Trương Khác ngồi ở đây, Tạ Chiêm tất nhiên không thể kịp thời gọi điện thông báo cho Tạ Kiếm Nam.
Trương Khác nhìn Tạ Chiêm, Úc Bình nói:
- Mọi người ngạc nhiên lắm à? Mấy ngày trước Tạ Kiếm Nam chẳng phải tới Hong Kong mời cha con Cát Minh Tin sao? Tôi tưởng anh ta biết rồi chứ, tin tức này có cho đăng ở Hong Kong mà...
Tạ Chiêm nghe thế thì cau mày đi ra ngoài gọi điện cho Tạ Kiếm Nam, nghe giọng điệu bình thản của hắn, hiển nhiên đã biết chuyện này.
Úc Bình nghiêng đầu nhìn Trương Khác, y ngồi thẳng mình chăm chú nhìn phía trước, hoàn toàn không ngờ được nam nhân này có tài phú khổng lồ như thế.
Úc Bình đương nhiên biết y có quan hệ với Cẩm Hồ, Ái Đạt và Tân Qung, cho dù cổ phần mời nhất của Cẩm Hồ không báo lên thành ủy, nhưng không chênh lệch bao nhiêu, tính kỹ càng ra, nam nhân này không ngờ có 280 triệu USD.
280 triệu USD, Úc Bình thầm đổi ra nhân dân tệ, giật mình thêm lần nữa.
Tài phú là đặc tính thu hút nhất của một nam nhân, Úc Bình chăm chú nhìn khuôn mặt Trương Khác, cái mũi gầy, môi lúc nào cũng hơi cong cong tựa như cười, vừa mạnh mẽ lại vừa nho nhã, hết sức đẹp trai, lãng tử, nhìn thôi đã thấy thất thần...
Nữ nhân nào có thể hưởng thụ được cậu ta đây? Con gái Đường Học Khiêm sao? Quá non! Còn nhớ Tạ Vãn Tình tới Hải Châu là hàng xóm với Trương gia, cha mẹ Trương Khác lại ở Tân Vu, quả phủ xinh đẹp đó liệu đã đưa nam nhân hấp dẫn này lên giường chưa?
Nghĩ như thế, giữa hai chân không ngờ có chút ngứa ngáy, cô ta đổi tư thế, để cọ hai chân vào nhau, cảm giác càng thêm rõ ràng, không khỏi mắng bản thân sao có thể có cảm giác đó vào lúc này, chẳng còn để ý Tô Tân Đông đang nói gì nữa...
Đột nhiên có phóng viên đứng bật dậy, có người ùa tới phía trước, ai đó hô lên:
- Siêu cấp VCD, tứ cự đầu liên hợp nhau nghiên cứu đưa ra đầu đĩa thế hệ mới rồi...
Tạ Chiêm vừa gọi điện cho Tạ Kiếm Nam quay vào, thấy phóng viên vây lấy Tô Tân Đông, không hiểu xảy ra chuyện gì, hỏi Úc Bình:
- Có chuyện gì thế?
Úc Bình vừa rồi nhìn Trương Khác tới thất thần, phía dưới hơi ươn ướt rồi, Tô Tân Đông nói gì cô ta đâu có nghe, bị Tạ Chiêm hỏi, có chút hoảng loạn.
Trương Khác vẫn ngồi vững như núi thái sơn, tầm nhìn bị phóng viên che mất, cũng chẳng tỏ ra phật ý, quay sang nhìn Úc Bình, thấy má cô ta ửng đỏ, mắt lả lơi, thầm nghĩ cô gái này thật biết lợi dụng vốn liếng của mình, không hề biết cô ta vừa lấy y ra YY, cười nói:
- Mỗi một cái máy thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Vừa rồi Tô Tân Đông nói Ái Đạt huy động được 40 triệu USD mà chẳng thấy phóng viên kích động như thế, lúc này chỉ một cái máy lại khiến tất cả sôi trào, Tạ Chiêm ý thức được chuyện không hay rồi, nghe thấy Tô Tân Đông tiếp tục nói:
- Các bạn phóng viên, xin mọi người kiên nhẫn một chút, chúng tôi tiếp theo đây sẽ giới thiệu chi tiết kỹ thuật máy mới vượt qua toàn diện máy hiện nay, mấy tháng trước, Cty TI và C-Cube đã có kế hoạch liên hợp khai phát chip giải mã đời mới, đồng thời có được đột phá, tới đầu tháng 11 liên hiệp với Ái Đạt và Phillips cùng phát triển kỹ thuật ngoại tầng. Hiện Ái Đạt đã xin bảo hộ độc quyền các kỹ thuật ngoại tầng này, để đẩy nhanh việc phổ biến máy mới, Ái Đạt sẽ đem kỹ thuật chíp điều khiền chuyển nhượng cho Cty Minh Luân Đài Loan....
Tạ Chiêm cảm thấy đầu ù ù, nhất thời không để ý tới lời của Tô Tân Đông, chỉ nghĩ tới việc TI, C-Cube, Phillips, Ái Đạt liên hợp đưa ra máy mới vượt bậc so với đầu đĩa hiện tại, thêm vào phóng viên phía trước không ngừng bàn tán, làm lời sau đó của Tô Tân Đông không nghe thấy được nữa..
- Vì sao...
Một phóng viên cướp lấy micro, nói:
- Tôi là phóng viên thông tấn sản nghiệp điện tử, xin hỏi giám đốc Tô, vì sao Ái Đạt chuyển nhượng kỹ thuật ngoại tầng cho Minh Luân Đài Loan? Theo lý giải thông thường, cho dù các doanh nghiệp khác muốn phát triển kỹ thuật ngoại tầng tương đương ít nhất sẽ tốn nửa năm, huống hồ là kỹ thuật thăng cấp toàn diện, Ái Đạt không muốn phân ngạch thị trường tăng từ 40% lên 50%, 60% thậm chí cao hơn à?
Cái gì? Tạ Chiêm hoài nghi mình nghe nhầm, Ái Đạt không định dựa vào kỹ thuật độc quyền để độc chiếm thị trường?
Đúng vậy, muốn đuổi theo Ái Đạt các doanh nghiệp khác cần ít nhất nửa năm, không biết Khoa Vương cầm cự nổi nửa năm không.
Tạ Chiêm bất chấp Trương Khác ở bên, vịn lưng ghế muốn đứng lên nhìn cho rõ.
Trương Khác nhìn hắn rất ngứa mắt, ra hiệu cho bảo vệ, người đó liền đi lên tóm lấy cánh tay Tạ Chiêm kéo xuống.
Tạ Chiêm điên lên rống lên:
- Kéo cái gì?
Trương Khác ngồi trên nghế thoải mái duỗi mình, lạnh nhạt nói:
- Hình như cởi giày ra hẵng trèo lên ghế thì lịch sự hơn một chút...
Tạ Chiêm tức tín mặt, nhưng ở địa bàn của người khác không dám làm gì, lại không nghe thấy Tô Tân Đông ở phía trước nói gì, không hiểu micro có vấn đề hay là loa hỏng, phóng viên phía trước cứ nhao nhao không hiểu chuyển gì xảy ra.
Tạ Chiêm sốt ruột nhìn Úc Bình, Úc Bình nhón chân lên, mặc dù cô ta khá cao, nhưng bị người phía trước che mắt không thấy gì cả, Tạ Chiêm đành cởi giày teo lên trên ghế, thấy Tô Tân Đông cúi đầu thử micro, hình như micro có vấn đề thật...
Thư ký Tô Tân Đông đi tới thử micro, tiếp đó Tô Tân Đông cười xấu hổ nói:
- Tôi chưa dùng loại micro này bao giờ, vô tình ấn vào nút tắt, câu hỏi của bạn phóng viên vừa rồi...
Tạ Chiêm hận ngứa ngáy răng lợi, Tô Tân Đông xuất thân kỹ thuật, làm gì có chuyện không biết dùng một cái micro?
Di động trong túi vang lên, tiếng chuông rất to, có mấy phóng viên quay lại tức tối nhìn hắn, Tạ Chiêm lấy ra xem thấy số của Tạ Kiếm Nam, ấn nút nghe ngay.
- Ái Đạt đưa ra máy mới là sao?
Giọng gấp gáp của Tạ Kiếm Nam truyền tới, không biết có phóng viên nào vội vã truyền tin đi, ti tức vụn vặt làm bên kia không nhẫn nại được gọi điện tới.
Tạ Chiêm không rõ tình hình, giải thích ra làm sao? Trương Khác uể oải nói:
- Điện thoại của Tiểu Lục à? Vừa xong tôi đã nói rồi, các vị có gì không hiểu tôi có thể giải đáp...
Nụ cười của Trương Khác tuyệt đối được liệt vào loại đáng ăn đòn, làm người ta nhìn thấy là muốn nổi khùng.
Thua trận không thua người, Tạ Chiêm vẫn còn có chút khí cốt, kệ những lời gây hấn của Trương Khác, kẹp di động vào giữa cổ và vai, một giữ lấy lưng ghế, cố nghển cổ lên nhìn, Tạ Kiếm Nam ở bên kia lại hỏi lần nữa, hắn đáp:
- Tình hình chưa rõ lắm, TI và C-Cube đưa ra chip giải mãi thế hệ mới, rồi liên hợp với Ái Đạt, Phillips phát triển kỹ thuật ngoại tầng, bọn chúng đã làm ra máy mẫu, Ái Đạt muốn chuyển nhượng kỹ thuật ngoại tầng cho Minh Luân...
- Anh làm rõ tình huống rồi gọi điện cho tôi.
Tạ Kiếm Nam ý thức được vừa rồi mình hơi mất kiềm chế, giọng hòa hoãn hơn rồi cúp điện thoại.
-.. Một tháng rưỡi trước chúng tôi đã biểu lộ rõ lập trường rồi, không lợi dụng ưu thế kỹ thuật, giá thành để đả kích doanh nghiệp cùng nghành, câu này không phải nói xuông.
Giọng Tô Tân Đông vang lên:
- Ngay cả bây giờ Ái Đạt ra máy mới cũng sẽ không tùy ý điều chỉnh mục tiêu thị trường đưa ra đầu năm, chuyển nhượng kỹ thuật cho Minh Luân, cũng là cùng các doanh nghiệp trong nghề chia sẻ kỹ thuật, làm vậy có lợi cho máy mới được phố biến rộng khắp. Còn nữa, Ái Đạt và Minh Luân trong quá trình hợp tác sẽ trao đổi cùng nâng cao trình độ nghiên cứu kỹ thuật...
Hỗn loạn một hồi, lúc này hiện trường đã ổn định lại một chút, rất nhiều phóng viên đưa tay về phía Tô Tân Đông muốn xin micro, thư ký của Tô Tân Đông đưa micro cho một cô phóng viên khá xinh xắn.
- Tôi là phóng viên của báo Đông Phương, giám đốc Tô có thể tiết lộ thêm chi tiết hợp tác giữa Ái Đạt và Minh Luân không? Chúng tôi dự đoán, sau khi Ái Đạt điều chỉnh mục tiêu thị trường, do giá đầu đĩa hạ xuống, dù Ái Đạt có nhà máy sản xuất mắt đọc thuận lợi đi vào sản xuất ở đầu năm, nhưng lợi nhuận năm 97 ắt tụt giảm, chuyển nhượng kỹ thuật cho Minh Luân phải chẳng có được chút bù đắp..
Chiều ngày tháng , tại sân bay quốc tế Kiến Nghiệp, Thành Hán Chương tống giám đốc công ty ESS, phó tổng giám đốc Tiêu Tấn Thành dáng vẻ mệt mỏi xuống máy bay, ngồi bay thời gian dài, làm cả hai không chịu nổi nữa, ra sân bay thấy có người giơ tấm biển "Thành Hán Chương" viết vội vàng thì tỏ ra hơi thất vọng.
Người Tân Khoa phái tới đón bọn họ không phải là quản lý cao cấp hai bên thường tiếp xúc nữa, tấm biển kia viết tùy tiện, chẳng thể hiện chút tôn trọng nào.
Tân Khoa quả nhiên vứt bỏ bọn họ rồi.
Thung lũng Sillicon là nơi tập trung nhân tài kỹ thuật cao của Mỹ, nhân viên kỹ thuật các nước tập trung ở đây đông hơn trăm vạn, trong số đó cũng có người Hoa tới từ nội địa, Hong Kong, Đài Loan.
Các công ty kỹ thuật của người Hoa ở thung lũng Sillicon cũng hơn trăm cái, chiếm khoảng / số công ty ở nơi này, ESS là một trong số đó.
Năm ngoái chủ nhiệm trung tâm nghiên cứu của Tân Khoa tìm tới bọn họ, phân tích tiền đồ chip giải mã đầu đĩa với bọn họ, đồng thời bày tỏ sẵn sang cung cấp tài chính kỹ thuật nhất định.
Được khoản đầu tư vạn USD đầu tiên do Tân Khoa cung cấp, Thành Hán Chương và Tiêu Tấn Thành quyết định đem tinh lực của công ty tập trung vào khai thác chi giải mã, năm ngoái đã thành công đưa ra chip giải mã đời đầu, chỉ cần tăng thêm tài chính tin rằng sẽ mau chóng đuổi kịp thậm chí vượt qua kỹ thuật chip giải mã hiện nay của C-Cube và TI.
Không ngờ C-Cube và TI tung ra chip giải mã đời ba.
Chướng ngại kỹ thuật chỉ là thứ yếu, quan trọng thái độ của TI và C-Cube muốn giết chết mắt đọc của Sony, tin rằng Sony sẽ mau chóng đưa ra quyết định lui khỏi thị trường đầu đĩa, cho dù ESS đưa ra được chip giải mã có kỹ thuật tương đương chip giải mã đời ba, nhưng không có mắt đọc phối hợp, doanh nghiệp nào sẽ dùng sản phẩm của họ?
Đây đúng là đả kích trí mạng, không một công ty kỹ thuật nào còn chưa thành lập bao lâu chịu nổi đả kích lãng phí một năm này, huống hồ mất đi sự hợp tác của Tân Khoa.
Thành Hán Chương không cam lòng, ESS đâu phải không có tác dụng gì với Tân Khoa, trước khi tới đã liên hệ với Tân Khoa, bên phía Tân Khoa khách khí nói sẽ phải người tới đón, nhưng thấy người tới đón tựa hồ chỉ là một lái xe bình thường, lòng không kìm được thất vọng.
Thất vọng thì thất vọng, nhưng vẫn phải đối diện với thực tế, nếu không chẳng lẽ mua vé máy bay quay về? Thành Hán thu lại tâm tình, đi tới người giơ cao tấm biển kia, dùng tiếng phổ thông giọng Đài Loan hỏi:
- Xin hỏi anh có phải là người do Tân Khoa phái tới...
- A, ông Thành, ông Tiêu.
Thành Hán Chương chưa nói hết thì nghe đằng sau có người gọi, quay đầu lại thấy có một nam nhân chừng trên đi về phía bọn họ, không hiểu ở đây ai còn nhận ra họ.
Người lái xe cẩm biển kia nói:
- Chúng tôi là người của viện nghiên cứu Cẩm Hồ.
Chỉ vào nam nhân kia:
- Đó là giám đốc Đinh Hòe của chúng tôi.
Thành Hán Chương, Tiêu Tấn Tài đưa mặt nhìn nhau, không biết viện nghiên cứu Cẩm Hồ là cơ cấu gì, viện nghiên cứu trong nước có chức giám đốc à?
Hơn nữa nam nhân đi tới kia bề ngoài không được không được chỉnh tề lắm, tuy mặc com lê, áo sơ mi, nhưng không đeo ca vát, cổ áo hơi sộc xệch lộ cả góc áo may ô bên trong, có vẻ không hợp hình tượng giám đốc lắm.
- Xin chào, hôm nay ở trên xe tôi uống hơi nhiều, vừa rồi đi giải quyết một chút...
Đinh Hòe đi tới nhiệt tình bắt tay, thấy bọn họ cứ ngây ra mới ý thức được bọn họ chưa chắc đã nghe tới cái tên viện nghiên cứu Cẩm Hồ:
- À, trước kia tôi là người phụ trách trung tâm nghiên cứu của Ái Đạt, đầu năm nay trung tâm tách ra lập viên nghiên cứu Cẩm Hồ...
~~~~~~~~~~o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tân Khoa lúc này như ruồi không đầu.
Bốn cự đầu liên hợp phát triển siêu cấp VCD, hiển nhiên là muốn đá Sony ra khỏi cuộc chơi, Tân Khoa trước giờ luôn hợp tác quy mô lớn với Sony, cũng bị ảnh hưởng lớn.
Trước khi Tân Khoa muốn thoát khỏi sự lũng đoạn của Phillips nên hợp tác với Sony, thoát khỏi kìm kẹp của TI và C-Cube nên chuyển sang đầu tư cho ESS, giờ mọi nỗ lực đã tan thành bong bóng.
Tân Khoa không còn hơi sức nào đi quan tâm tới ESS nữa, không ai muốn nhìn thấy bằng chứng của sự thất bại, Tân Khoa tự hồ cố ý quên đi sự tồn tại của ESS.
Sau khi tìm hiểu từ rất nhiều con đường biết được chuyến bay của Thành Hán Chương và Tiêu Tấn Thành, Đinh Hòe liền tới muốn cướp người từ tay Tân Khoa, ai ngờ tới sân bay chẳng hề gặp người của Tân Khoa, Đinh Hòe lại chưa gặp hai người kia, xé một tờ giấy viết tên Thành Hán Chương lên.
Thành Hán Chương và Tiêu Tấn Thành không lạ gì Ái Đạt, từ tài liệu công khai mà xét, Ái Đạt không phải hung thủ làm bọn họ thê thảm thì cũng là đồng lõa trọng yếu.
Có điều trong lĩnh vực khai phá kỹ thuật, không thể nói gì tới thù oán, huống hồ một doanh nghiệp trong nước làm được tới bước này cũng khiến người ta khâm phục.
Hai người bọn họ vẫn rất phong độ bắt tay Đinh Hòe, Đinh Hòe mời bọn họ tới Hải Châu, hai người nhìn quanh không thấy người Tân Khoa tới, thầm nghĩ lần này tới cũng là muốn xem ESS còn cơ hội sinh tồn không, liền đồng ý lời mời của Đinh Hòe.
Ngày tháng , Bộ Bộ Cao, Ái Đa, Vạn Lợi Đạt.. Mấy chục đại biểu doanh nghiệp đầu đĩa tề tụ ở Hải Châu tranh thủ hạn ngạch khảo nghiệm đầu đĩa mới.
Các doanh nghiệp đầu đĩa vừa và nhỏ Hải Châu cũng hết sức náo nhiệt, Đinh Văn Tường cầm đầu chuẩn bị liên doanh sáu doanh nghiệp đầu đĩa tương đối xuất sắc ở Hải Châu, cùng tranh một hạn ngạch của Hải Châu.
Sáu doanh nghiệp này nhà máy liền kề nhau, đều nằm phía bắc khu công nghiệp điện tử, có hai doanh nghiệp giống điện khí Tân Nguyên, đều là nhà cung ứng linh kiện cho Ái Đạt.
Mấy doanh nghiệp này liên doanh với nhau đúng là có rất nhiều ưu thế.
Hai ngày qua Đinh Văn Tường hết sức bận rộn, không chỉ thương thảo chuyện liên doanh của bảy doanh nghiệp, còn phải triển khai xã giao với Ái Đạt.
Thực ra chuyện thực nghiệm máy mới các cơ cấu nghiên cứu của Ái Đạt phối hợp nhân viên TI, C-Cube, Phillips vẫn đang tiến hành, làm ra động tĩnh lớn như vậy chẳng qua là vì Trương Khác muốn gia tăng sức ảnh hượng của Ái Đạt, với ba công ty kia mà nói cũng chẳng tổn thất gì, nên vui vẻ phối hợp.
Loại quảng cáo khéo léo này dựng lên hình tượng tốt dẫn đầu kỹ thuật của Ái Đạt trong lòng công chúng, còn tốt hơn là bỏ tiền ra quảng cáo nhiều.
Ngày hôm đó Trương Khác phải thi hai môn, Lý Nghĩa Giang được một vị phó xử trưởng phòng tổ chức tháp tùng tới Hải Châu báo danh, sau nghi thức hoan nghênh đơn giản, được Dương Húc Thăng, Tống Bồi Minh đưa tới khu Thành Nam, chính thức cộng tác với Đới Văn Tiến.
Buổi tối Trương Khác sẽ tham gia tiệc tẩy trần Lý Nghĩa Giang, lúc này bọn họ chưa được biết Kim Quốc Hải đã thành nhân tuyển phó bí thư chính pháp ủy, sở trưởng sở công an tỉnh.
Nói ra thì Trương Khác có rất nhiều việc phải xử lý, có điều khi y từ phòng thi ra, chuyện đầu tiên là bị Đường Thanh kéo ra thao trường đối chiếu đáp án bài thi.
Lần thi toàn quốc này của học sinh năm thứ ba có môn thi trùng thi đại học, đối với học sinh bình thường không có gì khó khăn, nhưng với Trương Khác thì khác, đặc biệt là số học.
Tiết trời rất tốt, mấy ngày qua nhiệt độ ấm lên, quay về mực trên độ, không có gió, mặt trời đỏ rực treo trên không trung, ngồi trên bãi cỏ của thao trường cảm giác toàn thân thư thái.
Trương Khác hết sức tự tin nói, thi số học không thành vấn đề, Đường Thanh thì cực kỳ hoài nghi, hôm qua cô ra đề cho Trương Khác làm, chỉ miễn cưỡng ở mức hợp cách.
Hai người ngồi trên bãi cỏ đối chiếu đáp án, phát hiện nếu gặp một giáo viên chấm thi nghiêm khắc thì Trương Khác cứ xác định là ôn tập thi lại trước luôn.
- Chẳng may toàn trường chỉ có một mình bạn thi lại, bạn có đau khổ không?
Đường Thanh nhìn Trương Khác thương hại.
- Hiện giờ mình đang rất đau khỏ đây.
Trương Khác rầu rĩ nói:
- Tốn bao nhiêu ngày ôn tập mà uống công, hay là bạn hôn mình một cái, để tâm tình mình dễ chịu hơn.
- Ma mới tin bạn.
Đường Thanh cắn môi nói:
- Bạn ở Hong Kong lâu như thế, thi không đỗ là đáng đời.
Trương Khác cười gượng, thời gian qua y bận bù đầu tới cha mẹ ở Tân Vu cũng chẳng có thời gian để ý, liền nói kỳ nghỉ đông này cùng Đường Thanh tới Tân Vu ở vài ngày, sau đó sẽ cùng Tạ Vãn Tình, Chỉ Đồng tới Bắc Kinh ăn tết với Từ Học Bình.
Vậy là chút oán giận của Đường Thanh bị quét sạch, song cô lại lo mẹ không cho mình lưu lãng bên ngoài với Trương Khác dài ngày như vậy, đúng là buồn chết người.