- So đo với cả phụ nữ, đồ bủn xỉn.
Tôn Tĩnh Mông lấy ra chai Chivas:
- Chỉ còn lại nửa chai thôi, uống hết là tủ rượu trống rồi, quý khách có muốn hưởng thụ đãi ngộ đặc thù ở tệ quán không ạ?
- Thôi xin, giặc rượu khó phòng.
Từ khi Tôn Tĩnh Hương giao quán bar cho Tôn Tĩnh Mông, Diệp Kiến Bân rất ít khi qua đây, Trương Khác còn nhớ lần trước tới đây còn 7 -8 chai Chivas đỉnh cấp, chắc là Tôn Tĩnh Mông thường xuyên rèn luyện tửu lượng rồi.
Trương Khác nhìn thấy Lâm Băng và bạn trai thư sinh yếu đuối ở cùng một góc ôn bài, y và Lâm Băng giao tình hời hợt nên không muốn tới quấy rầy, hỏi Tôn Tĩnh Mông:
- Hai người khác đâu, sao hôm nay có mỗi cô?
- Về tập trung ôn thi rồi, mấy ngày nay đều không tới.
Lâm Băng luôn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, kỳ thi bình thường không làm khó được cô, chắc lúc này cùng bạn trai đang ôn thi nghiên cứu sinh. Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến dù có tới đây ôn bài cũng không thể ngồi yên bỏ mặc chuyền quán bar, nên ở nhà trọ ôn bài cho xong.
Phó Tuấn đi vào, nói với Trương Khác là Hứa Hồng Bá gọi điện thoại tới:
- Thầy Hứa sợ quấy nhiễu cậu nói chuyện với tỉnh trưởng Từ, đợi đến giờ mới gọi điện cho tôi.
- Sao thầy ấy biết tôi về?
Trương Khác vỗ đầu:
- Nếu thấy Hứa còn chưa ngủ thì anh lái xe tới gặp thầy ấy vậy.
- Thầy Hứa thích uống rượu, tôi đón thầy ấy tới uống rượu nhé?
Phó Tuấn kiến nghị:
- Cũng được.
Trương Khác nhìn Tôn Tĩnh Mông rót rượu vào hai cái ly, cười nói:
- Chúng ta uống hết mau đi, người sắp tới là con sâu rượu thực sự đấy, chỗ cô không còn rượu ngon như thế để chiêu đãi thầy ấy đâu.
Loại rượu này có 43 độ, Trương Khác thường thích uống với đá pha nước khoáng, còn cốc tai thì y rất ít uống.
Khi Hứa Hồng Bá tới nơi thì Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông đã uống hết rượu trong ly của mình, Trương Khác toàn thân nóng ran, Tôn Tĩnh Mông mặt đỏ kiềm diễm, mắt có ba phần say.
Trương Khác nghe Hứa Hồng Bá vừa đi vừa ho nói:
- Thầy còn chưa khỏe, sao không nghỉ thêm đi?
- Chỉ cảm thôi mà, sắp khỏi rồi, hơi ho một chút.
Hứa Hồng Bá phất tay:
- Làm vài ly rượu là khỏe.
Trương Khác bảo Tôn Tĩnh Mông:
- Cô giúp thầy Hứa làm một ly kim tửu thêm vào chút mật ong nhé.
Lại giải thích với Hứa Hồng Bá:
- Kim tửu là một loại cốc tai, có thể giải cảm, đêm rét mướt thế này mời thầy ra đây, nếu để thầy cảm nặng hơn thì cháu tội lớn rồi.
Trương Khác và Hứa Hồng Bá ngồi trong một góc quán bar nói chuyện, Từ Học Bình rời đi, Lý Viễn Hồ thế chân, thế cục trở nên phức tạp, y nhìn không thấu.
Hứa Hồng Bá phân tích:
- Tỉnh trưởng Từ đi hơi sớm, nếu không có thể duy trì thế cục Hải Châu không biến động gì, nhìn lần trước là biết bên trên không công bằng lắm với Đường Học Khiêm, nhưng lúc này Chu Phu Minh cũng chẳng gây được chuyện gì, nên duy trì cục diện là tốt nhất cho mọi người. Hiện khả năng cao nhất là đầu năm sau Chu Phú Minh lui về tuyến hai tới hội đồng nhân dân, Đường Học khiêm hiển nhiên lên thay quyền, tỉnh thế nào cũng không để bí thư thành ủy và thị trưởng hòa hợp, vậy sẽ có thị trưởng nhảy dù xuống, Đường Học Khiêm làm bí thư thành ủy, nhưng bị kẹp giữa thị trưởng và chủ nhiệm hội đồng nhân dân, cục diện sẽ khá khó chịu.
Lúc này còn chưa thể nói với người khác Từ Học Bình có cơ hội quay trở lại, Diệp Trăn Dân về chính trị muốn phát triển mạnh cũng cần thời gian, nghĩ tới thời gian đó phải nhịn đám tiểu nhân đắc chí đã cảm thấy ức rồi.
Đặc biệt trong nước có truyền thống người đi trà lạnh, từ chức vụ của Từ Học Bình, nhìn qua có vẻ không còn tiền đồ gì nữa, ai biết trên tỉnh có kẻ nhảy ra gạt chân Cẩm Hồ hay không? Trương Khác đã tính sau khi hoàn thành chuyện tăng cổ phần sát nhập thực nghiệp Gia Tín lần này, ngoan ngoãn sống hai năm sinh viên, không gây ra sóng gió gì nữa.
- Sao cậu lại ở tỉnh thành?
Lâm Băng thu dọn đồ chuẩn bị về, thấy Trương Khác, vui vẻ chào hỏi:
- Vừa mới tới, thấy bọn chị ôn tập chăm chỉ, nên không làm phiền.
Trương Khác vẫy tay đáp:
Hàn huyên vài câu, không thấy Lâm Băng và bạn trai trả tiền đã đi, Trương Khác còn nhớ bạn trai Lâm Băng từng khinh bỉ người có tiền.
Sắp tới giờ đóng cửa, người trong quán bar lục tục rời đi.
Trương Khác bảo Phó Tuấn đưa Hứa Hồng Bá về, dặn ông mai về Hải Châu, nghỉ ngơi tới khi khỏe rồi hẵng tính, hỏi Tôn Tĩnh Mông:
- Tôi đưa cô về nhà trọ nhé?
- Ở đấy điều hòa hỏng rồi, lạnh lắm, anh đưa tôi vè túc xá đi.
Nhó lại lần trước đưa Tôn Tĩnh Mông về túc xá không được hay ho lắm, Trương Khác nói:
- Cô sẽ không đập vỡ cửa túc xá rồi đổ cho tôi nữa chứ?
- Nhìn cái lá gan của anh kìa.
Tôn Tĩnh Mông bĩu môi:
- Phòng của chúng tôi có cô bạn đi đêm không về, giường để trống, anh có gan ngủ ở đó không, phòng tôi còn hai mỹ nữ nửa đấy, anh có bản lĩnh thì xử lý cả đi.
Cuối năm ngoái sinh nhật Tôn Tĩnh Mông có mời mấy cô bạn tới Hong Kong, Trương Khác coi như là quen biết, nhưng nếu ngây thơ cho rằng có thể dễ dàng chiếm được cô em của học viện âm nhạc thì quá ngốc rồi, nói không chừng bị Tôn Tĩnh Mông chụp ảnh uy hiếp ấy chứ.
Trương Khác lắc đầu:
- Tôi đưa cô về thôi, còn ngủ lại đúng là tôi không có gan.
Rời quán bar, phát hiện mặt đất đã phủ một lớp tuyết dầy, tuyết bị gió bắc thổi bay mù mịt, Tôn Tĩnh Mông khoác áo nhung màu vàng, bên trong là váy dệt kim, áo choàng lẫn váy đều phủ tới gối, bên trong mặc quần tất mỏng, tuy gợi cảm vô cùng, nhưng lúc này thì nếm đủ, hai tay ôm chặt lấy người run lẩy bẩy, đi được vài bước thì trượt chân, gọi Trương Khác đến gần, ôm chặt lấy cánh tay y.
Trương Khác từ Hong Kong về buổi sáng 20 độ C, tới Kiến Nghiệp nhiệt độ đã hạ xuống 4 độ, lúc này gió nổi lên, chắc nhiệt độ còn thấp hơn nữa, Trương Khác cũng lạnh tới run người, chân đi lún sâu trong tuyết, tuyết thấm vào tất, bàn chân cũng lạnh như có kim đâm, may mà trong quán bar uống không ít rượu.
Tuyết dầy thế này chắc Phó Tuấn lái xe cũng khó khăn, Trương Khác gọi điện cho hắn, quả nhiên xe đang nhích từng chút một trên đường, liền nói:
- Anh đưa thấy Hứa về nhà khách rồi cũng ở đấy luôn đi, không cần quay lại đón tôi nữa, tôi tự kiếm chỗ ngủ...
- Không phải anh muông ngủ ở phòng chúng tôi thật đấy chứ?
Tôn Tĩnh Mông ngạc nhiên nhìn Trương Khác.
- Cô tưởng tôi có cái gan đấy à?
Trương Khác giang tay ra:
- Đợi lát nữa đưa chìa khóa cho tôi, tôi ngủ tạm trong quán bar một đêm là được, cũng chẳng mấy tiếng nữa là tới trời sáng rồi.
- Vậy tôi còn về túc xá làm gì nữa.
Tôn Tĩnh Mông ôm cánh tay Trương Khác quay trở lại quán bar, hơi ấm điều hòa bên trong còn chưa tan hết, trong quán bar tối om, Trương Khác lấy di động ra, nương theo ánh sáng từ màn hình mò tới công tắc điện.
- Lại đây giúp tôi lấy rượu, chúng ta vào trong phòng bóng bàn uống, ở ngoài bất điều hòa tốn điện lắm.
Trương Khác bật cười, tài sản Tôn gia kế thừa ít ra cũng 600 triệu đô la Hong Kong, Tôn Tĩnh Mông từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, dù thủa nhỏ ở trong nước, điều kiện Tôn gia cũng cực tốt.
Năm xưa Tôn Thượng Nghĩa kết hôn với Cát Minh Ngọc là cuộc hôn nhân chính trị, cha của Tôn Thượng Nghĩa địa vị trong nước không hề kém Diệp Tổ Phạm, chỉ có điều Tôn gia ít người, không hình thành lên được mạng quan hệ phức tạp như Diệp gia.
Trương Khác bị tuyết lọt vào giày, lúc này ướt hết rồi:
- Giày tất ướt hết cả, chỗ này có dép cho tôi thay không?
- Vậy anh vào trước đi, chân phải của anh vừa tháo bột, đừng để bị lạnh.
Tôn Tĩnh Mông không quên chân Trương Khác chưa lành hẳn:
Trương Khác còn nhớ từ Tân Mai Uyển ra tuyết chưa rơi, tới ngõ Học Phủ tuyết tuy lớn nhưng mặt đường chưa đọng tuyết, không ngờ hai tiếng sau tuyết đã ngập quá mắt cá chân trồi.
Y vào phòng bóng bàn, bọn họ vừa rời đi, phòng chưa lạnh, Trương Khác ngồi xuống cởi giày tất ướt ra, để chân trần gác lên bàn.
Tạ Kiếm Nam xem đồng hồ, gọi Lưu Minh Huy tới hỏi chuyện chuẩn bị tiệc ở nhà khách Văn Sơn, biết đã chuẩn bị xong, liền nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta về dùng cơm trước rồi thảo luận hoạt động buổi chiều?
Cát Ấm Quân sắc mặt khá kém:
- Cuộc họp báo của Ái Đạt cũng nên đi xem một chút chứ?
Tạ Hán Tĩnh bình đạm nói:
- Chấp bọn đấy làm cái gì? Tùy tiện kiếm một người tới là được, bên phía chúng tôi còn có an bài.
Cát Ấm Quân là hào tộc Hong Kong, Tô Dật Quần nghe hắn nói đụng chạm tới vết thương của mình cũng đành nhịn, Tạ Hán Tĩnh nói thế, lòng Tô Dật Quần dễ chịu hơn, hỏi Tạ Kiếm Nam:
- Cậu của cậu lúc này có ở thành phố không?
- Tính thời gian thì chắc là rời đường cao tốc rồi, cậu tôi không quen dùng di động nên không liên hệ được, cậu tôi đã nói tới uống rượu với thư ký trưởng Tô thì nhất định không nuốt lời.
Tạ Kiếm Nam đáp:
- Điều này tôi tin.
Tô Dật Quần quay sang Chu Phú Minh:
- Tôi được xem như quen biết rất nhiều người, nhưng làm tôi bội phục nhất là tỉnh trưởng Lý và Chu Cẩn Tỳ.. Tỉnh trưởng Lý cũng hay nhắc tới ông ấy, nói ông ấy lui về sớm như vậy thật đáng tiếc, muốn mời ông ấy ra làm vài việc.
Chu Phú Minh nghe thế lòng máy động, rất ít người biết Chu gia ngoài Chu Cẩn Du còn có Chu Cẩn Tỳ, Chu Phú Minh có biết vài việc không tường tận, nhưng đoán Tô Dật Quần có quan hệ không tệ với Chu Cẩn Tỳ.
Xe đi tới, Tạ Kiếm Nam mời đám Chu Phú Minh lên xe, tới nhà khách Văn Sơn thì Chu Cẩn Tỳ đã đứng đợi bên đường, Tô Dật Quần là người đầu tiên nhìn thấy, bảo lái xe dừng lại, vội đi xuống:
- Anh tới sao không gọi điện nói trước một tiếng.
- Đã hẹn ăn cơm ở đây rồi, cần gì làm thêm việc thừa thãi?
Chu Cẩn Tỳ vẫn cái giọng khàn khàn ấy.
Lúc này Chu Cẩn Tỳ thân phận là giáo sư kinh tế học Đh Đông Hải, dù người không biết sức ảnh hưởng của Chu gia trong nước cũng không coi ông ta là ông già chỉ biết vùi đầu nghiên cứu học vấn.
Chu Cẩn Tỳ năm nay tuổi, cao gầy, tóc hoa râm, nhưng trông giống một ông già quắc thước, đôi mắt sáng có thần đặc biệt gây ấn tượng với người ta.
Tất cả tới tiểu lâu của Chu Phú Minh, trong quá trình nói chuyện, Chu Cẩn Tỳ hiểu được chuyện xảy ra ban sáng, cười khẽ nói:
- Chuyện nhỏ thôi, không cần để ý, người trẻ khó tránh được tính khí nóng nảy, cậu ta không hiểu Dật Quần anh có ý tốt với cậu ta thôi. Kiếm Nam trước kia cũng hay cãi tôi, cứ như đám người đất chôn quá nửa người chúng ta nên nằm xuống luôn cho lỗ tai bọn chúng khỏi bị làm phiền vậy...
Trong miệng ông ta, nhưng lời khắc bạc dối trá không ngượng mồm của Tô Dật Quần lại thành kỳ vọng lớn vào Ái Đạt cho nên mới có yêu cầu khắt khe, quả nhiên giỏi đổi trắng thay đen, điển hình loại người chỉ đạt mục đích bất chấp thủ đoạn.
Cát Minh Tín bản lĩnh nhìn người không tệ, vừa tiếp xúc đã thấy Chu Cẩn Tỳ là kẻ lợi hại.
Chu Cẩn Tỳ nói thế Tô Dật Quần càng cảm thấy mình bị ủy khuất, oán hận với Trương Khác càng sâu.
Đám Chu Phú Minh, Tô Dật Quần, Tạ Hán Tĩnh không một kẻ nào xuất hiện, Trương Khác chẳng hề ngạc nhiên, Từ Học Bình rời khỏi Đông Hải, trong mắt bọn chúng Ái Đạt đã chẳng là cái gì nữa, không hề biết mình chẳng hề coi bọn chúng vào đâu, chẳng qua bọn chúng cắn càn mới cho một gậy, để bọn chúng ngoan ngoãn mà thôi.
Cuộc họp báo hôm nay, Ái Đạt không phải chuẩn bị thêm cái gì, tất cả là nhờ đám Tạ Kiếm Nam mời rất nhiều phóng viên nội địa lẫn Hong Kong tới Hải Châu tham gia lễ khởi công, những phóng viên này quá nửa tập trung dưới tòa nhà hành chính tổng hợp của Ái Đạt.
Những phóng viên này mặc dù không rõ chuyển đang sau vụ va chạm nho nhỏ ban sáng, nhưng Ái Đạt lúc này đột ngột tuyên bố họp báo, tất nhiên nghĩ tới phản kích Ái Đạt nhắm vào Khoa Vương.
Đám phóng viên chỉ sợ hai xí nghiệp này cạnh tranh không đủ đẫm máu, nếu chủ tịch, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc hai công ty xông vao đánh nhau tại chỗ, đám phóng viên này có ngủ cũng bật dậy cười: Chuyến đi Hải Châu này thật đáng giá.
Lần này đa phần phóng viên tới Hải Châu là người săn tin chuyên nghiệp về tin tức điện tử, nên rất am hiểu những nhân vật trong nghành này, bọn họ bất ngờ phát hiện ra "tứ cự đầu" Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, Ngải Mặc, Tô Tân Đông đều có mặt, còn có Lý Hữu Luân chủ tịch điện tử Minh Luân Đài Loan.
Mà người này trừ Tô Tân Đông, không ai tham gia buổi lễ của Khoa Vương.
Đám phóng viên tức thì trở nên hưng phấn, điện tử Gia Tín cũng có chút tên tuổi đấy, nhưng so với Phillips, TI, C-Cube ư, thôi đừng nói ra khỏi miệng thì hơn.
Nếu tầng quản lý của Khoa Vương biết cả tam cự đầu kia dều tề tụ ở Hải Châu, sao có thể không mời bọn họ tham dự lễ khởi công?
Câu giải thích duy nhất là Khoa Vương không hay biết gì.
Trước tháng một, Khoa Vương còn ký kết hiệp nghị hợp tác phát triển chip điền khiển với Minh Luân, tuy nói Khoa Vương hợp tác với điện tử Gia Tín, độc lập nghiên cứu chip điều khiển có khả năng gây sứt mẻ tình cảm với Minh Luân, nhưng dù sao Minh Luân hiện là nhà cung cấp chip điều khiển cho Khoa Vương, vậy mà đám người Khoa Vương không hề biết chủ tịch của Minh Luân xuất hiện ở Hải Châu.
Các phóng viên lập tức ý thức được Ái Đạt sẽ tung ra một quả bom lớn rồi.
Tuy có rất nhiều phóng viên tới tham cuộc họp báo của Ái Đạt, nhưng cũng có một phần tiếp tục theo đăng tin về Khoa Vương, dù sao buổi chiều Khoa Vương có hoạt động quyên tặng từ thiện đáng để đưa tin.
Lúc này những phóng viên tới chỗ Ái Đạt đều ý thức được có tin gây shock, người ích kỷ giữ kín, cũng có người nhiệt tình thông báo cho đồng nghiệp tới khỏi lỡ thời cơ.
Bên phía Khoa Vương có Tạ Chiêm và Úc Bình tới, mặc dù không bị ngăn ngoài cửa, nhưng có hai bảo vệ theo sát, không được đi lại tùy tiện, bọn họ thấy cảnh này lập tức ý thức chuyện chẳng lành: Trương Khác không phải vì buổi sáng xung đột với Tô Dật Quần mà nổi giận tổ chức họp báo, y đã có chuẩn bị trước.
Tạ Kiếm Nam nhận được điện thoại của Tạ Chiêm thì bọn họ đang rượu chè tưng bừng ở nhà khách Văn Sơn, ở đây có quan lớn, có tỷ phú, có trí thức cấp cao, tưởng chừng là tâm điểm đáng chú ý nhất ở Hải Châu rồi, những người tham gia bữa tiệc này đều có chút kiêu hãnh.
Buổi sáng Trương Khác nói muốn tổ chức họp báo, ai cũng nghỉ là y tuổi trẻ nóng tính, muốn tổ chức họp báo phản kích. Tạ Kiếm Nam biết Trương Khác sau nhà máy sản xuất mắt đọc còn có chiêu khác, nghĩ thế cũng không tệ, y nổi giận nói ra, càng tiện cho Khoa Vương biết sau này đuổi theo thế nào, cho nên mới ung dung uống rượu tán gẫu, tới giờ chiều vẫn không vội an bài hoạt động buổi chiều.
Ai ngờ Ái Đạt đã có chuẩn bị trước, ngay cả tam cự đầu cũng tới Hải Châu tụ họp, làm người ta quá bất ngờ.
Tạ Kiếm Nam cúp điện thoại mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, cố trấn tĩnh nói:
- Không có gì, Ái Đạt mở họp báo rồi, làm vẻ thần bí một chút, Tạ Chiêm gọi điện báo cho tôi.
Mọi người còn chưa kịp nâng chén uống tiếp thì Lưu Minh Huy gõ cửa đi vào, ghé tai Tạ Kiếm Nam thì thầm, nói những phóng viên được Khoa Vương mời tới nhà khách Văn Sơn ăn cơm đã bỏ đi hết, tựa hồ tới nhà máy Ái Đạt.
Vì đề phòng các phóng viên bị Ái Đạt kéo đi, khiến các hoạt động buổi chiều quá vắng vẻ, Tạ Kiếm Nam khảng khái bày tiệc ở nhà khách Văn Sơn mời các phóng viên, còn chuẩn bị có quà lót tay.
Vừa rồi hắn xem giờ thấy thời gian thấy sắp tới giờ, bảo Lưu Minh Huy đi phát phong bì trước, ai ngờ mười phút sau hay tin đám phóng viên đó ăn no uống say, nhận tiền của Khoa Vương rồi bỏ đi hết, Tạ Kiếm Nam suýt nữa không kìm được đập bàn chửi bới.
Lần này Tạ Kiếm Nam không che giấu được nữa rồi, Tạ Hán Tĩnh biết chuyện chẳng lành, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, Ngải Mặc với cả Lý Hưu Luân đầu ở Hải Châu...
Tạ Kiếm Nam nghiến răng nói:
Tô Dật Quần ngơ ngác hỏi:
- Bốn bọn họ là ai.