Tô Tân Đông đại biểu Ái Đạt đón tiếp bọn họ, đưa tới khách sạn Tây Thành nghỉ ngơi, áy náy nói:
- Hết sức xin lỗi, ông Trương Khác đang tiếp ông Trần Tín Sinh của TI, ông Trần Tín Sinh tới Hải Châu hôm qua tỏ ra rất hứng thú với máy mẫu của chip giải mã mới do họ sản xuất ra.
- Máy mẫu?
Ngả Mặc há hốc mồm, tiếng phổ thông của ông ta rất khó nghe, ông ta tỏ ra không tin, theo ông ta biết giây chuyền chip giải mã của TI chính thức hoạt động mấy ngày, trước đó hai bên đâu có hợp tác kỹ thuật, ông ta đoán Ái Đạt nhanh nhất cũng cần 4 - 5 tháng nữa mới đưa ra được máy mẫu.
Trương Á Bình cũng không tin.
Phillips và C-Cube bắt đầu hợp tác từ giữa năm, vì cùng lũng đoạn thị trường, nên cung cấp một số liên kết kỹ thuật cơ sở cho nhà máy lắp ráp, chỉ cần các nhà máy đó không muốn phải đầu tư vào kỹ thuật, thì ắt phải mua mắt đọc của C-Cube và Phillips.
Tin tức này với Ngả Mặc mà nói tuyệt đối không phải tin tức tốt, có nghĩa là khả năng duy nhất uy hiếp Ái Đạt đã bị TI bóp nát.
Đối với Trương Á Bình mà nói lại là tin tức tốt, liên kết kỹ thuật giữa mắt đọc của Phillips và chip giải mã của TI đã khiến Ái Đạt đột phá, có nghĩa là Phillips đã có cơ sở kỹ thuật kết thành đồng minh với TI, làm hắn có chút bực dọc là cái kỹ thuật này nằm trong tay Ái Đạt.
Ái Đạt sẽ không ngốc như Vạn Yến, đem những kỹ thuật này mở cửa miễn phí cho TI và Phillips, trong quá trình tiếp xúc với Trương Khác, Trương Á Bình biết y tuyệt đối không ngốc như thế.
Mặc dù Trương Á Bình tự tin trong vòng ba tháng giải quyết được vấn đề liên kết với chip giải mã của TI, nhưng Sony cũng làm được, ba tháng này cực kỳ quý giá, chỉ cần Phillips đi trước một bước kết thành đồng minh chiến lược đồng minh với TI, sau này chỉ có tập đoàn có thực lực kỹ thuật lớn mới vượt qua được rào cản kỹ thuật do bọn họ cùng lập nên.
Nhân lúc Tô Tân Đông đi tiếp điện thoại, Trương Á Bình vỗ vai an ủi Ngả Mặc:
- Chỉ e Ái Đạt trước khi đưa ra sản phẩm đầu tiên đã móc ngoặc với TI rồi, ông chưa tiếp xúc với Trương Khác đấy thôi, y làm việc rất kín kẽ.
Ngả Mặc có chút thương tâm:
- Người Trung Quốc thích binh bất yếm trá, phải tận mắt nhìn thấy máy mẫu mới tin được.
Trương Á Bình nghĩ Ái Đạt sẽ không lấy thủ đoạn hạng bét ra dọa người, đương nhiên cũng tin mắt thấy mới là thật.
Mặc dù ngồi xe mấy tiếng có hơi mệt mỏi, nhưng lúc này còn đâu tâm tình mà nghỉ ngơi? Đợi Tô Tân Đông về phòng trực tiếp đề xuất muốn đi gặp Trương Khác và Trần Tín Sinnh, đồng thời thuận tiện tham quan máy mẫu Ái Đạt vừa đưa ra.
Đây là chuyện trong dự liệu, Tô Tân Đông liên lạc với Trương Khác trước mặt bọn họ, rồi an bài xe đưa bọn họ tới công ty linh kiện.
Trước khi Trần Tín Sinh tới Hải Châu, Trương Khác nói cho hắn một bất ngờ.
Trần Tín Sinh đúng là bất ngờ lớn.
Sau khi hắn nghiên cứu tính năng của máy mẫu xong, lập tức quyết định nâng ục tiêu của chuyến đi này, nhất định phải chia đôi thị trường với C-Cube mới gọi là thành công.
- Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.
Trần Tín Sinh cười nói:
- Tôi không hi vọng Ái Đạt đem kỹ thuật máy mẫu mở cửa miễn phí cho TI, tôi cũng không thể không thừa nhận, Ái Đạt có thể giúp TI tiết kiệm được chút thời gian.
- Chúng tôi muốn làm mắt đọc của riêng mình...
Trương Khác kéo dãn khoảng cách với người đằng sau, đem ý đồ y nung nấu từ lâu nói ra với Trần Tín Sinh:
- Ti có hứng thú thì tham dự.
Trần Tín Sinh ngạc nhiên nhìn Trương Khác, thầm nghĩ:" Đúng là kẻ đầy dã tâm."
Do không coi trọng thị trường đầu đĩa VCD nên TI thiếu chút nữa để lỡ thời cơ tốt.
Đối với cự đầu công nghiệp điện tử thế giới mà nói, trễ vài thác chẳng khác nào bỏ lỡ.
Dưới sự nỗ lực của Ái Đạt, TI nắm lại cơ hội đó, bọn họ có thực lực nắm cơ hội này càng chắc hơn.
Trương Khác vốn muốn lấy kỹ thuật máy mẫu ra đổi quyền đại lý chip giải mã, sau nghĩ tới thời gian quyền đại lý thực ra rất ngắn, một khi các doanh nghiệp đầu đĩa phát triển lên, chắc chắn vòng qua đại lý Hong Kong, trực tiếp mua của nhà chế tạo.
Sau VCD, Ái Đạt phải phát triển ra sao?
Sau VCD, năm 97 sản nghiệp đầu đĩa trong nước đắc ý làm ra tiêu chuẩn "siêu cấp VCD", nhưng chuẩn nén MEPG - 2 là của người ta, đĩa quang là của người ta, trong nước chỉ đem những thứ của người ta gom góp lại mà thôi, vẫn mau chóng bị DVD đào thải.
Tới thời đại DVD, các doanh nghiệp trong nước càng chẳng có tri thức bản quyền gì, khiến cho tới lúc ít lãi, các cự đầu chế tạo hải ngoại chỉ cần dựa vào bản quyền đã đập chết xí nghiệp trong nước.
Vcd vừa lưu hành trong nước, hải ngoại đã tiến hành triển khai nghiên cứu DVD rồi.
Trương Khác nheo mắt nhìn Trần Tín Sinh, tuy hắn là người Hoa sống ở Mỹ, nhưng hắn sẽ trung thành với ông chủ trước tiên, đó là tố dưỡng cần có của một giám đốc chuyên nghiệp, không cần nói tiền cảnh phát triển kỹ thuật đầu đĩa nữa, Trần Tín Sinh rõ hơn bất kỳ ai.
Trần Tín Sinh quay đầu lại nhìn hai trợ lý của mình đi cùng nhà đầu tư khác của Ái Đạt, một người phụ nữ thành thục vô cùng xinh đẹp tên Tạ Vãn Tình, lòng thầm nghĩ:" Chắc chỉ cần quay lại là y sẽ không thừa nhận đề tài vừa nói đâu, có điều đề nghị của y đúng là vô cùng hấp dẫn"
Trần Tín Sinh bình tĩnh nói:
- Không biết phải hợp tác thế nào mới thích hợp?
Trương Khác để ý nét mặt của hắn, đáp:
- Một năm trước TI ngừng khai phát kỹ thuật đọc ghi đĩa quang do phát đoán sai lầm thị trường, chắc hiện giờ TI đã khởi động lại công tác mà không tiết lộ ra bên ngoài.
Khai phát kỹ thuật đọc ghi đĩa quang tiến tới sản xuất mắt đọc, không cần phải che giấu khách hàng lớn nhất làm gì, Trần Tín Sinh cười thản nhiên:
- Đúng thế tổng bộ có kế hoạch nghiên cứu trở lại.
Trương Khác nói tiếp:
- Không tiến hành khai phát kỹ thuật, tích lũy kỹ thuật của TI sẽ nhanh chóng thành giấy lộn, TI đem tích lũy gần như vứt bỏ đó ra, Ái Đạt cũng sẽ đem kỹ thuật mắt đọc cùng kỹ thuật ứng dụng của máy mẫu ra, cùng lập công ty liên doanh, mỗi bên chiếm một nửa cổ phần, điều kiện ràng buộc duy nhất cả hai không được phát triển kỹ thuật tương quan ngoài công ty liên doanh...
Tức là TI càng coi trọng thị trường tươi đẹp tương lại, càng đầu tư vào công ty liên doanh, còn Ái Đạt có thể cung cấp thêm nhiều nguồn lực thị trường, còn quyền khống chế cổ phần thì không ai tranh đoạt, Trương Khác đề xuất mỗi bên một nửa cổ phần biểu hiện tin tưởng mãnh liệt vào tương lai.
- Xem ra ông Trương đã suy kỹ kỹ càng về việc này, tôi sẽ mau chóng báo lên tổng bộ.
Trương Á Bình khẽ than:
- Phải nói ông là người đầy dã tâm, điều này rất giống ngài Engibous.
Dù thế nào thì đầu đĩa không phải nghiệp vụ chính của TI, cho nên TI sẽ không quá tham lam.
- Ngài Engibous là người như thế sao?
Trương Khác cười:
- Vậy tôi nhìn thấy hi vọng hợp tác rồi. Cho dù hợp tác không phải ngày một ngày hai là thành, để xem kết quả đàm phán giữa TI và C-Cube ra sao.
Máy mẫu dùng chip giải mã TI bất ngờ xuất hiện trước thời hạn làm C-Cube rất bị động, bọn họ gần như không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.
Trương Á Bình sẽ không thiên vị C-Cube, hắn chi muốn xác lập quan hệ hợp tác chiến lược với TI, dựng lên rào chắn kỹ thuật cho người đi sau, đó mới là mục đích chuyến đi này của hắn.
Thái độ của Trương Khác rõ ràng ngả về TI, nhưng biểu thị chấp nhận hiệp nghị đàm phán cuối cùng giữ TI và C-Cube, chiếu theo phân ngạch thị trường của hai bên để mua tỉ lệ chip giải mã tương ứng, nhưng yêu cầu hai bên cung cấp giá ưu đãi.
Từ chỗ Trương Á Bình, Ngả Mặc biết năm sau Ái Đạt rất có khả năng chiếm 40% thị trường đầu đĩa, có nghĩa là mất đi Ái Đạt, C-Cube mất đi 40% phân ngạch, trừ khi bỏ giá lũng đoạn, tiến hành cạnh tranh với TI.
Khi thị trương chỉ có 2 nhà cung cấp lại còn chém giết nhau, đại khái tất cả sẽ không sao hiểu nổi hành vi ngu xuẩn đó, C-Cube không thể bỏ lợi nhuận lũng đoạn, vậy chỉ đành chấp nhận điều kiện chia thị trường với TI.
Tạ Vãn Tình cảm thấy hổ thẹn nhục nhã vô cùng, không ngờ mình lại động tình với Trương Khác, cưỡng ép bản thân tách hai chân ra, nỗ lực để bản thân lắng dịu xuống, thở nhè nhẹ, bình bình nhìn vào lưng Trương Khác.
- Ngài mai chị định làm gì, còn lại đều là chuyện của bọn họ rồi, làm chủ thế nào cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ...
Trương Khác nhìn Tạ Vãn Tình qua gương chiếu hậu,
- Hả?
Tạ Vãn Tình giật mình:
- À, ngày mai là cuối tuần, chị đã hứa đưa Chỉ Đồng đi xem phim.
- Phim gì vậy chị?
Trương Khác nghe nói Tạ Vãn Tình đình ngài mai đưa Chỉ Đồng đi xem phim thì nổi hứng, không biết năm có phim gì hợp với cô bé bốn tuổi, nhìn đôi mắt Tạ Vãn Tĩnh qua gương, cảm thấy tối nay mắt cô đặc biệt sáng, đặc biệt hấp dẫn.
- Chị cũng không rõ lắm, biết tên là Vua sư tử.
Cuối cùng cũng kiếm được để tài phân tán ý nghĩ không nên trong đầu, Tạ Vãn Tình mau chóng khôi phục lại đoan trang điềm đạm, duyên dáng vén tóc mai ra đằng sau:
- Có bạn của Chỉ Đồng ở nhà trẻ xem qua, Chỉ Đồng đòi đi xem, vốn định nhờ Lý Minh Du đưa ba tiểu nha đầu đi xem, nhưng nếu mai có thể nghỉ, chị cũng đi.
Trương Khác nhớ ra rồi, đó là bộ phim hoạt hình lấy cảm hứng từ The Tragedy of Hamlet của Shakespeare, dùng kỹ thuật hoạt họa D tiên tiến nhất thời bấy giờ, phối hợp với bản giao hưởng hành tráng, bối cảnh thảo nguyên Châu Phi nguyên thủy, được gọi là bộ phim hoạt hình thành công nhất trong lịch sử điện ảnh.
Vào năm có vài tác phẩm điện ảnh lớn hợp với nhi đồng bốn năm tuổi xem, từ Vua sư tử hình như còn có Toy Story, công viên kỷ jura, mặc dù không công khai nhập vào trong nước, nhưng chắc Thịnh Thanh có đĩa lậu.
- Chắc là rất hấp dẫn, ba cô nhóc phá phách, hai người các chị có ứng phó nổi không?
Trong ba cô bé, Chỉ Đồng còn đỡ một chút, Tích Dung Tích Vũ rất nghịch ngợm, nhìn thấy đám đông là hưng phất, nhất đinh chạy loạn, Tạ Vãn Tình và Lý Minh Du chắc chắn ứng phó không xuể:
- Ngày mai em cho Phó Tuấn nghỉ phép, để anh ta đi cùng hai chị đưa ba cô nhóc đi xem phim, tránh người ta cho rằng em là ông chủ hà khắc.
- Chị cũng lo...
Tạ Vãn Tình nhoẻn miệng cười, nhìn Trương Khác qua gương chiếu hậu, đợi y nhìn sang gương, mắt Tạ Vãn Tình nhẹ nhàng tránh đi, hưng phấn nghĩ tới buổi xem phim ngày mai.
Tới biệt thự Tiểu Cẩm Hồ, theo thường lệ Tạ Vãn Tình thường mời Trương Khác vào nhà chơi, đêm nay cô có tâm sự khác thường, không dám ở riêng với Trương Khác. Xuống xe nói:
- Nhà cậu của em hôm nay không phải mời khách ở cầu Tứ Phượng sao? Thời gian con sớm, em tới còn kịp đấy, đừng uống rượu nữa, lái xe cẩn thận một chút.
- Tới chỉ còn cơm thừa canh cặn thôi chị ơi.
Trương Khác cười vẫy tay tạm biệt.
Nhìn xe rẽ vào đường chính dần biến mất, Tạ Vãn Tình chột dạ thở phào, trong lòng lại vô cùng buồn bã, cô sao chẳng khát vọng được ở cùng y, nhưng vừa rồi tàn nhẫn bắt y đi.
Tạ Vãn Tình đứng tại lan can gỗ đình viện, xem xét lại tâm tình của mình, hơi sợ mình không ức chế được tình cảm, trước kia biết chuyện Trương Khác và Hứa Tư, còn cảm thấy cảnh ngộ của Hứa Tư thật bi ai, lúc này lại hâm mộ Hứa Tư, cho dù được vỗ về một lúc cũng có thể làm người ta thưởng thức dư vị thật lâu.
oo
Hôm nay cậu làm tiệc chuyển chức, khách sạn Tây Thành cấp bậc quá cao, không cần xa xỉ phô trương như thế, Lương Quân tới Hải Châu đã gần ba tháng coi như đã quen đám người Thịnh Thanh, nên tiệc mừng tổ chức trong nhà hàng của Ngô Thiên Bảo.
Xe tới cầu Tứ Phượng, tín hiệu di động nhấp nháy, Trương Khác không đợi chuông reo đã cầm lấy, một tay điều khiển vô lăng chầm chậm thả dốc, rẽ vào bãi đậu xe, một tay bấm nút nghe, tức thì có giọng líu lo của Chỉ Động:
- Có phải Trương Khác đang nghe điện thoại không?
- Đúng là Trương Khác đang nghe điện thoại của em đấy.
Trương Khác mỉm cười, Chỉ Đồng chưa bao giờ gọi tên y kèm tiền tố anh, chú...v..v.. gì gì đó, làm Tích Dung Tích Vũ học theo đều gọi thẳng tên y.
- Trương Khác, ngày mai đi xem phim với em và mẹ được không?
- Ừ, được!
Trương Khác nghĩ ngày mai cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, phim Vua sư tử tuy rất nổi tiếng, nhưng Trương Khác thời ấy quá tuổi rồi nên chưa xem qua, huống hồ yêu cầu của Chỉ Đồng đâu có dễ dàng từ chối được.
Trương Khác kẹp di động vào đầu và cổ, đóng cửa xe lại, vừa nói chuyện với Chỉ Đồng vừa tới nhà hàng của Ngô Thiên Bảo.
Lúc nãy ăn cơm cùng nhóm Trần Tín Sinh, đều không phải người uống rượu, mà có phải cũng không dễ thể hiện ra ở loại trường hợp đó, cho nên rất mau chóng kết thúc.
Tiệc Lương Quốc Hưng bày thì khác, ông ta vừa tới cục lao động chưa tới nửa tháng, đang trong giải đoạn thăm dò các đầu não trong cục, thêm vào thói ăn nhậu ở cơ quan, bữa rượu này không kết thúc sớm được.
Trương Khác tạm biệt Chỉ Đồng, cất điện thoại vào túi, nhìn thấy cậu cả đang chém giết tưng bừng, quân nhân tửu lượng thường kinh người, cậu cả cũng không ngoại lệ, mặt đỏ bừng bừng, hơi rượu nồng nặc, nhưng không có vẻ say chút nào, len lén đi tới bàn của mẹ.
- Bảo con tới sớm cơ mà, sao giờ mới tới?
Lương Cách Trân trách con.
Trương Khác cười khì, chào mợ, chị họ, và Tôn Lệ, cùng bàn còn có vài họ hàng xa khác, Trương Khác không nhận ra, chỉ gật đầu. Lại tới bên bàn Thiệu Chí Cương, Ngô Thiên Bảo, Thịnh Thanh, Lương Quân, còn chú, cậu và cha cùng chính phó cục trưởng cục lao động ngồi ở bàn chính.
- Tiểu Khác, lại đây ngồi.
Lương Quốc Hưng lúc này mới nhìn thấy Trương Khác, chỉ bình rượu:
- Giúp cậu uống chén rượu này.
Trương Khác không muốn uống thêm nữa, nhưng biết sao được, cậu cả đã rót rượu Khổng Phủ Yến vào chén, Trương Khác muốn nói rượu Khổng Phủ Yến còn khó uống hơn rượu Ngân Đình của Hải Châu, chẳng qua nhờ cái hào quang Tiêu Vương thôi, có điều giờ nói thế chẳng phải tự vả miệng mình?
Cho dù không biết nhiều chuyện thì đầu não các cục trực thuộc thành phố ít người không biết con trai Trương Tri Hành, không chỉ vì các chuyện trước kia, vụ án trường Nhất Trung năm nay khiến phó thị trường uy thế như Vạn Dũng phải ủ rũ rời Hải Châu, các cục tất nhiên quan tâm, trong đó Đỗ Phi, Trương Khác cũng được chú ý.
Bọn họ hoài nghi lần này Tống Bồi Minh kiêm trợ lý thị trường, còn Trương Tri Hành vẫn giữ nguyên vị, không khỏi có quan hệ với việc này.
Tống Bồi Minh đã là bí thư khu ủy, trừ thường ủy thành phố ra thì chức vụ gì cũng không hấp dẫn mấy nữa, nhưng tư lịch ông ta hơi ít, trợ lý thị trưởng mặc dù nhìn qua là phó sở ít trọng lượng nhất, nhưng giúp ông ta dễ dàng vượt qua một rào chắn trên sĩ đồ, như thế Tống Bồi Minh có thể tiếp tục làm bí thư khu ủy tích lũy thêm chính tích tiến vào thường ủy.
Rất nhiều người cho rằng Tống Bồi Minh chuyến này đạp phải cứt chó, Ái Đạt xuất hiện đúng ở khu Thành Nam, làm Đường Học Khiêm đề nghị ông ta kiêm trợ lý thị trưởng, thường ủy thông qua báo lên tỉnh, lệnh bổ nhiệm sẽ mau chóng tới.
Những những người này cảm khái vận may của Tống Bồi Minh, mà không biết ông ta phải lấy tiền đồ chính trị của mình ra mạo hiểm, kiên định ủng hộ Ái Đạt mới có được ngày hôm nay.
Đương nhiên mọi người cho rằng Trương Tri Hành không vui vì Tống Bồi Minh lên làm trợ lý phó thị trưởng, nên không nói ra. Nhưng Trương Tri Hành có Từ Học Bình đứng sau lưng, còn cần lo lắng cho tiền đồ sao? Huống chi nắm trong tay Cty cổ phần Hải Châu, người tầm thường cả đời lên được bước này đã không phải nuối tiếc gì nữa rồi.
Đầu não cục lao động đều muốn kiếm cớ khen Trương Khác, lấy lòng Trương Tri Hành, nhưng phát hiện tìm không ra cái gì khen y, chẳng ai ngốc tới mức đi hỏi thành tích học tập người đứng đầu Tứ đại công tử.
Trương Khác thì phải cấp thể diện cho cậu cả, nên kính rượu lãnh đạo cục lao động, làm không khí bàn tiệc không tới mức lạnh xuống.
Thịnh Thanh ở bên thấy thế nói:
- Khác thiếu gia phải ứng phó với đám cục lao động này thật quá ủy khuất...
Vỗ vai Thiệu Chí Cương, Ngô Thiên Bảo:
- Đi, chúng ta sang hạ gục bọn chúng, tránh chúng hứng trí ép Khác thiếu gia uống qua nhiều.
Lương Quân tưởng Thịnh Thanh nói đùa, không ngờ Thiệu Chí Cương, Ngô Thiển Bảo đứng dậy thật cầm chén rượu đi sang.