- Còn chuyện cuối cùng nữa tôi muốn bàn với mọi người.
Nghe Trương Khác nói thế tất cả bất giác ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn y.
Trương Khác thấy vậy thì bật cười: - Đừng có nghiêm túc thế, tôi không bắt mọi người làm việc chuyện chống lại nhân loại đâu.
Mọi người nghe thế đều bật rộ lên, không khí tức thì buông lỏng.
- Quyết sách địa ốc mới ra đời, với chúng ta mà nói là một chuyện tốt, nhất là với sản nghiệp quặng sắt của chúng ta ở Perth. Quyết sách mới ra vài ngày các vật liệu xây dựng liên quan trong nước đã bắt đầu tăng lên, tin rằng không được bao lâu sẽ ảnh hưởng tới giá quặng sắt. Vốn trong dự kiến của tôi, sản nghiệp quặng sắt muốn hồi sinh sẽ phải mất hai ba năm nữa, hiện giờ tới quá sớm, ảnh hưởng xấu đem lại không ít. Nói tới đó Trương Khác dừng lại uống nước, để mọi người có thêm thời gian suy nghĩ.
- Bố cục của chúng ta ở Perth phải một năm nữa mới hoàn thành, công tác trước đó gần như không gặp phải lực cản gì là vì sản nghiệp vào thời kỳ chạm đáy, những kẻ muốn phá đám cũng chỉ đứng ngoài nhìn chúng ta tự lún vào vũng bùn không thoát thân được. Nhưng tình hình hiện giờ đã khác, ai cũng nhìn ra kinh tế địa ốc sẽ khiến sản nghiệp quặng sắt hồi sinh. Những kẻ trước kia cười thầm trong bóng tối sẽ nhảy ra. Phb Biliton và Rinotin to đã phát triển ở Tây Úc mấy chục năm, ảnh hưởng của Cẩm Hồ không sao bì được. Trong nước cũng có không ít kẻ thèm thuồng, đám người đó thành sự không đủ, hỏng việc có dư. Mặc dù Cẩm Hồ không phải không thể đối phó được nhưng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ phát triển bình thường của Cẩm Hồ, cho nên tôi muốn thương lượng với mọi người. Trương Khác nhìn khắp lượt thành viên hạch tâm của Cẩm Hồ.
Lúc này Phó Tuấn che di động gõ cửa đi vào: - Điện thoại ở bên kia.
Vẻ mặt Trương Khác thoáng chút hưng phấn, đựng dậy nhận điện thoại ngay tại chỗ: - Ngay trong mấy ngày tới sao? Được rồi, phía bên Cẩm Hồ cũng sẽ phối hợp trong khả năng có thể. Dừng một chút, Trương Khác trịnh trọng nói: - Nếu như cuối cùng chuyện không được như ý muốn, hi vọng Cẩm Hồ được hân hạnh lọt vào mắt xanh của giám đốc Tiêu.
Tiếng thở phía bên kia điện thoại rõ ràng lớn hơn vài phần, mấy giây sau giọng khàn khàn của Tiêu Thụy Dân truyền ra: - Hôm nay tôi mới đột nhiên nhận ra, quen biết Khác thiếu gia là may mắn nhường nào.
Những người ở đây đều là nhân vật tinh minh, nghe thấy đoạn đối thoại một chiều cũng có thể cơ bản đoán được nội dung là gì rồi.
Cúp điện thoại rồi, nhìn vẻ mặt hưng phấn của mọi người, Trương Khác nói đầy hào khí: - Ở một vài việc trước giờ Cẩm Hồ luôn bị động, tạm thời chỉ có thể để người ta bắt nạt mà không thể đánh trả, lần này sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi. Rồi quay sang nói với Trần Tín Sinh và Tô Tân Đông: - Chúng ta cũng cần tận lực, phía Bắc Kinh vài ngày tới không thể thiếu người chủ trì cục diện, Tín Sinh và lão Tô, ai muốn tới đó.
Trần Tín Sinh cười: - Để tôi đi, dù sao tôi ở Bắc Kinh khá lâu, so với lão Tô ít nhất cũng sẽ không bị lạc lối.
Mọi người cười ha hả, biết Trần Tín Sinh nói chuyện lần trước tới Bắc Kinh một mình, đi lòng vòng mãi không tới được điểm hẹn, cuối cùng gọi điện báo đường để công ty phái người tới đón, mọi người lấy ra trêu suốt.
An bài lòng chuyện nhân sự đi Bắc Kinh, Trương Khác bào Phó Tuấn: - Liên hệ với viện trưởng Thôi, mời ông ấy chuẩn bị chuẩn bị viết một bài đánh giá phân tích ảnh hưởng việc Cẩm Hồ cấp quyền kỹ thuật cho sản nghiệp di động trong nước, ngoài ra bảo ông ấy cung cấp cho Giản Chí Khang của báo sáng Kiến Nghiệp tài liệu sản nghiệp di động sản xuất trong năm qua, làm phiền anh ta viết một bài báo chỉ ra khốn cảnh và căn nguyên của sản nghiệp.
Căn dặn xong Trương Khác ngồi xuống, cau mày nói: - Chỉ là hai bài viết này không thể tùy tiện tung ra, nếu không sẽ gây phản tác dụng.
Trong những người ngồi đây Tôn Thượng Nghĩa nhiều tuổi nhất, lịch duyệt nhất, bản thân xuất thân hào môn trong nước, với phương diện này rất thấu triệt, gõ tay lên ghế tính toán nói: - Đúng là cần phải có thời cơ chuẩn xác, sớm quá sẽ khiến người ta phản cảm gây phản tác dụng, muộn quá thì không có tác dụng, tôi thấy chỉ cần đám Tiêu Thụy Dân hành động, ngày hôm sau chúng ta liên tục tung ra. Có hành động của đám Tiêu Thụy Dân, người bên trên sẽ có chuẩn bị tâm lý, không tới mức đọc các bài viết liên quan lại suy đoán có phải là âm mưu gì của Cẩm Hồ không, ngoài ra có thể để bọn họ tĩnh tâm lại nhận thức hiện trạng, suy nghĩ ý tứ thực sự bài viết muốn biểu đạt, cũng góp thêm một bó lửa giúp đám Tiêu Thụy Dân.
Đúng là gừng càng già càng cay, Trương Khác vỗ đùi định đoạt: - Chuyện ở Bắc Kinh cứ quyết như thế, Tin Sinh, anh tới đó rồi giữ liên lạc thường xuyên với viện trưởng Thôi, có chuyện gì khẩn cấp chúng ta kịp thời liên hệ.
Tiếp đó quay lại chuyện đang dang dở: - Tôi nghĩ mọi người dự liệu được chuyện tôi muốn nói rồi, hiện với cơ sở yếu kém của Cẩm Hồ ở Tây Úc, lại chiếm mỏ có trứ lượng phó phú như vậy, xung quanh toàn ánh mắt tham lam, muốn thay đổi hiện trạng này, biện pháp tốt nhất là tìm cho chúng ta mấy vệ sĩ.
Diệp Kiến Bân gật gù: - Ví dụ này rất hình tượng, rất chuẩn xác song vệ sĩ này không dễ tìm.
- Đúng là phải lựa chọn thật kỹ, vệ sĩ quá yếu thì chỉ tốn tiền, quá mạnh lại lo khách át chủ, cướp luôn tiền trong tay chủ cũng không biết chừng. Trần Tín Sinh cũng thuận theo giọng điệu của Trương Khác nói:
- Này tôi chỉ thuận miệng lấy ví dụ thôi, không định bày trò cho các anh. Trương Khác cười nói: - Tôi suy nghĩ rồi, chuẩn bị bỏ ra 30 -40 % cổ phần chuyển nhượng cho Trung Dã và các xí nghiệp liên quan trong nước, ngoài ra cũng để thế lực đương địa Tây Úc tham gia vào.
*** Trung Dã: Luyện kim TQ.
Chuyển nhượng 30% - 40% cổ phần trong một lần, dù mọi người đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn hít một hơi khí lạnh.
Chỉ riêng lượng quặng sắt hiện thăm dò được đã trên 1 tỷ tấn, hơn nữa là quặng sắt chất lượng cao hàm lượng phốt pho ít, mặc dù với sản lượng 10 triệu tấn một năm, dàn đều ra chi phí là 36 USD một tấn, với giá chuẩn của quặng sắt 26 USD một tấn như hiệu nay, sẽ lỗ không ít. Nhưng cùng với sản nghiệp ấm dần lên và quy mô khai thác mở rộng, chênh lệnh sẽ càng ngày càng thấp, sẽ tới lúc giá mỗi tấn thấp hơn giá chuẩn, cho dù chỉ chênh lệch 1 USD cũng tương đương dao động 1 tỷ USD, 30% - 40% cổ phần là con số kinh người.
- Tư bản người Hoa ĐNÁ trước kia luôn hợp tác vui vẻ với chúng ta, chỉ là oán trách phân ngạch trong sản nghiệp hạch tâm của Cẩm Hồ quá ít, lần này có thể tính tới bọn họ. Còn thực lực của Trung Dã ở Tây Úc dù không mạnh, nhưng là đại biểu cho xí nghiệp người Hoa, có họ gia nhập, bằng với có bộ phận tương đối lớn đồng bào ở Tây Úc gia đoàn kết với nhau, hình thành lực lượng không nhỏ. Ngoài ra cũng tính tới lực lượng chính trị của Trung Dã ở trong nước, thêm vào bối cảnh quốc xĩ của nó, Cẩm Hồ có thể lấy tâm da hổ này chắn ánh mắt tham lam của đám sói không bao giờ biết đủ trong nước. Còn về tư bản Tây Úc, suy nghĩ từ góc độ lâu dài, chúng ta phải kéo đám địa đầu xà này vào, nếu không Cẩm Hồ khó kháng cự lại được thủ đoạn đàn áp của tập đoàn Nhật thông qua chính quyền Châu ÚC.
Mọi người hứng trí rất cao, ăn tối xong lại tiếp tục bàn việc bất tri bất giác đã tới nửa đêm, Trương Khác nhớ đám Đường Thanh, thấy chủ đề chính gần như đã nói hết, những chuyện khác không cần tụ hết mọi người lại cùng bàn nữa, liền đứng dậy vặn mình nói: - Không xong, già rồi, mệt chỉ muốn đi ngủ thôi.
Chu Du cười: - Chúng tôi còn chưa kêu già mà cậu đã kêu cái gì? Ở đây cậu nhiều tuổi hơn được ai?
Trương Khác cười lớn: - Đỗ Phi, mày biết vì sao tao đưa mày đi theo rồi chứ? Đi, đi, đi cả đi.
Diệp Tiểu Đồng trừng mắt lên, nhưng không trêu y nữa, dù sao người khác đã đành, Tôn Tĩnh Hương sắp sinh, đúng là cần nghỉ ngơi rồi.
Ngày hôm sau Trương Khác cùng Đường Thanh lên tàu hỏa xuất phát từ Kiến Nghiệp, giờ tới được Kim Sơn, đến biệt thự bên hồ mới biết Đường Học Khiêm tới chỉnh phủ tỉnh làm việc rồi, Cố Kiến Bình để lại cơm sáng cho y và Đường Thanh.
Ăn qua loa bữa sáng, Trương Khác và Đường Thanh nắm tay nhau đi về phía nhà Từ Học Bình, nhớ lại ánh mắt Cố Kiến Bình nhìn mình trong bữa cơm, Trương Khác hỏi: - Sao hôm nay mắt mẹ bạn là lạ?
- Làm sao mà mình biết được, mẹ mình còn quý bạn hơn mình mà! Về tự bạn đi mà hỏi. Bây giờ từ mặt Đường Thanh thật khó mà biết cô có nói dối hay không nữa rồi.
Hai nhà cách nhau không xa, đi vài bước đã tới.
- Tiểu Khác và Tiểu Thanh tới rồi, vừa khéo trưa nay dì gói xủi cảo, Tiểu Thanh, cháu gọi mẹ cháu qua đây đi, buổi trưa cùng tới nhà dì ăn cơm. Chu Thúc Huệ nhìn thấy Trương Khác và Đường Thanh đi tới, nhiệt tình mời:
- Vâng ạ! Để cháu gọi điện cho mẹ cháu sang làm cùng, cháu ở bên hỗ trợ. Đường Thanh chẳng có chút kinh nghiệm làm xủi cảo nào, thật ra là hầu hết các món ăn đều thế, nhưng rất hưng phấn muốn thử.
- Tiểu Khác tới thư phòng đánh với bác ván cờ. Từ Học Bình biết hôm nay Trương Khác sẽ tới nên không đi làm sáng, nghe tiếng nói cười vui vẻ ở phòng khách thì đi ra gọi.
Để Đường Thanh ở lại cùng Chu Thục Huệ, Trương Khác theo vào thư phòng, một thời gian rồi không gặp, tinh thần Từ Học Bình rất tốt, nhưng người càng gầy đi, giữa mày có nếp nhăn không giãn ra được, trong lòng Trương Khác lờ mờ hiểu ra gần đây ông lo lắng vấn đề gì.
- Chính phủ sớm đưa ra nghị quyết thúc đẩy cải cách nhà thương phẩm như thế vốn hi vọng lấy địa ốc đi đầu, từ đó thúc đẩy kinh tế quốc dân nhanh chóng phát triển, thực hiện mục tiêu cuối cùng là dân giàu nước mạnh. Chỉ là chính phủ địa phương khó tranh khỏi tâm lý nóng vội ham cái lợi trước mắt, trực tiếp thông qua bán lượng lớn đất, làm GDP tăng mạnh lấy cái gọi là chính tích ưu tú, từ đó gây ra giá cả địa ốc tăng vọt, chưa chuẩn bị đầy đủ cho vấn đề dân sinh, thậm chí một số địa phương thấy mà coi như không thấy. Từ Học Bình hẳn đã lo lắng về này một thời gian rồi, khai cuộc chưa được bao lâu đã nói:
Từ năm đến năm , vấn đề dân sinh lớn nhất trong nước là cải cách quốc sĩ gây ra vấn đề công nhân mất việc và tái nghiệp, nhưng đó chỉ là cơn đau ngắn, cùng với kinh tế quốc dân phát triển, càng có nhiều công việc mới tạo ra tiêu hóa công nhân mất việc này, vấn đề đó không phải cơn đau đầu của chính phủ các cấp.
Còn sau khi tiến vào năm , giá nhà ở liên tục tăng vòn vọt gây ra vấn đề dân sinh rộng lớn và mâu thuẫn xã hội gay gắt, là vấn đề đau đầu kinh niên của chính phủ. Trương Khác biết sau khi nền kinh tế quốc dân được đặt lên mình con mãnh thú địa ốc, những vấn đề này không biến mất cùng kinh tế phát triển, mà mỗi lúc một trở nên tồi tệ, làm người ta hoàn toàn không nhìn ra lối thoát.
- Vấn đề này giờ mới chỉ là bắt đầu, chính phủ bán đất chỉ là cái đẩy đầu tiên khiến giá địa ốc tăng lên, tiếp đó là nhà đầu tư trong ngoài đánh hơi máu tanh đổ tới, tiếp đó là các quốc xĩ lơ là nghiệp vụ chính, thậm chí là những cá nhân có chút tiền, đều đổ tiền vào địa ốc, nó sẽ cuốn lại với nhau thành một thế lực, thông qua cơ cấu ngân hàng, cuối cùng trói buộc kinh tế quốc dân và địa ốc vào với nhau, đẩy giá địa ốc lên tới mức không thể khống chế, gây ra mâu thuẫn xã hội nghiêm trọng. Đem so với lo lắng của Từ Học Bình, Trương Khác càng hiểu rõ mấy năm sau giá địa ốc tăng theo chiều thẳng đứng đáng sợ thế nào, nếu nói ra bây giờ chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm, hiện giá nhà với con số hàng ngàn đã khiến đại bộ phận gia đình không gánh vác nổi, huống hồ là tăng lên với con số hàng vạn sau này.
Tay đang định đặt cờ của Từ Học Bình khựng lại, trước đó ông chỉ từ chức trách chính phủ nghĩ tới giá địa ốc tăng gây ra vấn đề xã hội, chưa tính tới nó khiến cả nền kinh tế chuyển biến lớn.
- Điều cháu nói đúng là làm người ta không rét mà run, nhưng đó là điều có thể dự kiến. Tư bản luận sớm nói, nếu như có % lợi nhuận, người sẽ dám mạo hiểm; nếu có % lợi nhuận, người ta dám trà đạp lên mọi pháp luật trên đời. Hiện giờ với xu thế phát triển hiện nay, thị trường địa ốc đâu chỉ có lợi nhuận %.. Từ Học Bình hiển nhiên có điều tra cụ thể về địa ốc.
Tuyệt đại nhà đầu tư địa ốc trong quá trình khai phát chỉ cần dựa vào một lượng vốn nhỏ là có thể thao tác rồi, đầu tiên là thông qua các loại thủ đoạn lấy được đất, sau đó thông qua phương thức cơ bản chịu nợ, do công ty xây dựng hoặc đội xây dựng làm nhà, đợi nhà xây xong mới trà tiền xây dựng và tiền chuyển nhượng đất cho chính phủ. Nghiêm trọng hơn nữa, vì thời đầu chính phủ không có yêu cầu nghiêm ngặt, một số thương nhân địa ốc khi nhà mới đào móng đã bắt đầu bán đi rồi, khiến về sau chính phủ phải ra loạt quy định nghiêm khắc bắt buộc nhà thương phẩm muốn bán phải xong kết cấu chính. Còn có hành vi nghiêm trọng khác, thương nhân địa ốc sau khi có được đất không vỡ đất khởi công mà ôm đất đợi qua nửa năm hoặc một năm trực tiếp sang tay kiếm lãi gấp bội, trong thời gian đó chỉ cần trả tiền chuyển nhượng đất cho chính phủ và chút lãi suất ngân hàng thôi.
Lợi nhuận sẽ khiến tất cả trở nên điên cuồng.
Đường Học Khiêm sáng sớm tới chính phủ tỉnh xử lý xong việc, chưa tới trưa đã về, cùng Từ Học Bình và Trương Khác thảo luận ảnh hưởng của kinh tế địa ốc.
Đem so với Từ Học Bình nhìn vấn đề từ góc độ vĩ mô, Đường Học Khiêm là phó tỉnh trưởng làm việc cụ thể, nghe kể lại nội dụng nói chuyện trước đó, tức thì nghĩ tới biện pháp ứng phó cụ thể.
- Tình hình mà Tiểu Khác nói hiện còn chưa thấy được dấu hiệu, nhưng có thể tượng tượng ra cùng với việc càng nhiều người nhận thức được lợi nhuận lớn ẩn chưa trong đó, thì đó là chuyện không tránh khỏi. Đường Học Khiêm chỉnh đối lại đường lối suy nghĩ, nói: - Cần phải thiết lập ngưỡng tiến vào thị trương địa ốc cáo hơn, thiết lập chế độ chuẩn, ngăn ngựa kẻ đầu cơ nhảy vào kiếm lợi. Các công ty, đội ngũ xây dựng phải tiến hành cấp giấy chứng nhận, đảm bảo chất lượng công trình được xây dựng. Còn đối việc bán nhà thương phẩm, phải có yêu cầu khi công trình chủ thể hoàn công mới được giấy phép tiêu thụ công khai. Làm như thế không chỉ giám thiếu việc mua bán vô nguyên tắc gây ra hàng loạn vấn đề tranh chấp và quản lý, còn đề phòng hoạt đồng lừa đảo. Ngoài ra với hành vi ôm đất chờ tăng giá, phải quy định thời gian khởi công công trình, hết thời gian sẽ xử phạt nặng, thầm chí trực tiếp thu lại đất.
Những điều Đường Học Kiêm nói nếu được thao tác sớm, Trương Khác tin rằng có thể áp chế phần nào xu hướng giá địa ốc tăng vọt trong tương lai, còn đợi chuyện đã phát sinh, muốn cứu vãn là quá muộn, theo quỹ tích lịch sử cũ, mấy năm sau địa ốc là con hung thú không thể khống chế có quá nhiều lợi ích dính líu vào đó, đừng nói tới áp chế, mà chỉ tới gần định thuần phục thôi cũng bị nó điên cuồng công kích.
Vấn đề bức thiết ngay trước mắt nói ra làm Từ Học Bình và Đường Học Khiêm đều không còn tâm tư nghĩ tới chuyện cơm nước, sáng nay ánh mắt của Cố Kiến Bình làm Trương Khác chẳng dám ăn, lúc này chỉ đành ôm cái bụng đói bồi tiếp.
Đường Thanh tới gọi hai lần không có hiệu quả, cuối cùng phu nhân bí thư tỉnh ủy và phu nhân phó tỉnh trưởng cùng tiến vào mới mời được ba người ra ăn cơm.
- Cứ bàn việc là quên hết cả, ở nhà cũng thế, anh xem, làm Tiểu Khác đói rồi đây này. Cố Kiến Bình thấy Trương Khác bất kể xủi cảo còn nóng, vừa xuýt xoa vừa nhét vào mồm, đau lòng oán trách chồng.
- Dì Cố, đừng trách bác Đường, chỉ tại dì và dì Chu là xủi cảo quá ngon đấy thôi.
Nhìn Trương Khác vừa nhai nhồm nhoàm vừa hàm hồ giải thích, mọi người đều bật cười.
Đường Thanh len lén lườm Trương Khác một cái, ý nói y trợn mắt nói dối, lấy lòng mẹ vợ.