Mã Hướng Đông cũng đã tiếpxúc với nhà đầu tư hải ngoại, dù thế nào Côn Đằng online qua một năm rasức phát triển, trong thời điểm cổng web trong nước chưa được định hình, thành tích bọn họ đủ bắt mắt rồi, trung tuần tháng sáu, lượng truy cậpđột phá 100 vạn mỗi ngày, đây là con số cực kỳ đáng nể vào thời đó.
Ngoại trừ 12 tài liệu được chọn ra, Trương Khác còn bảo nhân viên trung tâm sáng nghiệp đưa danh sách tất cả mục lục cho y xem.
Trương Khác chú ý tới một hạng mục bị đảo thải là text game Tam QuốcLiệt Hào truyện, y còn nhớ text game đầu tiên mà y chơi là Kim Dung Quần Hiệp truyền, lúc đó cả đám hào hứng gõ phím cành cạch.
Lúc này Trương Khác không hứng thú loại trò chơi kiểu này nữa, nhưng rất tò mò một trò chơi tương tự làm ra thế nào, gọi điện cho Triệu Tử Lâm,bảo cô ta đưa tài liệu cho Mã Hải Long đem tới.
Buổi sáng Trương Khác ngủ một giấc thỏa thuê, chiều mở mang tài liệutrò chơi Tam Quốc Liệt Hào truyện tới văn phòng khóa đốt thời gian.
Hôm nay sinh viên xin nghỉ quân huấn tăng vọt lên 20 người, đa phần làcác cô gái xin nghỉ vì nguyên nhân sinh lý, Trương Khác, Đỗ Phi, Tạ TửGia vẫn phụ trách viếp áp phích, chẳng có mấy, viết xong Trương Khác lấy ghế kê gần cửa sổ xem tài liệu.
Cở sở thiết bị mạng trong nước lạc hậu, khi ở Âu Mỹ Nhật Hàn đã bắt đầulưu hành game online 2D thì ở trong nước chưa có đất sinh tồn, đừngtrách tốc độ mạng trong nước, vì tuyệt đại đa số máy vi tính trong nướccũng chưa đáp ứng đủ nhu cầu phần cứng game 2D đó.
Đương Khác rất rõ mạch phát triển của game online trong nước, thành công của game online phụ thuộc lớn vào quảng cáo và vận hành, còn bản thânđặc sắc trò chơi không phải là nhân tố quan trọng.
Lợi nhuận của text game tất nhiên là ảm đạm, trong tư liệu hạng mụcnhắc tới khái niệm hoạt hình hóa, Trương Khác cảm thấy rất giống sáchlược kinh doanh game online mười năm sau, kiếp trước Trương Khác rảnhrỗi cũng thích ngồi lỳ trong văn phòng chơi loại game này.
Trương Khác đối với game 2D còn chẳng hứng thú, trong lòng rất do dự, bỏ một khoản tiền ra vì sở thích cá nhân thế này có xa xỉ quá không? Némtài liệu cho Đỗ Phi:
- Mày xem đi.
- Cái gì đấy.
Đỗ Phi nhận lấy lật xem giới thiệu:
- Ấy, của trường mình.
- Hả?
Trương Khác còn chưa xem kỹ tài liệu của người nộp đơn, ghé đầu nhìn,thấy cái tên quen quen, lật xem trang cuối cùng, đúng là người của ĐHĐông Hải.
"Sâu hại" "châu chấu", "bọ rùa", toàn là cái nick quen thuộc, nhiều bậctiền bối này dù sau khi rời ĐH Đông Hải vẫn quay về hoạt động ở trangweb của trường.
Kiếp trước Trương Khác lăn lộn trong hoa cỏ, tới năm thứ hai tâm tínhmới ổn định lại, quả nữa thời gian lên mạng, chỉ là không có duyên gặpmặt thành viên CLB côn trùng của Đh Đông Hải.
Chẳng trách hồ sơ này bị gạt bỏ, một nguyên nhân quan trọng là nhìn thếnào thì kế hoạch thư này nhân tố sở thích nhiều hơn nhân tố thươngnghiệp.
Thuần túy từ thương nghiệp mà nói, Trương Khác cũng sẽ gạt bỏ nó đầu tiên.
- Hay, không tệ chút nào.
Trương Khác nghĩ thế, nhưng Đỗ Phi lại vỗ đùi khen luôn mồm, xem tới say sưa.
Trương Khác thấy hắn bỏ qua phần nội dung chuyên nghiệp phía trước, xem luôn phần giới thiệu trò chơi, vỗ kẹp tư liệu:
- Bảo mày xem nội dung phía trước sao mày lại xem phía sau?
Đỗ Phi như vớ được vật báu, hớn hở nói:
- Cách nghề như cách ngọn núi, nội dung phía trước tìm người trong nghề giải thích cho bọn mình nghe có hơn không?
Trương Khác còn chưa xác định có nên ném tiền vào hứng thú cả đám sinhviên năm thứ tư này không, trước khi xác định rõ không nên kinh động tới bọn họ, cho bọn họ hi vọng rồi dập tắt nó là rất tàn nhẫn.
Theo trình tự nghiêm ngặt cần chuyên gia đánh giá tính khả thi cùng sosánh với trò chơi có kỹ thuật tương tự, nhưng là hứng thú cá nhân,Trương Khác không cần tới trình tự đó.
- Cái phía trước mới quan trọng.
Trương Khác thu chân gác lên bàn lại, đá Đỗ Phi một cái:
- Máy qua xem với tao..
Phòng bên có mạng giáo viên, Trương Khác cầm pocket PC sang bên đó, thò đầu vào, thấy có mỗi Tạ Tử Gia và Tịch Nhược Lâm.
Thấy Trương Khác thò đầu vào, Tịch Nhược Lâm lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì?
Trương Khác nhìn lên màn hình thấy giao diện dây trường xuân của diễnđàn ĐH Đông Hải, không ngờ Tịch Nhược Lâm cũng thích vào mạng.
Tịch Nhược Lâm thấy Trương Khác cầm chiếc Pocket PC, tưởng y và Đỗ Phiđịnh chuồn, tên này sáng không thấy mặt đâu, chiều tới được chưa đầy hai tiếng, nhíu mày lại:
- Giờ là mấy giờ? Quấn huấn là 8 học phần không dễ kiếm thế đâu.
- À..
Trương Khác hơi ngắc ngứ, vừa rồi qua lấy nước thấy mỗi Tạ Tử Gia.
Tiếng "à" của y làm Tịch Nhược Lâm mặt đầy nghi hoặc.
Trương Khác đương nhiên tuyệt đối không muốn để cô ta biết người đêm đógọi điện "à" hai tiếng là mình, chỉ màn hình của Tịch Nhược Lâm:
- Định qua tra tư liệu viết áp phích, cô đang dùng thì thôi vậy.
Đỗ Phi buổi sáng dùng máy vi tính của khóa vào mạng, bị một tên chủnhiệm tên Vạn Khiếu nhìn thấy, tên này không dám chọc vào Đỗ Phi, nhưngđặt mật mã mở máy trước mặt Đỗ Phi cho bõ ghét.
Tịch Nhược Lâm cũng cảm thấy ngữ khí mình hơi quá, đứng dậy nói:
- Cho các cậu tra tài liệu.
Cái máy vi tính này quá cũ, Trương Khác mở Pocket PC ra vào mạng, ngồicùng bàn với Tạ Tử gia nhưng xoay lưng màn hình về phía Tịch Nhược Lâm.
Loại trò chơi điều khiển bằng nhập lệnh này khiến đại đa số bài xích,nên kế hoạch có giá trị thương nghiệp không phải xem kỹ thuật có thựchiện được yêu cầu hay không?
Tam Quốc Liệt Hào Truyện muốn thành hạng mục thương nghiệp phải thu hútđược đại đa số người chơi, bản thân trò chơi mà nói, thao tác đơn giảnlà nhân tố quan trọng, tiếp đó là yêu cầu phần cứng.
Trương Khác dạy Đỗ Phi thao tác trò chơi tinh năng tương tự, Tạ Tử Giachống cằm xem, thầm nghĩ hai tên này đúng là rãnh rỗi, thấy một và mệnh lệnh Trương Khác không nhớ nổi, Tạ Tử Gia viết lệnh chính xác ra cho y, thầm nghĩ y cũng chẳng phải là cái gì cũng biết.
Trương Khác cho rằng chỉ cần ba người không lên tiếng có thể lừa đượcTịch Nhược Lâm ngồi ở đối diện, Đỗ Phi còn đặc biệt kìm nén giữ nụ cườiđiềm đạm, không ngờ đến khi Tạ Tử Gia viết mệnh lệnh thứ ba mà TrươngKhác không nhớ nổi thì Tịch Nhược Lâm lạnh mặt nói:
- Cho các cầu lên mạng là để tra tư liệu, không phải để chơi.
Trương Khác bình tĩnh nhìn Tịch Nhược Lâm, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật đấy, chỉ có điều mắt lạnh lùng quá, không ngờ cô ta quen thuộc với MUD như vậy, nên mới từ ba mệnh lệnh Tạ Tử Gia viết đoán ra được bọn họ chơi game.
***Mud: Multi-User Dungeon, về sau hay mang nghĩa là Multi-User Dimension và Multi-User Domain, game thế giới ảo với nền text.
Tịch Nhược Lâm không truy cứu nữa, cúi đầu tiếp tục xem sách, cũng không để ý Trương Khác đang nhìn mình.
Cô gái xinh đẹp lạnh lùng luôn như thế.
Đến tối Trương Khác nằm trên giường gặm tài liệu làm đầu óc y choángváng kia, Đỗ Phi viết danh sánh mệnh lệnh ra dán lên bàn, vào mạng.
- A, lại mất một level! Trương Khác, mày xem hộ tao, cái con Cách Cách có phải ngứa mắt không, vì sao cứ tóm được tao là chém?
Đỗ Phi hậm hực gọi:
Nghe cái tên Cách Cách hơi quen tai, Trương Khác tới xem ghi chép, ĐỗPhi bảy lần xuống Thiên Sơn, bị Cách Cách chém liền bảy lần, ngồi lênbàn nói:
- Khả năng đó là Tịch Nhược Lâm.
- Làm sao cô ta biết đây là tài khoản của ta.
Đỗ Phi cảm thấy kỳ quái, vẫn gõ:" Chủ nhiệm Tịch, tôi nhận sai đượcchưa? Cô có 200 vạn kinh nghiệm chém người mới như tôi có thành tựu lắmà?
Trên cửa sổ hiện lên dòng chữ "Cách Cách cười lạnh ngạo nghễ bỏ đi"
Mông Nhạc ôm khay cơm đi vào, bên trên còn có chống sách, Trương Khác cười với hắn, thấy hắn chẳng có phản ứng gì, mới phát hiện ra hắn đang đắm đuối nhìn Tịch Nhược Lâm.
Kiếp trước tới năm thứ hai Trương Khác mới thân thiết với Mông Nhạc, khi đó Tịch Nhược Lâm đã tốt nghiệp rời trường không rõ tung tích, nhìn ánh mắt của hắn, Trương Khác nghĩ hứng thú với mụ la sát này sao? Không phải chuốc khổ vào thân à?
Mông Nhạc nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông ngồi kề sát Trương Khác, bất bình phì một cái, tới bên cạnh Đỗ Phi:
- Người anh em, tôi phục cậu hoàn toàn đấy, mỹ nữ tới chỗ cậu thành tài nguyên bình thường rồi.
Mông Nhạc là nhân vật có tiếng trong trường, đám nam sinh bên cạnh đều lên tiếng chào.
Trương Khác nhìn ra Mông Nhạc có hơi ngán Tịch Nhược Lâm, không dám ngồi bên kia, lại không cam tâm đứng xa, cười đưa cho hắn chai rượu Thanh Đảo.
Mông Nhạc không thích trò khách sáo, nhận lấy:
- Hai tên nhóc các cậu gan đấy, dám uống rượu trước mặt trợ lý chủ nhiệm à?
Tịch Nhược Lâm nghe câu này chẳng thèm liếc mắt sang lấy một cái, Mông Nhạc thất vọng ra mặt, không che dấu được.
- Anh biết cô ấy chứ?
Trương Khác chỉ Tôn Tĩnh Mông.
- Ha ha, cô ấy à?
Mông Nhạc cười lớn xua đi tâm trạng không tốt:
- Người không biết cô ấy ít lắm.
- Ồ, tôi nổi tiếng thế sao?
Tôn Tĩnh Mông nghi hoặc hỏi:
- Đóa hoa của ngõ Học Phủ, kèm chuyện ở Học viện Âm Nhạc nữa, nghe nói vệ sĩ của cô chớp mắt đánh gục sáu tên cao to của học viện Thể dục, uy danh của cô ở trường xung quanh đây cao lắm đấy. Tôi còn tưởng sau khi ngõ Học Phủ sửa xong mới được chiêm ngưỡng phong thái của cô cơ.
Đúng là càng đồn càng sai lệch, thấy Trương Khác còn làm bộ "ồ" một tiếng kinh ngạc, vẻ mặt ngây thơ cứ như nghe chuyện này lần đầu, Tôn Tĩnh Mông đạp chân y một cái.
Trương Khác không dám trêu cô ta nữa, nói với Mông Nhạc:
- Ở đâu thiếu mỹ nữ chứ Học viện âm nhạc không thiếu, ngày mai bảo cô ấy bán sỉ cho.
Tôn Tĩnh Mông lườm y:
- Tên bạn cảnh sát của anh gần đây thường hẹn Tiểu Thi ra ngoài, té ra ở chỗ các anh coi chúng tôi là mỹ nữ bán sỉ đấy à?
- Ồ cô nói Trần Hiểu Tùng, anh ta theo đuổi Tiểu Thi thì liên quan gì tới tôi?
Thời gian qua Trương Khác không liên hệ với Trần Hiểu Tùng, Tiểu Thi là cô gái bị quấy rối tình dục, chắc là cảm thấy cảnh sát có thể mang lại an toàn cho mình, Tiểu Thi mới hai mươi hai mốt, tươi trẻ mọng nước, Trần Hiểu Tùng phải rồi, đúng là trâu già gặm cỏ non.
Mông Nhạc hứng thú ghé đầu tới:
- Hóa ra là thật à, vậy sau này tôi theo cậu..
Bọn họ ba hoa tán chuyện, Tịch Nhược Lâm nghe rất ngứa tai, hừ một cái, lại không thể nổi giận với đám Trương Khác, nói là no rồi liền đứng dậy đi luôn, mấy cái đuôi bám theo sau, tên chở cô ta trừng mắt nhìn Trương Khác.
- Đám đó là ai vậy?
Đỗ Phi hỏi Mông Nhạc, đám người đó thật vô lý.
- Bọn họ à? Clb Côn Trùng.
Mông Nhạc sợ đám Trương Khác không biết, giải thích:
- Các cậu vào forum Đông Hải là biết CLB Côn Trùng là thứ gì.
- Biết rồi.
Đỗ Phi bĩu môi:
- Hôm qua còn bị Cách Cách chém bảy phát.
- Cậu biết Cách Cách là Tịch Nhược Lâm?
Mông Nhạc hứng thú hẳn lên:
- Sao các cậu đắc tội với bà cô đó, xem ra oán hận các cậu rất sâu đấy. Nghe nói học viện thương mại quốc tế có hai cái gai, là các cậu đỏ hả?
Trương Khác ngạc nhiên:
- Có vài ngày mà thanh danh của chúng tôi đã bị hủy rồi à?
- Ha ha ha, bọn họ thấy gai là muốn đập bằng, dân ta là thế đấy, rõ ràng mình là gai thì vót cho nhọn, không nghĩ tới người khác, càng ngày càng quá quắt... Có điều tôi thấy hai cái gai các cậu đáng làm bạn lắm, hôm khác tôi mời các cậu ăn cơm.
Mông Nhạc sảng khoái nói.
Trương Khác xé một tờ giấy trong sổ tay ra, viết số di động cho hắn:
- Khi nào muốn mời bọn tôi ăn cơm gọi số này.
Đỗ Phi lấy làm lạ, đó là số di động Trương Khác mang theo người, không tùy tiện giao cho người khác, bên ngoài chỉ biết điện thoại mà y đưa cho Mã Hải Long và Phó Tuấn.
Trương Khác đưa Tôn Tĩnh Mông về túc xá, Đỗ Phi ở lại uống bia với Mông Nhạc, ra ngoài Tôn Tĩnh Mông ý kiến:
- Số điện thoại kia của anh tôi cũng không có, sao anh cho hắn ta?
- Cô không có số di động của tôi à?
Trương Khác biết còn cố hỏi, chủ yếu y không muốn bị chuyện rắc rối làm phiền, song giờ quan hệ hai người đã khác rồi, lấy di động trong túi sách Tôn Tĩnh Mông, nhập số của mình vào, giải thích chuyện cho số Mông Nhạc:
- Con người luôn cần vài người bạn mà.
- Vừa rồi nghe nói chuyện thì tên nhóc đó quen anh chưa lâu, anh đâu phải người dễ tín nhiệm người khác?
Tôn Tĩnh Mông khó hiểu, cô cứ tưởng mình hiểu Trương Khác lắm rồi.
Trương Khác cười, có vài chuyện căn bản không thể giải thích được.
Cuộc đời có bao nhiêu tiền mới đủ? Trương Khác hiện không suy nghĩ loại vấn đề này nữa, nhưng nếu không có vài người bạn cùng hưởng thụ cuộc sống thì đúng là bi ai, đám Trần Tín Sinh, Chu Du, Tô Tân Đông theo bên y cũng không thể bỏ mặt nạ xuống uống một chén rượu sảng khoái.
Về tới túc xá, Tôn Tĩnh Mông cũng không trả áo cho y, Trương Khác lại chẳng thể lột y phục trên người y xuống, trong đầu lại có ý nghĩ đó thật, nếu đó là hành động cố ý thì một cô gái giữ y phục của một chàng trai, tín hiệu đó là gì Trương Khác cũng hiểu, mối quan hệ giữa y và Tôn Tĩnh Mông hình như đang dần có chiều hướng mất kiểm soát...
Vài ngày tiếp theo đó rất yên tĩnh, Tôn Tĩnh Mông bận rộn trang hoàn quán bar, Đỗ Phi bỏ thời gian chuẩn bị mở quán ở ngõ Học Phủ.
Trương Khác thấy khí phách lẫn kiến thức của Đỗ Phi hơn người khác một bậc rồi, nên cũng chẳng chỉ chỏ gì thêm.
Đỗ Phi mất hút, Trương Khác kiên trì tới văn phòng khóa sống qua ngày, thường có cơ hội uống rượu tán gẫu với Mông Nhạc.
Ngày tháng , Thái Lan đổi vị bộ trưởng tái chính thứ ba, từ bỏ một phần chủ quyền tài chính làm điều kiện chính thức thỉnh cầu tổ chức tiền tệ quốc tế cứu viện.
Ba tháng trước thôi, giới trung lưu Thái Lan còn đeo đồng hồ Thụy Sĩ, mặc y phục Pháp, uống rượu Bồ Đào Nha, cuối tuần tới biệt thự bên biển biển nghỉ ngơi, giờ thì bán nhà bán cửa, bán xe đền bù phần nào tổn thất...
Giới tiêu dùng hàng xa xỉ ở Thái Lan như bị cơn bão cuốn hết xuống biển, cửa hàng sang trọng xa hoa giờ vắng tanh vắng ngắt.
Tình hình này được đám Trần Tính Sinh, Tương Vi thông qua e mail báo cáo cho Trương Khác.
Trung tuần tháng tám, rừng mưa nhiệt đời ở đảo Sumatra và Kalimantan bùng bùng bốc cháy, người Indo lúc đó còn chưa nhận thức được nó tạo thành khói đen bao phủ tương lai bọn họ.
Tới trung tuần tháng tám, mùa mưa tới, qua mấy trận mưa lớn mà lửa ở hai nơi này không bị dập tắt, người Indo mới ý thức được lần này khả năng sẽ khá rắc rối.
Trần Tín Sinh và Diệp Trăn Dân tới thăm Singapore, khói ở Indonesia sinh ra lúc này đã ảnh hưởng tới Singapore rồi.
Một năm trước những lời dự đoán về kinh tế ĐNÁ khiến cho Diệp Trăn Dân thanh danh tăng vọt.
Singapore xưa nay vẫn là người ủng hộ Thái Lan kiên định nhất, nhưng nhà cầm quyền Singapore phải suy tính tới quỹ đầu tư đang không ngừng tấn công hệ thống tài chính của họ, không thể chi viện cho Thái Lan và quốc gia xung quanh được, lúc này trong nước chi viện cho Thái Lan, có thể tăng cường mối quan hệ với Singapore, trải được cho việc đưa kỹ thuật chế tạo tinh viên vào nước.
Diệp Trăn Dân thăm Singapore xong sẽ còn đến Phillipin, Trần Tín Sinh trở về nước báo cáo thành quả chuyến đi này.
Đại khái là những đám mây đen mù mịt sinh ra từ đám cháy để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Tín Sinh, vừa gặp Trương Khác hắn lại kể chuyện bị khói làm máy bay phải vòng vèo trên bầu trời Singapore cả tiếng.
- Anh dự đoán đám cháy này kéo dài bao lâu?
Trương Khác hỏi:
- Khó mà đoán được.
Trần Tín Sinh thở dài:
- Tôi không có thời gian tới Indo xem.
Trong bốn con hổ nhỏ Châu Á, Indo là con hổ yếu nhất, vào tháng sáu Trương Khác đã lệnh Ái Đạt hoàn toàn bỏ thị trường Indo, tất nhiên đi Indo không có trong lịch trình an bài của Trần Tín Sinh.
- Tôi nghĩ sẽ còn cháy khá lâu, mấy ngày qua tôi luôn xem báo về sự kiện này, Indo là nước cung cấp gỗ lớn nhất Châu Á, khả năng điều này sẽ làm ảnh hưởng cung ứng bột giấy cho thị trường Châu Á trong một thời gian dài.
Trần Tín Sinh báo cáo cho Trương Khác, chỉ có Chu Du có tư cách góp mặt, nghe nói thế thì nhíu chặt mày, nghiêm túc suy tính tới khả năng đó.
Với quy mô của giấy Tân Quang, tích trữ một lượng lớn bột giấy là không thể, con đường Trương Khác chọn là tích cực đi ra ngoài, lợi dụng cơn bão tài chính hủy hoại ĐNÁ, chọn một hai xí nghiệp chế tạo bột giấy thiếu tài chính bỏ tiền nắm lấy cổ phần.
Trương Khác hỏi Trần Tín Sinh:
- Quách Tùng Duyên lần trước tới Kiến Nghiệp cũng nói tài chính trong tay tập đoàn Quách thị eo hẹp, liệu bọn họ có muốn bán cổ phần xí nghiệp bột giấy dưới quyền không?
- Chỉ xí nghiệp bột giấy thôi sao?
Chu Du hỏi ngang:
- Ừm, cả kỹ thuật làm giấy, nếu bọn họ sẵn lòng chuyển nhượng cũng có thể đàm phán.
Trương Khác nói:
- Không xét tới tình huống khả năng cung cấp bột giấy sẽ có thể thiếu hụt thời gian dài thì chúng ta cũng phải ra nước ngoài tìm nguồn cung ứng bột dấy ổn định, để cung cấp cho công trình kỳ hai sắp đi vào sản xuất của Tân Quang. Ngoài ra tốc độ trồng rừng trong nước cũng phải không ngừng để cao...
Chu Du gật đầu:
- Tiền của Malaysia còn có khả năng tiếp tục mất giá, lúc này ra tay hơi sớm.
- Tôi cũng nghĩ thế, nhưng cơ sở kinh tế của Malaysia chắc chắn nhất trong bốn con hổ nhỏ, có nghĩa là sau cơn bão bọn họ cũng hồi sinh nhanh nhất, tiền tệ mau chóng trở lại mức bình thường, chúng ta không cần nghĩ tới lợi ích ngắn hạn. Vừa khéo chúng ta có thể lấy đây làm cái cớ che dấu tai mắt kẻ khác khi đàm phán với tập đoàn Quách thị.
Cả Ái Đạt lẫn Trần Tín Sinh đều khá có danh tiếng trong nghành, tiếp xúc quá liên tục với Quách Tùng Duyên nói không chừng khiến các phương diện liên quan chú ý, công tác yểm hộ phải làm tốt, kinh động tới nhà cầm quyền Đài Loan, hạn mục nhà máy tinh viên có tới tám chín phần sẽ bị đổ vỡ.
Trần Tín Sinh báo cáo thu hoạch ở ĐNÁ với Trương Khác xong, nói nhân tuyển nhà khoa học mà hắn tiến cử đứng đầu phòng thực nghiệp kỹ thuật, cũng theo hắn từ Singapore tới gặp mặt Trương Khác, tên Đàm Văn Tùng là Hoa kiều quốc tịch Mỹ, tháng sẽ kết thúc nhiệm kỳ của ông ta tại phòng liên hợp thực nghiệm ĐH Singpore.
Nhiệm vụ của nhà khoa học đứng đầu là phụ trách vận hành cụ thể phòng thực nghiệm, bao gồm nghiên cứu định ra các hạng mục, tổ chức đội ngũ nghiên cứu, thuê kỹ sư chủ nhiệm, nắm phương hướng trọng điểm nghiên cứu v..v..v. Công tác trực tiếp báo cáo với phòng hạng mục lớn của tập đoàn Ái Đạt.
Cuộc sống của Trương Khác ngày càng nhà hạ rồi, trong mắt đám Trần Tín Sinh, phải để Đàm Văn Tùng trực tiếp báo cáo công tác với Trương Khác mới đúng.
- Vậy thì cùng ăn bữa cơm là được.
Nghe Trần Tín Sinh báo cáo một thời gian dài, Trương Khác cảm thấy cổ tê nhức hết rồi, đứng dậy vặn lưng, bảo Trần Tín Sinh đi mời ăn cơm cùng:
- Có điều tôi nói không tính, quyết định cuối cùng vẫn ở bên bên phòng hạng mục lớn.
Trương Khác hiện việc gì cũng đẩy cho phòng hạng mục lớn, cứ như ý nghĩa của việc thành lập phòng hạng mục lớn là trút bỏ trách nhiệm tên vai y vậy.
- Vẫn tới nhà ăn nhân viên ĐH Đông Hải à?
Trần Tín Sinh hỏi:
- Hả?
Trương Khác hơi ngẩn ra, thấy ánh mắt mang vẻ hóm hỉnh của hắn thì bật cười:
- Khách từ xa đến phải long trọng một chút, nếu chỉ có ánh và anh Chu thì đúng là đến đó thật.
Đàm Vân Tùng không cao, tuổi trông không giống người trung niên - tuổi, vợ ông ta Ngô Văn Hi là học sinh của ông ta khi dạy ở ĐH Singapore, mới trên , ông ta tới khi gặp Ngô Văn Hi thì vẫn còn độc thân, Ngô Văn Hi học xong tiến sĩ mới kết hôn, hiện vẫn chưa có con cái.
Với Trương Khác mà nói đây là cuộc mua bán mua một tặng một, hiện y cứ nghe tới giáo sư tiến sĩ là hai mắt tỏa sáng.
Đàm Vân Tùng là người hay chuyện, trừ tự kể chuyển lặt vặt trong cuộc sống đa phần nói về tương lai phát triển kỹ thuật điện tử.
May là Triệu Bằng, Triệu Tử Lâm, và vợ ông ta đều là người trong nghề, nên không cảm thấy vô vị, ngược lại Trương Khác kiến thức kỹ thuật yếu nhất, có điều y hiểu xu thể phát triển kỹ thuật mười năm sau, thấy Đàm Vân Tùng luôn nói trúng điểm mấu chốt, có thể tán thành năng lực của ông ta về mặt học thuật.
- Cuối cùng tôi muốn thỉnh giáo giáo sư Đàm ở phương diện kiến thiết phòng thực nghiệm kỹ thuật điện tử, không biết giáo sư có kiến nghị gì không?
Bữa ăn gần kết thúc, Trương Khác hỏi:
- Các phòng thực nghiệm trong nước thiếu nhân là việc bồi dưỡng nhân viên kỹ thuật, Cẩm Hồ đang hợp tác mật thiết với ĐH Đông Hải có phải là vì việc này? Đưa các nghiên cứu sinh, thạc sĩ, tiến sĩ trong quá trình nghiên cứu tham dự vào công tác của phòng thực nghiệm có thể giảm bớt nhiều chi phí nhân lực... Ngoài ra cần một giáo sư phụ trách dẫn dắt, để uốn nắn quá trình trưởng thành của bọn họ.
Trương Khác gật đầu, vẫn đá quả bóng sang cho Trần Tín Sinh:
- Có được hay không cần các anh ra quyết định.
Nghe Trương Khác trưng cầu ý kiến của Đàm Vân Tùng là Trần Tín Sinh biết ông ta đã được Trương Khác thừa nhận, mặc dù Trương Khác đá bóng sang cho phòng hạng mục lớn, có điều quyền uy của y dựng lên không phải chỉ trong một hai ngày, nhân tuyển y thừa nhận, khó tưởng tượng ra được sẽ bị người khác phủ quyết.
Đưa Đàm Vân Tùng về nhà khách nghỉ ngơi, Trần Tín Sinh theo mọi người về nhà chiêu đãi số hai ĐH Sư Phạm.