Lý Nghĩ Hoa quay đầu lại quan sát thanh niên từ góc phòng đi tới, rất trẻ, cái xã hội này luôn là "nhìn y phục trước, nhìn người sau", liếc qua không cần phải người quá sảnh sỏi cũng rõ y phục trên người thanh niên đó toàn hàng cao cấp, vì so với bộ tây phục của hắn thì chênh lệch quá xa:
- Đúng là tôi đây, xin hỏi cậu là ai?
- Tôi tên Trương Khác, tôi rất thích bài viết của phó chủ nhiệm Lý.
Trương Khác tay cầm tờ báo Hải Châu cũ kia:
- Có vài điều muốn thỉnh giáo anh.
- Cậu nhầm rồi, người viết là chủ nhiệm Triệu của chúng tôi.
Lý Nghị Hoa hỏi Lý Hồng Hà:
- Chủ nhiệm Triệu tới văn phòng chưa chưa?
Lý Hồng Hà cúi xuống nhìn tờ báo trong tay Trương Khác, mỉa mai:
- Lãnh đạo các anh từ khi nào lại thừa nhận chung hàng ngũ tổ doanh nghiệp chúng tôi thế, không sợ hạ thấp nhân cách à? Tôi làm sao biết Triệu Mặt Rỗ có ở văn phòng không? Anh chẳng phải luôn khoe khoang mình tài cao tám đấu sao, bài do Triệu Mặt rỗ viết, anh không giải thích giúp người ta được sao?
- Chủ nhiệm Triệu ở thành phố tham gia cuộc họp trù bị thành lập ngân hàng thương nghiệp, tôi nghĩ ông ta không rảnh giải đáp cho tôi rồi.
Trương Khác mỉm cười nói:
Lý Nghị Hoa đương nhiên biết Triệu Thạch hôm nay đi họp, song thanh niên này là ai? Liếc nhìn ngày phát hành tờ báo, đúng là bài viết đó rồi, chẳng lẽ Triệu Thạch ngu ngốc lỡ miệng nói ra?
Trương Khác nhận ra vẻ cánh giác của hắn:
- Chủ nhiệm Lý uống say nói ra, chắc là không còn nhớ mình uống say ở nhà ai đâu nhỉ.
"Mẹ cái tên mồm to Tô Triêu Đông, chê mình sống thoải mái quá hay sao?" Lý Nghị Hoa cảm thấy phiền toái vô cùng, chửi biệt hiệu của Triệu Thạch ngay trước mặt cũng chẳng có gì to tát, nhưng Triệu Mặt Rỗ hi vọng kiếm được vị trí ngon trong ngân hàng thương nghiệp sách thành lập, không chỉ ở Nhật báo Hải Châu, mà trong tạp chí kinh tế đều bỏ rất nhiều công sức để được đăng bà, sao chịu người khác giở trò sau lưng.
Trương Khác đặt báo lên quầy tiếp tân, chẳng cần kiêng dè nhân viên công tác sau quầy, nói luôn:
- Anh không cần hoài nghi có người giờ trò sau lưng chủ nhiệm Triệu, ông ta còn chưa đủ tư cách này, xe của tôi đỗ bên ngoài, chúng ta kiếm chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện nhé.
Lý Nghị Hoa chỉ chiếc Volvo:
- Xe của cậu sao?
Mặc dù vẫn chưa nhớ tới nghĩ ra nghe tới cái xe này ở đâu, nhưng người sở hữu biển số xe đó, đúng là đủ tư cách không coi Triệu Thạch ra gì. Nhưng hắn không phải là chủ cái xe đó, thấy nhân viên sau quầy tiếp tân tròn mắt ra, Lý Nghị Hoa kêu khổ không thôi.
Trương Khác đưa tay ra mời, Lý Nghị Hoa do dự, hắn cho rằng người như Trương Khác chẳng thèm bày âm mưu với nhân vật nhỏ như mình, dù sao cũng chẳng có việc gì, mà hắn cũng không ngại tiếp xúc với người lạ.
Trương Khác bảo Phó Tuấn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện, bọn họ vào một quán trà tên "Nhã Tâm Tĩnh".
Trương Khác chẳng có nhiều thời gian vòng vo với Lý Nghị Hoa, đi thẳng vào vấn đề:
- Hôm nay đáng lẽ là thư ký của thị trưởng Đường tới tìm anh nói chuyện, nhưng gặp cuộc họp đột xuất nên tôi đi thay.
Lấy ra một túi hồ sơ trong cặp, nói tiếp:
- Hồ sơ của anh mặc dù có vài chỗ không hợp quy củ, nhưng tôi rất tò mò với chuyện trước kia của chủ nhiệm Lý, văn chương từ tay anh viết ra đều rất độc đáo, nên tôi không rườm lời làm gì, muốn hỏi chủ nhiệm lý có kiến giải thế nào về quỹ tín dụng hiện nay.
- Cậu là ai?
Lý Nghị Hoa càng nghe y nói càng nghi hoặc.
- Trong tương lai không xa, tôi có khả năng thành một trong số cổ đông của nghân hàng thương nghiệp, chủ nhiệm Lý tận tâm viết văn cho Triệu Mặt Rỗ, chẳng nhẽ không hi vọng có người sáng mắt nhận ra anh hùng?
Lý Nghị Hoa tuổi chừng 40, mặt gầy, rau ria cạo nhẵn thín, nghe câu cuối cùng của Trương Khác, né tránh ánh mắt củ y.
Nếu chẳng phải mang hi vọng được người khác khai quật ra, Lý Nghị Hoa đã chẳng tốn công viết bài cho Triệu Thạch như thế, nhưng bị một người trẻ tuổi nhìn thấu, trong lòng có chút không thoải mái, song cũng mừng thầm, ai chẳng muốn có cơ hội vươn lên.
Chỉ là cảm thấy một số chuyện nếu nói với thư ký của Từ Học Bình thì tốt hơn.
Trương Khác thong thả uống trà, chờ đợi Lý Nghị Hoa tự lên tiếng.
Thành lập ngân hàng thương nghiệp, Cẩm Hồ, Hải Dụ cùng với Thịnh Hâm đều cân nhắc đầu tư, tuy mỗi cơ cấu đầu tư dân doanh không thể quá 10%, tư nhân không quá 5%, bọn họ có thể nắm gần 40% cổ phần.
Trương Khác đối với chuyện kinh doanh ngân hàng không am hiểu mấy, gần đây có đọc qua vài cuốn sách, chẳng qua chỉ lướt qua cho có, không nói có nhận thức sâu lắm.
Nhưng với tệ nạn tồn tại trong nghành ngân hàng thì lại biết rõ phần nào, đọc bài Lý Nghị Hoa viết thay Triệu Thạch, cảm thấy hắn có nhãn quang khá sắc bén về tài chính trong nước, nên mới nóng lòng tìm hắn nói chuyện, nếu hắn thực sự là người thích hợp, có thể tăng tốc thành lập ngân hàng.
Lý Nghị Hoa không làm Trương Khác thất vọng, dù không có kinh nghiệm du học nước ngoài, bằng tiến sĩ trong hệ thống tài chính cũng chẳng phải nổi bật mấy, người khác có lẽ nhận thấy chức vị hiện nay xứng đáng với hắn, nhưng kiến giải của hắn về tài chính có thể nói là người thời đại này hiếm có.
Cuối cùng trên đường đưa Lý Nghị Hoa về quỹ tín dụng, Trương Khác nói:
- Ngày mai thị trưởng Đường rảnh, tôi thay mặt thị trưởng Đường hẹn anh hai giờ chiều tới văn phòng chính phủ nói chuyện.
Rút trong túi ra danh thiếp của Hứa Thụy Bình:
- Trước khi anh tới hãy liên hệ với thư ký của thị trưởng Đường.
Lý Nghị Hoa mơ hồ xuống xe, cả cuộc nói chuyện bị người ta dắt mũi, chẳng có cơ hội hỏi lai lịch người thanh niên này, nhìn chiếc Volvo xám bạc hòa vào dòng xe biến mất, lại nhìn danh thiếp trong tay, cứ cảm thấy chuyện này có vấn đề, liền đi thẳng vào trong tòa nhà, tìm Tô Triêu Đông.
- Lão Tô, anh đem lời tôi nói sau khi say rượu kể với ai rồi?
Lý Nghị Hoa kéo Tô Triêu Đông ra một góc hỏi:
- Tôi không nói với ai cả, một chữ cũng không, nhưng bụng Triệu Mặt Rỗ có mấy cái chữ, người nào sáng mắt chẳng nhìn ra.
- Người đoán thì đoán, nhưng không nói ra ngoài, nếu không phải anh nói ra, người ngoài làm sao mà biết được?
Lý Nghị Hoa cau mày:
- Lão Tô ơi, anh hại thảm tôi rôi, anh lạ cái tính hẹp hòi của họ Triệu sao?
- Bình thường anh uống say rượu chỉ im lặng, hôm đó lại nói rất nhiều, có phải là lời say rượu không?
Tô Triêu Đông cười nhạt:
- Sao, truyền ra ngoài không phải là hi vọng của anh hay sao?
- Vừa rồi ở đại sảnh, đột nhiên có người trẻ tuổi bỗng nhiên nói với tôi chuyện này, còn kéo tôi tới "Nhã Tĩnh Tâm" nói chuyện gần hai tiếng, à phải cậu ta đi chiếc Volvo biển F12345 rất ngầu.
Tô Triêu Đông há hốc mồm:
- Chẳng lẽ là cậu ta?
- Chẳng lẽ với không chẳng lẽ cái gì, cậu ta là ai?
- Nếu tôi không nhầm, cậu ta chính là con trai Trương Tri Hành, chính là thư ký trưởng chính phủ trước kia, mới chuyển tới Tân Vu ấy. Cậu ta học cùng Nhất Trung với Đình Đình nhà tôi, cậu ta phải tới Tân Vu học chứ nhỉ?
Tô Triêu Đông không chắc lắm.
- Cậu ta tên Trương Khác phải không?
Lý Nghị Hoa nhớ kỹ cái tên này.
- Hình như thế, là tên hoàn khố, ngông cuồng lắm, lái xe đắt tiền huyênh hoang trong trường.
Ấn tượng của Tô Triêu Đông với Trương Khác là từ lời kể của con gái:
- Trước kia con trai Vạn Dũng ngay cả cô giáo trong trường cũng dám có mưu đồ cưỡng bức, chuyện đó tôi kể với anh rồi đấy, toàn lũ cá mè một lừa với nhau. Vạn Dũng bị điều khỏi Hải Châu, Trương Tri Hành bị điều đi, nói không chừng là bị thằng con làm liên lụy.
- Người ta đi làm phó thị trưởng, liên lụy kiểu đấy ai mà chẳng sướng.
- Trương Tri Hành một tay nắm Cty Cổ phần Hải Châu, có kém gì một phó thị trưởng? Hơn nữa sao ông ta không làm phó thị trưởng ở Hải Châu, bỏ đi thằng nhóc đó rốt cuộc tìm anh có chuyện gì?
- Chẳng có gì.
Nhớ lại lúc ở quán trà mình trả lời như đứa học sinh tiểu học, Lý Nghị Hoa cảm thấy mất mặt lắm:
- Chắc bị thằng nhãi đó lừa rồi.
Thuận tay ném danh thiếp của Hứa Thụy Bình vào thùng rác gần đó.
- Chị tưởng tôi có quyền lợi lựa chọn ở bên ngoài sao?
Trương Khác cười khổ:
- Gian phòng cậu ở mùa hè chúng tôi chuyên môn giữ lại cho cậu đấy, cậu muốn vào ở cũng được.
- Phòng còn giữ, vậy người thì sao?
Trương Khác liếc nhìn Vệ Lan:
- Tôi yêu cầu này nọ cũng nhiều lắm đấy, nên ở nhà khách hay bị người ta ghét.
Vệ Lan mặt đỏ hồng, cô vẫn không thể ứng phó với giọng điệu chọc ghẹo của Trương Khác, đặc biệt là sau sự kiện mùa hè kia.
Cái mùa hè đó đã qua thật rồi sao? Có lẽ thế, Vệ Lan nhìn bóng lưng của Trương Khác, lột bỏ đi vẻ ngoài phù phiếm ngông cuồng, không ngờ nam nhân này lại chói lọi như thế, cho dù muốn thành người bên cạnh y thôi cũng là mong muốn xa vời.
Nếu phòng vẫn còn giữ, Trương Khác liền để Dương Vân, Lưu Minh Huy ở đó, Địch Đan Thanh cho người mang bữa sáng tới phòng, đang ăn thì Trương Khác nhận được điện thoại của mẹ:
- Dạ, con tới rồi, hiện con đang cùng người của công ty ở nhà khách, ba hẹn gặp lúc giờ... Mẹ muốn tới à? Mẹ không phải đi làm sao?
Lương Cách Trân lái xe tới đưa bọn họ tới nhà máy, không cần làm phiền Địch Đan Thanh nữa.
Tới nơi thì Trương Tri Hành đã đợi trước ở đó rồi, nhân viên quản lý nhà máy đều đợi ở phòng hội nghị, Trương Khác để cha giới thiệu thân phận của hai người kia, còn hắn ngoan ngoãn với thân phận nha nội.
Nhưng nha nội còn được ưa chuộng hơn tinh anh thương trương nhiều, ít nhất có cô thư ký thanh tú cứ thi thoảng như vô ý đánh mắt sang phía y, may mà mẹ về đơn vị rồi, nếu không nhìn thấy bộ dạng của cô ta cực kỳ khó chịu.
Trương Khác chẳng ghét có người dùng mắt tản tỉnh mình, ở nhà máy đã an bài Dương Vân, Lưu Minh Huy làm nhân vật chính, y rất rảnh rỗi, nếu không có vài cô gái liếc mắt đưa tình đốt thời gian, thì chẳng lẽ đi lật xem tài liệu công nghệ của nhà máy à?
Những người ở đây đều biết phó thị trưởng Trương muốn đưa nhà máy rượu Tân Vu bước ra ngoài, có kế hoạch quật khởi trên thị trường rượu, nên nhân viên xí nghiệp Tiêu Vương đến thăm, tất nhiên được đón tiếp nhiệt tình.
Từ tham quan nhà máy ra, còn giao lưu chủ đề marketing, còn mời hai người họ giảng một buổi về marketing, có thể thấy Tạ Vãn Tình nói Trương Khác dùng người "tận dụng hết khả năng" là chính xác.
Buổi tối mời hai người bọn họ tới nhà ăn cơm, còn mời thêm phó giám đốc phụ trách marketing của nhà khách tới nhà:
- Giám đốc Khổng, có một số vấn đề tôi muốn thỉnh giáo ông, nếu thuận tiện, mời tới nhà tôi ăn bữa cơm rau.
Khổng Trường Hà luôn thấy Trương Khác rất quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, ông ta vỗ đầu, nếu Trương Tri Hành mời ăn cơm thì không có gì bất ngờ, nhưng Trương Tri Hành không nói, Trương Khác lại tự ý chủ trương, làm ông ta không biết mình có nên nhận lời hay không.
- Đi đi, nếu không đồng chí về nhà lại ăn một mình.
Trương Tri Hành vỗ vai Khổng Trường Hà, ông biết Trương Khác có chuyện muốn bàn sâu hơn với hắn, các nhân viên quản lý khác hâm mộ không thôi:
- Lão Tần cũng qua làm chén rượu đi.
Tần Sương Hoa là giám đốc nhà máy rượu, cũng là người duy nhất mọi người kỳ vọng đứng ra làm tổng giám đốc nhà máy rượu sau khi cải cách.
Chính như Lưu Minh Huy đã nói, thương nghiệp trong nước là vùng đất thích hợp ươm mầm kỳ tích, lợi dụng thủ đoạn thị trường giúp một nhà máy rượu cất tiếng ca oanh động rất dễ, quan trọng là tiếng ca đó kéo dài được bao lâu, có phát triển vững chắc được không.
Cái gọi là "mười năm im lặng, một tiếng oanh động", rất nhiều người chỉ thấy "một tiếng oanh động" mà không thấy tiền đề là "mười năm im lặng".
Toàn bộ kế hoạch, chỉnh hợp ngành rượu Tân Vu mới là quan trọng, Trương Tri Hành tạm thời gạt bỏ công tác ở tiểu tổ cải cách, lợi dụng bí thư thành ủy và thị trưởng đều buông quyền cho mình, mau chóng cải cách trung tổ xí nghiệp rượu.
Là nhà máy thuộc thành phố, quan hệ tải sản rất phức tạp, cải tạo thành công ty hữu hạn cổ phần dễ thôi, nhân sự mới là đau đầu, nhưng đem so với vụ án đê bao, cải cách nhân sự Trương Tri Hành mạnh mẽ thực thi ở nhà máy rượu không gây ra động tĩnh lớn lắm.
Nhà máy rượu an bài một chiếc xe du lịch trực tiếp đưa bọn họ tới nhà Trương Khác trong nội thành, trên xe Trương Khác nói với Khổng Trường Hà:
- Giám đốc Khổng có phải thấy tôi quen quen không?
Khổng Trường Hà đúng là cảm thấy thế, nhưng không tiện hỏi vì như thế rất thất lễ.
Trương Khác cười nói:
- Năm ngài gần thời điểm này, tôi gặp giám đốc Khổng ở đại hội bao thầu Tiêu Vương, tôi đi cùng Chu Du của Ái Đạt.
Khổng Trường Hà nhớ ra, nếu chẳng phải Ái Đạt thình lình chen ngang thì Tiêu Vương đã là của Tần Trì bọn họ rồi.
Khổng Trường Hà là quân nhân, năm chuyển nghiệp về địa phương, năm điều về nhà máy rượu Vân Trì làm phó giám đốc phân quản marketing.
Trong quá khư kia của Trương Khác thì Tần Trì hai lần đoạt được Tiêu Vương, quật khởi như kỳ tích, rồi rụng xuống như sao băng, là xí nghiệp gần như được người trong nghành marketing chú ý nhất vào cuối thập niên .
Ái Đạt thình lình xuất hiện, đoạt Tiêu Vương vốn thuộc về Tần Trì, điều này lại thành chuyện tốt cho bọn họ.
Nghe Trương Khác nhắc lại, Khổng Trường Hà vỗ đầu:
- A, đúng, khi đó cậu ngồi cạnh giám đốc Chu, thảo nào tôi thấy quen mắt mà không nghĩ ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Sau khi đoạt được Tiêu Vương, Chu Du trở nên bắt mắt, Trương Khác cố ý giữ khoảng cách với hắn, cho nên Khổng Trường Hà không có ấn tượng sâu lắm.
Khổng Trường Hà chỉ nói thế, không tiếp tục hỏi thêm, ông ta nghĩ trước kia Trương Tri Hành làm thư ký trưởng ở Hải Châu, Ái Đạt cũng ở Hải Châu, Trương Khác có ham chơi đi theo Chu Du cũng chẳng có gì là lạ.
Khổng Trường Hà không có hứng thú nói chuyện lắm, dù Trương Tri Hành hiện giờ là lão đại của ông ta thì cũng chẳng cần đi lấy lòng con trai Trương Tri Hành:" Cậu ta bằng tuổi con gái mình, có khi chúng nó mới có chủ đề chung mà nói."
Trương Khác không có thời gian chơi đoán đố với ông ta, mai y ở lại Tân Vu, ngày kia bay đi Hong Kong, rồi tối ngày kia lại về tỉnh thành, liền nói:
- Giám đốc Khổng ấn tượng với tôi rất nhạt, nhưng tôi ấn tượng với ông rất sâu, nếu không đã chẳng cổ động ba tôi tới Sơn Đông mời ông.
- Sao?
Khổng Trường Hà ngạc nhiên, ông ta luôn thẳng mắc Trương Tri Hành vì sao lại tới một cái huyện của Sơn Đông để mời minh? Khổng Trường Hà tự biết phân lượng của bản thân, tuy có làm ra chút thành tích nhưng còn xa mới tới độ vang danh thiên hạ.
Tần Sương Hoa ngồi ở ghế phụ cũng quay đầu lại, chẳng lẽ phó thị trưởng Trương khăng khăng mời Khổng Trưởng Hà từ Sơn Đông tới với bao nhiêu ưu đãi như thế là vì con trai giới thiệu? Coi kinh doanh xí nghiệp là trò chơi con nít hay sao?
Vốn Tần Sương Hoa và Khổng Trường Hà có ý ngồi cùng xe với Dương Vân, Lưu Minh Huy để tiện giao lưu thêm chuyện quản lý kinh doanh, chỉ là không tiện từ chối Trương Tri Hành nên mới ngồi xe này.
Trương Tri Hành khoanh tay cười điềm tĩnh:
- Ái Đạt trước khi ra quyết sách đều có nghiên cứu nhất định với đối thủ cạnh tranh tiềm tàng, nhất là Tần Trì khi đó chỉ báo giá sau mỗi Ái Đạt, nên Ái Đạt sau này nghiêm túc phân tích Tần Trì, sợ năm nay Tần Trì có động tác gì đặc biệt.
Khổng Trường Hà lắc đầu:
- Năm ngoái chúng tôi tranh không được, năm nay càng không có hi vọng gì rồi, ai biết được giá Tiêu Vương cao tới mức nào?
"Thì ra mình luôn ở trong sự theo dõi của Ái Đạt, nhưng con trai ông ta thì liên quan gì tới báo cáo nghiên cứu thị trường của Ái Đạt?"
Tần Sương Hoa càng nghi hoặc, mùa hè năm nay Trương Khác gây ra chuyện ầm ĩ ở Tân Vu, ông ta biết rõ, song chẳng có cảm giác gì đặc biệt, vì đám nha nội thì đứa nào chẳng thế.
Dù hôm nay lần đầu gặp Trương Khác, thấy vẻ ngoài lịch thiệp, ăn nói đúng mặc của y khác hẳn ấn tượng hình thành trong đầu ông ta, Tần Sương Hoa chỉ nghĩ là lớp ngụy trang của đám nha nội thôi.
Như con trai của La Quy Nguyên, trước mặt người ta có vẻ đàng hoàng lắm, ai biết đằng sau lưng hắn lại là loại người như thế, may mà hiện giờ không phải thời kỳ "nghiêm trừng lưu manh", nếu không hắn đủ ăn chục phát đạn rồi.