Từ sân bay trở về thành phố, Trương Khác lái xe rất chậm, một tay cầm vô lăng, một tay nắm tay Hứa Tư, hưởng thụ hạnh phúc tĩnh mịch.
Chiếc VS 40 thời đó là chiếc xe thể thao rất phong cách, Trương Khác lại lái chậm như thế, nên càng bắt mắt. Xe mới chưa có biển, người đi đường hiển nhiên coi người lái xe thành mới tập lại, bụng không tránh khỏi rủa thầm: Mới tập lại còn đi xe ngon như thế.
Trương Khác chẳng qua chỉ muốn thời gian ở bên Hứa Tư được nhiều hơn một chút, mãi tới 5 giờ mới đến được Đại học Đông Hải, lúc này tuyết vẫn chưa dừng, xuống xe, Trương Khác cởi áo ngoài khoác lên người Hứa Tư:
- Chị ở Hong Kong lâu rồi, chắc là quên cái lạnh ở nội địa phải không?
Cái áo lông màu trắng của Hứa Tư đẹp thì đẹp đấy, nhưng căn bản không đủ ấm.
Hứa Tư thấy Trương Khác chỉ mặc một chiếc áo gió, bên trong chỉ có áo len mỏng, y phục ít hơn cả cô, lòng cảm thấy ngọt lịm, khoác một lúc rồi trả lại áo khác cho y:
- Tôi tới túc xá của Hứa Duy mượn áo mặc là được.
Hôm nay là cuối tuần, lại gần kỳ nghỉ, đám ong bướm hoạt động càng tích cực, ba quản lý túc xá họ Trương mang cái ghế đặt trên đường qua phòng quản lý, mắt gườm gườm nhìn người qua lại, trừ khi Trương Khác biến thành ruồi nếu không đừng hòng bay vào được, đành để một mình Hứa Tư vào tìm đám Hứa Duy.
Khi Hứa Tư cùng nhóm Hứa Duy đi ra, cô mặc đã khoác thêm một chiếc áo choàng dài màu tím, Giang Đại Nhi cũng ở túc xá, theo ra cùng.
Lúc này đã tới giờ cơm tối của ĐH Đông Hải, rất nhiều chàng trai đứng đợi ngoài ký túc xá nữ đưa bạn gái đi ăn cơm, thấy Hứa Tư và Giang Đại Nhi đi sóng vai bên nhau, tức thì nhìn như ngây dại, không ít anh chàng tội nghiệp bị bạn gái thưởng cho cái véo tai đau điếng, sau đó chạy *** ton đằng sau xin lỗi trông tới tối nghiệp, nhưng còn thi thoảng quay đầu lại nhìn trộm hai đại mỹ nhân, đúng là đánh chết cái nết không chừa...
Giang Đại Nhi lúc này sớm đã nổi danh khắp ĐH Đông Hải, nếu làm điều tra trong hai mấy cơ sở đào tạo đại học ở tỉnh thành, độ nổi tiếng không hề kém các minh tinh đang nổi.
Trương Khác vội dựng cổ áo lên, rồi chui vào trong xe, đứng cùng năm mỹ nhân, trong đó có ba cái mầm họa siêu cấp, không làm người ta hận chết mới lạ.
Không giống như mùa hè, thời tiết này mọi người mặc y phục dầy cộp, may mà bốn cô gái ngồi sau luôn giữ được hình thể không tệ, cho nên không chật lắm, Trương Khác lái xe tới nhà khách trường trước, đặt hành lý vào phòng, còn gọi Chu Tiểu Quân, hắn tới rất nhanh.
Lâm Băng cũng có bạn trai, là anh chàng học cùng khoa với bọn họ, còn là đồng hương với cô, Trương Khác bảo Lâm Băng gọi cả hắn tới, thế là xe không còn đủ chỗ nữa, mọi người gửi xe trong bãi, đội tuyết đi bộ tới ngõ Học Phủ ăn cơm.
Đại học đã gần như lục tục cho nghỉ rồi, đáng lẽ rất nhiều sinh viên lúc này túi đã trống không, nhưng người còn dư tiền thì quá nửa sẽ tiêu trong khoảng thời gian cuối cùng này, vì thế ngõ Học Phủ nằm giữa ba trường đại học rất là náo nhiệt, trong học viện âm nhạc có rất nhiều cô gái con nhà giàu, chỗ ăn tiêu đắt đỏ ở ngõ Học Phủ đã bị bao hết rồi.
Ngõ Học Phủ là con ngõ lâu đời, hai bên đường là tòa nhà Châu Âu hai ba tầng kiểu cổ, mang phong cách Bavaria, song viện tử đằng sau lại có phong cách tứ hợp viện, đúng là điển hình của kiến trúc đông tây kết hợp mỗi tội là hơi cũ kỹ.
Đám Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến đề nghị ăn lẩu, Trương Khác không thích, vì ăn xong trên người sẽ toàn mùi thức ăn, nhưng thấy Hứa Tư có vẻ thích ăn lẩu nóng hầm hập, tất nhiên là thuận theo ý cô, bọn họ lền chọn một phòng bao lớn, không lâu sau bạn trai Lâm Băng tới, là anh chàng trắng gầy, ngoài áo khoác còn quấn khăn quàng cổ, rất có khí chất văn nghệ, tỏ ra rất thân quen với đám Hứa Duy.
Hứa Tư xa nhà lâu ngày nói chuyện với em gái không dứt, ăn bữa lẩu mà tốn gần hai canh giờ, Trương Khác và hai chàng trai còn lại uống rất nhiều bia, nhân lúc y đi nhà vệ sinh thì Chu Tiểu Quân tranh trả tiền trước.
Gia cảnh Chu Tiểu Quân vốn khá, hiện lại điều tới chính phủ tỉnh làm việc, thu nhập hơn đám sinh viên Hứa Tư nhiều, ở chính phủ tỉnh hắn mới chỉ là mượn dùng, mục tiêu của hắn là muốn nghĩ cách chuyển hẳn sang, cho nên cần Trương Khác nói giúp, sao chẳng ân cần lấy lòng?
Ăn tối xong Chu Tiểu Quân đề nghị tới quán bar một lúc, gần kỳ nghỉ đông, túc xá không quản lý quá nghiêm, không nhất thiết phải về đúng giờ đóng cửa túc xá, đám Hứa Duy đều đã thi xong rồi, cũng muốn thả lỏng một chút.
Rời khỏi quán lẩu, mọi người thương lượng xem đi đâu, ngõ Học Phủ có rất nhiều quán bar, Lệnh Tiểu Yến hăm hở đề nghị:
- Tới 1978, ở đó rất có cảm giác...
Trương Khác không thể nói là không đi được, đành dựng cổ áo cao lên theo sau bọn họ vào 1978, thấy Tôn Tĩnh Hương điềm đạm đứng sau quầy bar, liền vẫy tay rồi mau chóng rụt về, Lệnh Tiểu Yến rất tinh mắt, đợi ngồi xuống bàn hỏi Trương Khác:
- Cậu quen bà chủ quán bar à?
Trương Khác không muốn phá hỏng chỗ riêng tư của Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương, tỉnh queo nói:
- Nhìn thấy mỹ nữ tôi đều chào hết, xem tôi khá có sức hấp dẫn, lát tới bắt chuyện xem sao.
Khiến năm cô gái đồng loạt ném cho năm cái lườm sắc lẻm.
"Cộp!" Một chai bia Budweiser nện xuống bàn, cầm chai bia là một bàn tay thon nhỏ trắng trẻo, Trương Khác ngạc nhiên ngẩng đầu lên thấy Tôn Tĩnh Mông đang cúi xuống nhìn mình:
- Có phải là lần này cũng vờ như không quen biết không?
Tôn Tĩnh Mông mặc trang phục của phục vụ tạp dề màu cà phê nhạt còn có riềm hoa màu tím, vẫn phong cách trang điểm theo phong cách dữ dằn, chẳng lẽ cô gái này không biết vẻ đẹp tự nhiên của mình mê người ra sao? Nhưng nếu gặp trước cô ta đứng ở cửa, Trương Khác nhất định kéo mọi người sang quán khác.
Hứa Tư và đám Hứa Duy ngạc nhiên đồng loạt nhìn Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông.
- Tĩnh Mông, chị quen Trương Khác à? Sao chị quen cậu ấy?
Giang Đại Nhi hỏi, thời gian qua cô luyện tập ở học viện âm nhạc, thường xuyên gặp Tôn Tĩnh Mông ở phòng vũ đạo, còn là Tôn Tĩnh Mông chủ động bắt chuyện với cô, không ngờ lại quen Trương Khác.
Tôn Tĩnh Mông đáp rất ám muội:
- Coi như là quen, nhưng thi thoảng lại vờ không quen...
Trương Khác vuốt mũi, thật không biết phải giới thiệu Tôn Tĩnh Mông ra sao, nhưng y cũng kinh nghiệm rồi, dễ dàng hóa giải trò ác của Tôn Tĩnh Mông, mỉm cười nói:
- Con gái nhà hào phú, lưu lạc tới quán bar làm phục vụ, tôi cứ vờ như không quen thì tốt hơn.
Đám Hứa Duy nghe thế liền vỡ lễ, trong mắt các cô, Trương Khác là con cháu nhà phú quý, nên quen biết Tôn Tĩnh Mông là quá bình thường.
Trương Khác khẽ chọc tay Hứa Tư, bảo cô theo mình tới quầy bar:
- Chúng ta qua chào hỏi một chút.
Đám Hứa Duy chỉ coi như chuyện giao tế công việc nên không nghĩ nhiều.
- Chị Tôn...
Trương Khác vẫy tay, còn chột dạ quay đầu nhìn đám Hứa Duy, mới nói với Tôn Tĩnh Hương:
- Chị gọi điện bảo anh Diệp đừng tới, ở đây có người nhận ra anh ấy.
- Kiến Bân tối nay ăn cơm ở trạch viện cũ, có tới cũng phải sau mười một giờ.
Tông Tĩnh Hương là cô gái rất thông minh sắc sảo, liếc một cái là đoán ra thân phận đặc biệt của Hứa Tư, đặt hai chiếc ly trước mặt họ, mỉm cười với Hứa Tư:
- Nghe Kiến Bân kể về cô rồi, hôm nay được gặp, quả nhiên rất xinh đẹp.
Trương Khác chưa kể cho Hứa Tư nghe chuyện giữa Tôn Tĩnh Hương và Diệp Kiến Bân, nhưng mẩu đối thoại ngắn vừa rồi, cô cũng hiểu ra phần nào, nghe Tôn Tĩnh Hương khen mình, hơi xấu hổ gật đầu chào hỏi.
- Cô uống giống Trương Khác chứ?
Tôn Tĩnh Hương hỏi, rồi rót chivas pha nước khoáng và đá cho Hứa Tư.
Tôn Tĩnh Mông lúc này cũng tới, nhìn Trương Khác hỏi:
- Anh nghe ngóng tin tức về nhà chúng tôi đấy à?
- Cần phải nghe ngóng sao? Hỏi anh Diệp là biết thôi.
Trương Khác nhún vai thản nhiên nói.
- Anh Kiến Bân sẽ chẳng lắm mồm nói những chuyện như thế với anh.
Tôn Tĩnh Mông đanh đá nói:
Trương Khác lái xe tới trường học, giờ mới chính thức thi, cho dù đến muộn một chút cũng không sao, hôm nay thi hai môn, mai thi ba môn, ngày kia chính thức nghỉ học, với Trương Khác mà nói, chẳng có gì đáng để hưng phấn cả.
Tiếng chuông chuẩn bị thi vang lên, Thôi Úc Mạn ôm đống đề thi theo các giáo viên khác rời văn phòng giáo viên, mặc dù cô ta điều tới bộ phận sơ trung, nhưng hôm nay tới bên cao trung làm giám thị, vừa mới đi xuống sân thì thấy chiếc VS xám bạc đi vào trường học.
Đầu học kỳ này chiếc Mitsubitshi đỏ để lại cho các giáo viên Nhất Trung ấn tượng cực kỳ sâu sắc, sau lần đó trở đi, Nhất Trung trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, vấn đề học sinh tựa hồ được giải quyết triệt để.
Lúc này, tất cả giáo viên đều dừng bước.
- A, còn chưa bắt đầu thi à, cứ tưởng muộn rồi chứ...
Trương Khác hết sức vô tư thò đầu ra cửa xe, chào hỏi các giáo viên.
Thôi Úc Mạn quay ngắt đầu sang một bên, tuyệt đại đa số các giao viên mặt tối sầm như trời sắp mưa, có hai giáo viên mới giống Thôi Úc Mạn vừa mới vào Nhất Trung, không nhận ra Trương Khác, nói:
- Ai thế, lưu manh ngời xã hội dám lái xe vào trường à?
Vừa định đi tới đuổi Trương Khác ra khỏi trường, thì bị hai giáo viên trung niên giữ lại, bọn họ không biết phải giải thích cho hai giáo viên trẻ này thế nào, cực chẳng đã lắc đầu nói:
- Kệ nó đi, chỉ cần nó không sinh sự ở trường là được.
Lý Chi Phương lúc này ôm chồng đề thi đi xuống, thấy các giáo viên đứng tụm một chỗ, tò mò thò đầu ra, thấy Trương Khác lái xe đi vào, vẫy tay ngăn lại, vừa đi vừa nói:
- Trương Khác, trường thay đổi nội quy rồi, học sinh không được lái xe có động cơ vào trường học, làm phiền em đỗ xe ở cổng trường.
Trương Khác gãi đầu:
- Cô giáo Lý, em ra ngoài đỗ xe, nhưn mà cô không được cấm thi em vì em đến muộn đâu nhé?
Lý Chi Phương cười, phất tay bảo y đi đỗ xe.
Nhìn Trương Khác ngoan ngoãn lái xe quay đầu đi ra khỏi cổng trường, một giáo viên thở phào:
- Đúng là chỉ mỗi cô giáo Lý mới đối phó được với đám hoàn khố này, may mà Trương Khác và Đỗ Phi ở trong lớp cô, nếu đổi lại là lớp khác, nếu không Nhất Trung bị bọn chúng làm náo loạn tung trời rồi.
Có giáo viên khác nói:
- Nghe nói mấy ngày trước Đỗ Phi còn lên tỉnh thi diễn giảng, còn giành được giải thưởng, cô giáo Lý mà cũng có thể khiến cả Trương Khác cũng quay về đường chính như thế thì tôi thực sự phục cô, trường học tổ chức tuyển hiệu trưởng một cách dân chủ, tôi bỏ phiếu cho cô đầu tiên.
Lý Chi Phương chỉ cười bảo các giáo viên khác về lớp trước, cô đứng lại đợi Trương Khác, những người khác không hiểu thiếu niên này, cô biết y chưa bao giờ có tâm tư làm chuyện xấu, chẳng qua y quá xuất sắc khác biệt, nên làm người thường không thể hiểu nổi.
Cả học kỳ một Trương Khác rất ít xuất hiện ở trường học, nhưng đề thi môn sử không làm khó được Trương Khác, đáp án có thể rời khỏi đáp án tiêu chuẩn một chút, thế nhưng viết ba hoa chích chòe cho kín giấy thi thì không thành vấn đề gì.
Nền tảng môn Văn của y cực chắc, trả lời câu hỏi xong, Trương Khác còn viết chưa tận hứng, nếu bài thi này còn chưa đủ hợp cách thì giáo viên chấm bài y nhất định phải có thành kiến rất sâu.
Tiếp theo là thi chính trị, Trương Khác cầm lấy đề thi mới biết học kỳ vừa rồi học triết học cơ sở. Triết học chủ nghĩa Mác không chỉ sơ trung học một chút, lên cao trung học tiếp mà tới đại học cũng phải học lại một lượt, thi nghiên cứu sinh càng là trọng điểm.
Trương Khác cuối cùng bỏ nghiên cứu sinh, nhưng năm thứ tư ôn thi nghiên cứu sinh rất nghiêm túc, cho nên cái môn học này làm người ta rất căm ghét, nhưng nhồi nhét vào đầu bao năm như thế đủ để lại ấn tượng sâu sắc, huống hồ một dạo thất tình Trương Khác sinh ra hứng thú nghiên cứu triết học, thế nên làm bài không thành vấn đề, chỉ là chẳng hiểu có đi quá xa đáp án của trình độ trung học không, nhưng Trương Khác vẫn phát huy trình độ ba hoa, viết kín giấy thi.
Cả buổi chiều đều do Lý Chi Phương làm giám thị, cô rất tự nhiên cầm bài thi của Trương Khác lên xem, mặc dù đem so với đáp án gần như chuẩn mực của Đường Thanh thì bài thi của Trương Khác xa rời trọng tâm câu hỏi, nhưng Lý Chi Phương nghĩ nếu mình làm bài thi này cũng không thể viết hay hơn Trương Khác được.
Ngày mai thi ba môn, Văn và tiếng Anh là sở trường của Trương Khác, số học có hơi kém, nhưng không tới mức quá kém... Lý Chi Phương trước khi cầm bài thi môn chính trị ra khỏi lớp, nói với Trương Khác:
- Tối nay về bảo Đường Thanh giúp em bổ túc thêm môn số học, nói không chừng lần thi này sẽ không đội sổ.
- Không đội sổ... Đó là yêu cầu của một giáo viên với học sinh sao?
Trương Khác ngạc nhiên nhìn Lý Chi Phương:
- À...
Lý Chi Phương thấy nói như thế không nên, má hơi hồng, nhưng cũng không lấy ra tôn nghiêm của giáo viên trước mặt Trương Khác.
- Bạn cho rằng mục tiêu của bạn có thể đặt cao hơn à?
Đường Thanh đứng bên cạnh, cuộn bài nháp lại, đánh vào đầu Trương Khác:
- Hôm qua định dạy cho bạn một buổi, bạn lại trốn lên tỉnh thành, hại ình cứ lo bạn có kịp về thi hay không, tối nay có chuẩn bị làm việc xấu gì không đấy?
Trương Khác hôm qua đi đón Hứa Tư, nên đối diện với Đường Thanh ít nhiều có chút chột dạ, nên không dám cãi lại câu nào, vội nói:
- Tối nay mình không có việc gì, đang chuẩn bị nhờ bạn dạy kèm môn số học thôi.
Lý Chi Phương phì cười, ôm bài thi rời khỏi lớp học, nói tới thực sự trấn áp được Trương Khác thì phải là Đường Thanh chứ không ai khác.
Đỗ Phi lúc này mới lấm lét thò đầu qua:
- Nghe nói mày lại đổi xe à?
Mặc dù Đỗ Phi chưa tròn tuổi, nhưng giống như Trương Khác nhờ vào quan hệ nên có bằng lái rồi, Trương Khác ném chìa khóa cho hắn:
- Chiếc Volvo xám bác đỗ ở cổng trường ấy, ngày mai nếu xe tao chỉ có một vết xước nhỏ thì mày đặt chỗ ở bệnh viện trước đi.
Đỗ Phi tất nhiên không coi lời cảnh cáo của Trương Khác vào đâu, lấy được chìa khóa một cái là muốn chuồn luôn, Trương Khác vội chặn hắn lại:
- Mày phải đưa tao và Đường Thanh về trước chứ?
Đỗ Phi đành làm phu xe cho Trương Khác, khi xuống lầu thấy Trần Phi Dung đang cùng bạn học đứng ở hành lang đối chiếu đáp án, Đường Thanh chạy tới chào hỏi, Trương Khác quay mặt đi, tránh khỏi bị người ta lạnh nhạt.
Không ngờ Trần Phi Dung nói chuyện với Đường Thanh một lúc rồi nắn hai tay, đi tới rất thiếu tự nhiên, Trương Khác ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên từ khi hai người quen nhau Trần Phi Dung chủ động tìm y nói chuyện, làm y lúng túng cứ ngây ra nhìn, Trần Phi Dung cũng mấp máy môi một lúc chẳng thấy phát ra tiếng.
-....
- Cái gì?
Trương Khác không nghe được lời như muỗi kêu của Trần Phi Dung, ghé ta kề gần tai cô mới nghe rõ:
- Nhà bạn muốn mời tôi ăn cơm? Vì sao muốn mời tôi ăn cơm.
Trần Phi Dung mặt đỏ dừ, ngay cả tai cũng đỏ như máu, cô đã quen lãnh đạm với Trương Khác, nên khó mở miệng mời y.
Trần Kỳ đầu năm nghe ý kiến của Trương Khác, không ngờ thành công ngoài dự liệu, chỉ trong một năm trong nhà đã có chút tích góp, quán cũ quá nhỏ, định chuyển sang nơi rộng hơn, suy nghĩ rất lâu, nhưng khi thực sự bắt tay vào việc thì hai vợ chồng lại trở nên do dự.
Dù sao với nhà bình thường mà nói, muốn làm chút sự nghiệp chẳng khác gì đi trên băng mỏng, vì gia sản không nhiều, thất bại là không thể làm lại được. Trần Kỳ và Lưu Phân tính mời Trương Khác ăn cơm, vừa để cám ơn đồng thời nhờ y góp y.
Vợ chồng Trần Kỳ không có cách nào liên hệ với Trương Khác, Hứa Tư lại không ở Hải Châu, nên bảo con gái nếu gặp Trương Khác ở trường thì mời y.
Suốt thời gian dài Trần Phi Dung không gặp được Trương Khác, đột nhiên y xuất hiện trước mặt, đổi lại là người khác cũng không sao thản nhiên được.
Giải thích mỗi chuyện mới cơm thôi mà Trần Phi Dung tốn không ít công sức, nói xong cảm thấy muốn bật khóc, trong lòng đột nhiên không hiểu sao cảm thấy rất khó chịu.
- Được rồi, ngày mai bạn cứ bảo mình thời gian là được, mai mình cũng tới trường để thi...
Trương Khác không nhẫn tâm làm khó Trần Phi Dung, quan trọng là Đường Thanh đang ở bên nhìn gườm gườm kia kìa, cô nàng hiện rất thân thiết với Trần Phi Dung, cảm giác mình mà có xung đột với Trần Phi Dung, đảm bảo cô nàng không giúp mình, hừ, ta đây không thèm chấp tiểu cô nương.