Trương Tri Hành không phải chạy về tỉnh thành một mình, mà đi cùng với Khổng Trường Hà còn có hai công nhân bộ phận thị trường của rượu Vân Trì cùng nhau ngồi xe chạy tới Tân Vu, cộng thêm tài xế nữa, năm người chen nhau trên một chiếc Santana. Đi quốc lộ qua đây phải mất hơn 4 giờ đồng hồ, cũng không biết trong xe chật chội khó chịu đến cỡ nào. Đổi lại Trương Khác, đường ngắn còn chịu được, đường dài đã sớm chia ra hai xe để đi rồi.
Trên hội Giao dịch đường rượu tổ chức tại Thành Đô, rượu Vân Trì vung tiền như rác, trong một tuần hội tổ chức, phí dụng tuyên truyền dùng tại Thành Đô vượt quá 2 triệu. Khổng Trường Hà thuê hết ba chiếc phi thuyền duy nhất của Thành Đô để giải truyền đơn, nhằm hấp dẫn sự chú ý của các nhà bán hàng từ các nơi trên toàn quốc tới tham gia lễ hội. Đơn đặt hàng thu hoạch được ở trên lễ hội đã cao tới 200 triệu.
Phải hiểu được, mấy xưởng rượu của rượu Vân Trì trước khi trùng tổ, tổng doanh tiêu một năm cũng không đến 200 triệu.
Đạt được thành tích như vậy rất dễ khiến người mơ màng, may mà ý nghĩ của Trương Tri Hành còn thanh tỉnh. Trước đó còn tương đối ủy quyền đối với rượu Vân Trì, lúc này tự mình can thiệp đến các khâu như con đường kiến thiết, thay đổi công nghệ ủ rượu, khống chế chất lượng, quản lý tài vụ. Chỉ cần trong thời kỳ mở rộng nhanh chóng khống chế được toàn bộ các khâu, thì sẽ không bởi vì nhãn hiệu nhanh chóng mở rộng mà tan vỡ, xí nghiệp mới tính là bước được bước đầu tiên về hướng huy hoàng, bằng không thì chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Sắp tới rượu Vân Trì có một đại hội thúc đẩy sản phẩm tại Kiến Nghiệp, Trương Tri Hành tự mình đến Kiến Nghiệp để đôn đốc.
Trước tiên Khổng Trường Hà phái hai công nhân của bộ phận thị trường đến hiện trường của đại hội do chi nhánh công ty tổ chức, bảo tài xế lái xe đưa hắn cùng với Trương Tri Hành đến khu biệt thự bên này, dù sao quan hệ giữa Trương Tri Hành và Cẩm Hồ cũng không thích hợp công khai.
Trương Tri Hành cùng Khổng Trường Hà mới vừa đi vào phòng khách của biệt thự, Diệp Kiến Bân cùng Diêu Văn Thịnh liền kề vai sát cánh đi vào. Hàn huyên chưa đến hai câu, Trương Khác đã xuống lầu nói những lời kia.
Diêu Văn Thịnh cầm lấy mớ giấy phác họa Trương Khác đưa cho. Nghe y nói muốn khu đất từ phía đông hồ Yến Quy đến Sư Đại Nam môn, Diêu Văn Thịnh kinh ngạc nhìn Diệp Kiến Bân một cái. Trải qua lần nói chuyện ngày hôm qua, hắn đều bị vây trong trạng thái phấn khởi, dựa vào giao tình từ bé với Diệp Kiến Bân, cứ muốn kéo hắn đến hồ Yến Quy đi một vòng. Đến bây giờ cả hai còn chưa có ngủ. Trước hồ Yến Quy và Sư Đại Nam môn có hai xưởng in nhuộm, bao gồm cả hai nhà xưởng này, khu đất đó khoảng 800 mẫu, coi như Khu Khoa học công nghệ của hạng mục kỹ thuật vườn ươm mà cần địa bàn lớn như vậy sao? Còn có vì sao phải trồng tất cả là sồi đỏ, còn lấy cái tên là Vườn Sồi?
Dù sao Diêu Văn Thịnh lý giải không sâu về Trương Khác. Diệp Kiến Bân cầm lấy bản phác họa trong tay Diêu Văn Thịnh lật xem một lúc, biết những thứ này đều xuất phát từ tay Hứa Tư. 15 phút trước khi Trương Khác gọi điện thoại bảo hắn chạy tới còn nghe được giọng của Hứa Tư bên cạnh y, lúc này có lẽ rời khỏi biệt thự rồi. Giống như hắn thương tiếc Tôn Tịnh Hương vậy, cũng có thể cảm nhận được cảm tình của Trương Khác đối với Hứa Tư:
- Ý nghĩ rất tốt, tôi cũng không thích kiến trúc công nghiệp lạnh tanh, tên gọi vô vị. Gọi là Vườn Sồi được rồi.
Đây là hắn lấy việc công làm việc tư. Ngõ Học Phủ ngày càng đổ nát. Mặc dù trong TP.Kiến Nghiệp đưa nó vào danh sách cần cải tạo, nhưng các phương thế lực tranh đoạt khối thịt béo ở đây, khiến cho ngõ Học Phủ rơi vào tình trạng bỏ ngỏ. Hắn cũng không phải là mơ ước miếng thịt này, mà là không muốn ngõ Học Phủ, nơi tọa lạc của 1978 bị khiến cho chướng khí mù mịt. Hắn không có liên hệ đặc biệt mật thiết với trong TP.Kiến Nghiệp, thế nhưng đem hai hạng mục Khu Khoa học công nghệ của Cẩm Hồ cùng cải tạo ngõ Học Phủ buộc cùng một chỗ, như vậy sẽ dễ thao tác hơn nhiều.
Trương Khác có thể hiểu rõ tâm tư của Diệp Kiến Bân. Trước đó Diệp Kiến Bân vẫn luôn giựt giây mình theo hắn cùng làm địa ốc, chủ yếu vẫn là ôm lấy công trình cải tạo ngõ Học Phủ. Trước đó là Trương Khác không muốn bước chân vào ngành địa ốc, nên vẫn lảng tránh kiến nghị của Diệp Kiến Bân. Khu Khoa học công nghệ cũng muốn ủy thác Thế Kỷ Cẩm Hồ cùng nhau khai phát kiến thiết, buộc chặt cùng với công trình cải tạo ngõ Học Phủ lại chẳng qua là thuận nước giong thuyền. Y gật đầu, nói:
- Muốn gom lại cùng nhau thì nhất định phải có một danh nghĩa quang minh chính đại. Tôi thấy như vậy được rồi, nắm lấy toàn bộ ngõ Học Phủ, ngoại trừ các cửa hàng ven đường, vùng giữa ngõ Học Phủ và phía tường đông đại học Đông Hải lấy ra để mở mang khu nhà trọ cao cấp, do Khu Khoa học công nghệ mua lại, cho nhân viên kỹ thuật công tác tại Khu Khoa học công nghệ thuê với giá rẻ...
- Nói như vậy, sau khi Khu Khoa học công nghệ xây dựng thành, sợ phải chiếm tới ngàn mẫu rồi?
Trước kia Trương Tri Hành đã học bảy năm Địa học tại Kiến Nghiệp, do quan hệ công tác, hàng năm cơ hội lui tới Kiến Nghiệp cũng nhiều, rất lý giải đối với tình huống của vùng hồ Yến Quy, hắn rất quan tâm đến hướng đi của Cẩm Hồ. Thế nhưng thông thường đều phải khắc chế không can thiệp sự vụ của Cẩm Hồ. Nếu ở đây thì cũng phải chen vào một hai câu:
- Phương án Khu Khoa học công nghệ cũng đưa ra rồi, hiện tại trong TP.Kiến Nghiệp có động tĩnh gì hay chưa? Tôi thấy kế hoạch Khu Khoa học công nghệ phải đợi trong TP.Kiến Nghiệp có phản ứng trước, rồi mọi người mới đưa ra.
Diệp Kiến Bân còn vừa mới giới thiệu tên của Diêu Văn Thịnh cho Trương Tri Hành, còn chưa tường tận giới thiệu thân phận cùng bối cảnh của Diêu Văn Thịnh. Trương Tri Hành thấy Diệp Kiến Bân ôm cả vai Diêu Văn Thịnh đi vào, cũng không có tỉ mỉ suy nghĩ đến.
- Kế hoạch Khu Khoa học công nghệ, hiện tại con mới có một khái niệm.
Trương Khác tường tận giới thiệu cho ba về thân phận của Diêu Văn Thịnh:
- Tất cả còn có Văn Thịnh giúp đỡ nghĩ cách...
Vừa rồi lời nói nhằm vào trong TP.Kiến Nghiệp có chút không thích hợp, song Trương Tri Hành cũng không có cảm thấy có trở ngại gì, cũng biết đối với Diêu Văn Thịnh thì TP.Kiến Nghiệp, tỉnh Đông Hải có thể là cầu thang trên sĩ đồ của hắn, những nhân tài này ngồi ở đây là đồng bọn trên sĩ đồ của hắn. Tuy nhiên sự xuất hiện của Diêu Văn Thịnh cũng thực sự là đưa than sưởi ấm cho Cẩm Hồ trong ngày tuyết rơi.
- Trong TP.Kiến Nghiệp ai sẽ đứng ra thúc đẩy chuyện này? - Trương Tri Hành hỏi.
Trước đó, trong TP.Kiến Nghiệp bảo trì trầm mặc, phản ứng chậm chạp cũng chủ yếu là bởi vì quan hệ giằng co giữa tỉnh trưởng Lý Viễn Hồ và Cẩm Hồ. Lúc này có Cố gia giúp đỡ hòa hoãn quan hệ của song phương, hạng mục Khu Khoa học công nghệ bố trí tại Kiến Nghiệp thì không hề nghi ngờ là chính sách quan trọng nhất, cấp bậc Diêu Văn Thịnh hơi thấp, lại mới đến, mặc dù có Cố gia ở sau lưng triển khai, tính công là lớn nhất. Nhưng lần này công lao bề ngoài lại phải tặng cho người khác, huống chi trong TP.Kiến Nghiệp cũng đích xác yêu cầu một người đủ phân lượng đứng ra làm vai chính, để thúc đẩy hạng mục Khu Khoa học công nghệ.
- Tôi có thể thuận lợi điều đến Kiến Nghiệp, may mà có thị trưởng Vương Duy Quân hỗ trợ...
Diêu Văn Thịnh không đem chuyện nói hết. Nếu không phải Trương Tri Hành chủ động hỏi câu này, hắn vẫn không nói ra tên của Vương Duy Quân:
- Thị trưởng Vương Duy Quân từng là thư ký của gia gia tôi...
Vương Duy Quân là phó thị trưởng. Nhưng đồng thời cũng là Thường ủy Thành ủy, địa vị trong Chính phủ TP.Kiến Nghiệp hơi thấp so với phó thị trưởng Thường vụ, Thường ủy Thành ủy Hồ Tôn Khánh, nhưng địa vị cao hơn phó thị trưởng thông thường.
Đêm qua mới biết thân phận chân thực của Diêu Văn Thịnh, còn chưa kịp thu thập tư liệu tương quan cùng tiền cố vấn Ủy viên Cố Trường Canh. Nghĩ đến lai lịch của vài Thường ủy TP.Kiến Nghiệp cũng không ít, nhưng không ngờ phó thị trưởng Thường ủy Vương Duy Quân lại đã từng đảm nhiệm qua thư ký của Cố Trường Canh, nghĩ đến Cố Trường Canh đưa Diêu Văn Thịnh tới Kiến Nghiệp, ngoại trừ Diệp gia, cũng không thể không có an bài khác.
Đối với Vương Duy Quân, Trương Khác chỉ có ấn tượng phiến diện từ trên báo, TV cùng tư liệu. Tuy nhiên điều này không quan trọng. Sau này mình cứ tin vào Diêu Văn Thịnh là được. Trương Khác hỏi ba mình:
- Ba xem buổi trưa có thích hợp mời thị trưởng Vương Duy Quân cùng nhau ăn cơm hay không, hen luôn cả bác Kim...
Trương Tri Hành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lúc này sợ Vương Duy Quân sớm có an bài, giờ mà gọi điện thoại hẹn thì có chút thất lễ.
Diêu Văn Thịnh nói:
- Nếu không để tôi gọi điện thoại liên hệ xem sao?
Không quản Vương Duy Quân có thể thoát ra đến đây được hay không, Trương Khác đều phải gọi điện thoại mời Kim Quốc Hải qua đây dùng cơm. Lúc này Kim Quốc Hải là phó bí thư Chính pháp ủy tỉnh, sở trưởng Sở Công an, bình thường Trương Khác đến Kiến Nghiệp cũng không có cơ hội đi tìm hắn, ngày hôm nay vừa lúc ba y chạy tới tỉnh thành, dù 1 giờ trưa mời Kim Quốc Hải qua đây gặp cũng sẽ không đường đột.
Buổi sáng Diêu Văn Thịnh đã bớt chút thời gian báo cáo lại với Vương Duy Quân chuyện đêm qua, buổi trưa vốn muốn kéo Diệp Kiến Bân và Vương Duy Quân cùng nhau ăn cơm -- cho rằng buổi trưa Trương Khác vẫn chưa dậy, nên không hẹn Trương Khác -- nhưng bị điện thoại của Trương Khác đột nhiên gọi qua. Buổi trưa Vương Duy Quân không có an bài khác, nhận được điện thoại của Diêu Văn Thịnh, liền ngồi xe qua đây, vừa vặn cùng xe của Kim Quốc Hải trước sau lần lượt vào công viên Sư Tử.
Vương Duy Quân cùng Cố gia có quan hệ sâu xa, không chỉ từng đảm nhiệm thư ký của Cố Trường Canh, hơn nữa còn là bạn học của Trần Tân Dân, con rể út của Cố Trường Canh, cũng là dượng của Diêu Văn Thịnh.
Cố Trường Canh gọi điện thoại tìm hắn nói muốn đưa Diêu Văn Thịnh đến Kiến Nghiệp nhờ hắn chiếu cố, hắn nào có lý không đáp ứng? Không nghĩ đến tình dẫn dắt trước kia, dù cho suy nghĩ đến sĩ đồ sau này, hắn cũng muốn làm tốt quan hệ cùng Cố gia.
Vẫn là sau khi đến Kiến Nghiệp vào ngày 30, Diêu Văn Thịnh mới tiết lộ ý đồ của hắn cho Vương Duy Quân.
Sớm tại ngày 28, thực nghiệp Gia Tín công bố tăng phương án tịnh cấu tại Đông Hải đã gây nên sóng to gió lớn, trong TP.Kiến Nghiệp mới bắt đầu đứng ngồi không yên. Sợ hạng mục Khu Khoa học công nghệ của Cẩm Hồ sẽ bị thành phố khác giành mất.
Năm nay Vương Duy Quân 50 tuổi, vóc dáng không cao, người rất gầy gò, đầu hói, khí chất lại hào hoa phong nhã. Khi gặp Kim Quốc Hải tại cửa tiểu khu, mặc dù không quá quen, nhưng hắn biết Kim Quốc Hải là do Từ Học Bình một tay đề bạt lên, tạm giữ chức ởHải Châu, có quan hệ mật thiết với cha con Trương Tri Hành, Trương Khác. Thấy hắn cùng mình đến tiểu khu, chào hỏi hai câu bắt tay nhau rồi cùng đi, thân mật tựa như bạn cũ nhiều năm.
Vương Duy Quân cũng đặc biệt thân thiết với Trương Tri Hành, mặc dù hắn là cấp Chính sở, Trương Tri Hành là cấp Phó sở, nhưng Trương Tri Hành có một đứa con dám thách thức cả tỉnh trưởng Lý Viễn Hồ. Vương Duy Quân vô ý thức cảm thấy thân phận của Trương Tri Hành không thua kém mình, thấy Trương Tri Hành muốn xuống bậc thang tiếp đón, vội vàng giành trước nắm tay hắn, không để hắn đi xuống cầu thang.
Nhưng mà, Vương Duy Quân giành càng nhiều thời gian hơn để quan sát Trương Khác. Trong khoảng thời gian này, Trương Khác ở trong tỉnh nhận được sự quan tâm còn hơn cả cha y Trương Tri Hành. Hắn đã biết nội dung buổi nói chuyện đêm qua của Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh -- còn chưa biết quy hoạch càng cụ thể hơn cùng tên địa danh chính thức mà Trương Khác đã nói với Diêu Văn Thịnh -- Trước đó cũng không nghĩ đến hạng mục Khu Khoa học công nghệ của Cẩm Hồ sẽ là kế hoạch khí thế to lớn như vậy, không chỉ vì thỏa mãn yêu cầu kỹ thuật tự thân ươm của tập đoàn Ái Đạt, quỹ đầu tư sáng nghiệp 300 triệu quốc nội có thể nói quy mô chưa từng có, nhất định có thể hấp dẫn các nhà sáng nghiệp tương quan với lĩnh vực tiêu dùng điện tử từ các nơi toàn quốc tập hợp đến Kiến Nghiệp, trực tiếp thúc đẩy sản nghiệp điện tử thông tin của TP.Kiến Nghiệp. Mà bỏ phí tài trợ cuộc thi sáng nghiệp cùng phát minh học thuật do các sinh viên trường cao đẳng toàn quốc tham dự, càng có thể tạo thành ảnh hưởng có tính toàn quốc.
Về ý nghĩ, thanh niên này có một ý nghĩ vượt quá người bình thường rất nhiều. Nhìn Trương Khác khí độ thong dong đứng ở phía sau cha hắn Trương Tri Hành, cẩn thủ thân phận cùng lễ tiết của vãn bối, trong lòng Vương Duy Quân hơi cảm khái, kỳ tích quật khởi của Cẩm Hồ thực sự là khiến người rất khó tưởng tượng.
Kim Quốc Hải thì lại rất tùy tiện, rất thật cao hứng thấy được Trương Khác ở trong thời gian ba năm ngắn ngủi tỏa ra được quang mang sáng chói như vậy. Tuy nói trong lòng Lý Viễn Hồ rất không ưa Cẩm Hồ, nhưng Kim Quốc Hải cũng tin tưởng Lý Viễn Hồ là áp chế không được quang mang của Cẩm Hồ, hắn chỉ là bảo vệ tốt bản phận của mình, cũng sẽ không đi tận lực nịnh bợ Lý Viễn Hồ, cũng không sợ hãi Lý Viễn Hồ sẽ tự dưng giận chó đánh mèo với mình.
Nhận được điện thoại của Trương Khác, nói là ba y Trương Tri Hành vừa vặn đến Kiến Nghiệp, Kim Quốc Hải liền vui vẻ tới đây, cũng không nghĩ tới sự tình đã có hi vọng chuyển biến.
Buổi trưa phân ra ba xe chạy đến Vọng Giang các ở giữa sườn núi Sư Tử dùng cơm. Trước mặt Vương Duy Quân cũng không tiện nói chuyện chi tiết về hạng mục Khu Khoa học công nghệ. Chỉ chờ Vương Duy Quân thúc đẩy trong TP.Kiến Nghiệp thì hạng mục Khu Khoa học công nghệ sẽ hình thành ý kiến thống nhất, đợi trong TP.Kiến Nghiệp hình thành ý kiến thống nhất rồi, bên Cẩm Hồ sẽ để Trần Tín Sinh hoặc là Tô Tân Đông đại biểu tập đoàn Ái Đạt chính thức cùng Chính phủ TP.Kiến Nghiệp nói chuyện tường tận về hợp tác với hạng mục Khu Khoa học công nghệ.
Trương Khác còn đem việc tối hôm qua Hoàng Khắc Quần cùng Liễu Chí Quân mời y cùng ăn cơm nói cho Vương Duy Quân. Diêu Văn Thịnh nghe, nhìn xem họ có kéo theo cả Hoàng Khắc Quần hay không? Phương diện này có lẽ Hoàng Khắc Quần sẽ phải cùng Vương Duy Quân phân chia công lao. Thế nhưng Hoàng Khắc Quần vừa mới điều đến Chính phủ TP.Kiến Nghiệp đảm nhiệm phó thị trưởng, chức vụ phân công quản lý còn chưa có xác nhận, song dù sao trên đầu còn đội cái mũ chủ nhiệm viên khu kỹ thuật cao tân, nếu như kéo cả hắn vào, ngày sau rất nhiều chuyện đều sẽ tương đối thuận lợi hơn.
Ads Thực sự là đáng tiếc. Từ Học Bình chỉ ở Đông Hải đảm nhiệm tỉnhtrưởng hai năm, thời gian hai năm này cũng chỉ đủ cho hắn thanh trừ mộtsố tệ nạn trong tỉnh. Nếu như cho hắn thêm một năm tiến hành bố cụcchiến lược mới đối với sản nghiệp cao tân của tỉnh Đông Hải thì cũng sẽcó hiệu quả sơ bộ. TW có thể sẽ giữ vững áp lực giữ hắn ở lại Đông Hải.
Trong lòng Lý Viễn Hồ nghĩ như vậy, thần sắc cũng rất bình tĩnh, nhìn chămchú vào Trương Khác ngồi đối diện, hai tay giao nhau đặt ở trên bàn.
La Quân nghe xong Trương Khác nói, âm thầm hưng phấn. Trước đó hắn kếtluận ý nghĩa cùng giá trị của kế hoạch Vườn Sồi càng sâu hơn hạng mụcchế tương, nhưng không nghĩ Cẩm Hồ sớm đã có kế hoạch càng to lớn hơn.
Lý Viễn Hồ nhìn Trương Khác, La Quân thì lấy khóe mắt nhìn Lý Viễn Hồ, hắn lại rất chờ mong Lý Viễn Hồ tức tối bỏ đi.
TP.Kiến Nghiệp sở hữu quản lý kinh tế cấp tỉnh, TP.Kiến Nghiệp muốn làm cái gì, cũng không cần Lý Viễn Hồ gật đầu. Trong tỉnh không phối hợp, trongTP.Kiến Nghiệp hoàn toàn có thể tự động chế định một chiến lược mới, lại kéo theo TP.Hải Châu, vẫn có thể làm ra cục diện này.
Lý Viễn Hồ sẽ không để bản thân rơi vào cục diện bị động: Sản nghiệp ĐTDĐ quy tụhay chiến lược mới đều là mê hoặc khiến mình không thể cự tuyệt. Lý Viễn Hồ có thể cảm giác được vẻ hưng phấn của La Quân cùng tâm tình nónglòng muốn thử. Cho dù bản thân cự tuyệt cũng không có tác dụng, La Quân ở một bên nhìn chằm chằm, hắn cũng sẽ chủ động gánh lấy trọng trách.
Mặc dù lực ảnh hưởng của La Quân chỉ giới hạn trong TP.Kiến Nghiệp, nhưngmột khi TP.Kiến Nghiệp phát triển chiến lược sản nghiệp cao tân mới cóhiệu quả, TW có thể sẽ cân nhắc trao cho chiến lược mới không gian pháttriển lớn hơn nữa. Gió thổi qua ngọn cây rì rào. Lục Văn Phu đưa tầm mắt đặt lên bản ghi chép, cũng không nhìn Lý Viễn Hồ, cũng không nhìn LaQuân, càng không nhìn Trương Khác. Lúc này hắn cảm giác được không khílàm cho người ta có cảm giác đông lại, trong lòng nghĩ: Cẩm Hồ muốn bẻcái tay ngoan cố của Bộ Bưu điện để lấy tấm giấy phép sản xuất ĐTDĐ đầutiên, Trương Khác đây là muốn buộc Lý Viễn Hồ, La Quân cùng lên chiến xa Cẩm Hồ!
Trong tỉnh muốn phát triển chiến lược sản nghiệp cao tân mới cũng không thể bỏ qua một bên Cẩm Hồ. Không chỉ không thể bỏ qua,còn phải xác định địa vị long đầu của Cẩm Hồ ở trong chiến lược mới.
Bất kể là trong tỉnh hay là TP.Kiến Nghiệp, lúc này đều vắt không ra tỷtài chính đầu tư cho nghiên cứu & phát triển kỹ thuật trực tiếp -- tỷ còn chỉ là đầu tư bảo thủ của Cẩm Hồ (cần phải là , tỷ, dự toán triệu cho hạng mục thí nghiệm thông tin kỹ thuật di động tạm thờicòn chưa công bố ra bên ngoài), sau khi phương án tăng phát tịnh cấuthành công thực thi, tài chính trong tay Cẩm Hồ càng dư dả đến mức khiến người khó có thể ngờ.
Năm , tài chính thu vào cấp tỉnh cộngthêm thuế thu TW, cộng thêm thị huyện nộp lên trên của tỉnh Đông Hải dựtính chỉ mới . tỷ mà thôi.
Năm nay tài chính tỉnh dự toán dư dả chút, cũng chẳng qua là trước khi Từ Học Bình rời chức từ Nhật Bảntranh thủ một khoản Yên Nhật cho vay có tính chính sách. Khoản tài chính cho vay này đã có an bài, không phải ai cũng có thể tùy tiện tham ô.
Trong tỉnh cùng trong thành phố muốn tăng phí đầu tư cho nghiên cứu &phát triển kỹ thuật cao tân, nâng cao đẳng cấp kỹ thuật sản nghiệp caotân của tỉnh Đông Hải, cho dù cực kỳ nghiêm túc đối với chuyện này, chỉdựa vào lực lượng của tự thân Chính phủ, cũng phải tích góp trước -năm mới có thể gom đủ tỷ.
Kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ, trongtỉnh, trong TP.Kiến Nghiệp không quý trọng, tỉnh thị khác trong nướcthèm kế hoạch Vườn Sồi còn nhiều mà, tuyệt sẽ không chỉ thiếu một nhànày.
- Khụ.
Lý Viễn Hồ khẽ ho một tiếng, đánh vỡ bầu yên lặng, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Văn Phu, nói:
- Thư ký trưởng Lục, anh xem ngày mai có thể tập trung mấy vị tỉnh trưởng tổ chức một Hội nghị xử lý Thường vụ thảo luận một chút chuyện này haykhông...
Lại hỏi La Quân:
- Vẫn là trong thành phố thảo luận trước, đưa ra một ý kiến, rồi mới đưa trong tỉnh tham khảo?
Lục Văn Phu thở chậm một hơi, vội vã lên tiếng trả lời, mặc dù đánh chếthắn cũng không có khả năng quên đi chuyện quan trọng như thế, hắn vẫnthận trọng nhớ kỹ chuyện này.
Hội nghị trên tầng của cao ốc Ngân Hạ ở Trung Hoàn Hong Kong, Tạ Hán Tịnh đứng ở trướcbức tường thủy tinh, cầm chiếc ĐTDĐ Motorola đặt bên lỗ tai, ngưng mắtnhìn trời xanh mây nhạt ngoài cửa sổ, chăm chú nghe thanh âm bên đầu kia điện thoại. Vẻ mặt ngưng trọng, lộ ra từ trên đôi lông mày cau lại,trên khóe môi nhếch lên...
- Ừm, cảm ơn thư ký Cao, ngày hômnay tôi vẫn chưa rời khỏi Hong Kong được. Tạ Ý ở tỉnh thành, để tôi bảonó buổi tối hôm nay thay tôi cảm ơn ngài. Thư ký Cao có thời gian thìnên đưa cả nhà đến Hong Kong chơi...
Tạ Hán Tịnh cúp điệnthoại, đi tới trước bàn hội nghị hình trứng, đặt ĐTDĐ ở bên cạnh tưliệu. Nhìn người khác đều nhìn hắn không nói lời nào, thản nhiên cười,nói:
- À, tỉnh trưởng Lý cùng bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quânbuổi chiều tiếp kiến Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân. Hội đàm không nghithức, hội đàm chỉ có thư ký trưởng Chính phủ tỉnh Lục Văn Phu đi vào dựthính. Sau khi hội đàm chấm dứt, Lục Văn Phu thông báo ngày mai tổ chứcHội nghị xử lý Thường vụ Chính phủ tỉnh tạm thời...
Trần Tịnhđang chỉnh lý biên bản hội nghị, nghe được Tạ Hán Tịnh nói như vậy,nghiêng đầu nhìn Tạ Hán Tịnh một cái. Mái tóc trơn bóng từ bên má nhưthác nước lướt qua, trong đôi mắt đẹp lướt qua một tia sáng kỳ dị, trong đầu hiện ra hình tượng hào hiệp tay xỏ trong túi quần kia. Khóe miệngcô hơi nhếch lên, lộ ra một dáng tươi cười không rõ ràng, lấy ngón tayvuốt tóc một chút, lại tiếp tục chỉnh lý biên bản hội nghị.
- Nếu là kế hoạch Vườn Sồi, chắc sẽ kinh động đến Thành ủy Kiến Nghiệp chứ? - Tạ Kiếm Nam hỏi.
- Ừm.
Tạ Hán Tịnh gật đầu, có một số việc không cần thiết phải nói ở chỗ này.Hắn cười cười, ánh mắt đảo qua Cát Minh Tín, Trần Gia Thiện, nói:
-Trong khoảng thời gian này, điện tử Ái Đạt quả thật rất chói mắt, ngaycả phó bí thư Tỉnh ủy, tỉnh trưởng của Đông Hải cũng phải dành thời gian đi tiếp kiến thanh niên kia. Khoa Vương chúng ta thực sự phải rất nỗlực mới có thể đuổi kịp...
- Thị trường trong nước tôi khônghiểu được, nhưng thị trường Đông Nam Á giao cho tôi đi. - Cát Ấm Quânbuồn bực: - Họ chỉ có chút thủ đoạn ấy, chúng ta tại thị trường Đông Nam Á vượt qua họ không phải là vấn đề...
- Tạ Chiêm, thị trường trong nước của mọi người cũng phải cố gắng...
Tạ Hán Tịnh cầm lấy bút khẽ gõ lên bàn mấy cái.
Những người ngồi quanh bàn hội nghị đều là cổ đông của Cty hải ngoại cùngKhoa Vương. Họ đến Hong Kong là muốn trước khi ngồi xuống thảo luận,Trần Tịnh, Tạ Chiêm chủ động đề xuất chuyện chuyển nhượng cổ phần từ Cty hải ngoại cho Cát gia.
Không thể trách Cát Minh Tín không xemqua biện pháp của hắn. Ảnh hưởng của Diệp Trăn Dân tại Hong Kong rấtnhỏ, mà dưới cờ của tập đoàn Gia Tín có rất nhiều người đa mưu túc trícủa mình, cũng không nhận thức bi quan đối với kinh tế Đông Nam Á. Xétđến cùng, nhận thức của hắn đối với đối thủ Cẩm Hồ này còn xa mới sâusắc như đám người Tạ Hán Tịnh, Tạ Kiếm Nam.
Thị trường đầu đĩa vùng Đông Nam Á và trong nước duy trì tăng trưởng mạnhliên tục, làm cho Cát Minh Tín cũng rất chú trọng đầu tư đối với KhoaVương. Chính Thái, Đại Nhã cũng sẽ không cam tâm giảm bớt cổ phần tạiKhoa Vương. Nếu họ muốn giảm cổ phần kiềm giữ đối với Cty hải ngoại, đối với cha con Cát Minh Tín, Cát Ấm Quân thì không thể nghi ngờ cũng coinhư tăng cường khống chế đối với Khoa Vương. Chí ít khống chế thị trường hải ngoại ở trong tay.
Ý nguyện của song phương tương đối hợpnhau, hợp tác giai đoạn trước cũng khá vui vẻ. Sự phát triển của KhoaVương mặc dù không thịnh vượng như trong dự liệu, nhưng cũng phát triểntheo phương hướng như dự định. Trải qua hiệp thương, tập đoàn Đại Nhã,cá nhân Tạ Chiêm, tập đoàn Chính Thái đều phân biệt rút cổ phần từ Ctyhải ngoại với mức độ khác nhau. Tài chính mỗi nhà rút khỏi cũng sẽ không thu hồi, mà sẽ tăng thêm đầu tư kỹ thuật cho Khoa Vương.
Tậpđoàn Đại Nhã, cá nhân Tạ Chiêm, tập đoàn Chính Thái khoảng chừng sẽ có triệu tài chính rút về nội địa, cộng thêm điện tử Gia Tín thêm triệu, điện Khoa Vương sẽ nhận được đầu tư kỹ thuật triệu. Khoản đầu tư này gần như có thể đuổi kịp đầu tư về kỹ thuật mở rộng đầu đĩa củađiện tử Ái Đạt.
Ngoại trừ thu mua cổ phần của tập đoàn Đại Nhã,cá nhân Tạ Chiêm, tập đoàn Chính Thái tại hải ngoại, vì bổ sung vốn lưuđộng cho Cty hải ngoại, Cát Ấm Quân còn tiến thêm một bước đổ tiền choCty hải ngoại. Lần này hắn lấy danh nghĩa cá nhân bỏ ra triệu, cộngthêm điện tử Gia Tín tăng vốn đăng ký đối với bản bộ Khoa Vương, họ tổng cộng đưa ra triệu, nhưng vẫn không thể thu được quyền khống chếKhoa Vương.
Cá nhân Tạ Kiếm Nam không rút khỏi cố phẩn kiềm giữCty hải ngoại, nhưng tỉ lệ cổ phần giảm bớt đến %, cộng thêm cổ phầnbảo lưu của tập đoàn Chính Thái cùng tập đoàn Đại Nhã, tổng cộng cổ phần kiềm giữ cũng chưa đến %. Thị trường hải ngoại xem như là hoàn toàngiao cho Cát gia rồi.
Trong quá trình thảo luận tâm bình khí hòa, Tạ Hán Tịnh nhận được điện thoại của Cao Chân, thư ký của Lý Viễn Hồđến từ tỉnh thành. Trươc đó họ cũng biết Cẩm Hồ tiến thêm một bước côngbố chi tiết về kế hoạch Vườn Sồi, cũng biết cao tầng Cẩm Hồ sẽ cùng lãnh đạo Thành ủy Kiến Nghiệp, lãnh đạo trường đại học Đông Hải có một hoạtđộng phỏng vấn. Danh dự của Cẩm Hồ sẽ nâng cao một bước. Nhưng lại không nghĩ đến Lý Viễn Hồ, La Quân sẽ đặc biệt tại đại lâu làm việc của Chính phủ tỉnh tiếp kiến Trương Khác.
Thần sắc hời hợt của Tạ Hán Tịnh quả thật có thể trấn an nhân tâm. Tình thế của Cẩm Hồ có mạnh mẽ, quảthật cũng sẽ không làm cho Cát Minh Tín có trong tay hơn tỷ tài phúkiêng kỵ. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, điện tử Gia Tín có quyếtđoán thoáng cái đưa ra tỷ đầu tư cho kế hoạch Vườn Sồi sao?
Động tác của Cẩm Hồ càng lúc càng nhanh, Tạ Hán Tịnh đang suy nghĩ có nêntrước tiên hòa hoãn một chút quan hệ khẩn trương cùng Cẩm Hồ hay không?Nhìn Tạ Kiếm Nam một cái, thấy hắn khí định thần nhàn, cũng đã dưỡngthành công phu trấn định.
Hai bên con đường lớn của cao ốc Chínhphủ tỉnh trồng cây ngô đồng Pháp, có một chiếc xe của Bộ quản lý lâmnghiệp dừng ở phía trước, công nhân đang buộc mình trên thang cắt tỉacây ngô đồng.
Trong không khí trôi nổi bụi hoa ngô đồng, TrươngKhác dị ứng với nó, vào mùa xuân ở Kiến Nghiệp rất dễ mắc phải chứngviêm khí quản cấp tính. Nhìn bụi hoa bám đầy mặt đường, tung bay theogió, Trương Khác vội vàng đóng cửa xe lại.
Diệp Kiến Bân lại hưởng thụ cơn gió hơi lạnh của tháng tư ùa vào từ cửa sổ xe, cười hỏi:
- Xem như là chính thức định tại Kiến Nghiệp rồi?
- Tôi chưa từng suy nghĩ qua nơi khác ngoài Kiến Nghiệp...
Trương Khác mỉm cười, chỉ là người hơi cuộn tròn khi ngồi, thật sự không có gì có thể xưng với tư thái "ngạo nghễ".
Vấn đề có tính nguyên tắc xem như là cơ bản xác định rồi, chi tiết thực thi của kế hoạch Vườn Sồi cũng có thể tiến thêm một bước tiết lộ rồi chứ?
- Anh đúng là không có kiên trì.
Trương Khác cười nói:
- Lý Viễn Hồ, La Quân không quan tâm đến mấy việc nhỏ không đáng kể thế này đâu.
- Họ không quan tâm, bởi vì họ không phải là cổ đông của Thế Kỷ Cẩm Hồ. Tôi có thể không quan tâm sao?
- Được, được.
Trương Khác nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ dần dần đậm hơn, nói:
- Sắp đến giờ cơm tối rồi, mọi người cùng nhau nói chuyện đi, tôi cũngkhông muốn giải thích tường tận một lần cho một người, phiền phức lắm.
- Nói như vậy là cậu đã sớm định liệu trước rồi?
- Trước đó là có chút ý nghĩ, nhưng hiện tại anh muốn cải tạo cả ngõ Học Phủ, lại phải tốn không ít tế bào não của tôi.
Trương Khác cố giả ra vẻ đáng thương:
- Tôi cũng không thể để cho người khác cảm thấy là tôi đang giúp mọingười chiếm tiện nghi trong thành phố. Tôi biết mọi người muốn chiếmtiện nghi là không sai, nhưng cũng phải tìm mấy cái lá mà che một chútđi chứ...
Trương Khác nói thì dễ, Diệp Kiến Bân vẫn biết gút mắt trong đó.
Mượn kế hoạch Vườn Sồi ôm cả ngõ Học Phủ thì không có vấn đề gì, nhưng then chốt là phải bịt miệng người khác thế nào.
- Che thế nào? - Diệp Kiến Bân ngồi dậy: - Mấy cái lá thì che thế nào?
- Lợi ích lớn nhất cùng với mâu thuẫn lớn nhất khi cải tạo ngõ Học Phủkhông phải là vấn đề di dời bồi thường cho các cửa hàng ven đường sao? - Trương Khác hỏi.
Mặc dù Ngõ Học Phủ cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng nằm ở giữa ba trường cao đẳng, mà làng đại học ở khu hồ YếnQuy lại tụ tập tới - vạn người thuần tiêu dùng. Còn phải tính toáncư dân ở khu vực phụ cận. Thị trường tiêu dùng khổng lồ như thế, một bộphận tương đối tập trung tại khu vực chật hẹp gần ngõ Học Phủ. Giá trịđịa tô có thể so với khu vực thương nghiệp ở trung tâm thành phố.
Ý đồ cải tạo ngõ Học Phủ đã đề cập đến từ hơn năm trước, nhưng vẫn chậm chạp chưa quyết, chính là người tranh miếng thịt béo ở đây rất nhiều,hơn nữa tranh rất ác liệt, ai cũng không nhượng bộ.
- Không sai, mâu thuẫn lớn nhất chính là cái này...
- Thế Kỷ Cẩm Hồ cùng trong thành phố hứa hẹn với các hộ và các cửa hàngdi dời bồi thường nguyên diện tích nguyên địa chỉ. Tôi nghĩ vừa có thểngăn chặn miệng của người khác, khi cải tạo cũng sẽ tránh được mâu thuẫn không cần thiết với các hộ di dời...
Năm , sản nghiệp địa ốc còn chưa hưng khởi, đất đai đa phần là lấy hình thức chuyển giao mà phê cho chủ thầu xây dựng. Ở trong mắt một số chủ thầu xây dựng, lợi íchlớn nhất của hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ là kiếm được chút phí di dờitừ các cửa hàng, bán ra các cửa hàng mới sau khi xây lên với giá đắt.Đặc biệt là giá trị cửa hàng tầng dưới chót đến kinh người, ít nhất mỗimét vuông cũng phải .-. vạn.
Hứa hẹn bồi thường cho cửa hàngdi dời nguyên diện tích nguyên địa chỉ, chính là muốn triệt để bỏ quaphần lợi ích này, còn phải phụ thêm chi phí mở rộng nhất định.