Vào mùa thu, lá sồi cứ như bị một bó lửa châm vào vậy, đứng ở bờ bắc Yến Quy Hồ dõi mắt nhìn sang bờ đối diện, Vườn Sồi như một hải dương màu đỏ, đây là phong cảnh đẹp nhất mùa thu ở Kiến Nghiệp.
- Bốn năm trước khi tôi vừa tới Kiến Nghiệp cũng đứng đây nhìn xuống núi, khi đó chẳng có cảnh nào đẹp để ngắm cả, nước hồ thì vàng đục, bọt trắng nổi lềnh phềnh, khu dân cư công xưởng lộn xộn, còn có hai cái ống khói lớn phun khói đen lên trời, lúc đó hạ quyết tâm chỉnh đốn thì rất dễ, thế nhưng lúc thi hành, dính líu tới đủ mọi chuyện, mới biết quyết tâm dễ, làm thì lực cản trùng trùng. La Quân chống nạnh đứng ở sườn núi phía bắc, cảm khái vạn phận: - Bốn năm trước không thể ngờ có cảnh đẹp hiện giờ, làm tôi thật không muốn rời khỏi nơi này.
Trương Khác mỉm cười, sau khi y từ Perth về, động tác điều chỉnh của TW với Kiến Nghiệp nhanh hơn rất nhiều, ngày tháng của La Quân ở Kiến Nghiệp chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vương Duy Quân cười nói: - Cảnh đẹp trước mắt chưa chắc nỡ để bí thư La đi.
La Quân lắc đầu: - Anh có thể ở lại Kiến Nghiệp, còn có thể tiếp tục phấn đầu vì thành phố này, đừng chế nhạo người sắp rời đi nữa. Rồi vỗ vai Diêu Văn Thịnh: - Các cậu hãy nỗ lực vì thành phố này, chúng ta đã hạnh phúc hơn tuyệt đại đa số mọi người rồi, trăm năm cuộc đời, phải để lại chút dấu vết, đó là điều đáng trân trọng. Tiếc là một số kẻ không bao giờ hiểu được.
Trương Khác biết La Quân nói tới đám người Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh.
- Cậu có muốn gặp Đổng Giản Niên một lần không? Đột nhiên La Quân đổi đề tài, nói với Trương Khác: - Cũng chẳng còn mấy ngày nữa.
Trương Khác trầm ngâm: - Chắc gì Đổng Giản Niên đã muốn gặp tôi.
Sau khi La Quân rời Kiến Nghiệp, Cẩm Hồ không thể yêu cầu hoặc cự tuyệt ai tới Kiến Nghiệp thay thế La Quân, mặc dù chưa có tin tức chắc chắn, nhưng khả năng Đổng Gian Niên tới Kiến Nghiệp là lớn nhất. La Quân sợ Trương Khác còn trẻ bồng bột, ông ta hiểu rõ quan viên trong nước có khí độ như Từ Học Bình, Lý Viễn Hồ không nhiều. Đổng Giản Niên lại có quan hệ mật thiết với Giang Mẫn Chi, cho dù lúc này bề ngoài Cẩm Hồ và Giang Mẫn Chi vẫn chung sống hòa bình, nhưng bên trong quan hệ căng thẳng, nếu Đổng Giản Niên tới Kiến Nghiệp liên hợp với Giang Mẫn Chi, sẽ có khả năng áp chế Cẩm Hồ. Quan trọng là lúc này không nắm chắc được 100% có thể đá Tiêu Minh Kiến khỏi Kiến Nghiệp, như thế Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh thêm vào Giang Mẫn Chi, Đổng Giản Niên thành một cục diện rất tệ cho Cẩm Hồ.
La Quân ngẫm lại thấy nghi ngại của Trương Khác cũng có lý, Đổng Giản Niên chắc đã hiểu thấu nội tình Đông Hải, cũng có lẽ ông ta sẽ cho rằng giao hảo với Cẩm Hồ không đem lại lợi ích gì cho mình, tất nhiên thái độ với Cẩm Hồ sẽ lãnh đạm, mặt khác tiếng tăm của Đổng Giản Niên không được tốt lắm, nếu được lựa chọn, La Quân không muốn Đổng Giản Niên tới Kiến Nghiệp thay thế mình.
Ngồi trên núi một lúc, La Quân và Vương Duy Quân ngồi xe rời đi, Diêu Văn Thịnh xem đồng hồ nói: - Máy bay của Dịch Hinh sắp hạ cánh rồi, tôi phải ra sân bay đón cô ấy... Cậu còn chuyện gì phải xử lý không?
- Tôi đi cùng anh ra sân bay vậy, như thế thể hiện thành ý hơn một chút. Trương Khác cười nói:
Trong thời gian Trương Khác tới Perth, Diêu Văn Thịnh và Dịch Hinh đã về Bắc Kinh tổ chức hôn lễ, mặc dù hai nhà Cố Dịch đều có ý làm đơn giản, nhưng Trương Khác là khách phải mời, còn nhận lời làm phù rể cho Diêu Văn Thịnh, nhưng có chuyện đột xuất vắng mặt, Mông Nhạc khẩn cấp thay thế vị trí cho y.
Trương Khác giải thích là tới Hàn Quốc tham dự đàm phán, không thể bỏ thời gian ra tham dự hôn lễ được, lời giải thích này với người khác có hơi khiên cưỡng, nhưng Diêu Văn Thịnh và Dịch Hinh biết một vài chuyện cho nên không oán trách gì. Tranh thủ Trương Khác ở Kiến Nghiệp, chuyến bay của Dịch Hinh cũng dừng ở Kiến Nghiệp hai ngày, hai bọn họ quyết định hôm nay tổ chức tiệc bù, ở bên Kiến Nghiệp có rất nhiều người không thể tham gia hôn lễ của họ.
Ngẩng đầu nhìn tà dương trên đỉnh núi, trước bữa tiệc chẳng làm được việc gì nữa, Trương Khác liền cùng Diêu Văn Thịnh cùng tới sân bay, xuống núi vừa vặn Tôn Tĩnh Mông gọi điện tới tìm y, liền đưa cô đi cùng.
- Chị Dịch phải nên vui mừng, may mà phù rể tôi vắng mặt, chứ là tân lang vắng mặt thì chỉ có nước khóc. Từ sân bay ra, Trương Khác đùa với Dịch Hinh:
- Phù rể có thể thay thế, nhân tuyển thay thế tân lang còn nhiều hơn, anh ấy có gan cứ vắng mặt cho bà đây xem nào. Dịch Hinh khinh bỉ nhìn Diêu Văn Thịnh, rồi hỏi Trương Khác: - Nghe đồng nghiệp chuyến bay Hàn Quốc kể, ngày hôm đó báo chí Hàn Quốc hôm đó thật náo nhiệt, cái gì mà bông hoa Hàn Quốc, cái gì mà người tình Trung Quốc, so với tiểu thuyết Quỳnh Dao còn đặc sắc hơn... Tôi còn bảo đồng nghiệp mang mấy bản tiếng Anh báo Hàn Quốc về, anh muốn xem không?
Trương Khác biết bà cô này không đắc tội nổi, thấy Tôn Tĩnh Mông quay đi muốn lấy báo xem, y ngồi im tại chỗ không dám ho he gì nữa.
Dịch Hinh hiển nhiên không muốn buông tha cho Trương Khác, ghé tới sát mặt y: - Hôm đó anh ở Hàn Quốc, có tin gì chi tiết hơn báo muốn khoe không? Sau khi anh rời Hàn Quốc, sao lại đột nhiên đi sang Úc? Nếu là cơ mật thương nghiệp thì coi như tôi chưa hỏi.
- Hẳn là không có bí mật gì để dấu đâu nhỉ? Tôn Tinh Mông ngoẹo đầu gườm gườm nhìn Trương Khác: - Nếu có tật giật mình thì thôi vậy.
Nghe Tôn Tĩnh Mông nói vậy, Dịch Hinh ngồi ghế sau cười lớn.
Trương Khác chỉ cảm thấy sống lưng rờn rợn, chuyện y an bài Lý Hinh Dư ở Perth chưa nói với người liên quan, chuyện này khó ăn nói, định kéo dài ngày nào tốt ngày đó, nhưng khứu giác của mọi người quá nhạy, chưa nói Tôn Tĩnh Mông, ngay người ngoài cuộc với Dịch Hinh cũng thấy bất thường.
Di động vang rất đúng lúc, Trương Khác thở phào, thầm cám ơn người phát mình ra điện thoại di động, y được nó cứu thoát chết nhiều lần rồi, nếu không giọng Tôn Tĩnh Mông nhìn tựa ngọt ngào, nhưng ánh mắt ẩn chứa sát khí làm y ngạt thở.
Cũng phải nói là y được điện thoại cứu nhiều lần cũng vì y nhiều lần đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm thôi, người thường có ai "lắm tội" như thế đâu mà cần điện thoại cứu.
Trương Khác lấy di động ra, thấy điện thoại của Thời Học Bân không khỏi thất vọng, cho rằng hắn chẳng giải vây được cho mình, người vẫn quay sang bên, làm ra vẻ cuộc điện thoại quan trọng lắm: - Có chuyện gì, sao tìm tôi vào lúc này? Ý y là sao không đợi tới khách sạn hẵng nói, vì Diêu Văn Thịnh cũng mời Thời Học Bân và bạn gái, nhưng nghe như kiểu có chuyện gì ghê lắm vậy.
- Vừa rồi Vương Hải Túc gọi điện vào di động của tôi, tôi vừa bắt máy chưa kịp nói đã cúp máy, tôi liền gọi lại, điện thoại chỉ kêu hai tiếng rồi tắt... Tôi thấy chuyện này có vấn đề. Thời Học Bân ở đầu kia nói:
Vương Hải Túc không cam tâm làm quân cờ cho Nghiêm Văn Giới và Lâm Tuyết lợi dùng rồi vứt bỏ, từng gặp riêng Trương Khác cầu viện, dù Trương Khác chưa từng nhận lời gì với hắn, nhưng bảo Thời Học Bân giữ liên lạc, dù sao làm cho đám Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết khó chịu là điều y rất vui vẻ mà làm.
Cho dù không liên hệ trực tiếp với Vương Hải Túc, cũng có thể đoán ra thời gian qua hắn vì thoát thân mà ra sức tìm kiếm tội chứng của Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết nếu hành động của hắn bị hai kẻ đó phát giác, hậu quả sẽ không khó tưởng tượng.
Bốn cổ đông kia là nhà doanh nghiệp có tiếng trong nước, sản nghiệp trong tay cũng xưng hùng một phương, ở bộ ủy TW tuyệt đối không phải không có mối quan hệ, hiểu biết tương đối về bối cảnh của Cẩm Hồ, cũng biết chuyện Giang Mẫn Chi muốn giết Hải Túc lập uy, Đổng Giản Niên mượn Hải Túc dẹp bỏ chướng ngại thăng tiến. Thêm vào đó những năm qua Nghiêm gia và Hoành Tín hệ tham lam đắc tội với rất nhiều người, cho nên khi tin tức Hải Túc bị chính phủ Đông Hải lập án điều tra truyền vào tai bọn họ, bọn họ liền ý thức được cơ hội lật nhào Nghiêm gia đã tới, liền quyết đoán tới Bắc Kinh tố cáo, tranh đoạt quyền khống chế Tín Thông.
Đúng, bọn họ muốn tranh đoạt quyền khống chế Tín Thông.
Sống lưng Nghiêm Văn Giới ứa mồ hôi lạnh, hắn không rõ có phải có tấm lưới lớn dệt sẵn đợi Nghiêm gia nhảy vào hay không, trong lòng hắn hiểu rất rõ, một khi Nghiêm gia mất đi quyền khống chế Tín Thông, khoản vay gần tỷ của Tín Thông cho các xí nghiệp của Hoành Tín hệ sẽ là một sợi giây thừng chí mạng buộc lên cổ Hoành Tín hệ, chỉ cần khẽ siết một cái, cả tập đoàn lợi ích lớn sẽ tan rã.
Bọn chúng quá độc ác, mặc dù những năm qua không có xung đột trực diện, nhưng Nghiêm Văn Giới tin rằng oán hận của các cổ đông kia với Nghiêm gia, với Hoành Tín hệ không phải nhỏ, một khi quyền khống chế Tín Thông rơi vào tay những người đó, vận mệnh gì đang đợi Nghiêm gia và Hoành Tín hệ, dùng đầu gối Nghiêm Văn Giới cũng đoán ra được.
Nghiêm Văn Giới sốt ruột thúc dục: - Ba, lần này cần ba đi Bắc Kinh một chuyến với con, chúng ta phải đi ngay, sân bay không có máy bay thì bảo bọn họ mở chuyến bay đặc biệt, giám đốc Đổng cũng đi với chúng ta. Nghiêm Khoan Hòa và Đổng Tô Văn cũng biết sự tình nghiêm trọng cho nên mới đợi hắn ở văn phòng.
Điện thoại bàn đột nhiên vang lên, Đổng Tô Văn nhấc máy nghe, một lúc sau khuôn mặt nghiêm trọng phủ thêm một lớp sương: - Bắt đầu từ khi nào, sao bây giờ mới báo cáo? Đặt điện thoại xuống nói với cha con họ Nghiêm: - Bên ngoài có tin đồn cực kỳ bất lợi cho Tín Thông, từ ba giờ số lượng người rút tiền khỏi Tín Thông tại các chi nhánh tăng vọt, ban đầu không được chú ý lắm, hiện giờ khả năng đã hình thành làn sóng đua nhau rút tiền rồi.
Tin tức xấu liên tiếp đổ tới, vừa nghe tin này lông tóc Nghiêm Văn Giới dựng hết cả lên, hắn biết kẻ địch đang dùng tất cả thủ đoạn từ trong tối lẫn ngoài sáng khiến Nghiêm gia luống cuống không phòng bị kịp.
Một khi hình thành làn sóng rút tiền, mà lượng dự trữ tài chính của Tín Thông không đủ ứng phó, rất có khả năng không duy trì nổi Tín Thông nữa, tới lúc ấy dù có khống chế Tín Thông trong tay còn có tác dụng gì nữa? Nghiêm Văn Giới không ngờ rằng đối thủ tàn độc tới cỡ đó, căn bản không cho bọn họ một chút cơ hội nào.
Cho dù có ứng phó được với làn sóng rút tiền này, Ngân hàng TW cũng sẽ không khoanh tay ngồn nhìn với một sự việc nghiêm trọng như thế, đến khi ấy chẳng cần đám Hoàng Kỳ Vân tới Bắc Kinh cáo trạng gì hết, ngân hàng TW cũng sẽ tiến hành thẩm tra nghiêm khắc với Tín Thông?
Là y sao? Nghiêm Văn Giới nhớ tới khuôn mặt chừng như vô hại của Trương Khác, mặc dù đối địch với Cẩm Hồ mấy năm, thậm chí hắn còn chưa rõ Cẩm Hồ rốt cuộc quật khởi như thế nào? Nghiêm Văn Giới đương nhiên sẽ không thừa nhận điều này, nhưng trong lòng mang cảm giác thất bại càng rõ ràng hơn trước, một cảm giác bất lực bị triệt để đánh bại.
Đổng Vi Văn nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường, cách giờ tan tầm còn chưa tới nửa tiếng, các chi nhánh cầm cự qua hôm nay không thành vấn đề, nhưng tin đồn lan đi cực kỳ đáng sợ, có lẽ tới ngày mai không chỉ có các chi nhánh ở Văn Chu có vấn đề. So với việc ứng phó với đám Hoàng Kỳ Vân đi Bắc Kinh, hiện giờ quan trọng hơn là phải phủ nhận tin đồn, ổn định cục diện, cần vay khoản tiền lớn từ đồng nghiệp để ứng phó với làn sóng rút tiền có thể xảy ra vào ngày mai, không chỉ Đổng Tô Văn không thể đi đâu, ngay cả cha con họ Nghiêm cùng phải ở lại để giải quyết vấn đề bức thiết trước mắt.
- Chi nhánh Văn Chu rất có thể là nơi trọng điểm, tôi sẽ gọi điện thoại cho các ngân hàng lớn cấp thành phố xin cứu viện, Nghiêm lão có nên liên hệ với tỉnh thành, nhờ bọn họ phối hợp, công tác sẽ dễ dàng hơn. Đổng Tô Văn hỏi:
Điện thoại bàn lại reo vang, tin tức xấu liên tiếp đổ tới, làm Đổng Tô Văn sợ cả nghe điện thoại, nhưng lúc này chỉ còn cách nhấc máy lên nghe, hai cha con họ Nghiêm cũng khẩn trương nhìn Đổng Tô Văn, chốc lát sau Đổng Tô Văn đặt ống nghe xuống, chán nản nói: - Ngân hàng tỉnh gọi điện tới hỏi chuyện rút tiền.
Trước khi hội chứng giám cùng cơ cấu giám sát ngân hàng cấp tỉnh thành lập, ngân hàng tỉnh có chức quyền giám sát ngân hàng tỉnh thành, thậm chí căn cứ vào tình hình khẩn cấp tiếp quản vận hành ngân hàng thương nghiệp. Tin tức nhanh chóng truyền tới ngân hàng tỉnh như thế, rồi ngân hàng tình lại vội vàng gọi điện tới, đại khái là chỉ muốn Tín Thông giao quyền khống chế ra ngay lập tức, thêm vào đám Hoàng Kỳ Vân tới Bắc Kinh, âm mưu sau lưng này còn chưa đủ rõ ràng sao.
Nghiêm Văn Giới gục đầu ngồi xuống ghế, tình thế trước mắt đã rõ, không những vấn đề của Hải Túc không che dấu được, mà cả vấn đề của Tín Thông cũng không che dấu được, có lẽ một số vấn đề căn bản chẳng là cái gì, nhưng dưới tình thế người ta hè nhau đánh hội đồng này, vấn đề gì cũng có thể thành chuyện lớn.
Chính phủ tỉnh Chiết Đông điều phối các ngân hàng cho Tín Thông vay gần tỷ, tích cực tận dụng giới truyền thông phủ nhận các tin đồn, ngân hàng tỉnh lại đứng ra đảm bảo tín dụng cho Tín Thông, mới khiến Tín Thông vượt qua làn sóng rút tiền trung tuần tháng một cách ngặt nghèo.
Chưa nói Tín Thông trong vòng một tuần chảy mất gần tỷ, chỉ riêng việc ngân hàng thương nghiệp thứ hai trong nước gặp phải chuyện đua nhau rút tiền, tính chất nghiêm trọng hơn cả cổ phiếu Hải Túc ba lần bị mất giá, đả kích với Nghiêm gia càng trí mạng hơn.
Ba ngày sau làn sóng rút tiền, ngân hàng tỉnh Chiết Đông chính thức phái tiểu tổ giám sát tới trú ở Ngân hàng tín thông theo dõi chuyện vận hành thường nhật, Đổng Tô Văn từ chức giám đốc Ngân hàng Tín Thông, Nghiêm Văn Giới cũng bị ép từ chức chủ tịch HĐQT, có nghĩa là Hoành Tín hệ hoàn toàn mất quyền khống chế Tín Thông. Đồng thời Ngân hàng TW cũng chính thức thành lập tổ điều tra có cấp bậc cao hơn nữa tới Văn Chu, điều tra các vấn đề tồn tại trong việc vận hành Tín Thông những năm qua.
Ngày mùng tháng , phó bí thư tỉnh ủy, tỉnh trưởng Chiết Đông là Giang Tấn Nguyên được TW điều tới đảm nhận phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch Quốc vụ viện, phó bí thư tỉnh ủy Triệu Dương kiêm chức tỉnh trưởng tạm quyền. Ô dù bảo hộ trên quan trường lớn nhất của Nghiêm gia ở Chiết Đông, từng là thư ký của Nghiêm Khoan Hòa, bí thư thành ủy Văn Chu Kim Lập Bình cũng bị miễn chức vào ngày tháng , tạm thời làm tuần thị viên cấp phó bộ của bộ xây dựng. Đám Nghiêm Lỵ Hoa, Nghiêm Nghị đảm nhận chức vụ đảng chính phủ địa phương cũng nối tiếp nhau bị điều khỏi cương vị lãnh đạo, những điều này có nghĩa là việc điều tra vấn đề đằng sau của Tín Thông được đi sâu triệt để.
Những người đứng ra đả kích Nghiêm gia, Hoành Tín hệ không một ai muốn cho Nghiêm gia cơ hội nghỉ lấy hơi.
Ngày tháng , viện kiểm sát hai tỉnh Đông Hải, Chiết Đông chính thức đưa ra quyết định giám sát nơi ở của đám Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết.
Cùng với việc điều tra sâu hơn, vấn đề bại lộ ở Tín Thông cùng Hoành Tín hệ ngày càng nghiêm trọng, theo ước chừng sơ bộ, Nghiêm gia lợi dụng quyền khống chế Tín Thông, cho các xí nghiệp liên quan vay tới tỷ, trong đó % khoản vay trái quy định, trong khi đó tổng số tiền cho vay của Tín Thông còn chưa tới tỷ.
Những tội chứng Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết lợi dụng đầu tư Hoành Tín, địa ốc Tinh Điển vay phi pháp từ Tín Thông tỷ đồng, thao tác trái phép giá cổ phiếu của Hải Túc đã được xá nhận sơ bộ. Thực tế những tội chứng này dễ xác nhận nhất, quan trọng các cơ quan hữu quan có muốn tra hay không.
Thúc dục trả nợ với Hoành Tín hệ là nhiệm vụ chủ yếu của Ngân hàng Tín Thông, mặc dù tổng giá trị tài sản của các xí nghiệp Hành Tín hệ tới tỷ, nhưng muốn ngay một lúc trả tỷ chẳng khác nào giết người. Vì tránh Hoành Tín hệ phá sản gây tác động tới kinh tế địa phương, công ăn việc làm và ổn định xã hội, Triệu Dương chủ trì phối hợp chính phủ, ngân hàng tỉnh và ngân hàng TW, quyết định tập đoàn sắt thép Văn Chu thuộc Đầu tư Hoành Tín do tập đoàn sắt thép tỉnh tiếp quản trọng tổ, Xây dựng Hoành Tín do tập đoàn xây dựng tỉnh phụ trách, khoản vay gần tỷ của hai xí nghiệp lớn này do ngân hàng kiến thiết tỉnh thành liên hợp đảm bảo.
Còn về phần tỷ khác của những xí nghiệp liên quan, Tín Thông lấy thân phận chủ nợ tiếp quản Đầu tư Hoành Tín cùng các tài sản liên quan cho tới khi trả hết nợ