Cảnh Kiến Trung biết không chỉ có con gái Đường Học Khiêm, con trai Trương Tri Hành cũng ở trong lớp Lý Chi Phương, trường học tới đầu năm an bài lại giáo viên là rất bình thường, hẳn Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành không tỉ mỉ tới mức truy hỏi chuyện quanh co đằng sau.
Nếu nói Lý Chi Phương mượn thân phận giáo viên chủ nhiệm lập được quan hệ với Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành thì khi mới điều động cô ta, đã có người đứng ra rồi, chuyện bị trì hoãn tới tận bây giờ nói lên hai người họ không hệ biết chuyện này, hoặc biết nhưng không lên tiếng.
Cảnh Kiến Trung bị Phương Hoành Thanh hỏi tới chuyện này, không dám nói biết, cũng không dám nói không biết, ngơ ngơ chẳng biết phải trả lời ra sao.
Phương Hoành Thanh hừ lạnh một tiếng, giáo huấn:
- Tôi thấy cục giáo dục các đồng chí tồn tại vấn đề nghiêm trọng.
Cảnh Kiến Trung thầm oán hận, một số chuyện do Tiêu Na làm ra, song vì Mã Tử Thiện do ông ta nâng lên, trong lòng hận luôn Mã Tử Thiện.
Lúc này Mã Tử Thiện ở trong cục công an, trong thời gian ngắn khó thoát thân, trường học do phó hiệu trưởng Mã Dược tọa trấn. Vương Viêm Bân bị điều đi, Mã Tử Thiên nhảy vào làm hiệu trưởng, Mã Dược đầy bụng uất ức, hận không thể làm chuyện xé to ra, ông ta đã nghe phong phanh chuyện này nhưng không nghĩ cách ngăn cản giáo viên đi tới cục giáo dục, tìm các lãnh đạo trường học khác nghĩ cách dàn xếp trật tự trong trường.
Mã Dược và bí thư đoàn ủy đứng trong phòng truyền tin, ngăn cản học sinh kết đội tới gây chuyện, nhìn thấy xe của chính phủ, vội sai người mở cổng trường, chạy ra đón.
- Chuyện này là thế nào?
Cảnh Kiến Trung cuối cùng cũng tìm được một người để trút giận, chỉ biểu ngữ giăng trên cổng trường, lạnh lùng nhìn Mã Dược.
Mã Dược chẳng sợ, thấy Phương Hoành Thanh trong xe chui ra, đáp:
- Đó là do học sinh lớp số 10 năm 2 treo lên, các em ấy chất vấn vì sao điều động giáo viên chủ nhiệm lớp không hỏi ý kiến học sinh, tôi còn chưa kịp sai người tháo xuống.
Cảnh Kiến Trung tức tím mặt, điều động giáo viên cần phải xin ý kiến học sinh từ khi nào? Song chưa kích động tới mức vọt miệng nói ra. Đó không phải lớp bình thường mà có Đường Thanh, Trương Khác, Đỗ Phi ở trong đó.
Nếu như ý kiến học sinh là chỉ ba người này thì đúng là cục giáo dục không thể tùy tiện bỏ qua.
Phương Hoành Thanh thầm nghĩ rất đúng lúc, nghiêm khắc nói:
- Cục giáo dục không nghe ý kiến giáo viên công chức, trường học không nghe ý kiến học sinh, nên chuyện mới trở nên tồi tệ thế này, học sinh có ý kiến cũng tốt, tôi đã tới đây thì cùng nghe xem.
Sắc mặt Cảnh Kiến Trung một ngày hôm nay thôi không biết thay đổi bao lần, chuyện Lý Chi Phương làm sao mà nói ra được? Nếu nói ra phải truy cứu trách nhiệm cục giáo dục lạm dụng quyền lực vào việc tư, ông ta không ngờ học sinh lại ra mặt cho Lý Chi Phương, lần này có trò hay để xem rồi.
Ông ta cũng chẳng muốn gánh trách nhiệm gì thay Tiêu Na, ông ta ngứa mắt với bà ta đó lâu rồi, quay đầu lại nhìn Tiêu Na và mấy phó cục trưởng khác, hừ phân của ai người đó tự chùi đít.
Đường Thanh đứng ở hành lang lớp học theo dõi tình hình ở cổng trường, kéo thành viên hội học sinh cô tụ tập được cùng bạn học trong lớp cùng xuống lầu chặn đường Phương Hoành Thanh, Cảnh Kiến Trung.
o0o0
Ăn cơm trưa xong, Trương Khác và mọi người nghỉ ngơi trên đỉnh Tượng Sơn, trời cao gió mát, có thể nhìn thấy nhà xưởng của Ái Đạt xa xa, xa thêm nữa ở phía đông nam trấn Ích Long là nơi đặt nhà máy lắp ráp của Ái Đạt, đã dùng ngói đó xây thành tường bao.
Điện thoại đúng là thứ tiện lợi, y tiêu dao tự tại ở Tượng Sơn vẫn nắm tình hình trong thành phố trong lòng bàn tay.
Trương Khác không ngờ quan hệ giữa Chu Phú Minh và Vạn Dũng, Triệu Cẩm Vinh đã tan vỡ đến mức ngay cả biểu hiện bên ngoài cũng không cần nữa, cho nên không nghĩ tới Phương Hoành Thanh lại nhảy ra.
Phương Hoành Thanh và Vạn Dũng thù oán chồng chất, quan trọng nhất là Vạn Dũng ngăn cản đường tiến của ông ta. Khi Đường Học Khiêm lên làm thị trưởng, người có khả năng thay thế vị trí phó thị trưởng thường vụ nhất chính là ông ta.
Đường Học Khiêm khi ấy cũng chủ trương đem sự vụ trọng yếu giao cho Phương Hoành Thanh, bao gồm cả chuyện Vạn Dung đang phân quản.
Thù hận trên quan trường không gì lớn bằng ngăn cản đường tiến bộ của người khác, Vạn Dung nhờ sự thỏa hiệp giữa Chu Phu Minh và nhà họ Vạn tiến lên, gần như chặn đứng khả năng tiến vào thường ủy của ông ta trong thời gian vài năm sắp tới, huống chi còn cướp lấy quyền lớn trong tay ông ta, làm sao ông ta không hận cho được.
Nghe Đường Thanh nói Phương Hoành Thanh hiện đang ở hội trường yêu cầu trường học nghiêm túc chỉnh đốn kỷ cương trường học, thậm chí học sinh phạm tội không thể chỉ nghĩ dùng giáo dục cứu vãn, phải bảo vệ lợi ích tuyệt đại bộ phận học sinh, giáo viên.
Ngay Phương Hoành Thanh còn dám vươn móng vuốt ra, Trương khác hiểu Vạn Dũng không đủ gây họa nữa.
Mã Tử Thiện gần như bị Phương Hoành Thanh, Cảnh Kiến Trung ép khai từ Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh khỏi trường, còn về vấn đề của Lý Chi Phương, Phương Hoành Thanh ra lệnh ngay tại chỗ, cục giáo dục phải sửa chưa quyết định sai lầm, ông ta không có quyền miễn trừ chức vụ của Tiêu Na, nhưng yêu cầu cục giáo dục phải xử phạt hành chính.
Đỗ Phi lại hối hận không được tận mắt nhìn thấy Mã Tử Thiện đuổi học đám Vạn Thiên Tài, Trương Khác nói với hắn:
- Mày mà ở đấy làm người ta nhớ lại chuyện năm ngoái, không chừng mày cũng bị đuổi học luôn.
Đỗ Phi nghĩ đúng là có khả năng này, lại hỏi xem có nên nói cho Lý Chi Phương biết trước không? Trương Khác lắc đầu, Lý Chi Phương ngã rồi đứng dậy, nói không chừng đã có người đem tin tức báo cho cô ta trước rồi, mặc dù không tránh khỏi lại có thêm lời đồn thổi, song chỉ cần Lý Chi Phương có thể chịu được, sẽ không ai dám tự chuốc lấy họa nói này nói nọ trước mặt cô ta.
Có lẽ cuộc sống gia đình Lý Chi Phương sẽ bị ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc gia đình cô ta ra sao thì Trương Khác không rõ, y càng chẳng có thời gian rảnh quản tới những chuyện này.
Biết được tin tức chính xác, Đỗ Phi không còn tâm tư du sơn ngoạn thủy với Trương Khác nữa, hắn không tin mình xui xẻo bị tai bay vạ gió, cảnh náo nhiệt như thế mà nghe qua điện thoại giống như sờ ngực Thịnh Hạ cách lớp áo vậy, không xem trực tiếp không đã.
Nếu hắn mà biết chuyến này về trường được thưởng xử phạt cảnh cáo, sẽ nghĩ dù sờ ngực Thịnh Hạ cách lớp áo cũng hơn là lén lút thò tay vào trong ăn một cái tát.
Nhất Trung lần này hạ quyết tâm chỉnh đốn trường học, không chị đuổi học Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh còn cả đám học sinh bị cảnh cáo, Đỗ Phi vì trốn học quá nhiều mà bị cảnh cáo, hắn uất ức nghĩ: Trương Khác trốn học còn nhiều hơn mình cơ mà.
Đáng tiếc vì Trương Khác nhịn không tới trường, cho nên chẳng ai nhớ ra Nhất Trung còn có học sinh như thế.
Nhận được cú điện thoại cay cú của Đỗ Phi, Trương Khác ôm bụng cười, chỉ cần Đỗ Phi không làm việc ngang ngược, trốn học, chẳng qua là cảnh cáo, có sao đâu.
Tiếp theo Nhất Trung là cục công an phải đưa ra quyết định, đám Vạn Thiên Tai nếu như bị Nhất Trung đuổi học vì hành vi ác liệt, vậy không có cái cớ để nói nhất thời hồ đồ để xử lý nhẹ.
Kim Quốc Hải giữ thái độ công bằng, có đem đám Vạn Thiên Tài cho cơ quan kiểm sát hay không do nội bộ cục công an quyết định. Giao cơ quan kiếm sát rồi có khởi tố hay không, khởi tố rồi, tòa án có phán đám Vạn Thiên Tài trách nhiệm hình sự hay không đều chưa biết, đều còn nhiều mắt xích để tác động vào.
Nhưng Phương Hoành Thanh nhảy ra thì đã đại biểu phần nào thái độ của thành phố, những người khác sao không hiểu cho được?
Trương Khác đứng nhìn ráng chiều rải trên mặt nước, khẽ nhếch mép cười, Lương Cách Trân đã xuống núi gọi con mau về, hôm nay chú y muốn bày tiệc tẩy trần cho cả nhà Lương Quốc Hưng.
Trương Tri Phi vừa gọi điện thoại cho Trương Tri Hành, được biết nhà Đường Học Khiêm cũng tới góp vui.
Thôi Úc Mạn cứ nhớ lại tích tắc đám Vạn Thiên Tài xông vào cửa, là cảm thấy chân tay giá băng, tiếp đó cảnh sát và dân phòng ở trên người chúng lục được túi nilong, túi ni lông đựng những viên thuốc nhỏ, còn tìm được ở trong xe rất nhiều công cụ gây án thậm chí bao gồm một bộ máy ảnh, theo lời khai của đám Vạn Thiên Tài, chỉ cần chụp lấy ảnh, không sợ sau này nạn nhân tố cáo.
Dự mưu chi tiết như thế, khó làm người ta tin bọn chúng phạm tội lần đầu, thẩm vấn ngay trong đêm, nghi vấn đều hướng về Bành Chí Minh con trai của Bành Tân Nghĩa phó chủ nhiệm ban quản lý khu khai phát thành phố Hải Châu, là tên hoàn khổ tiêu chuẩn.
Chuyện tới nước này cục công an không sợ không moi ra được vụ án lớn khác trên người bọn chúng.
Tất cả những điều đó Trương Khác cố ý đặt mình ngoài cuộc còn chưa rõ lắm.
Thôi Úc Mạn bấy giờ mới biết Nhất Trung tứ đại công tử đời trước chính là đám Bành Chí Minh này, ở Nhất Trung tội ác chồng chất.
Thôi Úc Mạn ngày hôm sau cho lời khai xong ở cục cảnh sát không dám về nhà trọ nữa, cô mặc dù là người Hải Châu, nhưng cha mẹ và anh đều không công tác ở Hải Châu, liền thuê khách sạn ở, không dám nói cho cha mẹ và gọi điện cho anh trai khóc một trận.
Thôi Úc Hằng sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh khoa chính trị quốc tế ĐH Bắc Kinh liền vào Tân Hoa xã làm một phóng viên, khi nhận được điện thoại của em gái, hắn vừa từ Afghanistan trở về, đi máy bay tới tỉnh Đông Hải vào ban đêm.
Là một phóng viên ảnh quanh năm bôn ba trèo đèo lội xuối, vừa về nước chưa kịp chỉnh trang, râu quai nói, tóc tết dài tận vai, mùa hè chưa qua, hắn lại mặc quần bò, đi giày ống.
Mặc dù cổ hắn đeo máy ảnh, nhưng trông giống thổ phỉ hơn thổ phỉ, trả bao tiền cũng không có taxi nào chịu chở hắn, có tài xế còn dọa:
- Mấy hôm trước tôi còn gặp cháu phó chủ tịch quân ủy đấy.
Hắn đành đợi tới buổi sáng đi xe khách về Hải Châu.
Thôi Úc Mạn tìm được chỗ dựa mới có giấc ngủ ngon.
Thôi Úc Hằng theo em gái tới Nhất Trung, bộ dạng hung hãn của hắn làm Mã Tử Thiện, Mã Dược sợ tái mào, còn tưởng lưu manh Thôi Úc Mạn thuê tới truy cứu trách nhiệm trường học.
Cho dù biết Thôi Úc Hằng là anh trai cô ta, Mã Tử Thiện vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng đem so ngoại hình hung hãn và tính cách đanh đá của cô em thì đúng là rất giống.
Mã Tử Thiện bị Phương Hoành Sanh ép đuổi học đám Vạn Thiên Tài, Thôi Úc Hằng chẳng thể chỉ trích trường học thêm được điều gì, trường học chẳng thể đảm bảo mỗi học sinh đều có phẩm tính tốt đẹp, sau khi chuyện xảy ra có thể xử lý không sợ quyền quý là hiếm có lắm rồi.
Mã Tử Thiện đem chuyện điều Lý Chi Phương về trường tiếp tục làm chủ nhiệm lớp số năm nói cho Thôi Úc Mạn biết, nhưng cô ta hiện thời chẳng lòng dạ nào quan tâm với chuyện này, trước đó không biết tiền nhiệm của mình là ai.
Tiếp đó Thôi Úc Hằng đưa em gái tới cục công an tìm hiểu tiến triển của vụ án, được biết đám Bành Tân Minh khả năng còn liên can tới vụ án khác, vụ án này phải đi sâu thêm rồi mới giao cho cơ cấu kiểm sát.
Điều này Thôi Úc Hằng tất nhiên cũng chẳng thể nói gì, hỏi địa chỉ nhà Hoàng Trụ Toàn, nếu không có vị chủ nhiệm này không sợ quyền thế đi báo áo, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thôi Úc Hằng trong lòng hơi lấy làm lạ về phán ứng của các phương diện, xử trì rất công chính vô tư, không giống có con trai vị phó thị trường nắm thực quyền liên can vào vụ án.
Trước khi tới đây hắn quyết định phải chọc thủng tấm màn tăm tối của quan trường Hải Châu, lấy lại công bằng cho em gái, lúc này dường như hoàn toàn không cần nữa. Quan trường Hải Châu mặc dù xuất hiện vài con sâu làm rầu nồi canh, nhưng chỉnh thể xem ra vẫn công bằng liêm minh, đây không phải hiện thực mà hắn biết.
Hoàng Trụ Toàn ban đầu cũng chịu chút ít áp lực, nhưng khi Phương Hoành Thanh tới Nhất Trung, tiếp đó Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh bị đuổi học, rất nhiều cái mũi thính ở thành phố đã ngửi ra được thay đổi vi diệu, Hoàng Trụ Toàn báo án chính là một trong số thay đổi đó.
Hiện giờ chỉ chỉ cần khối phải mặt đối mặt với Vạn Dũng thì ông ta chẳng thấy có áp lực gì.
Hoàng Trụ Toàn mừng thầm mình đi đúng nước cờ, nếu không lúc này con trai ông ta có khả năng bị đưa lên cục công an thẩm vấn rồi, lại đắc tội với Đường Học Khiêm, mà Vạn Dũng cũng chưa chắc đã cảm kích mình, ông ta chỉ không hiểu tại sao Chu Phú Minh đặt mình ngoài cuộc.
Đường Học Khiêm không tiện ra mặt trấn an, tiếp nhận kiến nghị của Trương Khác, cho Thiệu Chí Cương tới.
Dù sao vì hạng mục địa ốc, Thiệu Chí Cương đã tiếp xúc với Hoàng Trụ Toàn một vài lần, cũng là cơ hội để hắn chính thức chen chân vào thượng tầng của Hải Châu.
Thôi Úc Hằng và em gái tới thăm và cám ơn, Thiệu Chí Cương cũng đang ở nhà Hoàng Trụ Toàn, nghe xong ý tới của hai anh em họ Thôi, Hoàng Trụ Toàn không dám đọc chiếm công lao, chuyện liên quan tới đấu tranh tầng trên, cũng không tiện nói cho họ biết, nhìn Thiệu Chí Cương bảo hắn quyết định.
Thiệu Chí Cương nghiêm túc nói:
- Tội ác cần phải bị trấn áp, chính nghĩa cần phải được gương cao, chúng tôi chẳng qua là công dân tuân thủ luật pháp, đâu cần cám ơn.
Nói những lời này hắn chẳng ngượng chút nào.
Thôi Úc Hằng tới lúc này mới xác nhận được dưới cái vẻ công bằng liêm chính của các phương diện ở Hải Châu còn có ẩn tỉnh khác, nhưng không hỏi thêm, cám ơn để quà lại rồi đưa em gái về.
Đi suốt nửa ngày không có thu hoạch gì, hai anh em vào quán ăn nhỏ, Thôi Úc Hằng hỏi em gái:
- Theo anh về Bắc Kinh nhé?
Thôi Úc Mạn vẫn ương ngạnh nói:
- Vì sao? Quê chúng ta ở Hải Châu cơ mà, huống hồ em làm giáo viên, đâu phải thành phố càng lớn thì tiền đồ càng lớn.
- Em quá lý tưởng hóa, anh sợ em ở Hải Châu sẽ bị thua thiệt.
- Anh chẳng phải thế sao, tốt nghiệp thạc sĩ ĐH Bắc Kinh, lại muốn làm phóng viên chiến trường.
Thôi Úc Mạn mím môi nói:
- Em sẽ tự chiếu cố cho bản thân, nếu vẫn sợ em sẽ tìm bạn trai.
- Có anh chàng nào chịu nổi em?
Thôi Úc Hằng cười:
- Lớp của em đã bị người ta thay rồi, em ở lại làm gì?
- Em nghe nói trong lớp ban đầu cả em còn có hai tên học sinh cứng đầu, cũng là hạng hoàn khố tiêu chuẩn, so với hai tên kia còn tồi tệ hơn, trường học sợ gì đó mới để giáo viên cũ thay em, chỉ nghĩ đã thấy không cam tâm...
Thôi Úc Hằng nghiêm nghị nói:
- Không cam tâm thì em làm gì, em cho rằng dựa vào lòng nhiệt tình của em có thể giáo dục đám khốn nạn đó à? Anh thấy em nên đặt nhiệt tình trên các học sinh đáng giúp đỡ ấy, nếu không anh không yên tâm để em ở lại Hải Châu...
~~oo
~Trương Khác nhận được điện thoại của Thiệu Chí Cương nói Thôi Úc Mạn và anh trai tới nhà Hoàng Trụ Toàn cám ơn, chỉ cười không để vào trong lòng.
Nhất Trung kịp thời đưa ra quyết định công bằng, lửa giận của giáo viên tạm thời được dập tắt, trường học khôi phục lại trật tự bình thường, chỉ có lớp Trương Khác trước khi Lý Chi Phương về còn có chút hỗn loạn.
Đỗ Phi lần này học khôn rồi, không trốn học khả năng bị phạt vì trốn học, còn thường xuyên trốn học thì không sao, tâm tinh của hắn cực kỳ ấm ức, buổi sáng không tới lớp, buổi trưa nghe tin Lý Chi Phương nhanh nhất buổi trưa có thể về trường mới đến lớp, nhưng sợ bị bạn học cho ăn đòn.
Hắn tới trường thì Lý Chi Phương còn chưa tới, rất nhiều bạn bè cô lập hắn, đành trốn vào một góc gọi điện kể khổ với Trương Khác:
- Trước kia chúng ta oai phong nhường nào, sao hiện giờ ái cũng xua đuổi như chuột.
Trương Khác cười lớn, rồi an ủi hắn:
- Chuyện này chỉ là tạm thời thôi, đợi mọi người quên đi, mày lại có thể hoành hành trường học như cũ.
- Tao là hạng người vô vị như đám Vạn Thiên Tài sao?
Đỗ Phi cáu kỉnh:
- Hoành hành trường học có ý nghĩ gì?
- Vậy mày muốn hoành hành ở đâu?
Trương Khác còn cả đống việc, tối lại còn tới nhà Hứa Tư ăn cơm, không rảnh rỗi đi vỗ về tâm linh bị tổn thương của Đỗ Phi, nhưng mong hắn có thể thoát khỏi ám ảnh Lý Chi Phương.
Trước đó Trương Khác nhận được điện thoại của Kim Quốc Hải, biết vụ án đám Vạn Thiên Cái có liên can còn nhiều, nếu lần này không bắt bọn chúng, không hiểu về sau chúng còn gây họa cho bao nhiêu thiếu nữ. Mặc dù lần này gây án không thành, nhưng tính chất ác liệt, lại liên quan con cái cán bộ đảng chính phủ Hải Châu, Kim Quốc Hải không biết có nên báo lên trên không?
++++++
Hôm nay đã hết