Không ngờ một ngôi nhà bề ngoài cổ xưa bên trong bố trí cầu kỳ như thế, Hứa Duy tấm tắc khen:
- Người sống trong căn nhà này, phải rất biết hưởng thụ cuộc sống. Chị, chị đoán xem chủ nhân ngôi nhà này là người thế nào, nhất định rất nho nhã phải không?
Hứa Tư chỉ cười, đây là niềm vui bất ngờ Trương Khác tặng cho cô.
Vừa rồi khi mới lên lầu Trương Khác len lén nhét chìa khóa vào trong tay Hứa Tư, cô vốn không muốn nhận, chẳng may để Hứa Duy và Trần Phi Dung nhìn thấy thì quá lộ liễu, nhưng không kìm nổi yêu thích với căn nhà này, nên vẫn nắm lấy trong tay.
Tuy căn nhà này đa phần thiết kế do nhà thiết kế làm, nhưng có thể nhìn ra Trương Khác bỏ ra bao nhiêu tâm tư, có điều trong lòng Hứa Tư có chút tiếc nuối, nơi này đẹp thì đẹp thật, chỉ là không vào ở được.
Trương Khác rủ mọi người:
- Trong này có gì đẹp đâu, chúng ta ra sân ngồi đi..
Bên ngoài sân phơi còn có một cái ghế gỗ dài được khảm vào tường, ngẩng đầu lên qua tán lá có thể thấy trăng sáng trên trời.
Hứa Duy và Trần Phi Dung hoàn toàn bị căn nhà đông tây kết hợp này thu hút, chỉ muốn xem thật kỹ, tận tay sờ từng chỗ một, đâu rảnh cùng Trương Khác và Hứa Tư ra ngoài sân đón gió hóng trăng, tiếp tục xuống lầu thăm quan.
- Chị có hài lòng không?
Trương Khắc khẽ nắm bàn tay Hứa Tư hỏi:
Hứa Tư gật đầu:
- Kinh ngạc, nhìn bên ngoài thì không thay đổi gì, bên trong hoàn toàn không nhận ra nữa...
- Em thì có nhắm mắt cũng nhớ như in đêm hôm đó.
Hứa Tư lườm Trương Khác một cái:
- Ai nói với cậu chuyện đó?... Sao bỏ thời gian làm việc này, tốn nhiều công sức lắm phải không?
- Cũng chẳng đặc biệt bỏ thêm thời gian, chỉ cần nhắm mắt lại, mơ ước xem có thể cùng chị nắm tay tâm tình ở chỗ thế nào, xem căn nhà chúng ta sống phải ra sao, mọi thứ cứ tự nhiên hiện ra trong đầu... Chi tiết đã có nhà thiết kế chuyên nghiệp giúp xử lý rồi.
Hứa Tư chăm chú nhìn đôi mắt không chút che giấu thâm tình của Trương Khác, nam nhân thế này dù chỉ chia sẻ một phần, cô cũng không cảm thấy nuối tiếc gì nữa.
- Thật mong được ngủ một đêm ở đây.
Hứa Duy đẩy cửa ra sân, cảm khái nói:
- Chưa bao giờ thấy một ngôi nhà đẹp như vậy.
- Có thể mà.
Trương Khác kịp thời buông tay Hứa Tư ra, nói rất tự nhiên:
- Kỳ thực đây là nhà của công ty, vốn chuẩn bị cho chị Vãn Tình và Chỉ Đồng, chị Vãn Tình hiện giờ ở Tân Cẩm Viên rồi, nơi này không có người ở nữa. Chị muốn ở cũng được, có điều ở xong phải khôi phục nguyên dạng, sau này còn đem đi bán.
Hứa Tư mỉm cười, nhìn mặt Trương Khác tuyệt đối không thể nhìn ra y đang nói dối, nếu không có cái cớ che dấu, cô thi thoảng muốn vào đây ở một lần cũng không thể.
- Hả, đây là nhà của công ty cậu?
Hứa Duy theo bản năng quay đầu lại, không thấy Trần Phi Dung theo, nói:
- Lúc ăn cơm cậu làm ra vẻ không liên quan gì, tên tiểu tử cậu phong lưu quá đấy, không phải là cũng có ý đồ với cả Phi Dung đấy chứ?
- Sao lại bảo là "cũng"?
Trương Khác làm bộ mặt đau khổ:
- Chẳng qua không muốn mọi người nghĩ nhiều nên mới không nói ra, lại còn rất nhiều việc liên quan tới chính sách, nói ra chị cũng không hiểu.
- Có gì mà không hiểu? Thành phố luôn muốn giải tỏa nơi này, công ty cậu lại lén lút mua nhà ở đây, đương nhiên không thể để người khác biết. Tôi chỉ thấy lạ, sao cậu lại ngầm đối đầu với chính phủ thành phố.
Trương Khác búng tay, chỉ Hứa Duy:
- Quả nhiên thông minh, còn vì sao, sau khi xem xong căn nhà này chị có nghĩ ra không?
- Nơi này nếu giải tỏa thì thật đáng tiếc, những tòa nhà cao tầng kia rồi sẽ tới một ngày nhìn chán, hơn nữa sống trong đó vĩnh viễn không cảm thụ được sinh thú của đình viện, chẳng lẽ vì thế mà công ty cậu làm trái chính sách thành phố?
Hứa Duy lắc đầu, tỏ ý không tin.
Trương Khác không giải thích, y được sống lại một lần, chuyện lợi ích không còn quá bận tâm nữa, đôi khi có thể giữ lại một số thứ tươi đẹp không thể phục chế càng quan trọng hơn. Tâm cảnh này chẳng thể giải thích với người khác.
Trương Khác nói lảng đi:
- Chị có muốn ở lại vài đêm cảm thụ thử không? Nếu muốn em bảo với thầy Hứa đề chìa khóa của thầy ấy cho chị.
- Đương nhiên muốn rồi.
Hứa Tư hào hứng đáp, song lại tỏ ra lo lắng:
- Nhưng có rắc rồi gì không? Nếu rắc rối thì thôi vậy.
- Chị Hứa Tư là nhân viên cao cấp của công ty mà, chị ấy có quyền lợi ở đây.
Trương Khác giang tay nói:
- Chị Vãn Tình không ở nửa, đương nhiên phải để nhân viên công ty hưởng thụ.
Hứa Duy không nghĩ nhiều, Tạ Vãn Tình quanh năm công tác ở Hải Châu, người ta là nhà quyền quý, chuẩn bị thêm một nơi ở cũng chẳng có gì là lạ, trong mắt cô chỉ có Tạ Vãn Tình mới đòi hỏi cao như thế.
Hứa Duy cao hứng chạy xuống lầu, hô to:
- Phi Dung, Phi Dung, đêm nay chúng ta có thể ở đây.
Nhìn em gái phấn khởi chạy đi, Hứa Tư nói:
- Cám ơn cậu, nếu không được ở lại đây một lần đã về Hong Kong, tôi sẽ rất nuối tiếc.
- Có trời làm chứng, em muốn cùng chị ở đây tới nhường nào.
Trương Khác nói đầy cam chịu, nhân lúc Hứa Duy không có mặt, khẽ hôn lên môi Hứa Tư.
Đêm có thể ở lại đây, bây giờ không cần tham quan thêm nữa.
Trương Khác cùng ba cô gái quay về tụ họp với mọi người, trạch viện phía trước cải tạo cũng khá đặc sắc, nhưng lại làm Trần Kỳ do dự, nếu ông ta chọn trạch viện làm quán ăn cũng sẽ cải tạo như thế, chỉ lo là ở trong một quán ăn quy cách cao như thế, mình không phát huy được trình độ cho xứng tầm.
Trương Khác biết lo lắng của ông ta:
- Khi cháu tới Bắc Kinh, thấy người ta muốn được ở cho thoải mái, muốn ăn cho thoải mái, không phải ở trong tòa nhà cao chọc trời, mà tìm đến những tứ hợp viện trong các con ngõ hẹp, người tây rất thích tới những nơi đó. Thức ăn chẳng phải cao cấp, nhưng mỗi quán ăn lại có món đặc biệt, tới đó ăn đều phải đặt chỗ trước cả ngày, ở Hải Châu còn chưa có quán ăn đặc sắc như thế, cháu thấy có thể làm một cái.
Đây là lần đầu tiên trong tối nay Trương Khác có một lời khẳng định chắc chắn.
Chu Phục cũng tán đồng:
- Nếu muốn mở tiệc, bày vẽ một chút người ta mới chọn nhà hàng Tây Thành, còn hai ba người bạn tụ tập liên hoan nhỏ với nhau, tới đó làm gì? Tôi thấy ở đây được đấy.
Trần Kỳ nhìn trạch viện, trong lòng cũng rất muốn mở quán ăn nơi đây, nghĩ nơi này nếu giải tỏa đúng là phí của trời.
Lưu Phân có lo lắng khác:
- Trạch viện cải tạo thế này hẳn phải đầu tư vào không ít, tiền thuê chắc không thể ít được.
- Chắc là sẽ không cao lắm đâu hả thầy?
Trương Khác dùng câu nghi vấn ám thị cho Hứa Hồng Bá.
- Cao sao được, cao thì ai thèm thuê?
Hứa Hồng Bá tiếp lời:
- Cái tên đầu tư vào nơi này nói thời gian đầu muốn bồi dưỡng thị trưởng, nói hay ho thế thôi, chứ tôi nói là đặt bẫy, đợi quán ăn thịnh vượng, thì tiền thuê không còn rẻ như vậy nữa đâu...
Mọi người nghe thấy thế đều nghĩ nơi này không giải tỏa nữa, nếu người ta không nắm chắc đã chẳng bỏ công sức cải tạo nơi này, thành phố đúng là không thay đổi kế hoạch, nhưng chỉ mắt thấy mới tin, nhìn tòa trạch viện hao tiền tốn của này, mọi người tăng thêm lòng tin không ít.
Trần Kỳ không còn do dự nữa, nói:
- Được, cứ chọn nơi này đi, khi nào thầy Hứa giúp chúng tôi hẹn người kia được?
- Đối với những người nghèo như chúng ta mà nói, đây là chuyện lớn bằng trời, chứ với người ta thì chẳng thèm ra mặt vì chuyện vặt vãnh này. Tôi giúp anh hỏi thử, nói không chừng người ta bảo anh liên hệ thẳng với công ty xây dựng...
Hứa Hồng Bá trình độ nói dối cũng chẳng kém cạnh ai:
- Cái công ty đó chính là của đứa con thứ hai nhà Tiết Quốc Hoa hay tới chỗ tôi đánh cờ ấy.
Tôn Tĩnh Hương áy náy nói:
- Xin lỗi nhé, để tôi đổi khách sạn ọi người, Tạ Kiếm Nam là bên kia mời, chị em chúng tôi không biết trước... Diệp Tiểu Đồng còn đi cùng chuyến bay với họ..
Trương Khác cười lớn:
- Tiểu Đồng không đánh nhau với hắn trên máy bay chứ?
Hiện chiếc BMW của Diệp Tiểu Đồng chính là do Tạ Kiếm Nam đền cho.
- Chẳng những không đánh nhau mà còn nói chuyện vui vẻ mấy tiếng đồng hồ..
Diệp Tiểu Đồng cướp lấy điện thoại, nói tới hai chữ "vui vẻ" gần như rít lên:
- Ai mà ngờ lại còn ngồi kề nhau chứ, mẹ nó...
Trương Khác cười phá lên, nhớ lại vừa rồi chỉ hàn huyên một hai câu với Tạ Kiếm Nam cảm thấy tốn sức, không ngờ Diệp Tiểu Đồng ngồi cạnh Tạ Kiếm Nam suốt cả chuyến bay, chẳng trách Diệp tiểu thư phải chửi bậy.
Ở cùng một khách sạn lại còn cùng luôn một tầng, đúng là rất khó xử, có điều cũng chẳng nhất thiết phải đổi khách sạn làm gì, Trương Khác chống cằm lên vai Hứa Tư, hai người kề sát mặt nhau cùng nghe điện thoại bên kia. Điện thoại lại chuyển qua tay Tôn Tĩnh Hương, Trương Khác hỏi:
- Không sao, khách sạn này đẹp lắm, tôi rất thích, không cần đổi nữa. Tôi cũng có chỗ ở tại Hong Kong, ngứa mắt lắm thì không ở khách sạn nữa là được. Tiểu Đồng sao lại tới Hong Kong, anh Diệp không phải là không có thời gian tới sao?
Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương là đôi tình nhân thanh mai trúc mã, hai nhà một dạo còn là hàng xóm, chẳng biết Diệp Tiểu Đồng có biết quan hệ giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương không, có điều trong ấn tượng của Trương Khác, Diệp Tiểu Đồng chưa bao giờ tới .
- Chỉ Tiểu Đồng và Tâm Văn tới, Kiến Bân không đi được.
Giọng Tôn Tĩnh Hương đượm buồn, sinh nhật em gái là trường hợp hiếm hoi cô có thể và Diệp Kiến Bân có thể bán công khai ở bên nhau.
Tôn Tĩnh Hương mời Trương Khác ăn cơm, Tôn Tĩnh Mông phải chiêu đãi bạn học, cô ta còn đón cả mấy bạn học thân thiết tới Hong Kong ăn tết.
Ở Hong Kong Trương Khác không cần che giấu quan hệ thân mật với Hứa Tư, khi ăn cơm Diệp Tiểu Đồng lại đem ân oán giữa bọn họ với Tạ Kiếm Nam ra kể một lần, lúc này mọi người mới biết chuyện ban đầu do Hứa Tư quá đẹp gây ra, phân tích kỹ càng ra thì do Trương Khác quá hẹp hòi, nhìn thấy mỹ nữ, nam nhân bình thường đều theo đuổi, khoe khoang một chút cũng chẳng phải tội ác lớn.
Tôn Tĩnh Hương cười nói:
- Hôm qua khi cùng nhau ăn cơm, nghe họ kể, Tạ Kiếm Nam và Trần Tĩnh yêu nhau khi du học bên nước ngoài...
Thế là không còn ai đồng tình với Tạ Kiếm Nam nữa.
Hỏi ra mới biết Tạ Kiếm Nam tham gia tiệc sinh nhật này là do Cát Ấm Quân cháu trai Cát Cảnh Thành mời, Tạ Kiếm Nam và Cát Ấm Quân cùng học ở Cambridge, có điều Cát Ấm Quân về Hong Kong từ hai năm trước, Tạ Kiếm Nam thuận lợi mua được Hải Thái là do Cát Ấm Quân giúp.
Rõ ràng là sinh nhật của Tôn Tĩnh Mông, vậy mà khách mời cô cũng chẳng được toàn quyền lựa chọn, có thể thấy lời Tôn Tĩnh Hương trước kia nói không sai, địa vị của phụ nữ trong gia tộc họ Cát rất thấp.
Cát Ấm Quân là người thừa kế chính trong thế hệ của Tôn Tĩnh Hương, khách mà hắn mời còn nhiều hơn cả khách của Tôn Tĩnh Mông, làm người ta có cảm giác khách mạnh lấn chủ, nghe Tôn Tĩnh Hương nói, em gái cô rất không bằng lòng.
Hỏi quầy phục vụ, được biết Tạ Kiếm Nam và Trần Tĩnh ở trong hai gian phòng sát bên phòng họ, Trương Khác để Phó Tuấn ở lại khách sạn, y và Hứa Tư tới căn nhà bên cạnh ĐH Hong Kong.
Đh Hong Kong cách khách sạn khá xa, lái xe đi dưới ánh trăng, ánh sáng bạc chiếu qua cửa sổ rưới lên người, như hơi thở nhẹ nhàng của Hằng Nga, Hứa Tư thấy Trương Khác yên tĩnh ngắm nhìn ánh trăng chiếu vào, hỏi:
- Đang nghĩ gì đấy?
Ban đêm, sự huyên náo tới ngột ngạt ban ngày đã biết mất không còn chút tung tích nào, trên con đường rộng tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng tan nát xuyên qua tán là rung rinh.
- Còn ba ngày nữa là Tết rồi, nếu không phải đặc biệt tới Hong Kong ăn tết thì Tạ Kiếm Nam tới dự tiệc sinh nhật của Tôn Tĩnh Mông đại khái giống chúng ta, Hạng Trang múa kiếm ý ở Bái Công...
Hứa Tư đưa tay tới, ngón tay luồn vào mái tóc của Trương Khác xoa nhẹ, để y thả lòng, cảm thấy Trương Khác thật khổ cực, nói:
- Có lẽ thế, hắn không quen Tôn Tĩnh Mông, chẳng thể vì sinh nhật một cô gái không quen biết mà bay từ nội địa sang.
Đột nhiên mây đen ở đâu kéo tới, gió nổi lên, rồi một tia chớp chói lòa xé toạc bầu trời đêm, như có một quả lựu đạn nổ ngay trên nóc xe, tiếng sấm lớn Hứa Tư giật mình, thiếu chút nữa làm xe đâm vào cột đèn bên đường.
- Mùa đông ở Hong Kong cũng có sấm sao?
Trương Khác ôm lấy eo Hứa Tư, để cô yên tâm trở lại.
- Nghe nói là rất ít, xem chừng sắp có mưa to rồi.
Hứa Tư đưa một tay lên vỗ vỗ ngực, vừa rồi cô sợ thực sự, những giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp độp lên cửa kính, ban đầu chỉ bắn lên một hai đóa hoa nước, nhưng chỉ chớp mắt sau mưa trút xuống như thác đổ, gió cũng mạnh hơn rất nhiều, mấy tấm biển hiệu ngoài cửa bị bị gió thổi tung.
May mà nhà ở ngay trước mặt rồi, Hứa Tư đưa xe vào bãi đồ, thở phào một hơi dài, bên ngoài ngoại trừ tiếng cuồng phong gào thét thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác, thế giới hoàn toàn bị ngăn cách chỉ còn lại hai người, cảm giác thật mỹ diệu.
Ngồi trên xe một lúc, trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào, tới khi bên ngoài có xe đi vào, hai người mới nắm tay nhau lên phòng.
- Uống cà phê hay gì đây?
Hứa Tư hỏi:
- Chị có rượu không?
Hứa Tư lấy ra một chai Hennessy trong tủ rượu, bên trong còn có một chai rượu nữa, đều chuyên môn chuẩn bị cho Trương Khác:
- Tôi luôn muốn thử tư vị uống say ra sao, say rồi, cậu không được bắt nạt tôi đâu đấy.
Hứa Tư nói thế làm Trương Khác còn chưa uống rượu đã ngây ngất, y cũng hi vọng Hứa Tư buông thả một chút trước mặt mình, nam nhân thiên hạ đều như thế, muốn có được trọn vẹn cơ thể lẫn trái tim nữ nhân, nữ nhân đại khái cũng thế, bất kể thế nào trong lòng Hứa Tư chắc chắn có ít nhiều kiềm nén.
Trương Khác nói:
- Uống thật thống khoái một lần cũng tốt.
Trương Khác vào bếp rửa sạch hai chiếc ly đế cao, rót đầy rượu ình và Hứa Tư, ôm nhau trên giường, vừa nghe tiếng gió mưa bên ngoài vừa uống rượu tán gẫu.
Nữ nhân uống rượu càng có thêm phong tình, Trương Khác không ngờ Hứa Tư muốn uống say thật, cả một chai rượu mà cô uống tới một nửa, khuôn mặt kiểu diễm hồng rực lên như lửa đầy dụ hoặc, Hứa Tư nói hơi đau đầu, đứng dậy đi rửa mặt, chân nhũn ra, may mà Trương Khác ôm lấy cô.
- Tim đập dữ quá...
Hứa Tư mắt mơ màng nhìn Trương Khác:
- Ngủ đi, ngủ một giấc là ổn...
Trương Khác thương xót giúp Hứa Tư cởi y phục, chỉ để lại quần áo lót, trong phòng không có bật điều hòa, Trương Khác sợ cô bị lạnh, vội vàng đắp chăn lên cho cô, nắm bàn tay mềm mại, nói nhỏ:
- Chị ngốc à, muốn say thật sao?
Hứa Tư đột nhiên ôm chặt lấy người Trương Khác, nước mắt trào ra như đê vỡ, làm Trương Khác hoảng hốt, trái tim như bị ai cầm dao cứa không thương xót, đau đơn vô cùng.
Hứa Tư lẩm bẩm:
- Trương Khác, ôm chặt tôi, tôi lạnh...
Trương Khác cởi hết y phục, chui vào trong chăn, ôm chặt Hứa Tư vào lòng, cảm thấy cơ thể cô đang run rẩy từng chập, không biết là do uống rượu hay do nguyên nhân khác, có lẽ lần này về Hải Châu đã xảy ra chuyện gì đó, Hứa Tư trông thật yếu đuổi tội nghiệp.
Trương Khác siết thật chặt cơ thể Hứa Tư, nhưng Hứa Tư vẫn cảm thấy lạnh, Trương Khác thì cảm thấy người nóng hầm hập hơi thở cũng trở nên gấp gáp, tay vuốt dọc tấm lưng nõn nà rồi luồn vào trong quần lót của Hứa Tư, vuốt căp mông tròn, ngón tay ấn nhè nhè chỗ thịt non mềm giữa hai chân Hứa Tư, mút cánh môi đỏ ướt át, tham lam như muốn nuốt chửng lưỡi cô, Hứa Tư cũng dần động tình, móng tay mỗi lúc bấu vào lưng Trương Khác càng chặt hơn, nhắm mắt lại, bắt đầu rên rỉ khe khẽ:
- Muốn, tôi muốn...
Hứa Tư say rượu tỏ ra mạnh mẽ dũng cảm hơn thường ngày rất nhiều, đẩy Trương Khác nằm xuống giường, cưỡi lên người y, khoái cảm mới mẻ làm Hứa Tư kêu lên một tiếng dài sung sướng, mái tóc xõa tung, khuôn mặt thanh tú ửng hồng, môi cắn chặt, hai mắt nhắm nghiền, làn da trắng nõn lẩm tấm mồ hôi, hai bầu vú nảy lên tưng tưng, hai cơ thể trần truồng va đập vào nhau dữ dội trong bản giao hưởng cuồng si...
Qua một phen mây mưa, Hứa Tư đã tình rượu, quay trở lại bản tính, xấu hổ vì chuyện cuồng dại vừa rồi, bắt Trương Khác quay người đi, ôm lấy y từ đằng sau, cọ sát bầu vú nống hừng hực vào lưng y, mái tóc dầy gần như che phủ hết đầu Trương Khác...
- Lần này về nhà, người nhà bắt tôi đi xem mắt, đối phương là bạn học cao trung của tôi, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vào Đông Lệ làm kỹ sư...
Hứa Tư ghé sát miệng vào tai Trương Khác, nói ra nguyên nhân cô đột nhiên bật khóc, cô biết mình không muốn nói, Trương Khác sẽ không hỏi, nhưng cả hai chung quy không thể coi như chuyện này chưa xảy ra.
- Điều kiện đối phương rất tốt đấy.
Trương Khác cố giữ phong độ nói:
Hứa Tư chống người ngồi dậy, lần nữa đè lên người Trương Khác, nhìn sâu vào đôi mắt đen thâm thúy của y:
- Lời này là thật hay giả?
Trương Khác ngồi dựa vào thành giường, để Hứa Tư nằm trong lòng mình, cười nói:
- Em thế nào cũng không thể để mình trông quá ích kỷ, để chị ghét bỏ chứ... Vậy chị có đi xem mắt không, à không nên gọi là đi xem mắt, có đi gặp bạn cũ không?
- Có đi, hôm kia ở Tị Phong Đường của Tiền Môn, anh ta vừa gặp tôi, nói từ cao trung tới giờ vẫn luôn thầm yêu tôi, mấy năm qua vẫn chưa bao giờ quên, anh ấy mong được tiếp xúc sâu hơn...
Hứa Tư tiếp tục thủ thỉ.
- Ồ, vậy chỉ trả lời ra sao?
Trương Khác cố gắng để giọng nói của mình nghe thật bình thường, nhưng đôi tay ôm chặt lấy người Hứa Tư đã tố cáo suy nghĩ thật của y.
- Cái hoa tai kia đâu?
Hứa Tư đột nhiên đổi chủ đề:
- Chị tìm nó làm gì, chắc là trong túi...
Hứa Tư ngồi dậy, lục tìm túi của Trương Khác lấy chiếc hoa tai kia, rồi tiếp tục nằm lên ngực Trương Khác, đưa chiếc nhẫn ra trước mắt y nói:
- Khi ấy tôi tháo chiếc hoa tai này xuống, đưa cho anh ta xem, nói một chiếc hoa tai thế này chỉ cần hai ba nghìn là mua được, nhưng có thêm ký hiệu CK này, thì phải cần cái giá gấp mười lần mới thể hiện được giá trị của nó... Anh ta, anh ta chửi tôi là hạng tham hư vinh, nói anh ta không hỏi tới chuyện trước kia của tôi, vậy mà không ngờ còn bị tôi xỉ nhục... Sau đó anh ta bỏ đi.
Trương Khác đưa tay lau đi giọt nước mắt long lánh tràn ra ngoài khóe mi Hứa Tư, lòng trào dâng yêu thương vô hạn:
- Tình yêu đâu phải là chuyện đơn giản, anh ta ngay cả chút lòng tham hư vinh của nữ nhân chẳng bao dung nổi, sao xứng nói gì tới tình yêu.
Hứa Tư cười buồn:
- Rất nhiều người muốn làm người bình thường, nếu anh ta làm người bình thường, sẽ nhận ra làm người bình thường không tốt chút nào.... Đôi khi tôi cũng nghĩ, nếu không xảy ra bao chuyện như thế, làm một người bình thường thực sự liệu có sống tốt thật không? Hiện tôi dần dần hiểu ra rồi, không tốt chút nào cả... Tôi muốn có cuộc sống thật yên bình, mà cuộc sống yên bình đó chỉ có cậu mới có thể đem lại cho tôi...
Cái xã hội này tàn khốc như vậy đấy, gần như tất cả nam nhân đều cho rằng nữ nhân xinh đẹp không biết thỏa mãn, cho nên ra sức dụ dỗ, đối với một phụ nữ xinh đẹp mà nói, một cuộc sống yên bình, chắc là điều khó khăn nhất.
Hai người tắm rửa song rồi đi ngủ, bên ngoài mưa gió vẫn chưa dừng …
Hứa Tư trút được tâm sự ngủ rất say, Trương Khác thì ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, trong người tình dục vẫn cuộn trào, nhưng chỉ lặng lẽ ngằm nhìn Hứa Tư, lòng tràn ngập yêu thương và cảm động, cơ thể trần truồng trước mắt y là một tuyệt tác của tạo hóa, làn da hồng hào trắng mịn, suối tóc đen huyền xoã tán loạn trên chiếc cổ thiên nga mịn màng và bờ vai trơn mịn. Vòng eo nhỏ nhắn tôn lên bờ mông nở nang của phụ nữ lên đỉnh cao của cái đẹp, khe sâu giữa hai chân giết chết bất kỳ nam nhân nào rơi vào đó... Trương Khác hôn nhẹ lên môi cô, yêu thương trìu mến thì thầm lời hứa của đời người.
Ánh ban mai chiếu vào phòng, Trương Khác rất miễn cưỡng mở mắt ra, thấy Hứa Tư đã tỉnh rồi, đôi mắt đẹp đang chăm chú nhìn mình, sợ làm y tỉnh giấc vẫn giữ nguyên tư thế lúc tỉnh dậy.
Chăn chỉ đắp lên thân dưới của hai người, đôi nhũ phong trắng như tuyết tròn căng, vừa đầy đặn vừa cao ngất như hai đỉnh nủi, trên đỉnh nhũ phong là một vòng nhũ vựng nhàn nhạt, núm vũ màu hồng xinh xắn đáng yêu giống như hai củ lạc bóc vỏ, đang khe khẽ run rẩy thẹn thùng.
Trương Khác cảm thấy hạ thể cứng như sắt, chọc ngay giữa hai chân Hứa Tư, lửa dục trong y bừng cháy phừng phừng, Trương Khác chẳng nghĩ tới một tích tắc ưỡn lưng ấn vào, đào nguyên trơn tu tiến vào hết sức thuận lợi.
Trương Khác kêu một tiếng mãn nguyện:
- Không phải chị thừa lúc em chưa tỉnh lén lút khiêu khích em đấy chứ?
- Muốn chết à, thấy cậu ngủ say như thế tôi không muốn đánh thức, cậu, cậu tưởng bị cậu chọc vào như thế dễ chịu lắm à?
Hứa Tư thở hổn hết trách móc, chỉ trách hai người khi ngủ còn quấn chặt lấy nhau như thế.
Trương Khác để Hứa Tư ngồi trên người mình, hạ thân hai người vẫn không tách rời nhau, tư thế này thuận tiện cho Trương Khác nắm nhìn đôi mắt Hứa Tư, mỗi khi nhìn vào đó y cảm giác như ở trong mộng, khẽ liếm vành tai Hứa Tư nói nhỏ:
- Hôm qua chỉ hại em cả đêm rồi, giờ phải bù lại.
Hứa Tư mặt đỏ dừ, cô gái hoang dại đêm qua đã tỉnh rượu rồi, tư thế quá phóng đãng này làm cô xấu hổ không thôi, nhưng cơ thể cũng bừng lên khao khát, thân dưới rạo rực như hòn than, đành nhắm mắt giấu mặt vào vai y để mặc cho đôi tay ma quái tìm tới bầu ngực dày vò, mông nhịp nhàng lên xuống hưởng ứng.
Dưới ánh ban mai, hai cơ thể lại hòa nhịp hoan ca, Trương Khác muốn để Hứa Tư cảm thụ cảm giác làm nữ nhân, chú ý hạ thấp tiết tấu, đưa Hứa Tư lên đỉnh khoái cảm hết đợt này tới đợt khác.
Buổi trưa còn phải ăn cơm mới cha Tôn Tĩnh Hương, Tôn Thượng Nghĩ phó tổ giáp đốc tập đoàn Gia Tín, Trương Khác và Hứa Tư nằm lỳ trên giường tới chín giờ rồi dậy.
Năm cả nhà Tôn Thượng Nghĩa di cư sang Hong Kong, khi đó Tôn Tĩnh Hương vừa tròn , học hệ âm nhạc ĐH Hong Kong, còn mang mổng tưởng làm ca sĩ, khi đi học còn tích cực tìm công ty đào tạo thi làm ca sĩ, thậm chí có cơ hội biểu diễn.
Lúc đó nhà họ Cát dùng hành động thực tế nói cho cô biết, không có nhà họ Tôn gì hết, nhà bọn họ chỉ là một nhánh của nhà họ Cát, nhà họ Cát không cho nữ nhân xuất đầu lộ diện ở ngoài, càng đừng nói tới vào giới biểu diễn.
Hong Kong quá nhỏ, ảnh hưởng của nhà họ Cát quá lớn, dù Tôn Tĩnh Hương muốn rời bỏ gia tộc thực hiện mơ ước cũng không thể.
Tôn Tĩnh Hương tốt nghiệp xong tới công ty chế tác âm nhạc làm việc hai năm, cảm thấy nhạt nhẽo, sang Mỹ học chế tác âm nhạc hai năm, nhưng không tiếp tục làm việc trong nghề này, quay trở lại nội địa, bí mật qua lại với Diệp Kiến Bân người yêu thời thiếu nữa, vậy mà thoáng cái đã mười năm.
Mặc dù Tôn Tĩnh Hương trông vẫn còn hết sức trẻ trung, mang vẻ đẹp thành thục dịu dàng mang rất nữ nhân thấm sâu vào lòng người, nhưng nhắc tới tuổi tác, không kìm được than:
- Ồ, ba mươi tuổi rồi.
Tôn Tĩnh Hương phát ra lời cảm khái này khi cô lái xe đón Trương Khác và Hứa Tư tới vịnh nước nông, Chung Lệ lái xe của Hứa Tư, chở Đào Hành Kiện và Phó Tuấn theo đằng sau.
Vịnh nước nông là một trong số khu dinh thự của Hong Kong, Cát Cảnh Thành cùng hai con trai một con gái của ông ta đều an bài nhà ở nơi đó.
Tôn Tĩnh Hương sở dĩ chấp nhận giữ quan hệ tình nhân với Diệp Kiến Bân có một nguyên nhân quan trọng là cô không có ý nghĩ kết hôn, cô luôn cho rằng như thế sẽ thành phụ thuộc vào nam nhân, nhìn tính cách dịu dàng của cô khó mà tưởng tượng ra cô có một mặt mạnh mẽ tự chủ như thế, dù giữ quan hệ bí mật với Diệp Kiến Bân cũng là tùy hứng thú, tự do.