Tân Khoa đã bắt đầu đưa đầu đĩa vào thị trường rồi, Tân Khoa là một trong mười thương hiệu điện gia dụng lớn nhất, có ưu thế sản xuất, thương hiệu và mạng lưới tiêu thụ mà nhà máy khác không thể sánh được, lại thêm bọn họ không hợp tác với Phillips mà là với Sanyo ngay từ đầu nên càng có ưu thế trội hơn hẳn.
So với việc lo lắng chuyện hợp tác của Cẩm Thành và Chính Thái, chẳng bằng theo dõi hành động của Tân Khoa còn hơn.
Cố Kiến Bình nghe được thì bật cười:
- Chính Thái và Cẩm Thành liên hợp với quy mô lớn như thế còn sợ cháu ức hiếp họ à?
Đường Học Khiêm lắc đầu giải thích hộ vợ:
- Trước đó hai bên làm lĩnh vực không liên quan tới nhau, nước sông không phạm nước giếng, không ai ức hiếp được ai, có điều hiện họ muốn tiến vào sản nghiệp đầu đĩa, Ái Đạt muốn lấy mạnh hiếp yếu thì đơn giản lắm.
Trương Khác nói rất tự nhiên:
- Nếu bắt nạt họ lúc này, tự nhiên làm nghành điện tử Hải Châu mất đi một cơ hội phát triển, tội gì làm thế ạ? Mặc kệ họ là được... Có điều Chu Phú Minh và Triệu Cẩm Vinh đã gặp nhau, mảnh đất kia chỉ e không thể kìm chân Cẩm Thành nữa rồi...
Y chép miệng, cảm thấy hơi đáng tiếc, năm ngoái sự kiện bia lịch sử thời Tống bị hủy khiến mảnh đất đó bị đình chỉ khai phát vô thời hạn, 3000 vạn của Triệu Cẩm Vinh mắc kẹt ở đó, giờ bọn họ hòa giải thì không tiếp tục giữ số tiền kia nữa rồi.
o0o
Triệu Cẩm Vinh hiện giờ vô cùng thư thái, vụ án bắt óc giáo viên đã qua lâu rồi, ông ta cũng đưa được con trai ra khỏi trại cải tạo lao động, thời gian ở trong đó cũng chẳng phải chịu khổ gì, nay Tạ gia có ý giúp điều đình, Tiệu Cẩm Vinh tất nhiên nối lại duyên xưa với Chu Phú Minh.
Dùng kiến nghị của Tạ Kiếm Nam, Triệu Cẩm Vinh đem ba tầng đầu của tòa nhà Phủ Thiên bán đi với hình thức quyền sở hữu cửa hàng, thông qua quảng cáo tần suất lớn, lời hứa lại quả tiền thuê cao, đặt biệt là hồng đồng ký với Hải Thái, không chỉ tiêu thụ thuận lợi, mà giá cả còn cao hơn dự tính ban đầu rất nhiều rồi.
Triệu Cẩm Vinh không quên lấy đó để dạy bảo con trai:
- Mày mà thông minh bằng nửa người ta thì tao yên tâm giao Cẩm Thành ày rồi, người ta 19 tuổi đã sáng lập công ty đấy...
Bán được ba tầng lầu, tức thì hóa giải áp lực tài chính thời gian qua của Cẩm Thành, cũng làm cho tập đoàn Tân Thành ở Tân Gia Pha tăng thêm lòng tin, sẵn lòng giúp đỡ Cẩm Thành tranh thủ thêm nhiều khoản vay chính phủ ở Tân Gia Pha, Triệu Cẩm Vinh lại chẳng sướng.
Tạ Chiêm mặt dài gầy gò, nhưng được cái trăng, thuộc tuýp người vẻ không ngoan lộ ra ra mặt, đôi mắt trông có chút âm hiểm, năm nay 37 tuổi, là người nhiều tuổi nhất trong bối phận của hắn.
Hắn sớm nhìn thấu quan hệ giữa Tạ gia và Từ Học Bình không hài hòa, Từ Học Bình quá thanh cao, không chịu dọn đường cho Tạ gia phát triển, nhưng vì ông ta nắm giữ vị trí cao, Tạ gia mới giữ khách khí bề ngoài, đó cũng là nguyên nhân mà hắn dám khoét rỗng ải Dụ.
Sau khi hắn bị đuổi khỏi Hải Dụ, Tạ gia vẫn giữ quan hệ bề ngoài với Từ Học Bình, nên hắn không thể quay về Chính Thái làm việc, thế nên hắn mua một nhà máy điện tử, định làm máy chơi game đang rất được ưa chuông bấy giờ.
Số tiền mà hắn kiếm được ở Hải Dụ đều hoang phí ở nhà lầu xe hơi rồi, hơn nữa hắn làm trong tỉnh, tiêu thụ bị áp chế lớn, nhà mình làm ăn chập chờn, miễn cưỡng đủ duy trì.
Về sau quan hệ giữa Tạ Vãn Tình và Tạ gia dần rời xa, hắn giỏi kinh doanh, lắm thủ đoạn, nên được Tạ gia đồng ý ượn một số kênh tiêu thụ, nên mới dễ sống hơn, rồi đến tận khi Tạ gia quyết định hợp tác hạng mục đầu đĩa với Cẩm Thành mới cho hắn về.
Tạ Chiêm có kinh nghiệm làm máy chơi game, biết ngành này thực sự kiếm tiền là các thương hiệu lớn như Bộ Bộ Cao, Tiểu Bá Vương, bất kể nghành gì thị làm thị trường cũng là bước đầu.
Gia tộc nếu muốn làm đầu đĩa, Tạ Chiêm tất nhiên là hết sức tha thiết, huống chi ngay cả Bộ Bộ Cao sau khi tích lũy được lượng lớn vốn từ máy chơi game cũng đã bắt đầu lập hạng mục đầu đĩa, có thể thấy tiền cảnh dấp dẫn của nó thế nào.
Tạ Chiêm trước khi đến Hải Châu đã gặp mặt Chu Hồng Mai, Chu Hồng Mai lập công ty sống dựa vào nghiệp vụ của Chính Thái, chắc chắn Tạ gia có hoạt đồng ở Hải Châu sẽ được Chu Phú Minh chiếu cố đặc thù.
Tạ Chiêm chính là bước đầu tiên trong kế hoạch lật đổ Ái Đạt của Tạ Kiếm Nam, vì hắn là kẻ rất giỏi tìm sơ hở của người khác, giỏi thủ đoạn, không ngại chơi bẩn.
Triệu Cẩm Vinh gọi điện mới Trương Hiểu Kiện ăn cơm, nhưng lại được Chu Phú Minh bất ngờ mời ông ta và Tạ Chiêm tới Văn Sơn ăn cơm.
Tạ Chiêm rất đắc ý, dựa vào gia tộc làm việc, không cần phải đi tới đâu cũng khép nép khúm núm.
Chu Phú Minh, Trương Hiểu Kiện, Triệu Cẩm Vinh, Triệu Ti Minh, Tạ Chiêm ngồi quây quanh bàn, Úc Bình giúp các phục vụ sửa soạn bát đũa.
Triệu Cẩm Vinh rất tinh, Úc Bình tuy chỉ là phục vụ, nhưng lại được Triệu Hiểu Kiện chính thức giới thiệu tên, nên trong lòng đoán được phần nào, thấy thằng con ăn hại hau háu nhìn cô ta, đá ột cái, tươi cười nói:
- Chuyện nhỏ nhặt này sao dám làm phiền Úc tiểu thư chứ, để Ti Minh làm được rồi, tôi thấy Úc tiểu thư ăn nói bất phàm, so với đám giám đốc, trưởng phòng vô tích sự ở Cẩm Thành thì hơn nhiều lắm.
Úc Bình cười khúc khích:
- Những giám đốc, trưởng phòng của Cẩm Thành mà ăn hại thì tôi chẳng khá hơn họ được..
- Giám đốc Triệu nói không sai đâu.
Tạ Chiếm cũng là kẻ lõi đời, liền hưởng ứng ngay:
- Úc tiểu thư đúng là nhân tài, nói một câu làm giám đốc Triệu cứng họng rồi, cô ở đây thật là phí, bí thư Chu mà biết trân trọng nhân tài phải đề bạt Úc tiểu thư làm giám đốc nơi này mới đúng. Hai nhà chúng tôi đang định lập một công ty lớn, nếu Úc tiểu thư chịu hạ mình tới công ty làm giám đốc... Giám đốc Triệu có ý này phải không?
Triệu Cẩm Vinh gật đầu lia lịa, vờ không nhìn Chu Phú Minh, chỉ nhìn Úc Bình:
- Chỉ xem Úc tiểu thư có chịu ủy khuất hay không thôi.
Úc Bình cực kỳ động lòng nhìn Chu Phú Minh, sắc mặt Chu Phú Minh biến đổi liên tục, lòng rất do dự, nhưng không kháng cự nổi ánh mắt hờn dỗi tủi thân của Úc Bình, đành khẽ gật đầu:
- Tôi thì chỉ e giám đốc Triệu cũng có lúc nhìn nhầm.
o0o
~~Ăn tối xong, Trương Mân về luyện piano, nhà Trương Tri Phi ở ngay sát bên nhà Trương Khác, nhưng chỉ thi thoảng mới tới ở, còn thường ở căn nhà gần ĐH Hải Châu.
Trương Mân chẳng phải từ nhỏ đã học piano, lại không có mấy thiên phú âm nhạc, thuần túy là do mẹ cô bé hâm mộ đứa trẻ khác lúc đánh đàn rất cao nhã, nên mới ép Trương Mân học.
Trương Khác nghe cô em họ đánh đàn một lần rồi, cảm thấy chú mình phải trả thêm tiền công cho cô gái thanh tú dạy Trương Mân đánh đàn, nghe cô em này đánh đàn chẳng khác nào bị hành hạ.
Trương Tri Phi ở lại cùng mọi người ra vườn sau nhà nói chuyện, tháng tư trời trở ấm, gió đêm từ Tiểu Cẩm Hồ thổi vào vẫn mang theo cái lạnh se se của mùa xuân, con người ta rất lạ, mùa đông than lạnh, sắp vào hè lại nhớ cái lạnh mùa đông.
Đối diện với Tiểu Cẩm Hồ là khu thương mại Tiền Môn, nói đó ánh sáng rực rỡ bao phủ, hình thành một dải sáng uốn lượn quá nửa hồ, ánh sóng lăn tăn mang đủ mọi màu sắc.
Trương Tri Hành nhìn ra mặt sông nói đầy xúc cảm:
- Hai năm trước đứng ở đây không thấy được ánh sáng lấp lánh chói mắt này.
- Vài năm nữa thôi sẽ còn đẹp hơn nữa.
Đường Học Khiêm gật đầu:
- Chuyến đi học trường đảng của cán bộ cấp xử huyện lần này anh tham gia đi.
Danh sách tu nghiệp mùa xuân của trường đảng tỉnh đã báo lên một thời gian rồi, có điều Trương Tri Hành tình huống khá đặc thù, được tiến cử đặc biệt. Đường Học Khiêm có hơi lưu luyến, ông quen có Trương Tri Hành ở bên cạnh rồi, hai năm qua cả thư ký riêng cũng không dùng.
Trương Tri Hành cười:
- Thành phố đề cử thì tôi đi.
Đối người khác mà nói thì đây là cơ hội hiếm có, Trương Tri Hành lại hơi ngần ngừ, biết sau ba tháng học tập là sẽ phải rời khỏi Hải Châu rồi, ông định đợi năm sau khi Trương Khác tốt nghiệp cao trung mới đi, nhưng e hiện giờ không đợi được nữa, đưa tay vỗ vỗ gáy, cảm khái nói:
- Phải nhường đường cho thằng bé rồi.
Trần Phi Dung ngồi ở bên cười tủm tỉm, mặt Trương Khác bị Đường Thanh nặn thành đủ hình dạng méo mó, nhưng làm cô cảm giác thân thiết hơn, làm y không có vẻ tùy tiện bất cần đời thường ngày, đó cũng là một nguyên nhân khiến Trần Phi Dung luôn có thành kiến với y.
- Được rồi, đừng khoe đồ chơi của bạn trước mặt Phi Dung nữa.
Trương Khác cầu xin.
- Bạn thừa nhận là đồ chơi của mình rồi nhé.
Đường Thanh cười đắc ý:
- Phi Dung, có muốn chơi không, cái món đồ chơi này hay lắm.
Trần Phi Dung cười lắc đầu, chỉ có Đường Thanh mới khiến Trương Khác nghe lời như thế.
Đường Thanh đưa tay ra khe khẽ vỗ má Trương Khác:
- Được, cho bạn tự do, sau này mình bảo làm đồ chơi, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.
Nếu không phải Trần Phi Dung ở đây tiếp theo tới lượt Trương Khác biến Đường Thanh thành đồ chơi rồi, mà y tuyệt đối không chỉ chơi với cái mặt thôi đâu.
Đường Thanh ngồi xuống rầu rĩ nói với Trần Phi Dung:
- Bạn thật là sướng, ba tháng nữa thôi là được giải phóng rồi, mình còn phải chịu đựng thêm một năm nữa. Phải rồi Phi Dung, bạn định thi trường nào.
- Còn chưa chắc, hiện giờ cảm giác đọc sách không vào nữa, thi trường nào cũng không tự tin.
Trần Phi Dung thở dài.
- Bạn mà còn không tự tin cả năm thứ ba trường mình ai tự tin được nữa, Nhất Trung có kém thì năm nào ít nhất cũng có bốn năm người vào được Thanh Hoa, Bắc Đại, bạn có định thi vào đó không?
- Không...
Trần Phi Dung lắc đầu.
Trương Khác khóe môi nhếch lên, chắc chắn là Trần Phi Dung không muốn nói trước mặt mình rồi.
- Thanh Hoa, Bắc Đại hay đấy.
Đương Thanh hào hứng nói:
- Đám sinh viên nơi đó kiêu chết đi, bạn tới đó, bạn tới đó thế nào cũng có cả đám mê mệt, lúc ấy chia ình vài anh chàng đẹp trai chơi đùa...
- Cô bé con bàn chuyện thế này đừng có tỏ ra háo sắc vậy có được không hả?
Trương Khác phì cười bẹo má Đường Thanh:
- Bạn quản được á?
Đường Thành phồng má lên:
- Đều tại bạn hại Phi Dung làm trong trường không ai dám theo đuổi, tới đại học rồi phải bù lại chứ.
Cô nàng há miệng ra cắn tay Trương Khác, nhưng làm sao cắn được.
- Mình chẳng cần...
Trần Phi Dung cười ngượng ngùng:
- Con trai thật đáng ghét, cả đời không có con trai tới làm phiền mình càng tốt.
- Vậy thì thích mình đi.
Đường Thanh khúc khích ôm Trần Phi Dung vào lòng:
- Bạn xinh đẹp thế này, nếu thích mình, thì mình lãi lớn, ngực còn lớn nữa...
Nói rồi đưa tay ra bóp ngực Trần Phi Dung.
Trương Khác mắt trợn trừng to hơn mắt trâu, người nóng bừng, nhưng trán toát mồ hôi lạnh...
Với xuất thân của Đường Thanh, có người bạn chơi thân thực quá ít, kết bạn được với Trần Phi Dung, như được giải tỏa, tính cách trở nên hoang dã, huống hồ trước mặt Trương Khác, chẳng cần phải giả vờ thục nữ làm gì.
Trần Phi Dung da mặt mỏng, sao dám để Đường Thanh làm trò điên khùng đó, mặt đỏ như tôm luộc, vội giữ lấy tay Đường Thanh.
Trương Khác không thể không nghĩ, nếu không có mình ở đây hai cô nàng này không biết dám làm trò gì, nghĩ thôi thú huyết đã sôi trào.
Một lúc sau Lưu Phân mang đồ lót dạ vào, là thịt dê tẩm mật nướng, làm người ta khen không ngớt miệng, không phải chị người Tân Cương mới giỏi món này, thực ra thịt dê Đông Nguyên Hải Châu cũng vang danh khắp xa gần.
Lừa được bữa ăn ngon, Trương Khác và Đường Thanh tạm biệt ra về.
Vào trong xe, Đường Thanh nói:
- Quán ăn nhà Phi Dung thật là đẹp, cả quán cờ phía trước mình cũng xem cả rồi.
- Vậy thì bạn cứ thường xuyên tới đây mà ăn.
Trương Khác cười:
- Có điều Phi Dung bảo trong ngõ còn có hai trạch viện đẹp hơn nữa, tiếc là không có cơ hội xem.
Giọng Đường Thanh đột ngột trở nên nguy hiểm:
Tim Trương Khác giật đánh thót, chắc Trần Phi Dung vô tâm kể chuyện hôm cùng Hứa Duy, Hứa Tư tới xem nhà hôm đó rồi, hôm nay đúng là mình tự chuốc họa vào thân, chẳng trách hôm nay tự nhiên lại muốn biến mình thành đồ chơi trước mặt Trần Phi Dung, lại còn nói muốn tìm vài anh chàng đẹp trai chơi đùa nữa chứ, xem ra muốn phát tiết ấm ức trong lòng.
- Trông cái vẻ mặt bị nói trúng tim đen của bạn kìa.
Đường Thanh quay đầu sang nhìn Trương Khác chằm chằm:
- Mình vốn muốn qua xem, nhưng nghe Phi Dung nói chìa khóa ngôi nhà đẹp nhất ở trong tay người đó, nên thôi, nơi đó đẹp thật sao?
Cô nàng không muốn nói tới cái tên "Hứa Tư".
- Cũng bình thường thôi...
Trương Khác cười lớn đánh trống lảng, sống lưng thì ướt đẫm rồi. Xe rẽ vào Tân Cẩm Viên, đèn hai nhà đều đã tắt, chắc cha mẹ, Tạ Vãn Tình đều đã ngủ rồi, liền lái xe dừng dưới một bóng cây cách xa nhà, đưa tay kéo Đường Thanh nằm vào trong lòng mình, vuốt ve lưng cô:
- Đó là vì Phi Dung ít thấy nên mới bảo đẹp.
- Xì, lừa ai đấy hả?
Đường Thanh lườm Trương Khác một cái, đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy lưng y, áp mặt vào ngực y, siết thật chặt, cố gắng để vướng vít trong lòng nhạt đi, có thế cô mới cảm thấy Trương Khác hoàn toàn thuộc về mình.
Trương Khác yên lặng nhìn nhìn Đường Thanh hồi lâu, nhưng chẳng biết phải nói thế nào:
- Hôm nay định ngủ đâu?
- Cứ thế này, mình ngủ trong lòng bạn.
Đường Thanh giọng có chút tủi hờn, ghen tuông:
- Ôm bạn ngủ một đêm, hôm sau sẽ không nghĩ tới chuyện ngôi nhà đó nữa.
- Vậy bạn ngủ đi.
Trương Khác lòng đau xót không thôi, cũng thích được dung túng chiều chuộng cô, điều chỉnh ghế thấp xuống, để cả người Đường Thanh cuộn trong lòng mình, dù trong xe không thể thoải mái duỗi mình ra, nhưng ôm cơ thể mềm mại của Đường Thanh trong lòng, rất là thoải mái, thấy mi mắt cô kéo xuống, lền nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ như dỗ trẻ con ngủ.
Khi Đường Thanh mơ mơ màng màng thì y cũng buồn ngủ rồi, nhưng đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa kính, ngẩng đầu lên thấy Tạ Vãn Tình đang dán sát vào cửa kính nhìn vào trong.
- Á.
Đường Thanh hốt hoảng đầy Trương Khác ra ngồi bật dậy, trong xe chật hẹp, cô nàng ngồi dậy quá nhanh bị cụng đầu vào trần xe, ngồi vào chỗ đưa tay xoa đầu, nhìn rõ là Tạ Vãn Tình mới đỏ mặt nói:
- Chị Vãn Tình còn chưa ngủ à? Bọn em sợ đánh thức chị nên định ngủ trong xe.
- Chị đứng ở ban công thấy xe hai đứa đi vào, đợi một lúc không thấy hai đứa ra mới tới xem, còn tưởng hai đứa làm gì hay ho cơ, không ngờ hai đứa muốn ngủ trong xe, vậy ngủ đi, chị cũng về ngủ đây...
Tạ Vãn Tình cười khúc khích nói:
- Ngủ ngon nhé!
- Tại cái tên xấu xa này muốn bắt nạt em.
Đường Thanh đổ vấy trách nhiệm lên người Trương Khác, thấy Tạ Vãn Tình xoay người muốn đi, vội vàng mở xe ra giữ tay cô:
- Chị, em ngủ, em ngủ với chị, người Trương Khác thối kinh.
- Đi đi, đi đi, tê hết cả tay người ta rồi còn nói người ta thối.
Trương Khác đúng là quá oan, biết Đường Thanh quen ngủ sớm, nên rất quy củ không quấy rầy cô, bị cô đè lên người, không dám nhúc nhích chút nào.
Đường Thanh trông mảnh mai, nhưng cô cao, chỉ thấp hơn Hứa Tư một chút, chừng m, phải có tới cân thịt, bị cô đè lên gần nửa tiếng trời, nửa người tê liệt hết cả, nhúc nhích một chút thôi là co giật.
Đường Thanh lại chui người vào trong xe, ghé sát tai Trương Khác thì thầm:
- Lần này thì tha cho bạn đó, nhưng lần sau nhất định nằm trên người bạn cả đêm.
Nếu là nằm lên giường, tốt nhất là không mặc gì thì Trương Khá tuyệt đối không từ chối, thấy cô nàng còn ngây thơ đáng yêu như thế, Trương Khác không kìm được, hôn chụt một cái lên cánh môi mềm gợi cảm của Đường Thanh.
- Muốn chết à?
Đường Thanh thét lại, nhưng giọng vô cùng êm ái, chống tay lên ngực Trương Khác muốn lui ra.
- Á á..
Trương Khác vừa cử động nửa người tệ dại lại co giật, mặt nhăn nhúm khó chịu không diễn tả được, nắm lấy tay Đường Thanh:
- Bị bạn đè tê hết cả cánh tay rồi, bạn xoa bóp hộ mình rồi hẵng nói.
Đường Thanh cười quyến rũ, rất nghe lời kéo Trương Khác dậy, giúp y bóp cánh tay trái.
Tạ Vãn Tình quay lại, thấy Trương Khác mặt mày nhăn nhó, cười nói:
- Vào nhà trước rồi hãy bóp, ở đây gió lạnh cảm đấy.