Tạ Kiếm Nam xem đồng hồ, gọi Lưu Minh Huy tới hỏi chuyện chuẩn bị tiệc ở nhà khách Văn Sơn, biết đã chuẩn bị xong, liền nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta về dùng cơm trước rồi thảo luận hoạt động buổi chiều?
Cát Ấm Quân sắc mặt khá kém:
- Cuộc họp báo của Ái Đạt cũng nên đi xem một chút chứ?
Tạ Hán Tĩnh bình đạm nói:
- Chấp bọn đấy làm cái gì? Tùy tiện kiếm một người tới là được, bên phía chúng tôi còn có an bài.
Cát Ấm Quân là hào tộc Hong Kong, Tô Dật Quần nghe hắn nói đụng chạm tới vết thương của mình cũng đành nhịn, Tạ Hán Tĩnh nói thế, lòng Tô Dật Quần dễ chịu hơn, hỏi Tạ Kiếm Nam:
- Cậu của cậu lúc này có ở thành phố không?
- Tính thời gian thì chắc là rời đường cao tốc rồi, cậu tôi không quen dùng di động nên không liên hệ được, cậu tôi đã nói tới uống rượu với thư ký trưởng Tô thì nhất định không nuốt lời.
Tạ Kiếm Nam đáp:
- Điều này tôi tin.
Tô Dật Quần quay sang Chu Phú Minh:
- Tôi được xem như quen biết rất nhiều người, nhưng làm tôi bội phục nhất là tỉnh trưởng Lý và Chu Cẩn Tỳ.. Tỉnh trưởng Lý cũng hay nhắc tới ông ấy, nói ông ấy lui về sớm như vậy thật đáng tiếc, muốn mời ông ấy ra làm vài việc.
Chu Phú Minh nghe thế lòng máy động, rất ít người biết Chu gia ngoài Chu Cẩn Du còn có Chu Cẩn Tỳ, Chu Phú Minh có biết vài việc không tường tận, nhưng đoán Tô Dật Quần có quan hệ không tệ với Chu Cẩn Tỳ.
Xe đi tới, Tạ Kiếm Nam mời đám Chu Phú Minh lên xe, tới nhà khách Văn Sơn thì Chu Cẩn Tỳ đã đứng đợi bên đường, Tô Dật Quần là người đầu tiên nhìn thấy, bảo lái xe dừng lại, vội đi xuống:
- Anh tới sao không gọi điện nói trước một tiếng.
- Đã hẹn ăn cơm ở đây rồi, cần gì làm thêm việc thừa thãi?
Chu Cẩn Tỳ vẫn cái giọng khàn khàn ấy.
Lúc này Chu Cẩn Tỳ thân phận là giáo sư kinh tế học Đh Đông Hải, dù người không biết sức ảnh hưởng của Chu gia trong nước cũng không coi ông ta là ông già chỉ biết vùi đầu nghiên cứu học vấn.
Chu Cẩn Tỳ năm nay 56 tuổi, cao gầy, tóc hoa râm, nhưng trông giống một ông già 70 quắc thước, đôi mắt sáng có thần đặc biệt gây ấn tượng với người ta.
Tất cả tới tiểu lâu của Chu Phú Minh, trong quá trình nói chuyện, Chu Cẩn Tỳ hiểu được chuyện xảy ra ban sáng, cười khẽ nói:
- Chuyện nhỏ thôi, không cần để ý, người trẻ khó tránh được tính khí nóng nảy, cậu ta không hiểu Dật Quần anh có ý tốt với cậu ta thôi. Kiếm Nam trước kia cũng hay cãi tôi, cứ như đám người đất chôn quá nửa người chúng ta nên nằm xuống luôn cho lỗ tai bọn chúng khỏi bị làm phiền vậy...
Trong miệng ông ta, nhưng lời khắc bạc dối trá không ngượng mồm của Tô Dật Quần lại thành kỳ vọng lớn vào Ái Đạt cho nên mới có yêu cầu khắt khe, quả nhiên giỏi đổi trắng thay đen, điển hình loại người chỉ đạt mục đích bất chấp thủ đoạn.
Cát Minh Tín bản lĩnh nhìn người không tệ, vừa tiếp xúc đã thấy Chu Cẩn Tỳ là kẻ lợi hại.
Chu Cẩn Tỳ nói thế Tô Dật Quần càng cảm thấy mình bị ủy khuất, oán hận với Trương Khác càng sâu.
Đám Chu Phú Minh, Tô Dật Quần, Tạ Hán Tĩnh không một kẻ nào xuất hiện, Trương Khác chẳng hề ngạc nhiên, Từ Học Bình rời khỏi Đông Hải, trong mắt bọn chúng Ái Đạt đã chẳng là cái gì nữa, không hề biết mình chẳng hề coi bọn chúng vào đâu, chẳng qua bọn chúng cắn càn mới cho một gậy, để bọn chúng ngoan ngoãn mà thôi.
Cuộc họp báo hôm nay, Ái Đạt không phải chuẩn bị thêm cái gì, tất cả là nhờ đám Tạ Kiếm Nam mời rất nhiều phóng viên nội địa lẫn Hong Kong tới Hải Châu tham gia lễ khởi công, những phóng viên này quá nửa tập trung dưới tòa nhà hành chính tổng hợp của Ái Đạt.
Những phóng viên này mặc dù không rõ chuyển đang sau vụ va chạm nho nhỏ ban sáng, nhưng Ái Đạt lúc này đột ngột tuyên bố họp báo, tất nhiên nghĩ tới phản kích Ái Đạt nhắm vào Khoa Vương.
Đám phóng viên chỉ sợ hai xí nghiệp này cạnh tranh không đủ đẫm máu, nếu chủ tịch, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc hai công ty xông vao đánh nhau tại chỗ, đám phóng viên này có ngủ cũng bật dậy cười: Chuyến đi Hải Châu này thật đáng giá.
Lần này đa phần phóng viên tới Hải Châu là người săn tin chuyên nghiệp về tin tức điện tử, nên rất am hiểu những nhân vật trong nghành này, bọn họ bất ngờ phát hiện ra "tứ cự đầu" Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, Ngải Mặc, Tô Tân Đông đều có mặt, còn có Lý Hữu Luân chủ tịch điện tử Minh Luân Đài Loan.
Mà 5 người này trừ Tô Tân Đông, không ai tham gia buổi lễ của Khoa Vương.
Đám phóng viên tức thì trở nên hưng phấn, điện tử Gia Tín cũng có chút tên tuổi đấy, nhưng so với Phillips, TI, C-Cube ư, thôi đừng nói ra khỏi miệng thì hơn.
Nếu tầng quản lý của Khoa Vương biết cả tam cự đầu kia dều tề tụ ở Hải Châu, sao có thể không mời bọn họ tham dự lễ khởi công?
Câu giải thích duy nhất là Khoa Vương không hay biết gì.
Trước tháng một, Khoa Vương còn ký kết hiệp nghị hợp tác phát triển chip điền khiển với Minh Luân, tuy nói Khoa Vương hợp tác với điện tử Gia Tín, độc lập nghiên cứu chip điều khiển có khả năng gây sứt mẻ tình cảm với Minh Luân, nhưng dù sao Minh Luân hiện là nhà cung cấp chip điều khiển cho Khoa Vương, vậy mà đám người Khoa Vương không hề biết chủ tịch của Minh Luân xuất hiện ở Hải Châu.
Các phóng viên lập tức ý thức được Ái Đạt sẽ tung ra một quả bom lớn rồi.
Tuy có rất nhiều phóng viên tới tham cuộc họp báo của Ái Đạt, nhưng cũng có một phần tiếp tục theo đăng tin về Khoa Vương, dù sao buổi chiều Khoa Vương có hoạt động quyên tặng từ thiện đáng để đưa tin.
Lúc này những phóng viên tới chỗ Ái Đạt đều ý thức được có tin gây shock, người ích kỷ giữ kín, cũng có người nhiệt tình thông báo cho đồng nghiệp tới khỏi lỡ thời cơ.
Bên phía Khoa Vương có Tạ Chiêm và Úc Bình tới, mặc dù không bị ngăn ngoài cửa, nhưng có hai bảo vệ theo sát, không được đi lại tùy tiện, bọn họ thấy cảnh này lập tức ý thức chuyện chẳng lành: Trương Khác không phải vì buổi sáng xung đột với Tô Dật Quần mà nổi giận tổ chức họp báo, y đã có chuẩn bị trước.
Tạ Kiếm Nam nhận được điện thoại của Tạ Chiêm thì bọn họ đang rượu chè tưng bừng ở nhà khách Văn Sơn, ở đây có quan lớn, có tỷ phú, có trí thức cấp cao, tưởng chừng là tâm điểm đáng chú ý nhất ở Hải Châu rồi, những người tham gia bữa tiệc này đều có chút kiêu hãnh.
Buổi sáng Trương Khác nói muốn tổ chức họp báo, ai cũng nghỉ là y tuổi trẻ nóng tính, muốn tổ chức họp báo phản kích. Tạ Kiếm Nam biết Trương Khác sau nhà máy sản xuất mắt đọc còn có chiêu khác, nghĩ thế cũng không tệ, y nổi giận nói ra, càng tiện cho Khoa Vương biết sau này đuổi theo thế nào, cho nên mới ung dung uống rượu tán gẫu, tới 2 giờ chiều vẫn không vội an bài hoạt động buổi chiều.
Ai ngờ Ái Đạt đã có chuẩn bị trước, ngay cả tam cự đầu cũng tới Hải Châu tụ họp, làm người ta quá bất ngờ.
Tạ Kiếm Nam cúp điện thoại mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, cố trấn tĩnh nói:
- Không có gì, Ái Đạt mở họp báo rồi, làm vẻ thần bí một chút, Tạ Chiêm gọi điện báo cho tôi.
Mọi người còn chưa kịp nâng chén uống tiếp thì Lưu Minh Huy gõ cửa đi vào, ghé tai Tạ Kiếm Nam thì thầm, nói những phóng viên được Khoa Vương mời tới nhà khách Văn Sơn ăn cơm đã bỏ đi hết, tựa hồ tới nhà máy Ái Đạt.
Vì đề phòng các phóng viên bị Ái Đạt kéo đi, khiến các hoạt động buổi chiều quá vắng vẻ, Tạ Kiếm Nam khảng khái bày tiệc ở nhà khách Văn Sơn mời các phóng viên, còn chuẩn bị có quà lót tay.
Vừa rồi hắn xem giờ thấy thời gian thấy sắp tới giờ, bảo Lưu Minh Huy đi phát phong bì trước, ai ngờ mười phút sau hay tin đám phóng viên đó ăn no uống say, nhận tiền của Khoa Vương rồi bỏ đi hết, Tạ Kiếm Nam suýt nữa không kìm được đập bàn chửi bới.
Lần này Tạ Kiếm Nam không che giấu được nữa rồi, Tạ Hán Tĩnh biết chuyện chẳng lành, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, Ngải Mặc với cả Lý Hưu Luân đầu ở Hải Châu...
Tạ Kiếm Nam nghiến răng nói:
Tô Dật Quần ngơ ngác hỏi:
- Bốn bọn họ là ai.
- Giấu cái gì?
Trương Khác khoanh tay mỉm cười:
- Tôi đứng đây nghe anh đoán đây.
- Tôi không cần đoán, tôi có thể khẳng định rồi.
Diệp Kiến Bân nói chắc nịch, thấy mắt Trương Khác có vẻ hoải nghi, kéo y ra chỗ vắng người nói:
- Mục đích lớn nhất của cậu là nhanh chóng phổ biến Siêu cấp VCD để ngăn chặn DVD xuất hiện, nhưng tình thế ở ĐNÁ đang lo ngại, cậu không muốn chúng tôi mạo hiểm, nên trăm phương nghìn kế kích thích Khoa Vương liên hợp điện tử Gia Tín đi khai thác thị trường ĐNÁ. Tên tiểu tử cậu không làm cái chuyện hại người không có lợi cho mình, nhưng Khoa Vương khai thác thị trường ĐNÁ thì có lợi gì cho cậu? Khoa Vương lại không mua mắt đọc của Ái Đạt, mà chip điều khiển thì lợi nhuận không cao...
Tới đây hắn cười gằn:
- Khai ra đi, Ái Đạt được chia bao nhiêu lợi nhuận từ chip giải mã?
Trương Khác cười lớn:
- Không đơn giản, không đơn giản, ít nhất đám Cát Minh Tín, Tạ Hán Tĩnh, Tạ Kiếm Nam không thể đoán ra dụng ý của tôi, nhưng không phải Ái Đạt mà là viện nghiên cứu Cẩm Hồ được lợi.
- Bọn chúng đoán không ra là vì bọn chúng không coi trọng bài viết của chú Hai.
Diệp Kiến Bân thấy Trương Khác thừa nhận, cao hứng cười:
- Bọn chúng chỉ cho rằng Ái Đạt không đủ sức khai thác thị trương ĐNÁ.
Lúc này nói ra cũng không sao, Diệp Kiến Bân đáng tín nhiệm.
Đná định sẵn không thoát khỏi kiếp nạn này, Trương Khác không thể để thực nghiệp Gia Tín đi mạo hiểm, nhưng chuyện phổ biến VCD, Siêu cấp VCD không thể để sau khi nguy cơ kinh tế qua đi mới làm, tới lúc đó siêu cấp VCD sẽ triệt để mất đi thị trường mới nổi này, phương pháp tốt nhất là để điện tử Gia Tín làm thay.
Bất kể là từ quy mô hay sức ảnh hưởng, điện tử Gia Tín đều có năng lực mau chóng khai thác thị trường ĐNÁ, Trương Khác lại ghét cha con Cát Minh Tín, không hại chúng thì hại ai.
Còn về phần Tạ gia, có lẽ kiếm được lợi ích trong đó, đương nhiên rồi, nếu không liên kết với điện tử Gia Tín hạ giá thành sản xuất tới, cơn bão tài chính sẽ cho bọn chúng chết rất khó coi, nhưng để Khoa Vương bên mép vực sinh tồn mới càng phù hợp với tình thú thẩm mỹ độc đáo của Trương Khác.
~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~
Trong mục tin tức buổi tối của ĐTH TW có đưa tin sự ra đời của Siêu cấp VCD, đương nhiên vì quan hệ tốt đẹp giữa ĐTH TW và Ái Đạt, nên tin tức nhấn mạnh tác dụng của Ái Đạt trong việc phát triển đầu đĩa mới, đồng thời cho đăng Ái Đạt huy động được triệu USD.
Còn trong mắt người trong nghề, tác dụng của Ái Đạt nhỏ hơn một chút, nhưng nhận thấy tin tức này cùng tin tức hơn hai mươi tờ báo nhận lời mời tới Hải Châu của Khoa Vương, chắc chắn đã tăng cường thêm sức ảnh hưởng của Ái Đạt, đồng thời giảm bớt sức ảnh hưởng của quảng cáo Tiêu Vương.
Gần như không một ai quan tâm tới tin tức Khoa Vương đầu tư triệu đô la Hong Kong vào trung tâm nghiên cứu, hoạt động Tạ Kiếm Nam dày công chuẩn bị đều biến thành làm nền cho Ái Đạt, làm hắn rất uấn hận.
Đương nhiên hắn không còn nhiều thời gian điều chỉnh lại tâm tình, Ái Đạt liên hợp TI, C-Cube, Phillips chính thức đưa ra lời mời doanh nghiệp đầu đĩa tham gia thử nghiệp đầu đĩa Siêu cấp VCD, Khoa Vương bị gạt ra khỏi danh sách.
Trần Gia Thiện đề nghị để Chu Phú Minh ra mặt gây áp lực với Ái Đạt, Tạ Kiếm Nam cảm thấy khả năng Trương Khác nhượng bộ là rất nhỏ, y hoàn toàn có thể lấy TI, C-Cube ra làm lá chắn, nếu như thế, Khoa Vương tự chuôc nhục vào thân. Có điều nếu Chu Phú Minh sẵn lòng ra mặt thì thử một chút cũng không sao, nhưng Khoa Vương tập trung tinh lực tìm chỗ đột phá khác.
Úc Bình gọi điện cho Chu Phú Minh nhắc tới chuyện này, ông ta do dự một lúc mới gọi điện cho Đương Học Khiêm.
Chu Phú Minh không tự tin khiến Trương Khác nhận lợi, nếu trực tiếp để cập với y mà bị từ chối ngay trước mặt thì bí thư thành ủy ông ta còn mặt mũi nào nữa? Nguy hiểm qua lớn, tên nhóc đó dám làm thế lắm, thư ký trưởng chính phủ tỉnh có tỉnh trưởng đứng sau mà y còn dám mỉa mai ngay trước đám đông thì có ngán gì kẻ đang thất thế như ông ta.
Thông qua Đường Học Khiêm thì không có mấy vấn đề, ít nhất về chức vụ trong đảng, Đường Học Khiêm phải tôn trọng ông ta.
Đường Học Khiêm tất nhiên không tiện trực tiếp từ chối, lý do của Chu Phú Minh hết sức quang minh chính đại: Thêm một doanh nghiệp điện tử Hải Châu tham gia thử nghiệm, là có lợi cho kinh tế Hải Châu.
Nếu như Chu Phú Minh không mặt mũi nào chỉ đích danh Khoa Vương, Trương Khác được Đường Học Khiêm chuyển lời liền sảng khoải đồng ý:
- Đúng thế, thêm một doanh nghiệp điện tử Hải Châu tham gia thử nghiệm, đúng là có lợi cho kinh tế Hải Châu. Hải Châu có hơn doanh nghiệp điện tử, Ái Đạt vì đại cục, sẽ thuyết phục TI và C-Cube, Phillips đồng ý cho một doanh nghiệp tham gia thử nghiệm.
Đường Học Khiêm chuyển lời cho Chu Phú Minh, ông ta càng nghiền ngẫm lời Trương Khác càng thấy ý tứ không ổn, nhưng lúc này ông ta không thể chường cái mặt ra nữa, ông ta làm thế là đủ rồi, đem nguyên văn nhờ tiểu tình nhân Úc Bình chuyển cho đám Tạ Kiếm Nam.
Tạ Hán Tĩnh nghe được lời Trương Khác truyền qua mấy cái miệng, tức tới khí huyết trong lồng ngực nhộn nhạo, ý của Trương Khác quá rõ rồi, không chỉ không cho Khoa Vương tham dự, còn nâng đỡ một doanh nghiệp điện tử khác ở Hải Châu cạnh tranh với Khoa Vương.
Địa vị của Ái Đạt trên thị trường đầu đĩa đã được củng cố, dù Tân Khoa, Bộ Bộ Cao, Ái Đa... Đều không có năng lực đi lay chuyển được.
Ái Đạt muốn nâng đỡ một doanh nghiệp điện tử ở Hải Châu, cũng chỉ thu hẹp không gian thị trường của đám doanh nghiệp cấp hai bọn họ.
Lời của Trương Khác không phải là dọa dẫm, như thế ở Hải Châu, Khoa Vương không phải chỉ chống lại Ái Đạt, còn phải trực tiếp cạnh tranh với một doanh nghiệp nữa, chưa kể các đối thủ rất mạnh như Tân Khoa, Bộ Bộ Cao, Ái Đa đang đợi chúng.
Toàn bộ tầng quản lý của Khoa Vương ngay trong đêm thương lượng đối sách, cách giải quyết tận gốc là phải nhanh chóng xoay chuyển thế yếu về kỹ thuật và giá cả, yêu cầu điện tử Gia Tín lập tức đưa lượng lớn nhân viên kỹ thuật tới chi viện cho Khoa Vương.
Trái lại tin tức một hạn ngạch thử nghiệm dành cho doanh nghiệp điện tử Hải Châu được đưa ra, hơn doanh nghiệp điện tử Hải Châu tức thì trở nên phấn khích.
Trước mặt Ái Đạt và Khoa Vương thì thực lơn hơn doanh nghiệp kia thực lực không bằng được, dù bọn họ thời gian làm đầu đĩa có lâu hơn Khoa Vương một chút, nhưng không có ưu thế tài chính, cho nên trong thời gian ngắn khó mở rộng quy mô thành lập nên được mạng lưới tiêu thụ của mình.
Nhưng không thể phủ nhận hai đại hội nhà phân phối quy mô lớn ở Hải Châu cho doanh nghiệp này lợi ích không nhỏ, không phải nhà phân phối nào cũng đáp ứng được yêu cầu tiền đảm bảo của Ái Đạt, Khoa Vương nên những doanh nghiệp kia thành lựa chọn thay thế, xúc tiến lượng tiêu thụ của họ.
Tháng năm lượng tiêu thụ của Ái Đạt giữ ở mức vạn chiếc, Khoa Vương tăng lên mức vạn chiếc, các doanh nghiệp khác cũng chừng vạn chiếc, tốc độ tăng trưởng cực nhanh.
Những doanh nghiệp này chi phí marketing thấp hơn hẳn Khoa Vương, Ái Đạt nên cho dù chi phí chế tạo hơi cao, nhưng lợi nhuận thu được cũng rất khá.
Có người giàu lên thì hài lòng, có người thích mạo hiểm, càng theo đuổi nhiều tài phú hơn nữa, nhưng Ái Đạt có sức mạnh tuyệt đối, Khoa Vương không phải là đối thủ mà doanh nghiệp thường có thể cạnh tranh trực tiếp, các doanh nghiệp điện tử Hải Châu không có cơ hội và không gian.
Hiện không ngờ có tin một doanh nghiệp Hải Châu có cơ hội tham gia thử nghiệm máy mới, mà tín tức này truyền ra từ miệng Hứa Thụy Bình, như vậy tất nhiên không phải là giả.
Các doanh nghiệp vất vả tìm kiếm cơ hội kia tức thì sôi sùng sục, đặc biệt là những người có tham vọng làm lớn, đây đúng là cơ hội trời ban.
Trong những doanh nghiệp này có nhà máy trước kia cung cấp linh kiện cho Ái Đạt, bọn họ tiếp xúc gần gũi với người của Ái Đạt, nên biết sớm tin tức ngành đầu đĩa.
Một trong số đó là Đinh Văn Tường giám đốc nhà máy Tân Nguyên.
Đinh Văn Tường biết được tin tức từ chỗ đứa cháu ngoại làm việc từ văn phòng chính phủ, lúc đó ông ta đang ở nhà ở huyện Đông Nguyên, lập tức cầm lấy áo khoác nói với vợ một tiếng rồi xuống lầu, vừa đi vừa gọi:
- Lỵ Hoa, Lỵ Hoa, đã ngủ chưa? Mau xuống đây chúng ta tới thành phố.