Đối với Ái Đạt mà nói, vấn đề thị trường rất dễ giải quyết, muốn kênh tiêu thụ có kênh tiêu thụ, Ái Đạt cũng có ảnh hưởng kha khá, nhưng trong bộ bưu điện khả năng tồn tại tư tưởng sùng ngoại "thà qua lại với ngoài tặc, chứ không dinh tới gia nô".
Lấy được công văn của bộ bưu điện không dễ dàng gì, không bài trừ khả năng bộ bưu điện muốn cấp công văn đầu tiên này cho doanh nghiệp điện tử phía dưới, sự độc quyền trong nước đúng là rất khốn nạn, nhưng không thể làm gì nổi.
Trần Tín Sinh trầm ngâm:
- Hay là kiếm giấy phép trước rồi mới đàm phán với TI?
- Không.
Thái độ Trương Khác rất rõ ràng:
- Dù không kiếm được giấy phép cũng không không ảnh hưởng, cùng lắm thì cúng ta bắt đầu làm từ thị trường ĐNÁ. Ngoài ra tôi còn hi vọng anh và Thành Hán Chương tìm nhân viên kỹ thuật ở phương diện chip di động, lập được lên cả một đoàn đội càng tốt.
Trần Tín Sinh gật đầu, quyết định lúc này của Trương Khác phù hợp với sách lượng hệ thống hóa kinh doanh mà y luôn nói. Cho nên phải mua kỹ thuật di động từ TI, làm phong phủ sản phẩm của thương hiệu "IDEA Ái Đạt", Mặc dù tìm được nhân thủ thích hợp không phải chuyện dễ dàng gì.
Ngày 20 tháng 2, Trương Khác sau khi đem toàn bộ việc đàm phán cho Trần Tín Sinh và Tiêu Tấn Thành, liền chính thức bắt đầu kỳ nghỉ ở Mỹ với Hứa Tư.
Giao thông ở trung tâm Dallas làm Trương Khác cảm thấy rất kỳ quái, đường đi cực kỳ phức tạp, đều là đường một làn, từ khách sạn Gaylord đi tham quan bia kỷ niệm J.F. Kennedy về khách sạn đúng một đường vòng --- Mấy ngày sau đi đâu trở về khách sạn cũng đúng một đường vòng --- Có người nói Dallas là "vòng tròn nọ nối vòng tròng tròn kia" cũng đúng vài phần.
Dallas có một thư viện nổi tiếng bảy tầng, tầng thứ sáu giữ lại làm kỷ niệm sự kiện tổng thống Kenedy bị ám sát ở đây.
Tượng đồng bán thân của Kennedy dựng phía sau cổng thư viện, khuôn mặt trang trọng trầm tư giống vẻ mặt ông bước vào Dallas ngày 22 tháng 11 năm 63, sau đó ba viên đạn từ cửa sổ nơi này bắn ra, ông ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ y phục đệ nhất phu nhân.
Rời khỏi thư viện, đi qua đường là tới bia kỷ niệm, đây chính là nơi tổng thổng Kennedy đã ngã xuống, khi Trương Khác và Hứa Tư tới đây chiêm ngưỡng, trước bia còn có mấy chục bó hoa tươi.
J Kennedy là tổng thống thứ hai của Mỹ bị ám sát, chũng chính là vị tổng thống thứ hai bị giết vì thúc đẩy dân quyền.
Dẫn đường cho Trương Khác và Hứa Tư là thư ký riêng của Engibous, một người phụ nữ da đen, tên quá dài lại khó phát âm, hai người bọn họ đều gọi cô ta là Tina, tham quan bia kỷ niệm Kennedy cũng là do Tina tiến cử, người Mỹ rất am hiểu vị tổng thống này.
Bữa tối Tina tìm một cửa hàng Việt Nam, nhưng nhìn thực đơn lại thấy mấy món nhận ra được là món Hàn món Nhật, chẳng biết món nào là của Việt Nam, phải gọi phục vụ lại hỏi, mới biết nem rán và cơm gạo tám là của Việt Nam.
Phục vụ còn giới thiệu cả một đống lá cây ăn với nem rán, Trương Khác tò mò thử ăn một cái, nhìn cái nem ngon thế mà bên trong cũng toàn lá, Hứa Tư thấy Trương Khác nhắm mắt nuốt vào bụng thì đành bỏ.
Thức ăn Việt Nam giàu chất xơ ít chất béo, rất phù hợp với các cô gái, song Trương Khác và Hứa Tư đều là động vật ăn thịt không ăn nổi món nhiều rau củ như thế, Đường Thanh cũng là động vật ăn thịt, cô nàng thuộc loại hình ăn thoải mái không lo béo.
Trương Khác còn muốn đi xem đấu bò tót rồi mới về nước, Hứa Tư lại không thể ở Mỹ quá lâu, mà y không nỡ lòng nào để Hứa Tư lẻ loi ngồi máy bay về một mình.
Muốn đi thăm Nokia ở Dallas, song bị người ta khéo léo từ chối, Trương Khác cũng không còn lý do gì ở lại Mỹ ăn chơi nữa, bỏ ra một ngày cùng Hứa Tư đi thăm quan thắng cảnh nổi tiếng ở Dallas, rồi ngày 24 bay về Hong Kong.
Máy bay dường như tăng tốc chênh lệch thời gian vậy, sáng ngày 24 xuất phát ở Dallas, mười ba tiếng sau Trương Khác, Hứa Tư và Phó Tuấn tới sân bay Hong Kong thì lại là trưa ngày 25.
Hứa Duy cùng Giang Đại Nhi ra sân bay đón bọn họ.
Hứa Duy tới Hong Kong trước tết, học kỳ cuối của cô có kỳ thực tập dài ba tháng, chỉ cần tháng cuối trở về bảo vệ luận án tốt nghiệp là được.
Đề tài luận văn của Hứa Duy là ảnh hưởng của giải trí Hong Kong với giải trí trong nước, lần này tới Hong Kong làm trợ lý cho Tôn Tĩnh Hương cũng thuận lợi hoàn thành luận văn tốt nghiệp.
Hứa Duy cùng Hứa Tư ở trong căn hộ gần ĐH Hong Kong, mấy ngày qua cô còn kéo cả Giang Đại Nhi tới đó ở.
Trương Khác còn tưởng Hứa Duy tới thế giới phồn hoa này cả tháng rồi, hình tượng ít nhiều thay đổi chứ, nhưng cô vẫn quần bò, áo phông, giày thể theo, tóc tết bím, chẳng hề phấn son, mặt vẫn toát lên vẻ kiên cường cứng cỏi, thầm than:" Cô gái tính cánh quá mạnh, sau này tìm bạn trai không dễ, phải có anh chàng nhu nhược mới thích ứng nổi."
Ngược lại Giang Đại Nhi càng thêm rạng ngoài kiều diễm, vẻ non nớt dần biến mất, đôi mắt sáng thêm một phong tình đặc biệt, đứng bên Hứa Tư cũng chẳng hề thua kém.
Có Hứa Duy ở bên cạnh, mắt Trương Khác không dám tùy tiện nhìn Giang Đại Nhi hay Hứa Tư, vào trong xe, liền nắm mắt dưỡng thần luôn, nhưng thấy quá buồn chán, trêu Hứa Duy:
- Chị Tôn trả lương cho chị thấp quá, chị ăn mặc thế này là bôi nhọ người nội địa, bôi nhọ Chủ nghĩa Xã hội, chị ít ra phải ăn mặt thế nào thể hiện được tính ưu việt của Chủ nghĩa Xã hội chứ.
- Có gì không bình thường à?
Hứa Duy ngó nghiên y phục của mình:
- Tôi tới Hong Kong làm trợ thủ mà, chẳng lẽ ngày nào cũng ăn mặc trang trọng thì những việc chạy vặt ai làm?
Tôn Tĩnh Hương trả lương tháng cho Hứa Duy là một vạn đô la HK, con số này năm 97 ở trong nước là kinh người lắm rồi, nhưng đó là lương tốt nghiệp sinh viên mới ra trường ở Hong Kong.
Không đoán ra được cảm xúc hiện tại trong lòng Hứa Duy ra sao.
Trước kia phẫu thuật tim cho cô cũng chưa tới 20 vạn đồng.
20 vạn như ngọn núi lớn áp trên đầu người nhà cô, vĩnh viễn không thể đẩy đi được.
Vật đổi sao dời, Hứa Duy lúc lấy lương tháng từ công ty, cảm xúc lớn nhất là kiếm một chỗ để khóc thật lớn.
Khóc xong, cô miễn cưỡng chấp nhận lỹ luận "hai loại người" Trương Khác bịa bừa trong ô tô hôm đó, thế giới này tồn tại giai tầng đặc quyền bẩn thỉu đáng hận, nhưng thế giới này không đóng lại tất cả mọi cánh cửa.
Hứa Duy hiện nhìn Trương Khác không bới móc như trước nữa, có thể đối xử với y như bạn bè bình thường rồi.
Buổi trưa mọi người ăn cơm ở Minh Nguyệt lâu gần cổng ĐH Hong Kong, vừa khéo gặp Thịnh Hạ đi ăn cơm với bạn, kỳ nghỉ của bậc đại học Hong Kong khác hẳn với nội địa, không có kỳ nghỉ đông chính thức, có 10 ngày nghỉ Tết, Thịnh Hạ đã về Hong Kong được nửa tháng, từ chỗ cô được biết Đỗ Phi vừa mới rời Hong Kong hôm trước, đang ở Thâm Quyến.
Trương Khác gọi điện cho Đỗ Phi, hắn vẫn ở Thâm Quyến, nhưng đã quyết định về vào sáng mai.
Đỗ Phi mỗi lần rời trường đều quy củ xin phép Lý Chi Phương, mặc dù thời gian hắn nghỉ phép với học sinh bình thường mà nói đủ đá hắn khỏi Nhất Trung rồi, nhưng hắn vẫn rất quy củ về trường báo danh đúng thời hạn xin nghỉ, hoàn toàn khác với Trương Khác, muốn nghỉ là nghỉ không báo lấy một tiếng.
Trương Khác còn ở lại Hong Kong vài ngày, sau khi rời Hong Kong sẽ tới Bắc Kinh, chẳng biết khi nào mới về Hải Châu.
Ăn trưa xong, Trương Khác và Hứa Tư tới thực nghiệp Gia Tín hội diện với Tôn Thượng Nghĩa, thuận được đưa Giang Đại Nhi và Hứa Duy về công ty. Hứa Duy tất nhiên phải thi lấy bằng lái, nhưng người nội địa muốn lấy bằng lái ở Hong Kong thủ tục rất phiền nhiễu.
Khi đợi đèn đỏ ở đường Vân Hàn, có học sinh phát truyền đơn đứng bên đường tranh thủ lúc đèn đỏ len lỏi giữa dòng xe cộ nhét tờ rơi qua khe cửa kính, cũng có cả báo miễn phí.
Phó Tuấn ngồi ở ghế phụ cầm truyền đơn xem, rồi đưa cho Trương Khác ở ghế sau.
Trương Khác nhận lấy truyền đơn xem rồi bật cười, búng tách vào truyền đơn nói:
- Tốc độ của bọn chúng không chậm đâu.
Giang Đại Nghi ngồi cùng hàng ghế với Trương Khác, nhìn thấy nụ cười có chút khinh miệt của y, quay sang liếc nhìn truyền đơn, thốt lên:
- Sao lại giống nhau thế này?
- Vì sao không có con đường thứ ba?
Trần Tĩnh đột nhiên quay sang hỏi, Cát Ấm Quân đang định thể hiện thì cô nói ngay:
- Một phần cổ phiếu định hướng, một phần cổ phiếu công khai, dùng cả tiền mặt và cổ phiếu mua Ái Đạt không phải là con đường thứ ba à?
- À...
Cát Ấm Quân ngớ ra, đúng lúc này người được phỏng vấn trên TV cũng nói tới phương án của Trần Tĩnh, hắn chẳng cảm thấy xấu hổ, không phải là hắn không nghĩ tới, vừa rồi chẳng qua là vừa ngắm gái vừa vọt miệng nói thôi, đưa tay huých Tạ Kiếm Nam:
- Bà vợ nhà anh lợi hại thật, mấy năm đọc sách ở nước ngoài đúng là không uổng phí, rất nhiều cô gái đọc loại tin tức này là đau đầu.
Khinh thường phụ nữ là thói quen của Cát gia, Trần Tĩnh nghe Cát Ấm Quân nói thế thì khó chịu, nhưng không thể hiện ra.
Tạ Kiếm Nam cười nói:
- Nếu nói tới trò chơi vốn, Tạ gia chúng tôi còn có một quái thai, chưa tốt nghiệp cao trung tiền tiêu vặt đã cả chục triệu, luôn oán trách không có cơ hội thể hiện...
Nhớ tới Tạ Tử Gia, Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười, có điều cô nhìn ra một vấn đề trong tin tức, nói với Tạ Kiếm Nam:
- Ái Đạt mượn thực nghiệp Gia Tín tiến vào thị trường ĐNÁ rất lâu rồi, nhưng so với hành động của họ ở trong nước thì phản ứng ở ĐNÁ quá chậm chạp, có phải bọn họ đặt hết tinh lực vào chuyện này rồi không?
Tạ Kiếm Nam nheo mắt lại, hắn cũng luôn nghĩ vấn đề này, chỉ là nghĩ không thấu.
- Chắc là thế này.
Thấy Tạ Kiếm Nam trầm ngâm, Cát Ấm Quân chộp ngay lấy cơ hội thể hiện:
- Bọn chúng nóng vội lao vào thị trường tư bản vơ tiền, cơ cấu đầu tư cùng nhà đầu tư Hong Kong chú trọng báo đáp ổn định, sách lược kinh doanh của bọn chúng phải đón ý đó... Huống chi thực lực của thực nghiệp Gia Tín quá kém, căn bản không thể so với điện tử Gia Tín, bọn chúng muốn dựa vào thực nghiệp Gia Tín khai phá thị trường ĐNÁ phải mạo hiểm rất lớn.
- Chậm chạp ở ĐNÁ, lại chủ động hạ mục tiêu thị trường trong nước, sách lược của bọn chúng quá bảo thủ.
Tạ Kiếm Nam gật gù:
- Nhưng bọn chúng bảo thủ, lại có lợi cho chúng ta.
Mặc dù Ái Đạt mượn xác thành công sẽ khiến thực lực của Cẩm Hồ tăng vọt, nhưng Ái Đạt thành công ty trên thị trường chứng khoán, không phải lo Trương Khác nấp sau Ái Đạt đánh trộm nữa.
Đương nhiên chỉ bằng tin tức này không làm cho Tạ Kiếm Nam vui vẻ, tỉnh ủy đã có quyết định chính thức phái Tô Dật Quần tới Hải Châu làm phó bí thư, đó mới là nguyên nhân thực sự khiến hắn vui mừng.
tháng cũng là ngày Thịnh Hâm khai trương siêu thị điện khí Hoàn Cầu tại phố Tân Thị - Kiến Nghiệp, Diệp Kiến Bân đón Trương Khác ở sân bay rồi tới thẳng phố Tân Thị.
Trên xe Trương Khác nhận được điện thoại của Hứa Thụy Bình, hay tin Tô Dật Quần tới Hải Châu, y có hơi bật ngờ, phòng tổ chức tỉnh ủy vừa mới trao đổi với thành ủy Hải Châu chưa được hai ngày mà lệnh bổ nhiệm đã tới rồi.
Đáng lẽ ra đợi hai tháng nữa tới đại hội HĐND, Chu Phú Minh từ chức bí thư thành ủy, Đường Học Khiêm rời ghế thị trưởng, mới có ghế cho Tô Đật Quần.
Theo yêu cầu của văn kiện Tô Dật Quần sẽ tới Hải Châu nhậm chức trong vòng năm ngày, Trương Khác đặt điện thoại xuống, nhìn cánh đồng lúa ngoài cửa sổ, chìm vào trầm tư.
- Nhanh vậy sao?
Khi Trương Khác đem tin tức nói ra, Diệp Kiến Bân cảm thấy kinh ngạc:
- Hai chữ "tạm quyền" trước tỉnh trưởng còn chưa bỏ đi, đã vội thể hiện uy lực rồi.
Trương Khác cảm khái:
- Có lẽ chúng ta đã chọn một con đường khó đi rồi.
- Nếu cậu ngoan như cừu trước mặt ngài tỉnh trưởng tạm quyền thì đường không khó đi đâu.
Diệp Kiến Bân vỗ đầu:
- Nếu cậu siêng qua lại với bí thư Đào cũng được.
Nếu không có Đào Tấn gật đầu, Lý Viễn Hồ có bao nhiêu sức lực lệnh bổ nhiệm của Tô Dật Quần cũng không tới sớm như thế.
Lệnh bổ nhiệm Kim Quốc Hải và Tô Dật Quần trong mắt người ngoài Đào Tấn đang tỏ hai thái độ hoàn toàn khác nhau, nhưng điều này không khó lý giải chút nào, một là Đào Tấn muốn thể hiện quyền uy của mình, Đường Học Khiêm và Trương Khác không phải môn hạ của ông ta, nếu bị phía Lý Viễn Hồ chèn ép tất nhiên chỉ còn đường quy thuận ông ta mà thôi.
Trương Khác cười:
- Anh nói cũng đúng, chính trị trong nước là thế, chủ nghĩa tư bản thế nào cũng phải bị đánh ngã, cho dù không đánh ngã được, nhưng không thể ngăn cản trong đầu quan viên nào đó có ý nghĩ như thế, sau này chuyện đau đầu sẽ càng ngày càng nhiều, đợi rồi xem.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân tới tòa nhà Tân Hoa Đô phía nam đường Tân Thị.
Không lựa chọn khai trương vào ngày cuối tuần mà sớm hơn một ngày là sáng suốt, dù là thế Thịnh Hâm vẫn phải mời hơn cảnh sát duy trì trật tự.
Thực lòng mà nói Diệp Kiến Bân cũng không ngờ mở siêu thị ở đây lại náo nhiệt đến thế, có lẽ nguyên nhân mới khai trương.
- Hai ngày cuối tuần không được yên rồi.
Diệp Kiến Bân thở dài:
- Tôi tuy muốn khoanh tay ngồi chơi, không yên tâm chuyện gì cũng giao cho Tâm Văn.
- Nơi này không phải hai ngày sau có thể yên được, mười năm sau nó chưa chắc cho anh nhàn nhã.
Trương Khác cười:
- Hải Thái sau này muốn tiến vào đường Tân Thị sẽ phải tốn kém gấp người ta nhiều lần.
Kiến Nghiệp là thành phố làm người ta không đoán thấu được, mức độ kinh tế chỉnh thể không bằng Huệ Sơn, nhân khẩu thường trú chỉ tương đương, tỉ lệ người thu nhập thấp còn nhiều hơn Hải Châu, nhưng một thành phố như thế lại sinh ra một hệ thống thương nghiệp đứng hàng đầu toàn quốc.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân ngồi hút thuốc ở bên kia đường, không có dũng khí chen vào siêu thị nữa.
Khách hàng xếp hàng vào siêu thị tắc cả con đường, rất nhiều người giống hai bọn họ, sang bên đường ngồi, có mấy sinh viên qua lại đám đông phát tờ rơi, hai bọn họ cũng bị nhét cho mấy tờ.
- Tôi lấy cái này làm gì cơ chứ?
Trương Khác yếu ớt nhận lấy một tờ rơi nữa, trong đó cũng có tờ rơi mang hình ảnh lộng lẫy của Giang Đại Nhi chụp cùng đầu đĩa mới của Ái Đạt, lấy luôn mấy tờ truyền đơn kê mông ngồi.
"Nhưng mà phải nói kẻ nào phụ trách thị trường được đấy, kiếm được mấy cô em sinh viên trông ngọt hết sức." Trương Khác sợ nợ tình, không dám đụng chuyện thị phi nữa, nhưng mà liếc mắt thôi không thành vấn đề, liếc qua liếc lại thấy ngay Tô Nhất Đình, Hà Huyên đang ôm đống tờ rơi, vội quay ngay đầu đi vờ không nhìn thấy.
- Này, đừng có giả vờ không quen biết được không hả? Từ xa tít tôi thấy mắt cậu đảo loạn khắp nơi rồi.
Tô Nhất Đình đứng trước mặt Trương Khác:
- Chia sẻ giúp chúng tôi một phần nhiệm vụ...
Rồi không đợi y kịp ý kiến ý có nhét ngay một sập tờ rơi vào người y.
Làm gì có kiểu phát tờ rơi thế này? Trương Khác nhìn, lại còn là tờ rơi của Ái Đạt nữa chứ. Hà Huyền thì đầu óc còn nhớ cảnh Trương Khác nằm gối đầu lên giày ở quán bar , cánh môi đỏ ướt át, đôi mắt sáng long lanh đều kìm nén nụ cười, nhưng khiến người ta nhìn lại tưởng cô thấy Trương Khác hưng phấn, thực ra không phải là thế.
Diệp Kiến Bân huých Trương Khác một cái, làm y thiếu chút nữa ngã xuống lan can:
- Tên nhóc cậu sao toàn quen biết các cô gái đẹp quá mức thế này, thật không còn lẽ trời nữa.
Trương Khác ngả vào phía lòng Hà Huyền, khó khăn lắm mới tóm được lan can ngồi vừng, nhưng làm Hà Huyền giật bắn mình theo phạt xạ nhảy ra bằng sau, bất kể làm thế có thể khiến cho Trương Khác ngã xuống mặt đường lạnh lẽo.
Trương Khác nghĩ:" Cô bé này thật tàn nhẫn, cách lớp áo dầy như thế thì đụng chạm chút có sao chứ?"
Trương Khác không thèm để ý tới Diệp Kiến Bân, xem đồng hồ hỏi Tô Nhất Đình:
- Giờ này các cô chưa về làm việc à?
Quán bar gõ Học Phủ khác với nơi khác, buổi chiều kinh doanh bình thường.
- Hả, bọn họ làm việc ở sao?
Diệp Kiến Bân cảm khái:
- Lâu lắm không tới đó rồi.
Có điều hắn dám chắc Trương Khác không dám tới , nếu không Tôn Tĩnh Mông nhìn thấy y, thế nào cũng cười tới không làm được việc gì nữa luôn.