- Mẹ, Trương Khác cũng giống bọn con, đều đang đi học, cậu ấy chỉ tận dụng kỳ nghỉ giúp gia đình...
Giang Đại Nhi giải thích hộ Trương Khác.
- Vậy mấy chuyện kia cậu có quyết được không?
Mẹ Đại Nhi nhìn y khắp lượt, thấy y có vẻ thành thục chững chạc hơn Diệp Hồng không ngờ còn đang đi học:
- Cậu là bạn học của đám Đại Nhi à?
Trương Khác ậm ừ đáp cho qua, mấy cô gái cũng giữ im lặng, không muốn chuyện rắc rối thêm:
- Chuyện không tốn quá nhiều tiền tôi có thể quyết được.
Quyết định như thế, mẹ Đại Nhi liền kéo chồng vào phòng thương lượng, Giang Đại Nhi ái ngại nói:
- Mẹ tôi là người như vậy đấy.
Trương Khác không để bụng:
- Như vậy càng tốt, tôi cũng lo chị Đại Nhi bị người ta dụ dỗ mất.
Y vừa nói như thế, mấy cô gái, bao gồm cả Diệp Tiểu Đồng đều nhìn y với ánh mắt cực kỳ khinh miệt, ý tứ đại loại là "cậu là kẻ không có tư cách nói câu đó nhất"
Giang Đại Nhi đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, Trương Khác ho vài tiếng, che dấu xấu hổ.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, một lúc sau cha Giang Đại Nhi nói vọng ra:
- Điện thoại bên nhà khách gọi tới, nói cảnh sát Huệ Sơn tới điều tra vụ án đập xe hôm qua, hỏi các cháu có về tham gia điều tra không?
Trương Khác quay đầu sang hỏi Diệp Tiểu Đồng:
- Cảnh sát Huệ Sơn từ chối lập án cơ mà, cô nhờ được đại giá của ai thế.
- Tôi nửa đêm còn phải gọi điện cho ba giải thích không phải tôi sinh sự bên ngoài, anh tưởng dễ dàng lắm à?
Diệp Tiểu Đồng phẫn hận trợn mắt nhìn y, rồi bảo cha Đại Nhi:
- Chú cứ cúp điện thoại đi, mặc kệ họ muốn làm gì thì làm.
Tới tận buổi sát cảnh sát trực mới nhận được điện thoại của Kỳ Vĩnh Khuê phó cục trưởng cục đốc sát bộ công an, lúc này cục công an Huệ Sơn mới biết chuyện xảy ra ở nhà khách Chung Lộc hôm qua.
Đồn công an phố Chung Lộc làm trái trình tự công tác, từ chối lập án điều tra, được cha Diệp Tiểu Đồng là Diệp Trăn Dân gọi điện cho chiến hữu cũ trực tiếp hỏi tới chuyện này.
Từ sau khi hệ thống công an Huệ Sơn phát sinh sự kiện thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng, khiến vụ tai nạn đầu năm không kịp thời khống chế, cục trưởng cục công an tiền nhiệm bị chết trong vụ tai ạn, tỉnh tiến hành đại điều chỉnh hệ thống chính pháp cả Huệ Sơn, khiến bí thư chính pháp ủy bị lui về tuyến hai, tiếp đó Diêm Chân Khoa bí thư chính pháp ủy Hải Châu thay chức, nhiều phó cục trưởng tư cách lão thành bị cho ngồi chơi nước, Tống Hiểu phó cục trưởng xếp bét bất ngờ lên làm cục trưởng cục công an.
Tư vị bị bộ công an trực tiếp chất vấn không dễ chịu chút nào, đặc biệt sau vụ tai nạn đầu năm, các phương diện đều rất nhạy cảm với hệ thống công an Huệ Sơn.
Bất kể chuyện có liên quan tới Chu Cẩm Du hay không, Tống Hiểu đều không muốn hệ thống công an Huệ Sơn phải gánh trách nhiệm, tên đồn trưởng hôm qua bị cách chức điều tra, sau đó chia binh hai ngả, hắn ta đích thân báo cáo cho Chu Cẩn Du, còn phó cục trưởng Điền Hải Hà dẫn đội tới nhà khách Chung Lộc điều tra.
Điều tra vụ án ra sao, kết án ra sao thì để bên trên chơi Thái Cực quyền với nhau, công an Huệ Sơn làm đầy đủ thủ tục là được.
Tạ Kiếm Nam bị mẹ gọi tới chính phủ thành phố mới biết đêm qua đập nhầm xe, mặt đầy kinh ngạc, chẳng ngại Tống Hiểu ở bên, hỏi:
- Sao mà nhầm được ạ?
Tống Hiểu đưa tài liệu cho hắn:
- Biển số xe A -B 8097 màu xám bạc, chủ xe Diệp Tiểu Đồng trợ lý tổng giám đốc Cty trách nhiệm hữu hạn Thịnh Hâm...
Hắn không cần giới thiệu thêm, bất kể là với thân phận cháu gái Diệp Tổ Phạm nguyên phó chủ tịch chính hiệp, phó bộ trưởng bộ tổ chức TW, hay là con gái Diệp Trăn Dân phó tổng giám đốc tổng công ty công nghiệp quốc phòng, đều không chịu nổi vô duyên vô cớ bị đập xe.
Huống hồ Diệp Tiểu Đồng đến Huệ Sơn để tiến hành hoạt động thương mại, nếu để truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất không tốt tới Huệ Sơn...
Nếu thổi phòng vô hạn lên thành phá hoại môi trường kinh doanh đầu tư thành phố, thì Chu Cẩn Du cũng bị ảnh hưởng... Đừng tưởng không thể, rất nhiều quan chức lớn nuốt hận vì xử lý không thỏa đáng một việc tưởng chừng rất nhỏ thế này.
Khuôn mặt đẹp trai của Tạ Kiếm Nam vặn vẹo biến dạng, hắn không ngu xuẩn tới mức không dám đối diện với sự thực, chỉ nghĩ không ra vì sao Trương Khác có quan hệ với nhà họ Diệp:
- Người nhà họ Diệp vì sao tới tham gia lễ giới thiệu sản phẩm của Ái Đạt?
Hiệu suất công tác của cảnh sát Huệ Sơn rất đáng biểu dương, chỉ trong thời gian ngắn Tống Hiểu đã làm rõ tình hình cơ bản, liếc nhìn Chu Cẩn Du xem thái độ của bà ta rồi mới nói:
- Cty Thịnh Hâm là tổng đại lý phân phối của Ái Đạt ở Hoa Đông, lễ giới thiệu hôm qua do Ái Đạt và Thịnh Hâm liên hiệp tổ chức, phía Ái Đạt do Chu Du giám đốc phòng thị trường phụ trách...
Tạ Kiếm Nam cố kiềm chế không xé toang tài liệu trong tay, hôm qua nhìn thấy Trương Khác hắn đã kinh ngạc rồi, không chú ý tới Chu Du. Chu Du vừa mới từ Hải Thái sang Cẩm Hồ, sao chớp mắt một cái đã tới Ái Đạt?
Tạ Kiếm Nam mặt âm trầm, thời gian qua vì tìm cách trả đũa Trương Khác, hắn đã rất chú ý tới Cẩm Hồ, không ngờ này nòi đâu ra cái điện tử Ái Đạt.
Nếu Chu Du có thể thoải mái điều động qua lại giữa Cẩm Hồ và Ái Đạt, nói lên hai công ty này có quan hệ mật thiết, Tạ Kiếm Nam nhấc điện thoại lên, nhớ tới thái độ lần trước của Tạ Vãn Tình liền bỏ xuống.
Tống Hiểu khẽ ho một tiếng, cứ im lặng thế này mãi không được, phải có câu trả lời cho nhà họ Diệp:
- Thị trưởng, hay là tôi tới nhà khách Chung Lộc một chuyến?
Chu Cẩn Du ở vị trí cao lâu năm, khi nói chuyện có thói quen làm bộ làm tịch:
- Kiếm Nam, mẹ tưởng con từ nước ngoài về phải trưởng thành một chút, vậy mà vẫn gây sự khắp nơi, gây ra rắc rối lớn như thế cho chú Tống, con xem giải quyết ra sao đây? Chú Tống hòa giải một chút, rồi con ra mặt xin lỗi, bồi thường cho người ta một cái xe mới đi.
Chuyện này dính líu tới nhà họ Diệp, không xuống nước cũng không được, nhưng vừa tưởng tượng ra khuôn mặt đắc ý của Trương Khác, Tạ Kiếm Nam không sao nói câu xin lỗi được, cố cứng đầu nói:
- Giải quyết thế nào cũng được, ra mặt xin lỗi thì khỏi nói...
Chu Cẩn Du thở dài, bảo Tống Hiểu:
- Chuyện này làm phiền lão Tống, toàn trẻ con gây chuyện, đau cả đầu.
Tống Hiểu đi rồi, Tạ Kiếm Nam cũng muốn đi, Chu Cẩn Du ngữ khí nặng hơn:
- Con tốt nhất an phận một chút, Trương Khác rốt cuộc là ai mà ba bốn phen khiến con mất kiểm soát? Lần sau trước khi gây chuyện tốt nhất làm rõ lai lịch đối phương rồi hẳng tính.
- Con biết rồi.
Tạ Kiếm Nam chầm chậm thở ra:
- Lần này con nhịn, tuyệt đối không có lần sau.
Phó cục trưởng Điền Hải Hà tới nhà khách Chung Lộc nhưng không gặp được người đương sự, thế thì làm sao biểu đạt được sự hối lỗi đây? Theo địa chỉ Diệp Tiểu Đồng lưu lại tìm tới nhà Giang Đại Nhi.
Lúc này Trương Khác đang giúp mẹ Giang Đại Nhi bổ xung chi tiết hợp đồng, còn nói:
- Dì Lý có quen bạn làm luật sư không, mời luật sư xem qua càng tốt hơn.
Hành động ăn trong lo ngoài của Trương Khác lập tức được thiện cảm của Lý Nguyệt Như, bà ta quay sang gọi chồng:
- Lão Giang, ông mau gọi điện cho lão Chu hỏi xem hợp đồng này có sơ sót gì không?
Giang Đại Nhi từ đầu tới giờ chưa chính thức giới thiệu cha mẹ, mà hỏi tên trưởng bối là hành vi rất thất lễ, nếu chẳng nhờ hợp đồng này, Trương Khác chưa biết tên cha mẹ Giang Đại Nhi.
Giang Đào ngán ngẩm, nhưng vẫn làm theo lời vợ, gọi điện cho luật sư quen biết, đứng bên điện thoại, ông ta nhìn thấy cảnh sát từ xe đi ra, liền chỉ cho đám Trương Khác:
- Người của cục công an tới tìm kìa.
Lúc này Lý Nguyệt Như chưa biết chuyện đập xe, không hiểu xảy ra chuyện gì mà công an tìm tới tận cửa, hoảng hết cả lên, các cô gái đứng cả dậy, mỗi Trương Khác ngồi y nguyên, đợi tới khi có người ấn chuông cửa mới đứng dậy, nhìn Giang Đào mở cửa.
Điền Hải Hà đi vào, trước tiên phải tìm Diệp Tiểu Đồng xem chuyện này có thể giải quyết kín đáo hay không, ánh mắt lướt qua mặt mọi người trong phòng, dừng lại ở Trương Khác:
- A, là anh à?
Điền Hải Hà cũng tỏ ra khó chịu với Tạ Kiếm Nam:
- Tiểu thư Diệp, chuyện này Tạ Kiếm Nam cũng không phủ nhận, tiểu thư định xử lý ra sao?
Diệp Tiểu Đồng phải giữ phong thái tiểu thư đại gia không tiện lên tiếng yêu cầu, chỉ nhìn Trương Khác, y đành lên tiếng:
- Ủy khuất hai vị chuyển lời, chúng tôi hi vọng Tạ Kiếm Nam công khai xin lỗi, đồng thời bồi thường theo đúng giá...
Thấy Tống Hiểu hơi nhướng mày lên, hỏi:
- Có phải Tạ Kiếm Nam nhất định không chịu công khai xin lỗi?
Diệp Tiểu Đồng thấy Trương Khác nheo mặt lại rất gian giảo, lòng kêu oan thay Tạ Kiếm Nam.
Trương Khác nói như thế chứng tỏ không phải thực sự muốn Tạ Kiếm Nam xin lỗi thực, mà chỉ lấy chuyện này dồn ép hắn, Tống Hiểu cười ha hả:
- Điều này là thỏa đáng mà, dù sao cũng tôi cũng là người chuyển lời thôi.
Rồi xin lỗi mọi người, gọi điện thẳng cho Chu Cẩn Du:
- Thị trưởng Chu, tôi và Điền cục đã ra sức vỗ về tiểu thư nhà họ Diệp, nhưng người ta dứt khoát muốn Kiếm Nam phải công khai xin lỗi, phải làm sao đây...
Tổng Hiểu không ra khỏi phòng gọi điện thoại, chính là hoàn toàn ngả về phía Trương Khác, từ nay về sau thành phái thiểu số ở Huệ Sơn.
Diệp Tiểu Đồng tức giận trừng mắt với Trương Khác, y mỉm cười, hạ thấp giọng xuống:
- Phải dọa Tạ Kiếm Nam kiếm chác thêm một chút, xem như là tôi xin lỗi cô.
Diệp Tiểu Đồng đứng ngoài cuộc, mặc Trương Khác làm trò gì thì làm, bị Trương Khác lấy ra làm lá chắn, nếu không kiếm được chút lợi ích nào, oán khí trong lòng cô cũng khó tan.
Phía Tạ Kiếm Nam nhất định không chịu công khai xin lỗi, điều kiện bồi thường có thể thương lượng.
Hai bên mặc cả với nhau, Trương Khác nhất quyết yêu cầu phải xin lỗi, đưa đẩy một hồi, cuối cùng Trương Khác thuận thế yêu cầu bên kia bồi thường một chiếc BMW.
Đám Tống Hiểu nghe xong thiếu chút nữa phun hết rượu trọng miệng ra.
Tạ Kiếm Nam bị đập một cái BMW, lần này lại phải bồi thường một cái BMW.
Thù oán hai bên đã kết, Trương Khác không tin cái chuyện một nụ cười xóa bỏ hết ân thù, đã đắc tội là đắc tội triệt để, hơn nữa cũng là để nhà họ Diệp cùng chia sẽ oán hận này.
Diệp Tiểu Đồng hận Trương Khác lấy danh nghĩa của mình chơi xỏ Tạ Kiếm Nam, nhưng rốt cuộc không kháng cự nổi sự dụ hoặc của chiếc BMW:
- Cục trưởng Tống cứ nói giúp chúng tôi như thế, tuyệt không thể nhún nhường hơn, thực lòng tôi chỉ mong Tạ Kiếm Nam xin lỗi là bỏ qua hết mọi chuyện...
Song lại lo Tạ Kiếm Nam xin lỗi thật.
Chuyện nho nhỏ chen ngang ở Huệ Sơn, Trương Khác không thừa nhận mình ngầm giở trò, Tạ Kiếm Nam cũng không chạy khắp nơi kêu oan, trong mắt người ngoài, hoàn toàn là do Huệ Sơn không may đắc tội với nhà họ Diệp nên phải bỏ tiền giải nạn.
Ở lại Huệ Sơn thêm ngày, tới khi Tạ Kiếm Nam gửi hơn vạn vào tài khoản riếng của Diệp Tiểu Đồng, đoàn người của Trương Khác mới lên đường tới Thượng Hải.
Thượng Hải là trạm trọng yếu nhất ở khu Hoa Đông, Trương Khác khởi động phương án quảng cáo "bách xa du thành", trong một đêm, chiếc xe buýt sơn ảnh quảng cáo của Ái Đạt đi khắp tuyến xe, tới khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Quyền quảng cáo tháng trên chiếc xe buýt này chỉ vạn, nhưng chi phí chế tác quảng cáo lên tới con số kinh người vạn, sau hai tháng vẫn phải duy trì một lượng quảng cáo trên xe nhất định, để duy trì độ quen thuộc của thương hiệu.
Thêm vào quảng cáo tên báo chí, truyền hình, chỉ ngày đã mở được cánh cửa vào thị trường Thượng Hải, mỗi ngày tiêu thụ được chiếc đầu đĩa, chiếm % lượng đầu đĩa tiêu thụ đương địa.
Ái Đạt vừa mới đưa ra đầu đĩa vào tháng bảy, đã tiêu thụ hơn chiếc, tỉnh Đông Hải do chuẩn bị đầy đủ nhất tiêu thụ được trên chiếc.
Kết thúc chuyến đi Thượng Hải, hoạt động phát triển thị trường tiền kỳ chấp dứt, Chu Du tiếp tục dẫn đội đi tới các thành phố khác ở Hoa Đông.
Diệp Tiểu Đồng lúc này mới có thời gian mua một chiếc BMW ngay ở Thượng Hải, Trương Khác tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt thê thảm của Tạ Kiếm Nam trên thân xe bóng loáng, cười nói:
- Cô đừng lái chiếc xe này tới Hải Châu nhé, nếu không chị Vãn Tình nhìn thấy nhất định trách tôi không biết cách lượng thứ...
Diệp Tiểu Đồng khinh miệt nói:
- Anh phủi sạch can hệ rồi cơ mà, còn sợ người ta nói anh à? Hay là lo giám đốc Tạ hiểu rõ bản chất của anh rồi, không thèm tin mấy lời ma quỷ anh nói nữa?
Trương Khác đương nhiên không hi vọng chuyện này có thể giấu được Tạ Vãn Tình, dù sao Tạ Kiếm Nam cũng là em họ cô, mình gài bẫy chơi hắn một vố đau, đúng là hơi sợ phải đối diện với Tạ Vãn Tình.
Trương Khác nhe răng cười nịnh:
- Tha được thì nên tha, cô cũng đâu cần lái chiếc xe này lang thang khắp nơi.
- Tôi đâu rảnh như thế.
Diệp Tiểu Đồng nheo nheo mắt nhìn y:
- Anh tôi và Tâm Văn ở Hải Châu, tôi tới tụ họp với họ, lang thang bao giờ?
Trương Khác chỉ biết nhún vai trở lại xe, chiếc Passat của y qua hơn một tháng dầm mưa dãi nắng không có thời gian đi bảo dưỡng, tình trạng xe thảm hại vô cùng, đỗ cạnh chiếc BMW mới toanh, cứ như tên ăn mày nhếch nhác với vị hoàng tử bảnh bao.
Trước khi xe vào nội thành Hải Châu, Trương Khác còn bảo Phó Tuấn giảm tốc độ, đừng đi quá gần chiếc BMW.
Hành trình Thượng Hải tiến hành một nửa, các hoạt động có liên quan tới Giang Đại Nhi liền kết thúc, cô cùng Hứa Duy và mẹ về tỉnh thành, Lệnh Tiểu Yến là nhân viên thị trường của Thịnh Hâm nên tiếp tục đi theo Chu Du.
Vào thành phố không lâu, vừa bật điện thoại thì Diệp Kiến Bân đã gọi tới:
- Sao giờ mới bật điện thoại? Tôi ước chừng thời gian gọi liền cú rồi đấy.
- Chuyện gì gấp thế, chúng tôi vừa rời đường cao tốc, lâu lắm rồi không dùng di động, nhớ ra nó là may rồi.
Vì thời đó chưa gọi di động liên thành phố được, cho nên về Hải Châu, Trương Khác mới bật điện thoại.
- Tôi vừa tuyển được một nhóm em gái trẻ trung xinh đẹp ở Hải Châu, có rảnh không? Đến đây kiểm tra hàng giúp tôi.
- Anh Diệp đổi nghề rồi hả?
Trương Khác cười ha hả:
- Kiểm tra hàng, cái từ này rất cám dỗ nam nhân đấy, nhưng mẹ tôi bảo, không được tùy tiện chơi với các cô gái, nếu không sẽ bị hư.
- Tên tiểu tử cậu đừng vờ ngốc với tôi, chuyện ở Huệ Sơn còn chưa tính sổ với cậu đấy, cho cậu phút đến đây thì tôi tha.
Diệp Kiến Bân cúp điện thoại, Trương Khác bảo Phó Tuấn tiếp tục đi theo chiếc BMW của Diệp Tiểu Đồng.
Thịnh Hâm đã dùng giá vạn mua lấy công ty Giao Gia, Cty Giao Gia ngoại trừ xác công ty ra, còn có một siêu thị rộng mét vuông ở khu Tây Thành.
Thực chất nên dịch là khu mua sắm mới đúng, giống kiểu cửa hàng bách hóa tổng hợp cũ, chưa giống với hình thức siêu thị như hiện nay, nhưng mình dịch thể này cho tiện.
Cty Giao Gia nay đổi tên thành công ty trách nhiệm hữu hạn điện khí Thịnh Hâm, Diệp Kiến Bân tiếp thu ý kiến của Trương Khác, thu hẹp nghiệp vụ bán buôn, trực tiếp lấy hàng từ nhà máy chế tạo, đẩy mạnh nghiệp vụ bán lẻ.
Trải qua hơn một tháng dày công chuẩn bị, Thịnh Hâm không chỉ tiến hành tu sửa lại siêu thị, còn trực tiếp mua đủ nguồn hàng từ các nhà máy, Diệp Kiến Bân và Thiệu Tâm Văn còn tọa trấn ở Hải Châu hơn một tháng.
Một đội thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp mặc đồng phục màu xanh nhạt, đội mũ che nắng, đạp xe đạp đi qua xe của Trương Khác, ghế sau xe đạp các cô treo cờ tam giác, bay phần phật, bên trên viết " Điện khí Thịnh Hâm điểm đến của mọi người" cùng địa chỉ siêu thị điện khí.
Chiếc xe BMW phía trước luôn đi rất chậm, song Trương Khác không nhìn ngắm được hết dung mạo của các cô gái, chỉ thấy cô đi đầu đúng là rất xinh đẹp, không hiểu Thịnh Hâm tuyển đâu ra các cô em tiếp thị ngon lành như thế, té ra vừa rồi hắn gọi điện thoại là để khoe khoang đây.
Lúc này điện thoại vang lên, thì ra Diệp Tiểu Đồng ở phía trước gọi, Trương Khác oán trách:
- Anh cô với nam nhân của cô cũng ác quá đấy, một ngày trả được mấy chục đồng mà bắt các cô em mềm mại như đóa hoa đó phải đạp xe dưới nắng hè, cô là phụ nữ mà không biết thương thay cho họ à?