Muốn dệt lưới thì phải cóngười cầm cương, Trương Khác ít tuổi là một điểm yếu, hơn nữa nếu tiếpxúc với nhân vật long xà hỗn tạp sẽ dễ bị xem thường, Trương Tri Phikhông thể khoanh tay ngồi nhìn.
Trương Khác lại nói vào điện thoại:
- Trưởng phòng Tiêu cũng có mặt hả? Cú tôi tới ngay... Ồ, cả cục trưởng Vương nữa... Tôi hiểu...
Thấy Trương Khác cúp điện thoại, Hứa Hồng Bá trầm ngâm nói:
- Người của cục công an thành phố cũng có mặt, tôi thấy nên nói với bọnhọ Tôn Tĩnh Mông là con gái nhỏ của Tôn Thượng Nghĩa, chuyện xảy ra hômnay đúng là không thể tính là vui vẻ gì, xem bọn họ phản ứng ra sao?
Trương Khác nghĩ làm thế cũng thích hợp, bảo Mã Hải Long lái xe đưa chú đi.
Trương Khác gọi điện cho Thiệu Tâm Văn, y còn nhớ bạn học của Thiệu TâmVăn làm việc ở cục công an thành phố Kiến Nghiệp, tên Hà Kỳ Vân thìphải, Trương Khác nhớ mang mang như vậy, từ sự kiện bán dâm ở Phú XuânCác cũng đã khá lâu rồi.
Bên phía đường Mã Liên thì Trương Khác không hi vọng đào sâu thêm đượcvũng bùn đó, nhưng vẫn phải khiến bọn chúng đưa ra một số nhượng bộ,không phải chỉ nghiêm túc điều tra vụ án quấy rối tình dục hôm đó là cóthể kết án.
Kiến Nghiệp vào tháng tư là lúc thời tiết dễ chịu nhất, Trương Khác cầm*** coca, ngồi ở trên chiếc ghế dài của sân tennis, nhìn trời xanh mâytrắng.
Đáng tiếc là sân tennis ở học viện không có ghế tựa, để ánh mặt trời ấmáp chiếu khắp toàn thân, thầm nghĩ nhiệt độ hôm nay cũng phải 25 độ, vừa vặn thích hợp mặc váy đánh tennis rồi.
Mã Hải Long ở học viện âm nhạc khá thu hút, bị Trương Khác ném cho đámTrần Tín Sinh tháp tùng lãnh đạo thành ủy đi khảo sát đóng cửa nhà máynhuộm, giữ Phó Tuấn ở lại bên người, cùng Trần Hiểu Tùng, Diêu VănThịnh, còn có cả Chu Tiểu Quân đi đánh tennis, trùng hợp Dịch Hinh cũngcó chuyến bay dừng ở Kiến Nghiệp, hẹn tới chơi luôn.
Trương Khác uống một ngụm Coca, nói với Chu Tiểu Quân:
- Lúc này chắc anh đang bê nước ở quán bar hả?
Còn chưa dứt lời thì nghe thấy giọng của Lệnh Tiểu Yến ở cửa vào, chớpchớp mắt, thấy nửa người Lệnh Tiểu Yến thò vào, không mặc váy, thất vọng hỏi:
- Hôm nay quán bar nghỉ à?
- Ở đâu chả có quyền nghỉ ngơi, huống chi tôi chỉ là người làm công.
Lệnh Tiểu Yến lớn tiếng kháng nghị, thấy mắt Trương Khác chuyển ra sau lưng mình, hỏi:
- Nhìn gì đấy.
- Nhìn gì đâu.
Vừa mới nghe thấy giọng của Tôn Tĩnh Mông và các cô bạn, Trương Khác rất khát khao nhìn thấy những cặp đùi trắng như bông bưởi tràn vào sântennis, y còn đặt biệt bảo Tôn Tĩnh Mông bao sân tennis này cả chiềutrước hai ngày.
Váy lam mép trắng thoáng qua một góc rồi rụt vào, quang cảnh mình mongmỏi cuối cùng đã xuất hiện, tim Trương Khác đập thình thịch, hôm qua gọi điện cho Đỗ Phi nói chuyện này, thiếu chút nữa hại tên tiểu tử đó vứtchuyện thi đại học sang một bên, chạy tới Kiến Nghiệp chơi tennis.
Hả! Trương Khác trừng mắt nhìn Tôn Tĩnh Mông, dưới váy ngắn gợi cảm làquần jean xanh lam và giày thể thao màu vàng, ba cô gái đi với cô đều ăn mặc như vậy.
Trần Hiểu Tùng thắc mắc:
- Các cô ấy vì sao ăn mặc như thế, không mặc váy thì không thể đánh tennis à?
Chu Tiểu Quân, Diêu Văn Thịnh cũng cảm thấy nữ sinh học viện âm nhạc ăn mặc thật quái dị.
- À...
Trương Khác nghiến răng nghiến lợi nói bừa:
- Khả năng một số người đúng là không giống người bình thường.
Mấy người kia ra sân đánh bóng, Trương Khác gọi Tôn tĩnh Mông tới, trừng mắt lên:
- Sao cô chơi trò vô lại thế, tôi mong đợi hôm nay tới mấy ngày rồi.
Cục công an Kiến Nghiệp đưa ra quyết định đám Tôn Cúc Kiệt có hành viquấy rối tình dục, phạt nhốt giam 10 - 15 ngày, hai tên khác cầm đầusinh viên thể dục tới Học viện Âm nhạc sẽ do học viện Thể dục xử lý, đồn trưởng đồn cảnh sát đường Mã Liên cùng chỉ đạo viên bị đuổi việc.
Hà Kỳ Vân tới khu Đông Hoa làm đồn trưởng kiêm chỉ đạo viên đồn cảnh sát đường Mã Liên, đây chỉ việc điều động rất nhỏ, căn bản không đáng đểngười ta để ý.
Chuyện Tôn Tĩnh Mông muốn nhờ Trương Khác xử lý coi như đã giải quyết trọn vẹn.
- Anh giúp với tâm tư xấu xa đó thì có khác gì đám cặn bã Tôn Cúc Kiệt?
Tôn Tĩnh Mông khinh bỉ nói:
- Còn nữa, đã bảo không được cho ba tôi và chị tôi biết cơ mà? Hại tôibị mắng một trận, nếu chẳng phải bà cô đây tâm lý cứng cỏi, nói khôngchừng đã khóc tới chẳng bò dậy nổi mà đánh tennis với các anh.
Trương Khác thấy Tôn Tĩnh Mông lấy chuyện này cắn trả, cười hăng hắc:
- Tôi chưa bao giờ cho rằng mình tốt đẹp hơn đám cặn bã đó, mà cũng không phải tôi nói cho ba cô biết.
- Anh nói sao tôi tin vậy à?
Tôn Tĩnh Mông chun mũi:
- Suốt ngày anh đi cùng đám nam nhân già đầu đó, tâm tư cũng xấu theo bọn họ rồi, thôi, tôi chẳng thèm chấp với anh.
Nắm tay y kéo dậy:
- Đi nào, tôi ăn mặc chẳng ra thể loại nào cũng cần dũng khí lớn lắmđấy, cùng lắm tối nay tôi mời các anh ăn tối, đến quán bar ăn tiêu miễnphí.
Hiếm khi nào Tôn Tĩnh Mông mềm giọng xuống như vậy, nhưng Trương Khác vẫn lắc đầu:
- Không dễ dàng cho qua vậy được, nếu là múa cột thì có thể suy nghĩ.
- Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.
Tôn Tĩnh Mông lườm y một cái, quay ngoắt người đi, Trương Khác vội bật dậy, lật đật đuổi theo.
Mấy ngày qua nhiệt độ tăng lên nhiều, đánh tennis chỉ mặc T-shirt mỏng,trước ngực Tôn Tĩnh Mông lùm lùm hiện lên hai đồi núi mềm, lúc di chuyển rung rinh như giấu con thỏ nhỏ bên trong, thêm vào tiếng thét vừa trong vừa ngọt, đánh tennis với cô đúng là hưởng thụ không tệ.
Các cô gái học khiêu vũ trông có vẻ yểu điệu yếu đuối, nhưng thể lực khá tốt, Lệnh Tiểu Yến và Dịch Hinh vốn không hay đánh tennis, được một ván thôi mà đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quẳng vợt ngồi bệt xuống sân.
Trương Khác đang cùng Tôn Tĩnh Mông đánh tới lúc hăng máu thì Phó Tuấncầm di động vẫy vẫy, bảo y tới nghe điện thoại. Trương Khác ra ngoàinghe điện thoại, Tôn Tĩnh Mông bực tức phát bóng về phía y, chẳng làm gì được cô ta, chỉ biết né tránh.
- Thị sát nhà máy nhuộm xảy ra chuyện, không biết là kẻ nào tiết lộ tintức, công nhân nhà máy tụ tập ngăn cản xe vào nhà máy, phản đối chínhphủ bán nhà máy cho chúng ta.
Trần Tín Sinh kể qua tình hình:
- Phó thị trưởng Vương đã liên hệ với bí thư La.
Trương Khác nhíu mày, tin tức này chắc chắn do địa ốc Tinh Điển phát tán ra, còn định chưa đàm phán ổn thỏa với thành phố sẽ không kinh động tới nhà máy nhuộm, lần thị sát này lấy dánh nghĩa tham quan, không ngờ cókẻ đã khích bác xúi bẩy làm loạn rồi.
Trương Khác cúp điện thoại gọi Diêu Văn Thịnh, Chu Tiểu Quân tới, định tới nhà máy nhuộm xem sao.
- Anh đi đâu, không chơi nữa à?
Tôn Tĩnh Mông vác vợt trên vai, gò má ửng hồng, phát tán hơi thở thanh xuân tươi trẻ rực rỡ, đi tới hỏi:
- À, có chút chuyện, cô tiếp đám anh Trần hộ nhé.
Trương Khác khoác áo ngoài lên.
Tôn Tĩnh Mông mím môi không nói gì, cô hiểu địa vị của Trương Khác ở Cẩm Hồ, tới Hong Kong cũng suốt ngày bàn bàn tính tính với cha cô, nói ramột người ít tuối như thế nghiêm tục tham gia vào thế giới người trưởngthành thì đúng là một người rất vô vị, cô tiếp quản quán bar của chịmình cũng chỉ mang ý vui chơi, phất tay bảo Trương Khác đi cho mau.
Rời Học viện âm nhạc, rẽ vào đường Đông Hoa, vừa vặn gặp xe của La Quân, liền dừng xe lại cùng Diêu Văn Thịnh ngồi vào xe ông ta.
Lên xe, Trương Khác lóe lên một suy nghĩ, nói không chừng đám người kiabày ra trò này là để thăm dò thái độ La Quân kiên định tới mức nào? NếuLa Quân tỏ ra mềm mỏng, thủ đoạn của bọn chúng sẽ xuất hiện liên tục.
- Bí thư La.
Trương Khác chẳng nhắc tới chuyện xảy ra trước đó, cười nói:
- Nếu có thể thực sự thực thi chiến lược mới sản nghiệp kỹ thuật, tôi nghĩ thành phố này sẽ nhớ kỹ bí thư..
Ý của y là chuyện của nhà máy nhuộm chẳng qua chỉ là chướng ngại nhỏ so với chiến lược mới thôi.
Sau khi bữa tiệc đáp tạ kếtthúc, phóng viên trong nước đổ tới Hong Kong đều vắt óc tìm những lời lẽ nhiệt huyết nhất hình dung lần huy động vốn quy mô khổng lồ ở thịtrường tư bản hải ngoại của một công ty trong nước.
Triệu Hân Mai là một trong số phóng viên nội địa đổ tới Hong Kong, là phóng viên chuyên cho đăng bài tài chính kinh doanh.
Do cuộc họp báo lẫn tiệc đáp tạ của thực nghiệp Gia Tín tổ chức ở kháchsạn Hương Cách Lý Lạp, nên một gian phòng bình thường cô ở cũng tốn HKD một đêm, cô đang ngồi trau chuốt từng chữ bài báo viết xong, gửicho phòng biên tập trong nước.
Rất hài lòng với bài viết của mình, Triệu Hân Mai đấm cái lưng nhức mỏivì ngồi quá lâu, nghĩ có nên mời phóng viên báo Kiến Thần tới quán barphía dưới uống ly rượu hay không, nhưng nếu tên tiểu tử đó hiểu lầm mình có ý khác thì sao? Có tương kế tựu kế hi sinh bản thân một chút để moithêm tin tức nội tình không?
Khách sạn Hương Cách Lý Lạp có tầng, nối liền với trung tâm mua sắmgiải trị Kim Chung Thái Cổ, trong tòa nhà có mấy quán bar với nhiềuphong cách khác nhau.
Triệu Hân Mai đi thang máy xuống một quán bar kiểu Anh, phát hiện có rất nhiều đồng nghiệp của cô uống rượu tán gẫu trong đó, Giản Chí Khangcũng có mặt, đa phầ bọn họ mang tâm tư giống cô, muốn moi tin tức từ hắn cho nên ngồi xung quanh, Triệu Hân Mai cũng đi tới.
Nội địa có gần phóng viên tới Hong Kong đưa tin về sự kiện này, tạithời điểm Hong Kong sắp trở về, sự kiện này gây ảnh hưởng lớn thế nàokhỏi nói cũng biết.
- Lần này tôi cũng giống mọi người thôi, đều ngồi ở bàn tiếp đãi phóng viên, làm gì có tin tức nội bộ gì?
Giản Chí Khang trả lời những người moi tin xung quanh, nhìn thấy cô phóng viên xinh đẹp Triệu Hân Mai đi tới, cười nói:
- Cô viết xong chưa? Nhất định là rất tuyệt vời rồi, tôi có hân hạnh được đọc trước không?
- Vậy bài viết của anh cũng cho tôi xem trước được không?
Triệu Hân Mai mỉm cười đáp lại, đảo để nói:
- Hoặc lần sau anh đi phỏng vấn độc quyền tập đoàn Ái Đạt, chia có tôi một hai lần, được không?
- Chúng ta có quan hệ gì nào, cô có yêu cầu gì cứ nói.
Mọi người xung quanh đều cười trêu hắn trọng sắc khinh nghĩa.
- Tin lớn, tin lớn đây.
Có một phóng viên bên ngoài hối hả chạy vào:
- Tin tức mới nhất từ Dallas, tập đoàn Ái Đạt và TI đang ký một hạng mục dẫn tiến một hạng mục kỹ thuật tới triệu USD. Mọi người thắc mắc vì sao cao tầng Ái Đạt không có mặt ở Hong Kong phải không, bọn họ tớiDallas hết cả, tựa hồ lần này Ái Đạt lại muốn làm lớn rồi.
Mưa ở Hong Kong rất lớn, hay ngày qua mưa suốt, lúc lớn lúc nhỏ, nhưngchẳng có lúc nào dừng, nhóm Tạ Vãn Tình hôm kia đã bay về nội địa, PhóTuấn cũng đi theo, nếu không chẳng giữ nổi hai tiểu nha đầu. Tới hôm nay Trương Khác mới cùng Tôn Tĩnh Mông về Kiến Nghiệp.
Máy bay bò lên tầng mây, thoát khỏi cái không khí ẩm ướt của Hong Kong,Tôn Tĩnh Mông ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hai tay khoanh trướcngực, cô mặc chiếc áo hai giây màu trắng muốt, lộ ra làn da trắng mịnmàng, nhìn khuôn mặt đẹp thuần khiết, bầu ngực hô hấp nhẹ đều đặn, mang tới cho Trương Khác cảm giác ngồi bên cạnh một dòng suối thiên nhiêntrong lòng.
Thật kỳ lạ, vậy mà khi cô bé này mở mắt ra lại mang tới cho người ta cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
Thu lại ánh mắt, Trương Khác nhìn lên đống báo dầy ở trên đùi mà y kiếm được ở Hong Kong.
Giới truyền thông Dallas và tiểu bang Texas cho đăng tin rầm rộ về hiệpnghị dẫn tiến kỹ thuật của TI và Ái Đạt, gọi là chuyển dời kỹ thuật quan trọng nhất lĩnh vực thông tấn trong những năm qua, thậm chí hô hàochính phủ phải tiến thẩm tra hiệp nghị kỹ thuật nghiêm ngặt hơn, mụcđích cấm chỉ chuyển nhượng hạng mục kỹ thuật này.
Hơn tờ báo trong nước cho đăng tin hạng mục nay, duy chỉ có tuần báođiện tử của Bộ Bưu điện chỉ ra, tập đoàn Ái Đạt đưa vào kỹ thuật chế tạo ĐTDD này chỉ là kỹ thuật loại hai sắp bị đào thải mà thôi, chẳng có kỹ thuật hạch tâm, không đáng cho giới truyền thông trong nước tuyêndương.
Đó chính là đòn phàn kích đầu tiên của bộ bưu điện.
Trương Khác lại cực kỳ mừng rỡ, Bộ Bưu điện không im lặng từ chối đơncủa bọn họ nộp lên một cách thô bạo, mà dùng văn chương phê bình đả kích Ái Đạt, đây rõ ràng là một biến hóa.
Người thông minh nhìn cái biết ngay Bộ Bưu điện cho đăng bài báo nàytrong nội bộ thế nào cũng bị các phương diện chỉ trích nghiêm khắc, cácchuyên gia bộ Công nghiệp điện tử càng ra sức chế nhạo, không chút nểnang chỉ ra rằng doanh nghiệp điện tử của bộ bưu điện luôn hô hào nắm kỹ thuật đỉnh cấp của sạn nghiệp thông tấn chẳng qua là nhập khẩu hàng của người ta tự dán nhãn của mình, làm gì có chút hàm lượng kỹ thuật nào,kỹ thuật dán mác à?
Hành vi lũng đoạn thị trường thời gian dài của Bộ Bưu điện khiến cho các phương diện căm hận, cho nên đây là quy tắc cuộc chơi mà thôi.
Huống hồ thời thời gian qua vấn đề địa vị kinh tế dân doanh đã được thảo luận thấu triệt rồi, Ái Đạt được dư luận ủng hộ từ trên xuống dướichẳng phải là điều khó tin.
Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Tiêu Tấn Thành sau khi ký hiệp nghị với TIthì bay thẳng về Bắc Kinh, cử hành cuộc cuộc họp báo công bố chi tiết kỹ thuật dẫn tiết lần này, đồng thời tuyên bố thành lập trụ sở thực nghiệm phát triển ở thung lũng Sillicon để hấp thụ kỹ thuật này.
Ngày hôm sau tập đoàn Ái Đạt chính nộp đơn lên bộ bưu điện xin sản xuấtđiện thoại di động, bộ bưu điện trả lời mập mờ, sẽ họp chuyên môn đểthảo luận.
Doanh nghiệp dưới bộ công nghiệp điện tử trước nay đều tích cực chuẩn bị lập hạng mục sản xuất ĐTDD, Đông Hương, Phổ Tấn mấy lần cũng nộp đơnxin bộ bưu điện cho pháp sản xuất ĐTDD cùng Ái Đạt hình thành thế bứccung tập thể.
Sáng sớm này hôm nay chính phủ thành phố Kiến Nghiệp công bố chi tiếtchiến lược sản nghiệp kỹ thuật mới gọi là "hành lang số": Bao gồm dựavào ưu thế kỹ thuật của trường đại học, cao đẳng khu Yến Quy Hồ, thiếtkế quy hoạch xây cầu Tiểu Giang , đêm khu cao tân Tân Phổ, khu Yếm QuyHồ, đại học Tân Phổ nối tiếp nhau thành một dải rộng km, dài km.
"Hành lang số" trói chặt với kế hoạch Vườn Sồi của Ái Đạt, làm doanhnghiệp dân doanh chiến cứ địa vị đi đầu trong chiến lược kinh tế địaphương.
Đem khu công nghiệp điện tử Thành Nam Hải Châu, khu khai phát Tân GiangHuệ Sơn, hành lang số Kiến Nghiệp chỉnh hợp làm một, chính phủ tỉnh Đông Hải đồng thời công bố kế hoạch phát triển kỹ thuật cao dọc khu TiểuGiang.
Có chính phủ địa phương kiên định ủng hộ, tập đàn Ái Đạt không yếu hơn hai doanh nghiệp dưới bộ công nghiệp điện tử.
Trương Khác xếp báo sang một bên, nhìn mây ngoài cửa sổ, Tôn Tĩnh Môngmở mắt ra, đôi mắt mỹ lệ chứa phong tình thánh khiết mà quyến rũ, dángvẻ vừa mới tỉnh ngủ của mỹ nữ khó cưỡng, tiếc là Trương Khác lại đangchăm chú nhìn bên ngoài, chẳng biết có gì hay mà xem, Tôn Tĩnh Môngnhoài người tới, mặt gần như áp sát vào kính cửa sổ:
- Nhìn cái gì thế?
Tôn Tĩnh Mông người gần như nằm phục lai hai chân Trương Khác, tóc vắtsang một bên lộ ra cái cổ trắng muôt và bờ vai mềm, mũi truyền tới hương thơm như hoa Bách Hợp.
Trương Khác vì tránh không chạm vào người cô, giơ cả hai tay lên kháng nghị:
- Cô làm thế này tôi ngồi kiểu gì?
- Hả?
Tôn Tĩnh Mông chẳng đổi tư thế, quay đầu sang nhìn Trương Khác mới nhậnra cơ thể hai người áp sát nhau quá mức, mặt ửng đỏ, Tôn Tĩnh Mông không nhận ra gần đây mình hay đỏ mặt hơn trước nhiều, rụt mình về, vừa ngồi ngay ngắn là cái miệng cũng trở nên đanh đá:
- Này cho anh cơ hội đụng chạm còn lảm nhảm.
- Được được, coi như tôi nói sai rồi, giờ cô có nằm cả người lên tôi thì tôi cũng không ý kiến gì nữa.
Tôn Tĩnh Mông khẽ hừ một tiếng, mặc chiếc áo khoác đen lên, lúc này đãnhìn thấy Tiểu Giang nằm vắt ngang mảnh đất phía dưới, nghe dự báo thờitiết nhiệt độ ở Kiến Nghiệp ít hơn ở Hong Kong từ - độ, Tôn Tĩnh Mông chỉ chuẩn bị một chiếc áo dệt kim cộc tay, cánh tay trắng trẻo vẫn lộra bên ngoài.
Máy bay hạ cánh, phát hiện Kiến Nghiệp cũng đang mưa, Trương Khác cởi áo ngoài khoác lên cho Tôn Tĩnh Mông, y chỉ mặc một chiếc T-shirt ngắntay, hai tay ôm trước ngực chịu đựng cái lạnh bên ngoài.
Gọi điện cho Mã Hải Long, hắn bị tắc đường, một lúc nữa mới đến đón bọn họ được.