Trương Khác nghe vậy thiếu chút nữa muốn đập đầu vào tường, gia tộc của mẹ y đều lấy học giỏi làm vinh quang, chị họ Lương Quân Như tới trường đại học hạng hai như ĐH Hải Châu học đã không ngẩng mặt lên nổi.
Mà trước năm 97, thi đỗ đại học khác nào thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, đỗ được là không đơn giản lắm rồi.
Cậu cả y năm xưa nhập ngũ, về sau học quân giáo, kết hôn muộn, cho nên con của cậu hai là lớn nhất, Lương Văn Sơn lớn tuổi nhất, tốt nghiệp Đh Tây An Giao, rồi học thạc sĩ, ở lại trường dạy học. Lương Quân (Đại Quân) đứng thứ hai, tốt nghiệp ĐH Tứ Xuyên;
Lương Văn Giang thành tích học tập xuất sắc nhất, học ĐH Thanh Hoa năm thứ ba. Trương Khác kiếp trước chăm chỉ học tập kể thành tích hay học vẫn đều không so được với người anh họ này.
Hiện giờ mình vì kỳ thi toàn quốc còn tìm người dạy kèm, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Lương Văn Giang, chắc gì đã thèm để ý tới đứa em họ này, vả lại năm thứ ba đại học cũng chẳng có nhiều thời gian mà dạy kèm y.
Lương Quân liếc nhìn Đường Thanh lại nhìn Trần Phi Dung, cười nói:
- Tiểu Khác học tập không tốt cũng chẳng lo, chỉ cần giỏi dỗ dành các cô gái xinh đẹp là được rồi, nếu có được nửa cái bản lĩnh này của em nó, cháu chẳng thèm học đại học.
Mọi người cười rồi kéo nhau đi.
Trương Khác thời sơ trung học môn tự nhiên rất xuất sắc, tốt nghiệp sơ trung vì nguyên nhân gia đình nên mới quyết tâm theo khoa văn. Từ đó vật lý, hóa học dần bỏ quên, nhưng dù sao cũng một thời học tập chăm chỉ, nên có chút ấn tượng, đặc biệt là ban đầu đám Đinh Hòe, Tô Tân Đông nghiên cứu máy mẫu, Trương Khác vì thể hiện tinh thần đồng cam cộng khổ của ông chủ và nhân viên cũng nghiêm túc xem tư liệu liên quan.
Nói thực sự thì nền tàng môn tự nhiên của Trương Khác không kém như tưởng tượng, qua hai ngày học tập vất vả, vừa học vừa nhớ, cũng nhìn ra được chút yếu quyết, so với người không có chút căn cơ nào thì học nhanh hơn nhiều lắm.
9 giờ 30, những người đi nhà hàng ăn cơm còn chưa về, Trương Khác lái xe đưa hai cô gái về, quay về nhà thì thấy mọi người ở trong phòng khách mặt đỏ hồng hồng, chắc là uống không ít.
Trương Khác dừng xe, thấy cậu hai Lương Quốc Thịnh, anh họ Lương Văn Sơn đều không có ở phòng khách, những người khác đều có đủ, ngay cả Thiên Tế con trai Lương Văn Sơn mới biết đi cũng đang ngủ trong lòng mẹ là Tôn Tú Mai.
- Cậu và anh Văn Sơn đâu rồi ạ?
Trương Khác đẩy cửa vào hỏi:
- Uống say tới nhà bên ngủ rồi.
Lương Quốc Hưng giọng rất vang, mặt hồng hào, ông uống rượu hơi nhiều, đang ở trạng thái phấn khích.
- Cậu và ba cháu đều là người cơ quan nhà nước, làm thế chẳng phải bắt nạt người ta à? Sau này cậu hai và anh Văn Sơn sao dám về Hải Châu nữa?
Trương Khác đừa, cha y trong thư sinh vậy chứ, ngồi ở vị trí thư ký trưởng chính phủ, uống rượu chẳng dễ thua ai. Bác y năm ngoái mới từ bộ đội về, tửu lượng càng ghê người. Còn cậu y cả đời làm kỹ thuật, không giỏi xã giao trên bàn tiệc, chịu sao nổi.
- Chuyện này không thể trách bọn ba được.
Trương Tri Hành cười ha hả:
- Ba khuyên cậu con rồi đấy chứ.
- Hiếm khi có cơ hội về quê, Quốc Thịnh mấy ngày không ngủ rồi, trên tàu toàn nói chuyện hồi xưa ở quê, có chuyện cứ kể đi kể lại, bọn em nghe tới phán ngán..
Vợ Lương Quốc Thịnh không khỏi lo lắng vì chồng:
- Căn bản không ngăn được anh ấy uống đâu.
- Ba, hay là bảo bác sĩ Lục tới cho ít thuốc dã rượu, tốt nhất là châm cứu, có thể tỉnh rượu ngay...
Trương Khác đề nghị:
- Cậu chẳng mấy khi về một chuyến, nếu để mai dậy đau đầu thì đi chơi không vui.
Trương Tri Hành nghĩ thế cũng phải, liền bảo vợ đang pha trà ọi người đi gọi điện thoại:
- Bác sĩ Lục không có em bảo người khác cũng được, không nhất thiết cứ phải làm phiền tới anh ấy.
Không lâu sau Lục Hiền người luôn chăm sóc sức khỏe cho nhà Trương Tri Hành cùng hai y tá tới, vào phòng khách còn thở dốc, vì Lương Cách Trân không nói ai say rượu, nên thấy Trương Tri Hành ngồi trong phòng khách hỏi:
- Thư ký trưởng, ai ngộ độc rượu thế?
- Không nghiêm trọng vậy đâu, anh vợ tôi và con anh ấy say rượu, châm cứu một chút là ổn, tôi dẫn anh qua đó...
Trương Tri Hành đứng dậy:
Lục Hiền cười có chút nịnh bợ:
- Thư ký trưởng cứ nghỉ đi ạ, tùy tiện bảo ai đó dẫn chúng tôi tới là được.
- Vậy ai đó chỉ có thể là cháu thôi.
Trương Khác liền dẫn bọn họ đi, y chưa bao giờ ngộ độc rượu nên chưa được thưởng thức hiệu quả châm cứu tỉnh rượu.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Khác dẫn cậu và anh họ tạm xem như đã tỉnh về phòng khách nhà mình, Lục Hiền dẫn hai y tá về bệnh viện trực ban.
Trương Khác không thân thuộc lắm với nhà cậu, thấy cậu tỉnh rượu rồi không có vẻ mặt hưng phấn vui vẻ gì, thầm nghĩ:" Cậu hôm nay say rượu, có lẽ có tâm sự khác nữa." Một số chuyện chẳng thể thổ lộ trước mặt vãn bối, mà cậu y chưa biết thân phận y như nhà bác, nên nếu ở lại đây chỉ khiến ông mãi giữ tâm sự trong lòng.
Trương Khác rủ Lương Quân, Lương Quân Như, Tôn Lệ cùng Lương Văn Giang lên thư phòng trò chuyện, Lương Văn Sơn đã lấy vợ sinh còn được coi là người trưởng thành, ở lại phòng khách.
Lương Quân và Tôn Lệ ngày mai đính hôn, hôm nay mớ về, chưa chuẩn bị gì cả, mấy anh em ngồi hỏi thăm tình hình của nhau, hàn huyên vài câu rồi kéo Lương Quân Như về trước, Lương Văn Giang có vẻ xem thường Trương Khác qua loa vài câu đối phó rồi cũng xuống nhà nghe nói chuyện, Trương Khác đi ngủ.
Sáng hôm sau ngủ dậy, được nghe mẹ kể về chuyện phiền lòng của cậu:
- Ài, là chuyện chẳng ra sao trước kia, cậu con hồi còn làm ở viện nghiên cứu 107, có một lão phó viện trưởng ám thị cậu con viết một bài văn ký tên ông ta, lão phó viện trưởng kia cũng không nói rõ ràng, cậu con không giỏi đón ý người khác, thế là đắc tội với tiểu nhân. Về sau cậu con còn nhờ người cùng tới xin lỗi, người ta không tha. Cậu con luận văn phát biểu xếp chồng lên còn cao hơn cả con, vậy mà chẳng còn được bình xét là phó nghiên cứu viên, cả đời này thật oan ức, còn lão phó viện trưởng kia thì quan vận suôn sẻ, hiện làm phó sở trưởng sở giáo dục, không may quản đúng Văn Sơn, anh con hai năm trước còn có khả năng thành giáo sư trẻ nhất ĐH Tây An, giờ ngay cả đề tài ra hồn một chút cũng được tiếp xúc.. Mẹ thấy lạ, chuyện vụn vặt hai mươi năm rồi, sao còn hại con người ta tới tận hôm nay.
- Thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với quân tử mà mẹ, mẹ xem ba con ấy, người ta chửi ba con, ba quay đầu một cái là quên, người ta nhổ nước bọt vào ba con chăng nữa, cũng chỉ nhớ một tháng.
Trương Khác nghĩ, có thể cũng do qua đây thấy nhà mình sinh hoạt sung túc dư dả, làm nhà cậu bị kích thích.
- Cút, có kiểu khen nào như thế không?
Trương Tri Hành cười mắng.
Lương Cách Trân cũng phì cười, rồi cau mày:
- Cậu con nói, muốn để Văn Sơn ra nước ngoài nghiên cứu, không ở nước chịu uất ức nữa.
Trương Khác nhớ kiếp trước Lương Văn Giang sau khi đi Mỹ học cũng không quay về nữa, đại khái cũng vì nguyên nhân này.
- Hay là để họ về Hải Châu?
Lương Cách Trân đột nhiên nói.
- Nếu anh ấy muốn về, bên phía này chúng ta đương nhiên sẽ giúp đỡ hết lòng, nhưng nghe ý anh ấy thì có vẻ rất oán giận, nhưng lại không muốn về. Anh ấy và Văn Sơn dẫu sao đều làm học vấn, Hải Châu không có nơi nào nghiên cứu học vấn cả, ĐH Hải Châu cũng không có hệ tương ứng, công tác hành chính thì chắc là họ không có hứng thú.
Trương Tri Hành thở dài:
- Ai nói không có hứng thú, anh em đời này chịu thua thiệt trong tay đám quan lại, sao không hứng thú làm quan? Nếu anh điều được anh ấy tới Hải Châu làm hành chính, em đi nói với anh ấy.
- Anh ấy cả đời nghiên cứu học vấn...
Lương Cách Trân ương ngạch cắt ngang:
- Làm quan có thành tựu mới khó, quan thường ai chẳng làm được.
Trương Tri Hành cười khổ:
- Anh ấy sẽ cảm thấy làm hành chính uổng phí thời gian...
Vận mệnh của cả gia tộc nếu không phát sinh nghịch chuyển vào mùa hè năm , chỉ cậu hai muốn về Hải Châu ngó qua xem sao, còn hai người anh họ Văn Sơn Văn Giang thì từ nhỏ lớn lên ở Tây An, tình cảm với Hải Châu gần như không có, Lương Văn Sơn từ khi lập gia đình chưa tới Hải Châu, Lương Văn Giang tốt nghiệp Thanh Hoa xong vốn đi Mỹ ngay, có khi anh em ruột họ cũng chẳng gặp nhau vài lần.
Xã hội hiện đại có tính lưu động cao, làm suy yếu quan niệm gia đình truyền thống, càng chẳng nói tới gia tộc, nhưng trong xã hội hiện đại vẫn biểu hiện ra đặc trưng gia tộc của thế lực tư bản và chính trị, cho thấy bản thân gia tộc vẫn có cơ sở tồn tại chắc chắn.
Anh em nội ngoại của Trương Khác chỉ có sáu người người Lương Văn Sơn, Lương Văn Giang, Lương Quân, Lương Quân Như, Trương Dịch, Trương Mân.
Trương Khác đương nhiên hi vọng các thành viên trong gia tộc có thành tựu cao hơn, để cả gia tộc có sức ảnh hưởng sâu rộng chứ không phải chỉ vẻn vẹn chút quyền lực tài phú bề ngoài.
Trong số anh em cùng bối phận, Lương Quân là người được Trương Khác kỳ vọng nhất, vì thuận tiệc chế tác đĩa mẫu, Lương Quân theo Thịnh Thanh tới Thâm Quyến phụ trách việc này, thành cánh tay trái phải của Thịnh Thanh.
Còn về Trương Dịch, trước kia Trương Khác chỉ hi vọng hắn đừng gây họa là tốt rồi. Còn Văn Giang, Văn Sơn thì Trương Khác không biết họ thừa nhận gia tộc không, nên chẳng cần nói cũng được, chỉ cần bọn họ có đủ tài năng, vì mẹ, Trương Khác cố gắng giúp họ có cuộc sống đường hoàng.
Lương Văn Giang lần này tới Hải Châu thực sự không phải vì tham dự lễ đính hôn người anh họ Lương Quân mà chục năm chưa chắc gặp một lần, hắn tới để gặp bạn học, năm ngoái mạng công cộng (internet) được hoàn thành ở các thành phố chủ yếu trên cả nước, hắn và mấy người bạn ở Thanh Hoa lập nên web site thể thao, đại khái đó là một trong số web site sớm nhất cả nước.
Khi đó đại khái không nghĩ tới giá trị thương nghiệp mà chỉ là hứng thú thôi, rồi do trang web mở rộng, mà tận dụng mạng giáo viên miễn phí trong trường thì tốc độ hạn chế nghiêm trọng, vào năm chi phí thuê nhà cung cấp dịch vụ mạng thì không phải mấy sinh viên có thể gánh vác được.
Vốn mọi người định bỏ mở rộng trang web, về sau liên hệ với Đinh Xuân Kiến, nghĩ Ái Đạt bỏ khoản tiền lớn mua kỹ thuật IDE chuyển USB, nói không chừng có hứng thú với chuyện mới mẻ như mạng internet, cho nên Lương Văn Giang tới Hải Châu thử vận may.
Đinh Xuân Kiến thấy, Lương Văn Giang đúng là gặp vận may rồi.
Ăn trưa xong Trương Khác không theo Đường Thanh về trường ôn tập mà cùng cả nhà cậu hai tham quan trung tâm nghiên cứu, Trương Dịch và cô đồng nghiệp có chuyện phải đi.
Khi ăn cơm trưa, cha con Lương Quốc Thịnh, Lương Văn Sơn nghe nói Trương Khác là nhà đầu tư của công ty này không để ý lắm, tới trung tâm nghiên cứu mới thấy chấn động, chuyên ngành bọn họ đều là tự động hóa, có liên quan nhất định tới kỹ thuật vi tính, chưa nói trung tâm này nghiên cứu cái gì, chỉ riêng trang thiết bị và môi trường thực nghiệp đều hiếm thấy trong cả nước, đó thường là thứ người nghiên cứu kỹ thuật khao khát nhất.
- Công ty này rốt cuộc quy mô lớn cỡ nào mà có phòng thí nghiệm đẹp như thế?
Lương Quốc Thịnh đi trong hành lang không trung làm bằng thép không dỉ và thủy tinh công nghiệp tạo thành, đầy hơi thở kiến trúc hiện đại, lúc này mới nhớ tới hỏi chi tiết cụ thể.
- Cũng chẳng lớn lắm đâu ạ, dù sao mới thành lập năm ngoái thôi, chỉ là ở đầu tư nghiên cứu kỹ thuật hơi lớn một chút...
Trương Khác không muốn nói nhiều, nếu không người ta nghĩ mình đang khoe khoang, hơn nữa hoàn toàn chẳng cần nói chi tiết, dù sao đối đa phần mọi người mà nói, con số lớn mức độ nào đó cũng chỉ là con số mà thôi. Miệng báo ra con số tỷ chẳng làm người ta chấn động bằng đặt triệu ngay trước mặt.
Cha con Lương Quốc Thịnh lúc đi vào công ty thậm chí còn chẳng để ý nhìn biển đề tên.
Chủ đề chính tất nhiên nói tới mạng internet và web site, Lương Văn Giang ngại không trực tiếp nói với Trương Khác nguyện vọng mà nhờ Đinh Xuân Kiến nói hộ, ban đầu lập Web site Đinh Xuân Kiến cũng tham gia.
Trong lịch sử phát triển kỹ thuật máy vi tính trong nước, khoa vi tính ĐH Thanh Hoa chiếm cứ địa vị tương đối trọng yếu.
Ngồi trong gian cà phê rộng rãi sáng sủa của trung tâm, qua kính có thể nhìn thấy vừa hoa phía nam, dưới chân là thủy tinh công nghiệp nửa trong suốt. Gian cà phê dùng ghế sô pha mầu sắc khác nhau chia thành các khu vực độc lập riêng biệt, thuận tiện nhân viên nghiên cứu tới đây nghỉ ngơi, trao đổi công việc.
Cha con Lương Quốc Thịnh không dám tưởng tượng trong nước có môi trường công tác thoải mái như thế, bọn họ đi vào, có rất nhiều nhân viên nghiên cứu đang uống cà phê trò chuyện, nhìn thấy Trương Khác và Đinh Hòe, chào hỏi rất tự nhiên.
Đám Trương Khác chọn một góc yên tĩnh thảo luận.
- Trước kia lợi dục mạng giáo viên của trường lập trang web.
Đinh Xuân Kiến giới thiệu:
- Sau khi tôi rời trường, đám Văn Giang phân loại tin tức, dầm đem trang web biến thành kho dữ liệu có thể định chế, lần này mở rộng nếu không tìm được máy vi tính có dung lượng lớn hơn, sẽ ảnh hưởng rõ ràng tới mạng giáo viên của ĐH Thanh Hoa, tới lúc đó sẽ phải đóng cửa.
- Các anh có suy tính cụ thể hơn không?
Trương Khác không mấy quan tâm tới những thứ kỹ thuật:
- Theo tôi biết, làm trang web, kỹ thuật thấp, sáng tạo thấp, quan trọng là lòng tin và kiên trì, còn có điểm quan trọng nữa là tài chính.
Năm , mang internet chính thức đưa vào trong nước, năm số hộ dùng internet tương đương hiếm có, chừng vạn mà thôi, dùng nhiều nhất là trong các trường cao đẳng đại học. Năm , Sina chính thức được thành lập, về sau năm nghênh đón làn sóng internet đầu tiên, được đa số theo đuổi ném tiền vào, hình thành bong bóng internet cực lớn, rồi vỡ tan.
Đối với tương lai mạng internet, Đinh Xuân Kiến và Lương Văn Giang có dự đoán lạc quan, Trương Khác chẳng nhiệt tình mấy.
Cho dù là Sina cũng phải tới sau năm mới trực tiếp sinh ra lợi nhuận, nhưng không thể phủ nhận, trong làn sóng internet đầu tiên những cổng website này sáng tạo ra tài phú trên giấy cực lớn, nhưng một trang web nghiệp dư muốn trưởng thành cổng website chuyên nghiệp phải đi con đường rất dài, có lòng tin và sự kiên trì cao độ, lúc này còn cần thao tác thị trường và lượng tài chính lớn.
Tới ngay cả Sina trước khi định hình qua mấy năm phát triển, cùng ba lần đầu tư tài chính lên tới gần triệu USD.
Tuy nhiên làn sóng mạng internet đầu tiên sáng tạo ra tài phú trên sổ sách rất lớn, nếu như trước khi bong bóng internet bị vỡ rút đầu tư ra kiếm lấy một mẻ thì Trương Khác vẫn rất sẵn lòng.
Tuy không hứng thú lắm về mạng internet vào lúc này, nhưng Trương Khác cũng sẵn lòng dùng danh nghĩa tư nhân cung cấp một phần tài chính, nên nói:
- Tôi có thể bỏ tiền ra, nhưng các anh ít nhất phải đưa ra một danh mục dùng tiền, như vậy tôi mới tiện cấp tiền.
Lương Văn Giang mặt dù qua Yahoo nhìn thấy được hình mẫu của cổng website trong nước, nhưng còn chưa tới mức khơi lên ý nghĩ mở rộng trang web của họ thành cổng website:
- Dù sao chỉ là hứng thú của mấy bạn học với nhau thôi, có được công ty tài trợ thì tốt, không cần bỏ tiền tư, bọn anh chí hi vọng tìm được máy có dung lượng lưu trữ lớn, còn các vấn đề khác thì dễ giải quyết.
Hắn nói thế Trương Khác biết hắn chưa có tầm nhìn xa:
- Nếu không phải cá nhân mà là công ty tài trợ thì làm chuyện làm ăn, mà đã là làm ăn thì phải chỉ ra lợi ích khiến có công ty động lòng mới được...
Xem ra phải đẩy bọn họ về phía trước một chút, chứ với trang web hiện tại, căn bản không có giá trị đầu tư:
- Những người bạn cùng làm trang web với anh, nếu tiện, có thể dùng danh nghĩa công ty mời bọn họ tới Hải Châu chơi, cùng thảo luận xem rốt cuộc các anh có thứ làm công ty hứng thú không?