Trời vừa sáng Trương Khác đã buồn ngủ, không có tâm tư đi ra ngoài đi dạo với Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh, hẹn là buổi chiều liên hệ lại, đưa họ ra ngoài rồi xoay người lên lầu.
Giấc ngủ của Hứa Tư rất ngắn, nghe được tiếng cửa đẩy ra, khuôn mặt ửng đỏ lộ ra từ mái tóc rối tung, ánh nắng sớm chiếu vào, đôi mắt còn đang mơ màng híp lại, trông rất đáng yêu.
- Mọi người nói chuyện xong rồi hả? - Hứa Tư hí mắt nhìn ngoài trời qua khe cửa sổ đã hiện ra tia nắng: - Chị cũng mơ xong một giấc rồi.
- Giấc mơ gì?
Trương Khác cởi áo khoác, chui vào chăn mới phát hiện, trong chăn Hứa Tư vẫn còn mặc áo sơmi quần dài, chưa thay váy ngủ, cười nói:
- Chị lo lắng người ta tới bắt gian thật sao?
Đoạn duỗi tay qua giúp Hứa Tư cởi áo sơ mì và quần dài ra:
- Ngủ với em thêm một lúc đi.
Hứa Tư xấu hổ cúi đầu cười, trong đôi mắt trầm tĩnh tỏa ra mị hoặc mê người, nhấc mông lên để Trương Khác giúp mình cởi quần dài ra. Tay Trương Khác lại không thành thật, tụt quần nàng đến đầu gối, lại thò lên vuốt mông chị, cách một tầng quần lót mỏng vẫn cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại đến mê muội.
Hứa Tư vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ phải tự mình khom lưng chui vào chăn cởi quần dài ra, lại đẩy ra hai tay muốn tụt nốt chiếc quần lót của mình, chui vào lòng Trương Khác.
Trương Khác khẽ xoa tay lên ngực Hứa Tư, bên trong áo sơmi còn chướng ngại vật, cười nói:
- Mang thứ này ngủ không sợ khó thở sao?
Đưa tay giúp chị cởi ra. Nhưng mò nửa ngày mới biết là áo kiểu móc đằng trước, tay liền ở trong luôn không chịu ra, nhẹ nhàng vân vê một lúc, mới nói:
- Được chưa, hiện tại nghe chị nói mơ thấy cái gì.
- Cậu nói, hồ Yến Quy trồng toàn là cây sồi đỏ thì sẽ có cảm giác gì?
Hứa Tư ngẩng đầu, mái tóc dày đè lên ngực Trương Khác, ánh mắt mị hoặc.
- Cây sồi đỏ hả?
Trong đầu Trương Khác đang nghĩ cây sồi đỏ thì có hình dạng gì thì Hứa Tư bò xuống giường, muốn lấy bút từ trong hành lý ra rồi vẽ cho Trương Khác xem. Vạt áo sơ mi trắng chỉ vừa vặn che khuất cánh mông trắng tinh, bắp đùi đẫy đà khiến mắt người mê màng. Khi Hứa Tư ngồi xổm xuống tìm giấy bút, còn không quên nắm lấy áo sơmi che mông đi một chút. Trương Khác vỗ vỗ trán, đành ngửa đầu nhìn trần nhà, để Hứa Tư nhanh lên giường, tránh bị cảm lạnh.
Vạch vài nét bút phác họa ra hình dạng cây sồi rậm lá, hồ nước cùng đất đai mênh mông.
Trương Khác bảo Hứa Tư dựa vào lòng mình, nhìn hình trên giấy càng lúc càng cụ thể. Hứa Tư ngẩng đầu hỏi Trương Khác:
- Thế nào?
- Cũng được.
Trương Khác cầm lấy hình họa vẽ, Hứa Tư chờ mong nhìn y:
- Chị đang suy nghĩ xem nên học thêm một vài thứ gì mới tốt, chị thấy vẫn là học phác hoạ được rồi...
Hứa Tư vốn học mỹ thuật, bản lĩnh phác hoạ thâm hậu, chỉ là ít có cơ hội để thể hiện.
- Giả ngu hả?
Hứa Tư ngước mắt nhìn, lại xoay người nằm vào lòng Trương Khác, ngực dán vào nhau, véo cái mũi y để y nhìn mình:
- Chị hỏi ven hồ Yến Quy trồng loại cây sồi đỏ này thì có cảm giác thế nào?
- Đây là giấc mơ hồi nãy của chị đó hả?
Trương Khác ném tờ giấy xuống gối, tay ôm lấy eo Hứa Tư:
- Buổi chiều cùng anh Diệp còn có Diêu Văn Thịnh đến hồ Yến Quy xem sao, cùng nhau qua đó sẽ biết cảm giác thế nào rồi...
- Diêu Văn Thịnh đột nhiên đến Kiến Nghiệp làm cái gì?
Hứa Tư hỏi. Chị nghe Trương Khác nói đến tao ngộ hai tháng cuối tại Bắc Kinh. Dịch Hinh, Diêu Văn Thịnh là loại người cho dù nghe qua việc của họ cũng có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Trương Khác nói lại chuyện đêm nay cho Hứa Tư nghe một cách đơn giản. Hứa Tư hơi kinh ngạc:
- Hiện tại không phải đang cần một người có thể xe chỉ luồn kim sao?
- Đúng vậy.
Trương Khác cười khẽ:
- Diêu Văn Thịnh xuất hiện rất đúng lúc, chỉ chờ anh ta tới đâm tầng giấy này thôi...
- Nhưng mà, trong TP.Kiến Nghiệp Diêu Văn Thịnh sẽ dựa vào ai? - Hứa Tư hỏi.
- Muốn ở trong đầm nước bảo trì cự ly như gần như xa không phải là chuyện dễ dàng.
Trương Khác khẽ thở dài một hơi:
- Cố gia đã có lòng tin có thể hòa hoãn quan hệ giữa Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ. Trong TP.Kiến Nghiệp cũng nhất định có an bài. Chúng ta công bố kế hoạch của Cẩm Hồ, trong TP.Kiến Nghiệp ai dẫn đầu, chúng ta sẽ không cần đi quan tâm nữa. Cố gia sẽ để Diêu Văn Thịnh biết làm gì cụ thể...
Trương Khác lại cười cười:
- Hạng mục Khu Khoa học công nghệ thanh thế không nhỏ, trong TP.Kiến Nghiệp phái một cấp Phó xử hoặc là cấp Chính xử chuyên việc liên lạc, cũng khiến người thoả mãn rồi.
Vừa nói chuyện, Hứa Tư lại quấn lấy Trương Khác tái chiến thêm một hồi. Đợi mặt trời treo đầu cành từ rèm cửa sổ chiếu vào ánh nắng chói mắt, Trương Khác mới ôm Hứa Tư ngủ.
Khi buổi trưa tỉnh lại, Trương Khác ôm chăn ngồi dậy, thấy Hứa Tư dùng dây tùy ý buộc lại mái tóc dài, mặc áo sơmi ngồi trên thảm nhung. Trương Khác ôm chăn nhoài người tới, thấy Hứa Tư đang nằm phác hoạ ra giấc mơ ban đêm của nàng. Trên thảm rơi vãi mấy tấm giấy phác hoạ. Trương Khác phủ chăn lên đầu Hứa Tư, nhặt lên giấy rồi ngồi vào đầu giường tỉ mỉ xem.
Hứa Tư vùng ra khỏi chăn, muốn qua đánh Trương Khác. Lúc này điện thoại trong phòng ngủ vang lên, khiến nàng hoảng sợ vội che lấy ngực, quay đầu lại nhìn điện thoại trên bàn trang điểm.
Thấy Hứa Tư ở trong phòng này còn dễ bị sợ hãi. Trương Khác thương yêu đi qua ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta mua nhà khác ở Kiến Nghiệp đi, ngay ở ven hồ Yến Quy, trồng đầy sồi đỏ...
- A.
Hứa Tư buông tay đang ôm ngực, để Trương Khác đi tiếp điện thoại:
- Chị mơ là Khu Khoa học công nghệ ở ven hồ Yến Quy, mà ở đó đâu có nhà.
Trương Khác đã đặt tay lên điện thoại, nhưng không cầm lên ngay, nói:
- Vậy xây một căn nhà bên cạnh Khu Khoa học công nghệ là được rồi, đừng quên chị cũng là cổ đông của Thế Kỷ Cẩm Hồ, xây cho mình một căn nhà cũng không sợ người ta nói gì mà...
- Em nhanh đi nghe điện thoại đi...
Hứa Tư giục Trương Khác tiếp điện thoại. Tiếng chuông điện thoại vẫn đang vang lên.
Trương Khác tiếp điện thoại, y giật mình khi nghe được giọng bên trong. Giọng của Trương Tri Hành từ bên trong truyền đến:
- Con đang ở nhà cạnh bờ sông hả, cha sẽ đến ngay...
- Còn mấy phút nữa?
Trương Khác chột dạ hỏi, cầm ống nghe, chỉ chỉ, lấy khẩu hình nói cho Hứa Tư:
- Ba em tới rồi.
Hứa Tư càng không vững dạ, trợn mắt nhìn chằm chằm vào ống nghe.
- Xe vừa mới tới cao tốc Thành Đông, còn khoảng 15p nữa, vừa mới cùng Chu Du thông qua điện thoại, biết con đang ở Kiến Nghiệp, còn tưởng rằng con đến Bắc Kinh rồi chứ.
May là không phải đến cửa rồi. Có lẽ là ông già có chuyện gì liên hệ Chu Du biết mình đang ở Kiến Nghiệp. Trương Khác cấm lấy điện thoại trên đầu giường -- y có ba cái điện thoại, hai cái ở trong tay Phó Tuấn, cái tùy thân của y chỉ có vài người biết số. Nhưng đêm hôm qua khóa máy -- vừa mở điện thoại, Hứa Tư bỏ hết đồ đạc của chị vào trong rương hành lý, xách lên muốn xuống lầu. Trương Khác nắm lấy tay chị, nói:
- Cùng ăn cơm trưa đi...
- Thôi...
Hứa Tư kiên trì nói.
- Em không cam lòng thấy chị rời khỏi chật vật như vậy...
Trương Khác nắm lấy cánh tay Hứa Tư không buông:
- Để em giúp chị bỏ hành lý lên xe. Em hẹn Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh cùng nhau qua đây...
Trương Khác giúp Hứa Tư xách hành lý, một bên cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Kiến Bân, bảo hắn hẹn Diêu Văn Thịnh qua đây cùng nhau ăn cơm trưa. Mã Hải Long, Phó Tuấn tìm công nhân làm vệ sinh, thấy Trương Khác mặc áo ngủ xách hành lý đi xuống, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trương Khác đưa hành lý cho Phó Tuấn:
- Đem hành lý bỏ lên xe đi, ba tôi một lát nữa sẽ qua đây.
Phó Tuấn, Mã Hải Long đều hơi lúng túng, không hiểu được xử lý ra sao, phản ứng đầu tiên của họ là lái xe đưa Hứa Tư đi, vừa mới muốn nói gì, Trương Khác lại dắt tay Hứa Tư đi lên lầu.
Hứa Tư hoảng hồn, để Trương Khác dắt tay cùng đi lên lầu, trong lòng không có chủ ý... Trương Khác áp tay lên gò mà của chị, cảm giác lạnh lẽo, hơi niết mạnh, cười nói:
- Sợ cái gì, ba em cũng đâu có ăn thịt người.
Trương Khác một bên mặc đồ, một bên nhặt lên đống hình phác thảo:
- Nói đến thì chúng ta cũng đâu chỉ làm chuyện không nghiêm chỉnh...
- Nói gì vậy.
Hứa Tư lườm Trương Khác một cái, nghe y nói vậy, chị cũng vững tâm hơn. Nâng lên khuôn mặt Trương Khác, chăm chú nhìn vào mắt y:
- Em để chị đi, chị không thể tham lam quá, em cũng không thể không suy nghĩ đến cảm nhận của người nhà được... Buổi chiều đến quán bar gặp chị. Chị chờ em ở đó.
Tay Trương Khác đang bận mặc áo không kịp kéo lại Hứa Tư, Hứa Tư liền đi xuống lầu, bảo Mã Hải Long lái xe đưa chị ra khỏi khu biệt thự công viên Sư Tử, vừa ra khỏi công viên Sư Tử chạy trên đường lớn, xe lướt qua chiếc Santana mang biển số G, Hứa Tư cũng không có dũng khí nhìn sang một lần.
Trương Khác nhìn Hứa Tư ngồi xe rời khỏi, nhìn chiếc Santana mang biển số Tân Vu chạy đến, lại tiếp tục chiếc Hoàng Quan của Diệp Kiến Bân chạy đến. Trương Khác mím môi, đột nhiên phát hiện mình có vài thứ thế nào cũng không cho được. Nhìn mớ hình phác thảo trong tay hồi sáng Hứa Tư vẽ lên, lật xem một hồi, liền nghe được tiếng ba y, Diệp Kiến Bân còn có Diêu Văn Thịnh đều đi lên lầu, lúc này Trương Khác mới thu mớ giấy thành quyển cầm trong tay.
Đi tới dưới lầu, thấy Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh đang nói chuyện với ba mình, Trương Khác đưa mớ giấy phác thảo cho Diêu Văn Thịnh, nói:
- Tôi muốn từ phía đông hồ Yến Quy đến Sư Đại Nam môn. Khu Khoa học công nghệ quy hoạch thế nào tôi không quản, tôi muốn khu đất đó đều trồng cây sồi đỏ... Tên gọi chính thức của Khu Khoa học công nghệ gọi là Vườn Sồi đi.
Ads Tầng sáu tòa nhà làm việc của Chính phủ tỉnh tỉnh ủy ở phía Đông Bắclà một gian phòng họp loại nhỏ, cửa sổ hướng về phía Bắc mở rộng. Gióthổi qua, ngọn cây ngoài cửa sổ hơi lay động.
Lý Viễn Hồ hơi nghiêng người, một tay đặt trên đầu gối, một tay tùy ý khoát lên trên bàn hội nghị màu rám nắng.
La Quân hai tay ôm ở trước ngực, hơi nhíu mày. Đây là vẻ mặt thường thấy khi hắn nghiêm trang nghe sự tình.
Thái độ Lục Văn Phu nghiêm túc nhất, cầm bút chuẩn bị ghi chép lại -- hắnluôn làm cho người ta có ấn tượng là người đặc biệt nghiêm túc cẩn thận-- đương nhiên, hội đàm ngày hôm nay sẽ không xuất hiện trên bất cứ vănkiện ghi chép công khai nào.
Diệp Kiến Bân thần thái thoải mái,chỉ lấy dư quang nơi khóe mắt quan sát thần thái của ba người Lý ViễnHồ, La Quân, Lục Văn Phu ngồi ở bàn hội nghị đối diện.
- Kế hoạch Vườn Sồi là suy nghĩ dưới tiền đề phương án tăng phát tịnh cấu của thực nghiệp Gia Tín có khả năng thất bại mà lập ra. Nói cách khác, cho dùphương án tăng phát tịnh cấu của thực nghiệp Gia Tín thất bại, Cẩm Hồvẫn có thể bảo đảm dưới tình huống không huy động vốn của cơ quan tàichính vẫn đổ tiền vào tỷ cho kế hoạch Vườn Sồi...
Trương Khác mười ngón giao nhau, bàn tay đặt trên bàn hội nghị, khi nói vẫn bảo trì tư thế khiêm tốn. Nội tâm cũng không cần vì thế mà đấu tranh cái gì,nhưng có thể giảm bớt tâm tình của người khác. Có thể cùng nhau ngồiquanh cái bàn này cũng không dễ dàng:
- Trong chip giải mã mà ĐứcNghi cùng Tư Cao Bách liên hợp khai phát, Cẩm Hồ sở hữu quyền lợi nhấtđịnh, khoản tiền này cũng đủ để duy trì kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ... Ở chỗ này, tôi nói rõ ngọn ngành với các lãnh đạo trong tỉnh, trongthành phố. Đi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không thừa nhận Cẩm Hồ cókhoản thu nhập này...
Lý Viễn Hồ nheo mắt lại, khóe mắt nhănlên. Từ trên mặt hắn nhìn không ra ba động từ trong nội tâm. La Quân thì lại thản nhiên biểu lộ ra bộ dạng nghe rất thú vị.
Trương Khácnói như vậy là để cho trong TP.Kiến Nghiệp không cần lo lắng kế hoạchVườn Sồi sẽ bởi vì vấn đề tài chính mà chết non giữa đường, mà là Cẩm Hồ lo lắng sự ủng hộ trong TP.Kiến Nghiệp không đủ độ mạnh để giữ lại tiến trình của kế hoạch Vườn Sồi.
La Quân nói:
- Một khi Cẩm Hồxác định Vườn Sồi mở rộng hợp đồng, trong thành phố tôi sẽ tự mình dẫnđầu thành lập tiểu tổ lãnh đạo công tác phối hợp với công tác của cácvị...
Trương Khác cũng không phải là ép buộc La Quân đưa ra bảo đảm gì, nói:
- Ngày hôm nay tôi cũng không phải muốn tường tận giải thích chi tiết vềkế hoạch Vườn Sồi. Có một số ý nghĩ từ nghĩa rộng của kế hoạch Vườn Sồimuốn báo cáo một chút với lãnh đạo tỉnh thị...
- Ừm.
Lý Viễn Hồ khẽ đáp một tiếng, thái độ tích cực của La Quân khiến hắn có chút áp lực, giơ lên mi mắt nhìn Trương Khác một cái, thản nhiên nói:
- Anh nói đi.
Trương Khác nói:
- Lấy Vườn Sồi làm đầu nguồn, bao gồm các trường cao đẳng ở khu hồ YếnQuy, kéo dài về hướng bắc, vượt qua Tiểu Giang, nối với đại học Tân Phổ, cuối cùng là viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân Tân Phổ, vừa lúc hình thành một khu hành lang. Cầu số Tiểu Giang trong quy hoạch nối liềnkhu hành lang này thành một chỉnh thể.
- Cẩm Hồ tại khu hồ YếnQuy thực thi kế hoạch Vườn Sồi xem như cơ sở nghiên cứu & phát triển kỹ thuật của các xí nghiệp liên quan Cẩm Hồ. Dọc theo Tiểu Giang đixuống, thực nghiệp Gia Tín đầu tư kiến thiết viên khu sản nghiệp điệngia dụng Hương Tuyết Hải tại khu Khai phát Tân Giang Huệ Sơn; Đến cuốiTiểu Giang, tập đoàn Ái Đạt đầu tư kiến thiết viên khu công nghiệp điệntử tại trấn Ích Long thuộc Hải Châu.
- Tầm mắt giới hạn trên bảnthân Cẩm Hồ thì không ngoài như vậy. Tầm mắt trải ra, Huệ Sơn lấy sự lớn mạnh của mình về sản nghiệp điện gia dụng là hoàn toàn có điều kiệnhình thành một quần sản nghiệp điện gia dụng khổng lồ. Mà mục tiêu củabản thân Cẩm Hồ là tận sức tại Hải Châu phát triển ra một quần thể sảnnghiệp tiêu dùng điện tử. Từ Kiến Nghiệp đến Huệ Sơn đến Hải Châu, cũngdọc theo Tiểu Giang nối liền thành một chỉnh thể mô hình vành đai...
- Những ý nghĩ này bắt đầu từ khi tập thể Cẩm Hồ khi suy nghĩ đến kếhoạch Vườn Sồi. Bất kể là hành lang từ hồ Yến Quy đến bãi Loạn ThạchGiang Bắc, hay là từ Kiến Nghiệp đến Huệ Sơn lại đến vành đai Hải Châu, ý nghĩ của Cẩm Hồ chính là thực thi kế hoạch Vườn Sồi, để làm ra cốnghiến nên có đối với sự phát triển kinh tế của TP.Kiến Nghiệp và tỉnhĐông Hải...
Lý Viễn Hồ nhìn La Quân, La Quân nhìn Lý Viễn Hồ,Lục Văn Phu không nhìn ai. Lời nói của Trương Khác là uyển chuyển đềxuất phê bình cùng kiến nghị đối với quy hoạch phát triển sản nghiệp kỹthuật cao tân của tỉnh Đông Hải, TP.Kiến Nghiệp. Không quản giọng điệucủa y có uyển chuyển thế nào, đề xuất là một vấn đề sắc sảo.
Diệp Kiến Bân mỉm cười, nghĩ thầm: thật đúng là một tên chủ nghĩa lý tưởngquá mức. Mà đáng tiếc thật, Từ Học Bình chỉ ở Đông Hải đảm nhiệm tỉnhtrưởng hai năm, thời gian hai năm này cũng đủ thanh trừ một số chứngbệnh ở trong tỉnh. Lúc này Lý Viễn Hồ tiếp nhận, đích thật là đã chiếmtiện nghi rất lớn. Nhưng không biết khí độ cùng kiến thức của hắn có đủhay không.
Trầm mặc chốc lát, La Quân cúi đầu ngẩng đầu động thân một chút:
- Tôi đã thảo luận qua cùng với một số thành viên Thành ủy. Tôi cũng hỏiqua họ, lẽ nào TP.Kiến Nghiệp phát triển sản nghiệp kỹ thuật cao tân,kết cấu cùng khí độ chỉ giới hạn trong một xó thôi sao? Dự tính ban đầukhi xây dựng cầu số Tiểu Giang là giảm bớt áp lực giao thông của khuvực thành thị, nhưng không ai thấy được cầu số vừa lúc nối liền khutrường cao đẳng ở hồ Yến Quy cùng Tân Phổ thành một hàng lang tự nhiênphát triển sản nghiệp kỹ thuật cao tân...Tôi cũng không thấy được.
Câu cuối cùng, La Quân nặng lời hơn:
- Tôi nghĩ sẽ mời các chuyên gia quy hoạch nghiêm túc nghiên cứu một chút ưu thế của khu hành lang này để tập trung phát triển sản nghiệp kỹthuật cao tân...
Quốc gia tại lúc đầu phát triển sản nghiệp kỹthuật cao tân tồn tại tệ nạn bố cục hơi nhỏ. Cho dù trong viên khu sảnnghiệp thông tin quan trọng nhất ở trong nước, Khu Khoa học công nghệcũng là năm sau khi một lần nữa chế định kế hoạch phát triển mớichính thức đi lên con đường phát triển nhanh.
Viên khu sản nghiệp cao tân của Kiến Nghiệp mãi đến sau năm mới dần dần tiếp nhận đầu tư của các nhà máy điện tử, điện gia dụng trong ngoài nước. Tuy nhiên chỉlàm nơi sản xuất cho các sản nghiệp này mà thôi. Trước kia TP.KiếnNghiệp hầu như là triệt để mất hút so với các thành phố cùng loại chiếmưu thế về tài nguyên kỹ thuật.
Có La Quân tỏ thái độ, Lý Viễn Hồcũng không thể nói lời của Trương Khác vượt quá. Lời của Trương Khác nói cũng quả thực khiến nội tâm hắn đột nhiên sáng sủa hơn một chút. Hắnđang có suy nghĩ như Diệp Kiến Bân, cũng không khỏi thầm than thanh niên trước mắt này có xúc giác thương nghiệp nhạy cảm đến kinh người.
Không, không chỉ có xúc giác thương nghiệp nhạy cảm, phải nói là quyết đoánchỉ điểm giang sơn. Thật đúng là hiếm thấy! Tự nhiên cũng có ngạo khícủa niên thiếu, cũng quả thực có thể có ngạo khí như vậy -- quả thực,Trương Khác tự động xa cách, khiến người khác nghĩ lầm là một loại ngạokhí biểu hiện ra ngoài. Lý Viễn Hồ đè giọng, nói với Lục Văn Phu bêncạnh:
- Điều này có thể đề xuất thảo luận trên Hội nghị xử lý Thường vụ...
Ngữ khí rất lãnh đạm, nhưng có phần tán thành kiến nghị của Trương Khác đềxuất -- hai kiến nghị này có thể nói là chiến lược mới để phát triển sản nghiệp kỹ thuật cao tân của TP.Kiến Nghiệp cùng tỉnh Đông Hải. Thếnhưng Lý Viễn Hồ cũng có thể ý thức được một tầng ý đồ của Trương Khác,Cẩm Hồ muốn dung nhập trong chiến lược kỹ thuật cao tân mới của TP.KiếnNghiệp, tỉnh Đông Hải.
Dã tâm của Cẩm Hồ rất lớn, không phải làcam tâm làm đá kê chân, mà muốn dẫn dắt chiến lược mới của TP.KiếnNghiệp, tỉnh Đông Hải. Thực sự là nhân vật lợi hại, thảo nào Diệp giamuốn đứng phía sau Cẩm Hồ, mà Cố gia thì trực tiếp đưa Diêu Văn Thịnhvào...
Lý Viễn Hồ cầm lấy ly giấy trên bàn uống một ngụm. Uốngxong một ngụm nước, hình như giọng điệu cũng được làm dịu, hắn đại kháicũng ý thức được thái độ lãnh đạm của mình cũng bất lợi đối với việckiến thiết quan hệ của song phương, đối với bản thân cũng không có chỗtốt gì, nói:
- Đề nghị của anh rất tốt. Tôi còn muốn nghe một chútCẩm Hồ sắp tới ngoại trừ kế hoạch Vườn Sồi còn có kế hoạch lớn gì nữakhông...Tôi phát hiện, Cẩm Hồ luôn luôn khiến người mong đợi hoặc cóthể nói là kinh ngạc.
Hắn hiếm khi nở nụ cười, hỏi La Quân:
- Bí thư La thấy thế nào?
La Quân điều đến Kiến Nghiệp đảm nhiệm bí thư Thành ủy mới thời gian hơnnửa năm, còn đang nỗ lực áp chế phó bí thư, thị trưởng Tiếu Minh Kiến,quen thuộc tình huống trong TP.Kiến Nghiệp. Nếu không phải kế hoạch Vườn Sồi, hắn cùng với Cẩm Hồ không có gì mà qua lại, trước đó tự nhiênkhông gặp được niềm vui Cẩm Hồ mang cho. Hắn cười cười, đáp lời Lý ViễnHồ:
- Quả thật, hiện tại tôi cũng rất chờ mong...
Trương Khác nói:
- Kế hoạch Vườn Sồi cùng với một loạt kỹ thuật hải ngoại mở rộng, đều làvì làm chuẩn bị cho Cẩm Hồ toàn diện tiến quân vào thị trường tiêu dùngđiện tử. Trong một loạt kỹ thuật mở rộng có chậm có gấp, tranh thủ trước tết tịnh cấu tổng tiền đổ vào triệu đôla, là muốn tại ESS vốn có cơsở về nghiên cứu & phát triển, thành lập hai tiểu tổ khai phát sảnphẩm kỹ thuật.
- Từ trung tuần tháng , chúng tôi vẫn cùng ĐứcNghi tiến hành đàm phán dẫn dắt kỹ thuật. Ngoại trừ trung tuần tháng bakhi tỉnh trưởng Lý đến Hải Châu thị sát kiểm tra các hạng mục kỹ thuậtđưa vào, chúng tôi còn muốn từ Đức Nghi tiến cử cả bộ kỹ thuật sản xuấtđiện thoại di động tín hiệu số ngoại trừ chip băng tần cơ sở. ESS ngaysau đó thành lập một tiểu tổ khai phát kỹ thuật, chính là chuẩn bị muốntiêu hóa cùng phát triển kỹ thuật tín hiệu số của chúng tôi từ Đức Nghi...
Lúc này Trương Khác vẫn còn chưa nói y có dã tâm cùng khaiphát cả chip băng tần cơ sở -- chu kỳ khai phát chip băng tần cơ sở rấtdài, tìm được tập thể nghiên cứu & phát triển thích hợp ít nhất cũng phải thời gian hai năm mới có hy vọng thành công -- y dừng lại một chút mới nói:
- Hạng mục trọng điểm kế tiếp của Cẩm Hồ cũng không phải là hạng mục đóng gói chip, cũng không phải sản phẩm điện tử giáo dục, màlà muốn từ Bộ Bưu điện thu được một tấm giấy phép sản xuất điện thoạitín hiệu số!
Nghe đến đó, Lý Viễn Hồ mở mắt ra, ánh mắt hơi lóe lên rồi tắt ngay, lại khôi phục lại vẻ dửng dưng.
Lục Văn Phu kinh ngạc buông bút trong tay. Hắn đột nhiên ý thức được trongkhoảng thời gian này Cẩm Hồ tạo thanh thế cũng không chỉ tạo áp lực vớiLý Viễn Hồ, mà là muốn tránh khỏi Bộ Bưu điện ôm toàn bộ sản nghiệpthông tin vào hai tay mình.
Thàthị trường thiết bị thông tin di động của quốc nội đều là thuộc địa củanhà máy nước ngoài, Bộ Bưu điện cũng không muốn có xí nghiệp quốc nộikhông phải xí nghiệp thuộc hạ tiến vào thị trường này.
Bởi vì Bộ Bưu điện lũng đoạn sản nghiệp thông tin, trong Bộ uỷ TW không ít cãi nhau.
Hàng năm quốc gia đầu tư vào thiết bị thông tin - tỷ, để các nhà máyđiện tử nước ngoài nuốt hết, Bộ Bưu điện đem chút xương, canh còn lạiđều kín đáo đưa cho xí nghiệp của mình. Mà bộ điện tử công nghiệp, bộđiện lực cũng sở hữu rất nhiều xí nghiệp thông tin điện tử đang mở miệng đợi ăn, đâu thể chỉ biết nhìn hành vi của Bộ Bưu điện? Phó thủ tướngTriệu Tể Đông vẫn muốn phá bỏ cục diện lũng đoạn hành chính của Bộ Bưuđiện, nhưng nhận được sự chống lại ngoan cố của Bộ Bưu điện.
LaQuân rất rõ ràng tình huống trong Bộ uỷ, không ngờ Cẩm Hồ lại muốn cướpmiếng thịt từ trong tay Bộ Bưu điện. Hắn mỉm cười, nhìn Lý Viễn Hồ, nói:
- Việc này hình như hơi khó. Bộ Bưu điện đều là người bảo thủ...
Đột nhiên lại nghĩ đến trước khi Diêu Văn Thịnh điều đến Kiến Nghiệp là ởsở chính vụ của Bộ Bưu điện, có thể sớm có ăn ý với Cẩm Hồ rồi.
Lý Viễn Hồ cũng đang nghĩ đến vấn đề này. Họ cũng không rõ lắm việc DiêuVăn Thịnh bị thất bại trong cuộc tranh chấp vị trí trợ lý tổng giám đốctập đoàn liên tín với Chu Hưng Đông. Biết việc này, sẽ biết lực ảnhhưởng của Cố gia đối với Bộ Bưu điện kỳ thật rất nhỏ.
Tâm tìnhcủa Lý Viễn Hồ có chút phức tạp. Hắn cũng ý thức được mấy ngày này CẩmHồ tạo thanh thế chưa hẳn đều là nhằm vào mình, trong khoảng thời giannày mình tỏ thái độ lạnh như băng hình như có chút không thích hợp,nhưng Cẩm Hồ cũng chưa sớm lên tiếng với trong tỉnh. Có thể trong khoảng thời gian này Cẩm Hồ tạo thanh thế là thi hành kế một hòn đá ném haichim?
Trương Khác không quản Lý Viễn Hồ suy nghĩ cái gì, nói:
- Kế hoạch của Cẩm Hồ là do nhóm nghiên cứu & phát triển của ESS tiêu hóa kỹ thuật điện thoại đi động từ Đức Nghi tiến cử, tại Vườn Sồi thành lập phòng thí nghiệm kỹ thuật thông tin di động, đưa kỹ thuật điệnthoại di động mở rộng cùng chuyển qua một bộ phận thiết kế sản phẩm tớitrong nước.
Nhóm nghiên cứu & phát triển của ESS sẽ chuyêntâm nghiên cứu & phát triển kỹ thuật chip băng tần cơ sở ĐTDĐ vớitrình tự sâu nhất. Đương nhiên, lúc này Trương Khác còn có thể công bốphần kế hoạch này của y:
- Cuối cùng tại Đông Hải hình thành nhómnghiên cứu & phát triển, thiết kế, sản xuất, tiêu thụ quy tụ tại một thể... Ngoại trừ tài chính từ Đức Nghi đưa vào, lúc đầu Cẩm Hồ kếhoạch trên hạng mục này đưa vào triệu tài chính. Trong đó, phòng thí nghiệm kỹ thuật thông tin thiết bị di động xem như một bộ phận của Vườn Sồi sẽ đầu tư thêm triệu.
- Xuất phát từ yêu cầu bảo mật,trước khi Vườn Sồi công khai tin tức sẽ không đề cập đến phòng thínghiệm này. Mặc dù cơ sở của Cẩm Hồ sẽ đặt tại Hải Châu, nhưng mà tôinghĩ phòng thí nghiệm này thành lập sẽ thúc đẩy Kiến Nghiệp trở thànhtrung tâm thiết kế, nghiên cứu & phát triển cùng chế tạo thiết bịthông tin di động trong nước. Dù sao Bộ Bưu điện không có khả năng duytrì áp lực chỉ cấp giấy phép cho một hai xí nghiệp, mà thị trường thôngtin di động có tiềm lực rất lớn. Tôi nghĩ TP.Kiến Nghiệp có khả năngcuối cùng sẽ hình thành một quần sản nghiệp khổng lồ...
TrươngKhác vừa nói như thế, La Quân tâm động rồi. Hắn không phải là rất lýgiải đối với một số tình huống của Bộ Bưu điện, hỏi Lý Viễn Hồ:
-Tỉnh trưởng Lý, Bộ Bưu điện mới thành lập tập đoàn Liên Tín, có thể trởthành xí nghiệp đầu tiên nhận được giấy phép sản xuất ĐTDĐ hay không? Họ có thể cấp giấy phép cho Liên Tín, sẽ không thể không cấp cho các xínghiệp khác. Dù sao lần này Bộ Bưu điện cũng không thể lấy cớ là an toàn quốc gia nữa rồi.
Lý Viễn Hồ biết tác dụng kéo theo của quần sản nghiệp, cũng biết tác dụng làm mẫu của người mở đường. Hai năm nay tạiHải Châu cuối cùng hình thành quần sản nghiệp đầu đĩa với quy mô gần tỷ lấy điện tử Ái Đạt dẫn đầu, đã có tác dụng xúc tiến trực tiếp đối với kinh tế của Hải Châu. Mà tiềm lực của thị trường ĐTDĐ xem ra phải càngto lớn hơn!