Đối với rất nhiều người mà nói, ngày 02 tháng 06 năm 2001 là một ngày đáng kỷ nhiệm nhất trong đời, vì hôm đó là ngày lễ tốt nghiệp của bọn họ, qua ngày hôm đó tuổi trẻ phóng túng đã thành ký ức, bọn họ phải bắt đầu chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình, một khắc trước mỗi người bọn họ đều là sinh viên tốt nghiệp, một khắc sau bọn họ mang trên người nhãn hiệu khác nhau của xã hội.
Đường Thanh cũng trong đội ngũ đó, cô đang nghĩ về tương lai của mình, mình sẽ là gì, là bà Trương? Hay là theo cách gọi của người Hong Kong, mình sẽ là Trương Đường Thanh? Trong lòng không khỏi có chút hoang mang, quay đầu lại nhìn về phía Trương Khác, Trương Khác mỉm cười với mình, nụ cười vẫn làm cô yên lòng như trước kia. Đường Thanh bất giác thở phào, vì anh ấy làm Trương Đường Thanh cũng xứng mà, từ mùa hè bảy năm trước, Đường Thanh đã hiểu chàng trai gầy gò thư sinh đó là chỗ dựa an tâm của cả đời mình rồi, có Trương Khác bên cạnh cô có cảm giác an tâm dù cha cô cũng không thay thế được, bất kể ra sao chỉ cần anh ấy mãi mãi ở bên mình là được rồi.
Cố Kiến Bình thấy con gái nhìn sang phía bên này, khuôn mặt vốn khẩn trương chuyển thành nụ cười đáng yêu, bà biết, nụ cười đó dành cho chàng trai đang ngồi bên cạnh mình. Hai đữa bé này lớn lên bên nhau từ nhỏ, đáng lý ra mình càng phải yên tâm hơn mới đúng, có điều khi Tạ Vãn Tình tới nhà làm mai, bà bỗng nhiên lại do dự. Nếu như là trước kia thì chẳng có gì để nói, địa vị Trương Tri Hành có thấp một chút cũng không sao, có thể con gái bà gả đi mới không sợ bị ủy khuất, thế nhưng nhìn Trương Khác bay vút lên như sao, Cố Kiến Bình cảm thấy hiện giờ gia đình mình không xứng với người ta, con gái mình gả qua đó, nói không chừng phải khép nép lấy lòng cha mẹ chồng, mà Cố Kiến Bình biết con gái mình, ngoan thì ngoan, nhưng là thiên kim tiểu thư đích thực, không chịu nổi ủy khuất. Nhìn sang Lương Cách Trân bên cạnh, Cố Kiến Bình cảm thấy thật may mắn, Lương Cách Trân vẫn giữ được tâm thái như năm xưa, có lẽ mình lo xa quá.
Lương Cách Trân hoàn toàn không biết gì về tâm tư của Cố Kiến Bình, bà là người đơn thuần, thế giới của Trương Khác với bà rất xa xôi, cho dù lần này sang Hong Kong thăm con dâu, có rất nhiều nhân vật lớn ra tận sân bay đón, nghe nói có cả doanh nhân ở tận ĐNÁ, bà cũng không thấy có gì đặc biệt, Trương gia hiện không thua kém ai, với bà thế là đủ rồi, bà chỉ quan tâm tới chồng con, hư vinh không quan tâm lắm. Nhìn Đường Thanh lên nhận giấy tốt nghiệp, tung tăng chạy về phía này, càng nhìn càng yêu, bà hài lòng nhất là cô con dâu này rồi, quay sang bảo với Cố Kiến Binh: - Tiểu Thanh tốt nghiệp sớm hơn Tiểu Khác một tháng, đợi Tiểu Khác cũng tốt nghiệp rồi, chúng ta bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, hai năm nữa có hể nghỉ hưu trông con cho bọn chúng.
Buổi lễ kết thúc, Trương Khác bị Đường Thanh kéo đi khắp nơi chụp ảnh kỷ niệm với bạn bè, tạm biệt lẫn nhau, khi trở về hai bà mẹ đã lên xe, Đường Thanh lưu luyến nhìn trường học, nói: - Đi học bốn năm, không biết những thứ học được có tác dụng không?
- Đừng lo, bạn rất thông minh, dù làm gì chắc chắn sẽ thành công hơn người khác. Trương Khác khẽ ôm vai Đường Thanh, đôi lúc y không khỏi nghĩ, cản trở lớn nhất của Đường Thanh chính là mình, nếu không có y, Đường Thanh có thể thoải mái phát huy khả năng của cô, Đường Thanh có khả năng tổ chức lãnh đạo, tâm tư tinh tế khéo léo, Trương Khác từng nghĩ quan trường có khi là một vũ đài để cô thể hiện mình.
- Nịnh mình thì mình cũng không cho Phi Dung sang Perth với bạn đâu, mình cần bạn ấy giúp tổ chức quỹ trợ học, còn chuyện thu gom giấy phế liệu nữa, bọn mình có kế hoạch cả rồi. Đường Thanh quay sang nhìn Trương Khác tựa cười tựa không.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Đường Thanh, là bạn thân nhất vốn Trần Phi Dung cũng có mặt, nhưng không ngờ Cố Kiến Bình và Lương Cách Trân lại cùng qua, trươcs kia thì không vấn đề gì, hiện có quan hệ đó với Trương Khác rồi, Trần Phi Dung không dám giáp mặt với Cố Kiến Bình, nên không có mặt. Theo kế hoạch, sau khi Đường Thanh tốt nghiệp cũng là lúc Trần Phi Dung kết thúc kỳ thực tập, chính thức thành trợ thủ của Trương Khác, lần này theo y sang Perth, nhưng lại lần nữa có biến số …
- Mình biết lỗi rồi mà, tuyệt đối không có lần sau. Trương Khác đưa tay lên trời thế thốt, từ đầu tháng 2 xảy ra chuyện với Trần Phi Dung tới giờ, y có qua Hong Kong hai lần, nhưng Đường Thanh không cho ngủ cùng, tất nhiên cũng chẳng thể động vào Trần Phi Dung: - Đừng giận mình nữa mà.
- Hừ, đồ khôn lỏi, mình có duy nhất một người bạn như Phi Dung thôi, lấy đâu ra lần sau mà thề? Đường Thanh lườm Trương Khác một cái, thấy bộ dạng đau khổ tội nghiệp của y, thổi khẽ một hơi vào tai y, nói nhỏ: - Đồ ngốc, mình để dành cho tuần trăng mật của ba chúng ta đấy …
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Máy tay hạ cánh xuống sân bay Perth, Trương Khác cảm thấy chút mỏi mệt, Phó Tuấn nhìn mặt y, hỏi: - Khác thiếu gia mệt à?
Trương Khác cười, chả lẽ nói suốt chín tiếng ở trên máy bay vì câu nói " dành cho tuần trăng mật của ba chúng ta" của Đường Thanh nên phấn khích không ngủ được? Trả lời ứng phó: - Tôi mà kêu mệt chẳng phải đám Tô Tân Đông, Trần Tín Sinh tìm tôi liều mạng?
Phó Tuấn cũng cười, tất cả mọi người ở Cẩm Hồ bị Trương Khác làm xoay vòng vòng, hạng mục hết cái này tới cái khác, Trương Khác ít nhất đôi khi còn trốn trong trường nhàn nhà một chút, có điều gần đây cũng bận nhiều rồi.
- Hai tiểu nha đầu có trách anh không? Trương Khác lại hỏi: - Anh theo tôi bao lâu rồi chưa về nhà, chị dâu không nói gì sao?
- Vợ chồng già rồi chẳng sao cả, dù sao chỉ cần về nước là gặp được nhau là đủ rồi. Còn hai tiểu nha đầu thì mong tôi đi suốt ấy chứ. Phó Tuấn cười nói: - Chỉ cần Khác thiếu gia không chê, tôi đi theo suốt ngày cũng được.
- Vài năm nữa thôi, bận hết quãng thời gian này chúng ta sẽ an nhàn, đợi tới lúc đó anh tha hồ về dỗ hai thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.
- Tôi thực sự không biết dỗ trẻ con, không ở bên cạnh thì rất nhớ, còn ở bên cạnh thì đau hết cả đầu. Phó Tuấn cười méo xẹo.
Đó chắc là phiền não của hạnh phúc? Trương Khác thầm hâm mộ, tuy cơ thể mới trên 20, nhưng tâm lý đã trên 30 rồi, trong lòng Trương Khác rất mong có con, chỉ là nữ nhân của y mỗi người một nơi, mà Trương Khác không muốn con mình cả năm nhìn thấy cha vài lần, có điều nghĩ tới cảnh toàn bộ nữ nhân của mình tụ lại một chỗ, Trương Khác cũng sởn gai ốc.
Thôi bỏ đi, đợi qua vài năm nữa hãy tính, tới khi đó không còn ưu thế trùng sinh, mình có thể bỏ đi cảm giác sứ mệnh rồi.
Mang suy nghĩ như thế, khi nhìn thấy Địch Đan Thanh, Trương Khác liếc xuống cái bụng nhỏ bằng phằng của Địch Đan Thanh, thấy vừa gặp nhau mắt y đã liếc lên liếc xuống, Địch Đan Thanh khoác tay Trương Khác, kín đáo véo sườn y một cái: - Vừa mới gặp đã nghĩ tới chuyện xấu.
Trương Khác thầm kêu oan, nhưng cũng không giải thích: - Sao lại bảo chuyện xấu? Chẳng lẽ chị không muốn à?
Địch Đan Thanh không trả lời, chỉ ném cho Trương Khác một cái nhìn quyến rũ.
Lên trên đảo bỏ hết những người khác qua một bên, Địch Đan Thanh ôm lấy cổ Trương Khác, hỏi như cô bé con: - Nhớ tôi không?
Trương Khác trả lời bằng cách nâng cằm Địch Đan Thanh đặt lên môi co một nụ hôn nồng nàn, nữ nhân trên 30 cơ thể như trái quả chín mọng, chỉ hôn một cái làm cho nước chảy ra rồi, mùi nam nhân từ trên người Trương Khác truyền tới làm Địch Đan Thanh ngây ngất, chẳng kịp cởi váy, chỉ kéo quần lót xuống, vội vàng ngồi lên người Trương Khác, cảm giác cơ thể lấp đầy làm cô rên lên sung sướng.
Trương Khác mặc cho Địch Đan Thanh như con ngựa hoang chồm lên người mình, y bận rộn cởi y phục trên người cô, vừa cắn vừa nhay vú cô, nghe tiếng rên rĩ thỏa mãn của cô, ngón tay khẽ lướt qua vết xẹo ở ngực, Địch Đan Thanh dừng động tác, hạ người xuống áp lên ngực Trương Khác, thở hổn hển: - Đừng nhìn, xấu lắm.
- Sao lại xấu, nhìn thấy chị, em cảm giác ngực nữ nhân khác thiếu cái gì đó. Trương Khác dịu dang nói, trở mình đè Địch Đan Thanh xuống, tay bóp vú cô, bắt đầu công kích, Địch Đan Thanh dần dần buông tay ôm cổ Trương Khác ra, nhắm mắt tận hưởng...
Sau khi chia tay Wister, Trương Khác và Phó Tuấn cùng tới thăm những người bị thương đêm qua, cuộc đấu súng hôm qua mặc dù có lúc vô cùng kịch liệt, nhưng không kéo dài, đám người truy sát kia sau khi thấy mình bị bao vây không còn hi vọng chạy thoát đã hung hăng kháng cự, hai tên cầm đầu là Yara và Jindo bị giết ngay tại chỗ, những kẻ còn lại đều hạ súng đầu hàng. Cuộc đọ súng ngày trong đêm có có hai cảnh sát Tây Úc và ba người của đội bảo vệ mỏ bị t hương, may mắn là vết thương không nặng, không có nguy hiểm tới tính mạng.
Còn tên nội gián trà trộn vào trong nhân viên công tác của Thương vụ Cẩm Hồ tại Perth đã bị bắt ở sân bay Sidney khi đang định bay về Nhật Bản, bị khởi tố với tội danh cố ý mưu sát. Kẻ này không những phá hỏng phanh xe, lại còn cắt đứt dây điện trong thiết bị vô tuyến điện, lắp thiết bị theo dõi, tiết lộ hành tung của Trương Khác, phán như thế là quá nhẹ, đáng lẽ phải cho hắn thêm hai cái tội xâm phạm đời tư và phá hoại tài sản cá nhân, sau khi được tin, Trương Khác thầm nghĩ như thế.
Đối với hung thủ thực sự của âm mưu lần này là Mitsui, dù trực tiếp đối kháng hay phản kích đều là hành động không sáng suốt, đem so với một con quái vật khổng lồ có hàng trăm năm lịch sử như thế, sức mạnh của Cẩm Hồ lúc này so với nó vẫn còn quá nhỏ nhoi. Nhưng hành động này vừa khéo nói lên sự quật khởi của Cẩm Hồ ở Châu Á đã khiến bọn chúng không còn cách nào ngăn cản nổi nữa, cho nên Trì Tá Tú Tàng bị đả kích ở thương trường lẫn tình trường mới dùng thới thủ đoạn hèn hạ độc ác này, vọng tưởng thông qua cái gọi là hành động đánh rắn dập đầu này để trì hoãn tốc độ phát triển của Cẩm Hồ. Cho nên Trương Khác hiểu hiện giờ lý trí nhất chính là tăng cường phát triển ở Cẩm Hồ ở Tây Úc, cắm rễ thật sâu ở đây, để nhanh chóng lớn mạnh.
Mặc dù xảy ra chuyện lớn như thế, nhưng Trương Khác không ở lại Perth thêm được, vì thời gian bảo vệ luận án tốt nghiệp cuối tháng sáu sắp tới rồi, vì để có được tấm bằng tốt nghiệp một cách chính đáng bình thường, ba ngày sau xảy ra khi xảy ra chuyện kia, Trương Khác cùng đám Phó Tuấn, Mã Hải Long chuyển máy bay từ Sydney về Kiến Nghiệp.
Ai dám nói ngu muội nhất định là vô tri, ai bảo nguyên thủy là lạc hậu, phong tục truyền thống của người Koori rất hay, cuộc sống của họ không ít người hâm mộ …
Trở về Đh Đông Hải, liên tiếp mấy ngày sau đó Trương Khác dùng để hoàn thành nốt luận văn của mình, còn chau chuốt văn chương tới chính bản thân y xem xong cũng vô cùng hài lòng, tới lúc bước vào bảo vệ luận văn, đang định thể hiện trước mặt mấy vị giáo sư một phen, không ngờ sau khi Trương Khác đi vào, ba giáo sư nghe thấy tên của y thì đều nhíu mày, không thèm nói gì, để vị giáo sư nhiều tuổi nhất hỏi qua vài câu, rồi phất tay đuổi y ra.
Trương Khác vừa cụt hứng vừa bực bội, y tốn biết bao công sức viết luận văn đó, thôi dù sao mục đích cũng không phải để mấy lão già đáng ghét đó đọc, đang lẩm bẩm chửi rủa thì có một số điện thoại lạ gọi tới, Trương Khác do dự một chút rồi ấn nút nghe.
Nhận điện thoại rồi mà phía bên kia không có ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở nho nhỏ, mơ hồ có chút quen thuộc, quen thuộc tới khắc cốt ghi lòng, Trương Khác có thể lập tức đoán ra ở phía đầu bên kia là Trần Ninh.
Sao em lại gọi cho anh vào lúc này? Vì anh tốt nghiệp sắp rời trường cho nên có lời muốn nói với anh sao? Đúng lúc anh quyết định bỏ lại tất cả sao, kiếp trước em bỏ anh mà đi, trở về cùng cậu ấy, kiếp này hãy để anh coi em như người bạn tình cờ gặp vài lần, chúc em và cậu ấy hạnh phúc đi tới với nhau, không có anh, vẫn sẽ tới lúc cậu ấy bày tỏ với em thôi...
Sáng ngày mai anh sẽ rời Kiến Nghiệp rồi, lúc này hai ta hình như không cần nói thêm gì với nhau, Trương Khác cắn chặt răng không nói gì, chầm chậm tắt điện thoại.
Trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút, bên kia tắt máy lâu rồi, Trần Ninh vẫn cứ cầm điện thoại đứng ngây ra, hối hận vừa rồi sao mình không chủ động lên tiếng, mai mình phẫu thuật rồi, mình muốn nói với anh ấy...
Có lẽ đây là lần cuối cùng mình nghe thấy tiếng anh ấy! Tuy mọi người dấu diếm, Trần Ninh vẫn biết cuộc phẫu thuật của mình rất nguy hiểm, không cam tâm mọi chuyện có thể kết thúc như thế, đang định bấm lại cái số đó một lần nữa, nhưng nhìn thấy cha mẹ tới đón mình tới bệnh viện đã đứng cách đó không xa đợi mình, Trần Ninh đành cúp điện thoại, trả tiền cho chủ quán tạp hóa.
Cuối cùng sắp phải rời khỏi thành phố này rồi, Trương Khác đứng ở ban công chung cư Thanh Niên, nhìn Yến Quy hồ lấp lánh ánh sóng dưới mặt trời đầu hè, trường ĐH Đông Hải thân thiết, không kìm được hít sâu một hơi. Mặc dù sau này sẽ còn thường xuyên tới Kiến Nghiệp, nhưng lúc đó sẽ với thân phận khác hẳn rồi, cũng chẳng còn có cái cớ nào cho mình nữa...
Nhìn thấy Phó Tuấn đi tới, Trương Khác biết giờ xuất phát đã tới, buổi chiều y sẽ tới Hong Kong, ở đó có người đang nóng lòng đợi y, Trương Khác nhìn chiếc nhẫn ở tay, khẽ mỉm cười.
Xe đã tới nơi, Trương Khác lên xe, vừa mới đi ra khỏi chung cư Thanh Niên, càng cảm thấy lưu luyến, lúc này rời Kiến Nghiệp, là hoàn toàn dứt bỏ mọi liên quan kiếp trước với Trần Ninh, trái tim y đau nhói như ngày đó.
- Tới căn nhà gỗ bên hồ một chuyến. Trương Khác đột nhiên lên tiếng:
Phó Tuấn nhìn thời gian đã không còn bao nhiêu nữa, nhưng thấy ánh mắt thẫn thờ như người mất hồn của Trương Khác, không hỏi gì cả, xoay vô lăng, lái tới căn nhà gỗ bên hồ.
Một mình đi vào nhà, Trương Khác ngồi xuống ghế bên bàn, nhìn căn nhà hơn tháng vắng bóng chủ vẫn sạch sẽ, tưởng chừng hình bóng chủ nhân của nó vẫn ở quanh đây, Trương Khác cũng không rõ rốt cuộc mình tới đây là vì kiếm chút an ủi, hay là lại lần nữa tự y lại kiếm cho mình một cái cớ để ở lại Kiến Nghiệp thêm một chút, để ảo tưởng của mình kéo dài thêm vài phút.
" Biết chỉ là ảo tưởng vậy mà không từ bỏ hi vọng, mình đúng là một tên ngốc." Trương Khác cười tự trào, thuận tay cầm lấy bản báo cáo trên bàn, mở ra xem.
Đôi mắt một tích tắc trước còn vô hồn của Trương Khác, lập tức nhìn chằm chằm vào cái tên người bệnh ghi trên trang đầu tiên của báo cáo: Trần Ninh.
Trên đời này người tên Trần Ninh rất nhiều, nhưng sinh năm , người Tân Vu, sinh viên khóa học viện ngoại thương Đh Đông Hải, chỉ có một một, đó là cô gái ngây thơ lãng mạn, làm y ngày đêm thương nhớ.
Trương Khác run run lật xem báo cáo:" Trần Ninh... Tim bẩm sinh... Chữa trị duy trì không sống quá tuổi... Khả năng phẫu thuật thành công %... Địa điểm tầng tám phòng thực nghiệm ngoại khoa tim não Bệnh viện nhân dân tỉnh... Thời gian dự kiến tháng ...
Trần Ninh, Trần Ninh, tạo vật kỳ diệu của ông trời lại yếu ớt như thế sao, cuộc sống ngắn ngủi như thế sao? Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Ninh phảng phất xuất hiện ngay trước mắt, Trương Khác lẩm bẩm: - Em lại bỏ anh đi nữa sao? Lúc em bối rối chạy đi sau nụ hôn đầu, lúc em lém lỉnh nhảy mắt ra hiệu với anh, lúc em hạnh phúc xõa tung mái tóc trước gió, lúc em nhẹ vén nhẹ váy chạy trong mưa, lúc em ấm áp ôm lưng anh sau chiếc xe đạp cọc cạch... Tất cả, tất cả định sẵn chỉ là một giấc mơ thôi sao? Trương Khác đưa tay đưa tay ra muốn chạm vào Trần Ninh trước mắt, nhưng ngón tay trượt qua không khí, nắm chặt lại, nhưng trong lòng bàn tay trống không.
Cảm giác trống không đó từ lòng bàn tay truyền tới tim Trương Khác, trống rỗng, trống rỗng, trống rỗng, mỗi một nhịp tim tựa hồ nhắc nhở Trương Khác, tất cả mọi thứ đều trống không, Trương Khác chỉ cảm thấy tim mình đập vất vả, cảm giác thở không nổi, toàn thân không còn chút sức lực nào, giống như trái tim như rời khỏi cơ thể, đó là bệnh tim sao?
Làm sao có thể như thế... Bầu trời trong xanh tựa hồ có luồng sét lóe lên đánh trúng Trương Khác, toàn thân y run lên, linh hồn về với cơ thề, Trương Khác choàng tỉnh vì sao hôm qua Trần Ninh gọi cú điện thoại đó, vì hôm nay cô ấy phẫu thuật rồi, có lẽ cô ấy muốn nói câu cuối cùng gì đó với mình.
Không chỉ có thế, y hiểu hết rồi, Trương Khác lòng như lửa đốt, cầm báo cáo chạy như bay ra cửa, giật mạnh cửa xe lao vào, chưa ngồi vững đã bảo Phó Tuấn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tới Bệnh viện nhân dân tỉnh.
Phó Tuấn nghe ra giọng Trương Khác hoảng loạn cấp bách, khởi động máy, lái xe ra đường, tăng tốc độ tới mức cao nhất.
Anh hiểu rồi, giờ thì anh hiểu hết rồi, hiểu ra vì sao khi chia tay em lại dứt khoát như thế, đó là lời chúc phúc cuối cùng của em, mỗi một lời nói lạnh lùng tuyệt tình đều mang tình yêu của em với anh. Thì ra khi đó em chia tay với anh là vì biết bệnh của mình với điều kiện khi đó căn bản không sao chữa trị được, cho nên em nguyện thà lấy một cái cớ kém cỏi để bỏ anh mà đi, để anh hận em, để anh cố quên em đi, để sống thật tốt trong cuộc đời không có em.
Chỉ là em không biết rằng, em đi rồi, anh không hận em một chút nào, cũng không quên em một giây phút nào, anh không ngừng dùng hơi men, dùng cơ thể của các cô gái khác nhau để làm bản thân mê đắm, nhưng sau mỗi lần tỉnh rượu, nhìn khuôn mặt xa lạ ở bên cạnh, nụ cười thuần khiết, đôi mắt trong veo của em vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu anh, xua thế nào cũng không đi được, làm anh mỗi lần như thế chỉ muốn đập vỡ đầu, móc tim khỏi lồng ngực...
Khi anh sống hoang phí cuộc đời của mình thì một ngày nào đó mấy năm sau, em âm thầm rời bỏ thế giới, đem theo khát vọng cuộc sống, mang theo tiếc nuối về anh mà rời nhân gian. Nếu như trên đời này có thiên đường, em sẽ là thiên sứ đáng yêu nhất, nhưng khi em thành thiên sứ, nhìn thấy anh sa đọa, nhìn thấy anh sống vô trách nhiệm trên đời, anh không biết sẽ làm em thương tâm thế nào.
Khúc mắc mười mấy năm được giải đáp, Trương Khác căm hận bản thân kiếp trước sau khi Trần Ninh rời đi đã sống trụy lạc, em che dấu bệnh tật rời bỏ anh, nhưng đổi lại một cái xác không có linh hồn, không có sức sống, em ở trên thiên đường nhìn thấy anh như thế, sẽ tan nan cõi lòng thế nào, sẽ đau đớn cỡ nào, anh làm em ở thiên đường cũng vĩnh viễn không có được một phút yên tình.
Trương Khác ngồi ở ghế sau không nói một lời, nhưng nước mắt nóng hổi đã ướt đẫm...
Đó là lý do anh trở về đây phải không, em là thiên sứ đưa anh trở lại phải không, bắt đầu từ Hứa Tư, rồi tất cả tất cả mọi thứ sau đó nữa, không phải vì em, không phải vì ai khác, mà là vì anh, em không muốn anh đau khổ …
Đừng bỏ anh đi lần nữa, xin em.
Xe dừng lại, Trương Khác lao ra như điên, hét lên với toàn bộ sức lực: - Tiểu Ninh, anh yêu em.
Sau khi xong chương này mình cần để cảm xúc lắng lại để làm tốt chương cuối, cho nên post tạm trước, bác nào thích xem chương cuối cùng có thể đợi chừng tiếng nữa.