Thái Phi Quyên bị những lời của Trương Khác làm há hốc mồm, đây là một học sinh mới tốt nghiệp sơ trung ư, sao giống như kẻ lõi đời làm nghiệp vụ kinh doanh chục năm vậy?
Tạ Vãn Tình nhíu chặt mày hỏi:
- Điều em nói đều là vấn đề tồn tại của công ti, vì sao vấn đề lớn nhất lại ở Tổng giám đốc?
Trương Khác mỉm cười:
- Cho dù em giúp chị Vãn Tình quản lý công ty cũng không thể xuất hiện cục diện hỗn loạn như thế, chả nhẽ tổng giám đốc công ty lại chẳng bằng em.
Để thuyết phục được Tạ Vãn Tình, Trương Khác không ngại hạ thấp mình:
- Quản lý hỗn loạn, công ty có trăm cái hại mà chẳng được một cái lợi, nhưng giám đốc chi nhánh phía dưới thì kiếm bội. Vừa rồi chị Thái có nói, công ty chỉ thẩm định hồi khoản, mà không khống chế chi ra ở phía dưới, nói cách khác bất kể chi phí gì đều có thể báo thực chi thực, em và ba lên tỉnh thành, tới bến xe còn có người hỏi ba em cần hóa đơn không, hóa đơn này phải chăng cũng được thanh toán?
Trương Khác thuận miệng bốc phét:
- Lấy luôn ví dụ quảng cáo vừa rồi, phí quảng cáo văn phòng phía dưới mỗi năm chừng ba bốn chục vạn, nhưng tổng bộ lại không có tiêu chuẩn đánh giá hiệu quả quảng cáo, trong trò quảng cáo đó tồn tại bao nhiêu mánh mung e rằng chỉ giám đốc chi nhánh mới biết. Thế là ai ai cũng tranh nhau đi làm giám đốc chi nhánh, đây là quan lớn cát cứ một phương mà, vô số thứ béo bờ để kiếm. Chị Thái vừa nãy trách Tổng giám đốc không biết nhìn người, toàn phái đồ ăn hại không biết làm việc xuống. Nhưng em tin mỗi người họ đều là cao thủ kiếm chác, đương nhiên tổng giám đốc cũng không phải ngu, không được lợi lộc gì, sao phái những kẻ đó xuống? Cty Hải Dụ làm ăn có kém thế nào, có lỗ vốn thế nào, chỉ cần có thể đi vay miễn cưỡng duy trì được là tiền vẫn chảy vào túi họ cuồn cuộn. Ngược lại nếu quản lý tốt, sinh ra lợi nhuận thì lại là của chị Vãn Tình, chẳng liên quan gì đến họ.
Nghe Trương Khác nói xong, Thái Phi Quyên hơi dao động...
Tạ Vãn Tình lẩm bẩm:
- Thực sự là như thế sao?
Tạ Vãn Tình bảo Thái Phi Quyên về trước, cô cứ ngồi đó trầm ngâm trước một đống tài liệu của công ty, lời của Trương Khác đã đánh động cô, nhưng cô không thể khẳng định sự việc có phải như thế không?
Từ Học Bình về nhà ăn tối, trong bữa cơm Tạ Vãn Tình đem lời Trương Khác nói buổi chiều nhắc lại một lượt.
Từ Học Bình cau mày:
- Chuyện công ty trước kia cha không hỏi tới vì không muốn làm trái nguyên tắc, hiện giờ Chí Minh đi rồi, ba có thể nói vài câu. Anh họ của con, ba không tiếp xúc mấy, nhưng ba không thích hắn, hắn quá thông minh, ba bảo Chí Minh sớm rút mình ra, nhưng nó ương bướng không chịu nghe ba.
Nghe ý tứ của ông tán đồng với phán đoán của Trương Khác, Tạ Vãn Tình cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng bằng thiếu niên mười sáu tuổi.
Chu Thúc Huệ thấy vẻ mặt Tạ Vãn Tình nặng trĩu, nói:
- Cái công ty lớn như thế, Chí Minh còn quản không xuể, con lại vừa tiếp xúc với với việc công ty, lại phân tâm vì Chỉ Đồng, hay là buông tay cho xong.
- Trước khi Chí Minh đi anh ấy vẫn còn đau đáu chuyện công ty, làm sao con buông tay được?
Tạ Vãn Tình kiên trì ý mình.
Chu Thúc Huệ thở dài bảo chồng:
- Lão Từ, ông không thể nhìn người ngoài bắt nạt cô nhi quả phụ chúng nó.
Từ Học Bình quay người đi không nói.
Trương Khác thấy Từ Học Bình tựa hồ không muốn phá hỏng quy củ của mình, y cũng không muốn Tạ Vãn Tình dễ dàng vứt bỏ công ty Hải Dụ, liền nói thẳng:
- Đuổi tổng giám đốc đó đi là được, đuổi hắn đi rồi, có thể thong thả chỉnh đốn công ty.
- Chỉ sợ không dễ, Tạ Chiêm là kẻ rất thông minh.
Từ Học Bình than.
Trương Khác biết Từ Học Bình lo lắng điều gì, chủ sở hữu thực sự của Cty Hải Dụ là con trai ông ta, nếu Tạ Chiêm bất chấp tất cả tung hê hết lên, rất có khả năng cắt đứt tiền đồ chính trị của Từ Học Bình.
Trương Khác nhìn Tạ Vãn Tình:
- Chị Vãn Tình, chiều hôm nay có phải chị nói Tạ Chiêm hi vọng vay một khoản từ ngân hàng để mở rộng nghiệp vụ?
- Ừm, nhưng nếu đã biết anh ta là loại người như thế thì không thể để anh ta làm bừa.
Trương Khác cẩn thận hỏi trước:
- Chị Thái có đáng tin không?
- Sao thế? Chị Thái là bạn học của Chí Minh, quan hệ với bọn chị rất tốt, không thể phản bội chị theo Tạ Chiêm được.
Tạ Vãn Tình khẳng định:
- Thế thì tốt, Tạ Chiêm là người giỏi bịa đặt số liệu, chị cấp quyền cho hắn đi vay ngân hàng, cấp quyền bằng miệng, không để cho hắn lưu lại nhân chứng vật chứng. Hắn nhất định sẽ vội vàng làm ra con số đẹp nhất cho tài sản của công ty, đợi khi hắn vay tiền xong, chị đề nghị rút vốn, xem hắn có phản ứng gì?
Tạ Vãn Tình nghi hoặc, chưa hiểu toan tính của Trương Khác, Từ Học Bình mắt sáng lên:
- Loại người như Tạ Chiêm chỉ biết chiếm lợi của kẻ khác, bản thân không chịu hi sinh một chút nào, sẽ không làm cá chết lưới rách với con đâu, chú ý này rất tuyệt đấy.
Rồi quay sang Trương Khác:
- Đầu óc cháu lắm thứ thật đấy, chiêu này không phải người bằng tuổi cháu nghĩ ra được.
Trương Khác cúi đầu xuống, giả vờ xấu hổ.
Từ Học Bình nói với vợ:
- Tri Hành đúng là, cái gì cũng dám rót vào đầu con, tôi rất muốn hỏi cậu ta, làm sao dạy ra được đứa bé này. Đám trẻ bây giờ thật không thể xem thường được, buổi trưa ở nhà khách Long Hoa, Tiểu Khác Khác dùng cờ vây dạy cho tôi một bái học, bao năm rồi tôi chưa thua cờ.
Nói thể nhưng mặt chẳng hề có vẻ buồn vì thua cuộc.
Trương Khác thấy Từ Học Bình đem nguyên nhân quy kết lên đầu cha, nhưng không hiểu đó là đánh giá tốt hay xấu.
- Như vậy có được không?
Lúc này Tạ Vãn Tình hiểu mưu đồ của Trương Khác rồi, tài sản của Cty Hải Dụ còn được bao nhiêu cô không chắc lắm, nhưng nhất định Tạ Chiêm muốn thế chấp vay tiền, sẽ làm sổ giả, tăng tài sản công ty lên, vay khoản tiền thật lớn để hắn tiếp tục đục khoét.
Chỉ đần chọn thời cơ thích hợp đề xuất rút vốn, đóng băng tài khoản ngân hàng, là có thể dồn Tạ Chiêm vào góc chết. Hắn có hai lựa chọn, hoặc là lấy lý do bị người khác lừa gạt, mọi người cùng cá chết lưới rách, con cá hắn chết là cái chắc, cái lưới Từ Học Bình chưa chắc đã rách; hoặc là hắn rời khỏi công ty Hải Dụ.
~~
Kim Quốc Hải dẫn một phần tổ chuyên án tới Hải Châu vào chiều ngày hôm đó, sau khi liên lạc với Chu Phú Minh, liền tuyên bố quyết định của tỉnh ủy, cách ly thẩm tra Đinh Hướng Sơn, Chu Phú Minh làm bí thư thành ủy tạm quyền.
Căn cứ vào chứng cứ Trương Khác, Hứa Tư, Diệp Tân Minh cung cấp, niêm phong tòa biệt thự ở Tượng Sơn, đưa vợ con Đinh Hướng Sơn tới nhà khách thành ủy điều tra. Đồng thời niêm phong toàn bộ sổ sách của tập đoàn Tân Phong, yêu cầu tất cả quản lý tới địa điểm tổ chuyên án chỉ định để tiếp nhận điều tra.
Bên trên không có ai ngầm bắn tin cho, Đinh Hướng Sơn trở tay không kịp, từ trong nhà cùng biệt thự ở Tượng Sơn của ông ta lục soát được khoản tiền mặt lớn, cùng vô số đồ mỹ nghệ, vàng bạc đắt giá, trở thành chứng cứ trực tiếp nhất cho tội tham ô hối lộ của ông ta.
Hai ngày sau khi Đinh Hướng Sơn bị cách ly, Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành cùng thành viên còn lại của tổ chuyên án và nghi phạm ngồi xe buýt trở về Hải Châu.
Hai ngày này, quan trường Hải Châu chấn động có thể dùng sóng thần để hình dung, Đinh Hướng Sơn bị bắt không hề có dấu hiệu nào báo trước, Đường Học Khiêm trở về không hư hao chút nào.
Hôm Đường Học Khiêm trở về, Chu Phú Minh lái xe lên đường cao tốc nghênh đón, đây là chuyện cực kỳ hiếm có ở Hải Châu.
Những điều đó đều do chú Trương Tri Phi kể qua điện thoại, Trương Khác ở nhà Từ Học Bình bốn ngày chơi với Chỉ Đồng. Lời của y làm Tạ Vãn Tình sáng ra nhiều điều, vì để Tạ Chiêm buông lỏng cảnh giác, cô giao hết việc công ty cho hắn, còn mình chuyên tâm ở lại Tân Mai Uyển chăm Chỉ Đồng.
Tình hình Chỉ Đồng nhìn qua tốt hơn một chút rồi, đã chịu ra ngoài đi lại, Trương Tri Hành lấy cớ giấy nhập học có khả năng mấy ngày này sẽ gửi tới nhà, muốn về Hải Châu trước vài ngày. Không để Từ Học Bình phái xe đưa đi, y ngồi xe đường dài về Hải Châu.
Thái Phi Quyên bị những lời của Trương Khác làm há hốc mồm, đây là một học sinh mới tốt nghiệp sơ trung ư, sao giống như kẻ lõi đời làm nghiệp vụ kinh doanh chục năm vậy?
Tạ Vãn Tình nhíu chặt mày hỏi:
- Điều em nói đều là vấn đề tồn tại của công ti, vì sao vấn đề lớn nhất lại ở Tổng giám đốc?
Trương Khác mỉm cười:
- Cho dù em giúp chị Vãn Tình quản lý công ty cũng không thể xuất hiện cục diện hỗn loạn như thế, chả nhẽ tổng giám đốc công ty lại chẳng bằng em.
Để thuyết phục được Tạ Vãn Tình, Trương Khác không ngại hạ thấp mình:
- Quản lý hỗn loạn, công ty có trăm cái hại mà chẳng được một cái lợi, nhưng giám đốc chi nhánh phía dưới thì kiếm bội. Vừa rồi chị Thái có nói, công ty chỉ thẩm định hồi khoản, mà không khống chế chi ra ở phía dưới, nói cách khác bất kể chi phí gì đều có thể báo thực chi thực, em và ba lên tỉnh thành, tới bến xe còn có người hỏi ba em cần hóa đơn không, hóa đơn này phải chăng cũng được thanh toán?
Trương Khác thuận miệng bốc phét:
- Lấy luôn ví dụ quảng cáo vừa rồi, phí quảng cáo văn phòng phía dưới mỗi năm chừng ba bốn chục vạn, nhưng tổng bộ lại không có tiêu chuẩn đánh giá hiệu quả quảng cáo, trong trò quảng cáo đó tồn tại bao nhiêu mánh mung e rằng chỉ giám đốc chi nhánh mới biết. Thế là ai ai cũng tranh nhau đi làm giám đốc chi nhánh, đây là quan lớn cát cứ một phương mà, vô số thứ béo bờ để kiếm. Chị Thái vừa nãy trách Tổng giám đốc không biết nhìn người, toàn phái đồ ăn hại không biết làm việc xuống. Nhưng em tin mỗi người họ đều là cao thủ kiếm chác, đương nhiên tổng giám đốc cũng không phải ngu, không được lợi lộc gì, sao phái những kẻ đó xuống? Cty Hải Dụ làm ăn có kém thế nào, có lỗ vốn thế nào, chỉ cần có thể đi vay miễn cưỡng duy trì được là tiền vẫn chảy vào túi họ cuồn cuộn. Ngược lại nếu quản lý tốt, sinh ra lợi nhuận thì lại là của chị Vãn Tình, chẳng liên quan gì đến họ.
Nghe Trương Khác nói xong, Thái Phi Quyên hơi dao động...
Tạ Vãn Tình lẩm bẩm:
- Thực sự là như thế sao?
Tạ Vãn Tình bảo Thái Phi Quyên về trước, cô cứ ngồi đó trầm ngâm trước một đống tài liệu của công ty, lời của Trương Khác đã đánh động cô, nhưng cô không thể khẳng định sự việc có phải như thế không?
Từ Học Bình về nhà ăn tối, trong bữa cơm Tạ Vãn Tình đem lời Trương Khác nói buổi chiều nhắc lại một lượt.
Từ Học Bình cau mày:
- Chuyện công ty trước kia cha không hỏi tới vì không muốn làm trái nguyên tắc, hiện giờ Chí Minh đi rồi, ba có thể nói vài câu. Anh họ của con, ba không tiếp xúc mấy, nhưng ba không thích hắn, hắn quá thông minh, ba bảo Chí Minh sớm rút mình ra, nhưng nó ương bướng không chịu nghe ba.
Nghe ý tứ của ông tán đồng với phán đoán của Trương Khác, Tạ Vãn Tình cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng bằng thiếu niên mười sáu tuổi.
Chu Thúc Huệ thấy vẻ mặt Tạ Vãn Tình nặng trĩu, nói:
- Cái công ty lớn như thế, Chí Minh còn quản không xuể, con lại vừa tiếp xúc với với việc công ty, lại phân tâm vì Chỉ Đồng, hay là buông tay cho xong.
- Trước khi Chí Minh đi anh ấy vẫn còn đau đáu chuyện công ty, làm sao con buông tay được?
Tạ Vãn Tình kiên trì ý mình.
Chu Thúc Huệ thở dài bảo chồng:
- Lão Từ, ông không thể nhìn người ngoài bắt nạt cô nhi quả phụ chúng nó.
Từ Học Bình quay người đi không nói.
Trương Khác thấy Từ Học Bình tựa hồ không muốn phá hỏng quy củ của mình, y cũng không muốn Tạ Vãn Tình dễ dàng vứt bỏ công ty Hải Dụ, liền nói thẳng:
- Đuổi tổng giám đốc đó đi là được, đuổi hắn đi rồi, có thể thong thả chỉnh đốn công ty.
- Chỉ sợ không dễ, Tạ Chiêm là kẻ rất thông minh.
Từ Học Bình than.
Trương Khác biết Từ Học Bình lo lắng điều gì, chủ sở hữu thực sự của Cty Hải Dụ là con trai ông ta, nếu Tạ Chiêm bất chấp tất cả tung hê hết lên, rất có khả năng cắt đứt tiền đồ chính trị của Từ Học Bình.
Trương Khác nhìn Tạ Vãn Tình:
- Chị Vãn Tình, chiều hôm nay có phải chị nói Tạ Chiêm hi vọng vay một khoản từ ngân hàng để mở rộng nghiệp vụ?
- Ừm, nhưng nếu đã biết anh ta là loại người như thế thì không thể để anh ta làm bừa.
Trương Khác cẩn thận hỏi trước:
- Chị Thái có đáng tin không?
- Sao thế? Chị Thái là bạn học của Chí Minh, quan hệ với bọn chị rất tốt, không thể phản bội chị theo Tạ Chiêm được.
Tạ Vãn Tình khẳng định:
- Thế thì tốt, Tạ Chiêm là người giỏi bịa đặt số liệu, chị cấp quyền cho hắn đi vay ngân hàng, cấp quyền bằng miệng, không để cho hắn lưu lại nhân chứng vật chứng. Hắn nhất định sẽ vội vàng làm ra con số đẹp nhất cho tài sản của công ty, đợi khi hắn vay tiền xong, chị đề nghị rút vốn, xem hắn có phản ứng gì?
Tạ Vãn Tình nghi hoặc, chưa hiểu toan tính của Trương Khác, Từ Học Bình mắt sáng lên:
- Loại người như Tạ Chiêm chỉ biết chiếm lợi của kẻ khác, bản thân không chịu hi sinh một chút nào, sẽ không làm cá chết lưới rách với con đâu, chú ý này rất tuyệt đấy.
Rồi quay sang Trương Khác:
- Đầu óc cháu lắm thứ thật đấy, chiêu này không phải người bằng tuổi cháu nghĩ ra được.
Trương Khác cúi đầu xuống, giả vờ xấu hổ.
Từ Học Bình nói với vợ:
- Tri Hành đúng là, cái gì cũng dám rót vào đầu con, tôi rất muốn hỏi cậu ta, làm sao dạy ra được đứa bé này. Đám trẻ bây giờ thật không thể xem thường được, buổi trưa ở nhà khách Long Hoa, Tiểu Khác Khác dùng cờ vây dạy cho tôi một bái học, bao năm rồi tôi chưa thua cờ.
Nói thể nhưng mặt chẳng hề có vẻ buồn vì thua cuộc.
Trương Khác thấy Từ Học Bình đem nguyên nhân quy kết lên đầu cha, nhưng không hiểu đó là đánh giá tốt hay xấu.
- Như vậy có được không?
Lúc này Tạ Vãn Tình hiểu mưu đồ của Trương Khác rồi, tài sản của Cty Hải Dụ còn được bao nhiêu cô không chắc lắm, nhưng nhất định Tạ Chiêm muốn thế chấp vay tiền, sẽ làm sổ giả, tăng tài sản công ty lên, vay khoản tiền thật lớn để hắn tiếp tục đục khoét.
Chỉ đần chọn thời cơ thích hợp đề xuất rút vốn, đóng băng tài khoản ngân hàng, là có thể dồn Tạ Chiêm vào góc chết. Hắn có hai lựa chọn, hoặc là lấy lý do bị người khác lừa gạt, mọi người cùng cá chết lưới rách, con cá hắn chết là cái chắc, cái lưới Từ Học Bình chưa chắc đã rách; hoặc là hắn rời khỏi công ty Hải Dụ.
~~
Kim Quốc Hải dẫn một phần tổ chuyên án tới Hải Châu vào chiều ngày hôm đó, sau khi liên lạc với Chu Phú Minh, liền tuyên bố quyết định của tỉnh ủy, cách ly thẩm tra Đinh Hướng Sơn, Chu Phú Minh làm bí thư thành ủy tạm quyền.
Căn cứ vào chứng cứ Trương Khác, Hứa Tư, Diệp Tân Minh cung cấp, niêm phong tòa biệt thự ở Tượng Sơn, đưa vợ con Đinh Hướng Sơn tới nhà khách thành ủy điều tra. Đồng thời niêm phong toàn bộ sổ sách của tập đoàn Tân Phong, yêu cầu tất cả quản lý tới địa điểm tổ chuyên án chỉ định để tiếp nhận điều tra.
Bên trên không có ai ngầm bắn tin cho, Đinh Hướng Sơn trở tay không kịp, từ trong nhà cùng biệt thự ở Tượng Sơn của ông ta lục soát được khoản tiền mặt lớn, cùng vô số đồ mỹ nghệ, vàng bạc đắt giá, trở thành chứng cứ trực tiếp nhất cho tội tham ô hối lộ của ông ta.
Hai ngày sau khi Đinh Hướng Sơn bị cách ly, Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành cùng thành viên còn lại của tổ chuyên án và nghi phạm ngồi xe buýt trở về Hải Châu.
Hai ngày này, quan trường Hải Châu chấn động có thể dùng sóng thần để hình dung, Đinh Hướng Sơn bị bắt không hề có dấu hiệu nào báo trước, Đường Học Khiêm trở về không hư hao chút nào.
Hôm Đường Học Khiêm trở về, Chu Phú Minh lái xe lên đường cao tốc nghênh đón, đây là chuyện cực kỳ hiếm có ở Hải Châu.
Những điều đó đều do chú Trương Tri Phi kể qua điện thoại, Trương Khác ở nhà Từ Học Bình bốn ngày chơi với Chỉ Đồng. Lời của y làm Tạ Vãn Tình sáng ra nhiều điều, vì để Tạ Chiêm buông lỏng cảnh giác, cô giao hết việc công ty cho hắn, còn mình chuyên tâm ở lại Tân Mai Uyển chăm Chỉ Đồng.
Tình hình Chỉ Đồng nhìn qua tốt hơn một chút rồi, đã chịu ra ngoài đi lại, Trương Tri Hành lấy cớ giấy nhập học có khả năng mấy ngày này sẽ gửi tới nhà, muốn về Hải Châu trước vài ngày. Không để Từ Học Bình phái xe đưa đi, y ngồi xe đường dài về Hải Châu.