Diệp Kiến Bân không từ bỏ, hắn không tin Trương Khác trấn tĩnh như thế.
- Đúng là không thật.
Trương Khác cười ngượng:
- Gần đây tôi bận việc khác, chuyện bên Cẩm Hồ cũng chẳng chú ý.
- Chuyện gì khiến cậu giám sát chặt chẽ thế?
Diệp Kiến Bân thấy Trương Khác không giống nói dối, hứng thú hỏi.
Trương Khác bĩu môi:
- Tôi hỏi anh trước cơ mà.
Diệp Kiến Bân chỉ Trương Khác cười:
- Cậu đúng là chẳng nể mặt gì.
Tạ Vãn Tình mời mọi người vào văn phòng ngồi, Thiệu Tâm Văn giám sát thị trường Thịnh Hâm cùng Chu Du, Hứa Tư cũng ở bên trong.
Diệp Kiến Bân ngồi xuống ghế sô pha, nói với Diệp Tiểu Đồng:
- Cái cậu Trương Khác này thật mất hứng, chuyện hay như thế, gặp phải cậu ta cũng giống như khí cầu bị kim châm, em nói với cậu ta đi.
Trương Khác cười khì:
- Giám đốc Diệp phát tài rồi, nếu tôi để anh thoải mái khoa khoang, đám người khốn khổ chắt bóp từng xu chúng tôi há chẳng càng ấm ức?
Diệp Kiến Bân cười ha hả:
- Thì ra cậu cũng biết.
Trương Khác dựa vào ghế sô pha duỗi thẳng người, ngủ quá lâu, người như mọc rễ vậy, cần phải vận động một chút. Hứa Tư yên tĩnh ngồi trước bàn làm việc của y, chỉ khẽ gật đầu không được nhiệt tình cho lắm. Có khách tới chơi, hôm nay có khách tới, không kiếm được cơ hội ở riêng với Hứa Tư rồi, làm Trương Khác ngứa ngáy bứt rứt khó chịu, đương nhiên không để Diệp Tiểu Bân đắc ý:
- Hải Thái năm ngoái đã nhìn thấy tiền đồ của Ericsson rồi, lúc này có gì đâu mà bất ngờ, chỉ là không biết con số cụ thể thôi.
Diệp Tiểu Đồng nói giúp anh họ:
- Sau ngày 14 - 2 ba ngày, tiêu thụ được 2 vạn chiếc.
Trương Khác gục gặc đầu:
- Không tệ, không tệ.
Nhưng trong mắt chẳng hề có vẻ gì vui mừng như Diệp Kiến Bân mong đợi, thấy hai anh em họ Diệp nhìn mình rất bất mãn, ngạc nhiên:
- Sao thế, hai người kiếm được tiền, còn bắt tôi vui hộ, đừng làm khó tôi như vậy chứ.
Diệp Tiểu Đồng hoàn toàn bỏ ý định dụ Trương Khác hồi hộp, nói tiếp:
- Lễ giới thiệu vô cùng thành công, cụ thể thành công thế nào không tìm được từ hình dung nữa, chỉ nửa tháng sau ngày 14 tháng 2, tổng lượng tiêu thụ vượt quá toàn bộ năm ngoái, lượng tiêu thụ ở địa khu Hoa Đông chúng ta bằng 80% cả nước, cả tháng ba làn sóng cuồng nhiệt chưa tan đi, Khu Hoa Đông vẫn chiếm 60% tổng lượng tiêu thụ cả nước. Thịnh Hâm trong nửa tháng đã hoàn thành kế hoạch cả năm...
Nhưng con số đó chỉ cần lướt qua trong đầu Diệp Kiến Bân là hắn không kìm được cười, tất nhiên trong chuyện này Trương Khác có công lớn, Diệp Kiến Bân nóng lòng tìm Trương Khác ăn mừng, nhưng liên tục bị Trương Khác đả kích, phấn khích giảm đi rất nhiều.
Trương Khác cười rất nguy hiểm:
- Nói như thế hiện giờ Thịnh Hâm kiếm được không ít tiền hả?
Diệp Kiến Bân không nghe ra ý trong lời nói của y, thấy Trương Khác rốt cuộc tỏ ra ngạc nhiên, dương dương đắc ý nói:
- Đó chỉ là thứ yếu, lượng tiêu thụ tháng ba chưa thống kê ra, danh tiếng của Thịnh Hâm vang tới tận Thụy Điển, chủ tịch Ericsson gửi thiếp chúc mừng, đang đặt trên bàn làm việc của tôi đấy, cậu nói đi, tôi kìm ném suốt cả năm, khó khăn lắm mới tìm được người chia sẻ, cậu không chịu phối hợp chút nào.
Mọi người cười rộ lên.
Trương Khác cũng cười vui vẻ:
- Chỉ e Motorola vừa dè chừng vừa hận anh, làm thế là ép Motorola phải đưa ra điện thoại di động giao diện tiếng Trung trước dự định rồi.
Diệp Kiến Bân vẫn hả hê nói:
- Đừng nói Motorola đứng ngồi không yên, mày Hoa Nam, Hoa Bắc, Hoa Trung, mấy địa khu hưởng lợi từ chúng tôi lại lo chúng tôi cướp chén cơm của họ, ép bên Bắc Kinh thưởng cho chúng tôi. Phía Bắc Kinh dựa theo chi phí lễ hội lần này để thưởng, gần 600 vạn, yêu cầu duy nhất là muốn Thịnh Hâm giao ra phương án marketing hoàn chỉnh...
Nói tới đây Diệp Kiến Bân dừng lại, nhìn Trương Khác trêu tức.
Diệp Kiên Bân nói như thế, chẳng phải mình cũng có thể chia một chén canh trong dó.
Trương Khác trở nên sốt ruột, chắp tay xin tha:
- Giám đốc Diệp lần này tóm đúng chỗ ngứa của tôi rồi, hiện giờ tôi đang làm một nhà máy điện tử, chính thiếu kinh phí nghiên cứu, hôm qua phải lừa gạt cả người dưới kiếm 30 vạn, tôi có thể được chia bao nhiêu, anh sáng khoái nói ra đi.
Diếp Kiến Bân khoái chí lắm, lấy một tờ chi phiếu trong túi áo ra, nói:
- Cậu không phải là nhân viên Thịnh Hâm, không có thưởng thêm, nhưng phương án do cậu chấp bút, giao cho Bắc Kinh để các nơi khác tham khảo, phải tính cho cậu chi phí, Thịnh Hâm không ăn bẩn tiền của cậu đâu...
- Đây đúng là tiền cấp cứu, cám ơn nhiều...
Trương Khác nhanh tay cướp lấy tờ chi phiếu, nhìn một cái trố mắt ra, con số để trống, thấy Diệp Kiến Bân cười rất hể hả, lần này tới lượt y bực bội.
Nhìn Diệp Kiến Bân và Trương Khác trêu đùa lẫn nhau, mọi người đều cười thích thú.
Ái Đạt muốn có năng lực khai phát hệ thống phần mềm, đầu tư kỹ thuật phải tăng mạnh, phải chiêu một thêm người, mua sắm thêm thiết bị.
Ái Đạt không có danh tiếng khả năng thu hút các kỹ sư chuyên nghiệp rất thấp, phương pháp hữu hiệu là thủ đoạn lấy tiền đè người như dùng với Đinh Hòe, Tô Tân Đông.
Trương Khác rất cất tiền.
Trong tài khoản Cẩm Hồ có hơn 200 vạn, nhưng số tiền đó chuẩn bị mua nhà ở Sa Điền, việc bảo hộ khu thành cổ Sa Điền có thành công hay không, quan trọng ở bước đầu này, không tới mức vạn bất đắc dĩ, Trương Khác sẽ không thay đổi kế hoạch.
Y định vay tiền từ chú, nhưng nghĩ công trình khai thông sông Sơ Cảng sắp khởi động, Cty Hoành Viên rất có thể cũng đang vì tài chính mà rầu rĩ.
Không ngờ Diệp Kiến Bân lại đưa tiền tới tận cửa, Trương Khác nóng hết cả ruột, bị Diệp Kiến Bân gãi trúng chỗ ngứa, đành phải nhận lời rất nhiều điều kiện "bán thân vì tiền", ví dư làm cố vấn thị trường cho Thịnh Hâm, Diệp Kiến Bân mới viết con số 100 vạn lên chi phiếu.
Để hoàn thành thủ tục, Trương Khác còn phải ký hợp đồng chuyển nhượng phương án mở rộng thị trường, có trời chứng giám, trước kia Trương Khác vì trả ân tình họ giúp kiếm cho chiếc Audi biển quân đội mới lập nên phương án này, ai ngờ còn kiếm thêm được khoản lớn.
Diệp Kiến Bân cũng chẳng ngốc, năng lực lập kế hoạch thị trường của Trương Khác đã được chứng minh, nếu chẳng phải Trương Khác ở Hải Châu có sự nghiệp riêng của mình, hắn sẽ không tiếc mọi giá kéo về Thịnh Hâm, hiện giờ đành lùi một bước, giữ quan hệ hợp tác tốt đẹp với Trương Khác.
Khi hắn biết Chính Thái lợi dụng ưu thế tài chính chèn ép cổ phần của Trương Khác ở Hải Thái, thậm chí cuối cùng đuổi Trương Khác khỏi Hải Thái, Diệp Kiến Bân khẳng định đây là sai lầm lớn nhất của Hải Thái, mặc dù cuối cùng vì có Tạ Vãn Tình, khiến Trương Khác và Hải Thái có liên quan tới nhau. Nhưng nhìn thái độ của Trương Khác thì y đang từng bước thoát khỏi liên quan tới Hải Thái.
Trước tết, toàn bộ sản phẩm của nhà máy giấy do Hải Thái phụ trách kinh doanh, sau tết Cẩm Hồ phát triển đại lý tiêu thụ cấp hai ngoài Hải Thái, nửa tháng trước Chu Du dời Hải Thái tới Cẩm Hồ, Cẩm Hồ liền bắt đầu lập mạng lưới tiêu thụ độc lập. Hải Thái mặc dù vẫn giữ tư cách đại lý tiêu thụ cấp một, nhưng sản phẩm tiêu thụ chiếm chưa tới 1/3.
Diệp Kiến Bân sau khi tới Hải Châu, tìm không ra Trương Khác, tới gặp Tạ Vãn Tình, Chu Chu, trò chuyện rất lâu, mặc dù chưa hiểu hết kế hoạch khổng lồ của Cầm Hồ, nhưng từ mạng lưới tiêu thụ hoàn thiện và hế thống mua nguyên liệu, là có thể nhìn ra mục tiêu của Cẩm Hồ rất lớn.
Diệp Kiến Bân rất sẵn lòng hợp tác với Cẩm Hồ, nhưng chỉ được chia thị trường nhỏ làm hắn chẳng mấy hứng thú, nhưng mô hình của Cẩm Hồ làm hắn rất hứng thú, hiện giờ điều chủ yếu Thịnh Hâm phải làm là làm sao giảm chi phí, tăng quản lý đường tiêu thụ, nếu không sản phẩm làm ra thành công đến đâu, lợi nhuận cũng bị tiêu hao hết, rác rưởi lại vẫn là rác rưởi mà thôi.
Hiện giờ Cẩm Hồ tuy còn nhỏ nhưng chỗ đáng học tập rất nhiều, chỉ cần có thêm thời gian, Cẩm Hồ nhất định sẽ bay cao bay xa.
Diệp Kiến Bân đưa chi phiếu cho Trương Khác, nói:
- Tới Hải Châu sao nghe mọi người đều quen gọi cậu là Khác thiếu gia?