Nhưng Trương Khác nói thế vẫn khiên Diêu Văn Thịnh, Lục Kiện vui vẻ.
Diêu Văn Thịnh lắc đầu cười:
- Đâu có đơn giản thế. Mấy năm qua bộ ủy ban quốc gia luôn đề xướng tinh giảm biên chế, vị phó thủ tướng kia của quốc vụ viện nếu tàn nhẫn một cái là triệt ngay được mấy ban nghành, cơ hội lúc đó càng mong manh. Nếu có quan hệ, tôi muốn xuống địa phương ngay từ
Thăng quan tiến chức là cái ngõ càng đi càng hẹp, từ phó xử lên tới cấp chính xử, có thể nói là cái ngõ hẹp ngoằn ngoèo nhất, không biết có bao người đụng đầu vào tường, dừng luôn ở đó. So ra ở địa phương thoải mái hơn, quan trong nhất làm quan địa phương sướng hơn bồi dưỡng kinh nghiệm dưới chân thiên tử.
Diêu Kiên là giám đốc chi nhánh, không rõ chuyện hạng mục di động của Cẩm Hồ.
Triệu Bằng được Tô Tân Đông ra sức bồi dưỡng, gần như có thể tiến vào tầng hạch tâm của công ty, biết làm tốt quan hệ với bộ bưu điện có lợi cho sự phát triển sau này của Cẩm Hồ.
Tuy nói Diêu Văn Thịnh, Lục Kiện không có thực quyền gì, nhưng có quan hệ tốt hơn là không. Trương Khác không muốn đánh cỏ động rắn trước khi các công tác khác huẩn bị thỏa đáng, như thế sẽ tăng thêm lực cản.
Trước khi đàm phán thành công với TI về các kỹ thuật tương quan, Trương Khác không muốn để lộ việc Cẩm Hồ lập hạng mục di động.
Trương Khác không có thời gian, nên ra hiệu cho Triệu Bằng làm công tác quan hệ này.
Hát tới tận ba giờ sáng mới đi, Diêu Kiên đưa Trương Khác về nhà khách rồi mới về nhà.
Tô Tân Đông, Đinh Hòe chưa nghỉ ngơi, đang thảo luận làm sao tạo thanh thế rầm rộ ở Bắc Kinh, thu hút sự chú ý của Lý Viễn Hồ, Trương Khác kể bọn họ chuyện ở KTV, rồi bảo Triệu Hằng:
- Tra bối phận của bốn người Dịch Hinh, đặc biệt là Dịch Hinh, tôi nghi cha cô ta là Dịch Vân Phi.
Trương Khác về phòng ngủ một lèo tới 10 giờ mới dậy, đám Tô Tân Đông đã dậy sớm, mượn phòng hội nghị của nhà khách, bắt đầu làm việc rồi.
Tô Tân Đông thấy Trương Khác đi vào, nói:
- Dịch Vân Phi đúng là cha cô gái tên Dịch Hinh mà Khác thiếu gia nói hôm qua, đúng là khéo thật, Khác thiếu gia chuyến này phải hi sinh vì công ty rồi.
- Không đơn giản vậy đâu.
Trương Khác lắc đầu chỉ vào đầu mình nói:
- Càng chức cao quyền lớn thì tư tưởng càng sơ cứng, không phải người khác dễ dàng thay đổi được...
Rồi vỗ vai Triệu Hằng:
- Những ngày này làm phiền anh tiếp xúc với Lưu Văn Thịnh nhiều hơn...
Chẳng phải là hi vọng hắn giúp được gì, mà là thông qua hắn tìm hiểu động tĩnh ti điện tín mà thôi.
Trương Khác không ở lại bàn việc cụ thể mà cùng Phó Tuấn bắt taxi tới nhà Từ Học Binh ăn cơm.
Hôm qua tới Bắc Kinh thì đã muộn rồi, chỉ gọi điện thông báo, không tới quấy rầy. Buổi trưa ăn cơm, Trương Khác kể chuyện Lý Viễn Hồ nhắm vào hạng mục bột giấy cho Từ Học Bình nghe, theo nội dung cuộc họp văn phòng chính phủ bị tiết lộ ra ngoài hôm qua, Lý Viễn Hồ có ý đưa hạng mục bột giấy vào hạng mục trọng điểm chỉnh phủ tỉnh nâng đỡ.
Do tư liệu công tác chuẩn bị tiền kỳ còn chưa có, nên có người đề xuất dị nghị, tạm thời gác qua một bên, nếu để chính phủ tỉnh coi thành hạng mục trọng điểm, muốn rút ra càng thêm khó khăn.
Từ Học Bình cũng cảm thấy đau đầu:
- Đúng là cần phải ứng phó tốt mới được, đây cũng là tại bác rời khỏi Đông Hải không xử lý hết hậu họa, cháu muốn tạo thanh thế, phía bác có thể hỗ trợ gì đó.
Trung tâm nghiên cứu phát triển chính sách của quốc vụ viện là một trong số túi khôn của quốc gia, thành quả nghiên cứu của nó có ảnh hưởng trực tiếp chính sách kinh tế chính trị tương quan của quốc vụ viện.
Từ Học Bình có thể làm rất nhiều việc, một là khiến quốc gia quan tâm tới môi trường sinh thái trong nước ngày một kém đi ở trong nước, áp chế hạng mục bột giấy; hai là tăng cường quan tâm đầu tư sản nghiệp khoa học kỹ thuật cao.
Hôm nay là chủ nhật, Trương Khác cùng Từ Học Bình vừa đánh cờ vừa trò chuyện tới 4 giờ chiều, Chu Nhất Bình hôm nay mới tới Bắc Kinh, Diêu Kiên lái xe đi đón hắn rồi tới Mộc Tê Lý đón Trương Khác.
Tin tức có được từ chỗ Từ Học Bình không làm người ta vui mừng, trong bộ ủy ban TW, đám quan viên bộ bưu điện được tính là nhóm có tính cách rõ ràng hiếm hoi, trước kia phó thủ tướng Triệu Tể Đông ủng hộ bộ công nghiệp điện tử lập công ty thông tin liên hiệp, có ý phá vỡ lũng đoạn của bưu điện trong nghành điện tín.
Khi Triệu Tể Đông còn muốn có hành động tiếp theo thì Dịch Văn Phi và Chu Học Khánh bộ trưởng bố bưu điện (lúc này đã lui về tuyến hai) tới thẳng văn phòng phó thủ tướng nộp đơn từ chức.
Có quan viên này nắm bộ bưu điện thì khó lòng mong mỏi gì ở họ có thể hé mở cảnh cửa cho xí nghiệp dân doanh, giai đoạn hiện ngay đành tạo thế bên ngoài.
Trương Khác do dự xem có nên thông qua Lương Văn Giang liên hệ với Vương Húc Sâm, cha vợ tương lai của hắn hay không, nhưng mà nghĩ một quan viên cấp phó ti bộ bưu điện như ông ta, chưa chắc đã hài lòng việc con gái thích anh chàng mọt sách, nên thôi.
Tháng ba đầu xuân, gió cát ở Bắc Kinh cực lớn, một ngày trước khi bọn họ tới Bắc Kinh còn có bão cát, cát mù mịt che kín đất trời, giữa trưa mà trời âm u như hoàng hôn. Hôm nay cát không nhiều, nhưng gió lại không ít, quét qua những tán lá thưa thớt của hàng cây Bắc Kinh, phát ra tiếng lào xào kỳ dị.
Trương Khác hỏi Diêu Kiên:
- Bắc Kinh có chỗ nào hay ăn liên hoan không?
- Clb Sang Nghệ nơi tập trung người trẻ tuổi mới sáng nghiệp, không khí không tệ, chỉ không biết Khác thiếu gia có chê cấp bậc thấp hay không?
Diêu Kiên đáp:
- Tôi có thể đi mượn thẻ hội viên.
Trương Khác muốn mời mấy thành viên sáng lập ra Côn Đằng online ăn cơm, không muốn quá tùy tiện. Không phải chỉ hôm na cần một địa điểm hơi chính thức một chút tiến hành các hoạt động xã giao, không thể cứ tới nơi như hộp đêm Đường Quả bàn công việc được.
Không ngờ còn phải đi mượn thẻ, nói ra đúng là mất mặt. Nhưng Trương Khác lại thấy kiến nghị này không tệ, bảo hắn thực thi, rồi liên hệ với đám Mã Hướng Đông, Lương Văn Giang với cả Đinh Hòe, Tô Tân Đông tới Clb Sang Nghệ.
Clb Sang Nghệ đúng là không phải chỗ sang trọng lắm, bãi đỗ xe chẳng có cái nào cao cấp cả, nhưng cái xe Santana của chi nhánh Bắc Kinh trông vẫn rất chướng mắt.
Bạn của Diêu Kiên sớm đã đợi ở cổng CLB, hắn là nhà phân phối của Ái Đạt, tên Mã Thụy, Trương Khác đã gặp hắn rồi.
Mã Thụy thấy Trương Khác từ trong xe đi ra, nhiệt tình chạy tới bắt tay:
- Khác thiếu gia mỗi lần này tới Bắc Kinh là còn nhớ tới rôi, sao lại ngồi cái xe rách nát này, hay để tôi điều xe của mình tới cho Khác thiếu gia.
Tháng 11 năm 95, Ái Đạt đoạt Tiêu Vương, vì ứng phó với giới truyền thông tràn đến như thủy triều, Mã Thụy dẫn nhân viên của bọn họ tới giúp mấy ngày liền.
- Nơi này trừ một số nhà doanh nghiệp trẻ ra, còn có cả người giới biểu diễn ra vào, Khác thiếu gia có cần tôi giới thiệu cho không?
Mã Thụy cười nịnh mợ giới thiệu chỗ đặc sắc của CLB, lấy ra một cái thẻ vàng, đưa cho Diêu Kiên:
- Thực ra tôi không muốn đưa cái thẻ này cho giám đốc Diêu đâu, tôi muốn giám đốc Diêu mỗi lần tiếp đãi cao tầng của tổng bộ đều mang tôi theo cơ.
Diêu Kiên thấy Trương Khác cười gật đầu mới nhận thẻ hội viên của Mã Thụy.
Lúc này là giờ tắc đường cao điểm ở Bắc Kinh, đám Mã Hướng Đông phải mất một lúc nữa mới tới được nơi này, đám Trương Khác liền vào CLb trước.
Người tới CLB dùng cơm tối không nhiều, sau tám chín giờ nới này mới thực sự trở nên náo nhiệt, Mã Thụy Bình là khách quen ở nơi này, vừa đi vào đã có người tới chào hỏi, hắn chỉ giới thiệu qua loa về Trương Khác, vì biết y không thích phô trương, tới nay chưa từng lộ diện trên truyền thông.
Đám Tô Tân Đông, Đinh Hòe thay y quản lý ái đạt, thường xuyên hiện diện trên truyền hình, tiếng tăm rất lớn, ngoài ra còn có Chu Nhất Bình phụ trách vật tư, hành chính, nhân lực của Ái Đạt, tuy rất ít xuất hiện trước truyền thông, nhưng người hiểu nội tình biết hắn có ảnh hưởng không nhỏ trong Ái Đạt.
Vương Húc Sâm thấy Trương Khác cứ đứng bên cửa không về, tưởng y hứng thú với hệ thống mới mẻ này, khoe:
- Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của Cty Liên Tín đấy, cả tiểu khu chỉ mỗi tòa nhà này được lắp, ài, chúng tôi thành vật thí nghiệp của họ rồi.
-...
Nghe Vương Húc Sâm nói như khoe của báu, Trương Khác không biết phải dùng ngữ khí gì để trả lời nữa, nửa đùa nửa thật nói:
- Chưa ai bị mất điện nhốt trong thang máy chứ?
Nếu trong hai tháng nhân viên kỹ thuật một phòng nghiên cứu nào đó của Cẩm Hồ không làm ra được hệ thống mở cổng hoàn thiện, Trương Khác đuổi hết về nhà tuyển nhóm mới.
Vương Húc Sâm cười ha hả:
- Bác cũng lo như thế, may mà chưa xảy ra vấn đề gì.
Tiêu Thụy Dân thì nghe ra giọng khinh miệt của Trương Khác, ngọt nhạt hỏi lại:
- So với trình độ kỹ thuật của Ái Đạt thì sao?
Khóe miệng Trương Khác nhếch lên thành nụ cười khiến người ta rất muốn đấm y một phát vào mặt, thái độ chuyển sang lạnh nhạt:
- Giám đốc Tiêu nói tới đầu đĩa của Ái Đạt à? Đúng là có chút kỹ thuật, nhưng chỉ một chút thôi, chẳng có gì đáng để nói cả.
Rồi mặc kệ Tiêu Thụy Dân, quay sang bên nói:
- Bác Vương, thì ra bác và giám đốc Tiêu đã tra hết thông tin về cháu rồi.
Vương Húc Sâm chưa trả lời thì có tiếng gõ cửa, Trương Khác đưa tay mở cửa ra, chớp mắt quay đầu lại, sắc mặt thay đổi hẳn, nhìn xoáy vào mắt Chu Hưng Đông:
- Trợ lý Chu, xe sao rồi?
Giọng âm trầm mà sắc bén.
Con người ta đúng là phải chú trọng cái khí thế, Chu Hưng Đông bị Trương khác nhìn chằm chằm hơi sợ, lúc ra khỏi thang máy còn chút tức giận, khoảng khắc như quả bóng xì hơn.
Hai ngày qua tư liệu tin tức về Ái Đạt mà Tiêu Thụy Dân xem còn là do hắn thu thập, nhưng trong chớp mắt hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã vì sự đớn hèn của mình, thù hận âm thầm trào ra trong lòng.
Trương Khác rụt đầu vào, người khác không hề biết trong chớp mắt vừa rồi xảy ra chuyện gì, Trương Khác nói ở ngoài cửa, nên người bên trong cũng không nghe ra có gì không ổn.
Trương Khác chưa bao giờ ngại làm người ta hận mình, chỉ cần làm những kẻ hận mình đồng thời kiêng kỵ mình là đủ rồi.
Nếu là người thường, bị chúng thiếu chút nữa va phải, vỡ mất chai rượu còn bị ăn chửi chỉ có thể nhẫn nhịn, nên bọn chúng xứng đáng nhận điều này.
Vương Húc Sâm cũng lo xe ở dưới lầu có chuyện, mặc dù chẳng phải vấn đề lớ, nhưng về thể diện vẫn không hay lắm, quan tâm hỏi:
- Xe sao rồi, hay là thông báo cho phòng bảo vệ.
- Vẫn đề không lớn thì bỏ qua đi, đừng để ảnh hưởng tâm tình của mọi người.
Tiêu Thụy Dân sợ Chu Hưng Đông không rõ tình thế, nói trước bịt miệng hắn.
Chu Hưng Đông nhịn không nói gì, song sắc mặt rất khó coi, Vương Húc Sâm xuất thân kỹ thuật, không rành việc đời lắm, ông cũng không nghĩ ra được khả năng Trương Khác và Tiêu Thụy Dân xung đột, mời mọi người vào phòng khách, muốn mọi người quên đi chuyện không vui, nói:
- Tới khi cơm tối xong còn chút thời gian nữa.
- Đánh cờ đi.
Tiêu Thụy Dân không ngờ còn cười được, nói với Trương Khác:
- Nghe nói cậu đánh cờ rất dữ, có phong thái của thiếu niên đắc chí, tôi có thể được lĩnh giáo không?
- Nghe đồn thổi không chuẩn xác được.
Trương Khác cười nhạt:
- Giám đốc Tiêu nếu không tìm được đối thủ, vậy thì tôi đành ứng phó.
Trương Khác chẳng thèm tin tính cách Tiêu Thụy Dân có thể ôn hòa được, nếu không Chu Hưng Đông đã chẳng dám lái xe như vậy, nhưng ở tiểu khu cấp bậc không thấp thế này mà hắn vẫn dám lái xe bừa bãi, nói lên bối cảnh của chúng không đơn giản.
Trương Khác đúng là chưa bao giờ nghe ai nói tới Cty Liên Tín, có điều theo y quan sát được thì địa vị của Tiêu Thụy Dân trong bộ bưu điện không dưới Vương Húc Sâm.
Trương Khác ngồi xuống bày cờ mới nghe Vương Húc Sâm giải thích nguyên cớ hôm nay mời Tiêu Thụy Dân và Chu Hưng Đông tới đây.
Vương Húc Sâm hỏi Trương Khác:
- Lần này xếp hạng doanh nghiệp, Ái Đạt xếp hạng , là doanh nghiệp dân doanh duy nhất tiến vào vị trí đầu của nghành công nghiệp điện tử, thành tựu huy hoàng..
Trương Khác thấy Tiêu Thụy Dân cho tay vào hộp cờ dừng lại, nói:
- Chỉ là gặp cơ hội thị trường, nhanh chân hơn người khác, thực sự không có gì đáng kể đâu ạ.
- Nắm được thời cơ, hành động nhanh hơn người khác, đó chính là năng lực.
Vương Húc Sâm thẳng thắn nói:
- Sự trưởng thành của Ái Đại khiến bộ bưu điện chúng tôi xúc động lớn. Năm nay bộ bưu điện có công ty thông tin tiến vào top doanh nghiệp, nhưng các công ty này doanh thu gộp lại cũng không bằng Ái Đạt, làm bộ bưu điện chúng tôi rất mất mặt, năm ngoái xem những con số này, bộ trưởng Cảnh Trọng Dương nổi trận lôi đình, triệu tập các giám đốc công ty phía dưới tới, đem con cố tiêu thụ của Ái Đạt ném trước mặt họ, mắng cho bọn họ không nói được câu nào.
Trương Khác im lặng lắng nghe, trước khi biết mục đích của đối phương, y sẽ không tỏ thái độ.
Vương Húc Sâm tiếp tục nói:
- Bộ trưởng Cảnh rất không hài lòng với hiện trạng các doanh nghiệp phía dưới, chỉ trích bọn họ chỉ biết rúc trong nhà, không dám ra ngoài tranh ăn.
Trương Khác mỉm cười:
- Mỗi năm chi phí cấp cho cơ sở điện tín tới - tỷ, doanh nghiệp bộ bưu điện đúng là chẳng cần ra ngoài tranh ăn với đám trẻ cùng khổ làm gì.
Tiêu Thụy Dân mặt hơi đỏ, ông ta nghe ra ý trào phúng trong lời của Trương Khác.
Hai năm qua quốc gia cấp kinh phí gây dựng cơ sở điện tín gần bằng dự toán quốc phòng, đáng tiếc phần lớn chảy vào túi doanh nghiệp điện tử nước ngoài, đám doanh nghiệp thông tấn bộ bưu điện nấp dưới cánh của gà mẹ, trong sự bảo hộ của bức tường độc quyền cũng chỉ có năng lực ăn cơm tàn canh cặn mà thôi.
Quan trọng là doanh nghiệp điện tử thuộc bộ công nghiệp điện tử, luôn đối đầu với bộ bưu điện lại có thành tựu đáng nể, vị trí doanh nghiệp điện tử hàng đầu gần như bị bộ công nghiệp điện tử chiếm hết, đó mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Cảnh Trọng Dương nổi cơn lôi đình.
Tiêu Thụy Dân lúc này mới nói vào:
- Lần này bộ trưởng Cảnh hạ quyết tâm, xua Liên Tín chúng tôi ra thị trường tranh ăn, bộ trưởng Cảnh còn hiệu triệu học theo tinh thần tích cực tiến thủ của Ái Đạt. Trăm nghe không bằng một thấy, được cơ hội chứng kiến phong thái người sáng lập Ái Đạt, bất kể thế nào tôi cũng không thể bỏ lỡ...
Chỉ có điều không ngờ rằng ngay lần gặp mặt đầu tiên đã có va chạm rồi, nhưng ông ta chỉ đành cố nén giận vờ vịt xã giao với Trương Khác, nhưng dẫu sau vẫn không hoàn toàn kiềm chế được, thành ra lời nói cứ có mùi vị quai quái.
Tiếp đó Vương Húc Sâm, Tiêu Thụy Dân tiết lộ tin tức khiến Trương Khác giật mình: Cái gọi là Cty Liên Tín năm ngoái không hề tồn tại, nó là tập đoàn công ty công nghiệp điện tử cỡ lớn do viện nghiên cứu kỹ thuật thông tin cùng bảy công ty thông tấn liên hợp thành lập nên không lâu.
Tiêu Thụy Dân nguyên là chủ nhiệm viện nghiên cứu kỹ thuật thứ , đồng thời là giám đốc công ty thông tin Quang Hoa, lần này được Cảnh Trọng Dương chọn ra gánh vác trọng trách, cướp lấy thị trường điện tử tiêu dùng trong tay doanh nghiệp bộ công nghiệp điện tử.
Trương Khác phán đoán không sai, Tiêu Thụy Dân trước đó là quan viên cấp phó ti, lần này gánh vác trọng trách, lại tiến thêm một bậc, coi như là nhân vật mới nổi của bộ bưu điện, trong có vẻ lão thành, thực chất mới có tuổi.
Chu Hưng Đông là trợ lý của ông ta, cấp bậc hành chính là chính xử, tuổi chưa tròn , phất lên quá nhanh chẳng trách mà đắc ý đến không coi ai ra gì như thế, có thể hiểu được, người trong nước ít nhiều đều mang cái tính này.
Nói tới Hoa Quang thì Trương Khác có chút ấn tượng, công ty này chủ yếu sản xuất, tiêu thụ điện thoại không giây, máy nhắn tin. Là một trong ba doanh nghiệp thuộc bộ bưu điện năm ngoái doanh thu trên tỷ, sức cạnh tranh rất mạnh.
Hoa Quang mạnh như thế, hẳn do Tiêu Thụy Dân lập nên nền móng, cũng là cơ sở ông ta thăng tiến nhanh chóng trong bộ bưu điện.
Như vậy xem ra Tiêu Thụy Dân bằng vào tài năng thực sự lên được vị trí hôm nay, Chu Hưng Đông quá nửa là do người khác nhét vào bên cạnh, chắc hắn ta có bối cảnh lớn, họ Chu? Hay là thân thích của bộ trưởng tiền nhiệm Chu Học Khánh?