Trương Khác được Tạ Vãn Tình vuốt ve rất thoải mái, người trườn lên: - Hiện TV màu có hai phương hướng plasma và LCD, nhưng thị trường LCD nhỏ nhất, muốn đặt cược vào nó phải có dũng khí lớn mới được.
- Chị nghĩ nếu bọn họ đủ thông minh thì nên theo sát bước chân của Ái Đạt. Tạ Vãn Tình cúi đầu hôn lên mắt Trương Khác: - Bao nhiêu bài học chưa đủ để bọn họ thấy nhãn quang thương nghiệp của em sao?
- So với nhãn quang thương nghiệp, em thấy mình có nhãn quang với nữ nhân hơn. Trương Khác hôn môi Tạ Vãn Tình: - Chúng ta nghiệm chứng chuyện này xem nhé?
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Cùng buổi tối hôm đó Cố Hiểu Mai làm cơm trong bếp, ba cha con Vu Vệ, Vu Trúc, Vu Tinh ngồi xem TV ngoài phòng khách.
- Hình như mấy ngày rồi không thấy Tiểu Ninh sang chơi nhỉ? Vu Trúc, con đi gọi nó qua đây đi, mẹ nó hôm nay làm ca hai, buổi tối trong nhà chắc không nấu nướng gì. Vu Vệ ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức trong bếp bay ra, đột nhiên nhớ tới mấy ngày rồi không thấy Trần Ninh, liền bảo con trai:
- Con không đi, ba bảo Tiểu Tinh đi mà gọi, suốt ngày nó chẳng chị Tiểu Ninh, chị Tiểu Ninh là gì. Vu Trúc không nghe làm Vu Vệ hơi bất ngờ.
- Ba, mấy hôm nay anh ấy cãi nhau với chị Tiểu Ninh đấy. Vu Tinh chẳng hề nể nang nói ra tâm tư của anh trai, thấy Vu Trúc đưa tay ra dọa, cười hi hi chạy sang nhà Trần Ninh.
- Sao lại cãi nhau với Tiểu Ninh? Đã xảy ra chuyện gì? Vu Vệ biết tính khí con trai, thường ngày Vu Trúc rất nghe lời Trần Ninh, không hiểu hai đứa này có chuyện gì, nhớ lại thì từ lúc nghỉ đông về nhà tới giờ Trần Ninh không qua đây, xem ra hai đứa này cãi nhau ở trường học.
- Cãi nhau gì đâu, ba đừng có nghe Tiểu Tinh nói lung tung. Vu Trúc đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: - Chỉ vì một lần Tiểu Ninh bảo con....
Nói được một nửa thấy em gái tung tăng kéo Trần Ninh vào, Trần Dục cũng theo sau, Vu Trúc liền ngậm miệng lại không nói nữa.
- Tiểu Ninh, nghe nói cháu và Vu Trúc cãi nhau à? Thấy con trai không nói nữa, Vu Vệ hỏi thẳng Trần Ninh.
Trân Ninh chun mũi nhỏ, ngoẹo đầu nhìn Vu Trúc mặt đỏ bừng với vẻ giễu cợt, còn chưa kịp trả lời thì Vu Tinh nhanh nhảu tranh trước: - Chỉ tại anh con là đồ ngốc, trong trường có người muốn theo đuổi chị Tiểu Ninh, chị Tiểu Ninh liền bảo anh con giả vờ làm bạn trai, để người kia biết chị ấy là danh hoa có chủ mà rút lui. Ai ngờ anh con ngốc hết thuốc chữa, thể hiện quá kém, bị người ta hỏi vài câu đã bị lộ ra là đồ giả mạo, thế là người kia tiếp tục tới quấy rối chị Tiểu Ninh. Tất cả là tại anh con vô dụng.
Vu Vệ nghe thế thì "ồ" một tiếng, cùng Trần Dục nhìn nhau cười, cái thủ đoạn này không chỉ năm xưa bọn họ dùng mà bây giờ con cái mình cũng dùng. Chỉ là Vu Vệ hơi lạ, với quan hệ giữa Trần Ninh và Vu Trúc, thường ngày cả hai đã hay ở bên nhau rồi, quan hệ vốn thân thiết, chỉ thể hiện thêm một chút thôi, theo lý không bị người khác nhìn ra quan hệ thực sự một cách dễ dàng.
- Ai mà biết tên đó đã điều tra bọn con trước, nó còn biết Tiểu Ninh và con từ bé lớn lên cùng nhau, còn biết mẹ là phó thị trưởng Tân Vu nữa. Vu Trúc tựa như rất tức vì bị em gái bảo mình vô dụng.
- Cho dù tên đó có biết một số chuyện, nhưng khi đó chị Tiểu Ninh bảo anh tới ôm eo chị ấy trước mặt tên kia, vậy mà anh do dự nửa ngày trời không dám làm. Đúng là không còn ai ngốc hơn anh trai tôi nữa rồi, đến diễn kịch cũng không biết. Vu Tinh bĩu môi lắc đầu, ra chiều ngán ngẩm.
- Ai muốn đi đóng kịch đấy? Cố Hiểu Mai vừa vặn làm xong thức ăn từ bếp đi ra, nghe được câu cuối cùng của Vu Tinh.
Trần Dục cười đêm chuyện Vu Tinh và Trần Ninh ở trường học kể lại một lần, ông ta không để ý chuyện này, chỉ coi như chuyện vui đám trẻ con thôi, nhưng Cố Hiểu Mai thì lại giật mình.
Sau khi làm phó thị trưởng, xem như đã đứng ở tầm cao nhất định, Cố Hiểu Mai biết, với hoàn cảnh trong nước, một người xuất thân gia đình bình thường, đối với một người trong gia đình phó thị trưởng, ít nhiều có chút e ngại, thậm chí nói là sợ hãi, cho dù là sinh viên còn chưa vào đời. Tên sinh viên năm thứ nhất tên Tào Hổ kia khi biết mình là phó thị trưởng Tân Vu, biết quan hệ giữa nhà mình và Trần Ninh lại còn tiếp tục đeo bám Trần Ninh, nếu chẳng phải thần kinh có vấn đề thì bối cảnh gia đình còn cao hơn nhà mình. Nhìn Trần Ninh nghe tới tên Tào Hổ, mày nhịu lại có vẻ căm ghét thì biết hành vi theo đuổi của Tào Hồ với Trần Ninh phải vô cùng ngang ngược khó chịu.
Chẳng lẽ... Cố Hiểu Mai lòng máy động, hỏi con trai: - Con có biết bối cảnh gia đình của đứa tên Tào Hổ đó không?
- Làm sao con biết được? Chỉ thấy cái mặt nó lúc nào cũng nghênh nghênh, nghe nói nhà ở Bắc Kinh, rất có quyền thế, còn nghe nói có xe riêng của vị quan lớn ở trên tỉnh tới đón hắn. Vu Trúc mặt đầy vẻ khinh bỉ kể mấy tin đồn mà mình nghe được.
Cố Hiểu Mai lòng giật đánh thót, xem ra đúng là con cháu nhà quan rồi, có vẻ còn là tên hoàn khố tiêu chuẩn, thân phận của mình không có tác dụng gì, nếu như có người kia ra mặt xử lý...
Trong đầu nảy ra suy nghĩ này làm Cố Hiếu Mai thiếu chút nữa phì cười, sao mình lại có suy nghĩ như vậy được, mặc dù mình lên làm phó thị trường nhở tác động phía sau của cậu ta, nhưng mình và cậu ta trừ vài lần tình cờ gặp mặt thì đâu có chút giao tình gì? Lấy lý do gì mà nhờ người ta ra mặt giúp Trần Ninh để đụng vào thế lực không nhỏ tới từ kinh thành, đây đâu phải là diễn kịch, chẳng lẽ còn muốn cậu ta đóng kịch anh hùng cứu mỹ nhân, không khéo mất cả chì lẫn chài.
Đh Đông Hải là ngôi trường có cấp bậc, Tào Hồ dù có thế nào cũng không thể thái quá, thường ngày Vu Túc lại luôn ở bên Trần Ninh, chắc là không có vấn đề gì, Cố Hiểu Mai tạm thời gạt bỏ lo lắng này sang một bên, so với nó, bà ta càng lo lắng bệnh của Trần Ninh hơn.
Ăn cơm xong, Vu Trúc kéo Trần Ninh đi dạo phố, Vu Trúc do dự một lúc cũng đi theo, lúc này Cố Hiểu Mai mới hỏi Trần Dục: - Bệnh tình của Tiểu Ninh ra sao? Lần trước tới bệnh viện tỉnh gặp ông viện trưởng Ngụy kia có kết quả gì không?
- Vị viện trưởng Ngụy đó là là chuyên gia uy tín ngoại khoa tim não trong nước, ông ấy kiến nghị, dưới điều kiện chưa hoàn thiện, nên tiếp tục duy trì hiện trạng. Nói tới bệnh tình của con sắc mặt Trần Dục ủ rũ, có điều nhớ tới cuộc gặp vừa rồi, lại phấn chấn hơn: - Có điều ông ấy có nhắc tới một việc, nói là có một người nhà bệnh nhân thành lập quỹ y học, đang chuẩn bị giúp ông ấy xây dựng phòng thực nghiệp ngoại khoa tim não tổng hợp. Đợi phòng thực nghiệm này xây xong, bệnh của Tiểu Ninh có thể được coi như ca theo dõi đặc biệt, được miễn trừ một phần chi phí chữa trị, đợi tới khi điều kiện hoàn thiện, có thể qua quỹ y học này xin mua thiết bị cần thiết để phẫu thuật cho Tiểu Ninh. Có điều nghe nói phòng thực nghiệm này nhanh nhất cũng phải mất ba tháng nữa mới xây xong.
- Đây đúng là chuyện tốt, không ngờ xã hội hiện giờ lại có người giàu có lại nhân tính như thế, cái xã hội này đúng là làm người ta khó hiệu. Vu Vệ ở bên xen vào một câu:
- Tiền chữa bệnh cho Tiểu Ninh nếu có vấn đề gì đừng ngại nói với chúng tôi, nhiều không có, chứ 3 -5 vạn chúng tôi có. Cố Hiểu Mai nói với Trần Dục xong, quay sang bảo chồng: - Hiện người có tiền sẵn lòng cống hiến cho xã hội vẫn có, chỉ là người ta không muốn lộ ra thôi, anh đừng bình luận tùy tiện.
Rất nhiều năm trước, một buổi chiều, Trần Ninh đi vào , nhìn thấy y cũng thốt lên một câu như thế, đối diện với vận mệnh, Trương Khác nổi lên một cảm giác bất lực.
Thấy Trương Khác không có phản ứng gì, Trần Ninh đi tới gần, dùng ngón tay chọc vào vai Trương Khác, hơi ngoẹo đầu sang nhìn y: - Anh làm sao thế? Có phải không khỏe không?
Nhìn khuôn mặt ấy gần ngay trong gang tấc, tưởng chừng ngửi thấy cả mùi thơm quen thuộc trên tóc trên người cô, Trương Khác thậm chí không muốn chớp mắt, tới khi Trần Ninh xua xua tay trước mặt, mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại: - Là em à? Em muốn ra ngoài sao?
Khóe môi Trần Ninh hơi cong lên, khuôn mặt thanh lệ giống như đóa sen trắng bùng nở: - Anh còn nhớ em sao?
Nhìn nụ cười của Trần Ninh, Trương Khác ngây ra mất một giây, nhìn giày của cô: - Anh không thường xuyên buộc dép cho các cô gái đâu.
Trần Ninh cười khanh khách: - Anh đúng là một quái nhân, vừa rồi anh làm sao thế? Em làm anh giật mình nữa à?
Trương Khác dần khôi phục lại trạng thái bình thường, thuận miệng nói một cái là có ngay lời giải thích: - Anh tới nhà thím Vệ ăn cơm, tới đây rồi mới không nhớ nhà thím ấy ở đâu, đứng suy nghĩ thành ra hơi thất thần.
- Mẹ chị Vệ Lan à? Em biết nhà thím ấy ở đâu, để em dẫn anh đi. Trần Ninh vui vẻ nói: - Lần trước làm anh giật mình ngã cả xuống hồ, em còn tưởng mình đáng sợ lắm. Chị Vệ Lan là bạn học của em đấy, tiếc là chị ấy chuyển đi mất rồi, hiện giờ chị ấy có khỏe không?
- Chị ấy tới Châu Úc học rồi, mọi việc đều ổn cả. Trương Khác mỉm cười: - Chẳng lẽ không ai nói dung mạo của em có thể khiến các chàng trai choáng váng sao?
- Bóng bay dưới KTX nữ mới là danh bất hư truyền, anh là nhân vật truyền kỳ của ĐH Đông Hải đấy.
Trương Khác mặt có dầy đến mấy cũng hơi đỏ lên: - Chỉ là chút hư danh mà thôi, người khác nói xấu hủy danh dự của anh, anh cũng chẳng để trong lòng.
- Tới nơi rồi, nhà thím ấy số tầng , em không đi cùng anh nữa. Trần Ninh chỉ nhà cho Trương Khác: - Chúng ta làm quen nhé, em là Trần Ninh. Chúc anh năm mới vui vẻ.
Trương Khác rất muốn nói:" Anh biết rồi." Nhưng nhịn lại, chỉ lịch sự đưa danh thiếp cho Trần Ninh: - Cám ơn em, chúc em năm mới nhiều niềm vui, đây là điện thoại của anh, mai anh đi rồi, hẹn gặp lại ở Kiến Nghiệp.
Nhìn bóng lưng Trần Ninh rời đi, Trương Khác đột nhiên cảm thấy, như thế này cũng tốt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hôm sau, đợi Trương Tri Hành chúc tết xong xuôi, cả nhà liền lái xe tới Kim Sơn, khác với Trương Khác, Lương Cách Trân lần đầu tiên mới tới Kim Sơn, cả nhà tụ họp xong định đi một vòng quanh Kim Sơn, trạm đầu tiên là khu công nghiệp điện tử.
Khu công nghiệp điện tử vốn do Chu Cẩn Du cùng Chính Thái, Gia Tín gây dựng lên, năm vỡ đê hồ Kim Sơn, gần như bị nhấn chìm, khiến tập đoàn Gia Tín lụi bại, Chính Thái lao đao, kinh tế tỉnh Kim Sơn cũng như tỉnh Giang Nam gần như tê liệt. Tới năm , Cẩm Hồ đưa vào dây chuyền sản xuất tinh viên từ . tới . micron, lại kéo Cao Khoa KV và Tân Nguyên tới xây dựng cơ sở sản xuất, qua hơn một năm xây dựng, dây chuyền . micron đã đi vào sản xuất, dây chuyền . micron mới sản xuất thử, đại khái tới tháng mới sản xuất quy mô lớn, thực sự làm sống lại khu công nghiệp Kim Sơn này.
Lương Cách Trân mới đầu còn hứng thú hỏi con trai xây cái xí nghiệp gì, nhưng lập tức bị một đống từ ngữ không hiểu tí gì làm ù đầu, thế là mọi người vội vã kết thúc chuyến tham gia nơi này, tới hồ Kim Sơn ngắm chim. Đi qua bia tưởng niệm kháng lũ ở Kim Sơn, nhìn thấy bức tượng khắc sáu giải phóng quân khoác chặt tay nhau, khuôn mặt kiên định, mọi người liền dừng xe đi xuống, đọc bia văn tưởng niệm.
Lương Cách Trân nhớ lại trận lũ Kim Sơn năm đó Trương Khác sốt cao hôn mê, nghe Trương Khác kể chuyện về cái chết anh hùng sáu người bọn họ, tới khi tìm thấy xác rồi cả sáu người vẫn giữ chặt tay nhau, Lương Cách Trân chảy nước mắt, kéo con trai tới bên người, cứ như sợ y bất cất ngã xuống sông làm dòng nước cuốn đi.
Quay lại xe, Trương Khác nói: - Tiếc là khi đó con bị ngất xỉu, nếu không đã được trải nghiệm chuyên cơ thủ tướng rồi, đãi ngộ này người thường đâu được hưởng thụ...
Nghe con trai mồm mép ba hoa, Lương Cách Trân mới gạt nước mặt bật cười, có điều vẫn cằn nhằn bảo Trương Khác sức khỏe là vốn liếng cách mạng, chú ý an toàn, những lời những bà mẹ khác cũng sẽ nói.
Mùa đông giá rét, đa số chim đa di cư về phương nam rồi, có điều tới hoàng hôn, chim vẫn tụ thành bầy lớn bay về hết sức tráng lệ. Mấy năm qua công tác trả đất, trả rừng cho hồ làm rất tốt, lại thành lập khu sinh thái, diện tích đất ngập nước tăng mạnh, không bị con người tàn phá, dưới sức phục hồi kinh người của tự nhiên, đàn chim bên hồ đã có quy mô không kém thời thịnh vượng mười mấy năm trước.
Sông ngòi, ao nước, đầm lầy óng ánh sắc hòng kim chiều ta, từng đàn chim lớn bay kín trời đất, phóng mắt nhìn tới, trong vòng mưới mấy dặm, đù các loại chim kết thành bầy nối tiếp nhau, làm người ta nhìn không xuể. Cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp làm mọi người ngây ra nhìn tới hơn hai tiếng đồng hồ, cho tới khi mặt trời hoàn toàn tắt nàng, xa gần trông như mực đen vẽ, mới lên xe trở về.
Trên đường về Lương Cách Trân còn liên tục oán trách Trương Khác, có cảnh đẹp như thế mà không chịu nói cho bà trước, Tạ Vãn Tình mới giải thích vùng đất ngập nước Kim Sơn nhờ mấy năm qua chú trọng bảo vệ môi trường thiên nhiên mới có cảnh đẹp như thế, hơn nữa nhờ Thế Kỷ Cẩm Hồ xây dựng khu vảo hộ, xây chòi ngắm cảnh, mới có góc nhìn đẹp như thế, rồi hẹn Lương Cách Trân, đợi tới mùa thu, khi đàn chim đông đủ nhất, khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng xây xong, mọi người sẽ tới đó ở vài ngày.
Vì ngày mai mùng Tết sẽ chính thức tới nhà Đường Học Khiêm đặt vấn đề hôn nhân của Trương Khác và Đường Thanh, cho nên tối hôm đó mọi người ở lại nhà Từ Học Bình, tất nhiên nếu là quan viên trong tỉnh sẽ phải cố kỵ chuyện này, Trương Tri Hành làm quan tỉnh ngoài, mọi người cũng biết quan hệ hai nhà thân thiết nên chẳng sợ ai nói ra nói vào.
Ăn cơm xong, Trương Khác tới thư phòng Từ Học Bình đánh cờ, Trương Tri Hành còn thương lượng chi tiết chuyện ngày mai với vợ và Tạ Vãn Tình, cho nên ở lại phòng khách nói chuyện. Từ Học Bình lớn tuổi rồi, khả năng tính toán không còn được như thời trẻ nữa, Trương Khác cũng quy củ lấn đất trên bàn cờ, mấy chục quân cờ đặt xuống, thế trận vẫn bình tĩnh.
Từ Học Bình đặt một quân cờ xuống, nói: - Nghe nói sau Tết cháu có kế hoạch đi vài nơi? Bác thấy thời gian này tốt nhất cháu đừng đi lung tung, hôm qua Quốc Hải gọi điện cho bác, Lưu Văn Đào lấy cớ cải cách quốc xĩ, lấy xem vài hồ sơ, trong đó có hồ sơ vụ án Tân Phong, Quốc Hải đoán những cái khác chỉ để che mắt, mục đích của hắn là nhắm vào vụ án Tân Phong, nên cảnh giác gọi điện cho bác. Xem ra tình hình Đông Hải không yên lặng như bề ngoài.
- Vụ án Tân Phong ạ? Vụ án này còn có gì để lật lại nữa đâu. Trương Khác sắc mặt vẫn như thường, đặt một quân trắng xuống ứng phó rồi mới nói: - Cháu thì lại nghe thấy chuyện Cát Kiến Đức hoài nghi nguồn vốn của Cẩm Hồ, đang lồng lộn lên ở Bắc Kinh.
- Cháu không lo lắng à? Từ Học Bình hỏi: - Đinh Hướng Sơn nhận tội rồi, tài sản khổng lồ trong biệt thự của hắn bị phát giác, không nhận cũng không được, còn Khương Minh Thành tới giờ vẫn kháng cáo, khó tránh khỏi có kẻ muốn giở trò.
- Có gì phải lo ạ, bọn chúng muốn tra tài chính của Cẩm Hồ chẳng lẽ còn vòng qua được bộ trưởng Diệp? Trương Khác lúc này mới chú ý hơn: - Khương Minh Thành thì kháng cáo được gì ạ? Chẳng qua muốn giảm số tiền chiếm đoạt của quốc gia, khi đó không tìm ra chứng cứ hắn giết người bịt miệng là dễ dàng cho hắn rồi.