- Làm gì có ạ, may mà hai ngày nữa là sinh nhật của Thanh Thanh, con chuẩn bị trước vài thứ giấu trong nhà, sợ để ở nhà trọ bị bạn ấy phát hiện, ba chọn một món phù hợp với phụ nữ tuổi mãn kinh đi....
- Cút, có đứa con nào nói mẹ như thế không?
Trương Tri Hành cười đưa tay gõ đầu con, bảo y mau chọn quà.
Bất kể là món quá gì đều quá trẻ trung, Trương Khác và cha đành chọn một bộ váy dạ hội màu xanh ngọc ra làm quà. Lương Cách Trân vui mừng ướm váy lên người, ngượng ngùng nói:
- Mẹ mà mặc được bộ này sao? Mặc thế này còn dám ra đường nữa à, quá trẻ.
Trương Khác nghĩ bụng:" Có thách mẹ cũng không dám mặc váy trễ cổ thế này ra ngoài." Cười nịnh nịnh bợ:
- Mẹ không già chút nào, khi chọn quà con còn nói phải chọn thêm một bộ trang điểm, ba còn nói với làn da của mẹ tuyệt đối không cần, nên mới chọn bộ váy này...
Nhìn dáng vẻ sướng ngất ngây của mẹ, Trương Khác thầm nghĩ, nữ nhấn bất kể là mười mấy tuổi hay bốn mấy tuổi, được người khác khen xinh đẹp, đầu óc liền trở nên chậm chạp.
Miễn cưỡng qua ải, Trương Khác thấy cha nháy mắt, đem chuyện rửa thức ăn đẩy ẹ đang lâng lâng đi làm, y tới phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha hỏi cha chi tiết chuyện địa ốc Cẩm Thành.
- Cuộc họp thường ủy về nguyên tắc thông qua phương án tập đoàn Cẩm Thành đề xuất, mảnh đất 40 mẫu đó giá chuyển nhượng là 560 vạn, thành phố sẽ an bài phí giải tỏa theo nguyên tắc, nghe nói Cẩm Thành sẽ giao cho công ty giải tỏa cấp dưới ủy ban mậu dịch với già 800 vạn.
- Mỗi mẫu đất chưa tới 30 vạn mà thành phố không có ý kiến bất đồng sao? Triệu Cẩm Vinh chuyến này hẳn đã đưa ra phương án khai phát rồi?
- Ừ, là một kiến trúc hơn 30 tầng, thiết kế chi tiết không đưa ra, bảy tám năm rồi không có công trình nào cao hơn khách sạn Tây Thành, cho nên phương án của Cẩm Thành làm thành phố rất thỏa thuê, vi thế không ai phản đối.
- 30 tầng?
Trương Khác thốt lên:
- Ít ra cũng phải đầu tư hơn 200 triệu, Cẩm Thành kiếm đâu ra tiền.
- Một phần do Cẩm Thành bỏ, tập đoàn Tân Thành bỏ một phần, còn thành phố ra mặt giải quyết vốn vay ngân hàng.
- Chủ yếu là thành phố ra mặt vay giúp đúng không ạ?
Trương Khác nghĩ tiền trong tay Cẩm Thành không thể qua nhiều, Tân Thành cũng không thể mạo hiểm đem quá nhiều tiền đầu tư ở Hải Châu, cho nên Triệu Cẩm Vinh dám mạnh tay là vì dựa vào cây đại thụ Chu Phú Minh.
- Phương án cụ thể chưa đưa ra, nhưng chắc là thế.
Thấy cha không có ý kiến gì, Trương Khác nghĩ: Chắc là cha cũng hi vọng thấy Hải Châu có kiến trúc cao hơn trăm mét rồi.
Từ việc Vạn Dũng phân quản cục cải tạo, xây dừng thành phố có thể thấy Đường Học Khiêm đã lựa chọn thỏa hiệp với Chu Phu Minh ở mức độ nào đó rồi.
Đường Học Khiêm không can thiệp vào chuyện cải tạo Sa Điền, Chu Phú Minh im lặng về chuyện Cty cổ phần Hải Châu, chính trị là thế cần bình hành, Đường Học Khiêm phải tính toán cho lợi ích chính trị của ông ta, nhưng quyền chủ động cải tạo Sa Điền nằm trong tay đám người Chu, Vạn, Triệu làm Trương Khác đau đầu.
Quan viên trung niên thì nghĩ tới tiến bộ trên sĩ đồ, còn quan viên sắp nghỉ hưu thì tình cho cuộc sống về sau.
Chu Phú Minh đã 55, chắc là có loại tâm thái này?
Lương Cách Trân đã cơm nước sẵn sàng, gọi hai cha con vào ăn, thấy Trương Khác ngồi trên ghế chau mày, nạt:
- Mấy cái tuổi đầu đã cau mày nhăn chán, rõ ràng là thằng nhóc học cao trung mà đi đâu cũng làm người ta tưởng hai mươi mấy.
Trương Khác sờ tay lên trán, cười khí:
- Đâu già đến thế ạ?
- Con lấy kính ra mà soi xem, chẳng hiểu gần đây con bận cái gì, điện thoại nhà trọ gọi không được, tay suốt ngày cầm di động, không sợ quá phô trương à?
Lương Cách trân mắng con trai:
- Con ở trường không chịu yên phận, cô giáo Lý cũng lạ, sao không gọi điện về nhà?
Trương Tri Hành mơ hồ biết chiếc Audi biển quân đội là chuyên dụng của Trương Khác, từ tháng ba con trai lại dùng di động, nghĩ Tạ Vãn Tình có dung túng Trương Khác đến đâu cũng phải có giới hạn, trong lòng ít nhiều cũng hoài nghi, lúc này vợ nhắc tới, liền hỏi:
- Phía bên Cẩm Hồ rốt cuộc con tham gia bao nhiêu?
Trương Khác thấy nên cho cha mẹ biết phần nào, tránh cha khỏi bị động, nhưng không trả lại trực tiếp mà hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, nếu con có nhiều tiền, mẹ có ngạc nhiên lắm không?
Lương Cách Trân cười:
- Nếu con kiếm được nhiều tiền, mẹ nghỉ hưu sớm về nhà chăm sóc hai ba con.
Lúc này Trương Khác mới trả lời cha:
- Thực ra trước gia con luôn tham gia chuyện kinh doanh ở Cẩm Hồ, ba đừng lo nếu hai năm tới cha lên phó sở sẽ nhậm chức ở nơi khác.
Trương Tri Hành không ngạc nhiên mấy:
- Con chiếm bao nhiêu phần trăm?
Trương Khác nói xong, bị mẹ sờ tay lên trán, nghi hoặc nói:
- Có sốt đâu nhỉ? Con chừng này tuổi thì làm được cái gì, không phải con nói làm công cho Cẩm Hồ sao?
Trương Khác thành công khiến người khác nhận định y có tư cách tham dự cuộc chơi của người lớn, nhưng trong mắt mẹ y, vĩnh viễn là thằng nhóc, né đi không ẹ sợ trán, cười có chút cuồng ngạo:
- Người vị thành niên trong nước mở công ty nhiều lắm, quản lý công ty cũng không khác chuyện quan trường là bao, mẹ nói xem ba suốt ngày làm gì, chẳng phải chỉ tay sai phái chuyên gia bán mạng cho ba sao?
Trương Tri Hành cười xấu hổ, chuyện thường nhật của Cty cổ phần Hải Châu ông giao cho Lý Minh Học phụ trách, ông chỉ phụ trách gây dựng bộ khung công ty, còn là kết quả sau khi thảo luận với con.
- Nhưng con còn nhỏ quá.
Lương Cách Trân vẫn không tin.
- Chị Vãn Tình có ngươi em họ năm 18 tuổi sáng lập một công ty lớn nổi tiếng toàn quốc, trước khi đi du học năm 20 tuổi, tài sản công ty đã lên tới 6000 vạn, con trai mẹ sao không thể bằng người ta?
Vì lời nói có sức thuyết phục hơn, Trương Khác đành đem tên tiểu tử mà y căm ghét ra làm ví dụ.
Trương Tri Hành và Lương Cách Trân không moi được con số cụ thể từ miệng Trương Khác, nhưng thấy con lấy Tạ Kiếm Nam ra so, Trương Tri Hành cười không tán đồng lắm.
Kiêu ngạo cũng phải có lý để kiêu ngạo, Tạ Kiếm Nam trước khi du học, bán công ty cho Chính Thái, đổi lấy 8% cổ phần của Chính Thái, thành người sở hữu cổ phần Chính Thái nhiều thứ hai trong nội bộ nhà họ Tạ, đám người cùng bối phận không thể so được.
Nhà họ Tạ gây dựng ở Tân Thái, phất lên ở Huệ Sơn, mặc dù bối cảnh chính thương rất sâu, nhưng trong chính giới, trợ lực trực tiếp là mẹ của Tạ Kiếm Nam, Chu Cẩn Du được điếu tới Huệ Sơn từ chủ nhiệm ủy ban mậu dịch tới thị trưởng mất 8 năm, 8 năm đó cũng là 8 năm căn cơ Chính Thái đứng chân ở Huệ Sơn.
Sau khi Chu Cẩn Dụ tới Huệ Sơn, chồng bà ta Tạ Hán Minh rút đầu tư khỏi Chính Thái, nhưng thực tế vẫn là một trong số những người có sức ảnh hưởng nhất ở Chính Thái.
Nhà họ Tạ tuy không có ai trực tiếp lăn lộn trong quan trường, nhưng thông qua quan hệ thông gia, cũng lập nên mạng lưới dày đặc ở quan trường, ví dụ kiểu Tạ Hán Minh lấy Chu Cẩn Du, Tạ Vãn Tình gả cho Từ Chí Minh kể mãi không hết...
Nói ra Tạ Vãn Tình và Từ Chí Minh kết duyên còn là do Chu Thúc Huệ mai mối, bà ta là chị họ xa của Chu Cẩn Du.
Từ Học Bình là chỗ dựa lớn nhất của Trương Tri Hành và Đường Học Khiêm, cho nên họ sớm nghiên cứu thấu đáo quan hệ trong đó, song lần này Tạ Kiếm Nam gặp họa ở Hải Châu, Chu Cẩn Du gọi điện làm hai ngươi như gặp đại địch, không ngờ Tạ Kiếm Nam cuối cùng tự rút lui, bọn họ không hề hay biết Trương Khác giở trò bên trong.
Chuyện Trương Khác tham dự kinh doanh Cẩm Hồ đã là sự thực, Trương Tri Hành đành an ủi bản thân: "Thăng quan còn là chuyện xa vời, tới lúc đó giải quyết chuyện này cũng không muộn..."
Lúc ấy chỉ có hai khả năng, hoặc Trương Khác rút đầu tư ở Cẩm Hồ, hoặc Trương Tri Hành tới nơi khác nhậm chức.
Dù sao ông ta có cơ sở ở Hải Châu chưa tới lúc vạn bất đắc thì không muốn ra ngoài nhậm chức.
Lưu Phân và mẹ Hứa Tư lên xe, Thi Vệ Trung nhìn chiếc xe đi vào nhà bực bội dậm chân, phải đợi mãi mới có được một người thân tới, liền kéo cùng vào nhà.
Lưu Phân nhìn vẻ mặt Thi Vệ Trung là biết ngay ông ta đợi Trương Khác, có ý trêu tức, lên xe rồi cũng không nói đỡ cho ông ta.
Mượn danh Trương Khác vay tiền đảm bảo nên Lưu Phân quay về nhà máy làm việc rất thuận lợi, đúng lúc nhà máy điều chỉnh cương vị và lương bổng, đề bạt nhiều vị trí kỹ thuật quản lý, Lưu Phân điều tới cấp trợ lý quản lý, lương từ đồng một tháng trước tai nạn, tăng vọt lên , vào thời đó lương một tháng là đủ khoe khắp nơi rồi.
Lưu Phân và Trần Kỳ kết hôn sống với nhau bao năm, đây là lần đầu tiên thở phào về vấn đề tiền bạc, càng cảm thấy quý trọng đồng tiền, quyết không thể để con gái giống mình khi còn trẻ, ương bương cho rằng chỉ cần tình yêu là đủ.
Bữa cơm hôm mùng hai tết, Chu Phục nói chiếc kẹp tóc Trần Phi Dung dùng gắn kim cương thật làm cô hờn giận làm hỏng chiếc kẹp tóc, từ đó Lưu Phân liền chú tâm tới Trương Khác.
Quay về nhà máy làm việc, Lưu Phân hỏi Chu Phục chiếc kẹp tóc kia rốt cuộc là thật hay là giả, Chu Phục tuy sửa lời, nhưng miệng lại gán ghép Trương Khác với Trần Phi Dung.
Lưu Phân khỏe lại rồi, hay đi dạo phố, để ý xem xét, nhận ra khác biệt giữa kim cương giả và thật, càng nghĩ càng khẳng định kim cương đính trên chiếc là thật.
Tuy chiếc kẹp tóc đó đính toàn kim cương nhỏ, có lẽ không quá đắt, nhưng vẫn khiến người ta khao khát.
Trương Khác sau tết bận chuyện của Ái Đạt không có cơ hội tới viện cờ chơi, nhà Hứa Tư cũng không đến, càng không xuất hiện trước cửa nhà Trần Phi Dung.
Trong mắt Lưu Phần do lần đó xảy ra chuyện không vui, Trương Khác đã bỏ ý định với con gái mình, lòng tiếc nuối vô cùng, giận luôn cả con gái.
Nhưng Lưu Phân chưa từ bỏ hi vọng, dù sao Trương Khác và con gái bà ta cùng trường, nên thi thoảng hỏi con gái chuyện Trương Khác ở trường. Trần Phi Dung tất nhiên không muốn nhắc tới Trương Khác, huống hồ sau tết tời gian Trương Khác trốn học nhiều hơn thời gian y ở trên lớp, cô cũng chẳng biết chuyện gì về y.
Lưu Phân thường giục con gái hẹn Trương Khác tới nhà ăn cơm, nói thế nào số tiền kia cũng vay dưới danh nghĩa Trương Khác, song Trần Phi Dung cao ngạo nhạy cảm, sao chịu làm chuyện lấy lòng Trương Khác?
Vì thế hai mẹ con rất hay cãi nhau.
Bỏ đi gia cảnh, Lưu Phân thấy cậu chàng Trương Khác này rất đẹp trai, dáng cao lưng thẳng, mắt sáng mày kiếm, khí chất lại hết sức văn nhã, thái độ với mọi người lại luôn lịch thiệp ôn hòa.
Lưu Phân nghĩ mãi không ra có điểm nào khiến con gái không vừa lòng, có lần mẹ con cãi nhau gay gắt, Trần Kỳ khuyên:
- Có người mẹ nào lại khuyến khích con gái yêu sớm không?
Lưu Phân lườm chồng:
- Anh lừa được em lúc mấy tuổi hả?
Trần Kỳ tắc tị.
Lần này gặp lại Trương Khác, Lưu Phân hoàn toàn lấy con mắt mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích:
- Trương Khác sao gần đây không thấy cậu tới tìm Dung Dung nhà tôi chơi?
Trương Khác thầm nghĩ:" Cháu lâu đâu ra lá gan đó? Chả hiểu sao quan hệ giữ Phi Dung và Đường Thanh lại tốt như thế?" Thi thoảng y cũng gặp Trần Phi Dung ở trường đấy, nhưng ngay cả trêu cô một câu cũng chẳng dám, nói gì tới nhà chơi.
Trương Khác đáp qua loa:
- Gần đây cháu hơi bận ạ.
- Ừ, bài tập cao trung rất căng.
Lưu Phân tự tưởng tượng theo ý mình, nói:
- Thành tích Dung Dung rất tốt, lại hơn cậu một lớn, để nó phụ đạo cho cậu nhé.
Lưu Phân nói như thế làm mẹ Hứa Tư hơi xấu hổ, cười ngượng nói:
- Con bé Tiểu Tư này, gần đây bận công việc, chẳng biết có dạy Tiểu Khác tử tế không?
Trương Khác rất thích nghe câu này, hận không thể kéo Hứa Tư tới để mẹ cô giáo huấn một hội, sau đó bài ba ngày lại bắt tới phụ đạo buổi tối ình.
Chuyện giữ y và Hứa Tư bị Tạ Vãn Tĩnh biết rồi, Tạ Vãn Tình cũng sẵn lòng yểm hộ cho họ, ai dè hai người đã "vợ chồng ân ái" mấy lần rồi, Hứa Tư vẫn xấu hổ không chịu kiếm cớ tới chỗ Tạ Vãn Tình ở qua đêm, làm Trương Khác chỉ nhìn không ăn được, tức phát điên.
Lưu Phân tỏ ra rất thân thiết với Trương Khác, vì thân thích Thi Vệ Trung chưa tới đủ, nên mời Trương Khác và nhà trong chơi, Hứa Tư đang tiếp chuyện thân thích, thấy Trương Khác tới, hỏi:
- Cậu tôi ra ngõ đợi cậu mà, cậu không thấy à?
Lưu Phần cười khúc khích:
- Vệ Trung thích sĩ diện hão, cho chạy gãy chân.
Trương Khác giờ mới hiểu Tri Vệ Trung ở trước mặt Lưu Phân ngại không dám nói là đón mình.
Lưu Phân không vội vào trong, để mẹ Hứa Tư vào giúp chuẩn bị.
Hứa Tư đưa cho Trương Khác hai phong bao đỏ:
- Cậu tôi rất chú ý tới thể diện.
Vì có mặt Lưu Phân ở đó, cô nói thêm:
- Cậu tôi sẽ không nhận đâu, ăn xong nhớ trả lại tôi.
Hai phong bao đỏ, một tất nhiên là chuẩn bị cho Phó Tuấn, Phó Tuần cười nói:
- Tôi tới ăn trực, sao để chị trả tiền được? Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.
Lưu Phân ban đầu chỉ nghĩ Phó Tuấn lái xe đưa Trương Khác tới, lúc này mới hỏi thân phận của hắn:
- Vị này là ai vậy?
Hứa Tư giới thiệu:
- Phó Tuấn, lái xe mới tới công ty, dì Phân chưa được gặp..
Hiện giờ giữ quan hệ mật thiết với nhà máy giấy Tân Quang, đặt cơ sở bồi dưỡng nhân viên ở đó, Lưu Phân cũng rất quen thuộc nhân sự của Cẩm Hồ, nếu chẳng phải thời gian qua Trương Khác bận việc ở Ái Đạt, nói không chừng Lưu Phân thi thoảng tới Cẩm Hồ làm việc còn gặp y.
Lưu Phân nghe giới thiệu xong đưa tay ra:
- Vậy sau này là người quen rồi, tôi là Lưu Phân kế toán của nhà máy Tân Quang.
Trương Khác lần trước gặp hai chị em Tích Vũ Tích Dung, trong lòng hết sức yêu thích, nên bảo Phó Tuấn đánh xe về đón người nhà tới.
Chưa tới giờ mở tiệc người cũng chưa đủ, trong quán toàn là người thân của cậu Hứa Tư, Trương Khác ngồi đó không tự nhiên, Lưu Phân nhiệt tình mời y vào nhà mình trước, Trương Khác theo vào.
Trần Phi Dung lúc này đang làm bài ở nhà chính, ngẩng đầu lên thấy Trương Khác, mặt chẳng có biểu cảm già, thấy mẹ mình mới Trương Khác ngồi xuống chơi, liền dọn dẹp sách vở nói:
- Con ra ngoài giúp ba...
Lưu Phân theo con gái ra ngoài, một lúc sau Trần Phi Dung cầm bình nước đi vào, Lưu Phân không thấy đâu, Trương Khác chủ động nói:
- Bên ngoài toàn người tôi không quen, cô cứ kệ tôi ngồi đây là được.
Trần Phi Dung lãnh đạm nói:
- Tôi ngồi đây làm bài, cậu đừng nói với mẹ tôi là tôi không để ý tới cậu đấy.
Té ra Trần Phi Dung cãi không lại mẹ nên đành quay lại tiếp Trương Khác.
Trần Phi Dung chỉ thấy được mặt ngoài hoàn khố ngang ngược của Trương Khác, nên tất nhiên có thành kiến rất sâu với y, chỉ là sau khi làm bạn với Đường Thanh, thêm vào cả học kỳ này Trương Khác không trêu ghẹo mình, nên cũng không ghét y như lúc ban đầu nữa.
Cô chỉ hết sức phản cảm vì mẹ thực dụng hám lợi, cho nên mới không có thái độ vui vẻ gì với Trương Khác, đặt bình nước lên bàn sao cho che đi tìm nhìn của y rồi lấy sách vở ra học.
Hứa Tư bị thân thích quấn lấy nói chuyện, Phó Tuấn đi đón vợ và con, Trương Khác hết sức buồn tẻ ngồi rót nước uống một mình, cố y đặt bình nước che tầm nhìn của mình ra chỗ khác, Trần Phi Dung thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn y một cái, không nói gì.
Trương Khác cầm cốc nước lên, lợi dụng thổi nước cho nguội, ngắm nhìn Trần Phi Dung qua làn hơi nước, thấy Trần Phi Dung đang cắn bút nghĩ bài nghĩ, hàng mi cong thi thoảng rung lên một cái, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn hết sức sinh động, làn da trắng phơn phớt sắc hồng khỏe khoắn, ngắm nhìn mỹ nhân đúng là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Lúc này ánh tà dương bên ngoài đã chiếu tới chân tường viện tử, trong nhà chính chưa bặt đèn, nên trông u ám hơn rất nhiều.
Trong bóng tối Trần Phi Dung mang tới cho người ta một vẻ đạp trầm lặng sâu sắc.
Cho dù không được mỹ nhân ưa thích, nhưng ngồi đây ngắm cô cũng đủ rồi, Trương Khác đủng đỉnh hớp từng ngụm nước nhỏ, dù bữa tiệc này có ăn muộn một vài tiếng thì Trương Khác cũng chẳng có ý kiến.
Trần Phi Dung luôn dung khóe mắt nhìn Trương Khác, thấy y chăm chú nhìn mình, cô làm sao mà tập trung làm bài được? Cảm giác như có gai sau lưng, khiến cô thấy rất bức bối khó chịu, chỉ mong bữa tiệc ăn cho sớm. Nhưng lãnh đạo nhà máy của Thi Vệ Trung làm cao, tới giờ còn chưa thấy đâu, tiệc chưa thể bắt đầu.
Trần Phi Dung không chịu nổi trước, gập sách lại bực tức hỏi:
- Nhìn đủ chưa?