Trương Khác về phòng gọi điện cho Thiệu Chí Cương, nghe thấy tiếng nhạc sầm sầm, đoán chừng hắn còn đang ở ngoài tiêu khiển với Vạn Dũng, Thiệu Chí Cương tâm cơ thâm trầm, bề ngoài nịnh bợ Vạn Dũng thì được, chứ tuyệt đối không dễ dàng ngả về phía Vạn Dũng.
Thiệu Chí Cương bị đuổi khỏi nhà máy, đương nhiên là căm hận Chu Kiện, tuy hắn không có tài liệu lập tức lật đổ Chu Kiện, nhưng Trương Khác chỉ cần chút tài liệu có tính chân thực là được, trước tiên gạt Chu Kiện và mấy tên phó giám đốc ra khỏi danh sách cạnh tranh, sau này thong thả điều tra vẫn đề của bọn chúng.
Dù sao Kim Quốc Hải tới Hải Châu chẳng có mấy việc mà làm, cho hắn một hai vụ án để hắn đốt thời gian cũng tốt.
Nghe Trương Khác kể chuyện Chu Kiện đắc tội với mình, Thiệu Chí Cương gật đầu liên hồi, hắn có sẵn tài liệu trong tay, chỉ là nghĩ không đủ lật nhào Chu Kiện nay, nếu đưa lên thành phố, nói không chừng cuối cùng chuyển cho cục cơ khí rồi để Chu Kiện tự xử lý.
Còn Trương Khác xen vào chuyện này thì khác hẳn rồi, Thiệu Chí Cương hỏi thêm:
- Chu Mặt Rỗ sao lại đắc tội với Khác thiếu gia vậy?
Trương Khác kể qua loa chuyện hôm nay uống rượu bảo Phó Tuấn ném Chu Kiện xuống sông, không nói gì tới chuyện cạnh tranh chức phó giám đốc:
- Nghe nói ông ta chơi anh một vố, nên thuận tiện xử lý hộ anh thôi.
Thiệu Chí Cương không biết chuyện Thi Vệ Trung, cho nên chỉ nghĩ Trương Khác nhớ tới mối thù cũ của hắn, trong lòng tất nhiên ghi nhớ ân tình của y.
Thiệu Chí Cương mặc dù tới ngày hôm mới nỗ lực tiếp xúc với Vạn Dũng, nhưng biết rõ quan hệ phức tạp ở thành phố, hơn nữa hắn cũng không phải là không biết năm ngoái giáo huấn Vạn Thiên Tài ở quán bar của Thịnh Thanh.
Hiệu quả phòng cách âm không tốt lắm, tiếng nhạc chát chúa như nện vào tim người ta, Thiệu Chí Cương lo Trương Khác biết chuyện hắn tiếp xúc với Vạn Dung, chỉ sợ Trương Khác hỏi mình đang làm gì.
Nói ra thì Thiệu Chí Cương tiếp xúc được với Vạn Dũng là nhờ Cty ẩm thực Thế Kỷ giương chiêu bài của Cẩm Hồ, không có điều này, hắn chưa tiếp xúc được với người có tầng cấp như Vạn Dũng.
Vạn Dũng có cuồng đến đâu cũng không dám không coi Từ Học Bình ra gì, ông ta thậm chí còn hi vọng Tạ Vãn Tình cũng tham dự hạng mục cải tạo Sa Điền, như thế ông ta có được nhiều lợi ích hơn nữa từ trên tỉnh, tiếc rằng Thiệu Chí Cương chỉ đại biểu cho bản thân, được cái hầu hạ chu đáo.
Ở Hải Châu bất kỳ ai biết quan hệ giữa Trương Tri Hành và Từ Học Bình đều không muốn có quan hệ quá căng với ông, hơn nữa Vạn Dũng cũng chỉ coi Trương Khác bắt nạt Vạn Thiên Tài chỉ là tranh chấp giữa đám thiếu niên, không coi nó quá nghiêm trọng.
Vạn Dũng cũng không coi quan hệ giữa Đường Học Khiêm và nhà họ Vạn nhất định là không đội trời chung, ít nhất quan hệ giữa Chu Phú Minh và nhà họ Vạn chẳng hề bị ảnh hưởng bởi quan hệ căng thẳng của hai bên trước đó.
Nói trắng trong từ điền của Vạn Dũng, không hề có cái gọi là nguyên tắc hay lập trường, tất cả mối quan hệ phức tạp là do tranh chấp lợi ích hết.
Thiệu Chí Cương người thay Cẩm Hồ phụ trách Cty Thế Kỷ, trước đó vì trung tâm ẩm thực mà nổi danh khắp Hải Châu cũng phải cầu tới mình còn gì.
Ai biết Thiệu Chí Cương có phải là hòn đá hỏi đường của Cẩm Hồ hay không?
Ngay cả Trương Tri Hành trước kia còn chẳng hay biết gì, Vạn Dũng càng chẳng thể biết tầm quan trọng của Trương Khác ở Cẩm Hồ, đương nhiên không có chút ý đề phòng nào, nhìn Thiệu Chí Cương cầm điện thoại đi vào, hỏi:
- Ai vậy?
Thiệu Chí Cương cười xòa:
- Bên cầu Tứ Phượng, có chút chuyện nhỏ, không hề gì, đừng để chuyện này làm hỏng hứng trí của thị trưởng Vạn.
- Nếu bên anh có chuyện thì hôm nay dừng ở đây thôi.
Vạn Dũng không muốn lần đầu gặp mặt đã để lại ấn tượng không hiểu tình lý với Thiệu Chí Cương, dù sao sau lưng hắn là Cẩm Hồ.
Thiệu Chí Cương đương nhiên nóng lòng thoát thân, cơ hội lật đổ Chu Kiện đang đợi, dù hắn chẳng quan tâm tới cái chức giám đốc nhà máy khỉ gió kia, nhưng mối hận trong lòng không thể không trả, nịnh bợ:
- Thị trưởng Vạn thật thông cảm cho đám người số khổ chúng tôi.
Rồi gọi ba cô gái tới bồi tiếp Vạn Dũng và thư ký của ông tiếp tục ở lại ăn chơi.
Thiệu Chí Cương rời hộp đem về thẳng nhà, để cho Trương Khác thuận lợi chặn chỗ tài liệu này điều tra trước khi nó được chuyển xuống cho cục cơ khí nông nghiệp, Thiệu Chí Cương ký tên mình vào số tài liệu chuẩn bị từ lâu, sáng hôm sau đưa tới cục khiếu nại, cục khiếu nại vốn thuộc phân quản của Trương Tri Hành, về sau ông bận chuyện ở Cty cổ phần Hải Châu nên giao phó thư ký trưởng quản lý.
Ngày hôm qua Kim Quốc Hải nhận được điện thoại của Trương Khác, nên mới sáng sớm đã tới thị sát công tác, thấy được số tài liệu này liền gọi điện cho Trương Khác nói đã chỉ thị viện kiểm sát chuyên môn lập án điều tra.
Trương Khác liền gọi điện cho cha, nói bản tài liệu ở cục khiếu nại cứ để theo quy trình thủ tục bình thường đưa tới cục cơ kỳ nông nghiệp là được, tung tích số tài liệu gửi cho kỷ ủy thành phố cũng không cần quan tâm.
Tài liệu Thiệu Chí Cương chuẩn bị liên quan tới việc Chu Kiện hành vi phạm tội thất trách, thuộc phạm vi viện kiểm sát trực tiếp điều tra, Chu Kiện trước khi bị viện kiểm sát gọi tới điều tra không lâu mới biết mình bị Thiệu Chí Cương tố cáo, đó là ngày thứ ba sau khi ông ta bị ném xuống sông Sơ Cảng, đang đầy bụng tức vắt óc nghĩ cách vớt vát lại thể diện.
Thiệu Chí Cương tố cáo ngoại trừ Chu Kiện còn có ba tên phó giám đốc khác, Lý Minh Học đề xuất chọn bốn người khác từ nhà máy tham dự cạnh tranh, cục cơ khí nông nghiệp không có ai nhảy ra phản đối, đám đầu não cục chỉ hi vọng viện kiểm sát điều tra tới chừng mực là dừng.
Trương Khác không quan tâm tới những chi tiết đó, lần cuối tuần này Tạ Vãn Tình không về tỉnh thành, mà Chu Thúc Huệ đưa Chỉ Đồng tới Hải Châu. Từ khi con trai chết, bà chưa từng bước chân vào Hải Châu, đầu năm nay Chu Thúc Huệ vừa tròn 55 tuổi, không tới ban nghành nhàn tản nhậm chức mà nghỉ hưu luôn về chăm sóc Chỉ Đồng.
Trương Khác ném hai nha đầu Tích Dung Tích Vũ ở biệt thự Tiểu Cẩm Hồ, ăn cơm trưa xong ở đó vội chạy tới trấn Ích Long, điện tự Ái Đạt đang trù bị sản xuất, bận tối mắt. Tuy có Đinh Hòe, Tô Tân Đông ngày đêm làm việc, nhưng Trương Khác cũng không thể chỉ cổ vũ mồm, cũng ngày đêm không nghỉ, rảnh rỗi là chạy tới đó.
Trương Khác ở nhà máy cả buổi chiều, tối lại chạy về biệt thự Tiểu Cầm Hồ ăn cơm, thấy Tích Vũ Tích Dung đang chơi trò lừa người hai cô bé quen dùng với Chỉ Đồng, hai chị em cứ nấp đi một lúc rồi nhảy ra hỏi Chỉ Đồng:
- Ai là Tích Dung?
Chẳng hiểu Chỉ Đồng nhận ra từ đâu, chỉ cần cắn môi im lặng một lúc là chỉ ngay ra được, hai chị em bị phát hiện vội nấp đi thay y phục, lại nhảy ra hỏi Chỉ Đồng:
- Ai là Tích Vũ?
Chỉ Đồng mút tay suy nghĩ một lúc chỉ đúng Tích Vũ.
Chu Thích Huệ cười vui vẻ:
- Bọn chúng chơi trò này cả chiều rồi đấy, vậy mà vẫn chơi say sưa như vậy, hai tiểu nha đầu này bác chẳng nhận ra ai là chị ai là em, vậy mà Chỉ Đồng nhìn cái nhận ngay ra được.
Trương Khác xem một lúc mới nhìn ra sơ hở, Tích Dung chỉ biết hỏi:" Ai là Tích Vũ?" Tích Vũ luôn hỏi:" Ai là Tích Dung?", Chỉ Đồng nghe hỏi cũng biết ngay là ai với ai rồi, nhưng cứ vờ suy nghĩ.
Thấy Chỉ Đồng không chịu mở miệng nói, Trương Khác bóc mẽ mánh của hai tỷ muội, Tích Dung mặt tỏ ra không sao tin nổi:
- Thật à, bạn nhận ra bọn mình bằng cách đó à?
Chỉ Đồng xấu hổ trốn vào lòng Trương Khác, Tích Dung kéo Tích Vũ sang bên cạnh tiếp tục nghĩ cách lừa người, Phó Tuấn cười khổ:
- Cứ tiếp tục thế này thì ngay mẹ chúng cũng không nhận ra nổi nữa.
Từ Học Bình tới Bắc Kinh họp, Chu Thúc Huệ và Chỉ Đồng sẽ ở Hải Châu thêm vài ngày, bà mong Phó Tuấn để Tích Vũ Tích Dung ở lại chơi với Chỉ Đồng vài ngày, cho dù người lớn có chăm sóc Chỉ Đồng tốt đến đâu, nếu không có bạn cùng tuổi để chơi, Chỉ Đồng không khỏi cảm thấy cô dơn.
Chu Thúc Huệ thích hai tiểu nha đầu này vô cùng, bảo Phó Tuấn đón cả vợ tới ăn tối cùng, Trương Khác bảo Phó Tuấn thuận đường đi qua trường học đón cả Đường Thanh tới.
Cái xã hội này không ai có thể thoát tục được, Phó Tuấn và vợ muốn được nhà vợ tha thứ, hàn gắn lại quan hệ cha con rạn nứt bao năm, con đường ngắn nhất là tạo dựng được quan hệ với nhà tỉnh trưởng.
Nhân lúc Phó Tuấn đi đón Lý Minh Du, Trương Khác tranh thủ kể chuyện đôi uyên ương si tình cho Chu Thúc Huệ nghe, đến khi hai vợ chồng Phó Tuấn tới thì mắt Chu Thúc Huệ đã đỏ hoe vì xúc động, nhìn thấy mấy vết xẹo trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Minh Dung cảm thấy hết sức thương xót.
Trương Tri Hành tan giờ làm là đưa vợ tới ăn tối, trên đường đi đón cả Cố Kiến Bình, Đường Học Kiêm tham gia bữa tiệc do hiệp hội các xí nghiệp tư nhân tổ chức, nói là nếu bên đó kết thúc sớm sẽ qua.
Đường Thanh thấy hai chị em Tích Vũ Tích Dung, không ngờ trên đời có đôi song sinh giống nhau từ khuôn mặt tới giọng nói, lại còn đều xinh xắn khả ái như vậy, cứ như hai con búp bê, cô nàng còn tính trẻ con thích mê luôn, hào hứng tham gia trò chơi đoán người của hai cô bé.
Lúc này kỹ xảo lừa người của hai tiểu nha đầu lại cao thêm một bậc, Chỉ Đồng trong thời gian ngắn không nhận ra được, Đương Thanh nhìn mãi đoán mò được hai ba lần, người khác trò chuyện trong phòng khác, cô nàng cùng Chỉ Đồng mê mẩn cái trò chơi đoán người.
Trương Khác nói cho cha Lý Minh Du và Lý Minh Học là anh em họ, cũng kể lướt qua chuyện cũ đau buồn kia.
Nghe thấy Phó Tuấn từng ngồi tù, Lương Cách Trân không thích cho lắm, Trương Tri Hành tính tình khoáng đạt, mặc dù Trương Khác không nói kỹ nguyên nhân, nhưng có thể làm một cô gái xinh đẹp không ngần ngại hủy dung mạo chờ đợi, ắt phải có câu truyện bi tráng đằng sau, nói sẽ bảo Lý Minh Học khuyên giải cha mẹ vợ của Phó Tuấn.
Sống trên đời nếu con cái coi cha mẹ là kẻ thù thì đúng là một bi kịch.
Mọi người ngồi nói chuyện ở phòng khách, đợi Tạ Vãn Tình ở công ty về, đột nhiên Đường Thanh chạy từ cầu thang xuống, vừa chạy vừa reo:
- Chỉ Đồng nói rồi, Chỉ đồng nói rồi...
Mọi người ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp, Trương Khác chớp mắt mấy cái rồi đứng bật dậy, hưng phấn kéo Đường Thanh chạy ngược lại lên tầng, y cũng không dám tin lời Đường Thanh nói là sự thực.
Trương Khác chạy như bay lên tầng hai, nhìn thấy Chỉ Đồng mở đôi mắt trong veo đen láy nhìn mình, bàn tay trắng nón mũm mĩm chỉ hai tiểu nha đầu:
- Đây là Tích Dung, đây là Tích Vũ.
Gần một năm trời mới mở miệng ra nói chuyện, giọng cô bé có hơi trúc trắc, Trương Khác dám nói chắc đây là âm thanh dễ nghe nhất mà y nghe được trong năm nay, mừng tới phát khóc.
Chu Thúc Huệ chạy quá vội, đầu gối đập vào cầu thang, nhưng chẳng hề cảm thấy đau, nghe thấy cháu gái nói chuyện thật rồi, nước mắt lăn dài, ôm chầm lấy Chỉ Đồng, vai run run, tay lau hai dòng nước mắt chảy mãi không hết, nhưng miệng cười suốt, chẳng biết phải nói gì.
Mọi người thấy thế cảm động không thôi, Từ Học Bình và Chu Thúc Huệ tuy thân ở chức cao, nhưng tuổi già mất con, lòng đau như xé không khác gì gia đình bình thường, lại thêm chứng mất nói của Chỉ Đồng càng là tảng đá lớn đè lên lòng đôi vợ chồng già.
Trương Tri Hành giục con:
- Tiểu Khác, mau gọi điện thoại nói với tỉnh trưởng Từ tin vui này.
Trương Khác thì ôm Chỉ Đồng xuống phòng khách nói:
- Phải để chị Vãn Tình về nhà một cái là nghe được giọng nói của Chỉ Đồng.
Có lẽ trong số tất cả mọi người, Trương Khác là người cảm thụ rõ nhất cô đơn và nỗi buồn của góa phụ trẻ đó, Tạ Vãn Tình từ nhỏ được giáo dục theo kiểu quý tộc nhà họ Tạ, lúc nào cũng phải tỏ ra đoan trang điềm đạm, tình cảm không thể bộc lộ thái quá, nhưng càng kìm nén càng đau khổ, đôi mắt lúc nào cũng mang nỗi buồn mang mác u uẩn của cô không giấu được Trương Khác.
Chỉ Đồng là nguồn an ủi duy nhất của Tạ Vãn Tình lúc này...
Nghe Đường Thanh kể, từ khi Trương Khác vạch trần cách phân biệt hai chị em, Tích Vũ Tích Dung liền thay đổi cách nói chuyện, Chỉ Đồng không thích ứng kịp, nhưng dù sao giọng nói hai tiểu nha đầu có chút khác biệt nhỏ, Trương Khác nghe không ra, Đường Thanh cũng nghe không ra, nhưng Chỉ Đồng lại nhận ra được, sau vài lần đoán sai, rốt cuộc cũng nhận ra được.
Tiếp đó Tích Vũ Tích Dung liền không nói nữa để Chỉ Đồng đoán, Chỉ Đồng còn chưa học viết, cũng chưa học cách nói bằng tay, chỉ bằng tay không sao biểu đạt được điều mình muốn thể hiện, cô bé tức quá không ngờ chỉ Tích Dung nói:
- Bạn là Tích Dung.
Chỉ Đồng trước đó đã trải qua rất nhiều lần trị liệu tâm lý, chuyên gia tỉnh, chuyên gia Bắc Kinh cũng không biết mời tới bao nhiều người mà không có hiệu quả, vợ chồng Từ Học Bình sốt hết cả ruột, không ngờ làm Chỉ Đồng mở miệng lại từ chuyện đơn giản như thế?
Chu Thúc Huệ càng thêm yêu thích hai tiểu nha đầu này, chỉ là lúc này mọi tâm tư của bà đều đặt lên Chỉ Đồng, mong được nghe cháu gái nói thật nhiều, dù chỉ là một từ đơn giản cũng đem lại cho bà niềm vui vô hạn.
Chu Thúc Huệ gọi điện cho Lý Giang Nghĩa, được biết chồng đang họp, bà bất chấp, bảo hắn gọi chồng ra nghe điện thoại. Từ Học Bình từ phòng họp đi ra, vừa nhận lấy điện thoại liền nghe thấy giọng nói ngượng nghịu của Chỉ Đồng hai mắt liền cay xè, nhưng cuộc họp vẫn đang tiến hành, ông không thể bỏ đi quá lâu, kích động nghe tiếng nói không lưu loát lắm của cháu gái mà như nghe tiếng nhạc trời, lưu luyến mãi mới cúp điện thoại xuống được.
Tạ Vãn Tình từ công ty về biệt thự, vào nhà thấy mọi người đều quỳ ở phòng khách vây quanh Chỉ Đồng, đang lấy làm lạ thì Chỉ Đồng quay cái đầu nhỏ đáng yêu sang, do dự một lúc rồi gọi:
- Mẹ...
Giây phút đó vẻ ngoài kiên cường điềm tĩnh thường ngày của cô bị nước mắt đánh tan, chẳng còn sức bước tới dù chỉ một bược, cô dựa vào khung cửa kính từ từ khuỵu xuống, người gục trên bậc thềm.
Trương Khác vội bế Chỉ Đồng tới bên cạnh, Tạ Vãn Tình khóc nấc lên, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, chẳng còn chú ý tới hình tượng nữa, ôm lấy con gái khóc nức nở, tiếng khóc hòa trộn cả vui sướng đau khổ, kìm nén làm người xung quanh nghe mà xót xa.
Chỉ Đồng thấy mẹ khóc thương tâm như thế, sợ hãi khóc toáng lên.
Chu Thúc Huệ khó khăn lắm mới kìm được nước mắt, bị cảnh này làm bật khóc tiếp.
Lương Cách Trân đi tới đỡ hai mẹ con dậy, khóe mắt còn ướt vẫn cười nói:
- Chuyện vui thế này còn khóc gì nữa..
Rất lâu sau tâm tình mọi người mới dần dần bình ổn lại, Trương Khác ôm Chỉ Đồng trong lòng, Đường Thanh bên cạnh hai mắt đỏ hoe, hai tiểu nha đầu Tích Vũ Tích Dung chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Chỉ Đồng khóc thật tội nghiệp, cũng ở bên cạnh Trương Khác vừa nắm vạt áo ý vừa nắm bàn tay nhỏ của Chỉ Đồng, mắt ngây ngô nghi hoặc.
Tâm tình kích động, mọi người chẳng còn nghĩ tới cơm nước nữa, quây quần ở phòng khách, nghĩ đủ mọi cách để Chỉ Đồng nói nhiều hơn, chỉ sợ thời khắc này biến mất, sáng hôm sau thức dậy chỉ như một giấc mộng đêm hè.
Trương Khác kể lại nguyên do Chỉ Đồng đột nhiên nói chuyện được, Chu Thúc Huệ kéo Tích Vũ Tích Dung vào lòng, nói với vợ chồng Phó Tuấn:
- May nhờ hai cô bé này, dì muốn chúng sau này cùng Chỉ Đồng cùng làm cháu gái gì, cũng để Chỉ Đồng có thêm bạn...
Lý Minh Du mặc dù chưa bao giờ hối hận vì theo Phó Tuấn, nhưng sao chẳng lo cho cuộc sống của con mai sau? Cô khéo ứng xử hơn Phó Tuấn, nên nghe Chu Thúc Huệ xong, thuận theo ý bà vui vẻ nói:
- Tích Vũ Tích Dung có người bà như dì là phúc phận của chúng...
Chương : Chỉ Đồng nói rồi ()
Chu Thúc Huệ muốn chia sẻ niềm vui trong lòng với mọi người, quay sang bảo với Trương Tri Hành:
- Minh Du hiện giờ còn phải làm cả ca đêm, không tiện chiếu cố cho con, tôi xưa nay không hỏi tới những việc này, hôm nay là lầ đầu phá lệ, anh đừng để hai đứa cháu nuôi của tôi không có người chăm sóc, anh mà không nhận lời, tôi đi nhờ thị trường Đường...
Việc điều động công tác của Lý Minh Dung cần nhớ tới Đường Học Khiêm ra tay, ai biết gây ra động tĩnh lớn thế nào? Có khi còn có lời đồn đoán không hay, đâm ảnh hưởng tới Lý Minh Du.
Trương Tri Hành vội gật đầu, nói nhất định giải quyết ngay, liền hỏi Lý Minh Du mong có được công việc gì. Vợ chồng Phó Tuấn ngại không dám nói, Trương Khác liền giới thiệu cô tốt nghiệp học viện kinh tế tỉnh, vào thời đó được coi là nửa phần tử tri thức rồi.
Trương Tri Hành đang lo Lý Minh Du là công nhân phổ thông, không tiện an bài công việc tốt, lúc đó khó ăn nói với Chu Thúc Hệ, nghe con trai nói thế, sảng khoái nói:
- Được, ngày mai tôi sẽ đi hỏi thăm, chọn mấy công việc để cô lựa chọn, thế nào cũng để cô vừa lòng.
Đổi sang một công việc dễ chịu với người thường mà nói là chuyện nằm mơ cả đời cũng không thành sự thực, nhưng trong mắt những người như Chu Thúc Huệ, Trương Tri Hành chẳng qua chỉ là một câu nói.
Lý Minh Du luốn cuống nhưng không che dấu được niềm vui, nói:
- Không dám làm phiền thư ký trưởng như thế, tôi chỉ cần được đổi sang làm ca sáng để tối về chăm sóc cho Tích Vũ Tích Dung là được rồi.
Trương Khác cười trấn an cô:
- Chỉ đổi được sang ca sáng, chẳng phải cha tôi không có năng lực sao? Chị cứ yên tâm đi.
Phó Tuấn ít nói, lòng cảm ích mà không biểu đạt ra được, Lý Minh Du sợ hãi từ chối không dám nhận giúp đỡ của Trương Tri Hành.
- Cô đừng chối từ nữa, Chỉ Đồng hôm nay mở miệng nói nói, làm mọi người vui mừng hết sức, đổi công tác là chuyện nhỏ thôi, chẳng phiền phức gì.
Cố Kiến Bình nói vào:
- Hiện giờ Tiểu Khác còn có xe đưa đón, oai phong hơn cả ba nó rồi, nếu không để Tiểu Khác an bài công tác cho cô cũng được.
Trương Khác sao chẳng nghe ra ý tứ trong đó, vội nói:
- Giờ trời nóng lên rồi, dì Cố ra đường không tiện, bác Đường đang cải cách xe công, dì phải ủng hộ công tác của bác ấy, dùng xe không tiện. Hiện Cẩm Hồ đang có xe dư, nếu dì cần dùng có báo một tiếng lúc nào cũng được...
Cố Kiến Bình trêu:
- Cháu nói thế chẳng qua vì thương Thanh Thanh thôi chứ gì, dì và mẹ cháu chỉ dạo phố cần gì xe.
- Mẹ...
Đường Thanh xấu hổ đỏ mặt, nhưng bị mọi người gán ghép với Trương Khác quen rồi, không tới mức chạy trốn nữa, liếc nhìn sang Trương Khác, hờn dỗi nói:
- Mẹ lại nói lung tung rồi.
Đường Học Khiêm đang cắt giảm chi tiêu hành chính, siết chặt vấn đề dùng xe công vào việc tư, sau tết Đường Thanh cũng phải ngồi xe buýt đi học.
Trời lạnh còn đỡ, giờ trời nóng dần, mặc y phục mỏng, trên xe đông người khó tránh khỏi kẻ xấu lợi dụng đụng chạm, Trương Khác sợ Đường Thanh chịu thiệt, rất muốn điều xe đưa đón cô, thấy Cố Kiến Bình nói thế rồi, y mặt dày chẳng sợ người khác cười, nói thuận theo:
- Vậy cháu bảo lái xe bên Cẩm Hồ mỗi ngày đưa đón Thanh Thanh đi học, còn dì Cố dùng xe tự giải quyết nhé.
Cố Kiến Bình thấy “con rể” hiểu ý như thế rất hài lòng, chỉ mặt y nói:
- Đấy đấy, mọi người xem, tôi nói mà Tiểu Khác nó chẳng lấy lòng đám phụ nữ trung niên chúng tôi đâu.
Mọi người cười rộ lên.
Đường Thanh thẹn thùng không biết để đâu cho hết, mặt đỏ hồng rực rỡ, càng muôn phần diễm lệ, lúc này tâm tư của Tạ Vãn Tình từ trên người Chỉ Đồng thu lại một chút, nhìn Đường Thanh và Trương Khác, bất cứ ai cũng phải thừa nhận đây là một đôi trời sinh, nghĩ tới Hứa Tư, Tạ Vãn Tình không khỏi thầm thương cho cô, ngay cả một cơ hội để cạnh tranh cũng chẳng có.
Tới rất khuya, đến khi Đường Học Khiêm vội vàng xã giao với bên kia xong tới đây, mọi người mới nhớ ra còn chưa ăn cơm, bụng sôi ùng ục, vội bảo đầu bếp chuẩn bị ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm thì cuộc họp ở Bắc Kinh cũng kết thúc, Từ Học Bình lại gọi điện thoại tới muốn nghe giọng của cháu gái.
Ngày hôm sau ông sẽ về tỉnh thành, chỉ mong được gặp Chỉ Đồng ngay, nhưng một tỉnh trưởng không thể tùy tiện tới Hải Châu được, liền bảo vợ đưa Chỉ Đồng về, còn bảo muốn gặp cả Tích Vũ Tích Dung, trong điện thoại, ông đã nhận hai đứa cháu nuôi này rồi.
Chu Thúc Huệ bảo Lý Minh Dung cũng xin nghỉ vài ngày, đưa con tới tỉnh thành chơi.
Chu Thúc Huệ giữ hai chị em Tích Vũ Tích Dung ở lại biệt thự, Lưu Văn Binh đưa cả nhà Đường Học Khiêm về, Phó Tuấn chở nhà họ Trương về khu tập thể chính phủ, Trương Khác bảo cha mẹ xuống xe trước.
Trương Tri Hành ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay còn làm gì mà không ngủ ở nhà?
- Con cũng định đưa Chỉ Đồng lên tỉnh thành, vừa khéo con có chuyện trên đó, mai phải đi sớm rồi, con còn phải đi lấy tài liệu.
Lương Cách Trân xem đồng hồ, quá nửa đêm rồi, không muốn con trai giờ này còn lang thang ngoài đường, nói:
- Ngày mai lấy không được à?
- Ngày mai vội vội vàng vàng, nói không chừng quên mất chuyện gì.
Trương Khác nói tới đó nhớ ra một việc:
- Chuyện cạnh tranh giám đốc nhà máy cơ khí có kết quả chưa ba?
- Bên này đã có kết quả sơ bộ rồi, danh sách chỉ cần cục nông nghiệp xác nhận là chính thức công bố.
Trương Tri Hành hơi thắc mắc sao Trương Khác lại quan tâm tới chuyện này, nhưng con lớn rồi có mối quan hệ riêng, ông không muốn hỏi nhiều, vả lại ông rất yên tâm về đứa con này.
Sợ ch nghi, Trương Khác không hỏi Thi Vệ Trung có trong danh sách hay không, với chức vụ chủ nhiệm phân xưởng của Thi Vệ Trung vốn chỉ đủ cạnh tranh chức phó giám đốc, song sau khi Chu Kiện và ba phó giám đốc vì bị viện kiểm sát điều tra nên loại bỏ khỏi danh sách cạnh tranh, bên Cty cổ phần Hải Châu nới lỏng điều kiện hơn, Thi Vệ Trung được cạnh tranh giám đốc.
Nghe Hứa Tư kể thì ở nhà máy Thi Vệ Trung có uy vọng khá cao trong công chức phổ thông, chuyện Chu Kiện bị ném xuống sông càng làm uy vọng lên tới đỉnh điểm, nhìn từ việc tiến cử của công nhân thì tình thế của Thi Vệ Trung rất lạc quan, nhưng phía Cty cổ phần Hải Châu phải có suy tính toàn diện hơn.
Chu Kiện và ba tên phó giám đốc thất trách gây tổn thất nghiêm trọng cho nhà máy đã được xác thực, lúc này cục cơ khí nông nghiệp sẽ không dám ra mặt phản đối danh sách tầng quản lý do Cty cổ phần Hải Châu đưa ra, giờ chỉ còn đợi danh sách chính thức công bố.
Viện kiệm sát còn chưa có quyết định hành động với đám Chu Kiện thì cục cơ khí nông nghiệp đã tuyên bố khai trừ công chức của chúng, chờ viện kiểm sát xử trí.
Thiệu Chí Cương vì việc này còn mời Trương Khác ăn cơm để cám ơn, nói:
- Chuyện tiếp theo Khác thiếu gia cứ để tôi.
Mặc dù chuyện đám Chu Kiện không chỉ đơn giản là thất chức, nhưng Kim Quốc Hải chẳng qua tới Hải Châu đeo chức danh kiếm kinh nghiệm mà thôi, chưa có năng lực thúc đẩy điều tra sâu hơn, tội thất trách cuối cùng sẽ chỉ bị xử trí nhẹ. Thậm chí cục cơ khí nông nghiệp còn không khai trừ chúng ra khỏi đảng, nên chuyện tiếp theo tất nhiên nên giao cho Thiệu Chí Cương xử lý.
Thiệu Chí Cương cũng chủ động đề cập tới việc tiếp xúc với Vạn Dũng, Trương Khác ý thức được trong việc này Vạn Dũng có dụng ý lấy lòng Cẩm Hồ, thầm tính: " Nếu để Chu Phú Minh biết chuyện này ông ta sẽ nghĩ sao đây?" Tất nhiên ông ta sẽ phải lo lắng Vạn Dũng liệu có bị Đường Học Khiêm lôi kéo hay không, lo lắng mọi toan tính sẽ hỏng bét hay không?
Chỉ cần có cơ hội làm cho giữa Chu Phú Mình và Vạn Dũng sinh ra một vết nứt thôi Trương Khác cũng sẽ không bỏ qua, đặc biệt quyết tâm tiến vào nghành địa ốc của Thiệu Chí Cương rất kiên định, Trương Khác chẳng có lý do nào không lợi dụng, liền nói:
- Mới đầu thành lập Cẩm Hồ, tôi đã hứa với tỉnh trưởng Từ và thị trưởng Đường sẽ không tùy tiện bước vào lĩnh vực nhạy cảm đễ gây nghị luận xấu. Anh muốn tham gia vào thương nghiệp địa ốc, Cẩm Hồ mặc dù không tham dự, cũng không có qua lại về tài vụ, nhưng sẽ cố gắng giúp đỡ hết mức có thể.