Nguyên bí thư Hải Châu Lưu Văn Đào là người đầu tiên chủ động ngả theo Giang Mẫn Chi, được cái ghế phó tỉnh trưởng, tất cả trông có vẻ như rất tốt, nhưng Lưu Văn Đào ngay lập tức bị Giang Mẫn Chi ép trở giáo chĩa vào chủ củ, cuối cùng có thể nói Lưu Văn Đào mang tổ điều tra nhổ bật gốc ông chủ cũ.
Trong lòng Lưu Văn Đào đắng nghét, hắn ta rất muốn gặp ai cũng nói Nghiêm gia không phải do tôi làm đổ đâu, thực ra là bị tên nhóc Trương Khác đứng sau ngầm hãm hại, chỉ là lời này hắn chẳng thể nói với ai, mà trong lòng Lưu Văn Đào còn có câu muốn nói hơn, tôi từng có cái ghế dưới mông rất tốt, nhưng tôi không biết quý trọng nó, đến khi nhấc mông lên thì hối không kịp nữa rồi. Bi ai trên quan trường còn gì lớn hơn thế nữa, nếu như cho Lưu Văn Đào một cơ hội, hắn sẽ nói, tôi không đi, nếu như nhất định phải thêm vào trước ba chữ đó một kỳ hạn, hắn hi vọng đó là một vạn năm.
Hiện ở chính trường Đông Hải, Lưu Văn Đào có thể gọi là thối hoắc rồi, ái thấy cũng bịt mũi tránh xa, hắn chỉ còn biết ôm chặt lấy đùi Giang Mẫn Chi, nếu không sẽ bị người ta ném đi không thương tiếc.
Đổng Giản Niên hiểu cái tâm lý này, cho nên trừ vỗ về đám nhân mã Hồ hệ, càng đặt nhiều tâm tư vào việc chiêu an nhân mã Tiêu hệ hơn, thời gian qua đã thấy hiệu quả, không ít người bắt đầu lay động, hiện bị Cẩm Hồ chơi vố này, Đổng Giản Niên biết chuyện hỏng rồi.
Tiêu Minh Kiến bị ai đẩy đi? Tiêu Minh Kiến ở Kiến Nghiệp không có mấy thành tựu là vì sao? Tất cả là vì Cẩm Hồ, nhân mã phe này có thể nói tới giờ vẫn sợ Cẩm Hồ, Cẩm Hồ tung ra một quả lựu đạn như thế, sinh ý rút lui là rất bình thường.
Trên đường tới văn phòng Đổng Giản Niên cẩn thận suy tính phải làm công tác tư tưởng trong mấy ngày tới ra sao để trừ bỏ sợ hãi với Cẩm Hồ của những người kia, phải để bọn họ thấy, Nghiêm gia từng hùng mạnh thế nào cũng bị giật đổ thì Cẩm Hồ cũng có kết cục như vậy, chỉ cần mọi người theo tôi.
Đi vào tòa nhà thành ủy đầu óc Đổng Giản Niên vẫn không ngừng suy nghĩ, rồi ngay lập tức sinh ra cảm giác khác với thường ngày, cảm giác rất lạ, nhưng trên đường đi ông ta nhìn thấy những ánh mắt khác hẳn với thường ngày, đang túm tụm thì thầm, nhìn thấy mình đi tới liền quay lưng bỏ đi, làm ông ta có dự cảm không lành, hình như xảy ra chuyện gì rất có ảnh hưởng với mình rồi.
Đến khi Đổng Giản Niên vào văn phòng, nhìn thấy thư ký hôm nay ông ta không cho tới đón, viên thư ký đứng bật dậy, mặt lo lắng giọng gấp gáp: - Bí thư, tôi có chuyện cần báo cáo với bí thư.
- Không vội, có chuyện gì ngồi xuống rồi thong thả nói. Đổng Giản Niên cố khống chế bất an trong lòng, bình tĩnh bảo thư ký theo vào phòng: - Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, càng gặp chuyện càng phải bình tĩnh, đó mới là người làm việc lớn, nói đi, có chuyện gì?
- Sáng hôm nay bí thư Lý Viễn Hồ được thị trưởng Vương tháp tùng tới HDND Kiến Nghiệp. Là thư ký chuyên chức theo Đổng Kiến Nghiệp mấy năm, hắn tất nhiên biết vài chuyện bí mật của Đổng Giản Niên, biết chuyện nhìn có vẻ bỉnh thường này ảnh hưởng lớn thế nào với Đổng Giản Niên, nhìn sắc mặt Đổng Giản Niên bắt đầu biến đổi, cẩn thận nói: - Buổi sáng còn có một tin tức từ chính phủ tỉnh gửi sang, nói là văn phòng chính phủ tỉnh phát công hàm cho văn phòng chính phủ Tân Thái, nói tỉnh trưởng Giang sẽ tới giam gia nghi thức khởi công hạng mục LCD của Ái Đạt.
- Cái gì, tin tức trọng yếu thế này mà cậu không báo ngay cho tôi, không có chút cảnh giác chính trị nào cả, thường ngày tôi nói gì với cậu? Cậu nói như gió thoảng bên tai hết à? Đổng Giản Niên tức tới hộc máu, chẳng còn chút dáng vẻ "người làm việc lớn".
Cũng chẳng trách được ông ta, hai chuyện này có ảnh hưởng quá lớn, nhất là Giang Mẫn Chi. Lý Viễn Hồ đứng ra ủng hộ Vương Duy Quân làm một số người bất ngờ, nhưng Đổng Giản Niên hiểu rõ Lý Viễn Hồ ủng hộ Cẩm Hồ, chỉ không ngờ ông ta trực tiếp đứng ra như thế, chẳng lẽ do thằng nhóc đó mời ra? Chuyện này đã xảy ra thì chấp nhận thôi, từ ngày đầu tiên tới đây Đổng Giản Niên đã chẳng tính tới lập giao tình với Lý Viễn Hồ, tin đồn lần này cũng chẳng phải là để ngáng chân Vương Duy Quân chuyển chính, dù sao bổ nhiệm quan viên cấp phó tỉnh thì thậm chí cả Lý Viễn Hồ cũng không đủ sức thay đổi.
Trước khi tới Kiến Nghiệp, Đổng Giản Niên rất có kỹ xảo truyền ra tin tức về mối quan hệ giữa Đổng gia và Tào gia, Tào gia và Giang gia, làm người ta biết tân bí thư thành ủy không chỉ lai lịch bất phàm, bối cảnh sâu xa còn có quan hệ mật thiết với tỉnh trưởng. Đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến nhiều người tin vào tin đồn lần này, cho rằng vị tân bí thư thành ủy có thế lực cực lớn, lại liên hợp với Giang Mẫn Chi vốn có thành kiến với Cẩm Hồ, khả năng Vương Duy Quân bị lật thuyền rất lớn. Hiện giờ Giang Mẫn Chi gửi công hàm muốn tham gia lễ khởi công hạng mục LCD của Ái Đạt, tương đương gián tiếp tách khỏi liên quan với Đổng Giàn Niên, làm Đổng Giản niên có cảm giác bị chặt mất một chân.
- Trước đó tôi gọi điện cho bí thư mấy lần, nhưng không sao gọi được. Viên thư ký không dám tỏ ra có chút ủy khuất nào, dù sao khi đó hắn lười không gọi điện thoại cho lái xe.
Đổng Giản Niên lấy di động ra xem, hết pin mất rồi.
Lúc này di động của Trương Khác đầy pin, y đang nhận một cú điện thoại đường dài: - Mấy ngày nữa em sẽ tới Kiến Nghiệp à? Tốt quá rồi, anh sẽ tới sân bay đón em... Lý Tại Thù cũng đi cùng, vậy anh tẩy trần cho cả hai, cám ơn anh ấy nhiệt tình khoản đãi ở Seoul lần trước.
- Là Lý Tại Thù và Lý Hinh Dư của Samsung tới Kiến Nghiệp, lần trước tới Seoul được bọn họ tiếp đãi, lần này anh cũng phải làm trọn tình địa chủ. Cúp điện thoại rồi, Trương Khác ngồi xuống giải thích với Trần Tĩnh.
- Em chẳng quan tâm tới chuyện Bông hoa Hàn Quốc, em chỉ lo tiểu ma nữ của Tạ gia tự hồ phát giác ra quan hệ giữa hai chúng ta, chẳng biết nó tự phát hiện ra hay là Úc Bình vô tình để lộ cho nó biết. Chẳng để ý tới lời giải thích dấu đầu lòi đuôi của Trương Khác, Trần Tĩnh đứng dậy ngồi lên đùi y, đưa tay tình từ ôm cổ, khẽ vuốt ve cằm y, ram ráp, cô rất thích, thậm chí nó làm cô hơi hưng phấn, đó cảm giác chạm vào nam nhân mà cô toàn tâm toàn ý yêu thương.
- Nha đầu đó rất cổ quái, để cô nhóc đó biết được chuyện này, đúng là hao tổn tâm trí về nó đây. Trương Khác ôm lấy eo Trần Tĩnh, qua áo sơ mi mỏng, cảm thụ da thịt ấm nóng đầy xúc cảm của cô.
Thấy trong ánh mắt Trần Tĩnh có chút giễu cợt vì việc mình đau đầu về Tạ Tử Gia, Trương Khác Trương Khác vỗ mạnh lên bờ mông nảy nở của cô, kéo sát Trần Tĩnh vào lòng cắn vành tai mềm, trêu ghẹo: - Biết thì biết, chẳng lẽ cô nhóc đó còn muốn tới đòi chia một chén canh sao.
Trần Tĩnh lườm Trương Khác một cái, tội nói năng ba lăng nhăng, chợt nhớ tới lời Úc Bình từng nói, người vừa nóng vừa mềm, hô hấp vừa gấp và mang theo khao khát không thể ức chế.
Cúc áo chẳng biết bị cởi ra lúc nào rồi, một bàn tay linh hoạt ôn nhu thuận thế luồn vào, vuốt ve làn da trơn mịn như em bé, lướt qua cái bụng phẳng lỳ tới vòng eo nhỏ, rồi vuốt ve lưng cô. Cái tay đó hơi lành lạnh làm da cô sởn chút gai ốc, mang theo kích thích khác lạ, mặt cô đỏ như lửa, mắt long lành như có nước chảy ra.
Giữa những tiếng rên rỉ yêu kiều, y phục trên người Trần Ninh rơi từng món một, cho tới khi chỉ còn lại quần áo lót.. - Trương Khác, nhanh đi, em muốn rồi... Bàn tay Trần Tĩnh cũng không hề cởi hết y phục của Trương Khác, cơ thể nõn nà của của cô bị Trương Khác mò mẫm tới đỏ lên như nhuộm phấn.
Tiếng mời gọi đó làm dục hỏa của Trương Khác bùng phát, điên cuồng hôn hít cánh môi đỏ mọng, rà xuống chiếc cổ thiên nga, kéo xuống dưới chêu chọc cho nụ hoa nhỏ gồ lên, mới giật tung áo lót, nhìn hai núm vú đỏ vươn lên đầy kiêu ngạo, không kim chế được vùi đầu vào đó như muốn nuốt chửng cô. Trần Tĩnh mêm mẩn, không ngừng ưỡn cao bầu ngực tròn đẩy, cuối cùng không chịu sự trêu ghẹo của Trương Khác, đẩy y ngã ra ghế sô pha, tự mình nhào tới tìm kiếm thứ mình muốn …
Phòng ngủ bật điều hòa ấm áp như xuân, cơn kích thích bộc phát làm xuân sắc càng thềm nồng, kiến vầng trăng hạ tuần bên ngoài cửa sổ cũng phải ẩn sau đám mây đen, che bớt đi ánh sáng chiếu xuống nhân gian.
Bóng đêm tĩnh mịch, trong phòng ngủ chỉ mơ hồ nghe thấy hai tiếng thở có chút gấp gáp.
Chiếc quần dài tuột xuống, Lý Hinh Dư hơi do dự, rồi mìm môi dũng cảm cho vào trong quần sịp của Trương Khác, móc cây gậy vừa ấm vừa to ra, tích tắc đó cả hai đều chấn động, Lý Hinh Dư mặt đỏ như gấc chín, còn cây gậy càng cứng càng nóng hơn, nắm ngón tay mềm như không xương kia từ từ nắm lại, Trương Khác thiếu chút nữa không nhịn nổi.
- Được rồi. Lý Hinh Dư đột nhiên buông tay ra.
" Được rồi? Làm sao như vậy đã được? Thế này có khác gì giết người..." Trương Khác đang thất vọng thì đột nhiên cảm thấy nơi đó tiến vào chiếc miệng âm ấp ướt át, làm y phát ra tiếng kêu dài thỏa mãn cực độ.
Chuyện đã tới mức này mặc dù trong đầu vẫn nghi hoặc, nhưng Trương Khác không giả dối từ chối sự hi sinh của Lý Hinh Dư, hai tay y đặt lên bờ vai tròn trĩnh mịn màng của Lý Hinh Dư, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó vuốt dần lên trên, cẩn cổ, gáy, dái tai.... - Á... Đừng dùng răng... Vốn đang tên người trong khoái cảm tột cùng, nhưng lại bị hàm răng của Lý Hinh Dư cắn phải, tức thì đau đến mức suýt ngừng thở...
Lý Hinh Dư ngước mắt nhìn với vẻ hối lỗi, dần dần cô không còn thấy quá khó khăn nữa, nhưng mặc dù Lý Hinh Dư rất nỗ lực, dùng cả tay lẫn miệng, có điều đến hôn với cô còn lạ lẫm, trong thời gian ngắn không dễ khiến Trương Khác đạt được cực khoái.
Chắc biết mất bao lâu, Lý Hinh Dư cảm thấy miệng mỏi hết cả rồi, nhưng vẫn không làm Trương Khác thỏa mãn, liền hạ quyết tâm cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc lần nữa của Trương Khác, vòng tay ra sau lưng kéo khóa váy, chiếc váy tuột xuống....
Mặc dù nhiều lần loáng thoáng nhìn thấy nó, không ít lần được chạm tay vào bầu ngực đồ sộ của Lý Hinh Dư, nhưng khi nó thực sự xuất hiện trước mắt, Trương Khác chừng như cảm thấy ngạt thở, không khỏi cảm khái đấng sáng thế quá ưu ái Lý Hinh Dư.
Đôi bầu ngực tuyệt thế phải mặc áo lót trên cỡ H này mặc dù to như quả bóng thổi căng, nhưng vẫn mịn như nhung, dưới là da tắng thấp thoáng nhìn thấy gân xanh, hai cái núm vú màu phấn hồng lên đáng yêu vểnh lên, cùng với một vòng nhũ vựng màu hồng nhàn nhạt cực kỳ kiều mỵ mê người ở xung quanh đó, phối hợp với nhau, giống như một nụ hoa tươi... à, không phải nụ hoa mà là trái quả mới đúng,
Chỉ nhìn thôi Trương Khác thấy màu nóng sục sôi rồi, quỳ xuống chầm chậm đưa tay tới, quả nhiên một bàn tay không sao nắm gọn được, bầu ngực cô tràn đầy xúc cảm, trơn mịn như bơ, dùng tay không thỏa mãn, Trương Khác hôn lên vú của Lý Hinh Dư, nhè nhẹ gặm nhấm núm vú, dùng lưới mút mạnh...
- Đừng... Lý Hinh Dư toàn thân run rẩy, đưa hay tay ra chặn Trương Khác lại.
Trương Khác ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lý Hinh Dư, tối nay xảy ra mấy chuyện bất ngờ làm đầu óc y phản ứng hơi chậm chạp, lại lần nữa thấy chuyện ngoài dự liệu, Lý Dinh Dư dùng hay tay bóp vú, kẹp lấy cây gậy của Trương Khác... Trên đời này khó tiếp nhận nhật là mỹ nhân ân, Trương Khác nuốt nước bọt đánh ực, bầu vú của Lý Hinh Dư đúng là trời sinh để thực hiện việc này....
Đúng là tái ông thất mã, sau khi đạt được thỏa mãn lớn nhất, tắm táp xong, Trương Khác ôm Lý Hinh Dư trong lòng, chuyện xảy ra đêm nay làm y như nằm mơ.
- Sao em lại biết có thể làm như thế? Nhìn Lý Hinh Dư qua kích thích mãnh liệt, đã xấu hổ vùi đầu vào ngực mình không dám ngẩng lên, Trương Khác hỏi khẽ:
- Là... Là Yong Ah bảo em, cô ấy nói, không cần biết dùng cách nào, chỉ cần làm nam nhân của mình được thỏa mãn, là chuyện kiêu ngạo và hạnh phúc nhất của nữ nhân, còn nói ngực em to như thế, có thể.. có thể.. Mâu thuẫn lo lắng lớn nhất của Lý Hinh Dư là cái nhìn của Trương Khác về mình, nghe y hỏi tới che mặt, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu giải thích, càng nói càng bé, cuối cùng ngoài cô ra chẳng ai nghe thấy được.
Yong Ah? Park Yong Ah! Trương Khác đương nhiên biết cô gái đó, đó là mỹ nữ có quan niệm tình dục cực kỳ cởi mở, từng có lần muốn săn mình, không ngờ cô ta dạy Lý Hinh Dư loại chuyện này, may mà bảo bối của mình không bị cô ta làm hư, đồng thời thầm gửi lời cảm tạ vô vàn tới Park Yong Ah đang ở Hàn Quốc xa xôi.
- Hinh Dư, cô ấy nói không sai, chuyện vừa rồi em làm khiến anh vô cùng cảm động. Trương Khác cũng phần nào đoán ra Lý Hinh Dư lo lắng cái gì, nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt cho cô: - Với hai người yêu nhau mà nói, đó là chuyện cao thượng khiến người yêu cảm động, tuyệt đối không bị hiểu lầm gì cả.
- Ừm... Lý Hinh Dư chùm đầu hàm hồ đáp.
- Chuyện này làm lần đầu khiến người ta cảm thấy xấu hổ, khó chấp nhận, nhưng mà làm nhiều lần là quen thôi...
Trương Khác nói tới đó chính bản thân hoài nghi mục đích lời nói vừa rồi, thành ra lo Lý Hinh Dư nghe thấy có phản tác dụng không, nhưng Lý Hinh Dư chốn trong chăn không lên tiếng, chỉ có cái đầu khẽ gật một cái, rất khó nhận ra.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày tháng tươi đẹp luôn ngắn ngủi, mặc dù trong lòng hết sức quyến luyến, nhưng Lý Hinh Dư cuối cùng vẫn phải vào chung cư do công ty an bài thống nhất.
Là người mới, dù có là con gái hội trưởng, Lý Hinh Dư vẫn bị đãi ngộ như người bình thường, làm việc từ chuyện cơ bản nhất, hơn nữa ngay cả cuối tuần cũng phải tới viện nghiên cứu tăng ca, lại thêm một điều Trương Khác phục người Hàn, ở Trung Quốc hoàn toàn không có chuyện này, dù bên trên muốn, bên dưới ai dám đối xử với công tử tiểu thư đó như người thường?
Mới đầu Trương Khác trừ buổi tối thường xuyên gọi điện cho cô, thì chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa, nhưng từ trong điện thoại Trương Khác có thể nghe ra, Lý Hinh Dư mặc dù làm việc rất vất vả, nhưng tinh thần rất tốt, cô thích hoàn cảnh và công tác hiện tại, y liền yên tâm hơn.
Trương Khác cũng bắt đầu bận tối tăm mặt mũi, chuyện nhà máy LCD đã xác định đặt ở Tân Đình có rất nhiều chuyện cần phải liên hệ với phía chính quyền, hạng mục cả chục tỷ USD, không thể có chút sai sót nào nhỏ nhất. Rồi chuyện mua ngân hàng ở Singapore, đó là bước đi đầu tiên của Thương vụ Cẩm Hồ bước vào sản nghiệp tài chính, phần đàm phán y không cần tham gia, nhưng khi chắc chắn có được ngân hàng nào, thì phải tính tới phương hướng phát triển của nó, đó là nền móng vững chắc cho sau này của cả đế quốc Cẩm Hồ, nhất là những ngân hàng mua lại đó, toàn là cái đang kinh doanh đi xuống, không bỏ công vào đó, không vực dậy được. Tại Bắc Kinh, Liên Thông đã hoàn tất nâng cấp mạng CDMA, Cẩm Hồ và Liên Thông ngày càng dựa chặt chẽ vào nhau, tương lai của Liên Thông sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới di động Ái Đạt trong nước trong nhiều năm tới, có nhiều việc cần Trương Khác đích thân có mặt.
Tuy bận rộn nhưng Trương Khác vẫn khéo léo sắp xếp lịch chạy về Kiến Nghiệp trong ngày Lý Hinh Dư được nghỉ, tới chung cư của cô, cùng nhau làm cơm, cùng nghe nhạc xem phim, cùng làm việc mà cặp đôi yêu đương sẽ làm, cuộc sống vất vả mà phong phú hạnh phúc.
Cuối tháng tư rồi, Kiến Nghiệp mùa này rất đẹp, thực sự làm người ta cảm nhận được không khí đầy sức sống của mùa xuân, áo len dày đã bị nhét vào tủ, trang phục mùa xuân cất trong tủ gần một năm được lấy ra. Trương Khác vừa bôn ba khắp nơi về Kiến Nghiệp, có giấc ngủ ngon lành, đang khoan khoái hưởng thụ nắng ấp mùa xuân, ánh mắt vô tình liếc qua lịch treo tường, thầm giật mình, cuối tháng rồi, nhẩm tính sang tháng mở đầu bằng chuyến lưu diễn của Giang Đại Nhi, sau đó Tôn Tĩnh Mông tới Kiến Nghiệp, y còn bận rộn hơn nữa, vậy mà tới giờ luận văn tốt nghiệp chưa có chữ nào.
Mặc dù không ai dám đánh trượt y, nhưng luận văn của y định sẵn sẽ khiến khối người săm soi, chẳng phải Trương Khác tự sướng, luận văn của y chắc chắn sẽ được đặt lên bàn Lý Viễn Hồ, Giang Mẫn Chi, thậm chí cấp cao hơn, Trương Khác muốn tận dụng cơ hội bán chính thức này thể hiện một số quan điểm của mình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nguyên bí thư Hải Châu Lưu Văn Đào là người đầu tiên chủ động ngả theo Giang Mẫn Chi, được cái ghế phó tỉnh trưởng, tất cả trông có vẻ như rất tốt, nhưng Lưu Văn Đào ngay lập tức bị Giang Mẫn Chi ép trở giáo chĩa vào chủ củ, cuối cùng có thể nói Lưu Văn Đào mang tổ điều tra nhổ bật gốc ông chủ cũ.
Trong lòng Lưu Văn Đào đắng nghét, hắn ta rất muốn gặp ai cũng nói Nghiêm gia không phải do tôi làm đổ đâu, thực ra là bị tên nhóc Trương Khác đứng sau ngầm hãm hại, chỉ là lời này hắn chẳng thể nói với ai, mà trong lòng Lưu Văn Đào còn có câu muốn nói hơn, tôi từng có cái ghế dưới mông rất tốt, nhưng tôi không biết quý trọng nó, đến khi nhấc mông lên thì hối không kịp nữa rồi. Bi ai trên quan trường còn gì lớn hơn thế nữa, nếu như cho Lưu Văn Đào một cơ hội, hắn sẽ nói, tôi không đi, nếu như nhất định phải thêm vào trước ba chữ đó một kỳ hạn, hắn hi vọng đó là một vạn năm.
Hiện ở chính trường Đông Hải, Lưu Văn Đào có thể gọi là thối hoắc rồi, ái thấy cũng bịt mũi tránh xa, hắn chỉ còn biết ôm chặt lấy đùi Giang Mẫn Chi, nếu không sẽ bị người ta ném đi không thương tiếc.
Đổng Giản Niên hiểu cái tâm lý này, cho nên trừ vỗ về đám nhân mã Hồ hệ, càng đặt nhiều tâm tư vào việc chiêu an nhân mã Tiêu hệ hơn, thời gian qua đã thấy hiệu quả, không ít người bắt đầu lay động, hiện bị Cẩm Hồ chơi vố này, Đổng Giản Niên biết chuyện hỏng rồi.
Tiêu Minh Kiến bị ai đẩy đi? Tiêu Minh Kiến ở Kiến Nghiệp không có mấy thành tựu là vì sao? Tất cả là vì Cẩm Hồ, nhân mã phe này có thể nói tới giờ vẫn sợ Cẩm Hồ, Cẩm Hồ tung ra một quả lựu đạn như thế, sinh ý rút lui là rất bình thường.
Trên đường tới văn phòng Đổng Giản Niên cẩn thận suy tính phải làm công tác tư tưởng trong mấy ngày tới ra sao để trừ bỏ sợ hãi với Cẩm Hồ của những người kia, phải để bọn họ thấy, Nghiêm gia từng hùng mạnh thế nào cũng bị giật đổ thì Cẩm Hồ cũng có kết cục như vậy, chỉ cần mọi người theo tôi.
Đi vào tòa nhà thành ủy đầu óc Đổng Giản Niên vẫn không ngừng suy nghĩ, rồi ngay lập tức sinh ra cảm giác khác với thường ngày, cảm giác rất lạ, nhưng trên đường đi ông ta nhìn thấy những ánh mắt khác hẳn với thường ngày, đang túm tụm thì thầm, nhìn thấy mình đi tới liền quay lưng bỏ đi, làm ông ta có dự cảm không lành, hình như xảy ra chuyện gì rất có ảnh hưởng với mình rồi.
Đến khi Đổng Giản Niên vào văn phòng, nhìn thấy thư ký hôm nay ông ta không cho tới đón, viên thư ký đứng bật dậy, mặt lo lắng giọng gấp gáp: - Bí thư, tôi có chuyện cần báo cáo với bí thư.
- Không vội, có chuyện gì ngồi xuống rồi thong thả nói. Đổng Giản Niên cố khống chế bất an trong lòng, bình tĩnh bảo thư ký theo vào phòng: - Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, càng gặp chuyện càng phải bình tĩnh, đó mới là người làm việc lớn, nói đi, có chuyện gì?
- Sáng hôm nay bí thư Lý Viễn Hồ được thị trưởng Vương tháp tùng tới HDND Kiến Nghiệp. Là thư ký chuyên chức theo Đổng Kiến Nghiệp mấy năm, hắn tất nhiên biết vài chuyện bí mật của Đổng Giản Niên, biết chuyện nhìn có vẻ bỉnh thường này ảnh hưởng lớn thế nào với Đổng Giản Niên, nhìn sắc mặt Đổng Giản Niên bắt đầu biến đổi, cẩn thận nói: - Buổi sáng còn có một tin tức từ chính phủ tỉnh gửi sang, nói là văn phòng chính phủ tỉnh phát công hàm cho văn phòng chính phủ Tân Thái, nói tỉnh trưởng Giang sẽ tới giam gia nghi thức khởi công hạng mục LCD của Ái Đạt.
- Cái gì, tin tức trọng yếu thế này mà cậu không báo ngay cho tôi, không có chút cảnh giác chính trị nào cả, thường ngày tôi nói gì với cậu? Cậu nói như gió thoảng bên tai hết à? Đổng Giản Niên tức tới hộc máu, chẳng còn chút dáng vẻ "người làm việc lớn".
Cũng chẳng trách được ông ta, hai chuyện này có ảnh hưởng quá lớn, nhất là Giang Mẫn Chi. Lý Viễn Hồ đứng ra ủng hộ Vương Duy Quân làm một số người bất ngờ, nhưng Đổng Giản Niên hiểu rõ Lý Viễn Hồ ủng hộ Cẩm Hồ, chỉ không ngờ ông ta trực tiếp đứng ra như thế, chẳng lẽ do thằng nhóc đó mời ra? Chuyện này đã xảy ra thì chấp nhận thôi, từ ngày đầu tiên tới đây Đổng Giản Niên đã chẳng tính tới lập giao tình với Lý Viễn Hồ, tin đồn lần này cũng chẳng phải là để ngáng chân Vương Duy Quân chuyển chính, dù sao bổ nhiệm quan viên cấp phó tỉnh thì thậm chí cả Lý Viễn Hồ cũng không đủ sức thay đổi.
Trước khi tới Kiến Nghiệp, Đổng Giản Niên rất có kỹ xảo truyền ra tin tức về mối quan hệ giữa Đổng gia và Tào gia, Tào gia và Giang gia, làm người ta biết tân bí thư thành ủy không chỉ lai lịch bất phàm, bối cảnh sâu xa còn có quan hệ mật thiết với tỉnh trưởng. Đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến nhiều người tin vào tin đồn lần này, cho rằng vị tân bí thư thành ủy có thế lực cực lớn, lại liên hợp với Giang Mẫn Chi vốn có thành kiến với Cẩm Hồ, khả năng Vương Duy Quân bị lật thuyền rất lớn. Hiện giờ Giang Mẫn Chi gửi công hàm muốn tham gia lễ khởi công hạng mục LCD của Ái Đạt, tương đương gián tiếp tách khỏi liên quan với Đổng Giàn Niên, làm Đổng Giản niên có cảm giác bị chặt mất một chân.
- Trước đó tôi gọi điện cho bí thư mấy lần, nhưng không sao gọi được. Viên thư ký không dám tỏ ra có chút ủy khuất nào, dù sao khi đó hắn lười không gọi điện thoại cho lái xe.
Đổng Giản Niên lấy di động ra xem, hết pin mất rồi.
Lúc này di động của Trương Khác đầy pin, y đang nhận một cú điện thoại đường dài: - Mấy ngày nữa em sẽ tới Kiến Nghiệp à? Tốt quá rồi, anh sẽ tới sân bay đón em... Lý Tại Thù cũng đi cùng, vậy anh tẩy trần cho cả hai, cám ơn anh ấy nhiệt tình khoản đãi ở Seoul lần trước.
- Là Lý Tại Thù và Lý Hinh Dư của Samsung tới Kiến Nghiệp, lần trước tới Seoul được bọn họ tiếp đãi, lần này anh cũng phải làm trọn tình địa chủ. Cúp điện thoại rồi, Trương Khác ngồi xuống giải thích với Trần Tĩnh.
- Em chẳng quan tâm tới chuyện Bông hoa Hàn Quốc, em chỉ lo tiểu ma nữ của Tạ gia tự hồ phát giác ra quan hệ giữa hai chúng ta, chẳng biết nó tự phát hiện ra hay là Úc Bình vô tình để lộ cho nó biết. Chẳng để ý tới lời giải thích dấu đầu lòi đuôi của Trương Khác, Trần Tĩnh đứng dậy ngồi lên đùi y, đưa tay tình từ ôm cổ, khẽ vuốt ve cằm y, ram ráp, cô rất thích, thậm chí nó làm cô hơi hưng phấn, đó cảm giác chạm vào nam nhân mà cô toàn tâm toàn ý yêu thương.
- Nha đầu đó rất cổ quái, để cô nhóc đó biết được chuyện này, đúng là hao tổn tâm trí về nó đây. Trương Khác ôm lấy eo Trần Tĩnh, qua áo sơ mi mỏng, cảm thụ da thịt ấm nóng đầy xúc cảm của cô.
Thấy trong ánh mắt Trần Tĩnh có chút giễu cợt vì việc mình đau đầu về Tạ Tử Gia, Trương Khác Trương Khác vỗ mạnh lên bờ mông nảy nở của cô, kéo sát Trần Tĩnh vào lòng cắn vành tai mềm, trêu ghẹo: - Biết thì biết, chẳng lẽ cô nhóc đó còn muốn tới đòi chia một chén canh sao.
Trần Tĩnh lườm Trương Khác một cái, tội nói năng ba lăng nhăng, chợt nhớ tới lời Úc Bình từng nói, người vừa nóng vừa mềm, hô hấp vừa gấp và mang theo khao khát không thể ức chế.
Cúc áo chẳng biết bị cởi ra lúc nào rồi, một bàn tay linh hoạt ôn nhu thuận thế luồn vào, vuốt ve làn da trơn mịn như em bé, lướt qua cái bụng phẳng lỳ tới vòng eo nhỏ, rồi vuốt ve lưng cô. Cái tay đó hơi lành lạnh làm da cô sởn chút gai ốc, mang theo kích thích khác lạ, mặt cô đỏ như lửa, mắt long lành như có nước chảy ra.
Giữa những tiếng rên rỉ yêu kiều, y phục trên người Trần Ninh rơi từng món một, cho tới khi chỉ còn lại quần áo lót.. - Trương Khác, nhanh đi, em muốn rồi... Bàn tay Trần Tĩnh cũng không hề cởi hết y phục của Trương Khác, cơ thể nõn nà của của cô bị Trương Khác mò mẫm tới đỏ lên như nhuộm phấn.
Tiếng mời gọi đó làm dục hỏa của Trương Khác bùng phát, điên cuồng hôn hít cánh môi đỏ mọng, rà xuống chiếc cổ thiên nga, kéo xuống dưới chêu chọc cho nụ hoa nhỏ gồ lên, mới giật tung áo lót, nhìn hai núm vú đỏ vươn lên đầy kiêu ngạo, không kim chế được vùi đầu vào đó như muốn nuốt chửng cô. Trần Tĩnh mêm mẩn, không ngừng ưỡn cao bầu ngực tròn đẩy, cuối cùng không chịu sự trêu ghẹo của Trương Khác, đẩy y ngã ra ghế sô pha, tự mình nhào tới tìm kiếm thứ mình muốn …
Phòng ngủ bật điều hòa ấm áp như xuân, cơn kích thích bộc phát làm xuân sắc càng thềm nồng, kiến vầng trăng hạ tuần bên ngoài cửa sổ cũng phải ẩn sau đám mây đen, che bớt đi ánh sáng chiếu xuống nhân gian.
Bóng đêm tĩnh mịch, trong phòng ngủ chỉ mơ hồ nghe thấy hai tiếng thở có chút gấp gáp.