Với quy mô hiện giờ của Cầm Hồ đưa ra dự án đầu tư 6 tỷ, đừng nói là Chu Du, ngay cả Tạ Vãn Tình luôn tin tưởng Trương Khác cũng thấy khó tin.
- Em làm thế có hơi quá à?
Trương Khác mở to mắt nhìn Tạ Vãn Tình tỏ vẻ rất vô tội.
Chu Du nói thẳng:
- Tôi hoài nghi tính khả thi của dự án quy mô lớn này...
Thiếu điều nói trắng ra y làm càn nữa thôi.
Trương Khác dứt khoát nói:
- Tôi sẽ lấy cổ phần ở Ái Đạt đổi cổ phần của Cẩm Hồ, coi như đây là quyết định ngang nghạnh của tôi là được.
Tạ Vãn Tình cười dịu dàng:
- Nếu em kiên trì làm như thế thì chị chỉ đành đợi bất ngờ thôi.
Trương Khác lắc đầu:
- Chị Vãn Tình, chuyển toàn bộ cổ phần của Hải Dụ tại Cẩm Hồ cho em đi, tạm thời cũng được,. Một hạng mục lớn như thế này, nhất định làm toàn quốc xôn xao, rất nhiều chuyện sẽ cần bác Từ đích thân ra mặt.
Sau khi Từ Chí Minh chết, về mặt pháp luật, Tạ Vãn Tình và Từ gia không còn bất kỳ quan hệ gì, nhưng người trong nước thân tình mới là quan trọng, Cẩm Hồ ở Hải châu không làm người ta chú ý thì thôi, một khi tung ra hạng mục này, cần Từ Học Bình ra mặt ủng hộ, thì Tạ Vãn Tình không hợp có liên quan gì tới Cẩm Hồ nữa.
Nói tới chuyện này, Chu Du biết không thích hợp ở lại nữa, đứng dậy tế nhị nói:
- Tôi phải về Hải Châu chuẩn bị đây.
Trương Khác nói với Phó Tuấn:
- Trên tỉnh sẽ xuống dưới điều tra trong vài ngày tới, tôi sẽ đi theo, anh cùng Chu Du về Hải Châu đi.
Theo Từ Học Bình lại còn dẫn cả vệ sĩ bên người thành không ra thể loại gì rồi.
Chu Du trước khi về Hải Châu phải đi tìm Chu Phúc Thụy trước, dù làm bản thảo cũng không thể thiếu chuyên gia trong ngành được. Nhưng Chu Du cũng hoài nghi trong nước có ai đủ tự tin lập dự án 6 tỷ không, nếu không chỉ có thể thông qua công ty săn đầu người dùng lương ời chuyên gia nước ngoài.
Chu Du, Phó Tuấn đi rồi, Trương Khác hỏi:
- Buổi chiều công ty chị có an bài việc gì không?
Công ty ở đây chính là Hải Dụ, chỉ để lại chức năng hành chính ở tình thành.
- Bên cạnh chị thiếu trợ lý, tìm mãi không có người thích hợp, buổi chiều phỏng vấn ba cô gái, em muốn cùng đi xem không?
- Cũng được...
Một số chuyện không thể nói với Chu Du, nhưng có thể trao đổi với Tạ Vãn Tình. Trương Khác gật đầu, theo Tạ Vãn Tình tới công ty.
Buổi chiều Chu Thúc Huệ muốn đưa Chỉ Đồng đi chơi, xe và tài xế để lại cho hai bà cháu.
Tạ Vãn Tình và Trương Khác rời Tân Mai Uyển định bắt taxi để đi, nhưng đợi mãi không bắt được xe, thấy có chiếc xe buýt đúng tuyến cần đi qua, liền lên luôn.
Trên xe chỉ còn một chỗ ngồi, tất nhiên để lại cho Tạ Vãn Tình, xe đi được một đoạn, Tạ Vãn Tình nhích mông qua, nhường ra một góc ghế, nói:
- Em ngồi xuống đi, tới công ty còn xa lắm.
Ghế đằng sau Tạ Vãn Tình có hai mẹ con, cô bén liền ngồi vào lòng mẹ, rất lễ phép nói với Trương Khác:
- Chú ơi, chú ngồi vào ghế của cháu này.
Trương Khác nói một tiếng cám ơn, ghé vào tai Tạ Vãn Tình nói nhỏ:
- Bọn trẻ con đáng ghét thật.
Tạ Vãn Tình trừng mắt nhìn y, gò má ửng hồng, trong lòng cô thực sự có ý lấy cái cớ đường xa ngồi cùng với Trương Khác, do dự mãi rất lâu mới lên tiếng được, không ngờ lại có cô bé ngoan phía sau phá hỏng hết, đúng là đáng ghét mà, nghĩ như thế, Tạ Vãn Tình thấy xấu hổ vô cùng.
- Chị Vãn Tình, chị nghĩ một người cần bao nhiêu tiền là đủ?
- Sao đột nhiên lại hỏi thế?
Tạ Vãn Tình nghi hoặc nhìn Trương Khác, do ở trên xe buýt không muốn bị người khác nghe thấy cuộc đàm thoại, nên Trương Khác nhoài người tới, mặt ghé sát mặt Tạ Vãn Tình, mặc dù quan hệ giữa hai người sau đêm tuyết thử xe đó trở nên rất gần gũi, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, gần như hơi thở của Trương Khác như phả vào mặt, Tạ Vãn Tình vẫn cảm thấy thẹn thùng:
- Chị cũng chẳng phải thanh cao gì, chỉ cần đủ cho chị và Chỉ Đồng đảm bảo cuộc sống sung túc không phải lo lắng gì là được. Tiền quá nhiều không còn ý nghĩa nữa.
- Đúng vậy, tiền quá nhiều đúng không có ý nghĩa gì.
Trương Khác nhìn vành tai ngọc sáng bóng của Tạ Vãn Tình, nếu như không có người khác ở bên, sẽ không kìm được thèm lưỡi ra liếm một một cái, Tạ Vãn Tình vừa qua tuổi ba mươi, chính vào lúc đóa hoa nở đẹp nhất.
- Ý em định nói gì?
Tạ Vãn Tình nhìn qua, thấy Trương Khác say mê nhìn tai mình, khẽ gắt giọng:
- Có gì đẹp mà nhìn?
Trương Khác thu ánh mắt lại, mặt dầy cười nói:
- Nếu lúc này cố gượng ép lập hạng mục lớn như vậy, nế dụng tư duy kinh doanh truyền thống là không thích hợp, còn về phần nguy hiểm thì không có, chỉ là bỏ qua một số cơ hội thôi. Ví như Diệp Kiến Bân gần đây cổ động em đầu tư vào chỗ anh ta, lập hạng mục này thì không còn để ý tới bên đó được nữa. Nhất định bị anh ta chửi ột trận rát tai, đó chính là nguy hiểm đấy.
Tạ Vãn Tình phí cười, mắt lúng liếc liếc y, diễm lệ như hoa:
- Vậy thì vì sao?
- Bác Từ lần này nếu xuống điều tra, chị cũng kiếm cớ đi cùng mà xem, nếu như không quá để tâm tới tiền, thì hạng mục này dứt khoát là cần thiết.
Trương Khác thở dài buồn bã:
- Sinh thái lưu vực Tiểu Giang đã yếu ớt tới mức năm nào cũng có lũ lớn rồi... Nếu chỉ dựa vào thủ đoạn hành chính thay đổi hoàn cảnh sinh thái ở đó căn bản là không thể, hiệu suất quá chậm, vậy thì phải dùng thủ đoạn đặc thù.
- Em nói tới hạng mục đầu tư 6 tỷ à?
Trương Khác mặt đầy quyết tâm, nói:
- Vâng, hạng mục này chia làm hai phần, một tỷ trực tiếp dùng gây trồng rừng, 5 tỷ dùng để làm bột giấy, 9 huyện thượng du Tiểu Giang thuộc về ba thành phố hai tỉnh, trồng rừng phân chia ra chín huyện, nhưng làm bột giấy thì bọn họ phải tranh nhau...
Ba thành phố thượng du Tiểu Giang thuộc vùng kinh tế kém phát triển của địa khu Hoa Đông, quy mô kinh tế còn thu Hải Châu rất nhiều, mà tổng giá trị đầu tư công nghiệp của Hải Châu năm 95 chỉ 3 tỷ.
5 tỷ đồng với địa khu này là một khái niệm thế nào? Có thể trực tiếp thanh đổi diện mạo kinh tế một vùng, Trương Khác muốn lấy 5 tỷ này ra làm mồi nhử, ép cho ba thành phố kia phải lấy thái độ nhiệt tình chưa từng có ủng hộ hạng mục trồng rừng của chín huyện, dùng thời gian ngắn nhất cải tạo hoàn cảnh sinh thái trung thượng du Tiểu Giang.
Ở trong nước, các xí nghiệp tư doanh muốn lập hạng mục cần tới quan viên chính phủ, không thể tránh khỏi giảo dịch ngầm, nếu quan viên chính phủ không có được lợi ích, thì sẽ bày đủ mọi cách gây khó dễ, tạo trở ngại.
Nhưng cũng có ngoại lệ, như xí nghiệp nước ngoài vào trong nước đầu tư, ví dụ hạng mục oanh động 6 tỷ, đó là hạng mục trực tiếp mang lại chính tích cho quan viên đương địa, chẳng những không cần giao dịch ngầm, càng không bị gây khó dễ, một số trở ngại chính sách cũng sẽ bị san bằng. Chính tích đôi khi tốt hơn bất kỳ thứ gì khác.
Đương nhiên, dự án 6 tỷ nói trắng ra chỉ là một lớp ngụy trang để chính phủ địa phương tích cực hiệp trợ Cẩm Hồ trồng rừng mà thôi.
Trương Khác đem suy tính của mình giải thích tỉ mỉ cho Tạ Vãn Tình nghe, Tạ Vãn Tinh vỗ vỗ ngực nói:
- Lý do này đúng là không thể nói cho những người khác trong công ty đươc, bọn họ nhất định sẽ nói không cần hi sinh lợi ích của công ty vì trách nhiệm xã hội như thế...
Được Tạ Vãn Tình hiểu cho, Trương Khác thở phào:
- Phải xem cái tâm của một người lớn thế nào, thế nhưng nhu cầu gỗ trong nước đang tăng nhanh, mâu thuẫn này chỉ có thể lấy phát triển rừng nguyên liệu công nghiệp để giải quyết, đây là đại thế, chỉ từ góc độ đầu tư mà nói, chúng ta đi trước một bước mà thôi, tuy có tệ nạn nhất định, nhưng không phải không có cái lợi thêm.
Tạ Vãn Tình ôn nhu nói:
- Chị luôn ủng hộ em mà.
Lời Trương Khác nói thể hiện tinh thần trách nhiệm xã hội, cớ phụ nữ nào không muốn nam nhân của mình mang khí khái anh hùng, đây đúng là một nam nhân trưởng thành chững chạc mang chút ưu tư cuộc đời, không thẹn là người khiến cô si mê.
Ôm nhau ngủ tới ba giờ sáng, Trương Khác thức dậy, nói muốn ra ngoài tìm khách sạn ngủ, Tạ Vãn Tình dẩu môi nguýt yêu:
- Chưa bao giờ thấy em có tật giật mình như thế.
Trương Khác cười ngượng:
- Sáng dậy đi thằng từ chỗ này tới gặp bác Từ trong lòng thế nào có chút thiếu tự nhiên, ngủ khách sạn còn có thể tự lừa mình lừa người.
- Nếu chị có tình nhân bên ngoài, ông bà nội của chỉ Đồng cũng không hỏi tới đâu.
Tạ Vãn Tình ôm lấy tấm lưng rộng của Trương Khác, áp má lên tai y:
- Chị chỉ muốn trộm lấy chút hoan lạc từ chỗ em thôi.
Trương Khác cảm thụ được hai bầu ngực lớn mềm mại cọ sát vào lưng, mang tới sự dụ hoặc khó kháng cự, đưa tay ra nắm lấy đôi tay mềm của cô, kéo tới để bầu ngực kia chặt hơn, trong lòng nghĩ Từ Học Bình Chu Thúc Huệ ngầm cho phép, nhưng bọn họ chưa chắc mong người đó là mình, quay lại ôm lấy Tạ Vãn Tình, cắn nhẹ lên tai cô:
- Hay là chúng ta cùng tới nhà khách ngủ.
Tạ Vãn Tình cười khích khích:
- Vậy còn tựa lừa mình nói hồng nhan tri kỷ gì chứ, ngay cửa ải bản thân đã không vượt qua được, coi như bị tên tiểu tử nhà em lừa mất rồi.
Rồi giúp Trương Khác mặc y phục, dọn dẹp lại căn phòng, xóa hết mọi vết tích rồi mới cùng Trương Khác lái xe tìm khách sạn. Trương Khác muốn lấy chứng minh thư của mình đăng ký, Tạ Vãn Tình trừng mắt lên nhìn y, trong chứng minh thư ghi rõ tuổi tác, cô không chịu nổi mất mặt như thế.
Ôm nhau ngủ tới tận tám giờ, Trương Khác thức dậy thay quần ào, đến khi quay đầu lại thấy, Tạ Vãn Tình uể oải dựa vào thành giường, tay nắm chăn che ngực, chừng như muốn ngủ tiếp, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ, Trương Khác cách chăn xoa ngực cô, ghé sát vào tai Tạ Vãn Tình thì thầm:
- Chị còn không dậy là em lại lên giường đó.
Tạ Vãn Tĩnh bị tập kích bất ngờ, giận dỗi tiện tay cầm thứ bên cạnh ném y, Trương Khác cười ha hả chẳng né tránh, vì đó là chiếc quần lót của cô, còn cầm lấy hít một hơi.
Tạ Vãn Tình mặt đỏ dừ, gắt:
- Trả chị, quay người đi.
Trương Khác thực sự muốn tài chiến lần nữa, có điều đã hẹn Lý Nghĩa Giang chín giờ gặp nhau ở chính phủ tỉnh, Tạ Vãn Tình trước giờ cô phải tới công Ty, liền không trêu ghẹo cô nữa, ngồi ngắm nhìn Tạ Vãn Tình mặc y phục chỉnh lại dung nhan, cảm thấy đây đúng là chuyện khoan khoái lớn trong đời.
Xong xuôi cùng đánh răng rửa mặt, trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, Trương Khác tới chỉnh phủ tỉnh, Tạ Vãn Tình chưa yên tâm, muốn về nhà thu dọn lại.
Trực thăng bay thẳng tới thượng du Tiểu Giang, Tạ Vãn Tình muốn đi thì phải biết phân thân.
Trương Khác tới nơi thì Từ Học Bình còn xử lý một vài việc trong phòng, nên cùng những người tham gia chuyến đi đợi ở văn phòng chính phủ, trong cả đống người, Trương Khác chỉ biết Lý Nghĩa Giang và thư ký trưởng chính phủ tỉnh Lục Văn Phu.
Lần trước gặp Lục Văn Phu hắn mới chỉ là phó thư ký trưởng, ấn tượng của Lục Văn Phu với Trương Khác rất bất thường, vì không có tiếp xúc sâu, nhưng nhìn thấy y xuất hiện ở đây có chút giật mình, kín đáo hỏi Lý Nghĩa Giang mới biết là ý của Từ Học Bình, nghĩ không ra ý đồ của tỉnh trưởng.
Những người khác là nhân vật đầu não trong chính phủ tỉnh, Trương Khác chẳng quen biết một ai, y có ý đóng giả làm nhân viên công tác bình thường của chính phủ, nên không tự giới thiệu.
Nghe bọn họ nói chuyện với nhau mới biết người đàn ông trung niên hói đầu trên năm mươi tuổi gầy gò mặc đồ Tôn Trung Sơn là Lưu Hoa Sơn, sở trưởng sở lâm nghiệp, ông ta trông khác hẳn đám quan viên phì nộn khác của sở lâm nghiệp, những người đó đều mặc áo véc, sơ mi trắng, thắt ca vát, bụng phệ mặt húp, không nhận ra được ai vào ai.
Bọn họ còn tháo cả ký hiệu đính trên ngực áo đi, không nhìn ra là thời trang của hãng nào, chắc ngại thân là quan viên mặc áo đính ký hiệu kiểu con cá sấu trên đó thì trông quá chướng mắt.
- Người đã đến đủ chưa?
Trương Khác hỏi nhỏ Lý Giang Nghĩa.
- Còn thiếu hai người nữa, là giáo sư của ĐH lâm nghiệp, tỉnh trưởng phái người đi đón rồi, một là giáo sư Chu Phúc Thụy cậu biết rồi, người còn lại là người chủ yếu viết cả bản báo cáo điều tra kia, giáo sư Lý Duyên Tân, đủ người là chúng ta đi.
Trương Khác thầm nghĩ: "Xem ra Từ Học Bình chuyến này không tính để nể nang sở lâm nghiệp."
Nhìn dàng vẻ thấp ta thấp thỏm của bọn họ, chắc hắn người của sở lâm nghiệp đều biết lần này đi xem cái gì.
Chu Phúc Thụy, Lý Duyên Tân sắp tới rồi, Trương Khác liền ra ngoài chặn họ lại, tránh bọn họ nói ra vấn đề là do y tố giác, nếu không sau khi đám người sở lâm nghiệp ngày hôm nay bị nghe chửi mắng sẽ chơi xấu sau lưng y.
Đủ người, máy bay liền xuất phát, không bao lâu liền tới nơi, nhìn từ trên không trung, vấn đề càng tỏ ra nghiêm trọng, những ngòn đồi bị chặt sạch cây nối liền nhau thành dải dài, trong mà xót lòng, chỉ có mỗi hai bên đường quốc lộ là trồng cây giống để che mắt người khác.
Từ Học Bình không kìm được nổi giận ngay trên máy bay, mặt đỏ bừng bừng, tay run run, cầm báo cáo năm nay sở lâm nghiệp nộp lên chính phủ tỉnh ném xuống chân Lưu Hoa Sơn:
- Sở lâm nghiệp các người làm ăn kiểu gì thế? Con số ở trên này từ đâu ra?
Lưu Hoa Sơn mặt trắng bệch, tình hình trước mắt căn bản không cho phép ông ta giải thích gì, ông ta có lẽ có thể nói là tệ nạn cũ của người tiền nhiệm, nói chung thế nào cũng có trách nhiệm của ông ta rồi.
Tới trưa trực thăng bay tới lâm trường Hồng Trí, Lưu Hoa Sơn mới dám dè dặt hỏi:
- Tỉnh trưởng, hay là tới lâm trường xem một chút.
- Không xem.
Từ Học Bình mặt hầm hầm:
- Xuống nghe bọn chúng ba hoa à?
Liên tục bay trên không trung năm tiếng, hai giờ chiều quay về chính phủ tỉnh, chín huyện trung thượng du Tiểu Giang có bảy thuộc về tỉnh Đông Hải, lại đúng là nơi phá hoại tài nguyên rừng đặc biệt nghiêm trọng.
Xuống máy bay, Từ Học Binh nói với Lục Văn Phu:
- Liên hệ với bí thư Đào Tấn cho tôi.
Rồi về thẳng văn phòng của mình.
Đám người sở lâm nghiệp hốt hoảng, Từ Học Bình nghiêm khắc trách mắng, bọn họ còn gánh chịu được, chuyện một khi đưa lên chỗ bí thư tỉnh ủy, rất có thể là thượng lượng điều chỉnh nhân sự, muốn tước quyền của bọn họ, sao bọn họ lại chẳng hoảng?
Lưu Hoa Sơn đưa mắt ra hiệu cho Lục Văn Phu nói hộ, Lục Văn Phu giả vở không nhìn thấy, Từ Học Bình quyết tâm muốn lấy cái mũ ô sa của ông ta, nếu nói giúp, chỉ chuốc họa vào thân.
- Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai gây ra được, tôi mới cái chức sở trưởng quái quỷ này hơn một năm, tình huống chẳng lẽ do tôi làm thành tồi tệ như vậy sao?
Lưu Hoa Sơn than vãn, hi vọng khiến Lý Nghĩa Giang, Lục Văn Phu đồng tình.
- Đồng chí tới sở lâm nghiệp hơn một năm, vậy có phát hiện ra vấn đề không? Phát hiện ra có nghĩ cách giải quyết không? Đồng chí làm chức sở trưởng quỷ quái hơn một năm, rốt cuộc làm những chuyện quỷ quái gì?
Từ Học Bình đẩy văng cửa, nhìn thẳng vào Lưu Hoa Sơn.
Lưu Hoa Sơn mặt tái me tái mét, quan viên còn lại của sở lâm nghiệp câm như hến.
Từ Học Bình gật đật với Trương Khác, bảo Lý Giang Nghĩa:
- Cậu mời hai vị giáo sư Đh lâm nghiệp tới văn phòng tôi.
Trương Khác theo Từ Học Bình vào văn phòng, nghe thấy ông không ngừng thở dài, trên bàn đặt báo cáo do mấy giáo sư ĐH lâm nghiệp viết ra, còn báo cáo cả sở lâm nghiệp đã vứt đi trên trực thăng rồi.
Chu Phúc Thụy, Lý Duyên Tân đi vào, Từ Học Bình sắc mặt nặng nề nói:
- Tình hình rất nghiêm trọng, trong báo cáo các đồng chí nói có thể có trận lũ mười năm mới gặp một lần, rốt cuộc có căn cứ lớn chừng nào.
Chu Phúc Thụy không vòng vo như đám quan viên, đáp luôn:
- Vì hệ sinh thái thượng du đã bị hủy hoại nghiêm trọng, nên phải nói là đại học thủy năm mới có một lần, còn về phần sinh ra sức phá hoại lớn thế nào, còn phải xem tình hình kiến thiết đê điều. Do thiếu nghiên cứu tất yếu, cho nên đây chỉ là một số phán đoán trên lý luận.
- Hiện giờ xem ra đê phòng hộ Tiểu Giang cũng là điều khiến người ta quan tâm.
Nghe tới đó Trương Khác thở phào, chỉ cần Từ Học Bình ý thức được vấn đề là tốt rồi, còn hai năm để bù đắp lại, chỉ nghe Từ Học Bình tiếp tục nói:
- Đh lâm nghiệp có thể tăng thêm người để hoàn thành báo cáo này không? Về kinh phí sẽ do chính phủ cấp, có yêu cầu gì, các đồng trí cứ đề xuất trực tiếp với chính phủ.