Nhìn đại sảnh đèn hoa rực rỡ, khách khứa đông đúc, Lý Tương Nguyệt vô cùng vui vẻ, mặc dù kế hoạch một hòn đá trúng hai con chim của anh trai bà ta thất bại, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới sự phát triển của Tĩnh Mỹ ở Kiến Nghiệp, có cả đống người muốn ôm chân bí thư thành ủy, em gái của bí thư thành ủy tất nhiên cũng không ít kẻ xun xoe cầu cạnh.
Nhìn thấy cách đó Dương Thành Thủ ông chủ Quốc Tế Anh Vương cách đó không xa nâng ly rượu với mình, Đổng Tương Nguyệt cũng lịch sử gật đầu đáp lại, đi về phía ông ta, được nửa đường có nhân viên đi tới, thì thầm bên tai bà ta một hồi.
- Cái gì, người đó tới rồi, còn nói là bạn của Tào Hổ? Đổng Tương Nguyệt cau mày không hiểu ý đồ của y, nghĩ một lúc rồi nói: - Vậy mời vào, thuận tiện gọi cả Tào Hổ tới cho tôi.
- Giám đốc Đổng, thật hiếm khi thấy chị cau mày, chẳng lẽ ở Kiến Nghiệp còn có chuyện chị không xử lý được sao? Dương Thành Thủ mắt rất tinh, dù chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng ông ta vẫn nhận ra biến hóa trên nét mặt Đổng Tương Nguyệt, nghe tựa như tâng bốc, thực ra là có ý thăm dò.
- Một lát nữa sẽ có nhân vật bất ngờ tới, tin rằng giám đốc Dương cũng sẽ hứng thú thấy y. Mặc dù hai bên hợp tác với nhau, nhưng lời của Dương Thành Thủ vẫn làm Đổng Tương Nguyệt rất khó chịu, không nói ra là ai.
Dương Thành Thủ mày hơi nhướng lên, chưa nói gì thì Tào Hổ tới, liền chuyển đề tài sang chủ để khách sáo vô vị, mắt đảo xung quanh, muốn xem người sắp tới là thần thánh phương nào.
Đợi tới khi nhìn thấy ba thanh niên ăn mặc phổ thông đi về phía này, nhìn rõ người đi đầu, Dương Thành Thủ nhíu chặt mày lại.
Mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng Dương Thành Thủ tất nhiên nhận ra Trương Khác, biết y là ông chủ thực sự đứng phía sau Thế Kỷ Hoa Âm, nhớ tới ân oán giữa hai bên, liền quay mặt đi giả vờ không quen biết.
Tào Hồ nhìn thấy Trần Ninh ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trương Khác, đầy một bụng khó chịu, nhưng hắn tiếp xúc không ít, vẫn tận lực khắc chế tâm tình, mặt nặn ra nụ cười, thấy mình là người quen biết hai bên nên chủ động giới thiệu.
- Mẹ, giám đốc Dương, con giới thiệu cho mọi người, đây là ba người bạn của con ở Đh Đông Hải. Tào Hổ cố ý giới thiệu lần lượt: - Đây là tiểu thư Trần Ninh, còn đây là Vu Trúc, còn đây là Trương...
- Ha ha ha... Khác thiếu gia của Cẩm Hồ danh tiếng lẫy lừng không biết thành bạn của Tào công tử từ khi nào vậy? Dương Thành Thủ không đợi Tào Hổ nói hết đã cắt ngang, lời nói có hàm ý, ánh mắt lướt qua mặt Đổng Tương Nguyệt.
Đổng Tương Nguyệt đương nhiên nghe ra ý Dương Thành Thủ, mặc dù không ưa giọng điệu của ông ta, nhưng là đối tác, sự hiểu lầm này cần phải sớm làm rõ.
- Giám đốc Dương, Khác thiếu gia sao có thể lại đi cùng đám tiểu bối này được, anh không nhận nhầm người chứ. Tiểu Hổ, chưa bao giờ nghe con giới thiệu có người bạn họ Trương, chẳng lẽ cậu bạn họ Trương này nghe thấy ở đây có tổ chức tiệc, nên muốn tới mở rộng thầm mắt? Đổng Tương Nguyệt luôn mồm nói người bạn họ Trương rồi lại anh bạn họ Trương, tất nhiên vờ không nhận ra Trương Khác, thừa cơ châm chọc y, báo thù lần bị y xem thường ở nhà Giang Mẫn Chi. Cho nên ngàn vạn lần đừng để kết oán với nữ nhân, nhất là phụ nữ trung niên.
Trương Khác nhìn Đổng Tương Nguyệt cực kỳ thần khẩn nói: - Giám đốc Đổng nói đúng lắm, hôm nọ quý công tử dẫn mấy trợ lý tới, cực kỳ thành ý mời hai người bạn của tôi tham gia bữa tiệc này, tôi cũng xin đi theo tăng cường kiến thức xã hội, hôm nay tới đây quả nhiên là mở rộng tầm mắt. Nói tới đó Trương Khác nhìn Trần Ninh xinh đẹp tự nhiên bên cạnh, lại quay sang nhìn khuôn mặt được giữ gìn cực tốt cùng trang điểm cầu kỳ, tương thêm một câu: - Nhất là không ngờ được gặp quý bà khí chất cao quý ưu nhã như giám đốc Đổng đây, làm người ta thực sự hiểu ra thế nào là người với người không thể đem người ta ra so sánh với nhau. Xin mạo muội hỏi một câu, giám đốc Đổng năm nay chưa tới 60 phải không?
Đổng Tương Nguyệt năm nay mới qua 40, bà ta năm 20 tuổi được trong nhà làm chủ, gả cho Tào Tri, năm 22 tuổi sinh Tào Hổ, sinh con xong, vóc người Đổng Tương Nguyệt khôi phục rất nhanh, động thời cẩn thận gìn giữ, cả khuôn mặt cũng chăm chút từ khi chưa tới 30 tuổi. Cho nên ở những cuộc xã giao, Đổng Tương Nguyệt thích nhất được nghe người khác khen ngợi bà ta trẻ trung vóc dáng quyến rũ, rồi khi mỗi người biết được bà ta đã có con trai học đại học, ánh mắt kinh ngạc đó làm bà ta sảng khoái như như giữa mùa hè được uống cốc nước mát.
Công bằng mà nói không ít cô gái 30 tuổi phải ghen tỵ với Đổng Tương Nguyệt.
Hôm nay Trương Khác cho một câu thâm độc, làm bà ta như rơi vào hố băng nam cực.
Cho dù cố khắc chế tâm tình của mình đến đâu, khuôn mặt chăm sóc cực tốt của Đổng Tương Nguyệt cũng trở nên vặn vẹo, khuôn mặt vốn trắng hồng, giờ như tôm bóc vỏ luộc chín, cho dù không tới 60, trông cũng chẳng khác là bao. Nếu như chẳng phải nghĩ tới đây là trường hợp xã giao, phải giữ gìn hình tượng, Đổng Tương Nguyệt đã cầm ly rượu ném vào cái bộ mặt cười xấu xa kia, dùng móng tay cào nát cái mặt trắng của y.
Vu Trúc đứng bên cạnh buồn cười vừa hả lòng, nhưng biết thế lực Tào gia nên sợ không dám cười, thầm nghĩ thường nghe Trương Khác rất ngông cuồng, quả nhiên không sai chút nào, đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao Trương Khác nhiệt tình xen vào chuyện này, sợ người ta không dám làm gì y, nhưng về sau tìm mình tính sổ, có điều Trần Ninh nhận lần lời đi cùng rồi, hắn không thể không theo. Trần Ninh vừa rồi thấy ánh mắt Trương Khác nhìn mình, trong lòng có chút ngọt ngào, đồng thời không khỏi lo lắng cho y.
Nghĩ tới sự ngạo mạn của Đổng Tương Nguyệt và tự tin về bề ngoài của bà ta, Dương Thành Thủ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng lúc này ông ta phải đứng ra giúp Đổng Tương Nguyệt hóa giải cảnh xấu hổ.
- Lần này Khác thiếu gia tới đây, chẳng lẽ là vì hứng thú với cuộc thi do Anh Vương chúng tôi liên thủ với Tĩnh Mỹ đưa ra, thật không dám, hoạt động của chúng tôi làm sao so với Thế Kỷ Hoa Âm được, công ty nhỏ bé như chúng tôi chỉ có thể cố gắng tổ chức ở Kiến Nghiệp sao cho long trọng hơn, náo nhiệt hơn chút thôi. Dương Thành Thủ câu đầu nói không dám, câu sau lại ẩn chứa đắc ý và vài phần uy hiếp, Thế Kỷ Hoa Âm làm thế nào, bất kể hiện đang có thành công ra sao, thu hút chú ý thế nào, đợi tới Kiến Nghiệp rồi phải ngoan ngoãn một chút.
Dương Thành Thủ có tâm tình tốt đẹp như thế là do em gái của bí thư thành ủy ở bên cạnh mang lại, chỉ là Đổng Tương Nguyệt chẳng nói cho ông ta biết, người anh trai trước kia uy phong vô cùng của bà ta hiện hơn một tháng trôi qua còn chưa liếm láp lành vết thương lòng, hơn đoán chừng ngày nào chưa rời Kiến Nghiệp thì vết thương đó khó khôi phục được, vết thương đó quá sâu, mà hung thủ chính là tên thanh niên tưởng chừng vô hại trước mặt.
- Cẩm Hồ chúng tôi có hoạt động thi tài gì à? Xin lỗi nhé, đúng là xin lỗi thật, con người rất lười, mấy chuyện vụn vặt không đáng kể của Cẩm Hồ thì tôi chẳng buồn để ý, cho nên người dưới cũng không lấy mấy chuyện thi tài này nọ ra làm phiền tôi. Để giám đốc Dương che cười rồi. Hay là hôm nay tới đây rồi, thuận tiện chúc mừng lần hợp tác lần này của Tĩnh Mỹ và Anh Vương có thể thành công. Trương Khác sao thèm để ý sự uy hiếp vô tri của Dương Thành Thủ, thái độ rất thành khẩn.
- Khác thiếu gia yên tâm để người dưới làm việc như thế, ngay cả công ty phía dưới của mình có việc gì cũng không biết, xem ra rất tự tin vào hoạt động thi tài lần này, không biết có tâm đắc gì chỉ giáo, để những người vất vả như chúng tôi được nhẹ nhàng một chút. Đây là bước đi đầu tiên của Anh Vương vào thị trường nội địa, Dương Thủ Thanh bôn ba ngược suôi, mệt mỏi tối tăm mặt mũi, không ngờ bị người ta coi là chuyện chẳng đáng kể, tức thiếu điều hộc máu, nhưng hiện không thể tùy tiện đối đầu với tên nhãi này, định nói thêm vài câu xã giao ứng phó rồi bỏ đi.
Cùng trong một bầu trời lấp lánh ánh sao, có người đang chìm trong ngọt ngào, cũng có người đang đau khổ, có người lồng lộn phẫn nộ.
- Chó chết! Trì Tá Tú Tàng siết chặt điện thoại, gân xanh trên tay nổi lên như con rắn, hai mắt đỏ như thú dữ, bộ dàng cực kỳ đáng sợ: - Thông qua quốc hội liên bang gây áp lực cũng không được? Bọn mũi lõ khốn kiếp thường ngày thì mạnh miệng lắm, tới lúc cần thì chỉ biết nói không, rốt cuộc là vì sao?
- Ngài Trì Tá, địa vị Tây Úc trong liên bang Australia rất đặc thù, điều này ngài cũng biết đấy, bọn họ có toàn quyền hành chính độc lập, mặc dù chúng tôi đồng loạt gây áp lực với nội các và thủ tướng Tây Úc thông qua quốc hội, lấy lý do bảo vệ môi trường, bảo đảm an ninh mỏ để yêu cầu đóng cửa các khu mỏ của người Trung Quốc ở suối Thánh Đản. Nhưng ủy viên Wister sau khi đích thân đi kiểm, còn công khai biểu dương trang thiết bị an toàn, chế độ bồi dưỡng và bảo vệ môi trường của mỏ Suối Thanh Đản, hơn nữa... Giọng nói trong điện thoại rõ ràng ngần ngần một lúc mới tiếp tục: - Hơn nữa cho dù ý kiến ở trong quốc hội liên bang cũng không thống nhất, phe cánh do nghị sĩ Joyce đứng đầu công kích chính sách bảo vệ môi trường mới, cho rằng nó ảnh hưởng nghiêm trọng tới phát triển kinh tế toàn bộ liên bang, xét tình hình hiện nay, chính sách này hoàn toàn không có khả năng thông qua.
Nếu đối phương không phải giám đốc của Tân Nhật Thiết thì Trì Tá Tú Tàng đã chửi rủa ông ta một trận, sau đó đập vỡ điện thoại, gần đây hắn không được nghe một tin tức tốt lành nào.
Tên khốn kiếp kia sau Tết đưa Lý Hinh Dư trở về Seoul, lại còn được chính Lý Kiện Hi tiếp kiến, quan hệ giữa Cẩm Hồ và Samsung trước đó vì Lý Hinh Dư mà trở nên căng thẳng, hiện cũng vì Lý Hinh Dư mà trở nên hòa hoãn. Về sau nghe tin Lý Hinh Dư chính thức tới viện nghiên cứu Samsung ở Kiến Nghiệp làm việc, còn thường xuyên ở cùng tên kia, làm Trì Tá Tú Tàng cứ nghĩ tới chuyện hai người đó có thể làm là lại nổi điên, cuối cùng tìm thế thân kia phát tiết.
Trong chưa tới ba tháng sau Tết, những doanh nghiệp di động Âu Mỹ và Nhật bao gồm cả Sony bắt đầu đối diện với sự khiêu chiến mạnh mẽ của doanh nghiệp di động bản địa Trung Quốc, mấy doanh nghiệp di động Trung Quốc liên tục đưa ra di động mới tích hợp FM hoặc máy nghe nhạc, những chiếc di động GPRS này so với cùng di động cùng loại của thương hiệu nước ngoài, về kỹ thuật không thua kém quá nhiều, lại dựa vào ưu thế giá cả và bản địa, dần dần chiếm lại được phân ngạch thị trường do nửa cuối năm ngoái mất đi khi China Telecom nâng cấp mạng. Tức nhất là những chiếc di động mang kỹ thuật mới này đều có in tiêu chí " Idea Inside", ý nghĩa không cần phải nói, vẫn là Cẩm Hồ giở trò đằng sau, đều là thủ đoạn của tên khốn kiếp kia.
Mà đêm nay, chuyện mà trước đó Trì Tá Tú Tàng luôn mang hi vọng cực lớn thông qua chính quyền Châu Úc ngăn cản Cẩm Hồ phát triển ở Tây Úc, vì địa vị chính trị đặc thù của Tây Úc, cùng việc Cẩm Hồ có được nhân vật thế lực ở Tây Úc ủng hộ, cuối cùng chỉ có tin tức bất lợi.
- Đều tại đám già bảo thù đó bỏ qua thời cơ bóp chết Cẩm Hồ từ lúc mới tiền quân vào Perth, giờ thì mọi thứ đã muộn rồi. Cúp điện thoại xong, Trí Tá Tú Tàng hung hăng chửi:
Không cam tâm, Trì Tá Tú Tàng nảy sinh ý nghĩ độc ác, nghĩ thủ đoạn ngoài sáng không được, vậy phải dùng thủ đoạn ngầm, nhấc điện thoại gọi một cú đường dài: - Bảo người trước kia trà trộn thành công vào đó chuẩn bị sẵn sàng, tôi đoán chừng một hai tháng nữa tên đó sẽ quay lại Perth, lúc ấy là thời cơ hành động tốt nhất. Nói với hắn, nếu không bại lộ thân phận, lại hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ được thưởng thêm triệu USD.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trạm đầu tiên trong chuyến lưu diễn của Giang Đại Nhi được bố trí tại kiến Nghiệp, ngoại trừ vì Giang Đại Nhi cô từng học ở Đh Đông Hải, còn vì tính tới bố trí thống nhất của tập doàn Thế Kỷ Hoa Âm.
Tháng Thế Kỷ Hoa Nghệ sẽ tổ chức vòng thi đấu cuối cùng ở Kiến Nghiệp, thông qua buổi biểu diễn của Giang Đại Nhi đồng thời tuyên truyền hoạt động thi tài thanh nữ, để chiếm ưu thế và tiên cơ với cuộc thi của Tĩnh Mỹ. Đó cũng là một kiến nghị của Trương Khác, có tài nguyên tốt như thế thì tất nhiên phải tận dụng, vừa có thể nâng cao khả năng thành công, lại đả kích đối thủ mạnh, tội gì không làm.
Một ngày tháng năm, Diệp Kiến Bân gọi điện thoại cho Trương Khác: - Sao tôi cảm thấy cậu nói phải tận dụng tài nguyên chất lượng tốt không phải là nói tới buổi biểu diễn của Hoa Âm, mà nói tới Giang Đại Nhi, lần này ở Kiến Nghiệp không làm gì người ta chứ hả?
- Anh Diệp sao dậy sớm thế, tôi tưởng anh mỗi ngày phải trông bông hoa nhỏ, đêm đêm phải phục vụ hai bông hoa lớn ướt át, thế nào cũng phải ngủ tới giữ trưa mới dậy chứ? Trương Khác không biết Diệp Kiến Bân đoán bừa, hay là nghe phong phanh được từ đâu đó nên gọi điện thoại tới.
Diệp Kiến Bân sớm lĩnh giáo cái mặt trơ trán bóng của Trương Khác rồi, chủ động đổi chủ đề: - Bên phía Perth có tin truyền về, nghe nói tập đoàn Nhật cuối cùng không nhịn được muốn giở trò, có điều bị mấy bước an bài trước của chúng ta hóa giải rồi. Lâu lắm rồi không có chuyện gì sảng khoái hơn thế.
Nói tới đó Diệp Kiến Bân dừng lại một chút, hơi lo lắng: - Hiện về phía chính quyền Perth chúng ta không cần lo lắng gì nữa, nhưng cần phải đề phòng bọn chúng giở thủ đoạn ngầm.
- Đúng là cần chú ý điều này, tôi sẽ liên hệ với Lương Quân, lưu ý sự an toàn của khu mỏ. Suy nghĩ tới chuyện Hồ Kim Tinh ở Hong Kong, Trương Khác đúng là lo có kẻ chó cùng dứt dậu, làm những chuyện vượt ngoài giới hạn: - Tôi thấy cần xin với chính quyền Tây Úc cho phép lập đội ngũ bảo vệ mỏ, một mặt bảo vệ an ninh khu mỏ, đồng thời bảo vệ an toàn nhân thân cho nhân viên Cẩm Hồ.
Cúp điện thoại xong vì không muốn để Địch Đan Thanh phải lo lắng, Trương Khác trực tiếp gọi điện cho Lương Quân, nói chuyện vừa bàn bạc với Diệp Kiến Bân, cuối cùng gọi điện cho Địch Đan Thanh xác nhận thời gian quặng sắt đầu tiên ở Suối Thánh Đạt được khai thác, hẹn thời gian tới Perht tham gia nghi thức.
Mấy chuyện chính nói xong, Trương Khác chuẩn bị hỏi tới tình hình hoàn thiện hai hòn đảo còn lại thì thấy Tôn Tĩnh Mông thời gian qua luôn ở Kiến Nghiệp chuẩn bị vòng thi tài cuối cùng cầm tờ báo mặt hầm hầm tức giận đi vào, theo sau còn có Tiểu Tuyết trong trang phục váy công sở tiêu chuẩn.
Tôn Tĩnh Mông tới bên cạnh Trương Khác, trải tờ báo trước mặt y, lửa giận chưa nguôi ngoai: - Lũ khốn nạn Anh Vương Tĩnh Mỹ, thấy cuộc thi không đấu lại được với chúng ta, liền giở thủ đoạn đe hèn, không có chút đạo đức thương nghiệp nào hết, Trương Khác, lần này anh nhất định phải giúp em và Tiểu Tuyết gỡ lại.
Trương Khác thấy Tôn Tĩnh Mông như con hổ cái gầm gừ đòi xé xác con mồi, ngồi xuống ghế nhìn Tiểu Tuyết, thấy sắc mặt cô bình thường mới cúi đầu đọc báo.
Đó là báo tin nhanh Hong Kong, tiêu đề màu đỏ là:" Gái gọi trước kia, giám sát thi tài ngày nay."
Trương Khác đọc xem qua bài báo, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tuyết, thấy trong đôi mắt cô đang nhìn mình có không phục và khinh bỉ, chẳng có chút ủy khuất nào.
Nha đầu này tính cách vẩn sảng khoái quật cường như thế, chẳng trách hợp tính với tiểu yêu tinh của mình, có ấy có chuyện, làm Tôn Tĩnh Mông nhảy dựng lên như chuyện của mình vậy. Trương Khác thầm cười khổ, chuyện này ngay từ hồi ở Hong Kong được nghe Tôn Tĩnh Mông kể chuyện Lưu Bân tiến cử Tiểu Tuyết, y đã có dự cảm rồi, quá khứ của Tiểu Tuyết thế nào cũng thành điểm yếu để đối thủ đả kích. Nhìn nội dung bài báo, rõ ràng là phong cách làm việc của Anh Vương, giống chuyện trang phục indo của Giang Đại Nhi, đều nhắm vào đả kích danh dự của người khác.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn đại sảnh đèn hoa rực rỡ, khách khứa đông đúc, Lý Tương Nguyệt vô cùng vui vẻ, mặc dù kế hoạch một hòn đá trúng hai con chim của anh trai bà ta thất bại, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới sự phát triển của Tĩnh Mỹ ở Kiến Nghiệp, có cả đống người muốn ôm chân bí thư thành ủy, em gái của bí thư thành ủy tất nhiên cũng không ít kẻ xun xoe cầu cạnh.
Nhìn thấy cách đó Dương Thành Thủ ông chủ Quốc Tế Anh Vương cách đó không xa nâng ly rượu với mình, Đổng Tương Nguyệt cũng lịch sử gật đầu đáp lại, đi về phía ông ta, được nửa đường có nhân viên đi tới, thì thầm bên tai bà ta một hồi.
- Cái gì, người đó tới rồi, còn nói là bạn của Tào Hổ? Đổng Tương Nguyệt cau mày không hiểu ý đồ của y, nghĩ một lúc rồi nói: - Vậy mời vào, thuận tiện gọi cả Tào Hổ tới cho tôi.
- Giám đốc Đổng, thật hiếm khi thấy chị cau mày, chẳng lẽ ở Kiến Nghiệp còn có chuyện chị không xử lý được sao? Dương Thành Thủ mắt rất tinh, dù chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng ông ta vẫn nhận ra biến hóa trên nét mặt Đổng Tương Nguyệt, nghe tựa như tâng bốc, thực ra là có ý thăm dò.
- Một lát nữa sẽ có nhân vật bất ngờ tới, tin rằng giám đốc Dương cũng sẽ hứng thú thấy y. Mặc dù hai bên hợp tác với nhau, nhưng lời của Dương Thành Thủ vẫn làm Đổng Tương Nguyệt rất khó chịu, không nói ra là ai.
Dương Thành Thủ mày hơi nhướng lên, chưa nói gì thì Tào Hổ tới, liền chuyển đề tài sang chủ để khách sáo vô vị, mắt đảo xung quanh, muốn xem người sắp tới là thần thánh phương nào.
Đợi tới khi nhìn thấy ba thanh niên ăn mặc phổ thông đi về phía này, nhìn rõ người đi đầu, Dương Thành Thủ nhíu chặt mày lại.
Mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng Dương Thành Thủ tất nhiên nhận ra Trương Khác, biết y là ông chủ thực sự đứng phía sau Thế Kỷ Hoa Âm, nhớ tới ân oán giữa hai bên, liền quay mặt đi giả vờ không quen biết.
Tào Hồ nhìn thấy Trần Ninh ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trương Khác, đầy một bụng khó chịu, nhưng hắn tiếp xúc không ít, vẫn tận lực khắc chế tâm tình, mặt nặn ra nụ cười, thấy mình là người quen biết hai bên nên chủ động giới thiệu.
- Mẹ, giám đốc Dương, con giới thiệu cho mọi người, đây là ba người bạn của con ở Đh Đông Hải. Tào Hổ cố ý giới thiệu lần lượt: - Đây là tiểu thư Trần Ninh, còn đây là Vu Trúc, còn đây là Trương...
- Ha ha ha... Khác thiếu gia của Cẩm Hồ danh tiếng lẫy lừng không biết thành bạn của Tào công tử từ khi nào vậy? Dương Thành Thủ không đợi Tào Hổ nói hết đã cắt ngang, lời nói có hàm ý, ánh mắt lướt qua mặt Đổng Tương Nguyệt.
Đổng Tương Nguyệt đương nhiên nghe ra ý Dương Thành Thủ, mặc dù không ưa giọng điệu của ông ta, nhưng là đối tác, sự hiểu lầm này cần phải sớm làm rõ.
- Giám đốc Dương, Khác thiếu gia sao có thể lại đi cùng đám tiểu bối này được, anh không nhận nhầm người chứ. Tiểu Hổ, chưa bao giờ nghe con giới thiệu có người bạn họ Trương, chẳng lẽ cậu bạn họ Trương này nghe thấy ở đây có tổ chức tiệc, nên muốn tới mở rộng thầm mắt? Đổng Tương Nguyệt luôn mồm nói người bạn họ Trương rồi lại anh bạn họ Trương, tất nhiên vờ không nhận ra Trương Khác, thừa cơ châm chọc y, báo thù lần bị y xem thường ở nhà Giang Mẫn Chi. Cho nên ngàn vạn lần đừng để kết oán với nữ nhân, nhất là phụ nữ trung niên.
Trương Khác nhìn Đổng Tương Nguyệt cực kỳ thần khẩn nói: - Giám đốc Đổng nói đúng lắm, hôm nọ quý công tử dẫn mấy trợ lý tới, cực kỳ thành ý mời hai người bạn của tôi tham gia bữa tiệc này, tôi cũng xin đi theo tăng cường kiến thức xã hội, hôm nay tới đây quả nhiên là mở rộng tầm mắt. Nói tới đó Trương Khác nhìn Trần Ninh xinh đẹp tự nhiên bên cạnh, lại quay sang nhìn khuôn mặt được giữ gìn cực tốt cùng trang điểm cầu kỳ, tương thêm một câu: - Nhất là không ngờ được gặp quý bà khí chất cao quý ưu nhã như giám đốc Đổng đây, làm người ta thực sự hiểu ra thế nào là người với người không thể đem người ta ra so sánh với nhau. Xin mạo muội hỏi một câu, giám đốc Đổng năm nay chưa tới 60 phải không?
Đổng Tương Nguyệt năm nay mới qua 40, bà ta năm 20 tuổi được trong nhà làm chủ, gả cho Tào Tri, năm 22 tuổi sinh Tào Hổ, sinh con xong, vóc người Đổng Tương Nguyệt khôi phục rất nhanh, động thời cẩn thận gìn giữ, cả khuôn mặt cũng chăm chút từ khi chưa tới 30 tuổi. Cho nên ở những cuộc xã giao, Đổng Tương Nguyệt thích nhất được nghe người khác khen ngợi bà ta trẻ trung vóc dáng quyến rũ, rồi khi mỗi người biết được bà ta đã có con trai học đại học, ánh mắt kinh ngạc đó làm bà ta sảng khoái như như giữa mùa hè được uống cốc nước mát.
Công bằng mà nói không ít cô gái 30 tuổi phải ghen tỵ với Đổng Tương Nguyệt.
Hôm nay Trương Khác cho một câu thâm độc, làm bà ta như rơi vào hố băng nam cực.
Cho dù cố khắc chế tâm tình của mình đến đâu, khuôn mặt chăm sóc cực tốt của Đổng Tương Nguyệt cũng trở nên vặn vẹo, khuôn mặt vốn trắng hồng, giờ như tôm bóc vỏ luộc chín, cho dù không tới 60, trông cũng chẳng khác là bao. Nếu như chẳng phải nghĩ tới đây là trường hợp xã giao, phải giữ gìn hình tượng, Đổng Tương Nguyệt đã cầm ly rượu ném vào cái bộ mặt cười xấu xa kia, dùng móng tay cào nát cái mặt trắng của y.
Vu Trúc đứng bên cạnh buồn cười vừa hả lòng, nhưng biết thế lực Tào gia nên sợ không dám cười, thầm nghĩ thường nghe Trương Khác rất ngông cuồng, quả nhiên không sai chút nào, đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao Trương Khác nhiệt tình xen vào chuyện này, sợ người ta không dám làm gì y, nhưng về sau tìm mình tính sổ, có điều Trần Ninh nhận lần lời đi cùng rồi, hắn không thể không theo. Trần Ninh vừa rồi thấy ánh mắt Trương Khác nhìn mình, trong lòng có chút ngọt ngào, đồng thời không khỏi lo lắng cho y.
Nghĩ tới sự ngạo mạn của Đổng Tương Nguyệt và tự tin về bề ngoài của bà ta, Dương Thành Thủ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng lúc này ông ta phải đứng ra giúp Đổng Tương Nguyệt hóa giải cảnh xấu hổ.
- Lần này Khác thiếu gia tới đây, chẳng lẽ là vì hứng thú với cuộc thi do Anh Vương chúng tôi liên thủ với Tĩnh Mỹ đưa ra, thật không dám, hoạt động của chúng tôi làm sao so với Thế Kỷ Hoa Âm được, công ty nhỏ bé như chúng tôi chỉ có thể cố gắng tổ chức ở Kiến Nghiệp sao cho long trọng hơn, náo nhiệt hơn chút thôi. Dương Thành Thủ câu đầu nói không dám, câu sau lại ẩn chứa đắc ý và vài phần uy hiếp, Thế Kỷ Hoa Âm làm thế nào, bất kể hiện đang có thành công ra sao, thu hút chú ý thế nào, đợi tới Kiến Nghiệp rồi phải ngoan ngoãn một chút.
Dương Thành Thủ có tâm tình tốt đẹp như thế là do em gái của bí thư thành ủy ở bên cạnh mang lại, chỉ là Đổng Tương Nguyệt chẳng nói cho ông ta biết, người anh trai trước kia uy phong vô cùng của bà ta hiện hơn một tháng trôi qua còn chưa liếm láp lành vết thương lòng, hơn đoán chừng ngày nào chưa rời Kiến Nghiệp thì vết thương đó khó khôi phục được, vết thương đó quá sâu, mà hung thủ chính là tên thanh niên tưởng chừng vô hại trước mặt.
- Cẩm Hồ chúng tôi có hoạt động thi tài gì à? Xin lỗi nhé, đúng là xin lỗi thật, con người rất lười, mấy chuyện vụn vặt không đáng kể của Cẩm Hồ thì tôi chẳng buồn để ý, cho nên người dưới cũng không lấy mấy chuyện thi tài này nọ ra làm phiền tôi. Để giám đốc Dương che cười rồi. Hay là hôm nay tới đây rồi, thuận tiện chúc mừng lần hợp tác lần này của Tĩnh Mỹ và Anh Vương có thể thành công. Trương Khác sao thèm để ý sự uy hiếp vô tri của Dương Thành Thủ, thái độ rất thành khẩn.
- Khác thiếu gia yên tâm để người dưới làm việc như thế, ngay cả công ty phía dưới của mình có việc gì cũng không biết, xem ra rất tự tin vào hoạt động thi tài lần này, không biết có tâm đắc gì chỉ giáo, để những người vất vả như chúng tôi được nhẹ nhàng một chút. Đây là bước đi đầu tiên của Anh Vương vào thị trường nội địa, Dương Thủ Thanh bôn ba ngược suôi, mệt mỏi tối tăm mặt mũi, không ngờ bị người ta coi là chuyện chẳng đáng kể, tức thiếu điều hộc máu, nhưng hiện không thể tùy tiện đối đầu với tên nhãi này, định nói thêm vài câu xã giao ứng phó rồi bỏ đi.