Hai chiếc xe đi ra đường, Diệp Kiến Bân mặt lầm lì xuống xe, đi tới chiếc xe cảnh sát đầu tiên, vẫy tay gọi Hà Kỳ Vân xuống, nói:
- Tôi là Diệp Kiến Bân, anh họ của Tiểu Đồng, không biết anh nghe Tiểu Đồng nói tới tôi chưa, hôm nay các anh cứ vào cho đám chó đẻ đó một bài học, có chuyện gì tôi gánh thay.
Trương Khác thò đầu ra ngoài cửa xe nói:
- Cứ làm theo trình tự pháp luật trong nước là đủ rồi, không phải lo gì hết...
Chắc chắn biển số xe bị ghi lại rồi, nhưng Trương Khác chẳng sợ bị người ta nhận ra, quay lại nói:
- Anh Lý chuyện rùm beng lên, trước tiên nghĩ cách đóng cửa khách sạn này đã, còn cả chủ của nó bối cảnh thế nào, loại người này có chết cũng là quá hời cho hắn rồi.
- Chuyện này dễ thôi, thế nào chẳng phải tìm dê thế tội.
Lý Nghĩa Giang gật đầu.
Diệp Kiến Bân phất tay:
- Đợi xong chuyện tôi mời mọi người đi ăn khuya.
- Hôm nay thôi vậy, sợ không có thời gian.
Hà Kỳ Vân quay về xe cảnh sát, ba chiếc xe cảnh sát không bật đèn cũng không hú còi, lén lút lái vào trong Phú Xuân Các.
Một giờ 45 phút sáng, đám Trương Khác yên tĩnh ngồi trên xe, nhìn xe cảnh sát nối nhau đi qua đầu đường, hiển nhiên ba chiếc xe cảnh sát Hà Kỳ Bân đưa tới là chưa đủ.
- Hay, theo vào xem đi.
Diệp Kiến Bân bảo lái xe, sợ Hà Kỳ Vân không trấn áp được cục diện, khiến chuyện rùm beng lên, đám quan viên mang bản tính nô tài sẽ nhảy ra la lối đòi bảo vệ hòa bình bang giao giữa hai nước, Hà Kỳ Vân chỉ là một phó đội trưởng trị an chi cục, người ta lấy quan chức ra đè hắn rất dễ.
Hai chiếc xe hơi đỗ ở đối diện Phú Xuân các, đám người Nhật và gái gọi bị đuổi ra giữa bãi đỗ xe, gần 70 người, người vây quanh xem đều bị mấy chục cảnh sát chặn ở ngoài.
Đứng xa xem hiển nhiên là không đã, năm người lặng lẽ trà trộn vào đám đông, đán người Nhật mặt nhơn nhơn, dùng tiếng Nhật hung hăng quát tháo, có cả tiếng Hàn xen lẫn vào đó, mấy người dáng vẻ kiểu phiên dịch đang giao thiệp với đám Hà Kỳ Vân.
- Bọn chúng đang la hét cái gì thế?
Lý Nghĩa Giang hỏi:
- Không nghe thì tốt hơn.
Trương Khác cười khẩy:
- Bọn chúng còn tưởng cho rằng tới đây là để ban ơn cho chúng ta.
- Đám Hà Kỳ Vân còn đợi gì nữa, lôi bọn chúng vào cục đi chứ!
Diệp Kiến Bân bảo Thiệu Tâm Văn:
- Hay cậu đi nhắc một chút.
- Chuyện ầm ĩ thế này chắc phải đợi ban ngoại vụ phái người tới xử lý.
Chuyện kiểu này thì Lý Nghĩa Giang hiểu hơn.
Trương Khác thấy Hà Kỳ Vân trông rất trấn tĩnh, mà chuyện tới mức này, sợ cũng vô ích, ngược lại đám cảnh sát còn lại trong có vẻ lo lắng:
Một trung niên mặc đồ tây đang quát lớn với Hà Kỳ Vân:
- Anh phải biết tính chất vụ việc này thế nào, cục trường Điền của các anh sắp tới đây rồi, anh sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm...
Trương Khác nghe người xung quanh nói, ông ta là phó tổng giám đốc thường vụ của Phú Xuân Cát, họ Lý, tên gì thì không ai rõ.
Khi dẫn cảnh sát xông vào khách sạn, Hà Kỳ Vân còn hơi chờn, nhưng khi đuổi đám tiểu quỷ tử và Cao Ly bổng tử tới bãi đỗ xe thì không còn sợ gì nữa.
*** Cao Ly bổng tử: Cách gọi miệt thị người Hàn, gần đây Singapo, Đài Loan, Hong Kong, TQ những nơi có phong trào chống Hàn cao hay dùng từ này, khảo cứu lịch sử thì phức tạp, có nguồn gốc từ thời nhà Thanh, chẳng cần biết sâu hơn làm gì.
Một chiếc xe hú còi cảnh sát phóng vào, chưa đợi xe dừng hẳn, hai trung niên đã nhảy xuống, một người má trái có vết xẹo, mặt mày bặm trợn, người xung quanh nói đó là chủ của Phú Xuân Các, chỉ thấy lão ta đẩy cảnh sát ngăn cách bên ngoài, đi tới tóm lấy cổ áo Hà Kỳ Vân:
- Mày có biết đang gây sự trên địa bàn của ai không?
Hà Kỳ Vân nắm lấy tay lão, bẻ ngoặt ra đằng sau:
- Ông chủ Đào, hành động vừa rồi của ông, tôi có thể lập tức bắt vào đồn đấy.
- Hà Kỳ Vân, cậu làm gì thế hả?
Người trung niên còn lại quát:
- Mau thả người ngay.
- Phó cục trưởng Điền, trung tâm nhận được tin báo nói ở Phú Xuân Các tổ chức bán dâm tập thể, tôi theo trình tự bình thường tới kiểm tra, phát hiện ra vụ án bán dâm tính chất cực kỳ ác liệt, đang định dẫn người về thẩm tra, do số người quá nhiều, nên xin chi cục chi viện.
Hà Kỳ Vân bình tĩnh đáp:
Họ Điền hùng hổ sấn tới:
- Cậu có biết bọn họ là ai không, có biết làm thế này tạo thành ảnh hưởng ác liệt thế nào không?
- Ngăn chặn mua bán dấm là phạm vi công tác của cảnh sát trị an, tôi không hiểu sao lại có ảnh hưởng ác liệt gì, cũng không cần biết bọn họ là ai, không thể trơ mắt nhìn có kẻ phạm tội mà coi như không thấy được.
Hà Kỳ Vân không hề sợ hãi.
- Cậu... Cậu đang phá hỏng chuyện mời gọi đầu tư, Hà Kỳ Vân, tôi lệnh cho cậu lập tức rút đội về.
Họ Điền tức tới tím mặt:
- Xin lỗi phó cục trưởng Điền, đại đội trị an không thuộc phân quản của ông, nếu muốn tôi rút về, thì phải do đội trưởng Triệu, phó cục trưởng Cảnh, cục trưởng Triệu hạ lệnh...
Hà Kỳ Vân thái độ cứng rắn, đội viên thì do dự đang tính tới hậu quả đối kháng với họ Điền.
- Ai cho ông quyền dung túng người Nhật người Hàn công khai mại dâm?
Trương Khác thấy đám cảnh sát bình thường lập trường không kiên định, lão họ Điền này nếu bảo bọn họ rút lui, e Hà Kỳ Vân không cản được, lúc này này phải kích động người vây quanh, y liền lớn tiếng chất vấn, đứng ra nhìn thẳng vào họ Điền:
- Đừng nói ông là một phó cục trưởng nhỏ tẹo, dù là tỉnh trưởng, bí thư tỉnh ủy đứng ở đây cũng không có quyền cấp cho bọn họ đặc quyền, mời gọi đầu tư chứ không phải là mời gọi bọn họ vào đây chà đạp luật pháp quốc gia.
Người xung quanh vốn rất căm phẫn, chỉ là chưa có ai đi đầu mà thôi, Trương Khác vừa đứng ra, mọi người đều hò hét ủng hộ, vài nhân viên khách sạn còn lòng tự hào dân tộc cũng lặng lẽ cởi đồng phục ra.
- Anh là ai?
Họ Điền mắt long lên sòng sọc, chưa ai dám nói lão là một cục trưởng nhỏ tẹo.
- Tôi chỉ là người qua đường ngứa mắt với bản mặt nô tài của các ông mà thôi, tôi muốn xem xem ông thả những kẻ mại dâm tập thể này thế nào.
Trương Khác và lên tiếng kích động, cảnh sát bình thường liền ổn định lại, không nhìn sắc mặt họ Điền nữa, Hà Kỳ Vân thấy đám Trương Khác đứng ra, bình tĩnh hỏi họ Điền:
- Phó cục trưởng điền, hiện tôi đưa những người hiềm nghi mua bán dâm tập thể này về chi cục điều tra, ngoài ra mời ông chủ và phó tổng giám đốc của Phú Xuân Các về chi cục hiệp trở điều tra, ông có ý kiến gì không?
Họ Điền hừ một tiếng:
- Người của Phú Xuân Các tôi sẽ dẫn về, cậu cứ suy nghĩ kỹ xử lý hậu quả đi, đừng để biết chữ "chết" viết thế nào.
Hà Kỳ Vân chẳng tỏ ra sợ hãi, cười với đám Trương Khác, điều hai chiếc xe lớn tới nhét hết đám người mua bán dâm vào.
Trương Khác lúc này nhìn thấy Chu Tiểu Quân đứng trong đám người vây quanh, đợi Hà Kỳ Vân dẫn người đi, Chu Tiểu Quân mới dẫn hai người trẻ tuổi tới:
- Bạn học của tôi Giản Chí Khang, trước kia làm phóng viên của chi nhánh Tân Hoa Xã, hiện tới tòa báo Kiến Thần, đây là phóng viên nhiếp ảnh.
Trương Khác biết Giản Chí Khang, tài liệu liên doanh giữa SamSung và Hương Tuyết Hải thiếu chút nữa thông qua hắn đưa lên Tân Hoa Xã, vì sau bị rút về, Giản Chí Khang vì chuyện này mà bị điều khỏi Tân Hoa Xã.
Xem ra chuyện đó không làm sờn lòng người thanh niên nhiệt huyết này.
Giản Chí Khang và phóng viên ảnh ở ngoài chụp ảnh, bị bảo vệ khách sạn cướp mất máy ảnh, hiện xung quanh bị Trương Khác kích động, bảo vệ lén lút đem trả lại, phim chưa bị hủy, cảnh người Nhật chọn gái trong đại sảnh cũng bị chụp vào trong.
Trương Khác bắt tay Giản Chí Khang:
- Việc này ngày mai có thể lên báo được không?
- Đây là đề tài không tệ, chỉ cần không viết tên xí nghiệp là không có vấn đề gì, tổng biên tập của tòa báo chúng tôi dám cho đăng những loại chuyện này, tôi sẽ mời đồng nghiệp đi phỏng vấn thêm những cảnh sát vừa rồi.
Giản Chí Khang rất có tinh thần nghề nghiệp:
+++
Vụ kiểu này mình gặp rồi, bọn Hàn ở cực kỳ kênh kiệu...
Trương Thiết Lâm lái xe vào đường quốc lộ từ Huệ Sơn tới Tân Thái.
Bên đường có hai chiếc xe, nam nhân dễ bị mỹ nữ mê hoặc, nam nhân thì thích xe đắt tiền. Chiếc VS không phải là xe cao cấp, nhưng đường nét góc cạnh, còn bắt mắt hơn cả chiếc Audi A đỗ ở bên.
Nhìn xa xa, thấy một xe mang biển Hải Châu, một xe biển quân khu, không biết ai nhàn nhã đỗ xe bên đường thưởng mai nhỉ? Trương Thiết Lâm nghĩ.
Có hai cô gái đứng bên đường, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng rất đã mặt, Trương Thiết Lâm nhả chân ga ra, đi chậm lại, mong hai cô gái đó quay đầu lại cho hắn nhìn.
Trương Thiết Lâm vẫn biết nặng nhẹ, Audi A còn đeo biển quân đội thì đâu phải đơn giản, hắn chỉ muốn nhìn cô gái có bóng lưng tuyệt sắc kia có làm người ta thất vọng hay không thôi, chứ không dám lỗ mãng, hắn đang lái xe công vụ của chính phủ, người ta tra một cái là ra ngay.
- Thập lý mai lâm hương tuyết hải, hàm ý của nó chính là thế...
Đào Hành Kiện lúc này quay đầu lại, vừa khéo thấy Trương Thiết Lâm thò mặt ra.
Đào Hành Kiện không biết trạch viện Tạ gia ở cạnh rừng mai, nhìn thấy Trương Thiết Lâm thì sửng sốt, hai người nhìn nhau mấy giây liền, cho tới khi Trương Thiết Lâm thiếu chút nữa cọ vào chiếc xe hàng lớn từ phía đối diện đi tới.
- Con mẹ mày, ngắm gái không thiết mạng sống nữa à?
Tài xế xe hàng thò đầu ra chửi Trương Thiết Lâm.
Trương Thiết Lâm bị chửi mà không chửi lại được, oán hận thầm nhớ biển số xe hàng kia.
Trương Khác không thấy cảnh Đào Hành Kiện và Trương Thiết Lâm nhìn nhau, trêu Hứa Tư:
- Người ta nói nữ nhân là mầm họa, thật chẳng sai tí nào..
- Cậu mắng cả chị Tôn rồi đấy.
Hứa Tư cười duyên dáng, hớt sợi tóc bị gió thổi tung ra sau đầu, phong tình vô hạn.
Tôn Tĩnh Hương cũng cười trêu, đẩy vai Hứa Tư:
- Tôi sao bằng mầm họa như cô được, mau mau nấp vào xe đi.
Đào Hành Kiện mặt nghiêm trọng nói:
- Kẻ vừa đi qua là Trương Thiết Lâm thư ký của Chu Cẩn Du, là tổ trưởng tổ đám phán phía Trung Quốc.
Trương Khác nhìn theo chiếc xe Hồng Kỳ đi xa, tiếc là không nhìn thấy mặt Trương Thiết Lâm, chỉ nghe Đào Hành Kiện nói, hắn là kẻ luôn áp chế ý kiến các thành viên khác trong tổ, dốc lòng ủng hộ phương án hiện thời Samsung đề xuất, hận không thể dâng Hương Tuyết Hải lên, mà Chu Cẩn Du kiên định ủng hộ Trương Thiết Lâm.
- Chúng ta muốn tham gia vào vụ liên doanh này, thì Trương Thiết Lâm là một trướng ngại.
Đào Hành Kiện nói:
Trương Khác hiểu ý:
- Hắn tiếp xúc với Samsung đã lâu, chỉ e công tác cần làm, Samsung đã làm hết rồi, hắn chắc cũng đã can dự quá sâu, nửa đường kéo hắn ra là không thể. Muốn thay hắn thì không qua được cửa của Chu Cẩn Du. Truyền thống của Huệ Sơn là bí thư thành ủy và thị trưởng ai làm việc nấy, có điều vụ này kéo dài lâu như vậy, Triệu Dương có xen vào cũng không quá đột ngột.
Diệp Kiến Bân cười hăng hắc:
- Là chuyện Phú Xuân Các cho cậu tự tin này chứ gì?
Trương Khác nhếch mép nói:
- Bí thư Đào rất căm giận vì hành vi làm nhục tôn nghiêm dân tộc của đám Nhật Hàn, khiến đám quan viên chỉ biết nghĩ tới mời gọi đầu tư phải nghĩ lại, đây là chuyện tốt. Triệu Dương là bí thư Đào đề bạt lên, tất nhiên phải biết đoán ý của ông ấy.
Nói tới đó Trương Khác không kìm được nụ cười, chuyện quá trùng hợp, làm người ta không khỏi đắc ý.
Trước đó phương án liên doanh Samsung đưa ra tổn hại quá độ tới lợi ích của xí nghiệp phía Trung Quốc, Từ Học Bình xuất phát từ tầm cao trách nhiệm yêu cầu Huệ Sơn đàm phán lại, lúc này không thể yêu cầu ông xen tay vào nữa.
Có điều Diệp gia có chút chút ảnh hưởng với Triệu Dương, Diệp Tổ Phạm và cha Triệu Dương từng làm việc với nhau ở trung tổ bộ, Trương Khác mới cực lực cổ động Diệp Kiến Bân tham dự vào.
Trương Khác xem đồng hồ, bảo Diệp Kiến Bân:
- Anh phải tới tìm bí thư Triệu ôn chuyện cũ rồi, chúng tôi cũng phải về đi dự tiệc sinh nhật.
Đám Trương Khác chuyến này tới Huệ Sơn là vì thăm dò chuyện liên doanh của Samsung và Hương Tuyết Hải, vừa khéo hôm nay là sinh nhật của Giang Đào, cha Giang Đại Nhi - Trùng tên với Giang Đào sở trưởng lâm nghiệp tỉnh - Sinh nhật tuổi.
oo
~~Ngày tháng , Trương Tri Hành vội vàng để lại việc trong tay, vào trường đảng học tập rồi.
Trương Khác sớm đã nói muốn bố trí một căn nhà ở tỉnh thành, một cho cho ba tiện học tập ở trường đảng tỉnh, sau này y tới tỉnh thành đọc sách, không tiện ở trong trường, cũng cần có chỗ ở.
Chuyện bố trí nhà ở này, tất nhiên là chuyện của Lương Cách Trân, không cần phải chú ý ảnh hưởng như ở Hải Châu, ở tỉnh thành cố gắng xa hoa thêm một chút, lần này chồng tới tỉnh thành học tập, bà tới trước một ngày, định bố trí xong nhà ở mới trở về Hải Châu chăm sóc con, Tạ Vãn Tình cũng bỏ ra một ngày đi với bà.
Năm , địa ốc chưa thực sự phát triển, nhưng kinh tế tỉnh thành hơn xa Hải Châu, nghành địa ốc cũng phát triển hơn, nhà cửa có thể lựa chọn cũng rất nhiều, chỉ đi một ngày, sao quyết định được.
Trương Khác nói thời gian tới y sẽ rất ít khi ở Hải Châu, đặc biệt trong thời gian qua, vài ba ngày lại phải chạy tới tỉnh thành, Huệ Sơn, Hong Kong, Thượng Hải một tháng thời gian ở lại Hải Châu chưa chắc được ngày.
Trương Khác nói như thế, Lương Cách Trân hạ quyết tâm theo chồng, bà chỉ là cán bộ thông thường, thủ tục điều động công tác đơn giản, trước tiên phải quyết xong nhà ở tỉnh thành, Lương Cách Trân xin nghỉ phép dài hạn.
Ở nhà khách không hợp, trước tiên tạm thời ở trong căn nhà tiểu khu Thanh Sơn của Tạ Vãn Tình.
Trương Khác là được mẹ tới bên cha, thầm đắc ý không thôi.
Ngày tháng , Phó Gia Tuấn và Hứa Tư, Đào Hành Kiện ngồi máy bay từ Hong Kong trực tiếp tỉnh thành tụ họp với Trương Khác.
Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức tiếp thu kiến nghị của Trương Khác, không vội phát triển đầu đĩa ở ĐNÁ, chỉ tổ chức sản xuất một lượng nhỏ ở nhà máy tại Việt Nam, Philipin.
Sau khi tổ kiến lại, thực nghiệm Gia Tín đặt trọng tâm ở nghiệp chế tạo điện tử gia dụng tại nội địa, Huệ Sơn muốn thu hút đầu tư nước ngoài vào Hương Tuyết Hải là cơ hội lớn.
Đào Hành Kiện tới thực nghiệp Gia Tín làm phó tổng giám đốc, chủ quản đầu tư, tích cực mưu tính can dự vào chuyện liên doanh giữa Samsun và Hương Tuyết Hải.
Sau khi tăng cổ phần đầu tư, thực nghiệp Gia Tín huy động được vạn đô la Hong Kong, bằng sau tiền nay muốn thay thế Samsung thì còn xa mới đủ, phải gom tài chính từ các phương diện, phải có gần triệu mới nắm chắc phần nào.
Thực nghiệp Gia Tín không có thành tựu gì, phát hành cổ phiếu mới để huy động tài chính là không hiện thực, Trương Khác muốn tăng vốn đầu tư, nhưng Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức không đồng ý để Trương Khác nhân cơ hội khống chế tuyệt đối cổ phần của thực nghiệp Gia Tín, cách khả thi duy nhất là phát hành trái phiếu công ty.
Cuối cùng Trương Khác, Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức mỗi người tự tìm cơ cấu đầu tư bảo lãnh phát hành trái phiếu công ty, Trương Khác không có mối quan hệ gì ở Hong Kong, nên vẫn là do Việt Tú theo tỉ lệ gánh vác tiền trái phiều, triệu còn lại do hai người kia phụ trách.
Ngày tháng là sinh nhật của Giang Đào, Giang Đại Nhi xin nghỉ phép trước một ngày, mượn danh nghĩa chúc mừng sinh nhật, Tôn Tĩnh Hương cũng theo đám Trương Khác, Diệp Kiến Bân cùng tới Huệ Sơn.
Tôn Thượng Nghĩa và Triệu Dương cũng đã gặp mặt vài lần, nhưng ông ta bị công việc ở Hong Kong quấn lấy không thoát thân được, nếu không trước mắt ông ta, Diệp Kiến Bân đừng hòng dám liếc mắt đưa tình với Tôn Tĩnh Mông.
Sau tết Tôn Tĩnh Hương chính thức trù kiến công ty chế tác quản lý Thế Kỷ Hoa Âm, Giang Đại Nhi là nghệ nhân duy nhất hiện ký hợp đồng với Thế Ký Hoa Âm, hiện số tiền riêng Tôn Tĩnh Hương và Diệp Kiến Bân có thể lén lút bỏ ra rất có hạn, cái công ty vợ chồng này Trương Khác không hứng thú tham gia, chỉ bỏ số tiền lớn ủy thác Thế Kỷ Hoa Âm chế tác ca khúc quảng cáo cho Ái Đạt.
Tôn Tĩnh Hương hiện là bà chủ thực sự của Giang Đại Nhi, sinh nhật của Giang Đào, tất nhiên là mời cô tới, không ngờ cô tới thật.