Khoảng thời gian ở Tân Vu thực làm người ta ngột ngạt mỏi mệt, còn cả thứ tình cảm kia nữa... Rời được Tân Vu nhẹ nhõm như được thở phào một cái, nơi đó làm gì có thoải mái tự tại ngồi trong thư viện thưởng thức gió mát đặc biệt nhìn ngắm mỹ nữ dưỡng mắt thư thái thế này.
Sau khi vào mùa thu, cái nóng tàn bạo của mùa hè Hải Châu qua đi, Trương Khác ngồi trước cửa sổ rợp bóng cây, tay cầm quyển sách, nhưng hiện mắt y không ở trên sách, các mỹ nữ của Nhất Trung thích tới thư viện đọc sách, xem sách một lúc, ngẩng đầu lên thưởng thức những kiệt tác sống động nhất của tạo hóa, một buổi trưa như thế, so với cuộc sống phải căng óc ra toan tính ở Tân Vu thì dễ chịu hơn cả trăm lần.
"Dù sao kỳ thi cuối năm kia chỉ còn cho mình một ngày ôn tập thôi, học chăm thế nào cũng không đủ, vậy sao phải đầy đọa bản thân?" Một học sinh cá biệt nào đó vừa ngắm hai cô gái xinh xắn đi qua vừa nghĩ.
Học kỳ mới lại đón thêm một nhóm học sinh năm thứ nhất, tất nhiên có thêm vài khuôn mặt thanh lệ mới mẻ.
- Mắt đảo loạn lên làm cái gì thế?
Đường Thanh giơ sách lê quơ quơ trước mặt Trương Khác:
- Xem sách tử tế cho mình, bạn mà thi không hợp cách, dì Lương sẽ trách mình không quản tốt bạn.
- Mẹ mình làm gì có vô lý đến thế.
Trương Khác nhe răng cười, nhìn hết một vòng thì Đường nha đầu vẫn xinh đẹp nhất, dưới cái mũi thẳng như lấy khối ngọc hoàn mỹ nhất tạc thành là cánh môi hồng kiều diễm đang cắn bút, lộ ra hàng răng trắng sáng, mê người hết sức.
Trương Khác muốn đưa tay ra chạm vào cánh môi mọng ướt đó thì sau lưng truyền lại hai tiếng ho, đó là bà thủ thư đang tuổi mãn kinh của thư viện, suốt cả buổi chiều bà ta cứ nhìn chằm chằm về phía này, họng thì tựa có cục đờm lớn không khạc ra được, chỉ cần Trương Khác có động tác khinh bạc Đường Thanh, hoặc dù là thân mật một chút thôi là bà ta ho không ngừng, quá đáng ghét.
Nếu chẳng phải không thể làm ảnh hưởng tới hình tượng học trò ngoan của Đường Thanh, Trương Khác sớm đã kéo cô nàng tới bãi cỏ bên hồ nằm cả chiều rồi, hiếm hoi lắm mới có thời gian nhàn nhã bên cạnh Đường Thanh, lại bị bà già biến thái đó giám thị, cảm giác hoàn mỹ nhưng không trọn vẹn....
Trong phòng đọc sách rõ ràng có mấy cặp học sinh yêu nhau vai kề vai đọc sách, hai người lại phải ngồi tách nhau ra, chỉ thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn nhau say đắm, hưởng thụ tình yêu ngọt ngào của người trẻ tuổi.
Trừ học sinh năm thứ nhất tham gia quân huấn ra, cả trường học chỉ có học kinh khóa sắp tốt nghiệp bị yêu cầu tới đây ôn bài.
"Thoáng cái đã sắp tốt nghiệp rồi, mình thiếu chút nữa còn không nhớ đang học năm thứ mấy!" Học sinh cá biệt đó lại nghĩ.
Tiếng chuông tan học vang lên, Đường Thanh gập sách lại, nhìn Trương Khác ngồi dưới ánh hoàng hôn nhu hòa, ngón tay như con gái đặt lên trang sách, cảm giác thật nho nhã, ánh mắt có loại u buồn thần bí hết sức thu hút các cô gái.
Ngồi suốt cả buổi chiều rồi, lưng mỏi nhử, Đường Thanh đan tay vào nhau vươn vai lên, thoải mái muốn rên một tiếng, thấy Trương Khác liếc mắt qua, đá lại bằng nụ cười yêu kiều. Đây không phải là động tác thục nữ nên có, nhưng Đường Thanh luốn không nhịn được muốn phóng túng một chút trước mặt Trương Khác.
- Được rồi, biết bạn chán lâu rồi.
Đường Thanh cầm sách khẽ vỗ lên má Trương Khác.
- Đâu có? Mình đang đọc sách rất chăm chỉ.
Trương Khác và Đường Thanh trả sách về giá, nắm tay nhau rời khỏi phòng, chẳng thèm sợ bà già kia tới cảnh cáo họ phải tuân thủ quy củ phòng đọc sách.
Đừng ở trạm xe buýt cùng rất nhiều học sinh đợi xe, chiếc xe buýt in quảng cáo của đầu đĩa Khoa Vương từ từ đỗ lại, Trương Khác ôm lấy eo Đường Thanh theo dòng người chen lấn vào xe, Đường Thanh chủ động ôm Trương Khác, cả người dựa vào lòng y, đại khái chẳng có nơi nào các cặp đôi yêu nhau được công khai ôm ấp như trên xe buýt cả.
Bên cạnh có một người trung niên có vẻ là cán bộ cơ quan, kẹp cặp dưới nách, đọc báo Hải Châu ngày 27. Đó là tờ báo hai ngày hôm trước rồi, mà ông ta xem rất say sưa, Trương Khác ôm cơ thể mềm mại ấm áp của Đường Thanh, liếc nhìn thấy ông ta đang đọc bài báo ngân hàng TW giảm lãi suất gửi tiền, ông ta đọc rất chăm chú như muốn nuốt từng chữ vào bụng vậy, miệng còn mấp máy lẩm nhẩm.
Trương Khác nghĩ người này quan tâm tới kinh tế thật, năm 96, chẳng mấy ai chuyên tâm đọc bài bình luận quan hệ giữa lãi suất tiết kiệm và kinh tế như thế.
Đây là lần thứ hai ngân hàng TW giảm lãi suất từ sau năm 93 siết chặt vốn vay. Điều này có nghĩa là quốc gia lại bắt đầu khuyến khích đầu tư và mở rộng nhu cầu trong nước, đương nhiên cũng có nghĩa là kinh tế trong nước xuất hiện sản xuất dư thừa, cung vượt quá cầu.
Cánh cửa ngân hàng đóng lại với tuyệt đại đa số xí nghiệp dân doanh dần mở ra, chỉ sợ lúc này tuyệt đại đa số học giả kinh tế đều không ý thức được 10 năm sau là thời kỳ hoàng kim của xí nghiệp dân doanh.
Bài báo này Trương Khác cũng đọc rồi, do Triệu Thạch chủ nhiệm xã tín dụng tp Hải Châu viết, nếu đây không phải bài viết mượn ngòi bút của người khác, thì Triệu Thạch bụng có kiến thức, người này dũng cảm dự đoán hướng đi của kinh tế mấy năm sau, cùng với cơ hội trọng đại của kinh tế dân doanh.
Tiếng điện thoại di động vang lên, trung niên đọc báo giật mình, theo tiềm thức mở cặp lấy di động, thấy Trương Khác lấy từ trong túi ra chiếc di động Ericsson đời mới nhất, liền cất báo vào cặp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Khác để ý thấy ông ta nhìn trộm Đường Thanh cửa qua kính, ôm Đường Than quay đi, che tầm mắt bỉ ổi của ông ta.
Đường Thanh ghé đầu tới xem ai gọi điện, má gần như kề sát vào môi Trương Khác, thấy là cha mình gọi, thè lưỡi ra, theo bản năng tách khỏi Trương Khác một chút, có điều khi Trương Khác nhận điện, lại ghé tai vào xem cha nói gì với Trương Khác.
- Tiểu Khác, cháu đang ở đâu thế?
- Cháu ở trên xe buýt, vừa cùng Thanh Thanh rời trường..
"Đang ôm nhau.." Đoạn cuối Trương Khác bổ xung trong đầu.
- Hay lắm, cháu theo Thanh Thanh tới ăn tối.
Trương Khác cất di động vào túi, ngạc nhiên hỏi:
- Sao ba bạn lúc này lại rảnh thế? Làm như bác ấy không nói thì mình không tới nhà bạn ăn chực vậy.
Đương Thanh cong môi lên, nghi hoặc nói:
- Chác là có việc tìm bạn rồi.
- Mình cũng nghĩ thế.
Trương Khác gãi tai:
- Hình như ba bạn tìm mình là chẳng có chuyện gì hay, mình thấy mình nên tới chỗ chị Vãn Tình ăn cơm thôi.
- Bạn dám à?
Đường Thanh hờn dỗi ôm chặt lấy cánh tay Trương Khác. nguồn TruyenFull.vn
Xuống xe ở trạm gần khu biệt thự thành ủy, người trung niên kia cũng đi xuống, theo vào khu biệt thự, đi một lúc đó người kia tựa hồ nhận ra Đường Thanh, chỉ cô hỏi:
- A, cháu là con gái thị trưởng Đường phải không?
Đương Thanh nhìn ông ta, tay vẫn khoác tay Trương Khác.
- Tôi là Triệu Thạch, thị trưởng Đường hôm nay mời tôi tới nhà ăn cơm.
Người kia tự giới thiệu.
"Á" Đường Thanh vội buông tay Trương Khác ra, cô chẳng biết Triệu Thạch là ai, chỉ là vừa rồi trên xe ôm ấp Trương Khác đều lọt vào mắt ông ta hết rồi, gò má phấn đỏ dự, xấu hổ không để đâu hết:
- Cái.. chuyện đó, cháu không biết ba cháu có nhà không.
Nói xong hối hận luôn, rõ ràng cha mời người ta tới nhà làm khách, còn nói câu ngốc nghếch như thế, đều tại Trương Khác hết cứ làm mình không nhịn được muốn dựa vào người bạn ấy.
Trương Khác lấy làm lạ, Đường Học Khiêm mời mình tới nhà ăn cơm là vì gặp người này sao? Không ngờ ở trên xe buýt ông ta lại xem bài viết của chính bản thân chăm chú như thế, Trương Khác mỉm cười, không nói ra.
Đường Học Khiêm tất nhiên có nhà, ông ngồi trên ghế sô pha, trước bàn có tờ Nhật báo Hải Châu ngày 27 kia, Trương Khác nghĩ thì ra tới nói về bài viết đó. Hứa Thụy Bình cũng ở đây, hắn chính thức thành thư ký của Đường Học Khiêm, biên chế hành chính cấp chính khoa.
- Đang đợi đồng chí đó, đồng chí gặp hai đứa nó trên đường à?
Đường Học Khiêm thấy ba người họ cùng đi vào, đứng dậy:
- Vốn định mời đồng chí tới văn phòng tôi nói chuyện, nhưng lịch an bài ban ngày của tôi kín rồi, mọi người đều phải ăn cơm mà, nên tôi mời đồng chí tới, trên bàn cơm nói chuyện cũng thoải mái hơn. À, đây là Trương Khác tiểu tử nhà Trương Tri Hành.
Triệu Thạch nhận ra Đường Thanh là đoán được ra y là Trương Khác rồi, cái thằng con tiếng xấu lan khắp nơi của Trương Tri Hành, lúc ở trên xe buýt, tay cứ sờ lên mông tiểu cô nương nhà người ta, không khác gì bọn lưu manh.
Triệu Thạch mặt không lộ ra chút nào, cười nói:
- Giống thư ký trưởng Trương thật, rất đẹp trai.
Trương Khác rất ít khi thấy Đường Học Khiêm mời người dưới tới nhà ăn cơm, xem ra ông rất tán thưởng bài viết kia, Triệu Thạch hẳn cũng ý thức được, nên mặt không che giấu nổi vẻ đắc ý.
Cơm tối đã sắp chuẩn bị xong, Đường Thanh giúp mẹ chuẩn bị bát đũa, Đường Học Khiêm lên lầu hai lấy một chai rượu vang, song vì mở nút chai mà tốn mất nửa ngày trời.
Đường Học Khiêm mời Triệu Thạch chính là vì nhìn ra ông ta có kiến giải độc đáo riêng về kinh tế, muốn thảo luận với ông ta, chủ đề bắt đầu từ hai lần giảm lãi suất của ngân hàng, tới dấu hiệu về vấn đề tồn tại hiện nay của kinh tế trong nước.
Trương Khác vừa ăn vừa nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy lời của Triệu Thạch rất hời hợt, đôi lúc còn đọc thuộc luôn một đoạn văn trong bài báo kia.
Đường Học Khiêm hơi thất vọng, ăn tối xong không giữ ông ta lại.
Đứng trước cửa sổ nhìn Triệu Thạch rời khỏi đình viện, Trương Khác nói:
- Ở trên xe buýt cháu thấy chủ nhiệm Triệu đọc thuộc bài văn của chính mình.
- Sâu mọt!
Đường Học Khiêm bất lực cười khổ:
- Bác nghĩ Triệu Thạch mà có trình độ này thì quỹ tín dụng thành phố đã chẳng rơi vào cảnh hiện nay, không biết có tìm được tác giả thực sự của bài viết ngày không... Đây là bài rất có sức nặng.
- Bác tìm Lý Minh Học xem, ông ấy quen hết người nghiên cứu kinh tế ở Hải Châu, nói không chừng ông ấy biết, có khi người viết ngay trong ĐH Hải Châu.
Đường Học Khiêm thở dài:
- Bác lại hi vọng tay bút này trong hệ thống quỹ tín dụng.
- Vì sao ạ?
- Qua đây nói chuyện.
Đường Học Khiêm vẫy tay gọi Trương Khác tới ghế sô pha:
- Quỹ tín dụng mấy năm qua liên tiếp bại lộ vấn đề quản lý, lần này tỉnh yêu cầu các thành phố chỉnh đốn quỹ tín dụng, hỏa giải nguy hiểm tài chính, thành lập ngân hàng thương nghiệp địa phương, đây là vấn đề bác đau đầu nhất hiện nay.
- Chuyện từ bao giờ thế ạ?
Trương Khác ngạc nhiên.
- Tỉnh phát công cáo từ tháng trước, lúc đó cháu đang ở Tân Vu.
"Giờ này tháng trước là 4 ngày sau vụ án ở nhà khách, thảo nào mình không chú ý." Trương Khác nói:
- Chuyện đó không khó lắm, công cáo của tỉnh cháu chưa xem, nhưng văn kiện TW năm ngoái cháu xem rồi, với cơ sở quỹ tín dụng thành phố hiện nay, thành phố tìm mấy xí nghiệp đương địa đầu tư nắm cố phần là lập nên được thôi, nhưng cháu sợ các nơi chưa chắc đã hấp thu được bài học quỹ tính dụng.
Kinh nghiệm lịch sử đã chứng minh, trung kỳ thập niên 90, các nơi lục tục thành lập hơn 100 ngân hàng thương nghiệp, đại đa số có vấn đề nghiêm trọng, đó là chính phủ can dự quá sâu vào ngân hàng, tùy ý cho vay, tạo thành nợ xấu, nợ không có khả năng hoàn trả.
- Thành lập ngân hàng thương nghiệp không chỉ cho phép cơ cấu tư nhân nắm cổ phần, mà còn cho cả cá nhân trực tiếp nắm cổ phần, Cầm Hồ có hứng thú không?
Trương Khác biết bữa cơm này không dễ ăn mà.
Cho dù có cá nhân và cơ cấu tư nhân tham gia, nhưng cổ phần bị hạn chế nghiêm ngặt, không quá 15%, Trương Khác phải suy tính hạng mục đầu tư này mang lại cho mình cái gì.
Đường Thanh mang trà tới, Trương Khác đưa tay ra nhận, bị cô nàng đét một cái vào tay:
- Không phải cho bạn.
Trương Khác gãi đầu cười, chén trà đầu của Đường Học Khiêm, chén trà thứ hai cũng không phải của Trương Khác, y mong ngóng dõi mắt theo Đường Thanh quay về nhà bếp, một lúc mang một cốc cà phê ra, nhìn màu sắc thì cô nàng cho rất nhiều sữa trong đó, Đường Thanh thích uống như thế, còn may y và Đường Thanh uống chung một cốc lâu rồi, nên quen với khẩu vị của cô nàng.
Đường Học Khiêm thấy Trương Khác bị cốc cà phê làm phân tâm, nhắc lại:
- Hiện giờ một số tập đoàn có tiếng quốc tế đều lấy ngân hàng làm hạch tâm, lấy vốn ngân hàng khốn chế các xí nghiệp khai khoáng, phát huy sức ảnh hưởng quan trọng trong hoạt động kinh tế, chẳng lẽ Cẩm Hồ không có tầm nhìn này.
Trương Khác mỉm cười:
- Cẩm Hồ còn cách tập đoàn thực sự có ảnh hưởng xa lắm ạ, cháu chẳng chẳng có năng lực, cũng không có dã tâm đó, quan trọng là chính sách quốc gia không ủng hộ.
Hơn mười năm sau nghành ngân hàng dần mở cửa với vốn tư nhân, hạn chế ngày càng ít, Cẩm Hồ muốn phát triển thành tập đoàn tài chính có ảnh hưởng lớn còn cần thời gian rất dài.
- Nói thế tức là cháu cũng đã tính tới rồi?
- Vâng ạ.
Trương Khác gật đầu, điều này không cần phải phủ nhận.
Cẩm Hồ nếu có thể thông qua cổ phần khống chế một ngân hàng thương nghiệp, rồi thông qua ngân hàng nâng đỡ xí nghiệp có tiềm lực phát triển, sẽ có sức ảnh hưởng và thẩm thấu vào các xí nghiệp đó, đó mới là quyền lực hùng mạnh thực sự trong xã hội hiện đại.
Ví như Cẩm Hồ muốn hỗ trợ Thế Kỷ phát triển du lịch ở Tân Vu, trực tiếp cho vay, vậy sẽ có ảnh hưởng nhất định tới xí nghiệp phía dưới Cẩm Hồ, nhưng chỉ cần khoản tài chính tương đối ít khống chế một ngân hàng thương nghiệp, thông qua hấp thụ tiền gửi của người dân và xí nghiệp, vốn cho Thế Kẻ vay có thể phóng đại lên gấp mười lần mà lại ảnh hưởng tới vận hành của Cẩm Hồ ở mức thấp nhất.
Nếu ngân hàng này còn có qua lại thương nghiệp mật thiết với các xí nghiệp tương quan khác, tất nhiên có thể thông qua sức ảnh hưởng của ngân hàng, xúc tiến sự chỉnh hợp của Thế Kỷ với xí nghiệp đó, ít nhất cũng có thể có được sự chi viện nhất định của các xí nghiệp đó.
Đúng thế, đây mới chính là con đường lớn mạnh thực sự của Cẩm Hồ.
Cẩm Hồ đang phát triển, các xí nghiệp dân doanh các địa khu khác cũng đang phát triển, Cẩm Hồ nếu nếu phát triển độc lập, mười năm sau muốn chống lại thế lực tư bản quy mô trăm tỷ kia hiển nhiên là rất khó khăn.
Cho dù có liên hợp với Thịnh Hâm, Hải Dụ, Thế Kỷ thì lực lượng sẽ rất giới hạn, nhưng nếu thông qua ngân hàng thương nghiệp gây ảnh hưởng với xí nghiệp tư doanh của Hải Châu, hình thành một đồng minh kinh tế mang tính địa vực, do mấy xí nghiệp lớn làm hạch tâm, có thể hình thành nên thế lực tư bản khổng lồ.
Trương Khác cúi đầu suy nghĩ một lúc mới nói:
- Nếu nói là không có hứng thú chắc bác không tin, nhưng cháu muốn hỏi, thành phố có bỏ khống chế cổ phần được không? Ý cháu là bất kể trực tiếp hay gián tiếp... Trên văn kiện mặc dù hạn chế tỉ lệ cổ phần một cơ cấu tư nhân, nhưng tổng tỉ lệ cổ phần của cơ cấu tư nhân thì không quy định rõ ràng, về lý luận thành phố có thể bỏ.
Đường Học Khiêm trầm ngâm:
- Vấn đề này thường ủy đã thảo luận qua, nhưng ý kiến chưa thống nhất, chưa có kết luận cuối cùng.
- Còn nữa, xung quanh chúng ta không có người có kinh nghiệm quản lý ngân hàng thương nghiệp mang tính địa khu.
Trương Khác chỉ vào bài báo trên bàn:
- Người này có được không vẫn chưa biết.
- Dù thế nào cũng phải làm, cháu có hứng thú thì bác có thể mời cháu chia sẻ chút gánh nặng.
Trương Khác giang tay ra:
- Bác đã nói thế rồi, chẳng lẽ cháu còn nói bác cứ thành lập trước đi, cháu xem tình hình trước rồi mới tham gia à? Nhưng mà vai cháu vừa gầy vừa nhỏ, gánh nặng có thể chia sẻ ít lắm.
Đường Học Khiêm cười ha hả:
- Bác có mỗi con gái, nên rất hâm mộ ba cháu có con trai san xẻ gánh nặng, nếu cháu giở trò láu cá, bỏ công không bỏ sức, bác đương nhiên chẳng làm gì nổi.
Tạ Vãn Tình mặt đỏ lên, may là dưới ánh trăng không thấy rõ, nghĩ Trương Khác trong mắt Địch Đan Thanh không thể là ngoan ngoãn được, cô ta lại cứ nói như thế, xem ra vừa rồi mình và Trương Khác quá tùy ý rồi, cười che giấu:
- Quên nói với cô, hai nhà chúng tôi qua lại rất tự nhiên, chuyện lau dọn bên đó cũng do giúp việc bên nhà tôi chiếu cố, buổi sáng còn phải giúp cậu ta làm thức ăn, ba mẹ cậu ấy không ở Hải Châu, nếu bỏ mặc cậu ấy một mình thế nào cũng be bét hết, cô nhìn thấy không nhẫn tâm đâu.
Địch Đan Thanh nhìn sang nhà Trương Khác, thấy đèn tầng hai vẫn còn sáng:
- Khác thiếu gia thường ngày vào giờ này chưa nghỉ ngơi sao?
- Tôi cũng luôn lạ vì sao cậu ấy luôn gánh lấy nhiều chuyện như vậy.
Tạ Vãn Tình xoay người qua, cánh tay chống lên lưng ghế mát lạnh, qua tán lá rậm rạp, nhìn chăm chú ô cửa sổ sáng đèn:
- Cậu ấy rất ít khi ngủ vào lúc này, có điều cũng có thể đang chơi game trên máy vi tính... Cậu ấy còn chuyên môn sai chuyên gia trong công ty Hán hóa một số game hay cậu ấy thích để chơi, nếu cô chơi qua sẽ thấy nó đáng hi sinh giấc ngủ.
Lúc này Trương Khác đi ra cửa sổ, trầm tư nhìn về mặt hồ, không biết y thảo luận gì với Hứa Hồng Bá mà lại có dáng vẻ lo lắng trùng trùng như thế.
~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~
Đứng cạnh lan can bên thao trường, nhìn mấy nhóm người đang đá bóng, đều là một bên ở trần, một bên mặc áo, dùng y phục chất đống thành cầu môn, Trương Khác năm xưa cũng thường đá bóng cho tới mướt mồ hồi, sau đó lao vào lòng hồ mát lạnh, phiền não liền tạm thời gạt bỏ qua một bên.
- Đang giận à?
Đường Thanh vịn tay cằm lên hàng rào, ngửa đầu nhìn Trương Khác ngồi trên hàng rào.
- Đâu có.
- Sao nửa ngày trời không nói gì, còn tưởng bạn giận thật.
Đường Thanh cười duyên nói:
- Thầy Vương Kiến Lâm nói cũng không sai mà.
- Mình bảo không mà, bạn còn chọc vào chỗ đau của mình.
Trương Khác đưa tay ra kẹp mũi Đường Thanh, lần này đi thi hoàn toàn không có thời gian ôn tập, kết quả khỏi nói cũng biết, lên năm thứ ba giáo viên số học cũ hè vừa rồi sinh con xin nghĩ, giáo viên thay thế cực kỳ ngứa mắt với tác phong hoàn khố của Trương Khác, Đỗ Phi, hôm nay mượn cớ trả bài thi giễu cợt Trương Khác vài câu.
Khóa tốt nghiệp có thi tháng, sau khi thi tháng sẽ tiến hành xếp hạng toàn khoa, để đốc thúc học sinh chăm chỉ học tập, Trương Khác làm sao có thời gian lần nào cũng ôn tập nghiêm túc.
Trương Khác bóp mũi Đường Thanh, dắt cô đứng giữa hai chân mình:
- Ngồi lên đây được không?
- Không ngồi.
Đường Thanh lắc đầu, đặt tay lên chân Trương Khác, vừa rồi dựa vào hàng rào, lúc này rất lười biếng gối đầu lên đủi Trương Khác:
- Mình chẳng thèm.
Nhìn thấy có một trận gió thổi tới, cô đưa tay che váy sau, giấu mặt vào lòng Trương Khác.
Trương Khác không kịp né, bị bụi sộc vào mặt, đang định kêu ca thì phát hiện ra tư thế của mình và Đường Thanh rất ám muội.
- Nghĩ gì thế hả?
Đường Thanh cảm giác đè lên thứ kia, giật mình nhảy vội ra, thấy trên đường chạy một cô gái bị gió thổi tốc váy lên, lộ ra bắp đùi trắng nõn, cười mắng Trương Khác:
- Sao bạn háo sắc thế? Không cho nhìn.
Đưa tay ra che lấy mắt y.
- Bạn coi mình là hạng người gì thế? Mình đâu có nhìn cô ấy.
Trương Khác nói ra chiều oan ức lắm:
- Ngực bạn ép vào đây, mặt lại đặt ở đó, bạn nghĩ xem mình không có phản ứng được không?
- Phì, vẫn háo sắc.
Đương Thanh chun mũi lại.
Dưới ánh trời chiều, đôi mắt trong vắt của Đường Thanh như có ánh lửa, làn da hồng hào, mái tóc như ánh lên sắc màu hung, khuôn mặt xinh đẹp như tinh linh, chỉ thiếu mỗi đôi tai nhọn.
Trương Khác khẽ đưa tay ra nắm tai Đường Thanh, kéo cô tới, Đường Thanh đã phát hiện ra rồi, làm gì chịu dùng ngực áp vào thứ đó nữa? Quay lưng đi, dựa vào người Trương Khác, cách mấy lớp vải, cảm giác có hơi âm ấm truyền lại, để Trương Khác dùng tay vuốt ve gò má láng mịnh của mình, nheo mắt nhìn ánh tà dương, gò má nóng lên.
- Bạn nói Phi Dung vào lễ quốc khách có về không?
Đường Thanh thích nói chuyện nhìn mặt Trương Khác, quay lại hỏi:
- Mấy ngày trước Phi Dung nói quân huấn kết thúc phải diễn tập, mình nghĩ chắc là không dùng cho quốc khánh đâu nhỉ?
Trương Khác thích Đường Thanh xoay đi xoay lại như thế này:
- Mình không biết, gần đây bạn không liên hệ với cô ấy.
- Mẹ mình suốt này ép mình học, gọi điện cũng có giờ giấc, giờ đó điện thoại ký túc xá bạn ấy bận nhất, mình liên lạc mấy lần không được... Bạn nói xem Phi Dung ở ĐH Đông Hải nhất định vô cùng được hoan nghênh, đúng không?
- Có lẽ thế.
Trương Khác nói có vẻ không chắc lắm:
- Bọn họ đang quân huấn, phơi nắng hơn ngày, chắc bị hủy hoại nhan sắc rồi, được hoan nghênh cũng có giới hạn thôi.
Cuối cùng không hề do dự nói xấu một chút.
- Phi Dung da phơi nắng thành màu bánh mật rất đẹp.
Đường Thanh bĩu môi, cho tay vào túi quần Trương Khác lấy di động, bấm số túc xá của Trần Phi Dung, kêu tu tu rất lâu, Đường Thanh ủ rũ nói:
- Hoặc là không gọi được, hoặc là gọi không ai nghe.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, tiết hoạt động tự do kết thúc, còn một tiết ôn tập nữa mới tan học, Trương Khác vỗ vai Đường Thanh:
- Lát nữa mình phải tới trấn Ích Long, tan học bạn về một mình nhé.
- Vậy phải thường xuyên tới trường với mình đấy.
Đường Thanh nũng nịu.
Trương Khác đưa hai tay nâng khuôn mặt ngày càng xinh đẹp của Đường Thanh, đồi ngực cũng mỗi ngày một đầy đặn, vẻ đẹp của nữ nhân dần dần lấn át vẻ ngây thơ của thiếu nữ, không biết khiến cho bao chàng trai trong trường khóc thầm vì ôm mối tình đơn phương trong vô vọng:
- Đương nhiên rồi, mình còn muốn ngồi đây ngắm hoàng hồn với bạn mà, một vạn lần cũng không chán.
- Vậy lần thứ một vạn linh một thì sao?
- Cứ ngắm hết một vạn lần hãy nói, nhìn thêm một lần, nói không chừng sẽ chán, có thể cũng không chán.
Trương Khác cúi nhanh đầu xuống, hôn chụt lên môi cô nàng.
- Bạn lên cơn à?
Đường Thanh vùng mình tránh đi, sợ hãi nhìn quanh, tim đập thình thịch, quả nhiên có người trố mắt nhìn bên này, Đường Thanh tức tối chạy tới đá Trương Khác, luôn mồm nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
- Ai cho bạn giở trò lưu manh, ai cho bạn giở trò lưu manh.
Trương Khác cười ha hả chạy tới cổng trường, Phó Tuấn đã đỗ xe bên ngoài đợi y.
~~~~oo~~~~~~~
Kỳ nghỉ hè kết thúc gần được một tháng, mấy ngày qua khá nhẹ nhàng, chuyện công ty đâu ra đó, bất kể là tiêu thụ thị trường của Ái Đạt, trồng rừng của Tân Quang, hay hạng mục mới của Hương Tuyết Hải đều tiến hành thuận lợi.
Trương Khác không khỏi thầm đắc ý, gây dựng lên được một đoàn đội quản lý ưu tú hiệu suất cao hay không mới là điều quan trọng nhất, nếu không chuyện gì cũng phải lo thì làm ông chủ có lác thù gì nữa.
Chuyện Hải Châu thành lập ngân hàng thương nghiệp, Cẩm Hồ, Hải Dụ lẫn Thịnh Hâm đều truyền đạt ý tứ tích cực tham dự lên thành phố, vấn đề quyền phủ quyết cho vay do Diệp Kiến Bân trực tiếp đề xuất với thành phố, thành phố đã khống chế cổ phần rồi, vậy chuyện vay vốn không thể do cổ đông lớn nhất tự định đoạt, quyền phủ quyết này là tối quan trọng.
Ở phía Tân Vu, Địch Đan Thanh đã trở về gần một tháng, bàn giao chính thức nhà khách, đổi tên thành khách sạn Thế Kỷ Thiên Vân, trong thời gian ngắn không rảnh tới Hải Châu báo cáo công tác.
Trương Khác và cha y học mô hình thị trường của Khổng Phủ Yến lập nên một xí nghiệp rượu, hi vọng thúc đẩy kinh tế địa phương của Tân Vu.
Trương Khác nhận thức được do ảnh hưởng doanh lợi của Ái Đạt, cuộc cạnh tranh Tiêu Vương năm nay có khả năng là cuộc so kè kịch liệt giữa các doanh nghiệp điện tử, thêm vào thành tích năm nay của Khổng Phủ Yến đi xuống, nhiệt tình của doanh nghiệp rượu với Tiêu Vương sẽ hơi kém một chút.
Xí nghiệp rượu Tân Vu đặt mục tiêu vào Tiêu Vương là không hợp lý.
Năm nay chỉnh đốn, năm sau bắt đầu làm thị trường, tới cuối năm sau có cơ hội, có tích lũy tài chính mới tranh Tiêu Vương, cho dù không tranh Tiêu Vương, dựa vào thủ đoạn thao tác thị trường vẫn sẽ có hiệu quả rất cao.
Nếu doanh nghiệp đoạt được Tiêu Vương lần này không thu được thành tích thị trường mong đợi, nhiệt tình theo đuổi Tiêu Vương sẽ giảm sút, nếu không giá Tiêu Vương ngày một cao, nhà máy rượu Tân Vu vĩnh viễn sẽ không đi tranh Tiêu Vương, như vậy quá mạo hiểm.
Kỳ thực tranh đoạn Tiêu Vương năm sau có nguy hiểm thị trường rất lớn.
Lúc này hơn một tháng nữa thôi là tới đại hội đấu thầu Tiêu Vương lần thứ ba, cũng tới lúc định ra phương án marketing thị trường cho Ái Đạt vào năm sau.
Xe đi qua Tượng Sơn, Phó Tuấn nhìn gương chiếu hậu nói:
- Xe giám đốc Đinh ở phía sau.
Trương Khác quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc Citroën đuổi theo bấm còi ra hiệu, Phó Tuấn đỗ xe vào bên lề, Đinh Hòe đi lên xe Trương Khác.
- Sao tới sớm thế?
Trương Khác xem đồng hồ:
- Hẹn sáu giờ mờ, giờ mới hơn năm giờ một chút.
- Biết Khác thiếu gia sẽ đến sớm, hôm nay tôi không có việc gì nên tới trước.
Đinh Hòe cười:
- Trung tâm tách ra rồi, thường ngày không thể hơi chút tới quấy nhiễu bọn họ.
Xe đi tới trước tòa nhà hành chính, Trương Khác và Đinh Hòe vừa xuống xe thì có một nhân viên quản lý đi tới gọi Đinh Hòe, đại khái là có vấn đề kỹ thuật gì đó cần thỉnh giáo, có vẻ phức tạp, Đinh Hòe lấy bút ra chỉ vẽ cho người kia.
Trương Khác chẳng có kiên nhân mà đợi, liền vào trước.
Đi vào đại sảnh, ngồi sau bàn tiếp tân là cô gái thanh tú Trương Khác không nhận ra, dung mạo xinh đẹp bị đồng phục công tác màu cà phê làm giảm mất vài phần.
Trương Khác ít nhiều hoài nghi khẩu vị của Tô Tân Đông, các cô gái văn phòng ít nhất phải mặc mi-ni juýp siêu ngắn với tất lưới mới đúng.
Cô tiếp tân kia chỉ nhận ra Phó Tuấn, chào hỏi một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.
Đi qua văn phòng tổng hợp, tình hình bên trong có vẻ không tốt lắm, một nhân viên xoay lưng về phía Trương Khác chỉ mặt vào phó tổng giám phòng tài vụ Tôn Tường Đông, mặc dù cửa văn phòng đóng, nhưng vẫn nghe rõ ràng giọng nóng nảy rất lớn của người đó.
- Số tiền đó vì sao không duyệt? Người khác được duyệt sao lại không? Chẳng nhẽ tôi cống hiến cho công ty ít hơn người khác, vì chuyện chết tiệt này, tôi phải đáp may bay từ Quảng Châu về giải thích, được, giờ tôi đứng trước mặt ông đây, có nghi vấn gì ông cứ hỏi đi.
Người kia nói xong đấm mạnh lên bàn Tôn Tường Đông.
Tôn Tường Đông biện bác gì đó, giọng không cao, người ở vị trí quan trọng Trương Khác đều đích thân nói chuyện, Tôn Tường Đông cho dù khi tức giận cũng không lớn tiếng, có điều mặt đỏ hầm hầm.
Những nhân viên khác trong văn phòng cơ bản đều có mặt, nhưng không ai dám khuyên can.
Trương Khác đẩy cửa đi vào, nghe thấy giọng rất kiềm chế của Tôn Tường Đông:
- Số tiền đó trừ khi anh tìm giám đốc Tô ký tên, nếu không tôi không duyệt.
- Vì sao giám đốc Lưu ký tên không được? Ông nói một lần báo vạn là không được, tôi chia thành lai lần, ông vẫn nói không được, ông cố ý làm khó chúng tôi à?
Người kia gần như dí mặt vào mặt Tôn Trường Đông:
- Ông có biết đám các ông là do ai nuôi không, không có chúng tôi vất vả chạy bên ngoài làm thị trường, lũ ngồi văn phòng các ông lấy đâu ra lương cao như thế?
Trương Khác cau mày, y không nhận ra người này, nghe khẩu khí của hắn có vẻ là nhân viên tiêu thụ sản phẩm phía dưới, "giám đốc Lưu" mà hắn nói là chỉ Lưu Minh Huy, nghiêm khắc mà nói Lưu Minh Huy trong công ty chỉ thuộc cấp trưởng phòng.
Tôn Tường Đông không nhìn thấy Trương Khác và Phó Tuấn, cố nhẫn nhịn nói:
- Không có chữ ký của giám đốc Tô, tôi không thể cấp tiền cho anh, anh đặt phiếu ở đây, lát nữa giám đốc Tô tới tôi sẽ đưa cho...
- Đủ rồi.
Người đó đột nhiên giọng cao vút lên, phải nói là rống lên:
- Chẳng qua ông bới móc khu nam chúng tôi, không phải muốn cả giám đốc Lưu tới giải thích chứ? Ông không đủ tư cách...
Trương Khác không chịu được nữa, trầm giọng khuyên:
- Công tác có chia rẽ, cũng có cần làm ầm lên không?
- Cậu là ai, có tư cách gì nói câu này?
Người kia nhướng mày lên, trợn mắt nhìn Trương Khác.
Trương Khác bị quát trả, lửa giận bốc lên trừng mắt lại với hắn, chỉ mặt Tôn Tường Đông đang lúng túng không biết làm thế nào:
- Lập tức gọi Lưu Minh Huy, Dương Vân, Tô Tân Đông về cho tôi, công ty biến thành cái gì rồi thế này?
Không thèm nhìn vẻ mặt của những người khác trong văn phòng, xoay người đi ngay.
Đinh Hòe từ ngoài đi vào nghe thấy câu này, nói:
- Đám lão Tô đưa chủ quản tiêu thụ các khu đi thăm quan nhà máy rồi, một lát nữa sẽ về.
Trương Khác đang tức giận, chỉ nói một câu:
- Chúng ta vào văn phòng Tô Tân Đông đợi.
Cửa văn phòng tổng giám đốc khép hờ, thư ký xủa Tô Tân Đông đang ngồi xử lý văn kiện, cô ta nhận ra Trương Khác, đứng dậy chào nói:
- Giám đốc Tô tới nhà máy rồi ạ, mọi người đợi một chút, tôi sẽ đi liên hệ ngay.
Rất nhanh Tô Tân Đông, Tương Vi, Chu Nhất Bình, Dương Vân, Lưu Minh Huy và Tôn Tường Đông lúc nãy bị quát tháo đi vào.
- Người dưới anh nói lão Tôn không đủ tư cách bảo anh đi giải thích.
Trương Khác lạnh lùng nhìn Lưu Minh Huy, giọng mỉa mai:
- Tôi có đủ tư cách nghe anh giải thích không đây?
- Tên nhóc đó nóng quá mất khôn.
Lưu Minh Huy ngượng ngập nặn ra nụ cười:
- Tôi sẽ xử lý cậu ta cho tới nơi tới chốn.
- Hôm nay gọi mọi người tới đây là để thảo luận phương án tuyên truyền thị trường năm sau, giờ không cần nữa, để tôi giúp các anh trừ đi cái thói kiêu binh của phòng thị trường, chủ quản tiêu thụ các nơi hôm nay không ai nghỉ phép chứ?
Trương Khác bảo Dương Vân:
- Tới phòng họp, gọi hết bọn họ tới đó.
Trung kỳ thập niên , kinh tế thương phẩm trong nước tiến vào thời đại marketing, khắp nơi đều thấy vầng hào quang mạnh mẽ do thao tác thị trường, nhất là Khổng Phủ Yến và Ái Đạt, có thể nói không ngoa, Ái Đạt dựa vào hiệu ứng Tiêu Vương lượng tiêu thụ năm nay mới đột phá mức tỷ.
Tuyệt đại đa số mọi người cho rằng, thành tựu của Ái Đạt là dựa vào marketing, khiến cho nhân viên phòng thị trường cực kỳ tự kiêu.
Gần như xí nghiệp dân doanh thành công nào trong nước cũng sẽ gặp phải chuyện này, quá mắc coi trọng marketing, dựa dẫm vào marketing, một khi thần thoại marketing bị phá vỡ sẽ trở tay không kịp, một người khổng lồ bao phủ hào quang bóng loáng trên người sẽ sụp đổ trong thời gian ngắn.
Năm nay, Trương Khác không đem trọng tâm đặt ở thị trường, lấy nghiên cứu làm nguồn lực quan trọng nhất của công ty, không ngờ xuất hiện nạn kiêu binh quá mức thế này.
Mọi người đều nhìn ra Trương Khác cực kỳ tức giận, không ai dám khuyên can, Tô Tân Đông đánh mắt cho Dương Vân:
- Anh đi an bài đi, chúng tôi sẽ tới ngay.
Ý bảo Dương Vân đi bảo phòng thị trường hôm nay ăn cẩn thận một chút, rồi bảo Lưu Minh Huy:
- Có chuyện gì, cậu nói trước đi, để chúng tôi còn biết.
Lưu Minh Huy không biết Trương Khác uống nhầm thuốc gì, chẳng qua bị người dưới cãi lại một câu, nên phạt thì phạt, cần gì nói lời "trừ đi cái thói kiêu binh của phòng thị trường"? Hắn lần đầu tiên thấy Trương Khác giận như thế, lòng không phục, nhưng không dám biểu lộ ra:
- Một nhân viên văn phòng Hoa Nam, tháng trước mới nhà phân phối khu vực ăn uống có vượt tiêu chuẩn một chút, trưởng phòng Tôn không duyệt, tôi nghĩ dù sao tiền đã tiêu mất rồi, không thể bắt người dưới tự móc hầu bao ra được, nên nhân cuộc họp này dẫn cậu ta về giải thích, ai ngờ cậu ta lại cãi nhau với trưởng phòng Tôn...
Trương Khác thấy hắn còn không ý thức được vấn đề, phất tay không nghe nữa:
- Không cần anh giải thích, tôi muốn nghe nhân viên này tự giải thích, tới phòng hội nghị.
Trương Khác đi vào phòng hội nghị, thấy Dương Vân và các chủ quản tiêu thụ đều có mặt, kéo một cái ghế ngồi xuống, không bảo người khác ngồi, hỏi Lưu Minh Huy:
- Nhân viên đó tên là gì?
- Tiêu Dật Quần, năm ngoái tôi tuyển ở Hoa Nam.
Lưu Minh Huy lòng có chút bực tức.
- Gọi anh ta vào đây, để anh ta giải thích, tại sao quát tháo với một phó tổng giám?
Thấy Lưu Minh Huy còn muốn giải thích, Trương Khác gạt đi:
- Anh đi gọi người là được.
Lưu Minh Huy đi ra, Tô Tân Đông mời mọi người ngồi xuống, không ai dám nói gì, không khí này sợ cả ngồi cũng không dám.
Một lát sau Lưu Minh Huy dẫn Tiêu Dật Quần vào, nhân viên phòng thị trường đều rất trẻ, người người này trông càng trẻ hơn, Trương Khác không nói một lời, nhướng mày lên bảo hắn nói.
- Khác thiếu gia, thái độ của tôi hôm nay không đúng, tôi chân thành xin lỗi giám đốc Tôn, xin lỗi Khác thiếu gia...
- Tôi không muốn nghe xin lỗi, anh nói hùng hồn lắm mà, không cần tìm giám đốc Lưu chống lưng, có lý gì thì nói ra đây, tôi chống lưng hộ.
Trương Khác lạnh lùng nói:
Tiêu Dật Quần chân nhũn ra, hắn từ khi vào công ty tới nay luôn làm việc ở Hoa Nam, dù về tổng bộ không ít, nhưng chưa bao giờ gặp Trương Khác, tới khi Lưu Minh Huy tới quát mắng cho một trận mới biết người trẻ tuổi hắn nạt nộ lúc nãy lại là ông chủ của công ty.
- Tôi...
Tiêu Dật Quần ấp úng hồi lâu không nói được lời nào.
Lưu Minh Huy vừa rồi bị Trương Khác ngắt lời hai lần, không dám tùy tiện lên tiếng nữa, cúi đầu nhìn xuống đất, đám chủ quản tiêu thụ càng im re, đưa mắt nhìn lão đại Dương Vân, Dương Vân học Lưu Minh Huy cúi đầu xuống.
Trương Khác nhìn phản ứng của Dương Vân, biết hắn bất mãn với Lưu Minh Huy, chỉ Tôn Tường Đông:
- Lão Tôn, đưa cái phiếu gây lên chuyện này cho tôi xem.
Tôn Tường Đông đứng dậy, đưa cặp hồ sơ cho Trương Khác, bị uất ức như thế, toàn bộ tài liệu cần dùng hắn đã đem tới đây hết.
Trương Khác lấy ra hơn mười tờ hóa đơn đính liền với nhau, nói:
- Tào Tân Dương, đống hóa đơn này anh ký tên đồng ý chi trả, có gì muốn nói không?
Tào Tân Dương chủ nhiệm văn phòng Hoa Nam.
Tào Tân Dương ho khẽ một tiếng do dự đứng dậy, quyết định nhận hết trách nhiệm rồi hẵng tính, nếu không làm căng quá ông chủ không xuống nước được, đám người bọn họ càng khó xuống nước:
- Một số chuyện đều tại tôi không nói rõ với Tiểu Tiêu, cậu ta hơi nóng tính, làm việc hay nảy sinh tranh chấp với người khác, tôi bị cậu ta đáp chát vài lần, cậu ta có gì không phải với giám đốc Tôn, tôi xin thay mặt cậu ta xin lỗi...
- Cứ định xí xóa thế cho qua sao?
Trương Khác gập kẹp hồ sơ của Tôn Tường Đông lại, ném tới trước mặt Tào Tân Dương:
- Tự xem đi, thường ngày giám đốc Lưu bận rộn, anh ký tên cũng không chịu bỏ thời gian ra xem à? Hay là anh căn bản không biết quy chế tài vụ của công ty.
Tay đập bàn đứng phát dậy, nhìn Tiêu Dật Quần:
- Anh lấy cái gì mà hùng hổ quát tháo giám đốc Tôn? Hừ, nhân viên phòng thị trường từ lúc nào một câu biện bác cũng không dám nói.
Tiêu Dật Quần bị y nhìn chằm chằm, lòng run lên, mặc dù đã biết người trước mắt là ông chủ, hơn nữa còn được đồn đại rất thần kỳ, nhưng dù sao chỉ là thanh niên ít tuổi hơn mình, hắn không phục, đánh liều nói:
- Nhân viên tiêu thụ khu khác cũng làm như thế, phòng tài vụ lại chuyên gây khó cho khu nam chúng tôi...
- Ai?
Trương Khác nghiêm giọng nói:
- Anh nói ra xem.
-...
Tiêu Dật Quần vừa định nói gì đó nhưng bị Lưu Minh Huy nghiêm khắc trừng mắt một cái, mới nghĩ lời tán gẫu thường ngày làm sao đủ để nói ra được? Nhưng muốn thu hồi câu đó không kịp nữa.
- Nói ngay, cái gì mà khu nam với khu bắc, lần đầu tiên tôi nghe thấy kiểu phân chia này, nói, anh có chứng cứ gì nói phòng tài vụ chỉ gây khó cho nhân viên khu nam? Anh biết ai ở khu bắc có hóa đơn vi phạm quy chế được phê duyệt.
Trương Khác đấm mạnh bàn:
- Nói ra, tôi cho hắn xéo ngay khỏi công ty.
Chu Du trước khi chuyển sang Tân Quang tiến cử Dương Vân thay thế vị trí của mình, xét tới khả năng Lưu Minh Huy có thể sẽ không hài lòng, nên chỉ để Dương Vân làm tổng giám phòng thị trường, chưa thăng lên phó tổng giám đốc.
Trương Khác còn gọi cả Lưu Minh Huy, Dương Vân tới nói chuyện, để Lưu Minh Huy phụ trách ba thị trường lớn Hoa Nam, Tây Nam, Hoa Trung, làm như thế có ý vỗ về hắn, không ngờ phòng thị trường lại sinh ra chia rẽ công khai như thế.
Trương Khác thấy Tiêu Dật Quần không dám nói, im lặng một lúc, nhìn xung quanh:
- Công ty từ khi nào chia tách ra khu nam khu bắc rồi? Vì sao có hành động lớn như thế tôi không biết? Có ai nói cho tôi biết nguyên nhân không?
So với lúc y nổi cơn thịnh nộ, giọng nói bình tĩnh lúc này càng khiến không ai dám trả lời:
- Ở đây rất nhiều người đều là tinh anh làm thị trường, đều cho rằng đây là thời đại marketinh là vua, có marketing là có thị trường, thương hiệu cầm tiền ra ném là có, tùy tiện tìm nhà máy nào đó dán biển vào sản xuất ra sản phẩm là kiếm được một đống tiền. Trừ các người ra, những người khác không có cống hiến gì với công ty, như giám đốc Tôn, nhớ vào thành tích của các người, các người có quyền quát thét với người khác.
Trương Khác dừng lại một lúc, trong đầu đám chủ quản kia có phục hay không y không biết, y cười lạnh:
- Các vị đều có đầu óc thông minh, đạo lý gì không cần tôi phải nói, tôi có thể nói rõ ràng, phòng thị trường rất quan trọng, nhưng trong mắt tôi, các phòng ban khác kém hơn chút nào, ai suy nghĩ nắm được kênh marketing là nắm được mạch máu công ty, tôi tuyệt đối không giữ lại.
Dứt lời quay sang bảo Đinh Hòe:
- Chúng ta đi, để bọn họ tự kiểm điểm lại.
~~~~~oo~~~~~~~~~~
- Khác thiếu gia, đi đâu đây?
Đinh Hòe theo Trương Khác lên xe, tới tận lúc này hắn mới dám lên tiếng.
- Cứ lên xe rồi hẵng nói.
Trương Khác bảo Phó Tuấn:
- Tới quán cá Tiểu Giang, hôm nay tôi phải kiên nhẫn ăn cá, nếu không xương hóc cổ họng mất.
- Có một số chuyện lão Tô cũng khó xử.
Đinh Hòe thấy Trương Khác còn có tâm tình nói đùa lạnh ngắt như thế, thở dài nói:
- Vấn đề không lớn, lão Tô quyết định áp xuống không nói với cậu, tôi cũng nghĩ như thế.
- Có người là có đấu tranh.
Trương Khác chép miệng:
- Trong công ty tất nhiên cũng có chính trị công ty.
- Khác thiếu gia biết cả rồi?
- Ầm ĩ tới mức thế này rồi tôi còn không biết hay sao?
Trước kia thành lập Ái Đạt, Trương Khác mượn Lưu Minh Huy, Tương Vi sang giúp mình, còn do Lưu Minh Huy kéo Tô Tân Đông, Đinh Hòe từ Vạn Yến sang.
Cùng với sự phát triển của Ái Đạt, địa vị mỗi người trong công ty phát sinh chênh lệch, năng lực của Lưu Minh Huy không đủ đảm đương một mặt, năm ngoái tới Quảng Châu hắn đã gây chuyện một lần, chắc lần này Dương Vân thay Chu Du, lòng càng ý kiến.
Tô Tân Đông tuy là tổng giám đốc, nhưng đối với đám Lưu Minh Huy, Tương Vi, Chu Nhất Bình, Dương Vân, bốn người đầu tiên đi theo Trương Khác không thể quản thúc được, Trương Khác hôm nay trấn áp phòng thị trường trước, cho bọn họ tự kiểm điểm, sau đó tìm cơ hội vỗ về Lưu Minh Huy, nếu hắn không cam tâm ở dưới Dương Vân, chuyển sang làm trợ lý cho Chu Du, dù thế nào cũng không thể để phòng thị trường phân chia làm hai thế lực.
Trương Khác và Đinh Hòe đi ăn cá, tới chừng tám giờ Đinh Hòe nhận được điện thoại của Tô Tân Đông, bịt ống nghe nói:
- Bọn họ họp xong rồi, lão Tô hỏi tôi có đi cùng Khác thiếu gia không?
- Bảo bọn họ tới đây.
Trương Khác mở cửa phòng bao gọi chủ quán mang thực đơn vào.
Một lúc sau Tô Tân Đông và Dương Vân tới, Tô Tân Đông thở dài:
- Công ty vốn có kế hoạch làm bữa liên hoan, họp xong thấy mọi người không có tâm tình, liền bảo họ về cả, tôi và Dương Vân tới kiểm điểm với Khác thiếu gia.
- Cứ làm mấy miếng cơm lót dạ đã.
Trương Khác thấy Lưu Minh Huy không tới, hai người này cũng không nói xấu hắn, nói:
- Phòng thị trường thành ra thế này, hai anh đương nhiên có trách nhiệm, nhưng tôi cũng suy nghĩ không chu toàn. Hiện nhìn ra vẫn còn chưa muộn, năm sau tình hình thị trường sẽ rất phức tạp, không thể trì hoãn tới lúc đó mới xử lý.
Tô Tân Đông và mấy miếng cơm vào miệng, họp tới tận bây giờ đúng là hơi đói rồi, ăn vội tới mức tí nữa cắn phải lưỡi:
- Khi họp tôi nghe họ than phiền một chút hoàn cảnh bên ngoài, trong nội bộ công ty cũng có vấn đề.
Tuy thành công của Ái Đạt là nhờ sách lược của Trương Khác, nhưng trong hoàn cảnh thời đại nhân viên phòng thị trường kiêu ngạo là điều khó tránh khỏi, các phòng ban khác cũng hết sức đề cao tầm quan trọng của phòng thị trường trong toàn cục công ty.