- Mấy hôm trước chẳng phải em xem tạp trí của Volvo sao? Vừa vặn Volvo đưa ra xe thể thao bốn cánh đầu tiên, chị liền nhờ bạn học ở Châu Âu đặt một chiếc.
Trương Khác vỗ đầu, cười:
- Cám ơn chị Vãn Tình, có điều nếu biết chị sẽ tặng xe cho em thì em đã xem tạp chí của Lamborghini rồi.
- Lamborghini.
Lương Cách Trân nhẩm lại một lần:
- Đó là xe gì?
Tạ Vãn Tình cười nhìn Trương Khác, trong ánh mắt thoáng qua một thứ tình cảm không thể thể hiện trước mặt Lương Cách Trân, giọng nhỏ nhẹ:
- Em sẽ không thích loại xe đó.
Với tính cách của Trương Khác đúng là không thể lái chiếc Lamborghini tạo hình cực phong cách ra ngoài, cũng không thể thể hiện tốc độ lên tới 300 km trên giờ của nó trên đường cao tốc.
Gặp hai tai nạn xe cộ rồi, với Trương Khác mà nói, tính năng an toàn là quan trọng nhất, chỉ có điều Volvo trước chiếc S40 có rất ít xe bắt mắt, Trương Khác ném chìa khó xe y lái tới ẹ, nói:
- Mẹ vừa lấy bằng lái phải không? Lát nữa mẹ tự lái xe về, con và chị Vãn Tình đi thử xe mới, nói không chừng sẽ cùng chị Vãn Tình uống rượu mừng sinh nhật bên ngoài.
- Muộn thế này rồi còn thử xe uống rượu cái g..
Lương Cách Trân chưa nói xong Trương Khác đã kéo tay Tạ Vãn Tình ra ngoài, chỉ biết lắc đầu, lại không dám một mình lái xe về, gọi điện cho chồng tới đón. Kỳ thực nhà mới đã bố trí tàm tạm rồi, buổi tối có thể ở lại, nhưng phải chọn ngày mới có thể chính thức vào ở.
Tạ Vãn Tình giúp Trương Khác cắm chìa khóa vào ổ, Trương Khác vặn chìa, nghe tiếng xe khởi động khe khẽ, ngửi mùi da thuộc mới, xoay vô lăng lái xe khỏi Tân Cẩm Viên.
Đêm đông giá rét, dù còn chưa khuya lắm nhưng trên đường đã không còn người đi, chỉ có tiếng động cơ xe êm êm, Trương Khác cháy xe lên đường Thành Sơn tăng tốc lên, S40 không nổi bật ở tốc độ, nhưng cũng lên tới được 200 km/h, rất hợp ý Trương Khác.
- Cám ơn chị Vãn Tình.
Trương Khác dừng xe bên lề đường, đỗ dưới một cột đèn đường đã hỏng, ánh đèn từ xa chiếu tới rất mờ, Trương Khác hỏi:
- Có cần em cho chị mượn vai một lúc không?
Tạ Vãn Tình hé môi cười ôn nhu không nói, nhích người về phía Trương Khác, dựa lên vai y.
Trương Khác mở cửa trên nóc xe ra, điều chỉnh chỗ ngồi thấp xuống, hai người ngả người nằm song song, có thể ngắm ánh trăng trong mát bên người, hai cơ thể dựa vào nhau, không cảm thấy lạnh.
Đã quen với ánh sáng yếu, Trương Khác quay sang nhìn nhìn khuôn mặt kiều diễm của Tạ Vãn Tình, cô mặc chiếc áo xanh ngọc trẻ trung hơn rất nhiều, trong tươi trẻ chứa quyến rũ thành thục, như quả đào chín mọng, chỉ nhìn đủ giải cơn khát.
Cảm giác được Trương Khác nhìn mình, Tạ Vãn Tình cũng quay đầu sang, đôi mắt sáng chứa tình cảm êm dịu, không hề có tình dục bừng bừng thiêu đốt, trong đáy lòng chứa đầy cảm giác ôn nhu khó nói thành lời, giống như chút sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng.
Tạ Vãn Tình rất thích cảm giác này, cô không phải lo ngọn lửa tình dục bừng cháy không áp chế nổi sẽ thiêu đốt tất cả những gì cô đang có.
Trương Khác đưa tay ra, lót dưới cổ Tạ Vãn Tình, để cô gối đầu lên tay, ngửi hương thơm dễ chịu tỏa ra từ trên tóc cô, không hỏi ý loạn tình mê, quay mặt cô sang, hôn nhẹ lên cánh môi đỏ mọng.
- Ba mẹ em chẳng quan tâm tới sinh nhật em, em chưa bao giờ nhận được một món quà sinh nhật đúng nghĩa.
- Vậy mỗi năm chị sẽ tặng cho em một món quà sinh nhật.
Tạ Vãn Tình ngửi mùi nam nhân nồng nồng của Trương Khác, hơi thở hơi loạn, đặt tay lên ngực y, cảm thụ tim y đang đập mạnh mẽ, nói:
- Người khác đều nhớ sinh nhật lịch âm của em, vậy chị chuyên môn nhớ lịch dương nhé.
Thời tiết thật kỳ quái, chập tối trời lất phất tuyết, sau 10 giờ tối, tuyết ngừng lại, ánh trăng trong mát chiếu xuống như đêm rằm.
Trương Khác nhìn ngắm Tạ Vãn Tình, nhìn cánh mỏng kiều diễm ướt át, càngnhìn càng mỹ lệ, không khỏi trong lòng ngứa ngáy, muốn làm chuyện gì đó với cô, luồn tay vào trong áo khoác Tạ Vãn Tình, ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, cơ thể thành thục của Tạ Vãn Tình nhờ chăm tập luyện vẫn giữ trạng thái cực kỳ hoàn mỹ, đầy đặn đầy nhục cảm, da non mịn, nhưng thiếu nữ chăng thể vì được.
Trương Khác khẽ khẽ cù cô, Tạ Vãn Tình chẳng cảm thấy ngứa, mà là cảm giác khác lặng lẽ bùng lên, cô chưa bao giờ thấy cơ thể mình lại mẫn cảm như thế, không kìm được quay sang vùi mặt vào dưới cổ y, cảm thụ bàn tay y vuốt ve cơ thể mình, cảm thụ ngực mình vẫn thật tròn căng, cảm thụ eo mình vẫn thật thon gọn, da mình vẫn còn mịn màng, đặt tay y cách y phục đặt lên ngực mình... Đã nói làm hồng nhan tri kỷ, không cho bàn tay y mò xuống dưới.
Di động chớp sáng, Trương Khác nhìn màn hình, là số Hong Kong, thè lưới nói với Tạ Vãn Tình:
- Điện thoại của Hứa Tư.
Rút cánh tay bị Tạ Vãn Tình nằm tới phát tê, ấn núi nghe:
-... Ừ, Hải Châu có tuyết, nhưng ngừng rồi, trăng đẹp lắp...Chị đã chuẩn bị xong chưa... Máy bay ngày mai mấy giờ... Được em sẽ tới tỉnh thành đón chị, chị Vãn Tình mua cho em một chiếc xe mới... A, chị cũng đặc biệt lên phố chọn quà cho em, tốt quá, em vừa khóc lóc kể lể với chị Vãn Tình chẳng ai quan tâm tới sinh nhật.. Chị cũng chuyên môn nhớ sinh nhật dương lịch của em à...
Trương Khác vỗ tán, một chữ "cũng" làm lộ Tạ Vãn Tình, quay sang nhìn Tạ Vãn Tình, cô giống đứa bé, người cuộn lại, chắp hai tay đặt dưới má làm gối, Trương Khác đưa điện thoại cho cô.
Tạ Vãn Tình lắc đầu, cô không có dũng khí nói chuyện với Hứa Tư vào lúc này, cho dù ở bên cạnh Tạ Vãn Tình, y vẫn nhớ Hứa Tư da diết, hỏi hết chuyện này tới chuyện khác, tới khi tay cứng đờ vì lạnh mới chịu cúp điện thoại.
- Hứa Tư cũng nhớ sinh nhật dương lịch của em à?
Tạ Vãn Tình nhỏ giọng nói:
- Vậy chị không tranh với cô ấy nữa, sau này em mừng sinh nhật với Hứa Tư ấy.
- Đúng thế, có điều chị ấy nói về rồi sẽ cùng chị tổ chức sinh nhật bù cho em.
Trương Khác nắm tay Tạ Vãn Tình:
- Thường ngày chẳng ai chú ý, đột nhiên thành nhất vật trung tâm làm em không quen.
- Đồ ranh ma, chẳng biết sau này còn bao nhiêu thiếu nữ giúp em tổ chức sinh nhật.
Tạ Vãn Tình nghĩ, có lẽ Hứa Tư đoán ra được quan hệ giữa cô và Trương Khác, như cô nhìn ra quan hệ giữa Hứa Tư và Trương Khác vậy, đó là điều khó tránh khỏi, hơn một năm qua, cô rất thân với Hứa Tư, chắc tâm tư của mình cũng lọt vào mắt Hứa Tư rồi, chẳng biết Hứa Tư nghĩ gì, Tạ Vãn Tình thấy má hổi, bùi ngùi nói:
- Nếu quá nhiều người chị không tham gia đâu.
Trương Khác gãi đầu, nhớ sinh nhật đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, lúc đó còn ở tỉnh thành chưa về Hải Châu làm việc, Đỗ Phi kiến nghị y mời hết bạn gái từ khi lên đại học tới, Trương Khác tưởng tượng khung cảnh quá tráng liệt nên thôi. Quay về năm 94, định một lòng sống thành thực, ai ngờ vẫn gây ra lắm khoản nợ tình như thế.
Tạ Vãn Tình cho tay vào áo khoác Trương Khác sưởi ấm, thì thầm nói:
- Em đó, quá hấp dẫn, chỉ cần các cô gái lớn gan một chút sẽ không kìm được muốn quyến rũ em.
Nghe Tạ Vãn Tình nói thế, Trương Khác nhớ tới Tôn Tĩnh Mông, cô gái đáo để đó y không dám chủ động trêu ghẹo vào, phong lưu cũng đành, nợ phong lưu thì rất đau đầu.
Trước đó Trước Khác nói muốn tìm nhà đầu tư Hong Kong phá liên doanh của SamSung và Hương Tuyết Hải, Diệp Kiến Bân bảo y có thể tìm Tôn Tĩnh Mông trao đổi. Trương Khác tất nhiên không tìm Tôn Tĩnh Mông, nhưng chú ý nghe ngóng bối cảnh của cô ta.
Nhà họ Tôn và tập đoàn Gia Tín Hong Kong có quan hệ rất mật thiết, Tôn Thượng Nghĩa cha của chị em Tôn Tĩnh Mông là phó tổng giám đốc của tập đoàn Gia Tín, nhưng thực sự có quan hệ là mẹ của Tôn Tĩnh Mông là con gái Cát Cảnh Thành chủ tịch tập đoàn Gia Tín.
Tập đoàn Gia Tín khống chế Cty thực nghiệp Gia Tín là xí nghiệp chế tạo điện tử gia dụng lớn nhất Hong Kong, nhưng mấy năm qua, xí nghiệp điện tử trong nước quật khởi, điện tử Nhật Hàn cực kỳ hưng thịnh, thị trường Hong Kong qua chật hẹp, thực nghiệp Gia Tín so với công ty mẹ tập đoàn Gia Tín đúng là khác nhau như trời với đất.
Thật không ngờ Tôn Tĩnh Hương có xuất thân tốt như vậy lại cam tâm âm thầm đứng sau lưng Diệp Kiến Bân, hành vi của nữ nhân không thể dùng lý trí mà phân tích được.
Cứ như thế, hai giờ đi xe còn lại trong kế hoạch chưa tới một tiếng đã xong, qua cổng đường cao tốc, Trương Khác mặt trắng bệnh, hai cô ả này sao không sao không đi đua F?
Chẳng phải Trương Khác chưa từng phóng xe với tốc độ cao, chỉ là y không quen Trần Tĩnh, không yên tâm về tay lái của cô ta, chẳng may sơ xuất gì, dù ngồi trong BMW, có giữ được mạng hay không chỉ /.
Dừng lại ngoài trạm thu phí được cao tốc đổi xe, Tạ Tử Gia thấy Trương Khác mặt tái nhợt, từ khi biết y bị câm, không nỡ trêu y nữa, chỉ nói:
- Lái VS là phải như vậy.
Trương Khác khua tay loạn xạ, còn định vờ vịt lấy giấy bút ra giao lưu thì di động của Tạ Tử Gia vang lên, cô ta nhận máy nói:
- Lục ca, anh lái xe tới cổng đường cao tốc đón bọn em... Bọn em qua trạm thu phí rồi … sao nhanh thế á? Quan trọng là bọn em chậm bao giờ chưa?... Anh yên tâm, em giúp anh trông coi Trần Tĩnh tốt lắm, nếu có người muốn làm quen phải xem thực lực mới được.... Anh có muốn nói chuyện điện thoại Trần Tĩnh không, ừ, bọn em thuận đường tới đường Thanh Sơn gặp anh...
Tạ Kiếm Nam đứng thứ sáu trong bối phận của bọn họ, nghe giọng điệu của Tạ Tử Gia thì cô gái kính râm và Tạ Kiếm Nam có mắc míu với nhau, Trương Khác không kìm được quay lại nhìn cô gái xinh đẹp lộng lấy tên Trần Tĩnh, cô ta cũng cười dịu dàng với y.
Trương Khác ngồi vào xe, tuyết bắt đầu đổ xuống như lông ngỗng, y muốn tới sân bay phải theo đường Thanh Sơn, theo sau chiếc BMW đỏ, thấy chiếc Cherokee từ đối diện đi tới, Tạ Kiếm Nam đưa tay ra vẫy, hắn không nhìn chiếc Volvo đằng sau.
Trương Khác dậm ga, đi song song với chiếc BMW, từ gương chiếu hậu thấy Tạ Kiêm Nam vòng qua dải phân, không để ý tới hăn, vẫy tay tạm biệt Tạ Tử Gia và Trần Tĩnh, tăng tốc vọt đi, y không muốn chạm mặt Tạ Kiếm Nam.
Tạ Kiếm Nam thấy hai chiếc xe đi song song một đoạn, lái xe đuổi theo, cách cửa sổ hỏi Trần Tĩnh:
- Vừa rồi là ai?
- Một tên câm, lại nhát gan, bọn em gặp giữa đường.
Tạ Tử Gia thò đầu ra nói:
- Lái VS mà đi như rùa, em nhìn mà ngứa mắt, qua trạm phục vụ Hoàng Cương đổi xe với y, y ngồi với Trần Tĩnh, đồ nhát chết xuống đường cao tốc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa nôn cả ra.
Trần Tĩnh đẩy Tạ Tử Gia một cái, cười:
- Rõ ràng là em bắt nạt người ta, còn nói xấu người ta.
Xe Trương Khác còn chưa có biển số, năm chỉ cần mang hóa đơn mua xe bên người, xe mới không biển cũng không phải là vấn đề lớn, Tạ Kiếm Nam không hỏi thêm chỉ là một tên câm lái xe thể thao đi tốc độ rùa bò trên đường cao tốc, chuyện này bản thân nó đã kỳ quái rồi.
oo
~Do qua trạm phục vụ Hoàng Cương tốc độ xe cực nhanh, Trương Khác đến sân bay sớm hơn dự kiến một tiếng, đỗ xe bên đường ngăn ngoài đường băng, nơi này cỏ cây rậm rạp, nghe tiếng tuyết rơi rào rào bên ngoài, Trương Khác chọn mấy đĩa CD của Tề Tần, thử gọi điện cho Diệp Kiến Bân, vừa khéo hắn ở tỉnh thành, hỏi hắn Hải Thái có phải gần đây có động tĩnh gì lớn trên tỉnh.
- Đây là số tỉnh thành của cậu, cậu ở tỉnh thành à?
Diệp Kiến Bân mừng rỡ:
- Tên tiểu tử cậu tới mà không nói trước một tiếng, nếu không phải hôm nay có tuyết thì tôi đã đi Thượng Hải rồi.
- Chẳng phải muốn cho anh một niềm vui bất ngờ sao?
- Thôi đi, vui bất ngờ quái gì, nếu không phải đột nhiên cậu nhớ tới chuyện Hải Thái nói không chừng đã chẳng nhớ tới tôi, sao lại rảnh hỏi tới Hải Thái?
Trương Khác đem chuyện giả câm kể lại, Diệp Kiến Bân cười như điên:
- Tên tiểu tử cậu thất đức quá đấy, không sợ con nhóc họ Tạ biết được lột da cậu à? Mấy ngày qua không xem báo tối Đông Hải à, Hải Thái chuẩn bị bách hóa chuyên bán đồ điện tử thử hai ở tỉnh thành, chuẩn bị lâu rồi, định thử kinh doanh trước tết, Tạ Kiếm Nam gần đây luôn ở tỉnh thành, Hải Thái tựa hồ có ý chuyển tổng bộ tới đây.
- Tốc độ của Hải Thái nhanh quá nhỉ, đây đã là cửa hàng thứ năm trong năm qua của bọn họ rồi.
Chỉ nửa năm hai cái ở Huệ Sơn, một cái ở Tân Thái, hai cái ở tỉnh thành, Thịnh Hâm hành động sớm hơn chúng mà mới chỉ có sáu cửa hàng. Chuỗi cửa hàng điện gia dụng trước khi hình thành quy mô chiếm dụng tài chính cực lớn, không chỉ tiền thuê điểm điểm, tiền mua hàng cũng tốn tiền.
Diệp Kiến Bân nghe ý kiến của Trương Khác, đặt chuỗi cửa hàng trọng điểm tại Thượng Hải, Chiết Giang, tránh thời kỳ đầu xung đột trực tiếp với Hải Thái.
Tán gẫu với Diệp Kiến Bân một lúc, hắn bảo Trương Khác tới tìm mình, Trương Khác nói hôm nay không được, Diệp Kiến Bân đoán ra hôm nay Trương Khác tới đón Hứa Tư, cười nói:
- Được, không tới gặp tôi thì thôi, nếu cần tôi cấp chỗ cho hai người dâm loạn, tuyết lớn thế này hai người không về được Hải Châu đâu.
Không biết Hứa Tư có liên lạc với em gái không, nếu Hứa Duy biết Hứa Tư đêm ở tỉnh thành, vậy cơ hội hai người ở riêng với nhau coi như xong.
Ba giờ chiều, trời u ám như hoàn hôn, ánh đèn đường băng lập lòe, máy bay lên xuống đều mơ hồ, chẳng phân biệt nổi đau là máy bay từ Thâm Quyến tới.
Thấy thời gian sắp tới, Trương Khác tới sảnh tiếp đòn chờ, trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa, cách tường kính nhìn rõ ràng lữ khách, nhìn thấy Hứa Tư đang đợi ở băng truyền lấy hành lý.
Trái tim Trương Khác như nhảy khỏi lồng ngực, càng tới gần hình bóng người con gái y yêu thương sâu sắc ấy, tim càng đập thình thịch, không kìm được nhung nhớ, từ đằng sau ôm chặt lấy Hứa Tư, cằm đặt lên vai cô, thì thầm:
- Có nhớ em không?
Hứa Tư quay người lại, ánh mắt mê ly mà quyến rũ, bốn mắt chạm nhau, không gian thời gian như tạm thời dừng lại.
Hứa Tư mặc áo khoác lông màu trắng sang trọng, mặc váy màu vằn da báo táo bạo, giày bốt cao gót tôn lên chân ngọc thon thả quyến rũ, mái tóc đen mượt mà xõa xuống hai vai, làm nổi bật cần cổ ngọc ngà, người cao ráo cân xứng, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra một sức quyến rũ đầy dụ hoặc lại không hề khiến người ta cảm giác có chút lẳng lơ phóng đãng nào.
Cô vừa bước ra chỗ lấy hành lý đã có rất nhiều anh chàng chỉnh trang lại định tới lấy cớ giúp đỡ người đẹp để tiếp cận, nhưng Trương Khác vừa xuất hiện, rất nhiều người từ bỏ ý định của mình, tiếc nuối nhìn mỹ nhân một cái rồi quay đi, khỏi làm trái tim thêm tổn thương.
Đôi mắt Hứa Tư mắt tràn ngập niềm vui lẫn hạnh phúc, thỏ thẻ hỏi:
- Đợi lâu rồi phải không?
- Không lâu, mười giờ mới xuất phát từ nhà, trước đó nhớ chị, chẳng làm nổi việc gì.
Trương Khác nhìn không chớp mặt diễm tuyệt thiên hạ ấy, chỉ sợ nhìn thiếu một cái nào uổng phía cái đó, tình cảm kích động mãnh liệt này, người khác không thể làm y cảm thụ được, từ đôi mắt của Hứa Tư, cũng nhìn ra được nhung nhớ đè nén của cô.
Trương Khác và Hứa Tư nắm lấy tay nhau mười ngón tay đan chặt một chỗ.
- Buổi tối tôi phải ăn cơm với Tiểu Duy...
Hứa Tư áy náy nói nhỏ.
- Cùng ăn cũng được mà, dù sao chúng ta cũng cần chỗ ăn cơm.
Trương Khác lấy hành lý giúp Hứa Tư từ băng truyền.
- Lại còn được gặp minh tinh quảng cáo Giang Đại Nhi nữa chứ.
Hứa Tư cười tủm tỉm hỏi:
- Vườn hoa hồng ở Tượng Sơn bao giờ thì nở hoa?
Thì ra Tạ Vãn Tình chuyện gì cũng kể hết cho Hứa Tư rồi, Trương Khác cười khổ:
- Thực ra em muốn làm vườn bách thảo ở đó, hiện giờ không có nhiều thời gian, chỉ trồng ít hoa cỏ, đại hai ba năm nữa chị có thể tới đó xem rồi.
Trong cặp mắt đố kỵ chiếu theo đằng sau, Trương Khác và Hứa Tư thân mật năm tay nhau ra ngoài, cho hành lý vào cốp xe.
Vừa lên xe, Hứa Tư vươn người tới, hôn nhẹ Trương Khác một cái, tạm xoa dịu chút khao khát dồn nén từ lâu.
Trương Khác đâu chịu chỉ có thế, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt đẹp của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng, tay run run sờ lên bờ môi mềm mại và mọng nước, gọi khẽ:
- Chị Hứa Tư, em nhớ chị nhiều lắm..
- Tôi cũng thế...
Hứa Tư đắm đuối nhìn y, nhu tình tràn ngập trong mắt, lời thẽ thọt chưa dứt, Trương Khác đã đặt lên môi cô một nụ hôn thật nồng nàn, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau trong men say bất tận, đem hết tương tư, quyến luyến gửi gắm vào nụ hôn dài triền miên.