Chu Phú Minh phải thừa nhận kiến nghị của Đường Học Khiêm không tệ, ông ta chưa liên hệ với việc bảo vệ thành cổ Sa Điền vì Đường Học Khiêm chưa bao giờ nhắc tới chuyện này trên cuộc họp thường ủy.
Vấn đề này Đường Học Khiêm cũng không trao đổi trước với Chu Phú Minh, trông qua có vẻ giống ý tưởng đột xuất, Chu Phú Minh lại hoài nghi Đường Học Khiêm cố ý, dù ý tưởng tốt nhưng ông ta thấy khó chịu.
Gộp hai cơ cấu so với bổ nhiệm một cục trưởng phức tạp hơn nhiều, cuộc họp không tiện đi sâu thảo luận, nếu không chuyện tiếp theo không còn thời gian nữa.
Cục văn vật ít thứ béo bở, điều này ai cũng biết, hơn nữa lần này thành phố yêu cầu rõ ràng mấy công ty do cục văn vật lập nên phải cắt bỏ, lợi nhuận có được phải nộp lên cục tài chính thành phố, cục văn vật thành canh rau, không còn mỡ màng gì nữa.
Nhưng sát nhập hai cơ cấu làm một thì khác hẳn rồi.
Chuyện sát nhập hai cơ cấu được xác định, vị trí trong cục viên lâm văn vật trở nên vi diệu, song Trương Khác chẳng có tinh lực đi quan sát chi tiết trong đó, thế nào cũng có người đứng ra phát biểu ý kiến thay cho Đường Học Khiêm, rồi cuối cùng là hình thành kết quả để cân bằng các bên.
Nguyên trưởng ban ban quản lý viên lâm Chu Kiện tiến cử làm cục trưởng, Hoàng Trụ Toàn điều tới cục viên lâm văn vật làm phó cục trưởng, chủ quản tất cả nghiệp vụ cục văn vật.
Hoàng Trụ Toàn đi tố cáo làm Vạn Dũng bị điều đi, bất kể nói thế nào, Hoàng Trụ Toàn phá hỏng cân bằng lợi ích của hệ thống kiến thiết thành phố, vì quy tắc ngầm trong quan trường này, ông ta bị bài xích trong hệ thống đó.
Thường mà nói, ủy ban lớn hơn cục, từ vị trí phó chủ nhiệm ủy ban chuyển sang phó cục trưởng có mùi vị bị giáng chức, huống chi Hoàng Trụ Toàn vốn phân quản một mảng béo bở, tới cục viên lâm văn vật nơi ít béo bở nhất, đương nhiên không ai phản đối mà người ta cũng không liên tưởng quá nhiều.
Ban quản lý viên lâm và cục văn vật vốn thuộc hai phó thị trưởng phân quản khác nhau, sau khi sát nhập, Đường Học Khiêm trực tiếp đề nghị do Tống Bồi Minh phân quản, không để trợ lý thị trưởng thành chức danh rỗng.
Tống Bồi Minh sau khi lên làm bí thư khu ủy, kinh tế khu Thành Nam phát triển cực nhanh, năm 94 tổng giá trị công nghiệp trong khu mới đạt 1,2 tỷ, tới năm 95 đã tăng lên 3,3. Từ khu xếp bét, đã vượt qua khu Tân Đông, khu Bắc Quan chỉ kém hơn khu Tây Thành, chính vì biểu hiện của khu Thành Nam kéo kinh tế Hải Châu lên ngang bằng mức độ bình quân toàn tình.
Vào thời đại chính trị kiến thiết kinh tế làm trung tâm, dù Chu Phú Minh cảm thấy không vừa lòng vì Tống Bồi Minh là người của mình cũng không thể từ chối cấp thêm quyền cho ông ta.
Tống Bồi Minh phân quản cục viên lâm văn vật, công tác bảo hộ di sản văn hóa do Hoàng Trụ Toàn chủ quản, Đông Sa Điền thuộc khu Thành Nam, chắn đứng vấn đề có cá nhân hoặc đơn vị nào đột nhiên ra tay với quần thể kiến trúc Đông Sa Điền.
Đôi khi chuyện ở công ty kết thúc sớm, thường Trương Khác không về thẳng nhà, tới nhà mới xem qua, gần đây mẹ y bảy tám phần là ở đó, dù nhà mới không có ai cũng có thể sang nhà Tạ Vãn Tình sát ngay đó chơi.
Tạ Vãn Tình sau tết dương lịch chuyển sang nhà mới, Lương Cách Trân định chuyển tới trước Tết, Trương Tri Phi thì không vội, nhà ông khá rộng rồi lại gần trường học của Trương Mân.
Tối ngày 7 tháng 2, trời đổ tuyết lất phất, vài ngày nữa Hứa Tư sẽ về rồi, nên y luôn kiên trì tự lái xe, tránh sau khi Hứa Tư về đuổi đám Phó Tuấn đi sẽ có hiềm nghi bịt tai trộm chuông.
Băng đĩa quay nhè nhẹ, tiếng ca mang theo thương cảm của Tề Tần truyền ra, có vẻ đẹp thê lương của người cô độc đi trên thảo nguyên hoang vắng, làm người ta buồn vô cớ, nhưng lại trầm tĩnh chân thực, thích hợp một mình nghe trong đêm truyết.
Trương Khác từ năm 93 đã thích nghe giọng ca của Tề Tần, âm thanh cô độc tịch mình đó đã làm bạn với y mười lăm năm, Trương Khác sở dĩ muốn giúp Giang Đại Nhi làm tròn mộng ước cũng là vì nghe ra cảm giác cô độc tịch mịch trong giọng ca của cô, không ngờ dưới dung nhan tuyệt thế và cơ thể hoàn mỹ ấy lại trói buộc một linh hồn cô tịch thanh vắng như vậy.
Năm 95, Tề Tần và Vương Tổ Hiền là hình mẫu cho tình nhân trên thế gian, mùa đông 97 với Trương Khác mà nói là mùa đông tuyệt vọng, khi đó Đường Thanh ra nước ngoài được nửa năm, Trần Ninh còn chưa xuất hiện, chinh phục vài cô gái đều không có cảm giác gì, ngược lại tâm tư càng thêm bấn loạn.
Trương Khác kéo Đỗ Phi đi nghe Tề Tần Hát, y ngồi hàng trên, người bên cạnh ra sức huơ pháo hoa, khi tất cả cùng hô vang:" Vương Tổ Hiền", Trương Khác nhìn thấy giọt nước mắt rõ ràng trong mắt của Tề Tần.
Còn nhớ tới năm 2004, cũng là phải tám năm sau, được xem TV cuộc phỏng vân riêng với Tề Tần, lúc đó cô đã cởi mở nói về chuyện chia tay với Vương Tổ Hiền, Trương Khác còn nhớ xem cuộc phỏng vấn đồ, không ngờ chấn động không nói lên lời, cảm giác thời gian thoi đưa, chớp mắt đã già.
Lái xe xuyên qua khu tập thế cục bưu điện, rẽ qua trạm gác, đây mới thực sự tiến vào khu nhà mới, nhìn nhà có ánh đèn, Trương Khác lặng lẽ dừng xe lại, yên tĩnh ngồi trong xe nghe nhạc chốc lát.
Mang thân thể thiếu niên, nhưng chẳng có trái tim thiếu niên, Trương Khác thường hoài niệm chuyện chưa bao giờ xảy ra, mà chắc sẽ không bao giờ xảy ra, y có cuộc sống mới, mặc dù nhiều gập ghềnh, nhưng không phải không có điều đáng hoài niệm.
Rất lâu sau Trương Khác mới chú ý thấy trước nhà Tạ Vãn Tình đỗ một chiếc xe mới tinh, thân xe màu xám bạc, phong cách thể thao, đường nét hai bên cực kỳ góc cạnh, Trương Khác tức thì nhất ra đó là Volvo trong nước mới sản xuất.
Thời gian qua Trương Khác rất quan tâm tới xe hơi cũng không biết Volvo đã cho ra chiếc S40, một chiếc xe như thế đỗ trước nhà Tạ Vãn Tình, điều đầu tiên Trương Khác nghĩ tới là tên khốn Tạ Kiếm Nam lại tới rồi.
Có điều nhìn qua cửa sổ nhà mình, thấy Tạ Vãn Tình và mẹ đang ngồi nói chuyện, họ chưa chú ý xe của Trương Khác đã đỗ trước nhà, y nghĩ:" Chị Vãn Tình nhất định bị mẹ kéo sang thảo luận trang trí nhà đây mà."
Mấy ngày qua nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, nhà trẻ cho nghỉ sớm, Chỉ Đồng đã quay về tỉnh thành với ông bà nội rồi.
Chỗ ở của Tạ Vãn Tình trừ giúp việc không giống có khach, Trương Khác không khỏi lấy làm lạ, tắt đĩa đi, đẩy cửa xuống xe, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, đột nhiên đi ra ngoài, đầu Trương Khác thiếu chút nữa rụt vào cổ.
Trương Khác đi tới trước cửa ấn chuông, Lương Cách Trân thò đầu ra nhìn, thấy Trương Khác, vừa đi ra mở cửa, vừa hỏi:
- Con không có chìa khóa à?
- Còn chưa chính thức vào ở, lúc nào cũng mang chìa khóa trên người làm gì ạ?
Nhà y trang bị nội thất chưa đầy đủ, nhưng máy điều hòa đã lắp trước, trong phòng rất ấm, Tạ Vãn Tình cởi áo khoác, chỉ mặc áo nhung xanh ngọc, trông trẻ trung hơn nhiều, Trương Khác cười với cô, hỏi:
- Chiếc Volvo đỗ trước nhà chị là của ai thế?
- Tặng em đấy.
Tạ Vãn Tình cười duyên chỉ Trương Khác.
- Tặng em?
Trương Khác chỉ vào mũi mình, hơi nghi hoặc:
- Hôm nay chẳng phải em đã có thể sở hữu xe của riêng mình sao?
Tạ Vãn Tình cười, khuôn mặt rạng ngời êm dịu như vầng trăng.
Trương Khác quay sang hỏi mẹ:
- Hôm nay ngày bao nhiêu ạ?
- Chiếc xe ngoài kia là tặng Tiểu Khác sao, như vậy có chiều nó quá không?
Lương Cách Trân hơi ngạc nhiên:
- May nhờ Vãn Tình còn nhớ sinh nhật của Tiểu Khác, chúng tôi đều quen làm mỳ trường thọ cho nó vào tháng giêng rồi.
Tết năm 96 tới rất muộn, sinh nhật Trương Khác lịch dương là 7 -2 mà chưa tới Tết, Trương Khác quen sinh sinh tổ chức vào ngày âm, căn bản không ý thức được từ hôm nay mình thực sự có thể sở hữu một cỗ xe.
Trương Khác mồm há hốc ra, y định sắp tới tự mua xe ình, không ngờ Tạ Vãn Tình chuẩn bị ình rồi, không ngờ Tạ Vãn Tình sớm chuẩn bị ình rồi, ngạc nhiên hỏi:
- Sao chị biết em thích xe này?
Trương Khác quay đầu sang, thấy lái xe là cô gái đeo kính râm, dù chiếc kính lớn che đi nửa khuôn mặt, nhưng từ chiếc mũi thẳng, cánh môi cong cong, làn da trắng trẻo, hẳn là cô gái dung mạo không tệ, bên cạnh cô ta còn có một cô gái khác, nửa mặt bị cô gái kính râm kia che khuất.
Bên ngoài trời âm u như thế có cần đeo kính râm lái xe không? Trương Khác khẽ nhếch môi.
Hai cô gái cũng nhìn sang, không ngờ là một thanh niên điển trai, trên người còn có chút phong thái nho nhã con cháu thế gia, lại lái xe kiểu rùa bò, cô gái bĩu môi:
- Xí, em còn cho rằng là một ông bác trung niên cơ, lái xe như rùa bò, chẳng lẽ y không biết đường cao tốc có giới hạn tốc độ sao? Ấy...
Cô gái nhìn đồng hồ tốc độ của mình:
- Y có bệnh rồi, lái xe thể thao còn giữ tốc độ ở mức km/h này.
Quay đầu nhìn, gặp đúng lúc Trương Khác mỉm cười kiểu chào hỏi người qua đường, cô gái đó không thể không thừa nhận nụ cười của y khá là làm hấp dẫn, đủ cho tim các cô gái loạn nhịp, nhưng khinh bỉ y trà đạp chiếc VS :
- Mua xe Volvo đi trên đường cao tốc còn đi như rùa bò, người này quá nửa là đồ nhát chết.
Cô gái kính râm cười nói:
- Tử Gia, đừng vì em không đặt được nhóm VS đầu tiên mà đi nói xấu những người lái nó, còn sáu tháng nữa em mới được chính thức có xe của mình, em vội lấy xe nhóm đầu tiên làm gì?
- Em còn muốn chiếc xe thể thao Maserati cơ, nhưng ba em không chịu tài trợ, chỉ đủ mua Volvo, vậy mà không mua được đợt xe VS đầu tiên, chị nói có tức không? Nhìn thấy cái tên này trà đạp nó như vậy, chị nói có tức không?
Cô gái hậm hực nói.
Cô gái kính râm khẽ bật cười.
Mặc dù chỉ nhìn từ bên cạnh, nụ cười của cô gái kính râm rất quyến rũ, cô gái ngồi bên hết sức thanh tú, mặc dù không tính là cực đẹp, nhưng cũng có thể xếp vào hàng mỹ nhân, có điều Trương Khác lòng nhớ tới Hứa Tư, chỉ liếc qua cô gái kính râm một cái, không đặc biệt chú ý nụ cười mê hoặc của cô.
- Trần Tĩnh, y lại dám ngó lơ nụ cười của chị, y có phải là nam nhân không? Chắc là kính râm ảnh hưởng tới việc phát huy sức hút của chị.
Cô gái đưa tay lấy kính trên mặt cô gái kính râm xuống, lộ ra dung mạo tuyệt thế thanh lệ vô ngần:
- Trần Tĩnh, đánh mắt với y một cái... Đúng, dùng chiêu chị lợi hại nhất đi, một tay chống cằm, hất tóc ra đằng sau, xem y có tan xe nát người không?
Cô gái kinh râm cười khúc khích:
- Tử Gia, sao em không sửa được cái tính ác độc đó, người ta chẳng qua chỉ đi chiếc VS trước em mà thôi, em muốn người người ta chết, sau này còn chàng trai nào dám theo đuổi em nữa?
- Xì, em cần nam nhân làm gì?
Cô gái khinh khỉnh nói:
- Em chỉ cần Trần Tĩnh là được.
Đưa tay ra bóp ngực cô gái kính râm:
- Oa, Trần Tĩnh, ngực chị to hơn mùa hè rất nhiều, có phải ngày nào cũng ăn đu đủ hầm sữa không?
- Đừng có thừa cơ bóp chị, chị đang lái xe đấy.
Cô gái kính râm thét lên.
Trương Khác nhìn thấy đúng cảnh cô gái kia sờ ngực cô gái kính râm, còn bóp mấy cái, rùng mình, chân khẽ đạp ga vượt qua, lúc này mới nhìn thấy biển chiếc BMW đỏ là biển Tân Thái.
Tân Thái có cơ sở kinh tế tư doanh tốt hơn Hải Châu, thậm chí là không kém Huệ Sơn, tập đoàn Chính Thái ban đầu phất lên tại Tân Thái, về sau đại bộ phần sản nghiệp chuyển sang Huệ Sơn, nhưng tổng bộ tập đoàn vẫn ở Tân Thái, Tân Thái rất nhiều người lắm tiền.
Cô gái kính râm trông tuyệt mỹ bất phàm, hoặc bà hai của đại gia nào đó, hoặc trong nhà là hào môn mới có thể trẻ như thế có BMW để đi.
Trương Khác thấy chiếc BMW đỏ từ sau tăng tốc đuổi theo, không muốn đua xe với con gái trên đường cao tốc, nhưng bị bọn họ đi song song, cảm giác như bị trêu ghẹo. Thấy phía trước có trạm phục vụ, rẽ vào định nghỉ ngơi một chút, không ngờ chiếc BMW đỏ cũng theo vào.
Trương Khác ngồi trong xe, nhìn chiếc BMW đi vào mà gần như không giảm tốc độ, gương xe gần như sát vào nhau, gác cánh tay lên cửa sổ, nhìn hai cô gái, nhún vai, ánh mắt ý hỏi các cô có chuyện gì.
Cô gái kính râm có vẻ rất bất đắc dĩ bày ra tư thế gợi cảm, tay chống cằm, vuốt mái tóc ra sau, nhìn Trương Khác:
- Anh lái xe tốt lắm.
Kiểu bắt chuyện gì thế? Trương Khác chẳng phải không có kinh nghiệm được cô gái xinh đẹp bắt chuyện, chỉ là ánh mắt của cô gái kính râm có vẻ rất miễn cưỡng, nhìn sang cô gái bên cạnh, hẳn cô ta muốn đuổi theo, nhìn cô ta với ý dò hỏi.
- Anh tới tỉnh thành phải không? Có thể đổi chỗ với anh không, anh sang đây ngồi, tôi lái chiếc VS .
Cô gái nói với giọng bực dọc.
Cô gái kính râm tươi đẹp lộng lẫy như thế, nam nhân bình thường đều không cự tuyệt được, huống hồ chiếc BMW họ lái còn đắt hơn hơn chiếc VS của y, chỉ có điều cô gái kia nhìn thế nào cũng không giống đã tuổi, cầm bằng lái xe của mình ra huơ huơ.
- Anh không biết nói à?
Cô gái trố mắt nhìn Trương Khác, mặc dù cô ta chẳng hứng thú với anh chàng đẹp mã, nhưng đẹp trai như thế mà lại bị câm, ít nhiều làm người ta cảm thấy thương.
Trương Khác gật đầu, lại huơ bằng lái lên.
- Anh muốn xem bằng lái của tôi?
Tử Gia không ngốc:
- Anh sợ tôi lái xe của anh chạy mất à? Chạy mất thì sao, có đại mỹ nữ đền cho anh, anh đâu có lỗ.
Tử Gia ném bằng lái của cô ta sang, Trương Khác cố ý ngẩn ra không bắt, Từ Gia thấy tiếc thay cho y, đẹp trai như vậy, chẳng những câm, còn ngờ nghệch chậm chạp.
Trương Khác khom lưng nhặt bằng lái của cô ta lên, lật xem, y cứ thấy cô gái quen mắt, thì ra là Tạ Tử Gia con gái của Tạ Hán Tĩnh, mặc dù trông rất thanh tú, nhưng có thần thái cứng rắn của Tạ Hán Tính. Nói thế tuổi trên bằng lái này là giả, nhân vật nữ cực kỳ quan trọng sau này của tập đoàn Chính Thái hiện giờ hẳn cùng tuổi với mình, đang học cao trung năm thứ hai.
Nhà họ Tạ thật lắm nhân tài, Tạ Kiếm Nam, Tạ Tử Gia, nếu không có xung đột, thêm vào tài quản lý của Tạ Vãn Tình, đủ hùng bá một phương.
Trương Khác cúi đầu giấu nụ cười, y giả câm chẳng qua chỉ là không muốn để ý tới họ, không ngờ cuộc đời kỳ diệu như thế, y giữ bằng lái của Tạ Tử Gia trong xe, đẩy cửa xuống xe.
Tạ Tử Gia không ngờ sảng khoái như vậy, sửng sốt một lúc mới chạy tới, lúc sượt qua bên người Trương Khác, không nhịn được nhắc:
- Này, tuy anh là người tàn tật nhưng nhắc trước anh một câu, chị ấy…
Quay lại chỉ cô gái kính râm:
- Đai đen Tiệt Quyền Đạo.
Trương Khác cười khổ, chẳng lẽ mình giả câm trông cũng giống hạng động tay động chân với cô gái xa lạ? Ngồi bên cạnh cô gái kính râm, cô ta cười rất thân thiện:
- Tôi tên Trần Tĩnh, Tử Gia tính cách hơi khùng khùng, cô ấy vốn đặt xe VS , không ngờ hết hàng, phải đợi ba tháng sau mới có, muốn lái xe của anh cho đỡ thèm...
Trương Khác khua tay một hồi, đoán cô gái lộng lẫy này không hiểu ý mình, lục túi áo, định xuống xe.
Trần Tĩnh tâm tư rất tinh tế:
- Anh cần giấy bút à? Trên xe cũng có...
Nhoài người tới tìm kiếm, mái tóc bồng bênh tỏa hương thơm dìu dịu, người thiếu chút nữa chạm vào đầu gối Trương Khác, đưa giấy bút cho y.
Trương Khác viết:
- Cô ấy định dạy tôi lái chiếc VS ra sao chứ gì?
Trần Tĩnh cười ngượng, thấy Trương Khác bị câm, rất tự nhiên lộ ra ánh mắt dịu dàng.
Trương Khác cười đáp lại, không biết cô gái này quan hệ ra sao với nhà họ Tạ, thò đầu ra nhìn Tạ Tử Gia, cô ta đã khởi động chiếc VS đi trước.
Trương Khác hơi xót, mặc dù chiếc VS có thể dễ dàng chạy hơn km/h, nhưng xe mới tinh phóng như thế, làm người ta rất xót, cả cô Trần Tĩnh bên cạnh y cũng chẳng coi chút tốt độ đó ra gì, hình như cô ta đi giày da không cảm giác được lực phản hồi của chân gia, đạp một phát tới đáy luôn.
Trương Khác nhìn nhìn rào phân cách bên đường lùi về sau vùn vụt như tia chớp, tim hơi thắt lại, , ai nói nữ nhân không có người điên cuồng, sớm biết thế này đã chẳng giả câm đổi xe.