Lời của Đồ Tiến Doanh làm Trương Khác nghe mà thấy lộn ruột, lâm trường quốc hữu chặt phá bừa bãi, nhưng xí nghiệp của lâm trường vẫn cứ khó khăn, chỉ có đám người như hắn ở sau béo mẫm.
Đồ Tiến Doanh muốn kéo bọn họ tới nhà khách của lâm trường ăn cơm, Trương Khác ngồi không im nhúc nhích, Chu Du tất nhiên không đi được, nhưng mà Đồ Tiến Doanh mời quá nhiệt tình, đành nói:
- Đợi xong bàn cờ này hãy tính.
Trương Khác và Chu Phúc Thụy đi liền tam liên tinh, đây là bố cục Trung Quốc lưu...
*** Mấy thuật ngữ cờ vây, giải thích chắc hết ngày.
Đồ Tiến Doanh sốt ruột, nhưng nhà máy giấy có liên quan tới Ái Đạt thì quy mô nhất định không nhỏ, hơn nữa xí nghiệp lớn như thế, quan hệ đằng sau khá sâu, lâm trường không thể không nể mặt, Đồ Tiến Doanh bảo người đi theo về báo cho Thái Cao Trung, hắn ở lại đợi.
Thẩm Ước đích thân xuống bếp làm thịt dê, đánh được nửa ván cờ thì ngửi thấy mùi thơm phưng phức trong bếp bay ra, ứa nước miệng nói:
- Tôi đói lắm rồi, chẳng còn sức cầm cờ nữa, không bằng chúng ta đi ăn trước...
Rồi bỏ quân cờ vào hộp, đứng dậy tới nhà sau.
Chu Du thấy Trương Khác không thèm ngó ngàng tới đám người lâm trường, đành lên tiếng:
- Giám đốc Đồ, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ phái người liên hệ với lâm trường, quyết thế đi, hôm nay không quấy rầy nữa giám đốc Đồ nữa.
Đồ Tiến Doanh chết đứng tại chỗ, hắn đứng đây gần một tiếng đồng hồ rồi, vậy mà Chu Du tùy tiện nói một câu bỏ mặc đấy.
Đồ Tiến Doanh mất mặt nhưng chẳng thể làm được gì, quay người đi, vẻ mặt không còn tươi cười như vừa rồi, mà có chút tức giận, nhưng mà chẳng qua làm cho người ta xem thôi, nếu không hắn không xuống thang được.
- Các vị là công ty gì thế? Đồ Tiến Doanh đợi gần một tiếng mà không dám oán trách câu nào.
Thẩm Ước rất tò mò về thân phận đám Trương Khác.
Trương Khác nhún vai:
- Có gì đâu, xí nghiệp dân doanh thôi, hôm qua giám đốc Đồ còn chẳng ưa gì chúng tôi, chẳng qua nghe nói chúng tôi muốn trồng rừng mới có chút thành ý.
- Các vị định bao thầu bao nhiêu đất, mấy năm qua đám lãnh đạo lâm trường cũng làm kiêu ghê lắm, vài trăm mẫu mời bọn họ ăn cơm cũng khó đừng nói ngược lại. Công ty các vị quy mô nhất định lớn lắm phải không?
- Cũng được.
Trương Khác thuận miệng đáp:
Chu Phúc Thụy mặt mày trở nên nghiêm túc:
- Làm bột làm giấy, giống Đồ Tiến Doanh nói đấy, trực tiếp chặt rừng thiên nhiên có lợi hơn nhiều, công ty các cậu suy tính thế nào vậy?
- Cái thượng dụ này còn bao nhiêu rừng để chặt nữa?
Trương Khác cũng nghiêm túc đáp:
- Công ty nào không có chút ý thức trách nhiệm xã hội, vĩnh viễn không làm lớn được.
Trương Khác tỏ thái độ làm sắc mặt Chu Phúc Thụy giãn ra, ông ta cũng thấy vừa rồi quá nghiêm túc, thở dài:
- Tỉ lệ che phủ rừng thượng du gần 20 năm qua đã giảm xuống một nửa, nhưng hệ thống lâm nghiệp đưa ra con số 29%, đúng là nói không ngượng mồm. Nếu được 20% thôi thì tôi cũng xin chặt cái đầu này, nếu còn tiếp tục chặt nữa là hại con cháu chúng ta...
Trương Khác hỏi ngay:
- Giáo sư Chu có con số điều tra cụ thể không?
- Toàn diện thì không có, nhưng con số vài huyện phụ cận thì có, mấy giáo sư trong trường hai năm trước liên hợp viết báo cáo điều tra bảo vệ lâm nghiệp, đưa lên cả bộ lâm nghiệp quốc gia rồi, bộ trả lời yêu cầu điều tra toàn diện, sở lâm nghiệp tỉnh không cấp kinh phí, chúng tôi phải tự trích tiền từ đề án khác ra điều tra, sở lâm nghiệp không thừa nhận...
Đằng sau chuyện này là tranh chấp lợi ích, người làm học vấn không hiều được.
Có điều tra, có con số cụ thể là tốt rồi, không cần biết sở lâm nghiệp có thừa nhận hay không, Trương Khác muốn mời Từ Học Bình tới đây một chuyến, tận mắt nhìn mới có thể biết tính bức thiết của nó.
Ăn cơm trưa xong, Trương Khác định trả tiền, Thẩm Ước kiên quyết không nhận:
- Ai muốn tới đây trồng rừng, tôi đều không thu tiền, hơn nữa tôi cũng chẳng hi vọng dựa vào mở quán kiếm cơm...
Buổi chiều theo Chu Phúc Thụy đi vào lâm trường xem xét, đều là những chỗ hôm qua không nhìn thấy, có những nơi cả ngọn đồi trụi lủi chỉ trơ lại vài bụi cây nhỏ, xa xa trông loang lổ như cái đầu chốc ghẻ thật khủng khiếp.
Đồng thời cũng thỉnh giáo Chu Phúc Thụy chuyện trồng rừng lấy gỗ nhanh, đồng thời loại cây nào thích hợp làm bột giấy.
Đến 6 giờ chiều có tàu thủy đi tỉnh thành, Trương Khác vốn định ở lâm trường hai ngày điều tra, có điều không chuẩn bị gì cả, chuyện điều tra được sẽ rất hữu hạn, may mà gặp được giáo sư của ĐH lâm nghiệp.
Trên thuyền Trương Khác gọi điện cho Từ Học Bình, kể đơn giản điều mắt thấy tai nghe hai ngày qua, còn con số cụ thể, đợi lấy được báo cáo điều tra của Chu Phúc Thụy rồi tính.
Chu Phúc Thụy lấy làm lạ, đám Trương Khác rõ ràng có hứng thú với chuyện trồng rừng, vậy mà cuối cùng lại nhắm vào bản báo cáo kia.
Buổi sáng tàu thủy cập bờ, đám Trương Khác tới nhà của Chu Phúc Thụy lấy báo cáo điều tra, Chu Phúc Thụy gọi hai người khác cùng tham gia hoàn thành báo cáo tới, một là giảng viên thanh niên làm nghiên cứu bảo vệ rừng thiên nhiên, một là tiến sĩ cùng Chu Phúc Thụy nghiên cứu cải tiến di truyền rừng lấy gỗ nhanh.
Nhưng không thể không hỏi ý kiến của Từ Học Bình đã dẫn họ tới gặp ông được.
Hôm nay là Nguyên Tiêu, Tạ Vãn Tình cũng về tỉnh thành, chuẩn bị đón Chỉ Đồng tới Hải Châu đi nhà trẻ.
Tàu thủy đoàn cắm trại tối qua đã về tới Hải Châu, kết thúc hoạt động, một số báo chí và ĐTH tỉnh cho đăng tin với thời lượng nhất định, ĐTH Hải Châu làm hẳn một chuyên mục riêng.
Trương Khác tới Tân Mai Uyển, đem tình hình nghiêm trọng rừng thiên nhiên trong tỉnh đối diện báo cáo cho Từ Học Bình.
Từ Học Bình lật xem báo cáo điều tra, viết ra mấy con số lên giấy trắng đưa cho Trương Khác xem:
- Đây là con số báo cáo lên chính phủ mùa xuân, bác không thể nói báo cáo của sở lâm nghiệp là sai ngay được, phải xuống xem mới biết.. Mà sao cháu lại lại quan tâm tới chuyện này?
- Cháu theo đoàn cắm trái lên thượng du Tiểu Giang, thấy hai bên bờ sông toàn là đồi trọc, vì Cẩm Hồ muốn làm rừng giấy nhất thể hóa, mới có ý tìm hiểu, không ngờ gặp được giáo sư của ĐH lâm nghiệp được biết tình hình rất đáng lo ngại, hôm nay cháu lên tỉnh thành thỉnh giáo mấy giáo sư ĐH lâm nghiệp về vấn đề này, biết chuyện kiến thiết đê phòng lũ lưu vực Tiểu Giang cũng không được như ý. Những chuyện này đáng lẽ cháu không nên hỏi tới, nhưng những tiếng nói phía dưới không truyền lên được, nếu thực sự xảy ra vấn đề gì, lương tâm khó yên được...
Trương Khác trả lời nửa thật nửa giả:
- Cháu làm thế là đúng, ở vị trí của bác đây, bị người dưới bao vây kín mít, dù có giao lưu với người dân thì toàn do cấp dưới an bài, chẳng biết được mấy điều chân thực nữa.
Từ Học Bình vẻ mặt nặng trĩu, Trương Khác không thổi phồng sự việc, cũng không xen vào nhận đình cá nhân, chỉ đơn thuần kể lại điều nghe thấy cho ông, vì thế ông thích nói chuyện với y để có được vài tin tức thực sự cuộc sống, tránh bị cấp dưới bưng bít quá đáng.
Từ Học Bình mang theo tâm tình nặng nề tới chính phủ tỉnh, Trương Khác bảo Chu Du về tỉnh thành, nhanh chòng tìm người soạn thảo phương án nhất thể hóa.
Chu Du hỏi có cần thương lượng với tạp đoàn Chính Thái hay không, Trương Khác hi vọng Chính Thái cuốn xéo, làm gì có chuyện thương lượng với chúng? Y và Tạ Vãn Tình năm 70% cổ phần của Cẩm Hồ, Trương Khác có thể lấy quyền khống chế cổ phần ức hiếp Chính Thái.
Chu Du hỏi vấn đề quan trọng nhất:
- Phương án nhất thể hoa quy mô bao nhiêu, một tỷ à?
Nhất thể hóa liên quan tới trồng rừng, làm bột giấy và quy mô sản xuất hiện tại của Cầm Hồ, hạng mục tổng thể ít ra phải đầu tư một tỷ mới thỏa mãn được nhu cầu phát triển vài năm tới.
- Không đủ.
Trương Khác lắc đầu:
- Hạng mục 1 tỷ, sở lâm nghiệp tỉnh và chính phủ địa phương không động lòng, ít cũng phải 5 tỷ, anh lập dự án 6 tỷ thử xem..
Chu Du há hốc miệng không khép lại nổi.
Vào cầu thang máy, đột nhiên Trương Khác nghĩ, liệu Tạ Vãn Tình có ở đây không, theo lẽ thường mà nói thì không thể, mai cô đưa Chỉ Đồng về Hải Châu rồi, tối nay Chỉ Đồng ngủ cùng với vợ chồng Từ Học Bình, Tạ Vãn Tình chắc cũng ở đó.
Trương Khác vừa lấy chìa khóa ra cắm vào cửa thì nghe thấy giọng của Tạ Vãn Tình:
- Ai đấy? Trương Khác à?
Trương Khác không mở cửa nữa, đứng gõ cửa, Tạ Vãn Tình đi ra mở cửa, Trương Khác nhìn cô một lượt, cô chỉ mặc áo thun mỏng màu đen, ngực nhô cao, dưới là chiếc quần ngắn lộ ra hai cặp mông tròn lẳn gợi cảm, đôi chân dài hấp dẫn, nhưng không so bì được với ánh mắt quyến rũ mê người.
Trương Khác nuốt nước bọt nói:
- Sao chị biết tối nay em tới đây ngủ?
- Cái gì chứ, em coi chị thành người thế nào đấy hả?
Tạ Vãn Tình hờn mát:
- Ăn cơm xong chị nhận được điện thoại của bạn học cũ rủ đi uống cà phê, chẳng biết mấy giờ mới về được, nên không dặn bà nội Chỉ Đồng để cửa.
Ánh mắt Trương Khác khó lắm rời được khỏi người Tạ Vãn Tình, thấy người nóng lên, hỏi:
- Trong tủ lạnh có gì uống không chị?
- Em tự xem đi...
Tạ Vãn Tình cười khúc khích, ánh mắt của Trương Khác làm cô rất đắc ý.
Trương Khác mở tủ lạnh, lấy ra hai chai bia, đưa cho Tạ Vãn Tình một chai, căn nhà này rất ít khi có người ở, Tạ Vãn Tình không uống bia, làm có chuyện sẵn bia ở đây, tín hiệu này Trương Khác không hiểu thì có là đồ ngốc.
Tạ Vãn Tình mở chai bia, uống được một ngụm thấy lạnh không uống nữa, Trương Khác đặt chai bia xuống, hỏi:
- Chị uống trà nhé?
Thực ra lúc này uống gì không còn quan trọng nữa, cả hai đều hiểu chuyện gì sắp xảy ra, chỉ là chưa biết phải bắt đầu thế nào, Tạ Vãn Tình còn e thẹn, Trương Khác không muốn quá lỗ mãng.
- Cám ơn em.
Tạ Vãn Tình nói thật nhỏ.
Tạ Vãn Tình cũng tới chưa lâu, chưa đun nước nóng, Trương Khác xuống bếp đun nước, nhớ lại Đường Học Khiêm nói:" Cõng một cô gái là trách nhiệm hạnh phúc nặng nề.", vậy ngủ với một cô gái càng cần chịu trách nhiệm to lớn hơn, Trương Khác không còn là lãng tử sống buông thả như kiếp trước, Tạ Vãn Tình cũng không giống như những cô gái trước kia từng qua tay y, mà là một cô gái đáng yêu thương trân trọng.
Nước đã sôi, Trương Khác pha hai cốc trà mang lên, lúc này y đã sẵn sàng nhận thêm một trọng trách trên người.
Lúc này đêm đã khuya, tòa nhà đối diện cũng chỉ còn lại một vài bóng đèn, sao thưa thớt, trăng sáng treo cao chiếu ánh sáng dìu dịu mông lung, tạo ra không khí êm đềm trữ tình.
Tạ Vãn Tình ngồi tựa vào thành giường, tóc vấn cao kiểu quý phụ đẹp dịu dàng trang nhã, đôi mắt long lanh chứa đựng vẻ ngượng ngùng không thể che giấu, cánh môi mím chặt, khóe miệng cẩn chứa nụ cười mời gọi làm trái tim Trương Khác nhộn nhạo.
Trương Khác kéo người người Tạ Vãn Tình vào lòng, đỡ cô từ từ nằm xuống, gối đầu lên đùi y, tay vuốt ve gò má cô cảm thụ da thịt trơn mịn, hết sức tự nhiên cúi xuống hôn cánh môi mềm, Tạ Vãn Tình đáp trả một cách nồng nhiệt không hề do dự, hai chiếc lưỡi truy đuổi nhau không biết mệt mỏi, hơi thở hai người mỗi lúc một gấp gáp, đột nhiên Tạ Vãn Tĩnh đẩy Trương Khác ra, chụt một cái bốn cánh môi tách nhau, một sợi nước rãi nhỏ vẫn kết nối hai chiếc miệng, tựa như luyến tiếc chưa muốn rời nhau, dưới ánh trăng đôi mắt Tạ Vãn Tình ánh ngọn lửa:
- Trương Khác, chị muốn làm chuyện kia rồi.
Nhiệt độ trong phòng cao dần, Trương Khác cởi áo Tạ Vãn Tình thật chậm, đâu có gì phải vội vàng, Trương Khác muốn giây phút này phải thật đáng nhớ, chiếc áo thun được kéo qua đầu Tạ Vãn Tình....
Tạ Vãn Tình mặc chiếc áo lót đen riềm ren hoa, nhưng lúc này nó chẳng làm được nhiệm vụ nâng niu che đậy bầu vú cao ngất kia chỉ càng dụ dỗ người ta phạm tội muốn lột phăng nó tìm hiểu bí ẩn giấu đằng sau, cô thở hổn hển, những cơn sóng dục vọng mãnh liệt cuộn trào qua hai bàn tay ma quái của Trương Khác truyền tới bầu vú cô luôn lấy làm kiêu ngạo, cô nhìn thấy đầu v đã sưng tấy lên rồi, người cô dần mê đi trong khoái cảm, ý thức như rời xa cơ thể, nhưng khi Trương Khác định cởi nốt chiếc quần lót của cô, Tạ Vãn Tình đưa tay chặn lại:
- Chị chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày lại để một chàng trai kém hơn mình mười ba tuổi cởi nó...
Ánh mắt Trương Khác bắn ra lửa tình ngùn ngụt, giọng y khàn đặc:
- Vậy chị tự cởi nhé?
- Sợ em thất vọng, không được thất vọng đâu đấy nhé...
Tạ Vãn Tình đột nhiên cảm thấy xấu hổ không sao kể siết, nhưng cô vẫn khom người kéo quần lót khỏi đôi chân dài miên man.
Dưới ánh trắng trong cơ thể thành thục trắng trẻo hoàn toàn trình diện, Trương Khác tưởng chừng tim mình ngừng đập tới vài giây, hít sâu một hơi nhẹ nhàng trải cơ thể Tạ Vãn Tình nằm dài xuống giường, cúi người xuống hôn nhè nhẹ khắp toàn thân cô, bắt đầu từ đầu từ trán cao, trượt xuống chiếc miệng nhỏ đầy tính khiêu khích, không quên chiếc cổ thiên nga dài, rồi ngậm lấy nụ hoa anh đào đã săn cứng, tai trái đi xuống khu vườn hoa đã lầy lội, song Tạ Vãn Tình kẹp chặt đùi làm ngón tay y không tiến vào được.
- Làm sao thế?
- Chị hơi sợ, lâu lắm rồi không làm chuyện đó, lại đột nhiên nhớ tới tuổi của mình...
Tạ Vãn Tình bối rối quay đầu đi, buổi chiều khi phỏng vấn, đọc tờ giấy kia cuộc Trương Khác, cô đã kỳ vọng giây phút này, nhưng lúc nó tới, lại do dự.
- Em lại cảm thấy chị như cô bé mười bảy tuổi lần đầu làm chuyện đó vậy.
- Nhưng mà...
- Hôm nay là tiết Nguyên Tiêu cơ mà...
Trương Khác cảm thấy cái cớ của mình thật là là vớ vẩn hết sức, hai chân Tạ Vãn Tình không còn khép chặt nữa, để ngón tay Trương Khác tiến vào khe ấm áp, chầm chậm ra vào, Tạ Vãn Tình rên rỉ, mười ngón tay bấu chặt vào ga trải giường, cặp đùi dài trơn bóng thẳng tắp của cô được Trương Khác nâng lên cao, gác lên vai, cảm nhận được cơ thể Tạ Vãn Tình đột nhiên cẳng thẳng, Trương Khác ôn nhu nói:
- Em sắp vào đây...
- Ừ, chị sẵn sàng rồi.
Chẳng hiểu sao nghe Trương Khác nói thế, Tạ Vãn Tình cảm thấy rất cảm động, vì cảm thụ được tình cảm nồng ấm qua lời nói đó, trước đây người được chạm vào cơ thể cô chỉ có Từ Chí Minh, nhưng Tạ Vãn Tình biết sức hấp dẫn của cơ thể mình, tuyệt đối không nam nhân nào tới giờ phút này còn quan tâm dịu dàng với phụ nữ như thế.
Trương Khác chầm chậm tiến vào, tấm thân hoàn mỹ phía dưới run lên kịch liệt, Tạ Vãn Tình cảm thấy có chút đau đớn nhưng tan đi rất nhanh, thay vào đó là khoái cảm quen thuộc mãnh liệt, hai tay hai chân Tạ Vãn Tình cuốn chặt lấy nam nhân phía trước, cô muốn được tiến vào sâu hơn, mạnh hơn... Trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ du dương.
- Hứa Tư nói không sai, quả nhiên tuyệt diệu không tả siết..
Tạ Vãn Tình mặt đỏ hồng, mái tóc đen xõa tung, cơ thể trắng nõn nà như thông non bóc vỏ, lúc này hai người đã vào phòng ngủ, Tạ Vãn Tình cuộn mình trong lòng Trương Khác, chăn đắp hờ lên lưng, lộ ra một cánh tay và nửa bầu ngực.
- Hả?
Trương Khác kêu lên kinh ngạc, nhưng vẫn đắm đuối ngắm nhìn vẻ mỏi mệt yêu kiều của Tạ Vãn Tình sau khi ân ái:
- Hứa Tư nói cả chuyện này với chị à?
- Giữa nữ nhân với nhau có một số đề tài mà nam nhân không bao giờ tưởng tượng ra được đâu.
Tạ Vãn Tình cười khúc khích, giọng giảo hoạt:
- Hứa Tư ban đầu chỉ nó qua loa vài câu, nhưng lần vừa rồi về Hải Châu, chị muốn nghe, cô ấy mới nói tỉ mỉ, hi hi, không ngờ bị chị trộm mất hoan lạc... quả nhiên tuyệt diệu không tả siết..
Tạ Vãn Tình cuốn chăn bò dậy bật máy hát trong phòng, khúc Ánh Trăng của Claude Debussy êm đềm vang lên, Tạ Vãn Tình đưa hai tay giơ, cổ tay trắng ngần đưa lên không trung, chiếc eo thon đung đưa uyển chuyển, mông lắc nhẹ tràn ngập sự khiêu khích, đôi mắt mang mị lực hoang dại, khác hoàn toàn với cô mà ngày thường Trương Khác được thấy.
Hạ thân Trương Khác lại cứng như thép rồi, đi tới tắt máy hát, Tạ Vãn Tình thổi phù một hơi vào tai Trương Khác, giọng quyến rũ mê hồn:
- Nghe không hay sao?
- Có thứ em còn thích nghe hơn....
Trương Khác lần này không ôn nhu nhẹ nhàng như lần trước, kéo mạnh chiếc chăn vứt xuống đất, đẩy Tạ Vãn Tình ngã xuống dưới, nắm lấy hai chân cô, cặp đùi của Tạ Vãn Tinh bị uốn cong hết mức, hai đầu gối đè lên bầu vú cao, Trương Khác đứng dưới giường cuộc chiến bắt đầu tiếp diễn với cường độ cuồng liệt hơn lần trước gấp bội, Tạ Vãn Tình mồ hôi đầm đĩa, mới đầu còn cắn môi khẽ rên siết, sau đó nhịn không được há miệng la hét sung sướng, cuối cùng lại nằm im không như chết, mặc cơ thể đón nhận đòn tấn công mạnh mẽ dồn dập của Trương Khác...
++++
Chuyện phải tới rồi cũng tới.