Kết thúc thi cuối kỳ Trương Khác và Đỗ Phi bay sang Hong Kong, vì không để ảnh hưởng tới Tôn Tĩnh Hương dưỡng thai, hội nghị 29 người năm nay tổ chức ở Hong Kong, 10 giờ 30 phát sáng xuất phát, chuyến bay từ quốc tế từ Kiến Nghiệp tới Hong Kong hạ cánh đúng giờ, vài phút sau Trương Khác, Đỗ Phi và Phó Tuấn xuất hiện ở lối đi nhập cảnh, từ xa xa đã thấy Đường Thanh đứng trên cùng trong đám đông đón người, hưng phấn vẫy tay với mình.
Đường Thanh đã thực tập ở quỹ trợ học Ái Đạt được gần hai tháng, cô thay đổi trang phục thiếu nữ thanh xuân trước kia, mái tóc dài dợn sóng được quấn chỉnh tề sau đầu, lộ ra chiếc đầu nhỏ nhắn và chiếc cổ ngọc thon dài, lông mi được trang điểm tỉ mỉ, môi tô son, người mặc trang phục công sở màu xanh thẩm, trong là chiếc áo sơ mi trắng nổi bật đồi ngực nảy nở vun tròn khiến người ta mê đắm, ngoài là chiếc áo khoác xanh da trời dài tới gối, để lộ cặp chân nhỏ nhắn đi tất lụa đen, hoàn toàn thành mỹ nhân văn phòng rồi, không biết đã làm bao nhiêu anh chàng đồng nghiệp phải điên đảo thần hồn.
Đứng ở bên cạnh là Trần Phi Dung kiều diễm như hoa, cả hai mặc trang phục công sở cùng loại cùng màu, trông xa xa như một đôi hoa tỷ muội mọc từ một gốc.
Ở đằng sau hai cô gái là đám Diệp Kiến Bân, Dương Vân, cùng tới sân bay đón Trương Khác.
- Cô bé con cuối cùng đã thành nữ nhân thành thục rồi. Ôm Đường Thanh vào trong lòng, Trương Khác khẽ vuốt ve vòng eo mềm của cô, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên người, nhớ lại người thương mãi mãi mất đi kiếp trước, y đã bao giờ được nhìn cô trong trang phục thế này, đột nhiên vành mắt cay cay, hai tay ôm lấy khuôn mặt giai nhân, nhìn đôi mắt vừa dài vừa quyến rũ làm y say mêm, vẻ thẹn thùng mang theo tình yêu sâu đậm, hôn nhẹ lên cánh môi hồng nhuận mỏng manh như cánh hoa.
Có lẽ là tâm linh tương thông giữa tình nhân, Đường Thanh cảm nhận được tâm tình lúc này của Trương Khác, không thẹn thùng vùng ra, mà ôm lấy cái lưng gầy của y, nhắm mắt lại cảm thụ ái tình truyền qua đôi môi.
"Khụ khụ..." Diệp Kiến Bân ho khan vài tiếng rất không đúng thời điểm, làm đôi tình nhân đang chìm đắm trong thế giới riêng giật mình tỉnh dậy, so với Trương Khác coi Diệp Kiến Bân như không khí thì Đường Thanh lại xấu hổ gỡ tay Trương Khác ra, nấp sau lưng Trương Khác, ôm lấy một cánh tay y, che đi nửa khuôn mặt đỏ hồng.
- Chị Tĩnh Hương sắp tới kỳ sinh nở rồi, anh Diệp sao còn rảnh rỗi tới đón tôi thế này? Dương Vân xuất hiện ở đây thì Trương Khác còn hiểu, nhưng Diệp Kiến Bân tới đây khiến y lấy làm lạ.
- Sắp cũng gần một tháng nữa Tĩnh Hương mới sinh vậy mà mọi người đã cuống cả lên bắt cô ấy vào bệnh viện ở rồi, nói sinh con đầu lòng khả năng sớm hơn dự tính, cho nên cần chuẩn bị sẵn sàng bất kỳ lúc nào, có cả đống người vây quanh, tôi trông mà còn đau đầu thay cho cô ấy, nên ra ngoài cho thoáng khí. Diệp Kiến Bân nói thế nhưng miệng thì cười toe toét hạnh phúc, làm Trương Khác không khỏi nghĩ, hắn tới đây là để khoe với mình: Tôi sắp làm cha rồi.
Cảm giác làm cha thế nào? Trương Khác hai kiếp làm người cũng chưa được cảm thụ, nhưng nhận ra được niềm vui lúc này của Diệp Kiến Bân, tin rằng bất kể là sinh con trai hay con gái, hắn cũng coi đó như trâu báu.
Nhìn nụ cười ấm áp trên mặt Diệp Kiến Bân không sao tắt nổi, Trương Khác chơi ác hỏi: - Chị Văn Di đang ở cùng chị Tôn à? Thấy nụ cười Diệp Kiến Bân cuối cùng cũng méo đi Trương Khác mới cười vui vẻ.
Diệp Kiến Bân trả lời: - Văn Di dù sao cũng không tiện ở bên này, cô ấy về Bắc Kinh rồi, đợi khi em bé sinh mới tới.
- Chỉ là lễ giới thiệu sản phẩm thôi, cần gì tôi góp ý chứ! Ngồi máy bay cả ngày đau đầu lắm rồi, đừng áp bức tôi như thế. Nhìn thấy Dương Vân đi tới mở miệng ra định nói, Trương Khác khoát tay chặn họng hắn, làm Dương Vân cười khổ, nhưng đành thôi.
Ánh mắt Trương Khác lúc này lại chuyển sang Trần Phi Dung đứng ở bên cạnh, mái tóc thẳng cũng quấn gọn gàng ra phía sau, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, chiếc áo sơ mi mặc dù chỉ cởi chiếc cúc trên cùng, để lộ ra một chút xíu làn da trắng min, nhưng đủ làm người ta tơ tưởng liên miên, áo trắng phập hồng nổi bật bầu ngực tròn tròn, vòng eo nhỏ nhắn. Mặc dù không nhìn thấy bóng lưng của cô, nhưng có thể tưởng tượng ra chiếc váy bó dài tới gối đó bọc lấy bờ mông tròn trịa, tôn lên đường cong hoàn mỹ đầy đặn làm khiến những thiếu niên hơi kém định lực chút thôi là phải mê muội.
Trương Khác nhìn như thế, làm Trần Phi Dung đỏ mặt trừng mắt nhìn y trấn áp, đi tới trước mặt Phó Tuấn, nhận lấy cặp tài liệu trong tay hắn, thân là trợ lý riêng, cầm cặp cho ông chủ cũng là công tác trong chức phận của Trần Phi Dung.
- Trong tay anh có máy mẫu của lần này không, lấy ra để cho tôi khoe khoang trước mặt mỹ nữ một chút nào. Rời khỏi sân bay, đi tới đội xe đỗ bên đường, Trương Khác quay đầu lại hỏi Dương Vân.
- Vừa vặn chỗ tôi có một cái. Dương Vân lấy từ trong túi ra một cái hộp tinh xảo, mở ra đưa cho Trương Khác.
Trương Khác lấy trong hộp ra chiếc điện thoại nắp gập, ấn vài nút rồi đưa cho Đường Thanh nép mình bên cạnh.
- Oa. Nhận lấy chiếc di động, Đường Thanh nhìn màn hình thốt lên: - Phi Dung, mau xem này, di động còn làm được việc này nữa.
- Chiếc di động này cho bạn và Phi Dung chơi đấy. Trương Khác khẽ vỗ gò má hồng hào vì hưng phấn của Đường Thanh.
- Tạm tha cho bạn đó, tối kể cho mình chuyện đại náo Hàn Quốc, anh hùng cứu mỹ nhân cho mình nghe, mình rất hứng thú muốn biết đấy. Đường Thanh khẽ thổi một hơi vào tai y, nói:
Nhìn Đường Thanh nắm tay Trần Phi Dung chạy sang cô xe khác, Trương Khác run run sờ tai, lo lắng tối nay ở đó sẽ mất đi một ít thịt.
- Sau ba ngày nghỉ năm mới, tân bí thư thành ủy Đổng Giản Niên sẽ tới nhậm chức, ông ta cấp bách thật đấy. Ngồi lên xe, Diệp Kiến Bân nói ra mục đích thực sự hắn tới đây: - Cậu ở trên máy bay nên Diêu Văn Thịnh không liên lạc được, liền gọi tới chỗ tôi.
Lúc này La Quân đã rời Kiến Nghiệp, theo trình tự thông thường, phải đợi Tiêu Minh Kiến rời nhiệm sở, Vương Duy Quân làm phó bí thư thành ủy kiêm thị trưởng trước, sau đó bí thư thành ủy mới tới nhậm chức, hiện Tiêu Minh Kiến còn chưa đi, tân bí thư lại tới nhậm chức nhanh như thế, đúng là quá vội vã.
- Chuyện này chẳng thể nào tránh được, chúng ta không thể ngăn được, cứ mặc ông ta. Trương Khác thoải mái dựa lưng vào ghế, tựa hồ ngồi máy bay mệt thật rồi, nhắm mắt lại day huyệt thái dương: - So với chuyện này tôi càng lo nghị quyết liên quan tới địa ốc đưa ra mấy ngày trước, sẽ khiến giá địa ốc các nơi tăng vọt, các nơi khác chúng ta mặc kệ, nhưng xây dựng thành phố cảng Đông Sơn phải nhanh lên, tôi thấy hiện giờ có thể công bố giá bán trước đi.
- Tôi dự liệu được cậu sẽ có yêu cầu thế này nên đã gọi điện cho chú cậu rồi, chỉ cần hiệp thương với phía cơ quan chức năng hữu quan bên Tân Đình là có thể công bố giá bán. Diệp Kiến Bân trầm ngâm: - Chỉ có điều chúng ta làm thế sợ khiến cho rất nhiều kẻ bất mãn đấy.
- Mặc kệ chúng, những kẻ ngứa mắt với Cẩm Hồ nhiều lắm, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được, phải rồi, anh chọn tên cho con chưa? Trương Khác tựa hồ muốn gạt bỏ chuyện phiền lòng ra sau đầu, chuyển đề tài.
- Vốn định để lão gia tử đặt tên, về sau chị Tĩnh Hương cậu chọn một cái tên, tôi thấy rất hay, lão gia tử cũng công nhận chỉ có cái cái tên này là thích hợp nhất. Tính bất kể nam hay nữ đều sẽ dùng cái tên này. Nhắc tới con sắp ra đời, làm tâm tình Diệp Kiến Bân rất tốt.
- Ồ, tên gì mà làm mọi người cùng nhất trí thông qua thế. Trương Khác biết càng ở trong gia tộc lớn, đặt tên cho sinh mệnh mới càng khó khăn, thông thường chọn một cái tên phải lật xem hết cả cuốn tử điển, có khi mời mấy thầy tướng số tới tư vấn.
Khi Trương Khác và Đường Thanh ở Hong Kong hưởng thụ thế giới hai người trong ánh mặt trời ấm áp thì Cát Kiến Đức cảm thấy mùa đông Bắc Kinh năm nay lạnh cắt da cắt thịt, ngồi trong văn phòng nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, Cát Kiến Đức cảm thấy tường hai bên đang đổ lên người mình, làm lão ta không thở nổi.
Tin tức từ phía Chiết Đông cho biết Lâm Tuyết và Nghiêm Văn Giới đã chính thức bị bắt giữ, Tần Triêu Dương ở Văn Chu lùng sục khắp nơi, không ngờ tìm ra xác của Vương Hải Túc ở trong biệt thự Nghiêm gia ngoại thành Văn Chu, Cát Kiến Đức chửi rủa Nghiêm Văn Giới làm việc không sạch sẽ, nhưng trong lòng hi vọng hắn vì gia tộc mà chống chọi lại được áp lực. Nhưng cho dù Nghiêm Văn Giới có giữ được miệng, cũng chẳng có gì đảm bảo Lâm Tuyết sẽ không nói ra, lão ta biết Lâm Tuyết cùng đường nhất định sẽ kéo mình xuống bùn chết chùm, nhưng mình làm được gì đây?
Nếu như trước kia không đầu tư vào Hải Túc thì còn có thể chối bỏ dính dáng được, nhưng Tiêu Thụy Dân đang cắn chặt lấy quan hệ giữa lão ta và Hải Túc không chịu buông tha, liên tục có hoạt động sau lưng. Từ sau khi báo cáo tài vụ của điện tử Hoa Hạ được đưa ra, Tiêu Thụy Dân càng được thế, năm chỉ có Liên Tín lãi tỷ, Liên Tấn lãi triệu, Đông Hưng miễn cưỡng gọi có lãi, nhưng không đáng kể. Hiện giờ ở tổng công ty, Tiêu Thụy Dân đối đầu với lão ta, Tôn Chí Cương và Liêu Hồng Lôi thì ở bên ngọt nhạt ném đá, lão ta muốn lấy cái ghế phó tổng giám đốc ra chia rẽ, vậy mà không ai nhận.
Làm cái chức tổng giám đốc này thật khó chịu, trước kia mình thoát khỏi Ủy ban Kế hoạch tới quốc xĩ chẳng phải để kiếm tiền sao, sao kiếm tiền mệt mỏi như thế. Nghĩ tới đó Cát Kiến Đức lại nhớ tới tên tên nhãi thối tha của Cẩm Hồ, làm sao y kiếm tiền dễ dàng như vậy?
Có điều phía Cẩm Hồ cũng có thể làm được chút gì đó, Giang Mẫn Chi không phải muốn lấy điển hình về xí nghiệp dân doanh sao, nếu như có thể nộp Cẩm Hồ vào tay ông ta, có con cá lớn như thế, chắc ông ta sẽ nới tay cho Hải Túc. Trước kia Lâm Tuyết và mình từng tính, Cẩm Hồ có tỷ nguồn gốc không rõ ràng, tỷ! Đủ cho khối kẻ phải rớt đài rồi.
Cát Kiến Đức hưng phấn đứng dậy, suy tính thật kỹ càng, gọi điện thoại cho Thành Tấn Kiệt, ngày hôm sau vừa đi làm, Cát Kiến Đức một mình lái xe tới Ủy ban thương mại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác và Đường Thanh đi chơi khắp Hong Kong, Đường Thanh nói hâm mộ y và Trần Phi Dung trước kia ngày ngày tới thư viện đọc sách với nhau, Trương Khác cùng Đường Thanh tới thư viện Đại học Hong Kong ngồi suốt một buổi chiều, lại còn lấy việc công làm việc tư, gọi cả Trần Phi Dung và Hà Huyền tới, bốn người đi dạo phố nửa ngày, lúc này Đường Thanh mới thỏa mãn cùng Trương Khác về Kiến Nghiệp.
Về Kiến Nghiệp, đưa các cô gái tới Sáng Vực trước, Trương Khác một mình tới Vườn Sồi, chẳng bao lâu nữa là Tết rồi, phải đi xem xét các nơi một lượt, Trần Phi Dung bắt đầu có chút ý thức trợ thủ, chủ động đi cùng Trương Khác.
Đi vào tầng Vi điện tử, xung quanh vắng vẻ, mấy người Trương Khác muốn tìm đều không có, lấy làm lạ, liền gọi điện cho Đàm Vân Tùng, mới biết cả đám kéo nhau sang Trung Tinh Vi Tâm rồi, Đinh Hòe nhận điện thoại nói: - Còn tưởng mai Khác thiếu gia mới tới, chúng tôi tới về ngay đây. Không chịu nói là chuyện gì.
Trương Khác mặc cho ông ta chơi trò thần bí, dẫn Trần Phi Dung đi khắp các phòng để cô làm quen, có điều Trương Khác rất nhanh ấm ức phát hiện ra, những nghiên cứu viên ở đây đều có thái độ thù địch với y, thường lấy ánh mắt hoặc thái độ để ám thị " đúng là đồ ngu ngốc" để đáp lại câu hỏi của y. Ngược lại với Trần Phi Dung thì lại hết sức ôn hòa dễ dãi, hỏi một trả lời ba, thao thao bất tuyệt suốt, Trần Phi Dung đành nhắc lại câu hỏi của Trương Khác, Trương Khác hỏi tới khổ, Trần Phi Dung thì lại nhịn cười tới khổ, đành không đi lung tung nữa, chán nản kéo Trần Phi Dung tới phòng nghỉ, vừa đi vừa cay cú nói: - Đám khốn kiếp đó nếu đối thủ của chúng ta dùng mỹ nhân kế với bọn chúng, nhất đinh khai sạch bách.
Trần Phi Dung chỉ tủm tỉm cười đi bên cạnh mặc cho y nói bậy nói bạ.
Không lâu sau Trần Tín Sinh, Đinh Hòe, Đàm Vân Tùng, Liễu Chí Thành, Hàn Cách tới nơi, trông dáng vẻ phấn khởi của của bọn họ là Trương Khác biết tám chín phần có thành quả mới rồi.
Trần Tín Sinh vừa thấy Trương Khác liền xòe tay ra: - Cậu xem cái gì đây?
Trương Khác nhìn cái chip trong tay hắn, cầm lấy lật đi lật lại vài lần, giọng không chắc lắp: - Bộ vi xử lý?
Hàn Cách gật mạnh đầu: - Không sai, chính là vi xử lý, CPU đơn vị xử lý trung tâm.
Trương Khác kích động đứng bật dậy: - Hay, hay, quá hay! Xung nhịp bao nhiêu nói nhanh.
Hàn Cách thấy Trương Khác kích động cũng mặt đỏ bừng, từ năm , Hàn Cách dần đầu một đội ngũ người, vừa nghiên cứu vừa nghiên cứu chip video vừa nghiên cứu đơn vị xử lý trung tâm này. Tháng năm ngoái, Hàn Cách đã làm ra nói trong phòng thí nghiệm, may mắn lần đầu tiên thành công hoàn chỉnh thì Trương Khác về.
Hàn Cách hít sâu một hơi, giới thiệu: - Xung nhịp Mhz, chỉ cần .v, tiêu hao mw...
Hàn Cách thao thao bất tuyệt, hoa chân múa tay nói nửa tiếng đồng hồ, Trương Khác ngoại trừ mấy thông số cơ bản ra thì chẳng hiểu lắm, nhưng kiên nhẫn lắng nghe không cắt ngang lời hắn, đợi hắn nói xong mới hỏi: - Xem ra chiếc CPU này là bộ xử lý thiết bị di động tốt nhất hiện nay rồi.
Hán Cách hưng phấn nói: - Đúng thế, mặc dù so Veosis SA của DEC xung nhịp thấp hơn hz, nhưng cùng xung nhịp thì hiệu xuất cao hơn %, đợi công nghệ hoàn thiện hơn, Trung Tinh Vi Tâm hoàn toàn có thể sản xuất loại mhz, chúng tôi còn cường hóa rất nhiều chỗ tích hợp...
Thay bệnh nghề nghiệp của Hàn Cách lại bắt đầu tái phát, Trần Tín Sinh cắt ngang lời hắn: - Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ra nhà ăn vừa ăn vừa nói vậy. Khác thiếu gia và trợ lý Trần ở trên máy bay chắc chắn không được ăn đàng hoàng, buổi trưa chúng tôi cũng chẳng có tâm tư ăn cơm, chắc mọi người đói cả rồi.
Nhìn vẻ mặt Hàn Cách như đứa bé bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, Trương Khác mỉm cười kéo hắn đi: - Nào, chúng ta vừa đi vừa nói, khi nào mới ra được CPU mhz?
Liễu Chí Thành trả lời: - Ít nhất phải mất nửa năm, hiện này tỉ lệ thành công cũng không cao.
Cả nhóm người vừa đi vừa nói xuống lầu, không ai để ý có hai nghiên cứu viên ở bên cạnh mắt trố ra, một người nói với người còn lại: - Cái tên đi ở giữa không phải là tên ngốc lúc nãy hỏi lung ta lung tung à? Sao y lại đi cùng với các đại lão?
Người còn lại đáp: - Làm sao tôi biết, chắc là đám làm phần mềm ứng dụng, lũ đó đa phần là bọn ngu ngốc. Lúc nãy tôi bảo anh trước mặt cô bé xinh đẹp phải giữ phong độ, giờ hối hận chưa?
- Thôi đi, vừa rồi anh khá hơn tôi lắm đấy.
Đợi rời Vườn Sồi thì đã là giờ, đó là do Trương Khác nhớ Đường Thanh cho nên mới miễn cưỡng thoát thân, trên đường đi vẫn chưa hết hưng phấn, cuối cùng đám chuyên gia đã rời đi, không cần sợ múa rìu qua mắt thợ nữa, phấn khích nói với Trần Phi Dung: - Chú Bill nói, sau này mỗi người có một thiết bị cầm tay, ở trong thiết bị này, chúng ta có thể xem sách, xem phim, xem TV, check mail, thanh toán tiền, tất cả những chuyện bạn nghĩ ra đều có thể làm được.
- Sao nghe giống như bạn bịa ra thế? Trần Phi Dung hỏi: - Mình có đọc sách nói về chú Bill có thấy nói thế đâu.
Trương Khác gãi đầu, y cũng chẳng nhớ là Bill Gates nói câu tương tự bao giờ, chắc là sau này, vội lảng đi: - Hôm nay toàn phải nghe những thứ kỹ thuật khô khan, bạn có cảm thấy chán không?