Trương Khác đi tới, y nghe thấy âm điệu Chu Phú Minh hơi cao, rõ ràng cố ý nói cho Đường Học Khiêm nghe. Không giống với người khác đều mặc đồ tây, trương khác mặc quần jean, áo gió, trông có vài phần vị học sinh cao trung, chỉ là không ai dám coi như như thiếu niên bình thường.
Trương Khác nhìn màn hình nói:
- Bí thư Chu không nhận ra chỗ này à? Đó là nơi mà đám ăn không ngồi rồi ở cục quy hoạch, viện thiết kế quyết tâm giải tỏa đấy...
Trương Khác mặt tươi cười, nhưng lời nói ra cực kỳ khó nghe, mũi giáo tuy chỉ thẳng vào viện thiết kế và cục quy hoạch, nhưng Chu Phú Minh mặc cũng hơi ngượng ngập...
Cẩm Hồ đã mua lấy cả ngõ Đan Tình, Đông Sa Điền có giải tỏa cũng không đơn giản nữa, Chu Phú Minh phải thừa nhận, đứa con trai của Trương Tri Hành lông cánh đã cứng cáp rồi.
Đi cùng với Trương Khác là Diệp Kiến Bân, hắn cũng không mặc đồ tây mà chỉ có áo jacket, bắt tay chào hỏi đám Chu Phú Minh.
- Chỗ này là Sa Điền à?
Lục Dật Quang kinh ngạc:
- Rất lâu rồi không tới đó, đúng là quá lâu, không còn nhận ra nữa.
- Mọi người nên đi lại ngó nghiêng nhiều hơn một chút.
Đường Học Khiêm nửa đùa nửa thật nói:
- Hiện kỹ thuật chế tác cao lắm, đừng để hình ảnh quảng cáo đánh lừa.
Tạ Kiếm Nam thấy Trương Khác phân tâm vào chuyện vụn vặt vớ vẩn này hắn thấy rất vui, như thế sẽ phân tán tinh lực của y.
Hắn nhìn quanh gian phòng triển lãm, trừ máy Ái Đạt đưa ra thị trường ra, chỉ có một chiếc máy mẫu làm với mắt đọc mới của Phillips, bên cạnh mỗi chiếc máy mẫu đều có một cô gái xinh đẹp không biết mệt mỏi giải thích công năng cũng như biểu diễn cho khách tham quan, hắn không bận tâm mấy, Khoa Vương cũng sắp sản xuất loại đầu đĩa này rồi.
Khoảng thời gian qua Ái Đạt tăng cường lực độ quảng cáo ở địa phương, tăng cường trao đổi với nhà phân phối, đó đều là chuyện dự liệu được, có máy mới cũng chẳng có gì bất ngờ, chỉ là cái máy mới này cũng chẳng có gì khiến người ta phải kinh ngạc.
Nghi thức khai mạc tổ chức trong đại sảnh của nhà khách Tây Thành, Tô Tân Đông đại biểu Ái Đạt phát biểu đầu tiên, toàn là lời chào mừng rồi kế hoạch tương lai của Ái Đạt chẳng có gì đáng nói, nhưng Tạ Kiếm Nam nghe rất chăm chú, nghe được kế hoạch năm 97, Ái Đạt có hành động ở thị trường Đông Nam Á, tiếp theo đó là Phó Gia Tuấn đại biểu cho thực nghiệp Gia Tuấn, cũng phát biểu vài câu thị trường ĐNÁ.
Diệp Kiến Bân và Trương Khác đứng ở góc ít người chú ý trong đại sảnh, Diệp Kiến Bân nói nhỏ:
- Sao cậu để bọn họ nói ba lăng nhăng trên ĐTH thế này?
- Loại trường hợp này, làm sao mà nói ba lăng nhăng được.
Trương Khác cười:
- Cậu ép Khoa Vương đồng thời tiến cả vào thị trường ĐNÁ chứ gì?
- Anh đâu cần vạch trần không nể nang gì ra như thế?
Trương Khác mắt ánh lên vẻ giảo hoạt:
- Ở thị trường trong nước, bất kể Tạ Kiếm Nam có thừa nhận hay không, Khoa Vương cũng đi sau Ái Đạt một năm ở thị trường trong nước, ở thị trường ĐNÁ thì Ái Đạt còn chưa chen chân vào, anh nói bọn họ sẽ nghĩ sao?
- Người khác không bi quan về tình hình Châu Á như cậu, trong nghành luôn dự đoán các quốc gia đang phát triển đó có thị trường đầu đĩa VCD tăng trưởng nhanh nhất tương lai còn gì.
Diệp Kiến Bân định làm ra vẻ bất cần đời, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tôn Tĩnh Hương và Đinh Văn Di vô tình đứng rất gật nhau, mặt tái mét, tim suýt nhảy vọt ra ngoài, Đinh Văn Di hoàn toàn không hay biết, Tôn Tĩnh Hương liếc nhìn hắn, Diệp Kiến Bân chột dạ quay đầu đi.
Trương Khác không để ý tới chi tiết này, tưởng Diệp Kiến Bân vẫn đang nghe chăm chú:
- Tôi giúp anh phân tán hỏa lực của Tạ gia, tôi tính Chính Thái đầu tư vào Khoa Vương không ít hơn 150 triệu...
- Cậu chắc Khoa Vương không thu đủ được tiền đảm bảo từ nhà phân phối chứ?
Diệp Kiến Bân nhìn trộm thấy Tôn Tĩnh Hương chủ động đi qua một bên, cách xa Đinh Văn Di mới yên tâm một chút, thầm than làm nam nhân thật là khổ.
- Thu, thế nào cũng có một chút, chỉ e cách kỳ vọng bọn chúng một quãng, tiền đã ném vào rồi, bọn chúng muốn rút ra đâu đơn giản. Đó gọi là vác đá lớn xuống núi, chỉ đành cắn răng tiếp tục đi, không có cơ hội né đi giữa chừng, nếu không có khả năng bị đá đè chết.
- Tôi thích ví dụ này đấy, Khoa Vương đi tới bước này, Tạ gia không vứt bỏ được nữa, có điều lúc này bọn chúng còn tự tin vào tương lai của Khoa Vương lắm.
Diệp Kiến Bân ổn định tâm tư quay về chủ để chính:
- Khả năng khuy động vốn của bọn chúng ở Huệ Sơn rất mạnh, nếu Ái Đạt có thể cho bọn chúng chút thất bại, để bọn chúng thấy cần tập trung tinh lực vào một việc, áp lực phía tôi sẽ quay đi rất nhiều.
- Tôi lại đang mong anh chiếc được tòa nhà Tân Hoa Đô, giúp chúng tôi chia xẻ áp lực.
- Thôi đi, đừng giả dối nữa, tôi hiện chỉ mong cậu đừng vờn Khoa Vương chết ngay lập tức ấy chứ.
Diệp Kiến Bân tò mò hỏi;
- Trần Tín Sinh, Ngả Mặc, Trương Á Bình tập trung ở Hải Châu rốt cuộc là bày trò gì, mấy ngày qua xem báo tôi thấy ngứa cả người, rốt cuộc cậu có trò ma quỷ gì hả?
- Không đợi tới mai được à?
- Đương nhiên là được, nhưng tôi hiểu cậu lắm, cậu luôn lộ một nửa giấu một nửa, một nửa lộ ra tất nhiên là để trấn áp Khoa Vương, để bọn chúng ngoan ngoãn một chút, nhưng không tới mức bỏ của chạy lấy người, tôi muốn biết nửa cậu giấu là cái gì cơ.
Diệp Kiến Bân háy mắt hỏi:
- Anh cũng biết cái thống khổ áo gấm đi đêm, có tiền không tiêu được..
Trương Khác cười hăng hắc:
- Chỉ là ký hiệp nghị bảo mật rồi, thứ khoe được thực ra đã khoe cả trong phòng triển lãm, nhưng không được phô bày, tôi cũng ngứa ngáy lắm chứ.
Diệp Kiến Bân vòng quanh phòng triển lãm nửa ngày, làm gì có thấy cái gì mới mẻ, đành chịu thua:
- Cậu chắc chắn cầm chân bọn chúng tại đây là được, phía bên tôi sẽ tăng cường lực độ.
Chu Phú Minh đại biểu cho thành ủy phát biểu, cũng nhạt thếch vô vị, sau đó mấy vị lãnh đạo thành ủy rời đi. Trương Khác đứng ở cửa xoay tiễn bọn họ.
Khu Thành Nam là đơn vị chính phủ hợp tác chính thức với đại hội nhà phân phối của Ái Đạt nên tất nhiên không thể thoát thân, có điều đám Chu Phú Minh rời đi, ông ta cũng phải tiễn, song vừa ra tới ngoài bị rất nhiều phóng viên bao vây, hỏi ông ta chính phủ Thành Nam sẽ ủng hộ hai xí nghiệp Tiêu Vương như thế nào.
Kiểu phỏng vấn này Chu Phú Minh cũng tiếp nhận vài lần rồi, toàn là tờ báo có tiếng, làm ông ta rất thỏa mãn. Chỉ có điều Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh còn được phỏng vấn nhiều hơn cả ông ta.
Ví dụ như hôm nay phóng viên Hải Châu tất nhiên không dám chĩa ống kính vào Tống Bồi Minh nhiều hơn đám Chu Phú Minh, nhưng các phóng viên nơi khác tuyệt đối không làm theo quy củ của phòng tuyên truyền thành ủy Hải Châu.
Chu Phú Minh nhìn Tống Bồi Minh đi tiễn chân mình bị phóng viên bủa vây không tới được, lòng chua chua, chui vào xe hỏi Tạ Kiếm Nam:
- Các cậu có đi cùng không?
- Một lát nữa tôi mới đi...
Mặc dù bên Khoa Vương công việc đang rối tung lên, nhưng Tạ Kiếm Nam thấy cần phải ở lại nơi này, bảo Lưu Minh Huy tới nhà khách Văn Sơn trước, mai đại hội nhà phân phối của Khoa Vương sẽ cử hành ở đó.
Trương Khác tiễn các lãnh đạo thành ủy lên xe rời đi, quay lại thấy Tạ Kiếm Nam và Trần Tĩnh vẫn đứng ở bậc thêm, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Tạ Kiếm Nam nhìn thấy Diệp Kiến Bân đi cùng Trương Khác hơi cau mày lại:
- Diệp gia gần đây có ý xen vào thị trường trong tỉnh...
- Ừm...
Trần Tĩnh rất ít khi quan tâm tới chuyện của Hải Thái, nhưng cũng biết nếu Thịnh Hâm quay về tỉnh, sẽ thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Hải Thái.
- Nghe nói bọn họ đang tiếp xúc với nhà dầu tư tòa nhà Tân Hoa Đô, chính là tòa nhà cao tầng lần tước em và anh đi xem còn chưa xây xong ấy.
Trần Tĩnh nhớ ra mùa hè năm nay tới trung tâm thành phố Kiến Nghiệp, một tòa nhà được dùng bạt xanh vây kín xung quanh, khi Tạ Kiếm Nam dẫn cô tới, còn nói đầy hào khí rằng đó sẽ là tổng bộ mới của điện khí Hải Thái:
- Nơi đó sao? Hải Thái vẫn luôn đàm phán với bọn họ cơ mà.