khách sạn trước nhé. Trương Khác không biết an ủi cô ra sao, chỉ ôn nhu nói, lần này gây ra phong ba dư luận lớn như thế, nơi ở của Lý Hinh Dư tại Seoul đã thành đối tượng đám phóng viên bám sát, chỗ này chỉ tạm thời chưa bị bại lộ mà thôi, căn phòng y ở tại Seoul có thang máy chuyên dụng thông tới thẳng bãi đỗ xe, có thể không cần phải lo phóng viên đeo bám, với Lý Hinh Dư lúc này cần nhất là một hoàn cảnh yên tĩnh, không bị quấy nhiễu.
Bảo Lý Hinh Dư ngồi trên giường chỉ dẫn, Trương Khác và Park Yong Ah lấy vật phẩm cá nhân cùng các loại giấy tờ của cô cho hết vào vali, rồi ra ngoài để Park Yong Ah thay đồ cho cô, sau đó mọi người cùng lên xe về khách sạn.
Sau khi tới khách sạn, Park Yong Ah nhận được một loạt điện thoại, nói xe của cô ở ngoài chung cư miếu Hương Nương đã bị phóng viên phát hiện, tiếp đó xe cấp cứu cùng bốn chiếc xe cao cấp xuất hiện khiến đám phóng viên đổ tới đó, chỉ cần bọn họ tiếp tục điều tra, sẽ có thêm nhiều manh mối bại lộ, chỉ e ngày mai thôi sẽ có một lượng tin tức lớn tung ra.
Giới truyền thông không tìm được tung tích của Lý Hinh Dư sau khi về nước, Park Yong Ah liền trở thành đối tượng trọng điểm bị theo dõi, vì tránh gây ra thêm chuyện thị phi, Park Yong Ah thừa lúc phóng viên chưa phát hiện cáo từ rời đi, dù cô vẫn còn chưa yên tâm về tình hình của Lý Hinh Dư.
Với đám phóng viên có đề phòng đến đâu cũng không để phòng hết được, chỉ cần lộ ra chút ít sơ hở là đủ bọn họ kéo nhau tới rồi. Trương Khác không dám chắc khi bọn họ rời khỏi chung cư có bị phóng viên phát hiện ra không, chuyện cấp bách hiện nay là để Lý Hinh Dư rời khỏi Seoul, rời khỏi thành phố mà cô xuất hiện sẽ khiến mọi ánh mắt chăm chăm nhìn vào này.
Ngoại trừ Seoul ra chỉ còn Tokyo và Kiến Nghiệp là hai thành phố Lý Hinh Dư quen thuộc, Lý Kiện Hi trước lúc đi vẫn lo chuyện Lý Hinh Dư cùng người tình Trung Quốc sẽ tạo thành quấy nhiễu nghiêm trọng với Samsung, tuyên bố rõ phản đối cô tới Trung Quốc. Thực ra thì Tokyo hay Kiến Nghiệp thì cũng như nhau cả, Lý Hinh Dư tới Tokyo cũng bị giới truyền thông theo dõi, hơn nữa cô cũng chẳng thích gì Tokyo.
Trương Khác đau đầu, muốn hỏi Lý Hinh Dư xem cô thích ở đâu, Lý Hinh Dư thích thành phố nào chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải có người chiếu cố, không thể để cô lẻ loi ở một nơi nữa. Lại cảm thấy hỏi cô vào lúc này có hơi tàn khốc, thôi thì đợi thời cơ thích hợp hẵng nói cũng được.
Kem xoa vết bầm được mang tới, Trương Khác cầm lấy, tự mình xoa lên vên thương trên cổ Lý Hinh Dư.
Một lúc sau Phó Tuấn gỗ cửa đi vào, Trương Khác thấy tay hắn cầm di động, nói: - Còn chuyện gì nữa, không phải bảo anh nói là tôi ngủ rồi sao?
- Giám đốc Địch gọi từ Perth. Đỗ Phi nói nhỏ: - Nói khi nào cậu thuận tiện thì gọi điện lại cho cô ấy.
Trương Khác nhìn điện thoại di động đặt chế độ rung của mình trên bàn, không thấy có cuộc gọi nào, thầm lấy làm lạ sao Địch Đan Thanh không gọi thẳng vào máy mình?
- Giám đốc Địch hỏi một số chuyện ở Seoul. Phó Tuấn giải thích:
- Ừm, tôi gọi điện cho cô ấy ngay đây, Trương Khác thầm nghĩ chẳng lẽ Địch Đan Thanh ngửi được điều gì nên ghen sao? Nhìn Phó Tuấn đi ra, cảm thấy đau đầu vô cùng, nhưng cú điện thoại này không thể không gọi.
- Cậu lo tôi ghen tuông đòi một khóc hai quấy ba treo cổ chứ gì? Địch Đan Thanh ở đầu kia điện thoại trêu: - Tôi đã nhận ra chuyến đi Seoul này của cậu không ổn mà, nên gọi điện cho anh Phó trước, đưa cô ấy tới Perth đi... Hay là để tôi nói chuyện với Hinh Dư?
Trương Khác cảm thấy nhu tình tràn ngập cõi lòng, Perth đúng là chỗ thích hợp nhất, trừ khoáng nghiệp ra thì rất ít liên hệ với bên ngoài, giới truyền thông nơi đó không chú ý mấy tới Cẩm Hồ và Samsung, một điều nữa, Lý Hinh Dư và Vệ Lan, Địch Đan Thanh đều không xa lạ gì, đưa cô tới đó sẽ không lo cô đơn, nhưng Địch Đan Thanh không chủ động nhắc tới, y không thể đưa Lý Hinh Dư tới đó.
Lý Hinh Dư nghi hoặc nhìn Trương Khác đưa di động cho mình, nhận lấy nói chuyện với Địch Đan Thanh một hồi, trước khi cúp máy còn hòi Địch Đan Thanh có muốn nói chuyện với Trương Khác nữa không thì phía bên kia đã dứt khoát cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn Trương Khác, nói: - Đưa em tới Perth đi.
- Ừ. Trương Khác gật đầu, nơi đó có cô gái hiểu lòng người như Địch Đan Thanh, tin rằng có thể giúp Lý Hinh Dư nhanh chóng quên đi chuyện không vui: - Anh sẽ lập tức sai người an bài, chúng ta cùng tới Perth... Ngừng một lúc hỏi thêm: - Đêm nay muốn anh ở lại đây với em không?
Lý Hinh Dư lí nhí đồng ý, đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi rả rích, Trương Khác cởi giày ra, lên giường, ngồi dựa vào thành giường, để Lý Hinh Dư gối đầu lên ngực mình, tay ôm lấy hông y an tâm nằm ngủ, dung nhan cô trong bóng đêm u ám vẫn đẹp vô ngần.
Trương Khác chẳng biết mình ngoẹo người nằm xuống giường ngủ mất lúc nào, cảm giác có vật gì đó mềm mại chạm vào môi mình, mở mắt ra trời đã sáng, đôi mắt xinh đẹp đáng yêu của Lý Hinh Dư ở ngay trước mắt, cô thấy Trương Khác đã tỉnh cũng chẳng hoảng sợ thẹn thùng trốn tránh, mà chăm chú nhìn mắt y: - Hôn anh một cái, cảm thấy bao ưu phiền trong lòng đều tan biến hết cả.
Trương Khác ôm mặt Lý Hinh Dư, khẽ hôn lên cặp môi hồng cực kỳ mềm mại của cô, nghe thấy phòng khách tầng dưới có tiếng nói chuyện của Tiêu Tấn Thành và Trương Á Bình, vỗ nhẹ lên má Lý Hinh Dư rồi ngồi dậy, chẳng đánh răng rửa mặt gì đã ra khỏi phòng, đứng ở hành lang tầng hai nhìn xuống phòng khách hỏi: - Sao sáng sớm thế này đã tới rồi?
- Đã 10 giờ rồi, trời âm u, sắp có mưa to, nhìn bên ngoài không nhận ra. Tiêu Tấn Thành giơ đồng hồ đeo tay cho Trương Khác xem: - Buổi chiều Khác thiếu gia sẽ rời Seoul à?
Trương Khác thấy ngoái cửa sổ trời lờ mờ, tưởng chưa sáng hẳn, không ngờ đã đã 10 giờ rồi, mấy ngày qua vì chuyện Lý Hinh Dư nên chẳng được một giấc ngủ ra hồn, hôm qua là giấc ngủ ngon nhất, chẳng mơ mộng gì, nên chẳng biết ngủ lâu như thế, hỏi Phó Tuấn: - Chiều có máy bay đi Perth không?
- Phải tới Sydney trước rồi mới có chuyến bay sang Perth. Phó Tuấn trả lời:
Đỗ Phi ở dưới lầu ngẩng lên nói: - Tao về Kiến Nghiệp đây, còn cả đống chuyện đang đợi.
Trương Khác nhớ ra mình cũng có cả đống chuyện đang đợi xử lý, nhân tuyển bí thư thành ủy Kiến Nghiệp có thể xác định bất kỳ lúc nào, còn chuyện Hải Túc nữa, có đứng sau đẩy một phát không sẽ khiến kết quả hoàn toàn khác nhau, nhưng lúc này quan trọng nhất là đưa Lý Hinh Dư sang Perth đã.
Cuối thu ở Seoul trời đã se se lạnh, nhưng Perth ở nam bán cầu lại đúng vào mùa xuân, tuy hơi hanh khô, nhưng khiến người người ta cảm thấy dễ chịu hơn ở Seoul ẩm ướt làm người ta ngột ngạt.
Địch Đan Thanh và Vệ Lan ra tận sân bay đón, chuyện xảy ra ở Seoul cả hai cô đêì biết, Lý Hinh Dư quấn một chiếc khăn lụa sáng màu trên cổ, che đi vết thương. Bất kể thế nào giữa mọi người đều có chút cẩn thận dè dặt, Lý Hinh Dư không biết Địch Đan Thanh và Vệ Lan có thực sự muốn giữ cô lại Perth hay không, còn hai cô gái thì không biết trong lòng Lý Hinh Dư còn bao nhiêu mây đen chưa xua tan được, chỉ sợ nói gì lỡ lời kích thích cô.
Nhưng sự cẩn thận đó tới bữa cơm thì hoàn toàn tan biến, Lý Hinh Dư ăn cơm chẳng may làm đổ lọ hạt tiêu, bị mùi hạt tiêu bay vào mũi làm hắt hơi lên tục, kết quả khiến hai cái cúc áo trước ngực bị bung ra, một cái bắt trúng mặt Trương Khác, một cái rơi vào trong bát y, Lý Hinh Dư thét lên, hai tay ôm lấy ngực ngồi xụp xuống đất cười xấu hổ, làm cả hai cô gái bật cười lại đều phì cười...