Trước khi đấu thầu, cũng không hạn chế phương thức thanh toán, ĐTH TW cần một con số cổ vũ, kích động lòng người, chứ không phải mong doanh nghiệm tham gia đấu giá lo trước tính sau, không dám hô giá cao.
Ái Đạt đề xuất lấy giá Tần Trì đứng thứ hai báo ra làm kim ngạch hợp đồng, tức là giàm đi chừng 1400 vạn, Đàm Hi Tùng cả kinh, chuyện như thế cô ta không dám làm chủ, nhưng trước cuộc họp báo phải đảm bảo giải quyết xong chuyện này, cô ta đành khẩn cấp xin chỉ thị phó giám đốc phân quản.
Phó giám đốc cau mày nói:
- Ít nhất thì lúc này bọn họ không định quịt nợ.
Đth TW kiên quyết không giảm kim ngạch hợp đồng, nhưng có thể bồi thường bằng quảng cáo ở thời gian khác.
Hai bên cuối cùng kịp ký hợp đồng trước cuộc họp báo, sau khi Đàm Hi Tùng công bố kết quả đại hội đấu thầu, Chu Du đại biểu cho Ái Đạt tiếp nhận quảng cáo, câu hỏi đầu tiên của phóng viên là:
- Tôi là phóng viên của báo sáng Kinh Hoa, xin hỏi ông Chu, các doanh nghiệp khác hoặc là trả số tròn, hoặc là số có ý nghĩa như 6666, còn con số của Ái Đạt phải trăng cũng mang ý nghĩa đặt biệt nào đó?
Chu Du ngẩn ra, hôm nay hắn quá hưng phấn, nên giờ mới là lần đầu tiên nghĩ tới vấn đề này, nhưng không thể gọi Trương Khác ra hỏi được, còn may phóng viên kia chưa dừng lại:
- Phải chăng đó là sinh nhật của một người rất quan trọng với ông Chu.
Chu Du phản ứng cũng nhanh, tiếp lời ngay:
- Vâng hiển nhiên, mọi người đều nhìn ra, đó là sinh nhật của một người rất quan trọng với điện tử Ái Đạt chúng tôi.
- Có phải là của cô gái bên cạnh ông Chu không?
Một phóng viên khác tung ra câu hỏi này, sự chú ý của mọi người tức thì di chuyển sang người Giang Đại Nhi.
- Giang tiểu thư là đại sứ hình tượng của công ty chúng tôi, cô ấy là sinh viên năm thứ ba của đại học Đông Hải.
Chu Du giới thiệu:
Tuổi Giang Đại Nhi không trùng khớp, giới truyền thông khi ấy còn chưa quá đáng, mau chóng chuyển sang chủ đề chính.
Kết thúc buổi họp báo, sống lưng Chu Du ướt đẫm mồ hôi, nhưng tinh thần phấn chấn, không ngờ Giang Đại Nhi biểu hiện quá tốt, mặc dù cô phát biểu rất ít, nhưng trước bao nhiêu ống kính như vậy, không một người nào có thể trấn tĩnh tự nhiên như vậy, Trương Khác phải thừa nhận, Giang Đại Nhi sinh ra là để xuất hiện trước ống kính.
Chu Du ra hậu trường, thấy Trương Khác là hỏi ngay ý nghĩa của con số đó, Trương Khác giang tay ra, chỉ nó là ý tưởng đột xuất.
Tạm thời thoát khỏi giới Truyền Thông, đám Trương Khác trở về nhà khách, buổi trưa họ chỉ ăn qua loa bánh mì, kế hoạch là tối sẽ đánh chén một bữa linh đình, vừa vào đại sảnh nhà khách, thấy trợ lý của Trần Tín Sinh tổng giám đốc TI Trung Quốc ngồi ở ghế sô pha.
Hắn vừa thấy nhóm Trương Khác vào, vội đi ngay tới nói:
- Giám đốc Trần mời ông Trương, giám đốc Chu ăn tối, tôi tới Mai Á Địa thì nghe nói ông Trương đã đi, cho nên tới đây.
Trương Khác thấy viên trợ lý này có vẻ đợi được một lúc rồi, hỏi Chu Du:
- Chúng ta đi đường có trì hoãn gì đâu, chẳng lẽ bị tên tài xế kia xẻo rồi?
Rồi hỏi viên trợ lý:
- Các vị biết tin nhanh như vậy sao?
Không ngờ tai mắt của Trần Tín Sinh ở Bắc Kinh nhanh nhạy như tế, tin tức chính thức còn chưa công bố trên truyền thông mà hắn đã biết rồi.
Biết tin trước chẳng phải chỉ có một mình Trần Tín Sinh, đúng lúc ấy có hai nam nhân đi vào đại đường, trong đó người chừng 30 tuổi tiếp tân:
- Xin hỏi vị khách phòng 202 - 206 đã về chưa? Chúng tôi là nhân viên công tác của văn phòng Hải Châu, trước đó đã gọi điện thoại tới, có cách nào liên lạc khẩn cấp với khách ở hai gian phòng đó không?
Trương Khác nhìn Chu Du nói:
- Người có năng lực vĩnh viễn không cần dựa vào truyền thông lấy tin tức, nhưng sao bên Hải Châu cũng biết tin nhanh như thế?
Chu Du đi tới phía hai nhân viên công tác kia:
- Không biết ai muốn tìm chúng tôi đây?
Nam nhân chừng 30 tuổi kia mừng rỡ reo lên:
- A, ông là giám đốc Chu của điện tử Ái Đạt, bí thư Chu, thị trưởng Đường bảo chúng tôi liên lạc với ông, vị này là chủ nhiệm La.
Hắn giới thiệu người trung niên bụng phệ bên cạnh.
La Kinh chủ nhiệm văn phòng Hải Châu trú ở Bắc Kinh đưa tay ra bắt tay Chu Du:
- Mấy năm qua tôi không hay về Hải Châu, không ngờ chúng ta có một xí nghiệp lớn danh tiếng hiển hách như Ái Đạt.
Chu Du hỏi:
- Bí thư Chu, thị trưởng Đường có chuyện gì gấp tìm chúng tôi?
La Kinh cười nói:
- Ái Đạt tuy là xí nghiệp dân doanh, nhưng dù sao cũng ở Hải Châu, các vị không thể để thiên hạ biết cả rồi, mới nói với hai vị lãnh đạo chứ hả?
Cô nhân viên đứng ở quầy lễ tân thò đầu ra hỏi:
- Xin lỗi, có phải ngài là giám đốc Chu của Ái Đạt? Nửa tiếng qua có rất nhiều cuộc điện thoại hỏi ông...
Cô ta đưa tới một tờ giấy ghi chi chít số điện thoại và phương thức liên hệ, sau cuộc họp báo đám Trương Khác ngồi xe taxi về nhà khác, chắc là tên tài xế taxi cố ý đi đường vòng, cho nên mới về muộn mất một lúc, không ngờ có nhiều cuộc điện thoại gọi tới như thế, đa phần là các tờ báo trú ở Bắc Kinh.
Chu Du nhìn Trương Khác, cứ tính ra ngoài ăn hay nhận lời mời của Trần Tín Sinh, nhưng lúc này xem ra khó đi được rồi.
Giang Đại Nhi về phòng trước tìm mẹ, Lý Nguyệt Như nghỉ nửa ngày đã khỏe lại, hỏi:
- Hôm nay xảy ra chuyện gì mà điện thoại trong phòng giám đốc Chu reo không ngừng?
Lúc này một chiếc xe mang biểu tượng ĐTH Bắc Kinh dừng trước cửa nhà khách, có mấy người xuống xe, có người vác camera, đi đầu là cô gái thanh tú mặc áo khác tím nhạt, thấy Chu Du đứng ở đại sảnh, liền rảo bước đi tới:
- Ông Chu, ông Chu, tôi là phóng viên ĐTH Bắc Kinh, xin hỏi hiện ông có rảnh tiếp nhận phỏng vấn chuyên đề của chúng tôi không?
Trương Khác giang tay biểu thị không giúp được gì.
Bên nhà khách không biết đã xảy ra chuyện gì, giám đốc nhà khách mau chóng ra tìm hiểu tình hình.
La Kinh giới thiệu:
- Ái Đạt đoạt được vua thầu của ĐTH TW, thành tiêu điểm theo đuổi của giới truyền thông, văn phòng chúng tôi có nhà khách, hay là tới đó, tiện tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông hơn?
- Ông Chu, xin cho tôi thay mặt nhà khách bảy tò xin lỗi với sự thiếu xót trước đó, nhà khách chúng tôi sẵn sàng cung cấp miễn phí phòng hội nghị tốt nhất cho Ái Đạt sử dụng.
Giám đốc nhà khách vừa ngay thấy đây là đại biểu của Tiêu Vương năm nay, mắt sáng lên, nếu để những người khách này chuyển đi, ông ta khỏi làm giám đốc nữa, sốt sắng nói:
- Từ giờ trở đi, Ái Đạt là khách hàng Vip của chúng tôi, các vị có yêu cầu khác gì cứ nói với nhà khách, chúng tôi tận lực đảm bảo các vị hài lòng. Từ phòng hội nghị chuyên môn, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho Ái Đạt một đường giây điện thoại riêng, nếu ông Chu đồng ý, chúng tôi lập tức an bài chỗ tiếp nhận phỏng vấn...
Đây chính là ma lực của Tiêu Vương,
Bên phía nhà khách quyết định chớp nhoáng đưa ra nhiều ưu đãi như thế, Chu Du gật đầu đồng ý, nói:
- Làm phiền các vị quá.
- Không phiền, không phiền.
Giám đốc nhà máy lập tức sai người phối hợp với người ĐTH Bắc Kinh bố trí chỗ phỏng vấn, đương nhiên không quên sai người treo một biễu ngữ lớn ở cổng: Hoan nghênh điện tử Ái Đạt Tiêu Vương ĐTH TW tới nhà khách.
Công tác tuyên truyền của ĐTH TW rất tốt, trước buổi đấu giá, đã mời Khổng Siêu Tiêu Vương lần trước tuyên dương ầm ĩ thành tích thị trường của nhà máy Khổng Phủ Yến, cho nên chủ đề Tiêu Vương năm nay đã được làm nóng từ trước đó, khiến báo chí truyền hình liên tục dự đoán xem ai là Tiêu Vương năm nay, dự đoán đa phân là nghành rượu sẽ đoạt được vòng nguyệt quế lần nữa.
Ái Đạt đột nhiên nổi lên, lại còn trả cái giá vượt xa năm ngoái, cũng vượt ngoài dự đoán của giới truyền thông, cho dù ĐTH TW không chính thức công bố thì các truyền thông khác cũng truyền đi, mau chóng tới được thành phố Hải Châu.
Trương Khác bình tĩnh đáp:
- Kinh nghiệm của Khổng Phủ Yến không đáng học tập, lòng ông Trần còn rõ hơn tôi, thôn tính lượng lớn nhà máy rượu nhỏ ắt tạo thành hỗn loạn về quản lý, nếu năm nay họ tiếp tục đoạt được Tiêu Vương, phồn vinh của thị trường sẽ che lấp mâu thuẫn, cho bọn họ thời gian chỉnh đốn. Đương nhiên nội bộ bọn họ có thể ý thức được điểm này, đáng tiếc Tiêu Vương bị chúng tôi đoạt rồi, thị trường sẽ không cho bọn họ thời gian nữa...
Trần Tín Sinh nghe câu này sắc mặt hơi biến đội, hắn vốn định dùng lời này đánh động Trương Khác, không ngờ Trương Khác còn thấu triệt hơn hắn, xem ra lần này Ái Đạt đoạt được Tiêu Vương không phải kết quả của kích động nhất thời.
- Ti cảm thấy kiêu ngạo vì có một đối tác như Ái Đạt.
Trần Tín Sinh nâng ly rượu lên:
- Nếu đã thế, mọi người không cần lãng phí thời gian thăm do nhau nữa, tôi nghĩ, Ái Đạt cũng cảm thấy thời gian eo hẹp lắm rồi. Trước khi ông Trương tới đây, tôi đã thảo luận với ngài Engibous, TI Trung Quốc được cấp quyển hợp tác mật thiết hơn với Ái Đạt.
Năm sau lượng tiêu thụ đầu đĩa hàng tháng ổn định ở mức . chiếc, C-Cube mỗi tháng có thể thu được hơn triệu USD, dù TI có thế lớn tiền nhiều đến đâu cũng không thể không động lòng với con số này.
Cty TI sẽ mau chóng đưa ra chip giải mã phân chia món lợi kếch sù này với C-Cube.
Cty TI không hi vọng giữa hai công ty cạnh tranh không lành mạnh với nhau phá vỡ cách cục, nhưng C-Cube đã đi trước một năm, có ưu thế kỹ thuật tương đối, tất nhiên không dễ từ bỏ địa vị lũng đoạn của mình.
Nếu chỉ là nhà máy lắp ráp thông thường, chuyện giữ TI và C-Cube chẳng liên quan gì tới Ái Đạt, thế nhưng từ tháng , Ái Đạt đã thành khách hàng lớn nhất của chip giải mã đời hai, tới tháng mười chiếm % lượng cung ứng chip giải mã, tháng Ái Đạt thành Tiêu Vương, tỉ lệ này còn tiếp tục tăng lên.
Như vậy để Ái Đạt có tiếng nói giữa cuộc cạnh tranh của TI và C-Cube, trước tiên phải không cho C-Cube biết hiệp nghị bí mật của Ái Đạt và TI.
Theo hiệp nghi bí mật, Ái Đạt chỉ được giá hữu nghị / tổng sản lượng chip giải mã, nếu Ái Đạt chiếm lĩnh thị trường tỉ lệ cao, số lượng chip giải mã với giá hữu nghị không đủ thỏa mãn nhu cầu, lúc đó Ái Đạt phải mua thêm với giá thị trường, Ái Đạt chọn TI hay C-Cube sẽ thay đổi cán cân lực lượng của thị trường giữa TI và C-Cube.
Một khi Ái Đạt quật khởi hình thành thần thoại trong lĩnh vực đầu đĩa, những nhà máy muốn học theo trước tiên sẽ mô phỏng kỹ thuật của Ái Đạt.
Bất kể C-Cube, TI, hay Phillips, bọn họ đều muốn nhà máy sản xuất đầu đĩa nỗ lực khai thác mở rộng thị trường.
Trương Á Bình vì ở Thượng Hải cho nên biết tin Ái Đạt đoạt được Tiêu Vương, hắn siết chặt tay, không hề che dấu vẻ mặt hưng phấn của mình.
Mấy ngày trước Trương Á Bình hay tin điện tử Tân Khoa quyết định hợp tác với Sony, mặc dù hiện giờ chất lượng mắt đọc của Sony còn chưa ổn định, nhưng Sony đã tăng cường đầu tư kỹ thuật.
Với Trương Á Bình mà nói đây là một tin tức rất xấu.
Tiền thân của Tân Khoa là một nhà máy vô tuyến điện có lịch sử gần năm, tới năm trở thành một tập đoàn điện tử tương đối lớn, kỹ thuật rất mạnh.
Trong tất cả doanh nghiệp tiến vào thị trường đầu đĩa, Trương Á Bình nhận thấy Tân Khoa có tiềm lực lớn nhất, dù kỹ thuật, đường tiêu thụ, thương hiệu đều vượt trội so với các doanh nghiệp khác.
Tân Khoa chưa đưa sản phẩm đầu đĩa của bọn họ ra thị trường không có nghĩa là bọn họ chậm chân hơn người khác, mà vì bọn họ muốn chuẩn bị thật chu đáo, bọn họ có tự tin xuất hiện một cái là khiến người ta kinh ngạc.
Cho dù Ái Đạt vào tháng mười có xu thế vượt qua SamSung, nhưng giữa Ái Đạt và Tân Khoa, Trương Á Bình coi trọng Tân Khoa hơn.
Song Tân Khoa đã chọn Sony làm nhà cung ứng mắt đọc cho bọn họ, Trương Á Bình đang thất vọng lúc này kịch tính như một bộ phim, Ái Đạt đoạt được Tiêu Vương.
Trương Á Bình nhớ lại vào tháng bảy Trương Khác tiết lộ mục tiêu kinh người, thì ra sớm đã có ý đoạt Tiêu Vương.
Vào tháng , trước khi tới Hong Kong, Trương Khác có hội diện Trương Á Bình, hai bên thảo luận vấn đề cung ứng mắt đọc, song cuối cùng không hình thành được hiệp nghị.
Gọi điện cho Tô Tân Đông không được, các phương thức khác liên hệ với Ái Đat đều để hết ở văn phòng công ty, Trương Á Bình lập tức lái xe tới công ty, không ngại phí điện thoại đường dài, gọi điện báo tổng bộ Phillips chuyện xảy ra trong nước, yêu cầu bọn họ đồng ý cho hắn lập tức xây dựng công trình kỳ hai, rồi quyết định một khi liên hệ được với Tô Tân Đông, sẽ tới Hải Châu một chuyến.
So với C-Cube, Phillips thì TI có quan hệ mật thiết với Ái Đạt hơn, Trần Tín Sinh hiện giờ lo sản lượng của Ái Đạt không theo kịp bước tiến của thị trường, hắn sẵn sàng nguyện ý hỗ trợ cho Ái Đạt ở phương diện này.
Lập vài cái nhà xưởng thì dễ lắm, toàn bộ dùng kết cấu không gian bằng thép, một tháng là có thể lập nên một xưởng lắp ráp cỡ lớn, nhưng công nhân lành nghề thì không phải một hai ngày có thể bồi dưỡng lên, may mà mấy năm qua công nhân xí nghiệp điện tử, vô tuyến điện ở Hải Châu phải nghỉ việc tương đối nhiều.
Nhưng TI đã tỏ ý sẵn sàng giúp đỡ Ái Đạt, Trương Khác làm gì có chuyện không nhận. Về mặt tích lũy kỹ thuật thì trên toàn cầu chỉ có vài công ty có thực lực kỹ thuật sánh ngang TI, cái Trương Khác thèm nhất chính là thực lực kỹ thuật của TI, TI viện trợ kỹ thuật cho Ái Đạt là tốt nhất rồi...
Trần Tín Sinh đích thân lái xe đưa Trương Khác về nhà khách, đêm đã khuya, nhưng đại sảnh và phòng tiếp đãi nhà khách vẫn sáng choang, còn có cả một số người đeo máy ảnh đứng ngoài ngó nghiêng, bọn họ đều kỳ vọng có được một thông cáo có sức nặng về sự kiện này.
Lúc này Phó Tuấn và Lý Nguyệt Như đang ở phòng tiếp đãi, còn có một thanh niên mặc tây phục giúp đỡ họ tiếp đãi giới truyền thông, hắn không mặc đồng phục của nhà khách, chẳng biết Chu Du lại kiếm đâu ra người giúp.
Trương Khác bảo Phó Tuấn đi xem Chu Du có rảnh rỗi chưa, còn y về phòng trước.
Chu Du trông mặt mày phơi phới, chẳng có chút mệt mỏi nào:
- Chuyện bên phía TI sao rồi?
- Ti bắt đầu phân ngạch thị trường với C-Cube vì gây thêm áp lực với C-Cube, bọn họ muốn hợp tác chặt chẽ với chúng ta hơn, ai bảo chúng ta là nhà máy lắp ráp hoàn chỉnh nhất định phải tranh thủ chứ?
Trương Khác phấn chấn nói:
- Không biết C-Cube có tới lôi kéo chúng ta không nhỉ?
Chu Chu là một trong số ít người biết hiệp nghị bí mật giữa Ái Đạt và TI:
- Nhà phân phối ở Bắc Kinh tới cầu viện chúng ta rồi, chỗ bọn họ chỉ có một trăm máy; giám đốc vật tư của điện khí Quốc Mỹ hi vọng kiếp lập quan hệ cung cấp hàng trực tiếp với chúng ta, giám đốc của Hưng Đại Nguyên đích thân tới hi vọng được quyền đại lý của chúng ta vào năm sau...
Trương Khác day huyệt thái dương:
- Động tác của bọn họ nhanh thật, có điều đó là chuyện của anh, không cần tôi phải đau đầu, không hiểu bên phía Hải Châu ra sao?
- Bên phía Hải Châu điện thoại không ngừng, giám đốc Diệp cũng gọi điện tới, biết cậu không có thời gian, nói cậu không để ý tới anh ta cũng không sao. Còn cả con gái thị trường Đường nói sẽ đợi điện thoại của cậu, cả giám đốc Tạ hỏi bao giờ chúng ta về...
- Anh ở lại đây vài ngày đi, còn có nhiều chi tiết định đoạt với ĐTH TW, điều thêm vài người ở phòng thị trường tới...
Trương Khác đầu ong ong:
- Công tác hôm nay phải chăng nên dừng ở đây thôi, mọi người trông đều rất tinh thần, nhưng đó là do phấn khích, tôi thấy mệt rồi đây này.
Chu Du ra khỏi phòng, Trương Khác xem đồng hỗ, nghĩ lúc này gọi điện cho Đường Thanh không biết có hợp không, còn phía Diệp Kiến Bân có thể tạm thời không để ý tới hắn.
Trương Khác ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân thoải mái gác lên bàn, kéo điện thoại tới đặt lên đầu gối.
Gọi điện tới nhà Đường Học Khiêm, Đường Học Khiêm bắt máy, nhà công chỉ có một đường giây điện thoại, trong phòng Đường Thanh cũng nhấc máy phụ:
- Tiểu Khác à? Mấy giờ rồi... Thanh Thanh chắc vẫn đang đợi điện thoại của cháu...
Đường Học Khiêm giọng ngái ngủ chưa dứt lời Đường Thanh đã nói:
- Ba, con bảo tối nay không cho ba nhận điện thoại cơ mà.