Năm ngoái đêm khuya Trương Khác và Hoàng Trụ Toàn tới bái phỏng Hứa Hồng Bá, chỉ có Hứa Thụy Bình không ngại đêm khuya giá lạnh, khoác áo ra pha trà rót nước, chiếu cố khách thỏa đáng rồi mới về ngủ, để lại ấn tượng mạnh với Trương Khác, tính cả kiến thức lẫn khí phách đều không tệ.
Đương nhiên Trương Khác quen Hứa Thụy Bình không phải là chỉ qua hai năm qua, trong quãng đời hoàn toàn khác, khi cha dựa vào viện cờ của Hứa Hồng Bá kiếm sống qua ngày, Trương Khác khá thân thiết với Hứa Thụy Bình.
Hứa Thụy Bình chính trực bất khuất, tuy có chí hưởng làm nên một phen sự nghiệp, nhưng bảo hắn từ từ bò từ dưới lên, nhất định là hắn không chịu, như thế cũng sẽ khiến tính cách đáng quý của hắn bị biến dạng, chẳng bằng ở lại xưởng gốm cho xong.
Trong ấn tượng xưa của Trương Khác, quan lớn chưa chắc làm người ta ghét, chỉ có đám quan nhỏ làm người ta căm thù ghét cay ghét đắng, đại khái liên quan chuyện trường kỳ đấu đá bon chen ở tầng dưới của bọn họ.
- Ba gặp qua vài lần, nhưng không nói chuyện kỹ, có điều phẩm giá của thầy Hứa đáng được tín nhiệm, con chắc cậu ta muốn bỏ xưởng gốm chứ?
Trương Tri Hành hỏi:
- Phía ba và bác Đường chưa có ý tứ rõ ràng con cũng không tiện hỏi anh ấy, tối con gọi điện cho thầy Hứa, nhờ thầy dò hỏi.
- Cũng được, phía con xác định trước đi, nếu Hứa Thụy Bình sẵn sàng, lần sau về Hải Châu ba sẽ gặp cậu ta rồi mới quyết định tiến cử, nói không chừng bác Đường con có nhân tuyển rồi cũng nên, thế nào ba cũng phải hỏi trước.
Ăn tối xong về nhà khách chính phủ, Trương Khác gọi điện cho Hứa Hồng Bá, trước tiên hỏi ông tiến triển việc đám phán với sở lâm nghiệp tỉnh Giang Nam ra sao, lưu vực thượng du Tiểu Giang có hai huyện thuộc tỉnh Giang Nam, sau đó mới đề cập tới chuyện tiến cử Hứa Thụy Bình làm thư ký cho Đường Học Khiêm.
Ưu thế của Đường Học Khiêm ở Hải Châu đã dần dần được xác định trong hai năm qua, khác với Từ Học Bình bị cô lập trong tỉnh, ở Hải Châu bất kể Tống Bồi Minh hay Đỗ Tiểu Sơn đều là nhân vật có sức mạnh ở thành phố, Chu Phú Minh dù có danh bí thư thành ủy, nhiều lắm cũng chỉ chọi ngang với Đường Học Khiêm mà thôi.
Trương Khác tiến cử làm Hứa Hồng Bá rất do dự, năm xưa ông cũng vất vả lắm mới nhảy ra được, quan trường như thế, nói gì tới hoài bão chính trị? Chẳng phải quá nực cười sao?
Trương Khác nói, mặc dù hiện thực đáng buồn, nhưng chuyện luôn phát triển theo hướng tốt đẹp. Nhưng bất kể nói thế nào cũng phải xem ý kiến bản thân Hứa Thụy Bình, Hứa Hồng Bá đồng ý hỏi giúp.
Không có việc gì quan trọng phải làm, Trương Khác đặt điện thoại xuống là liền tắm rửa đi ngủ, cha mẹ vẫn ở ngoài phòng khách xem TV, tâm tình.
Đang mơ màng ngủ thì Hứa Thụy Bình gọi điện thoại tới, Trương Khác tức tối nói:
- Vội cũng chẳng làm gì được trong đêm, anh kiên nhẫn đợi tới sáng mai gọi điện thoại không được à?
Không chịu nghe Hứa Thụy Bình rườm lời trong điện thoại, hỏi hắn ngày mai có thoát thân được thì tới Tân Vu chơi vài ngày, chuyện này càng sớm càng tốt, nói không chừng Đường Học Khiêm bị chuyện vụn vặt làm bực mình đã chọn thư ký trước rồi.
Hôm sau thức dậy Trương Khác muốn lên đê xem, vừa ra ngoài định đi gọi Phó Tuấn thì thấy Vệ Lan từ phòng nghỉ của nhân viên đi ra, vừa đi vừa che miệng ngáp, mắt lim dim ngái ngủ, không ngờ Trương Khác còn dậy sớm hơn cả minh, xấu hổ không dám chào hỏi.
Trương Khác chỉ đồng phục trên người Vệ Lan:
- Tôi tưởng ở đây có thể mặc thường phục.
Còn nhớ hôm qua cô mặc một bộ váy liền áo màu vàng rất đẹp.
Đôi mắt linh động của Vệ Lan đảo một vòng, nói với vẻ dí dỏm:
- Thi thoảng cũng có thể mặc thường phục, hôm qua chẳng phải vì muốn để lại ấn tượng tốt cho anh sao?
Vệ Lam làm ca đêm, tối qua Trương Khác tới cô còn chưa vào ca, cho nên không mặc đồng phục. Trương Khác mỉm cười, không để ý cô lừa mình:
- Giờ tôi muốn ra ngoài, chị muốn đi cùng với chúng tôi không? Hay là lại định nói sắp hết giờ rồi, không làm việc nữa?
- À...
Đôi mắt đen nhánh né tránh, hàm răng ngà đều đặn khẽ cắn cánh môi hồng, Vệ Lan vô thức đưa tay lên xua tai sáng bóng, "à" nửa ngày trời mà không nói ra được câu nào từ chối thích hợp:
- À, tôi chưa rửa mặt...
- Vậy tôi đợi chị.
Trương Khác tủm tỉm cười, đi ra đằng sau quầy phục vụ ngồi xuống:
- Đừng để tôi đợi lâu quá nhé, nếu không tôi chỉ đành nhờ giám đốc Địch làm dẫn đường thôi.
Vệ Lan cố gắng giữ nụ cười nghề nghiệp, quay đi một cái liền nghiến răng ken kén.
Trương Khác chẳng thể vô cớ bảo người ta đi tra đê bao thành phố, tất cả chuyện liên quan y phải đích thân đi điều tra, nếu không có người đương địa dẫn đường, khó mà tra được.
Địch Đan Thanh nhìn một cái là biết đã xông pha xã hội lâu rồi, cho dù biết gì cũng ngậm chặt miệng, sao so được với Vệ Lan đơn thuần, chưa có tâm cơ.
Trương Khác ung dung nhàn nhã đợi ở quầy phục vụ nửa tiếng đồng hồ, xem báo sáng Tân Vu khắp một lượt từ đầu tới cuối, có một thông tin dài liên quan đến đê bao thành phố, tiêu đề là ( con đê sinh mạng của ba mươi vạn dân Tân Vu).
Trương Khác khi đọc bài viết này lòng hoàn toàn giá băng, không có chút ấm áp náo, trên bài báo có ảnh chụp phó bí thư thành ủy, thường vị phó thị trưởng La Quy Nguyên thị sát đê. Phó thị trưởng kiêm thường ủy thì nhiều, nhưng kiêm phó bí thư thì ít thấy, trong thành phố chắc phải đứng thư ba thứ tư, không đơn giản chút nào.
Trương Khác xé bài báo đó ra, gấp lại đưa cho Phó Tuấn.
Phụ nữ đều thích đẹp, nhưng đi cùng Trương Khác, Vệ Lan không dám mặc váy lộ chân như hôm qua nữa, trốn trong phòng hồi lâu, nhờ cô gái trực ca cùng ra ngoài xem mấy lần, Trương Khác vẫn ngồi nguyên xi ở quầy phục vụ, chẳng hề tỏ ra sốt ruột, cô cực kỳ bất đắc dĩ mượn đồng nghiệp chiếc quần jean và áo thun kín cổ mặc vào rồi đi ra.
- Chuẩn bị xong rồi chứ?
Trương Khác đặt báo xuống, xem đồng hồ nói:
- Vừa tròn nửa tiếng, tôi bảo Phó Tuấn mà, các cô gái thay đồ phải nửa tiếng mới đủ...
Nói tới câu cuối đưa mắt nhìn Vệ Lan một lượt, nụ cười cực kỳ tà mị.
Vệ Lan sắp khóc đến nơi rồi, ra sức đánh mắt cho đồng nghiệp đang nhìn lén ra ngoài qua khe cửa.
- Sao thế, còn có người muốn đi cùng à?
Trương Khác thò đầu nhìn, cửa phòng lập tức đóng lại.
Vệ Lan đi lên xe như con thỏ nhỏ bị sói xám uy hiếp.
Trương Khác bảo Phó Tuấn:
- Rời cửa lớn của nhà khách rẽ phải, tới đèn đỏ thứ hai rẽ vào đường Thành Hà, đi tới phía nam 2km là tới đê bao thành phố, chúng ta tới đó trước.
Vệ Lan nghe Trương Khác chỉ đường lưu loát như vậy đầu như có quả lựu đạn nổ đánh uỳnh một cái:" Mù đường mà như thế à?" Trong lòng càng thêm bất an.
Xe vừa đi qua cổng thì thấy một chiếc Jetta rẽ vào, tốc độ không hề giảm đi, xông thẳng tới.
Phó Tuấn khẽ nhấn phanh, quay vô lăng, thân xe linh hoạt lướt sát qua chiếc Jetta, chỉ cách vài cm. Thấy chiếc Jetta ở phía sau cũng dừng lại, Trương Khác ấn cửa sổ xuống, định thò đầu ra mắng mấy câu thì thấy Địch Đan Thanh sắc mặt nhợt nhạt từ trên xe đi xuống, mỉm cười hỏi:
- Chị Địch có hứng trí quá nhỉ, sáng sớm đã đi đua xe rồi, ngày mai tôi phải thay cái xe chắc chắn hơn cho chị đâm vậy. Có chuyện gì mà gấp thế?
Địch Đan Thanh bị chuyện vừa rồi làm sợ hết hôn, vỗ bầu ngực cao ngất một một, mới nói với giọng hơi gấp:
- Chẳng phải hôm qua đã nói sẽ làm dẫn đường cho cậu sao, tôi dậy hơi muộn, nên phải vội vàng chạy tới đây...
Trương Khác quay đầu lại, thấy Vệ Lan thở phào như trút được gánh nặng:" Chẳng lẽ trong mắt các cô ấy đám hoàn khố đều có cái tính đó? Nhưng cô Đan Thanh này đối xử với cấp dưới được lắm, vì vội tới đây thiếu chút nữa mất nửa cái mạng." Rồi lại cảm thấy lạ:" Dù thấy mình có mưu đồ xấu nhưng ban ngày ban mặt làm được gì? Xem ra xem ra lề thói ở Tân Vu không tốt tí nào."
Địch Đan Thanh nói với bảo vệ cửa một tiếng, bỏ chiếc xe lại rồi chui vào xe Trương Khác.
Vệ Lan kiều diễm vô tà, còn Địch Đan Thanh là loại phụ nữ vẻ lẳng lơ toát ra từ ánh mắt, cô ta mặc váy dài phấn hồng, thân hình đầy đặn gợi cảm, bầu ngực đẩy hàng cúc làm bằng thép không rỉ banh chặt, cô ta chui vào trong xe còn thở dốc, Trương Khác hoài nghi cô ta thở mạnh lên chút nữa thôi là nút cổ áo bị vũ khí giết người kia bứt tung hết, khe vú rất sâu, trắng như trứng gà bóc, làm người ta liếc một cái rất dễ siêu hồn lạc phách, eo thon nhỏ, đùi căng mà dài, thuộc lại nữ nhân đàn ông luôn muốn đưa lên giường.
Trương Khác đón Địch Đan Thanh vào, không giải thích thêm lời nào, bên trái là Địch Đan Thanh, bên phải là Vệ Lan, dù ghế sau khá rộng, nhưng cơ thể ba người vẫn dính vào nhau, mùi thơm dễ chịu từ cơ thể nữ nhân tỏa ra, làm Trương Khác rất thoải mái.
Tân Vu mặc dù kinh tế lạc hậu một chút, nhưng cuộc sống của người dân được xem như nhàn nhã, lúc này xe trên đường không nhiều, xe từ đường Thành Hà rẽ lên đê Trương Khác bảo Phó Tuấn đỗ xe lại bên đường.
Ngoài đê là dòng sông mênh mông đục ngầu, trong đê là nơi cư trú của 30 vạn người dân, con đường lớn trên đê bao dài 10 kilomet, thành phố Tân Vu tốn 4600 vạn xây dựng, xưng là đã nâng cấp có thể đối phó với mức lũ lịch sử 100 năm gặp một lần, ai mà ngờ được trận đại hồng thủy hai năm sau đánh tan tành.
100 năm một lần, quan viên Tân Vu đúng là vui tính, mặc dù năm ngoái mới sửa xong, nhưng đi được chưa tới hai ba trăm mét đã nhìn thấy rất nhiều cố nứt vỡ cùng vết nứt lớn cắt ngang mặt đường.
Trương Khác ngồi xuống đưa ngón tay bóp bóp ấn ấn mặt đường, vẫy tay gọi Phó Tuấn:
- Anh Thịnh quảng cáo anh có ngạnh khí công không tệ, anh đấm vào đây một phát, xem có thủng một lỗ không.
Địch Đan Thanh và Vệ Lan đều tò mò đi tới, nghĩ là Trương Khác muốn khoe khoang, trong lòng ít nhiều coi thường y:" Có phải cậu đấm đâu, vênh váo cái gì?"
Phó Tuấn thấy vẻ mặt Trương Khác rất nghiêm túc, biết y không vô duyên vô cớ bảo mình làm chuyện vô nghĩa, lấy khăn lông bọc lấy nắm đấm, xuống tấn hít hơi, tích tắc thở ra đấm mạnh xống đường, không ngờ mặt đường bị hắn đấm cho thủng một lỗ.
Phó Tuấn cởi khăng ra, nhặt một mảnh vỡ lên bóp một cái, bột rơi lả tả, chưa kịp nói gì thì Trương Khác vỗ đầu gội đứng dậy:
- Thế nào, lái xe của tôi lợi hại không?
Vệ Lan cong môi lên:
- Tân Vu có ai không biết đê bao là công trình rỗng ruột, năm ngoái sửa, năm nay lại sửa, nếu tôi không sợ đau thì cũng đấm thủng được một lỗ.
Trương Khác liếc nhìn nắm đấm nhỏ nhắn của Vệ Lan, cô đương nhiên không thể đấm thủng được mặt đường, nhưng đê bao Tân Vu chắc chắn là công trình rỗng ruột.
Y lại cùng Phó Tuấn xuống bãi sông xem, đạp chân vào tường đê một cái là vỡ, đoạn đê phòng lũ không dài này vết nứt ngang dọc khắp nơi trong mà giật mình.
- Loại đê bao thành phố này mà bọn họ dám xây sao?
Phó Tuân hiểu ra dụng ý Trương Khác vừa tới Tân Vu đã lên đê xem, không biết nguồn tin y có được từ đâu, là vệ sĩ kiêm lái xe, Phó Tuấn không hỏi nhiều, chỉ là cảnh tượng trước mắt làm hắn phẫn nộ không thôi.
Trương Khác ngửa mặt lên trời cảm khái:
- Lòng tham con người là cái hố không đáy, có gì mà không dám, tôi dám cá với anh, trong đê ngay cả một thanh sắt to bằng ngón út cũng chẳng có.
Cứ thế lái xe đi dọc theo đê bao, chỗ nào cũng như thế, đoạn gần hoàn thành còn có đoạn lún sụt, nghe Vệ Lan nói đê bao là công trình rỗng ruột một cách thản nhiên, xem ra người dân Tân Vu đều biết cả, chẳng có gì mà lạ, chuyện sờ sờ ra đấy, làm sao che được mắt thiên hạ?
Giám đốc công ty Long Hoa bao thầu công trình này là Cung Tự Lập, nghe nói có "quan hệ thân mật với" thường vụ phó thị trưởng La Quy Nguyên, ở Tân Vu cứ kéo bừa một người dân hỏi thì quá nửa là biết. Nhưng không ai biết con đê này không chỉ dùng xi măng với chất lượng cực tệ, mà vô số sắt thép lớn nhỏ trong đê dùng lau sậy thay thế.
Mùa hè năm 98, lưu vực Tiểu Giang tổng cộng có tám đợt lũ, đê bao này ngay lần đầu tiên đã bị khuất phục.
Suốt cả buổi sáng cứ vừa đi vừa đỗ xem hết cả đê bao, tới gần trưa Hứa Thụy Bình lái xe tới Tân Vu gọi điện tới, Trương Khác mới thu lại "hưng thú chơi bời".
Vệ Lan tâm cơ đơn thuần, có thể là ở lỳ trong xe, không muốn tiếp xúc với Trương Khác. Địch Đan Thanh thì nhìn ra một số điều khác thường, Trương Khác tựa hồ chẳng có mấy hứng thú với các cô, làm cả đống lời chối từ chuẩn bị từ trước không có cơ hội nói ra, chỉ là trên người Trương Khác không có mấy vẻ non nớt của thiếu niên, lại có quá nhiều lão luyện từng trải, dễ bị người ta sinh ra cảnh giác.
Hơn nữa cảnh sắc ngoài đê phải đợi tới khi mặt trời xuống mới đẹp, chứ giữa trời năng trang trang thế này cứ đi đi lại lại nửa ngày trời, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hứng trí cao tới đâu cũng bị mặt trời đốt cháy rồi.
Đến khi có điện thoại ở nhà khách tìm, Địch Đan Thanh hoài nghi liệu Trương Khác đi qua đi lại có phải là muốn cô về trước, càng yên tâm không để Vệ Lan ở lại một mình.
Khó khăn lắm mới đợi được tới lúc Trương Khác trở về thì Địch Đan Thanh nhận được điện thoại nói có người Vệ Lan không muốn nhìn thấy ở trong nhà khách, cô lại không muốn về nữa.
- Cậu vừa tới Tân Vu, nhất định phải nếm thử món tôm và ốc của Tân Vu, tôi dẫn cậu tưới một nơi đảm bảo cậu hài lòng.
Địch Đan Thanh cười tươi tắn nói:
- Chị Địch chẳng phải luôn nóng lòng muốn về sao?
Trương Khác lấy làm lạ thì thái độ chuyển biến đột ngột của cô ta:
- Đợi lần sau đi, có người tìm tôi tới nhà khách.
Trương Khác nói như thế, Địch Đan Thanh không kiếm được cớ nữa, đành cùng Vệ Lan theo xe về.
Trương Khác trên đường về gọi điện cho Hứa Thụy Bình chỉ điểm cho hắn tới nhà khách thành phố, hai xe vừa khéo gặp nhau ở cổng nhà khách.
Đưa xe vào bãi đỗ, Hứa Thụy Bình nhìn Vệ Lan, Địch Đan Thanh dung mạo xuất chúng một trái một phải tử ghế sau đi ra, đợi Trương Khác xuống xe, liền đùa:
- Khác thiếu gia đúng là đi đến đâu cũng không chịu cô đơn.
Cái cách xưng hô "Khác thiếu gia" này sặc mùi hoàn khố, Địch Đan Thanh nghe Hứa Thụy Binh nói thế thì trề môi ra, càng ra tăng thêm ấn tượng Trương Khác là một tên hoàn khố.
- Tưởng anh chiều mới tới chứ, tôi không biết buổi trưa ba tôi có về ăn cơm không?
Đường quốc lộ cao tốc giữa Tân Vu và Hải Châu tới năm 2003 mới thông xe, Hứa Thụy Bình lái xe tới đây phải vòng qua Huệ Sơn, mất 8 tiếng mới tới được, xem ra hắn phải dậy từ rất sớm.
Trương Khác đưa tay ra khoác vai Hứa Thụy Bình cùng tới tòa nhà y ở, thấy Vệ Thanh và Địch Đan Thanh đi qua trước mặt, hỏi:
- Sao không ăn cơm cùng chúng tôi?
- Tiểu Vệ vẫn chưa về nhà, tôi có chuyện khác, đợi hôm khác đi.
Địch Đan Thanh đáp:
- Ồ, vậy là lịch trực ban dán sau quầy phục vụ là của tháng bảy năm trước phải không?
Trương Khác nhếch môi, chẳng thèm nhìn sắc mặt hai cô gái bị vạch trần lời nói dối có khó coi hay không, cùng Hứa Thụy Bình, Phó Tuấn trở về. Chẳng ai thích bị người ta nghi ngờ đề phòng một cách vô lý cả.
- Vệ Lan.
Trước mặt có một thanh niên đi tới, vẫy tay với lưng Vệ Lan.
Trương Khác quay đầu nhìn lại, Vệ Lan giả vở không nghe thấy, bước chân bước nhanh hơn, thì ra còn có một tên gia hỏa khiến cô ta ghét đang đợi ở đây.
- Vệ Lan, Vệ Lan... Em lại cố ý vờ không nghe thấy rồi … A! chị Địch!
Giọng của thanh niên đó gần như gọi hết cả mọi người trong nhà khách ra.
- La Văn, anh gọi tôi à?
Vệ Lan cực kỳ bất đắc dĩ quay đầu lại, khuôn mặt âm u như sắp đổ mưa. Địch Đan Thanh quay đầu đi, có vẻ lúng túng.
Nghe giọng điệu mệnh lệnh của Trương Khác, nụ cười mà Vệ Lan khó khăn lắm Vệ Lan khó khăn lắm mới nặn ra được cứng lại trên môi, thầm tính có nên xin nghỉ phép vài ngày, nhìn thấy đám Mã Hải Long đăng sau lưng, cứ như đám xã hội đen, thầm run sợ:" Đám người này sao kẻ nào cũng y như kẻ nào, cứ như sợ người khác biết trong nhà chúng không có quyền thế vậy."
Cô nghe Địch Đan Thanh nói phó thị trưởng Trương mới tới vài ngày đã mua biệt thự định rời đi, nhưng vị đại công tử này tựa hồ sẽ tiếp tục còn ở lại nhà khách, mà bí thư Giang còn nói gian phòng nhà họ ở sẽ để lại riêng cho họ dùng. " Cái tên âm hồn không chịu tan này thật làm người ta hại não."
Vệ Lan nơm nớp lo sợ đi chuẩn bị phòng cho đám Mã Hải Long.
Sáng sớm hôm sau dậy sớm tới tìm Vệ Lan, nhưng được biết cô đã nghỉ sớm về rồi. Trương Khác chỉ còn biết cười, mặc dù Vệ Lan sợ y như cọp, nhưng không phải cô gái nào cũng tránh y, Tần Dụ Cầm cô gái xinh đẹp trực cùng tòa nhà với Vệ Lan thậm chí ám thị có thể thay Vệ Lan đi với Trương Khác.
Trương Khác trêu đùa Tần Dụ Cầm một hồi, hẹn buối tối mời cô và Vệ Lan đi chơi, nhưng trước tiên Vệ Lan phải đồng ý mới được. Buổi sáng y cùng mẹ tới nhà mới.
Khu biệt thự Phú Thông Hoa Uyển nắm phía bắc sông Hoàn Thành, nó còn có tên là sông Hạ Lý, vốn là sông hộ thành của thành Tân Vu cổ, biệt thự nằm kề sát bên sông.
Biệt thự rất hợp ý Lương Cách Trân đang nóng vội muốn rời khỏi nhà khách, nên các chi tiết không soi kỹ lắm, hôm qua Trương Khác cũng chỉ ngó qua rồi ký hợp đồng trả tiền.
Hôm nay Lương Cách Trân mới kéo con đi xem ở các chỗ chi tiết có cần cải thiện gì thêm không, không ngờ xem kỹ còn hài lòng hơn cả hôm qua, chẳng những không bới móc được gì mà rất nhiều chỗ bọn họ không nghĩ tới đều được sửa sang cho hợp, chưa tới trưa hai mẹ con đã quyết định chuyển nhà.
Hành lý bên nhà khách không nhiều, nhưng công ty quản lý biệt thự vẫn phái tới một chiếc BMW, một chiếc xe du lịch tới để chuyển đồ, đo đích thân tổng giám đốc công ty dẫn đội, còn khúm núm theo sau đám Phó Tuấn mang hành lý.
Hôm qua ký hợp đồng xong, Vương Hiểu Dương mới biết chủ hộ là phó thị trưởng Trương Tri Hành mới tới Tân Vu, phân quản công nghiệp và cải cách xí nghiệp. Cty xây dựng Tân Vu không thuộc phân quản của Trương Tri Hành, nhưng công ty đang lập kế hoạch tiến hành cải cách, hiện cải cách chỉ là thí điểm, hạn ngạch có hạn, ai được cải cách ai không thuộc vào lời nói của Trương Tri Hành.
Vương Hiểu Dương ngay trong đêm sai người thay đồ gia dụng hoàn toàn mới, lại sai chủ quản phòng công trình dẫn người tới soi mói kiểm tra từng ly từng tí một, chỉ cần có chút nào chưa hợp lý là bất kể tốn kém thế nào cũng phải sửa sang lại.
Nếu phó thị trưởng Trương mười ngày nửa tháng nữa mới chuyển tới, ông ta tự tin có thể khiến nhà phó thị trưởng không chê bai một tí ti nào, hiện giờ chỉ cố gắng tu sửa được thôi.
Vương Hiểu Dương đứng bên cạnh Lương Cách Trân cười toe toét:
- Trong công tác chúng tôi còn có sơ xuất, tôi xin chủ động kiểm điểm với chị Lương, công ty vì bán những biệt thự cuối cùng có tở chức hoạt động ưu đãi giá, nhân viên công ty nhất thời quen mất, hôm nay tôi tới xin bù đắp lại tổn thất mong chị Lương nghiêm khắc phê bình...
Trương Khác thấy mẹ ánh mắt nghi hoặc, đại khái bị Vương Hiểu Dương biểu diễn lừa rồi, liền giật áo mẹ, nhắc nhở.
Lương Cách Trân nghĩ, nhiều lắm cũng chỉ có thể tặng miễn phí biệt thự này thôi, chẳng lẽ mình còn nhận, cười nói:
- Có gì mà phê bình chứ, mọi người tới giúp chuyển nhà tôi còn phải cám ơn nữa, chồng tôi vừa tới đây, việc bận rộn, nếu không nhất định cũng sẽ tới cám ơn.
Phó thị trưởng vừa mới tới nơi đã mua biệt thự, còn đi xe đắt tiền không hề che giấu gì, Vương Hiểu Dương đương nhiên không tin Trương Tri Hành thanh liêm, chỉ nghĩ ông mới tới chưa mò rõ nước nông sâu chưa dám dẫm chân vào, lúc này cũng không nên kiên trì biếu xén gì cả.
Tới trưa, Địch Đan Thanh đợi biểu nhà khách mời cơm, còn gọi mấy phục vụ viên những ngày qua tới chiếu cố sinh hoạt đến chụp ảnh kỷ niệm, Trương Khác nói muốn chụp chung với Vệ Lan, bị Địch Đan Thanh khéo léo chuyển sang đề tài khác.
Có người "tốt bụng" như Vương Hiểu Dương, buổi chiều Trương Khác không tới nhà mới nữa, một mình lái xe đi dạo quanh thành phố xa lạ mà quen thuộc này.
Mặc dù không sống ở đây, nhưng từ năm tới năm , Trương Khác không nhớ nổi mình tới đây bao nhiêu lần, vì cách tỉnh thành không xa, vì Trần Ninh rất nhớ nhà.
Bất tri bất giác đi tới tiểu khu Tân Áp nơi Trần Ninh ở, Trương Khác đỗ xe ở cổng, thầm nghĩ biết đâu sẽ có một cô gái Trần Ninh non nớt mặc váy ca rô, đạp xe đạp xuất hiện dưới ánh tịch dương đi về phía mình.
Trương Khác chỉ muốn nhìn cô một cái rồi đi... Không hơn.
- Chị Địch...
Vệ Lan bịt ống nói điện thoại, chỉ sợ giọng hơi to một chút là làm người ta phát hiện, đầu thò ra ngoài trạm điện thoại nhìn chiếc VS màu xám bạc:
- Chị.. Làm sao bây giờ, tên khốn đó chặn trước cổng tiểu khu rồi, ai nói cho y biết địa chỉ nhà em thế?
Vệ Lan giọng như sắp bật khóc.
- Không thể nào.
Địch Đan Thanh cũng rất ngạc nhiên, nghĩ lại sáng Tần Dụ Cầm tươi cười nói chuyện với Trương Khác, chắc cô ta nói cho y biệt địa chỉ của Vệ Lan rồi, thầm hận Tần Dụ Cầm phá hoại quy củ, nhưng ngày nào Trương Khác còn ở nhà khách, chỉ đành coi như không có chuyện gì xảy ra:
- Hay em qua nhà chị trước?
- Em sợ đi ra khỏi trạm điện thoại bị y nhìn thấy.
Vệ Lan ngẹn ngào nói:
- Chân em nhũn ra rồi.
- Vậy ở đó đợi chị, chị tới ngay, đừng để cậu ta nhìn thấy, ngàn vạn lần không được đi riêng với cậu ta.
Địch Đan Thanh dặn đi dặn lại, cô chưa thấy nam nhân nào đem bám người ta dữ như thế, đám hoàn khố này ỷ vào quyền thế trong nhà, làm việc không biết kiêng nể gì, quan viên đối phó còn dễ, con cái họ mới khó nhằn, cô cũng hơi sợ hãi.
Vệ Lan ngồi im trong trạm điện thoại không dám nhúc nhích, chỉ lo Trương Khác phát hiện, bất ngờ thấy mẹ xách giỏ khập khiễng từ cửa tiểu khu đi ra, bà bẩm sinh một chân ngắn hơn chân kia một đoạn, cho nên đi lại rất vất vả, Vệ Lan chỉ nhìn mà không giúp được, thầm trách:" Biết rõ chân không thuận tiện, còn sách đồ nặng thế làm gì, mẹ ơi là mẹ!"
Mẹ Vệ Lan đang định đi sang đường đối diện, đằng xa có một chiếc Santana bấm còi inh ỏi, mẹ Vệ Lan muốn lùi lại nhường đường, nhưng mà chân không được nhanh nhẹn, lại bị tiếng còi xe vừa gấp và lớn dọa làm sợ, chiếc xe Santana mỗi lúc một gần không hề giảm tốc, bà càng luống cuống, tích tắc chiếc Santana phóng vọt qua, mẹ Vệ Lan dẫm phải một viên gạch bên đường, ngã lăn ra đất.
- Mẹ!
Mặc dù thấy mẹ không bị xe đụng vào, Vệ Lan vẫn hoảng hồn la lên thất thanh chạy tới.
Nhưng Trương Khác đã đạp cửa xe chạy ra trước một bước, vừa đỡ bà lên vừa hỏi bà có bị làm sao không, mắt thì nhìn chằm chằm chiếc Santana bỏ chốn đằng xa, một tay giang ra quát những người lái xe đằng sau dừng lại.
Thấy bị người ta nhìn thấy rồi, chiếc Santana đỗ lại, một tên thanh niên cao gầy tuổi chừng mặc áo sơ mi cộc tay từ trong xe đi ra, tóc nhuộm vàng cực kỳ thời thượng, đi tới mặt dửng dưng nhìn người bị ngã.
Nhìn thấy Trương Khác xông ra, Vệ Lan vô thức dừng bước, do dự không biết nên đi tới hay là quay lại trốn vào trạm điện thoại, thấy mẹ cô chống tay đứng dậy, duỗi chân nói:
- Không sao, không sao cả.
Lúc này Vệ Lan mới hoàn toàn yên tâm.
Người đi đường định vây tới xem, thấy không sao lại dần tản đi.
Tên thanh niên lái chiếc Santana thấy không sô phải người thì cũng thở phào, nhưng lại sấn sổ xông tới chỉ mặt mẹ Vệ Lan chửi bới:
- Con mụ kia, chân què thì đừng có mò ra đường bán mạng, đường không phải để đám tàn phế đi lại...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Năm ngoái đêm khuya Trương Khác và Hoàng Trụ Toàn tới bái phỏng Hứa Hồng Bá, chỉ có Hứa Thụy Bình không ngại đêm khuya giá lạnh, khoác áo ra pha trà rót nước, chiếu cố khách thỏa đáng rồi mới về ngủ, để lại ấn tượng mạnh với Trương Khác, tính cả kiến thức lẫn khí phách đều không tệ.
Đương nhiên Trương Khác quen Hứa Thụy Bình không phải là chỉ qua hai năm qua, trong quãng đời hoàn toàn khác, khi cha dựa vào viện cờ của Hứa Hồng Bá kiếm sống qua ngày, Trương Khác khá thân thiết với Hứa Thụy Bình.
Hứa Thụy Bình chính trực bất khuất, tuy có chí hưởng làm nên một phen sự nghiệp, nhưng bảo hắn từ từ bò từ dưới lên, nhất định là hắn không chịu, như thế cũng sẽ khiến tính cách đáng quý của hắn bị biến dạng, chẳng bằng ở lại xưởng gốm cho xong.
Trong ấn tượng xưa của Trương Khác, quan lớn chưa chắc làm người ta ghét, chỉ có đám quan nhỏ làm người ta căm thù ghét cay ghét đắng, đại khái liên quan chuyện trường kỳ đấu đá bon chen ở tầng dưới của bọn họ.
- Ba gặp qua vài lần, nhưng không nói chuyện kỹ, có điều phẩm giá của thầy Hứa đáng được tín nhiệm, con chắc cậu ta muốn bỏ xưởng gốm chứ?
Trương Tri Hành hỏi:
- Phía ba và bác Đường chưa có ý tứ rõ ràng con cũng không tiện hỏi anh ấy, tối con gọi điện cho thầy Hứa, nhờ thầy dò hỏi.
- Cũng được, phía con xác định trước đi, nếu Hứa Thụy Bình sẵn sàng, lần sau về Hải Châu ba sẽ gặp cậu ta rồi mới quyết định tiến cử, nói không chừng bác Đường con có nhân tuyển rồi cũng nên, thế nào ba cũng phải hỏi trước.
Ăn tối xong về nhà khách chính phủ, Trương Khác gọi điện cho Hứa Hồng Bá, trước tiên hỏi ông tiến triển việc đám phán với sở lâm nghiệp tỉnh Giang Nam ra sao, lưu vực thượng du Tiểu Giang có hai huyện thuộc tỉnh Giang Nam, sau đó mới đề cập tới chuyện tiến cử Hứa Thụy Bình làm thư ký cho Đường Học Khiêm.
Ưu thế của Đường Học Khiêm ở Hải Châu đã dần dần được xác định trong hai năm qua, khác với Từ Học Bình bị cô lập trong tỉnh, ở Hải Châu bất kể Tống Bồi Minh hay Đỗ Tiểu Sơn đều là nhân vật có sức mạnh ở thành phố, Chu Phú Minh dù có danh bí thư thành ủy, nhiều lắm cũng chỉ chọi ngang với Đường Học Khiêm mà thôi.
Trương Khác tiến cử làm Hứa Hồng Bá rất do dự, năm xưa ông cũng vất vả lắm mới nhảy ra được, quan trường như thế, nói gì tới hoài bão chính trị? Chẳng phải quá nực cười sao?
Trương Khác nói, mặc dù hiện thực đáng buồn, nhưng chuyện luôn phát triển theo hướng tốt đẹp. Nhưng bất kể nói thế nào cũng phải xem ý kiến bản thân Hứa Thụy Bình, Hứa Hồng Bá đồng ý hỏi giúp.
Không có việc gì quan trọng phải làm, Trương Khác đặt điện thoại xuống là liền tắm rửa đi ngủ, cha mẹ vẫn ở ngoài phòng khách xem TV, tâm tình.
Đang mơ màng ngủ thì Hứa Thụy Bình gọi điện thoại tới, Trương Khác tức tối nói:
- Vội cũng chẳng làm gì được trong đêm, anh kiên nhẫn đợi tới sáng mai gọi điện thoại không được à?
Không chịu nghe Hứa Thụy Bình rườm lời trong điện thoại, hỏi hắn ngày mai có thoát thân được thì tới Tân Vu chơi vài ngày, chuyện này càng sớm càng tốt, nói không chừng Đường Học Khiêm bị chuyện vụn vặt làm bực mình đã chọn thư ký trước rồi.
Hôm sau thức dậy Trương Khác muốn lên đê xem, vừa ra ngoài định đi gọi Phó Tuấn thì thấy Vệ Lan từ phòng nghỉ của nhân viên đi ra, vừa đi vừa che miệng ngáp, mắt lim dim ngái ngủ, không ngờ Trương Khác còn dậy sớm hơn cả minh, xấu hổ không dám chào hỏi.
Trương Khác chỉ đồng phục trên người Vệ Lan:
- Tôi tưởng ở đây có thể mặc thường phục.
Còn nhớ hôm qua cô mặc một bộ váy liền áo màu vàng rất đẹp.
Đôi mắt linh động của Vệ Lan đảo một vòng, nói với vẻ dí dỏm:
- Thi thoảng cũng có thể mặc thường phục, hôm qua chẳng phải vì muốn để lại ấn tượng tốt cho anh sao?
Vệ Lam làm ca đêm, tối qua Trương Khác tới cô còn chưa vào ca, cho nên không mặc đồng phục. Trương Khác mỉm cười, không để ý cô lừa mình:
- Giờ tôi muốn ra ngoài, chị muốn đi cùng với chúng tôi không? Hay là lại định nói sắp hết giờ rồi, không làm việc nữa?
- À...
Đôi mắt đen nhánh né tránh, hàm răng ngà đều đặn khẽ cắn cánh môi hồng, Vệ Lan vô thức đưa tay lên xua tai sáng bóng, "à" nửa ngày trời mà không nói ra được câu nào từ chối thích hợp:
- À, tôi chưa rửa mặt...
- Vậy tôi đợi chị.
Trương Khác tủm tỉm cười, đi ra đằng sau quầy phục vụ ngồi xuống:
- Đừng để tôi đợi lâu quá nhé, nếu không tôi chỉ đành nhờ giám đốc Địch làm dẫn đường thôi.
Vệ Lan cố gắng giữ nụ cười nghề nghiệp, quay đi một cái liền nghiến răng ken kén.
Trương Khác chẳng thể vô cớ bảo người ta đi tra đê bao thành phố, tất cả chuyện liên quan y phải đích thân đi điều tra, nếu không có người đương địa dẫn đường, khó mà tra được.
Địch Đan Thanh nhìn một cái là biết đã xông pha xã hội lâu rồi, cho dù biết gì cũng ngậm chặt miệng, sao so được với Vệ Lan đơn thuần, chưa có tâm cơ.
Trương Khác ung dung nhàn nhã đợi ở quầy phục vụ nửa tiếng đồng hồ, xem báo sáng Tân Vu khắp một lượt từ đầu tới cuối, có một thông tin dài liên quan đến đê bao thành phố, tiêu đề là ( con đê sinh mạng của ba mươi vạn dân Tân Vu).
Trương Khác khi đọc bài viết này lòng hoàn toàn giá băng, không có chút ấm áp náo, trên bài báo có ảnh chụp phó bí thư thành ủy, thường vị phó thị trưởng La Quy Nguyên thị sát đê. Phó thị trưởng kiêm thường ủy thì nhiều, nhưng kiêm phó bí thư thì ít thấy, trong thành phố chắc phải đứng thư ba thứ tư, không đơn giản chút nào.
Trương Khác xé bài báo đó ra, gấp lại đưa cho Phó Tuấn.
Phụ nữ đều thích đẹp, nhưng đi cùng Trương Khác, Vệ Lan không dám mặc váy lộ chân như hôm qua nữa, trốn trong phòng hồi lâu, nhờ cô gái trực ca cùng ra ngoài xem mấy lần, Trương Khác vẫn ngồi nguyên xi ở quầy phục vụ, chẳng hề tỏ ra sốt ruột, cô cực kỳ bất đắc dĩ mượn đồng nghiệp chiếc quần jean và áo thun kín cổ mặc vào rồi đi ra.
- Chuẩn bị xong rồi chứ?
Trương Khác đặt báo xuống, xem đồng hồ nói:
- Vừa tròn nửa tiếng, tôi bảo Phó Tuấn mà, các cô gái thay đồ phải nửa tiếng mới đủ...
Nói tới câu cuối đưa mắt nhìn Vệ Lan một lượt, nụ cười cực kỳ tà mị.
Vệ Lan sắp khóc đến nơi rồi, ra sức đánh mắt cho đồng nghiệp đang nhìn lén ra ngoài qua khe cửa.
- Sao thế, còn có người muốn đi cùng à?
Trương Khác thò đầu nhìn, cửa phòng lập tức đóng lại.
Vệ Lan đi lên xe như con thỏ nhỏ bị sói xám uy hiếp.
Trương Khác bảo Phó Tuấn:
- Rời cửa lớn của nhà khách rẽ phải, tới đèn đỏ thứ hai rẽ vào đường Thành Hà, đi tới phía nam 2km là tới đê bao thành phố, chúng ta tới đó trước.
Vệ Lan nghe Trương Khác chỉ đường lưu loát như vậy đầu như có quả lựu đạn nổ đánh uỳnh một cái:" Mù đường mà như thế à?" Trong lòng càng thêm bất an.
Xe vừa đi qua cổng thì thấy một chiếc Jetta rẽ vào, tốc độ không hề giảm đi, xông thẳng tới.
Phó Tuấn khẽ nhấn phanh, quay vô lăng, thân xe linh hoạt lướt sát qua chiếc Jetta, chỉ cách vài cm. Thấy chiếc Jetta ở phía sau cũng dừng lại, Trương Khác ấn cửa sổ xuống, định thò đầu ra mắng mấy câu thì thấy Địch Đan Thanh sắc mặt nhợt nhạt từ trên xe đi xuống, mỉm cười hỏi:
- Chị Địch có hứng trí quá nhỉ, sáng sớm đã đi đua xe rồi, ngày mai tôi phải thay cái xe chắc chắn hơn cho chị đâm vậy. Có chuyện gì mà gấp thế?
Địch Đan Thanh bị chuyện vừa rồi làm sợ hết hôn, vỗ bầu ngực cao ngất một một, mới nói với giọng hơi gấp:
- Chẳng phải hôm qua đã nói sẽ làm dẫn đường cho cậu sao, tôi dậy hơi muộn, nên phải vội vàng chạy tới đây...
Trương Khác quay đầu lại, thấy Vệ Lan thở phào như trút được gánh nặng:" Chẳng lẽ trong mắt các cô ấy đám hoàn khố đều có cái tính đó? Nhưng cô Đan Thanh này đối xử với cấp dưới được lắm, vì vội tới đây thiếu chút nữa mất nửa cái mạng." Rồi lại cảm thấy lạ:" Dù thấy mình có mưu đồ xấu nhưng ban ngày ban mặt làm được gì? Xem ra xem ra lề thói ở Tân Vu không tốt tí nào."
Địch Đan Thanh nói với bảo vệ cửa một tiếng, bỏ chiếc xe lại rồi chui vào xe Trương Khác.
Vệ Lan kiều diễm vô tà, còn Địch Đan Thanh là loại phụ nữ vẻ lẳng lơ toát ra từ ánh mắt, cô ta mặc váy dài phấn hồng, thân hình đầy đặn gợi cảm, bầu ngực đẩy hàng cúc làm bằng thép không rỉ banh chặt, cô ta chui vào trong xe còn thở dốc, Trương Khác hoài nghi cô ta thở mạnh lên chút nữa thôi là nút cổ áo bị vũ khí giết người kia bứt tung hết, khe vú rất sâu, trắng như trứng gà bóc, làm người ta liếc một cái rất dễ siêu hồn lạc phách, eo thon nhỏ, đùi căng mà dài, thuộc lại nữ nhân đàn ông luôn muốn đưa lên giường.
Trương Khác đón Địch Đan Thanh vào, không giải thích thêm lời nào, bên trái là Địch Đan Thanh, bên phải là Vệ Lan, dù ghế sau khá rộng, nhưng cơ thể ba người vẫn dính vào nhau, mùi thơm dễ chịu từ cơ thể nữ nhân tỏa ra, làm Trương Khác rất thoải mái.
Tân Vu mặc dù kinh tế lạc hậu một chút, nhưng cuộc sống của người dân được xem như nhàn nhã, lúc này xe trên đường không nhiều, xe từ đường Thành Hà rẽ lên đê Trương Khác bảo Phó Tuấn đỗ xe lại bên đường.
Ngoài đê là dòng sông mênh mông đục ngầu, trong đê là nơi cư trú của 30 vạn người dân, con đường lớn trên đê bao dài 10 kilomet, thành phố Tân Vu tốn 4600 vạn xây dựng, xưng là đã nâng cấp có thể đối phó với mức lũ lịch sử 100 năm gặp một lần, ai mà ngờ được trận đại hồng thủy hai năm sau đánh tan tành.
100 năm một lần, quan viên Tân Vu đúng là vui tính, mặc dù năm ngoái mới sửa xong, nhưng đi được chưa tới hai ba trăm mét đã nhìn thấy rất nhiều cố nứt vỡ cùng vết nứt lớn cắt ngang mặt đường.
Trương Khác ngồi xuống đưa ngón tay bóp bóp ấn ấn mặt đường, vẫy tay gọi Phó Tuấn:
- Anh Thịnh quảng cáo anh có ngạnh khí công không tệ, anh đấm vào đây một phát, xem có thủng một lỗ không.
Địch Đan Thanh và Vệ Lan đều tò mò đi tới, nghĩ là Trương Khác muốn khoe khoang, trong lòng ít nhiều coi thường y:" Có phải cậu đấm đâu, vênh váo cái gì?"
Phó Tuấn thấy vẻ mặt Trương Khác rất nghiêm túc, biết y không vô duyên vô cớ bảo mình làm chuyện vô nghĩa, lấy khăn lông bọc lấy nắm đấm, xuống tấn hít hơi, tích tắc thở ra đấm mạnh xống đường, không ngờ mặt đường bị hắn đấm cho thủng một lỗ.
Phó Tuấn cởi khăng ra, nhặt một mảnh vỡ lên bóp một cái, bột rơi lả tả, chưa kịp nói gì thì Trương Khác vỗ đầu gội đứng dậy:
- Thế nào, lái xe của tôi lợi hại không?
Vệ Lan cong môi lên:
- Tân Vu có ai không biết đê bao là công trình rỗng ruột, năm ngoái sửa, năm nay lại sửa, nếu tôi không sợ đau thì cũng đấm thủng được một lỗ.
Trương Khác liếc nhìn nắm đấm nhỏ nhắn của Vệ Lan, cô đương nhiên không thể đấm thủng được mặt đường, nhưng đê bao Tân Vu chắc chắn là công trình rỗng ruột.
Y lại cùng Phó Tuấn xuống bãi sông xem, đạp chân vào tường đê một cái là vỡ, đoạn đê phòng lũ không dài này vết nứt ngang dọc khắp nơi trong mà giật mình.
- Loại đê bao thành phố này mà bọn họ dám xây sao?
Phó Tuân hiểu ra dụng ý Trương Khác vừa tới Tân Vu đã lên đê xem, không biết nguồn tin y có được từ đâu, là vệ sĩ kiêm lái xe, Phó Tuấn không hỏi nhiều, chỉ là cảnh tượng trước mắt làm hắn phẫn nộ không thôi.
Trương Khác ngửa mặt lên trời cảm khái:
- Lòng tham con người là cái hố không đáy, có gì mà không dám, tôi dám cá với anh, trong đê ngay cả một thanh sắt to bằng ngón út cũng chẳng có.
Cứ thế lái xe đi dọc theo đê bao, chỗ nào cũng như thế, đoạn gần hoàn thành còn có đoạn lún sụt, nghe Vệ Lan nói đê bao là công trình rỗng ruột một cách thản nhiên, xem ra người dân Tân Vu đều biết cả, chẳng có gì mà lạ, chuyện sờ sờ ra đấy, làm sao che được mắt thiên hạ?
Giám đốc công ty Long Hoa bao thầu công trình này là Cung Tự Lập, nghe nói có "quan hệ thân mật với" thường vụ phó thị trưởng La Quy Nguyên, ở Tân Vu cứ kéo bừa một người dân hỏi thì quá nửa là biết. Nhưng không ai biết con đê này không chỉ dùng xi măng với chất lượng cực tệ, mà vô số sắt thép lớn nhỏ trong đê dùng lau sậy thay thế.
Mùa hè năm 98, lưu vực Tiểu Giang tổng cộng có tám đợt lũ, đê bao này ngay lần đầu tiên đã bị khuất phục.
Suốt cả buổi sáng cứ vừa đi vừa đỗ xem hết cả đê bao, tới gần trưa Hứa Thụy Bình lái xe tới Tân Vu gọi điện tới, Trương Khác mới thu lại "hưng thú chơi bời".
Vệ Lan tâm cơ đơn thuần, có thể là ở lỳ trong xe, không muốn tiếp xúc với Trương Khác. Địch Đan Thanh thì nhìn ra một số điều khác thường, Trương Khác tựa hồ chẳng có mấy hứng thú với các cô, làm cả đống lời chối từ chuẩn bị từ trước không có cơ hội nói ra, chỉ là trên người Trương Khác không có mấy vẻ non nớt của thiếu niên, lại có quá nhiều lão luyện từng trải, dễ bị người ta sinh ra cảnh giác.
Hơn nữa cảnh sắc ngoài đê phải đợi tới khi mặt trời xuống mới đẹp, chứ giữa trời năng trang trang thế này cứ đi đi lại lại nửa ngày trời, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hứng trí cao tới đâu cũng bị mặt trời đốt cháy rồi.
Đến khi có điện thoại ở nhà khách tìm, Địch Đan Thanh hoài nghi liệu Trương Khác đi qua đi lại có phải là muốn cô về trước, càng yên tâm không để Vệ Lan ở lại một mình.
Khó khăn lắm mới đợi được tới lúc Trương Khác trở về thì Địch Đan Thanh nhận được điện thoại nói có người Vệ Lan không muốn nhìn thấy ở trong nhà khách, cô lại không muốn về nữa.
- Cậu vừa tới Tân Vu, nhất định phải nếm thử món tôm và ốc của Tân Vu, tôi dẫn cậu tưới một nơi đảm bảo cậu hài lòng.
Địch Đan Thanh cười tươi tắn nói:
- Chị Địch chẳng phải luôn nóng lòng muốn về sao?
Trương Khác lấy làm lạ thì thái độ chuyển biến đột ngột của cô ta:
- Đợi lần sau đi, có người tìm tôi tới nhà khách.
Trương Khác nói như thế, Địch Đan Thanh không kiếm được cớ nữa, đành cùng Vệ Lan theo xe về.
Trương Khác trên đường về gọi điện cho Hứa Thụy Bình chỉ điểm cho hắn tới nhà khách thành phố, hai xe vừa khéo gặp nhau ở cổng nhà khách.
Đưa xe vào bãi đỗ, Hứa Thụy Bình nhìn Vệ Lan, Địch Đan Thanh dung mạo xuất chúng một trái một phải tử ghế sau đi ra, đợi Trương Khác xuống xe, liền đùa:
- Khác thiếu gia đúng là đi đến đâu cũng không chịu cô đơn.
Cái cách xưng hô "Khác thiếu gia" này sặc mùi hoàn khố, Địch Đan Thanh nghe Hứa Thụy Binh nói thế thì trề môi ra, càng ra tăng thêm ấn tượng Trương Khác là một tên hoàn khố.
- Tưởng anh chiều mới tới chứ, tôi không biết buổi trưa ba tôi có về ăn cơm không?
Đường quốc lộ cao tốc giữa Tân Vu và Hải Châu tới năm 2003 mới thông xe, Hứa Thụy Bình lái xe tới đây phải vòng qua Huệ Sơn, mất 8 tiếng mới tới được, xem ra hắn phải dậy từ rất sớm.
Trương Khác đưa tay ra khoác vai Hứa Thụy Bình cùng tới tòa nhà y ở, thấy Vệ Thanh và Địch Đan Thanh đi qua trước mặt, hỏi:
- Sao không ăn cơm cùng chúng tôi?
- Tiểu Vệ vẫn chưa về nhà, tôi có chuyện khác, đợi hôm khác đi.
Địch Đan Thanh đáp:
- Ồ, vậy là lịch trực ban dán sau quầy phục vụ là của tháng bảy năm trước phải không?
Trương Khác nhếch môi, chẳng thèm nhìn sắc mặt hai cô gái bị vạch trần lời nói dối có khó coi hay không, cùng Hứa Thụy Bình, Phó Tuấn trở về. Chẳng ai thích bị người ta nghi ngờ đề phòng một cách vô lý cả.
- Vệ Lan.
Trước mặt có một thanh niên đi tới, vẫy tay với lưng Vệ Lan.
Trương Khác quay đầu nhìn lại, Vệ Lan giả vở không nghe thấy, bước chân bước nhanh hơn, thì ra còn có một tên gia hỏa khiến cô ta ghét đang đợi ở đây.
- Vệ Lan, Vệ Lan... Em lại cố ý vờ không nghe thấy rồi … A! chị Địch!
Giọng của thanh niên đó gần như gọi hết cả mọi người trong nhà khách ra.
- La Văn, anh gọi tôi à?
Vệ Lan cực kỳ bất đắc dĩ quay đầu lại, khuôn mặt âm u như sắp đổ mưa. Địch Đan Thanh quay đầu đi, có vẻ lúng túng.