- Biết ngay là loại ngựa này không dễ cưỡi đâu, con ngựa hôm qua cưỡi mới dễ chịu. Nhìn Địch Đan Thanh cười tới mặt đỏ như hoa đào, Trương Khác nuốt nước bọt hồi tưởng.
Ngồi trên lưng ngựa có người dắt, cảm giác rất vững vàng, rời trang viên đi về phía đông chưa tới 100 mét, đi qua cầu đá, tới một nơi cây bụi rậm rạp, mở ra trước mắt là khoảng đất rộng rãi bằng phẳng, lấy gỗ quây thành một đường chạy hình tròn, trên đường chạy có mấy người đang khởi động, có thể đoán ra đây là trường đua ngựa đơn giản.
Nghị sĩ Joyce trước đó có duyên gặp mặt một lần cùng một nam nhân da trắng béo tốt mặc trang phục cưỡi ngựa ngồi trên ngựa của mình nhìn tuyển thủ ở dưới.
- Đây là ngài Wister ủy viên chấp hành Tây Úc, trước đó tôi kể cho ông ấy nghe chuyện vè ngài Trương, ngài ấy rất hứng thú, biết hôm nay ngài Trương tới Suối Thánh Đản làm khách, đặc biệt từ Geraldton tới đây. Nhìn thấy Trương Khác và Địch Đan Thanh cưỡi ngựa đi tới, Joyce giới thiệu người da trắng kia.
Geraldton cách Perth 400 km về hía bắc, cách Suối Thánh Đản không xa.
Người khách bẩn ngờ này lại là ủy viên chấp hành, Trương Khác mừng lắm, biết đây mới là nhân vật lớn thực sự ở Tây Úc.
Địa vị của Tây ÚC ở Australia khá đặc biệt, căn cứ vào hiến pháp Australia, Tây Úc trừ một phần lập pháp và tư pháp nằm trong tay liên bang thì có đại bộ phận quyền lực lập pháp và tư pháp, quyền hành chính độc lập, hơn nữa được quyền hành chính quyết định bởi ủy viên chấp hành, cùng thủ tướng Tây Úc và nội các. Wister chính là ủy viên chấp hành lâu năm, người ủng hộ kiên định của thủ tướng Tây Úc.
Wister là đồng minh của gia tộc Joyce tại Tây Úc, lần này ông ta tới hẳn đại biểu cho một thế lực chính trị ở Tây Úc, tất nhiên Trương Khác biết chẳng phải nhân phẩm của mình được hoan nghênh, mà là các đa phần các loại thế lực sở hữu mỏ quặng vừa và nhỏ ở Tây Úc và một phần quan viên Tây Úc đã bất mãn với hiện trạng.
Rio Tinto, PHB Biliton và các tập đoàn Nhật hệ thẩm thấu lẫn nhau, thông qua hệ thống vật chuyển và đường sắt, cửa cảng trong tay gián tiếp khống chế sự phát triển tài nguyên khoáng sản Tây Úc, khiến đại đa số xí nghiệp khai khoáng vừa và nhỏ sinh tồn khó khăn. Trước đó không có thể lực thứ ba phá vỡ được sự cân bằng này, cho dù lòng bất mãn, chính phủ Tây Úc cũng bó tay chịu chết, hiện giờ có Cẩm Hồ đầu tư khoản tiền lớn vào, xây dựng một hệ thống sản nghiệp độc lập, tất nhiên thu hút sự chú ý của những người sớm đã bất mãn với hiện trạng kia.
Mới đầu sản nghiệp quặng sắt vẫn lờ đờ, tuyệt đại đa số mọi người trong lòng kêu hay, nhưng không đánh giá cao hành động của Cẩm Hồ, dựa vào hành động mà bọn họ coi là mù quáng này để gây á lực với Rio Tinto, Phb Biliton và tập đoàn Nhật, để họ phải nới lỏng khống chế hệ thống vận chuyển, để bọn họ sống dễ chịu hơn, cho nên bọn họ không chủ động tiếp xúc với Cẩm Hồ.
Nhưng tình thế đột nhiên thay đổi, chỉ nửa năm sau thôi, bọn họ nhìn thấy hi vọng ấm lên của giá thị quặng sắt, phá vỡ thế độc quyền trước kia, một vài nhân vật có tầm nhìn ở Tây Úc chuẩn bị ra mặt tiếp xúc với Cẩm Hồ.
Trương Khác nhìn khuôn mặt trắng trẻo béo mập của Wister, cố nhịn chạy tới ôm ông ta hôn chụt một cái hô to: Chú thỏ béo trắng, anh đợi chú lâu lắm rồi đấy!
Mùa đua ngựa thực sự Australia mỗi năm tổ chức vào tháng 10, lúc đó mới là đầu mùa hè, đa phần ánh mặt trời chan hòa, nhiệt độ trên 20 độ, hết sức phù hợp với các loại vận động ngoài trời. Trương Khác mặc dù không rõ lắm, nhưng hiện là tháng một nhiệt độ cao, trời khô nóng, không thích hợp để đua ngựa, cuộc đua ngựa nhỏ tổ chức vào sáng sớm này, hẳn là tổ chức riêng cho y.
- Đua ngựa là truyền thống của Australia chúng tôi, mỗi năm tới tháng 10 là mùa đua ngựa, khắp nơi tổ chức đua ngựa, cũng tiến hành cá cược, ngài Trương Khác nếu có hứng thú thì có thể cùng đặt cược, cao nhất là 100 USD. Sau khi Joyce giới thiệu hai bên, Wisster đột nhiên chỉ vào các tuyển thủ chuẩn bị tham gia cuộc đua nói, đôi mắt vốn đã nhỏ bị thịt trên mặt chèn ép thành khe hẹp, rõ ràng đang quan sát phản ứng của Trương Khác.
Không ngờ thỏ béo lại chơi chiêu này, có điều Trương Khác cũng hiểu, Wister đại biểu toàn bộ thế lực đương địa Tây Úc, khác với Trung Dã và Cẩm Hồ có cơ sở đồng minh trời sinh, dù có gia tộc Joyce đứng ra giới thiệu và tiến cử, nhưng Cẩm Hồ mới chỉ bố cục ở Tây Úc hơn 1 năm, muốn thế lực Tây Úc quyết tâm ủng hộ không phải là chuyện nhỏ, dù sao Rio Tinto và PHB Biliton đã cắm rễ ở Tây Úc mấy chục năm, có vốn liếng chính trị khá lớn, trước khi có được nhiều tư liệu hơn, bất kỳ một chính khách chín chắn nào cũng không dễ dàng tỏ thái độ.
Ngược lại nếu Wister dễ dàng biểu thị ủng hộ Cẩm Hồ, Trương Khác lại còn phải suy nghĩ đại biểu của thế lực có trình độ này, liệu có đủ tiêu chuẩn hợp tác với Cẩm Hồ hay không?
Cuộc đua ngựa trông có vẻ bình thường này là ván cờ giữa Cẩm Hồ và thế lực bản địa Tây Úc.
- Con người tôi thích đặt cửa dưới, như thế một khi thu được toàn thắng, sẽ có được báo đáp lớn.
Cẩm Hồ lúc này trong mắt một số người cũng là con ngựa ở cửa dưới, Wister hiểu ý của Trương Khác.
Nhìn kỹ sáu con ngựa và tuyển thủ, cuối cùng Trương Khác chỉ con số 6: - Tôi cược 100 USD cho con số 6.
Địch Đan Thanh thấy trong sáu con ngựa thì con sô sáu màu đỏ là con có thể hình nhỏ nhất.
- Ngài Trương sợ rằng không có kinh nghiệm cá cược đua ngựa rồi, con số 6 này ít tuổi nhất, mới chỉ 3 tuổi rưỡi, tôi nghĩ nên giới thiệu đặc điểm và chiến tích các con ngựa trước, để ngài Trương lựa chọn sẽ thỏa đáng hơn. Nghị sĩ Joyce lo Trương Khác lựa chọn bừa bãi sẽ để lại ấn tượng không tốt với Wister, liền vội lên tiếng.
Một khi cuỗi sản nghiệp quặng sắt của Cẩm Hồ ở Tây Úc phát triển lớn mạnh, bất kể là xây dựng nhà xưởng lớn ở Suối Thánh Khê, hay xây cảng nước sâu ở Hadalan, đều đem lại lợi ích lớn cho gia tộc Joyce, cho nên trong mấy người ở đây hôm nay, nghị sĩ Joyce là người muốn tác thành cuộc họp tác lần này nhất.
- Sớm nghe ngài Trương có ánh mắt vô cùng độc đáo, nếu ngài Trương có đủ lý do, vậy tôi cũng đặt 100 vào con số 6. Hiển nhiên Wister chẳng bận tâm tới thông tin về con ngựa số 6, mà quan tâm tới việc vì sao Trương Khác căn bản không hiểu ngựa đua, không biết hành trình cuộc đua ngắn dài, đã lựa chọn con ngựa số 6.
- Nếu lát nữa chỉ đua bốn năm trăm mét thì tôi nhận thua luôn, có điều tôi thấy cuộc đua này hẳn là cuộc đua đường trường gian khổ. Con ngựa số 6 tuy gầy nhỏ, nhưng tôi cũng chú ý thấy tuyển thủ trên người nó cũng nhỏ nhắn, khi đua gánh nặng sẽ ít nhất. Những con ngựa khác tuy lớn hơn, nhưng các tuyển thủ cũng cao lớn, ưu thế thể hình của nói cũng bị triệt tiêu rồi.
Địch Đan Thanh hiểu Trương Khác đang ám thị hai doanh nghiệm khai khoáng lớn Úc có rễ sâu tán dầy, ưu thế cường đại, nhưng nhìn ở góc độ khác, nó biến thành gành nặng lịch sử lớn, khiến tạo thành tác phong quan liêu, phản ứng chậm chạp, Cẩm Hồ tuy nhỏ bé, nhưng trên người không có gánh nặng, một khi có chiến tranh là có thể nhẹ nhàng ra trận, nhìn từ góc độ này, Cẩm Hồ chẳng phải ở thế yếu.
- Trong quá trình thi đấu trường kỳ, con ngựa ít tuổi nhất này còn có không gian tiến bộ lớn, cho dù giai đoạn đầu cuộc đua có nhất thời tụt lại, bằng vào sự trưởng thành của nó, hoàn toàn có thể vượt đối thủ của nó trong giai đoạn sau này. Còn những con ngựa khác, chỉ e càng đua lâu, sẽ càng xuống sức.
- Lý tưởng chủ nghĩa. Lý Kiện Hi khẽ hừ một tiếng:
Trương Khác cũng không cãi, cầm cốc trà lên, nhìn nước trà vàng bên trong, nói tiếp: - Ở hoàn cảnh hiển thực không thể cung cấp, Cẩm Hồ muốn trong phạm vi năng lực của mình, nỗ lực sáng tạo ra cục diện tương đối bình đẳng.
Lý Kiện Hi khẽ gật đầu, nhưng nhìn sắc mặt khó đoán được đó có phải là sự khẳng định không, nhìn Lý Tại Thù ở bên cạnh, nói: - Cẩm Hồ sẽ phát triển như thế nào, trong lòng cậu đạt tới mục tiêu thế nào mới gọi là thành công?
- Đối với cháu lý giải về cái gọi là thành công không giống với người thường, nếu dựa vào ưu thế của bản thân, một mình một ngựa lũng đoạn thị trường trong nước, ở thị trường công thành chiếm đất, giành lấy lợi nhuận lớn nhất, với cháu để Cẩm Hồ rơi vào tình trạng đó sẽ là một kẻ thất bại, một kẻ thất bại không có trách nhiệm với quốc gia xã hội. Mục đích phát triển cuối cùng của Cẩm Hồ ở phương diện lớn cần giữ nhất trí với lợi ích quốc gia dân tộc, ở phương diện nhỏ chiếu cố tới lợi ích người dân bình thường. Có thể làm được điều đó xem như đạt được mục đích ban đầu cháu sáng lập Cẩm Hồ.
Nghe Trương Khác chân thành trình bày lý tưởng của mình, mặt Lý Kiện Hi chẳng có gì thấy đổi, vẫn bình tĩnh điềm đạm, nhưng trong lòng Lý Tại Thù sôi lên như ấm nước bên cạnh.
Trước đó hắn không sao lý giải được những việc làm của Trương Khác, giờ hắn mới hiểu ra, Trương Khác không muốn đả kích ai, cũng không muốn làm thánh nhân, mà giống chú mình, tự trói buộc lên người tinh thần trách nhiệm cực lớn với quốc gia với dân chúng. Lý Tại Thù hiểu rồi, hắn đã hiểu được đối thủ của mình, hắn biết tại sao mình thất bại Ngồi đối diện hắn là một người trung niên dần già đi, một người, một mới quá đôi mươi ngày càng trưởng thành, nhưng đều có thành tựu chói lóa, cùng khiến người ta phải kính ngưỡng, Lý Tại Thù thầm hạ quyết tâm không chịu thua kém.
- Chú, mấy ngày tới hãy để cháu đưa anh Trương Khác và Xảo Trinh du lãm Seoul. Trương Khác cáo từ rời đi rồi, Lý Tại Thù quỳ xuống đất thỉnh cầu.
Trong mắt Lý Kiện Hi thoáng hiện vẻ vui mừng, tới lúc này trên mặt mới xuất hiện nụ cười, cho dù biết đời này Lý Tại Thù chưa chắc đạt được tầm cao như thanh niên đó, nhưng hiểu ra được chỗ yếu của mình, thực sự dụng tâm học hỏi đã là một sự trưởng thành.
" Xảo Trinh, kỳ thực trong lòng ba, con cũng có năng lực sánh ngang với cậu ta, chỉ là..." Nghĩ tới con gái, Lý Kiện Hi thở dài buồn bã.
Hôm sau, Lý Tại Thù đưa Trương Khác và Lý Hinh Dư du ngoạn khắp Seoul, hai bên bờ sông Hán là trung tâm thành phố, tòa nhà cao tầng kề nhau san sát, đầy phong thái một đô thị hiện đại hóa, còn vương cung Triều Tiên cổ kích, ngôi nhà mái ngói tường phấn truyền thống của Hàn Quốc lặng lẽ nằm giữ tòa nhà cao tầng, không những không làm người ta cảm thấy thiếu hài hòa, ngược lại vẻ đẹp hiện đại và cổ điển hòa trộn với nhau càng thể hiện trầm tích lịch sử lâu đời của thành phố đầy hơi thở hiện đại này.
Thời Học Bân nói cũng đúng, bây giờ mình không ghét Hàn Quốc nữa.
Trước khi Trương Khác chuẩn bị về Hong Kong, Lý Tại Thù mời riêng y đi uống rượu.
- Trước kia ở Kiến Nghiệp, tôi có nói những lời mạo phạm anh và quốc gia của anh, tôi bày tỏ xin lỗi sâu sắc, mặc dù đây là lời xin lỗi tới quá muộn, nhưng mong anh chấp nhận. Sau này tôi sẵn lòng học tập, cạnh tranh, cùng nhau phát triển.
Nhìn thấy Lý Tại Thù cúi mình xin lỗi, Trương Khác hiểu, những lời trong phòng trà hôm nọ, với Lý Kiện Hi mà nói chỉ là muốn xác nhận mà thôi, với Lý Tại Thù mà nói, lại có cảm xúc cực lớn, chẳng trách đưa mình và Hinh Dư đi chơi lại có thái độ thân thiện như thế.
"Thế là mình biến thành dụng cụ giáo dục miễn phí của ông ấy mất rồi, sau này mình có thêm một đối thủ cực kỳ khó chơi đây" Trương Khác dở khóc dở cười, nhưng mà nghĩ lại, người ta nuôi được cô con gái xinh đẹp đến lớn vất vả bao nhiêu, lại bị mình lừa mất, tựa hồ không nên than vãn gì.
Hôm sau Trương Khác và Phó Tuấn phải về Hong Kong, Lý Hinh Dư và Lý Tại Thù ngồi cùng xe tới tiễn, đến sân bay, Lý Tại Thù và Phó Tuấn lấy cớ đi hút thuốc, tránh xa, để lại không gian cho đôi tình nhân sắp ly biệt.
Trương Khác nhìn Lý Hinh Dư đứng trước mặt mình, hơi thở phả ra hương thơm dịu, mấy ngày qua sắc mặt cô trở nên hồng nhuận, mái tóc dầy càng thêm bóng, khuôn mặt thanh thuần đầy sinh khi, cặp môi ướt át căng mọng, còn bầu ngực vẫn khiến người ta phun máu...
- Sau này, em muốn về Perth, anh sẽ đưa em tới Perth, em muốn sang Đài Loan, anh cùng em sang Đài Loan, em muốn đến Kiến Nghiệp, anh sẽ tới đón em tới Kiến Nghiệp. Trương Khác vội lên tiếng di chuyển sự chú ý, áp lại nhịp tim đập không có quy luật, đưa tay ra nắm vai cô: - Có điều anh nghĩ lần này cha em sẽ nghe theo ý nguyện của em, để em tự an bài chuyện của mình. Đương nhiên, nếu ông ấy có an bài đi trái ý nguyện của em, anh sẽ xông thẳng vào nhà em cướp người.
Lý Hinh Dư không cười như dự liệu của Trương Khác, mà khẽ mím chặt môi nhìn y thật chăm chú, như muốn in sâu hình ảnh của vào mắt, cuối cùng ghi dấu trong tim mình.
- Cám ơn anh, cám ơn anh làm em có cảm giác được trở về nhà như trước kia. Dũng cảm nhìn mấy giây liền, Lý Hinh Dư đi tới ôm chặt hông Trương Khác, áp mặt vào ngực y, nhỏ nhẹ nói:
Cơ thể ngọc ngà ấm áp nhào vào lòng, dù Trương khác là tay lão luyện hoa cỏ, trong chớp mắt bị sức công kích cực lớn của đôi hung khí nhân gian trước ngực Lý Hinh Dư tạo thành nội thương nghiêm trọng, hô hấp gấp gáp, khí huyết hỗn loạn, tim đập với tốc độ vượt ngoài khả năng chịu đựng của con người, thiếu chút nữa hộc máu... nhưng không phải từ miệng mà là từ mũi.
Uy lực đèn ô tô không gì kháng cự nổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Cho tới tận khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hong Kong, Trương Khác vẫn hồi tưởng lại cảm giác tiêu hồn đó.
- Nhìn bộ mặt cậu kìa, hình như chuyến đi Hàn Quốc này có thu hoạch lớn hả? Diệp Kiến Bân dẫn Trần Phi Dung ra sân bay đón y:
- Lần này đi Hàn Quốc, thu hoạch lớn nhất là hòa giải quan hệ căng thẳng với Samsung, mặc dù mọi người vẫn là đối thủ cạnh tranh trực tiếp, nhưng dù sao cũng không phải là đối thủ nhìn thấy nhau hận không thể cắn đối phương một cái nữa. Trương Khác vừa đáp vừa cẩn thận nhìn Trần Phi Dung nhận cặp tài liệu của y từ tay Phó Tuấn rồi yên lặng đứng một bên: - Sao có mỗi một mình bạn, Hà Huyền đâu rồi?
Đường Thanh đã vào kỳ học cuối, thời gian lên lớp ít hơn, chủ yếu làm bài luận và thực tập, lại thêm năm sau đã là người nhà Trương gia rồi, không ăn Tết ở nhà nữa, cho nên bị Cố Kiến Bình giữ lại Kim Sơn, đợi tới sau rằm tháng Giêng mới tới Hong Kong.
- Một mình mình tới đón bạn chưa đủ à? Vừa nói ra khỏi miệng Trần Phi Dung hơi hối hận rồi, mặt ửng hồng: - Hà Huyền theo giám đốc Tương đi công tác rồi, trong thời gian ngắn sẽ không về Hong Kong.
Trương Khác rất thích nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Trần Phi Dung, tới khi thấy cô nhướng mày lên, hung dữ nhìn mình đe dọa mới kéo Diệp Kiến Bân rời khỏi sân bay.
Trần Phi Dung biết Diệp Kiến Bân tới đón là có chuyện muốn bàn với Trương Khác, thêm vào câu nói ái muội vừa rồi với Trương Khác, chui vào ghế phụ chiếc xe thương vụ.
- Khâu Diệu Tổ của Ngân hàng Hoa Liên Singapore vừa mới rồi Hong Kong hôm qua, trước khi đi đã đồng ý chuyển nhượng cho Cẩm Hồ % cổ phần, ngoài ra chuyện nhượng cho Mã Văn Cừ, Quách Tùng Duyên tổng cộng % cổ phần. Lên xe rồi, Diệp Kiến Bân kể qua tình hình mua ngân hàng Hoa Liên.