Tạ Kiếm Nam sợ nhất Diệp Kiến Bân nhân cơ hội công thành cướp đất, chiếm đoạt thị trường trong tỉnh, giờ không phải lo cái đó nữa, nhưng nỗi lo mới lại hiện lên:
- Thịnh Hâm có lẽ nhân cơ hội này điều chỉnh nội bộ, Diệp Kiến Bân lần này ở lại Hải Châu lâu như thế, nói không chừng Cẩm Hồ sẽ đầu tư vào Thịnh Hâm.
- Có thể sao?
Trần Tĩnh nghi hoặc:
- Rất có thể.
Tạ Kiếm Tam nắm tay Trần Tĩnh kéo vào cầu thang, ngoài gió quá lớn:
- Lần này chúng ta không uy hiếp được tới Ái Đạt, anh nghĩ với tốc độ kiếm tiền của Ái Đạt, không lâu sau Trương Khác sẽ lấy danh nghĩa Cẩm Hồ đầu tư vào Thịnh Hâm. Thời gian của chúng ta không nhiều, riêng bằng nỗ lực bản thân thì nhất định bị bọn chúng bỏ lại đằng sau, Nhị ca muốn chuyển tổng bộ Hải Thái lên tỉnh thành, kéo anh đi chọn địa điểm, anh hẹn Cát Ấm Quân gặp mặt ở tỉnh thành rồi, em có đi cùng không?
- Vậy bên này thì sao?
- Đi vài ngày trời không sập được đâu.
Tạ Kiếm Nam cười.
Đợi tới ngày mùng 7, xử lý công việc xong Tạ Kiếm Nam và Trần Tĩnh tới tỉnh thành gặp Cát Ấm Quân thì hắn đã về Hong Kong trước.
Ngày mùng 7 tháng 12, Cát Cảnh Thành mệnh danh vua kinh doanh của Hong Kong đã qua đời trong giấc ngủ trưa tại bệnh viên Trường Quỳ, hưởng thọ 78 tuổi, do tập đoàn Gia Tính không công bố bệnh tình của ông ta ra ngoài, nên tin tức này với bên ngoài mà nói rất đột nhiên.
Cổ phiếu mấy công ty có tên trên thị trường chứng khoán của Tạ gia đồng loạt mất giá, thực nghiệp Gia Tín cũng bị liên lụy, Cát Minh Tín vì ổn định lòng quân, trước phóng viên tới đưa tin về cái chết của Cát Cảnh Thành tuyên bố chuyện kinh doanh của Gia Tín không vì cái chết của cha ông ta mà thay đổi lớn, chỉ tiến hành điều chỉnh nhỏ.
Trương Khác cùng Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức, Diệp Kiến Bân họp khẩn cấp, đồng ý lấy danh nghĩa tứ đại cổ đông liên hiệp phát thông báo tăng đầu tư vào Gia Tín, giữ lòng tin của nhà đầu tư Hong Kong vào thực nghiệp Gia Tín.
Mặc dù chân chưa lành, nhưng Trương Khác quyết định cùng Hứa Tư tới Hong Kong phúng viếng, chân y bó bột, sợ một mình Phó Tuấn chiếu cố không xuể, Mã Hải Long cũng theo cùng, Diệp Kiến Bân cũng đi cùng, do hắn đặt vé máy bay.
Chiều ngày mùng 8, đám Trương Khác lái xe tới thằng sân bay tụ họp với Diệp Kiến Bân, xe còn trên đường thì Diệp Kiến Bân đã kích động gọi điện tới nói:
- Cậu đoán được ai ngồi cùng chuyến bay với chúng ta không?
- Kẻ nào đó của Tạ gia.
Điều này chẳng khó đoán chút nào, Trương Khác nhạt nhẽo nói:
- Đâu phải mỗi chúng ta đi góp vui.
- Tạ Hán Tĩnh đích thân ra mặt rồi, còn có kẻ thù của cậu và ả nhân tình...
Trương Khác biết hắn nói tới Trần Tĩnh, bật cười:
- Người ta yêu đương công khai đàng hoàng, anh tưởng giống anh và chị Tôn à?
- Tôi không nói cô ả Trần Tĩnh, cô ta cũng có mặt, tôi nói nhân tình là thư ký của Tạ Kiếm Nam khi ở Hải Thái, hình như cô ta hiện đang làm trợ lý cho Tạ Hán Tĩnh. Tâm Văn nhận ra cô ta, lúc đợi ở phòng chờ sân bay, tôi thấy Tạ Kiếm Nam nói cười với Trần Tĩnh, nhưng vòng tay sau lưng ghế nắm tay cô thư ký kia..
Trương Khác ngáp dài, y không có hứng thú với chuyện này, có điều bội phục Tạ Kiếm Nam dám chơi trò kích thích, trước mặt Trần Tĩnh mà đi tán tỉnh nhân tình, tâm lý người thường không làm nổi:
- Anh Thiệu cũng đi Hong Kong à?
- Cậu ta chỉ đưa tôi ra sân bay thôi, lát nữa sẽ về.
Đám Trương Khác tới sân bay đúng giờ, bọn họ không mua được vé ở khoang thượng hạng, đành ngồi khoang thường, đám khách khoang thượng hạng lên máy bay trước, bọn họ lên sau.
Khách ngồi ở khoang thượng hạn luôn có thói quen dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn người đi qua đường ở giữa.
Tạ Kiếm Nam ngồi đọc báo, vô ý ngẩng đầu lên thấy Phó Tuấn dìu Trương Khác vào, Hứa Tư theo đằng sau, hơi ngạc nhiên, sau đó trên mặt phủ lớp mây mù mỏng.
Trương Khác thấy Tạ Kiếm Nam, Trần Tĩnh, Tạ Hán Tính còn cô thư ký mà Diệp Kiến Bân nhìn thấy chắc là ngồi khoang thường đằng sau rồi.
Trương Khác liếc nhìn tờ báo Tạ Kiếm Nam đang đọc, giống tờ báo trong tay y, đang theo dõi cho đăng việc phân chia di sản của Cát Cảnh Thành, Trương Khác đưa tờ báo cho Diệp Kiến Bân, ý bảo mục đích chuyến đi của bọn họ giống chúng ta.
Diệp Kiến Bân nhếch môi cười, ý nói không phải như thế ai chạy tới Hong Kong phúng viếng làm gì?
Tạ Kiếm Nam cũng nhìn thấy tờ báo trong tay Trương Khác, lặng lẽ đặt tờ báo trong tay xuống, nghĩ:" Việc phân chia di sản lần này Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức đâu phải nhân vật chính, bọn chúng tới làm quái gì?"
Mọi người lãnh đạm gật đầu với nhau, ngay cả một nụ cười cũng tiết kiệm.
Đi vào khoang thường, Diệp Kiến Bân chỉ vào một mỹ nữ vừa cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo nhung đỏ, lộ ra cơ thể đáng kiêu ngạo, nói với Trương Khác đó là thư ký cũ của Tạ Kiếm Nam.
Trương Khác, Diệp Kiến Bân châu đầu thì thầm, bốn con mắt đồng thời chiếu lên ngực cô ta, bộ dạng hết sức thô bỉ.
Máy bay tới Hong Kong trời chưa tối hẳn, nhưng trên máy bay có phục vụ bữa tối, khoang thường tất nhiên không có sự phụ vụ chu đáo này.
Chị em Tôn Tĩnh Hương, Phó Gia Tuấn, Chu Dật trợ lý của Hứa Tư ở Hong Kong đã đợi ở cửa đại sảnh, mọi người cùng ra ngoài đợi lái xe đưa xe tói.
Tôn Tĩnh Mông lòng thẳng miệng mau, chẳng hề che giấu sự bất mãn với không khí quái dị ở tang lễ, kéo chị gái ra ngoài thoáng khí, đồng thời thuận tiện đón đám Trương Khác, còn định tối cũng ở nhà khách với bọn họ luôn.
Đám Tạ Kiếm Nam thì đứng ở hàng người đợi xe taxi, không thấy Cát gia phái người ra đón họ, hiện con cháu Cát Cảnh Thành đều ở trước linh đường đáp tạ người tới phúng viếng, tất nhiên chẳng ai hơi đâu để ý đám khách tự phát từ nội địa tới.
Lúc này người rời sân bay rất đông, đa phần mang va li lớn nhỏ đủ loại, tốc độ lên xe rất chậm, đám Tạ Kiếm Nam lúc này đứng giữa hàng, nhìn thấy Trương Khác, Tạ Hán Tĩnh hỏi:
- Hình như một năm qua thực nghiệp Gia Tín không có hành động lớn lắm ở ĐNÁ?
- Vâng chỉ có hai nhà máy sản xuất ở Phillipin và Việt Nam, sản lượng tiêu thụ cả năm chẳng bằng nửa tháng của Ái Đạt ở trong nước.
- So với động tác của Ái Đạt ở trong nước thì việc mở rộng tại ĐNÁ rất hữu hạn, chẳng lẽ Ái Đạt khống chế thực nghiệp Gia Tín không đủ.
Tạ Hán Tính rất nghi hoặc.
Đây là cách giải thích duy nhất, Trương Khác chưa nắm đủ cổ phần khống chế thực nghiệp Gia Tín, mà tầm nhìn của tầng quản lý của thực nghiệp Gia Tín hạn hẹp, năm qua chưa nhận thức được tầm quan trọng của đầu đĩa.
Dọc theo đường ven biển phía tây đi về phía nam, xuyên qua mộ rừng cây rập rạp, đột nhiên trước mắt là cảnh biển bao là và bãi cát rộng lớn, cùng một kiến trúc hình cong mặt hướng về biển khơi xanh thẳm, đó là: Ảnh Loan Viên.
Ảnh Loan Viên là kiến trúc tiêu điểm của vịnh nước nông, bên trong trừ phòng xa hoa, còn có khu mua sắm, câu lạc bộ giải trí, cung cấp các loại phụ vụ cư trú, nhưng ít nhất phải thuê phòng một tháng.
Đám Trương Khác đương nhiên không thể ở lại Hong Kong một tháng, mà do Tôn Tĩnh Mông tiến cử chỗ này, dù sao cô ta và chị gái nếu tới Hong Kong cũng chỉ ở đây.
Ảnh Loan Viên cách đại trạch Cát gia chưa tới mười phút lái xe, ở đây có cảm giác giác sảng khoái cách sông xem lửa cháy.
Cho dù phải tốn thêm chút tiền, Trương Khác cũng cho rằng ở đây chẳng có gì không thích hợp, huống hồ y định ở đây tĩnh dưỡng thêm vài ngày, trình độ y tế ở Hong Kong cao hơn Hải Châu rất nhiều. Thuê hai gian phòng kiểu nhà chung cư, mỗi tháng 8 vạn đô la Hong Kong cũng không phải là quá khó chấp nhận.
Chỉ là chỗ này cách trạch viên Tôn gia rất gần, Trương Khác không hiểu vì sao chị em Tôn Tĩnh Hương không ở trong nhà?
Tôn Tĩnh Hương gượng cười, không muốn đem chuyện xấu trong nhà ra kể, Tôn Tĩnh Mông chẳng cố kỵ, đẩy cửa sổ ra, nhìn bãi biển nói:
- Không tìm chỗ ở thì chỉ có ra đầu đường.
Mọi người đều không hiểu, biết tính em gái nói chuyện này chỉ càng tệ thêm, Tôn Tĩnh Hương đành giải thích.
Diệp Kiến Bân thấy lúc này Trương Khác vấn không chịu hé răng thì cay cú lắm, tuy không rõ y có âm mưu quỷ kế gì, nhưng chắc chắn là y đang đào một cái hố lớn, rồi đứng nấp một bên cười trộm, đợi đám Cát Minh Tín, Tạ Kiêm Nam dẫm vào.
Tạ Kiếm Nam đứng ở đằng xa nhìn thấy Trương Khác và Diệp Kiến Bân cười nói với nhau, trong lòng khá khó chịu, mặc dù hợp tác với điện tử Gia Tín có hi vọng thành công lớn, nhưng nụ cười tà khí của y làm Tạ Kiếm Nam không yên tâm.
Thi thể của Cát Cảnh Thành tạm thời bảo quản trong nhà tang lễ, đợi mộ hoàn thành sẽ an táng, nghi thức xong, Cát Ấm Quân đi tới bắt tay Tạ Hán Tĩnh, khoác vai Tạ Kiếm Nam, nói:
- Ngoài nghĩa trang bị phóng viên vây kín rồi, một lát nữa chúng tôi mới về, anh có đi cùng chúng tôi không?
Chiếc xe thùng Bentley đen đi tới, loại xe này ngồi cả chục người vẫn rộng, Tạ Hán Tĩnh, Tạ Kiếm Nam đương nhiên mong muốn lập tức bàn sâu hơn chuyện hợp tác với cha con Cát Minh Tín.
Cát Minh Tín thời trẻ là một tay ăn chơi đàng điếm khét tiếng Hong Kong, dù là bây giờ cũng không kém năm xưa bao nhiêu, những nữ minh tin đồn đại có quan hệ với ông ta không biết bao nhiêu mà kể.
Hiện tóc mai Cát Minh Tín đã điểm sương, cũng không thèm nhuộm, trông khá có khí độ, nhưng vẫn còn chút vẻ phù phiếm, không so được với khí độ ung dung trấn định của Tạ Hán Tĩnh tay trắng lập nên cơ đồ.
Tạ Kiếm Nam chẳng đánh giá Cát Minh Tín cao mấy, nhưng cũng cho rằng Cát Minh Tín sáng nghiệp không đủ, giữ cơ nghiệp có dư, Cát Ấm Quân ở mức độ nào đó còn kém hơn cha.
Cát Minh Tín ý thức được trong gia tộc mình bị cô lập rồi, dễ dàng bị Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức vốn thường ngày ông ta không để vào mắt dồn tới khốn cảnh, đó là do thường ngày không đủ xem trọng bọn họ, ông ta cũng có kiểm điểm vè việc này.
Đám anh chị em khác muốn chia tách, hiện giờ đành tách thôi, không thể để mâu thuẫn gia tộc dây dưa mãi không dứt. Cát gia không phải không có kẻ thù, nếu để họ thừa cơ thì được không bằng mất.
Nhưng đối với Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức kẻ đầu tiên dám nhảy ra đâm sau lưng ông ta, Cát Minh Tín tuyệt đối không mềm lòng, các ngươi muốn dựa vào thị trường ĐNÁ để trở mình sao? Vậy ta cho các ngươi biết sự hung tàn và máu lạnh của thị trường.
Cát Minh Tín không phải không có hứng thú với Khoa Vương, chỉ là không cần vội, doanh nghiệp lớn có cách làm việc của doanh nghiệp lớn.
Chủ quản nghiên cứu của điện tử Gia Tín từng đưa lên báo cáo, kiến nghị lập hạng mục chíp điều khiển, bất kể là đầu đĩa VCD hay DVD đây đều là thị trường có tiềm lực.
Nhưng Điện tử Gia Tín không chỉ muốn làm mỗi chip điều khiển, mà muốn dùng kỹ thuật, tài chính, nhân lực để nâng cao sức cạnh tranh của Khoa Vương trên thị trường đầu đĩa.
Giá trị của Tiêu Vương sớm được sự thành công lớn của Ái Đạt năm ngoái khẳng định, về mở rộng thị trường, dẫn tới hiệu ứng xấu về mắt xích quản lý, những người học quản lý nước ngoài như Tạ Kiếm Nam, Cát Ấm Quân tự tin có thể khống chế.
Ngày tháng , Cát Ấm Quân tới Kiến Nghiệp gặp mặt Tạ Kiếm Nam là để đàm phán sâu hơn vấn đề này, không ngờ ông nội hắn qua đời, so với tranh đoạt khống chế gia tộc, hợp tác với Khoa Vương căn bản không là cái gì.
Chẳng may mù quáng lập hạng mục có gì sơ xuất thành cớ cho người khác công kích.
Nhưng hiện giờ tình huống khác rồi, hợp tác với Khoa Vương đã liên quan tới mâu thuẫn nội bộ gia tộc, Cát Minh Tín muốn mượn sự hợp tác này thoát khỏi khốn cảnh hiện nay.
Trần Tĩnh ngồi ở ghế phụ lái, Tạ Kiếm Nam, Tạ Hán Tĩnh và cha con Cát Minh Tín ngồi ở khoang sau, huyên thuyên vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Đầu đĩa VCD ở trong nước phát triển lắm sao?
Trước đó Cát Minh Tín không để tâm lắm vào thị trường đầu đĩa nội địa.
- Hong Kong có rất nhiều người mua VCD, theo con số tháng , lượng tiêu thụ VCD ở Hong Kong đã vượt quá cả Thâm Quyến.
Tạ Kiếm Nam trả lời:
- Đương nhiên thị trường Hong Kong không phải là trọng điểm, thị trường đang phát triển ở ĐNÁ chưa phổ cập VCD mới là mục tiêu của chúng tôi.
- Ừm...
Cát Minh Tín gật gù:
- Ấm Quân đã nói với tôi vài việc rồi, tôi đã nghĩ tới chuyện hợp tác giữa điện tử Gia Tín và Khoa Vương, hiện giờ chỉ nghĩ có thể hợp tác lớn hơn một chút hay không thôi?
- Tất nhiên có thể.
Tạ Hán Tĩnh nói:
- Lần này tôi tới đây là muốn kết tình hữu nghị với Cát gia, tiện cho sau này triển khai hợp tác mật thiết, rộng lớn hơn. Ông Cát tin thành ý chúng tôi như thế, chúng tôi tất nhiên hết sức ủng hộ.
Tạ Hán Tính biết nguyên nhân Cát Minh Tín cấp thiết như thế, thứ nhất ông ta rất muốn phản kích Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức; thứ hai cần hành động lớn phấn chân nhân tâm, di chuyển hướng chú ý của giới truyền thông.
Hạng mục chỉ vài chục triệu không đạt được hiệu quả ông ta muốn.
Tạ Hán Tín ung dung, Cát Minh Tín vội vàng như thế càng có lợi cho Tạ gia.
~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Kiến Bân nhìn thấy đám Tạ Kiếm Nam chui vào xe Cát Minh Tín, lấy cùi chỏ huých sườn Trương Khác:
- Xong, có người tội nghiệp rơi vào hố của cậu rồi.
Trương Khác cười khẽ, xe bọn họ đỗ bên ngài, đợi Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức đi tới rồi cùng rời nghĩa trang.
Tôn Thượng Nghĩa cũng nhìn thấy Tạ Kiếm Nam vào xe Cát Minh Tín, lo lắng nói:
- Khoa Vương nói chung vẫn có uy hiếp nhất định với Ái Đạt, bọn họ liên kết với nhau khai thác thị trường ĐNÁ có ảnh hưởng tới thực nghiệp Gia Tín.
Trương Khác dửng dưng:
- Thị trường đầu đĩa ĐNÁ thế nào cũng có người tới khai thác, không thêm một năm nữa thì chưa bão hòa được, cho nên tạm thời chưa có cạnh tranh trực tiếp, ngược lại bọn họ ra sức khai thác thị trường, làm nhu cầu tăng lên, còn có lợi cho chúng ta.
Tôn Thượng Nghĩa vẫn lo:
- Thời gian đầu mượn sức là tốt, có điều sau đó vẫn phải cạnh tranh..
- Cạnh tranh thì cạnh tranh, không có cạnh tranh, doanh nghiệp không giữ được sức sống.
Cát Minh Đức cầu mà không được, mấy năm qua hắn nhịn Cát Minh Tín đủ rồi.
Tôn Thượng Nghĩa chỉ còn biết lắc đầu, trừ ông ta ra tất cả là thành phần hiếu chiến, đã trở mặt rồi, vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa cũng tới Ảnh Loan Viên ở luôn, có điều Cát Minh Ngọc còn tới đại trạch xử lý vài việc.
Dùng xong bữa tối, Tôn Thượng Nghĩa nhận được điện thoại của vợ nói Cát Minh Tín triệu tập người của phòng ba, trao đổi chuyện chia tài sản, nghe khẩu khí thì thái độ của Cát Minh Tín mềm xuống, dù là cổ phần công ty có tên trên thị trường chứng khoán cũng có thể thương lượng.
phòng ba: Là con cháu của vợ thứ ba Cát Cảnh Thành.
Trương Khác bình luận:
- Cát Minh Tín hiện đã biết phải dứt điểm nhanh gọn rồi, tránh tiếp tục khiến lòng tin của nhà đầu tư vào tập đoàn Gia Tín đi xuống, lại thành mục tiêu chung của mọi người. Nhưng muốn chấn hưng thị trường một cách hữu hiệu, Cát Minh Tín còn phải cần thủ đoạn khác, xem ra Khoa Vương đã giúp ông ta một việc lớn.
- Vậy quy mô hợp tác giữa họ và Khoa Vương không nhỏ được.
Tôn Thượng Nghĩa suy đoán.
- Chắc thế, từ biểu hiện hôm nay của thị trường chứng khoán với thực nghiệp Gia Tín mà xét, nghiệp vụ đầu đĩa ở ĐNÁ được gửi gắm lòng tin rất lớn.
Buổi sáng cổ phiếu thực nghiệp Gia Tin dao động mạnh, tới chiều liền ổn định tăng lên, xem ra chuyện tuyên bố mạo hiểm buổi sáng có thành công sơ bộ, Trương Khác hỏi:
- Cát Minh Tín đồng ý phân chia tài sản xong ông ta còn nắm được bao nhiêu cổ phần?
- Vốn Cát Minh Tín có % cổ phần ở điện tử Gia Tín, sau khi phân chia, ông ta sẽ nắm chừng %, đại hội cổ đông điện tử Gia Tín trao quyền ban quản trị quyết định hạn ngạch đầu tư triệu đô la Hong Kong, hạng mục quá con số này thì mở đại hội cổ đông lâm thời bỏ phiếu quyết định...
Tôn Thượng Nghĩa cười khổ:
- Hiện giờ tôi và Minh Đức thành phái thiểu số rồi.
Cát Minh Đức cười thản nhiên:
- Vậy khi chia tài sản, nhà anh đứng lấy cổ phiếu của điện tử Gia Tín nữa.
- Đương nhiên, Cát Minh Đức cũng chẳng phân chia cho tôi.
Cát Minh Đức, Tôn Thượng Nghĩa tới Cát gia đại trạch mau chóng có tin về: Cát Minh Tín muốn điện tử Gia Tín hợp tác toàn diện với Khoa Vương, cung cấp viện trợ về kỹ thuật, tài chính, nhân lực để nâng cao sức cạnh tranh của Khoa Vương ở thị trường ĐNÁ, điện tử Gia Tín it nhất có được % cổ phần của Khoa Vương.
Cát Minh Tín đồng ý phân chia tài sản, nhưng muốn phòng hai, phòng ba đồng ý với kế hoạch của ông ta, cùng chấn hưng lòng tin của thị trường vào tập đoàn Gia Tín.
Mặc dù kế hoạch này tạo thành áp lực rất lớn cho Gia Tín, nhưng chính như Tôn Thượng Nghĩa nói, ông ta và Cát Minh Đức đã thành phái thiểu số rồi.
Trương Khác nghe được tin này thì lại rất hưng phấn, không kìm được vỗ tay ăn mừng với Diệp Kiến Bân, cười lớn:
- Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tôi, Tạ gia muốn vứt bỏ Cẩm Thành rồi, đây mới là tác phong nhất quán của bọn chúng.