Mông Nhạc ôm khay cơm đi vào, bên trên còn có chống sách, Trương Khác cười với hắn, thấy hắn chẳng có phản ứng gì, mới phát hiện ra hắn đang đắm đuối nhìn Tịch Nhược Lâm.
Kiếp trước tới năm thứ hai Trương Khác mới thân thiết với Mông Nhạc, khi đó Tịch Nhược Lâm đã tốt nghiệp rời trường không rõ tung tích, nhìn ánh mắt của hắn, Trương Khác nghĩ hứng thú với mụ la sát này sao? Không phải chuốc khổ vào thân à?
Mông Nhạc nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông ngồi kề sát Trương Khác, bất bình phì một cái, tới bên cạnh Đỗ Phi:
- Người anh em, tôi phục cậu hoàn toàn đấy, mỹ nữ tới chỗ cậu thành tài nguyên bình thường rồi.
Mông Nhạc là nhân vật có tiếng trong trường, đám nam sinh bên cạnh đều lên tiếng chào.
Trương Khác nhìn ra Mông Nhạc có hơi ngán Tịch Nhược Lâm, không dám ngồi bên kia, lại không cam tâm đứng xa, cười đưa cho hắn chai rượu Thanh Đảo.
Mông Nhạc không thích trò khách sáo, nhận lấy:
- Hai tên nhóc các cậu gan đấy, dám uống rượu trước mặt trợ lý chủ nhiệm à?
Tịch Nhược Lâm nghe câu này chẳng thèm liếc mắt sang lấy một cái, Mông Nhạc thất vọng ra mặt, không che dấu được.
- Anh biết cô ấy chứ?
Trương Khác chỉ Tôn Tĩnh Mông.
- Ha ha, cô ấy à?
Mông Nhạc cười lớn xua đi tâm trạng không tốt:
- Người không biết cô ấy ít lắm.
- Ồ, tôi nổi tiếng thế sao?
Tôn Tĩnh Mông nghi hoặc hỏi:
- Đóa hoa của ngõ Học Phủ, kèm chuyện ở Học viện Âm Nhạc nữa, nghe nói vệ sĩ của cô chớp mắt đánh gục sáu tên cao to của học viện Thể dục, uy danh của cô ở trường xung quanh đây cao lắm đấy. Tôi còn tưởng sau khi ngõ Học Phủ sửa xong mới được chiêm ngưỡng phong thái của cô cơ.
Đúng là càng đồn càng sai lệch, thấy Trương Khác còn làm bộ "ồ" một tiếng kinh ngạc, vẻ mặt ngây thơ cứ như nghe chuyện này lần đầu, Tôn Tĩnh Mông đạp chân y một cái.
Trương Khác không dám trêu cô ta nữa, nói với Mông Nhạc:
- Ở đâu thiếu mỹ nữ chứ Học viện âm nhạc không thiếu, ngày mai bảo cô ấy bán sỉ cho.
Tôn Tĩnh Mông lườm y:
- Tên bạn cảnh sát của anh gần đây thường hẹn Tiểu Thi ra ngoài, té ra ở chỗ các anh coi chúng tôi là mỹ nữ bán sỉ đấy à?
- Ồ cô nói Trần Hiểu Tùng, anh ta theo đuổi Tiểu Thi thì liên quan gì tới tôi?
Thời gian qua Trương Khác không liên hệ với Trần Hiểu Tùng, Tiểu Thi là cô gái bị quấy rối tình dục, chắc là cảm thấy cảnh sát có thể mang lại an toàn cho mình, Tiểu Thi mới hai mươi hai mốt, tươi trẻ mọng nước, Trần Hiểu Tùng phải 29 rồi, đúng là trâu già gặm cỏ non.
Mông Nhạc hứng thú ghé đầu tới:
- Hóa ra là thật à, vậy sau này tôi theo cậu..
Bọn họ ba hoa tán chuyện, Tịch Nhược Lâm nghe rất ngứa tai, hừ một cái, lại không thể nổi giận với đám Trương Khác, nói là no rồi liền đứng dậy đi luôn, mấy cái đuôi bám theo sau, tên chở cô ta trừng mắt nhìn Trương Khác.
- Đám đó là ai vậy?
Đỗ Phi hỏi Mông Nhạc, đám người đó thật vô lý.
- Bọn họ à? Clb Côn Trùng.
Mông Nhạc sợ đám Trương Khác không biết, giải thích:
- Các cậu vào forum Đông Hải là biết CLB Côn Trùng là thứ gì.
- Biết rồi.
Đỗ Phi bĩu môi:
- Hôm qua còn bị Cách Cách chém bảy phát.
- Cậu biết Cách Cách là Tịch Nhược Lâm?
Mông Nhạc hứng thú hẳn lên:
- Sao các cậu đắc tội với bà cô đó, xem ra oán hận các cậu rất sâu đấy. Nghe nói học viện thương mại quốc tế có hai cái gai, là các cậu đỏ hả?
Trương Khác ngạc nhiên:
- Có vài ngày mà thanh danh của chúng tôi đã bị hủy rồi à?
- Ha ha ha, bọn họ thấy gai là muốn đập bằng, dân ta là thế đấy, rõ ràng mình là gai thì vót cho nhọn, không nghĩ tới người khác, càng ngày càng quá quắt... Có điều tôi thấy hai cái gai các cậu đáng làm bạn lắm, hôm khác tôi mời các cậu ăn cơm.
Mông Nhạc sảng khoái nói.
Trương Khác xé một tờ giấy trong sổ tay ra, viết số di động cho hắn:
- Khi nào muốn mời bọn tôi ăn cơm gọi số này.
Đỗ Phi lấy làm lạ, đó là số di động Trương Khác mang theo người, không tùy tiện giao cho người khác, bên ngoài chỉ biết điện thoại mà y đưa cho Mã Hải Long và Phó Tuấn.
Trương Khác đưa Tôn Tĩnh Mông về túc xá, Đỗ Phi ở lại uống bia với Mông Nhạc, ra ngoài Tôn Tĩnh Mông ý kiến:
- Số điện thoại kia của anh tôi cũng không có, sao anh cho hắn ta?
- Cô không có số di động của tôi à?
Trương Khác biết còn cố hỏi, chủ yếu y không muốn bị chuyện rắc rối làm phiền, song giờ quan hệ hai người đã khác rồi, lấy di động trong túi sách Tôn Tĩnh Mông, nhập số của mình vào, giải thích chuyện cho số Mông Nhạc:
- Con người luôn cần vài người bạn mà.
- Vừa rồi nghe nói chuyện thì tên nhóc đó quen anh chưa lâu, anh đâu phải người dễ tín nhiệm người khác?
Tôn Tĩnh Mông khó hiểu, cô cứ tưởng mình hiểu Trương Khác lắm rồi.
Trương Khác cười, có vài chuyện căn bản không thể giải thích được.
Cuộc đời có bao nhiêu tiền mới đủ? Trương Khác hiện không suy nghĩ loại vấn đề này nữa, nhưng nếu không có vài người bạn cùng hưởng thụ cuộc sống thì đúng là bi ai, đám Trần Tín Sinh, Chu Du, Tô Tân Đông theo bên y cũng không thể bỏ mặt nạ xuống uống một chén rượu sảng khoái.
Về tới túc xá, Tôn Tĩnh Mông cũng không trả áo cho y, Trương Khác lại chẳng thể lột y phục trên người y xuống, trong đầu lại có ý nghĩ đó thật, nếu đó là hành động cố ý thì một cô gái giữ y phục của một chàng trai, tín hiệu đó là gì Trương Khác cũng hiểu, mối quan hệ giữa y và Tôn Tĩnh Mông hình như đang dần có chiều hướng mất kiểm soát...
Vài ngày tiếp theo đó rất yên tĩnh, Tôn Tĩnh Mông bận rộn trang hoàn quán bar, Đỗ Phi bỏ thời gian chuẩn bị mở quán ở ngõ Học Phủ.
Trương Khác thấy khí phách lẫn kiến thức của Đỗ Phi hơn người khác một bậc rồi, nên cũng chẳng chỉ chỏ gì thêm.
Đỗ Phi mất hút, Trương Khác kiên trì tới văn phòng khóa sống qua ngày, thường có cơ hội uống rượu tán gẫu với Mông Nhạc.
Ngày 16 tháng 9, Thái Lan đổi vị bộ trưởng tái chính thứ ba, từ bỏ một phần chủ quyền tài chính làm điều kiện chính thức thỉnh cầu tổ chức tiền tệ quốc tế cứu viện.
Ba tháng trước thôi, giới trung lưu Thái Lan còn đeo đồng hồ Thụy Sĩ, mặc y phục Pháp, uống rượu Bồ Đào Nha, cuối tuần tới biệt thự bên biển biển nghỉ ngơi, giờ thì bán nhà bán cửa, bán xe đền bù phần nào tổn thất...
Giới tiêu dùng hàng xa xỉ ở Thái Lan như bị cơn bão cuốn hết xuống biển, cửa hàng sang trọng xa hoa giờ vắng tanh vắng ngắt.
Tình hình này được đám Trần Tính Sinh, Tương Vi thông qua e mail báo cáo cho Trương Khác.
Trung tuần tháng tám, rừng mưa nhiệt đời ở đảo Sumatra và Kalimantan bùng bùng bốc cháy, người Indo lúc đó còn chưa nhận thức được nó tạo thành khói đen bao phủ tương lai bọn họ.
Tới trung tuần tháng tám, mùa mưa tới, qua mấy trận mưa lớn mà lửa ở hai nơi này không bị dập tắt, người Indo mới ý thức được lần này khả năng sẽ khá rắc rối.
Trần Tín Sinh và Diệp Trăn Dân tới thăm Singapore, khói ở Indonesia sinh ra lúc này đã ảnh hưởng tới Singapore rồi.
Một năm trước những lời dự đoán về kinh tế ĐNÁ khiến cho Diệp Trăn Dân thanh danh tăng vọt.
Singapore xưa nay vẫn là người ủng hộ Thái Lan kiên định nhất, nhưng nhà cầm quyền Singapore phải suy tính tới quỹ đầu tư đang không ngừng tấn công hệ thống tài chính của họ, không thể chi viện cho Thái Lan và quốc gia xung quanh được, lúc này trong nước chi viện cho Thái Lan, có thể tăng cường mối quan hệ với Singapore, trải được cho việc đưa kỹ thuật chế tạo tinh viên vào nước.
Diệp Trăn Dân thăm Singapore xong sẽ còn đến Phillipin, Trần Tín Sinh trở về nước báo cáo thành quả chuyến đi này.
Đại khái là những đám mây đen mù mịt sinh ra từ đám cháy để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Tín Sinh, vừa gặp Trương Khác hắn lại kể chuyện bị khói làm máy bay phải vòng vèo trên bầu trời Singapore cả tiếng.
- Anh dự đoán đám cháy này kéo dài bao lâu?
Trương Khác hỏi:
- Khó mà đoán được.
Trần Tín Sinh thở dài:
- Tôi không có thời gian tới Indo xem.
Trong bốn con hổ nhỏ Châu Á, Indo là con hổ yếu nhất, vào tháng sáu Trương Khác đã lệnh Ái Đạt hoàn toàn bỏ thị trường Indo, tất nhiên đi Indo không có trong lịch trình an bài của Trần Tín Sinh.
- Tôi nghĩ sẽ còn cháy khá lâu, mấy ngày qua tôi luôn xem báo về sự kiện này, Indo là nước cung cấp gỗ lớn nhất Châu Á, khả năng điều này sẽ làm ảnh hưởng cung ứng bột giấy cho thị trường Châu Á trong một thời gian dài.
Trần Tín Sinh báo cáo cho Trương Khác, chỉ có Chu Du có tư cách góp mặt, nghe nói thế thì nhíu chặt mày, nghiêm túc suy tính tới khả năng đó.
Với quy mô của giấy Tân Quang, tích trữ một lượng lớn bột giấy là không thể, con đường Trương Khác chọn là tích cực đi ra ngoài, lợi dụng cơn bão tài chính hủy hoại ĐNÁ, chọn một hai xí nghiệp chế tạo bột giấy thiếu tài chính bỏ tiền nắm lấy cổ phần.
Trương Khác hỏi Trần Tín Sinh:
- Quách Tùng Duyên lần trước tới Kiến Nghiệp cũng nói tài chính trong tay tập đoàn Quách thị eo hẹp, liệu bọn họ có muốn bán cổ phần xí nghiệp bột giấy dưới quyền không?
- Chỉ xí nghiệp bột giấy thôi sao?
Chu Du hỏi ngang:
- Ừm, cả kỹ thuật làm giấy, nếu bọn họ sẵn lòng chuyển nhượng cũng có thể đàm phán.
Trương Khác nói:
- Không xét tới tình huống khả năng cung cấp bột giấy sẽ có thể thiếu hụt thời gian dài thì chúng ta cũng phải ra nước ngoài tìm nguồn cung ứng bột dấy ổn định, để cung cấp cho công trình kỳ hai sắp đi vào sản xuất của Tân Quang. Ngoài ra tốc độ trồng rừng trong nước cũng phải không ngừng để cao...
Chu Du gật đầu:
- Tiền của Malaysia còn có khả năng tiếp tục mất giá, lúc này ra tay hơi sớm.
- Tôi cũng nghĩ thế, nhưng cơ sở kinh tế của Malaysia chắc chắn nhất trong bốn con hổ nhỏ, có nghĩa là sau cơn bão bọn họ cũng hồi sinh nhanh nhất, tiền tệ mau chóng trở lại mức bình thường, chúng ta không cần nghĩ tới lợi ích ngắn hạn. Vừa khéo chúng ta có thể lấy đây làm cái cớ che dấu tai mắt kẻ khác khi đàm phán với tập đoàn Quách thị.
Cả Ái Đạt lẫn Trần Tín Sinh đều khá có danh tiếng trong nghành, tiếp xúc quá liên tục với Quách Tùng Duyên nói không chừng khiến các phương diện liên quan chú ý, công tác yểm hộ phải làm tốt, kinh động tới nhà cầm quyền Đài Loan, hạn mục nhà máy tinh viên có tới tám chín phần sẽ bị đổ vỡ.
Trần Tín Sinh báo cáo thu hoạch ở ĐNÁ với Trương Khác xong, nói nhân tuyển nhà khoa học mà hắn tiến cử đứng đầu phòng thực nghiệp kỹ thuật, cũng theo hắn từ Singapore tới gặp mặt Trương Khác, tên Đàm Văn Tùng là Hoa kiều quốc tịch Mỹ, tháng 10 sẽ kết thúc nhiệm kỳ của ông ta tại phòng liên hợp thực nghiệm ĐH Singpore.
Nhiệm vụ của nhà khoa học đứng đầu là phụ trách vận hành cụ thể phòng thực nghiệm, bao gồm nghiên cứu định ra các hạng mục, tổ chức đội ngũ nghiên cứu, thuê kỹ sư chủ nhiệm, nắm phương hướng trọng điểm nghiên cứu v..v..v. Công tác trực tiếp báo cáo với phòng hạng mục lớn của tập đoàn Ái Đạt.
Cuộc sống của Trương Khác ngày càng nhà hạ rồi, trong mắt đám Trần Tín Sinh, phải để Đàm Văn Tùng trực tiếp báo cáo công tác với Trương Khác mới đúng.
- Vậy thì cùng ăn bữa cơm là được.
Nghe Trần Tín Sinh báo cáo một thời gian dài, Trương Khác cảm thấy cổ tê nhức hết rồi, đứng dậy vặn lưng, bảo Trần Tín Sinh đi mời ăn cơm cùng:
- Có điều tôi nói không tính, quyết định cuối cùng vẫn ở bên bên phòng hạng mục lớn.
Trương Khác hiện việc gì cũng đẩy cho phòng hạng mục lớn, cứ như ý nghĩa của việc thành lập phòng hạng mục lớn là trút bỏ trách nhiệm tên vai y vậy.
- Vẫn tới nhà ăn nhân viên ĐH Đông Hải à?
Trần Tín Sinh hỏi:
- Hả?
Trương Khác hơi ngẩn ra, thấy ánh mắt mang vẻ hóm hỉnh của hắn thì bật cười:
- Khách từ xa đến phải long trọng một chút, nếu chỉ có ánh và anh Chu thì đúng là đến đó thật.
Đàm Vân Tùng không cao, tuổi trông không giống người trung niên 45 - 46 tuổi, vợ ông ta Ngô Văn Hi là học sinh của ông ta khi dạy ở ĐH Singapore, mới trên 30, ông ta tới khi gặp Ngô Văn Hi thì vẫn còn độc thân, Ngô Văn Hi học xong tiến sĩ mới kết hôn, hiện vẫn chưa có con cái.
Với Trương Khác mà nói đây là cuộc mua bán mua một tặng một, hiện y cứ nghe tới giáo sư tiến sĩ là hai mắt tỏa sáng.
Đàm Vân Tùng là người hay chuyện, trừ tự kể chuyển lặt vặt trong cuộc sống đa phần nói về tương lai phát triển kỹ thuật điện tử.
May là Triệu Bằng, Triệu Tử Lâm, và vợ ông ta đều là người trong nghề, nên không cảm thấy vô vị, ngược lại Trương Khác kiến thức kỹ thuật yếu nhất, có điều y hiểu xu thể phát triển kỹ thuật mười năm sau, thấy Đàm Vân Tùng luôn nói trúng điểm mấu chốt, có thể tán thành năng lực của ông ta về mặt học thuật.
- Cuối cùng tôi muốn thỉnh giáo giáo sư Đàm ở phương diện kiến thiết phòng thực nghiệm kỹ thuật điện tử, không biết giáo sư có kiến nghị gì không?
Bữa ăn gần kết thúc, Trương Khác hỏi:
- Các phòng thực nghiệm trong nước thiếu nhân là việc bồi dưỡng nhân viên kỹ thuật, Cẩm Hồ đang hợp tác mật thiết với ĐH Đông Hải có phải là vì việc này? Đưa các nghiên cứu sinh, thạc sĩ, tiến sĩ trong quá trình nghiên cứu tham dự vào công tác của phòng thực nghiệm có thể giảm bớt nhiều chi phí nhân lực... Ngoài ra cần một giáo sư phụ trách dẫn dắt, để uốn nắn quá trình trưởng thành của bọn họ.
Trương Khác gật đầu, vẫn đá quả bóng sang cho Trần Tín Sinh:
- Có được hay không cần các anh ra quyết định.
Nghe Trương Khác trưng cầu ý kiến của Đàm Vân Tùng là Trần Tín Sinh biết ông ta đã được Trương Khác thừa nhận, mặc dù Trương Khác đá bóng sang cho phòng hạng mục lớn, có điều quyền uy của y dựng lên không phải chỉ trong một hai ngày, nhân tuyển y thừa nhận, khó tưởng tượng ra được sẽ bị người khác phủ quyết.
Đưa Đàm Vân Tùng về nhà khách nghỉ ngơi, Trần Tín Sinh theo mọi người về nhà chiêu đãi số hai ĐH Sư Phạm.
- Tôi ngứa mắt những người này chạy đến Học viện Thương mại Quốc tế khoa tay múa chân! Cát Kiến Bình cũng chẳng phải tốt đẹp gì!
Nếu không phải Cát Kiến Bình chạy tới cáo trạng, Tịch Nhược Lâm vẫn còn chưa hiểu vì sao đêm hôm qua Trương Khác lại cùng Mông Nhạc ngồi trên thềm đá dưới chân núi uống bia nói chuyện, lại không thể nói cái gì. Tịch Nhược Lâm bỏ lại những lời này rồi ngồi hướng về cửa sổ. Nữ sinh có ưu thế của nữ sinh.
Vạn Khiếu bất đắc dĩ nhìn Ngụy Đông Cường một cái: đây là sao! Ngụy Đông Cường không để ý đến ánh mắt oán giận của Vạn Khiếu, chỉ nói:
- Anh cũng thu liễm chút đi, cần thiết phải gây với một sinh viên như thế không?
Trong long hắn lại có chút suy nghĩ khác.
Hai ngày trước, thầy Chu Cẩn Tỳ mới gọi hắn qua nói chuyện. Đầu tiên là quan tâm tình huống của Tạ Tử Gia, dù sao Tạ Tử Gia là công chúa của Tạ gia Huệ Sơn, Chu Cẩn Tỳ cũng thẳng thắn mối quan hệ mật thiết giữa hắn và Tạ gia, muốn Ngụy Đông Cường chiếu cố một chút.
Ngụy Đông Cường tự nhiên vội vã đáp ứng. Sau đó, Chu Cẩn Tỳ lại hỏi sự tình cùng Trương Khác. Ngụy Đông Cường tự nhiên thành thật nói tuyệt không có hảo cảm với Trương Khác. Chu Cẩn Tỳ cũng không hỏi gì nhiều thêm.
Ngụy Đông Cường rời khỏi chỗ ở của Chu Cẩn Tỳ tại trường, liền suy nghĩ ra một manh mối. Tình huống gia đình của Tạ Tử Gia, viện trưởng Thôi Quốc Hằng tinh tường, cũng rõ ràng quan hệ giữa Chu Cẩn Tỳ và Tạ gia. Điểm này, Thôi viện trưởng sớm có dặn dò với hắn từ hồi khai giảng, vẫn đều nghe nói bối cảnh của Chu Cẩn Tỳ bất phàm, lại là học giả nổi danh toàn quốc, ngay cả hiệu trưởng Lý Hồng Minh cũng phải lễ nhượng ba phần đối với hắn.
Chu Cẩn Tỳ có cái gì không thể trực tiếp nói với Thôi Quốc Hằng? lại đặc biệt tìm mình hỏi thăm tình huống của Trương Khác. Thì ra giáo sư Chu Cẩn Tỳ cũng biết Trương Khác.
Sự tình vốn đã kết thúc. Tạ Tử Gia lại vẽ rắn thêm chân nói một câu, Vạn Khiếu có thể sẽ không yên lòng. Ngụy Đông Cường cũng không khỏi suy nghĩ nhiều. Giáo sư Chu Cẩn Tỳ biết người như Trương Khác. Nói như vậy, trước đó Tạ Tử Gia đã sớm quen biết với Trương Khác.
Tỉ mỉ ngẫm lại tình hình vài lần gặp mặt trước đó với Trương Khác, cũng không phát hiện ra có cái gì đặc biệt, tuy nhiên sự tình ít nhiều cũng để lộ chút manh mối.
Vài lần trước Ngụy Đông Cường gặp Trương Khác là hắn đi theo với nhóm Giang Đại Nhi, Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến, Tôn Tịnh Mông, Tôn Tịnh Hương. Trước đó Tôn Tịnh Hương chẳng qua là bà chủ của quán bar ở ngõ Học Phủ. Tôn Tịnh Mông chẳng qua là học sinh của Học viện Âm nhạc, hắn cùng Giang Đại Nhi, Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến còn có Lâm Băng đều là bạn học tại Học viện Thương mại Quốc tế. Gia đình có bối cảnh gì, giữa bạn học với nhau cũng gần như biết hết. Tất cả đều rất bình thường, không có gì chỗ nào đặc biệt. Ngay cả bạn trai của Lệnh Tiểu Yến cũng tiếp xúc quá nhiều lần, điều kiện gia đình hơi tốt một chút mà thôi.
Sự tình hình như bắt đầu phát sinh biến hóa từ khi Giang Đại Nhi đến làm người phát ngôn quảng cáo cho điện tử Ái Đạt, Tôn Tịnh Hương cũng đột nhiên tặng quán bar cho cô em gái Tôn Tịnh Mông kinh doanh, còn mình thì thành lập công ty sản xuất âm nhạc. Lệnh Tiểu Yến chưa tìm công việc chính thức, nên đến giúp Tôn Tịnh Mông việc quản lý quán bar. Hứa Duy đến Hong Kong công tác. Chu Tiểu Quân tốt nghiệp sớm hơn họ hai năm, mấy ngày trước nghe nói đã là cán bộ cấp Chính khoa ở viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân Tân Phổ.
Đại học cũng là kết quả của thể chế nội, những người làm công tác hành chính như Ngụy Đông Cường, đối với cấp bậc gì là quan trọng nhất. Chu Tiểu Quân mới tốt nghiệp hai năm, không ngờ đã là cấp Chính khoa. Quá khiến người khác kinh ngạc.
Bên trong ĐH Đông Hải, cho dù người trong nhà rất có bối cảnh, người nào không phải đến tuổi mới có thể lên Chính khoa, đến tuổi lên Chính xử? đây cũng tính nhân sinh đắc ý rồi. Ngụy Đông Cường còn đem tình huống của Chu Tiểu Quân trò chuyện với đồng sự. Người khác hoặc là không tin, hoặc một mực chắc chắn bối cảnh trong nhà Chu Tiểu Quân không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Mọi chuyện cỏ vẻ quỷ dị. Ngụy Đông Cường không nói tiếng nào ngồi trở lại bàn công tác của hắn, lại đứng lên lấy ra hồ sơ học sinh của Trương Khác từ trong tủ hồ sơ -- mấy ngày nay họ đang chỉnh lý tài liệu hồ sơ của sinh viên mới. Hồ sơ của toàn bộ sinh viên Học viện Thương mại Quốc tế mới đều ở trong văn phòng khóa -- ngồi trở lại ghế im lặng xem xét. Hắn đã nhìn mấy lần, gần như có thể thuộc luôn.
Cha là Trương Tri Hành, phó thị trưởng TP.Tân Nguyên, mẹ Lương Cách Trân, cán bộ nhân sự Cục Lao động TP.Tân Nguyên, thành tích ở trong trường rất xuất sắc. Vừa nhìn đã biết là hàng giả làm ra.
Thành tích thi toàn quốc không làm giả được, vài môn công khóa vừa mới đạt tiêu chuẩn, ngay cả thi toàn quốc cũng vừa mới đạt tiêu chuẩn. Đương nhiên phải cử đi học mới có thể vào được ĐH Đông Hải... cũng chỉ có một hai sinh viên của quan lại nhỏ mà thôi.
Trong số những sinh viên mới khóa này của ĐH Đông Hải, bối cảnh gia đình mạnh hơn thế này cũng cả khối. Hơn nữa, coi như là bí thư Thành ủy Tân Nguyên thì sao, Tân Nguyên cùng ĐH Đông Hải có ăn nhập gì nhau đâu? Cát Kiến Bình còn nói đêm qua người phát sinh xung đột với Trương Khác là Hồ Kim Tuy, cháu của Hồ Kim Tinh, phó thị trưởng Thường vụ TP.Kiến Nghiệp.
Thực sự là không rõ.
Tịch Nhược Lâm có thể thấy được Ngụy Đông Cường đang nhìn hồ sơ của Trương Khác, không nói gì. Cô nói đài truyền hình của trường có việc, liền đẩy cửa ra ngoài. Khi xuống cầu thang, thấy Trương Khác đang đi phía trước. Chuyện đêm qua không thể mở miệng nói cái gì, cũng chỉ đi chậm lại, không muốn đối mặt với Trương Khác, tránh khỏi xấu hổ.
Trương Khác quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười gật đầu, dưới chân không có ý dừng lại, đi thẳng đến phòng ở ký túc xá.
Chuyện gây ra buổi sáng, buổi trưa đã truyền đi xôn xao. Mông Nhạc còn đặc biệt chạy tới hỏi xem có xảy ra chuyện gì không. Có thể xảy ra chuyện gì được. Đợi h chiều lại đá mông Đỗ Phi, gọi hắn tỉnh dậy, kéo cả Mông Nhạc cùng đến căn tin trường ăn cơm.
Khi xuống lầu, muốn đạp xe tới căn tin thì mới nhớ tới đêm qua ném xe ở trước KTX nữ. Khi đi qua KTX nữ đã không thấy cái bóng xe đâu. Trương Khác thở dài một hơi, xe đạp khóa lại, một học kỳ mất một hai chiếc cũng rất bình thường. Ai bảo đêm qua y căn bản đã quên khóa lại, giờ chỉ phải cuốc bộ đến căn tin trường ăn cơm.
Khi ăn cơm Trương Khác hỏi Đỗ Phi có thu hoạch gì, Đỗ Phi gãi gãi đầu:
- Vẫn chưa chắc cú lắm, đợi mày giúp tao trấn giữ...
Trương Khác chỉ vào Mông Nhạc:
- Buổi chiều tao muốn đi Huệ Sơn. Cuối tuần này có lẽ phải ở lại Huệ Sơn; Mông Nhạc cũng nhiều kế, mày cứ ở lại thương lượng với nó đi...
- Tụi mày đang chơi trò gì vậy. Tao nghe gì hiểu chết liền? - Mông Nhạc khó hiểu hỏi.
- Được, chuyện gì đợi cơm nước xong rồi nói với mày.
Đỗ Phi vỗ vai Mông Nhạc, bảo hắn an tâm chớ nóng. Còn tưởng rằng nếu bàn về quan hệ thì hẳn là Tiêu Xuân Minh, Lý Quý quen họ hơn, nhưng không thấy Trương Khác chủ động nói muốn kéo họ vào.
Tuy nhiên hắn cũng rất thưởng thức Mông Nhạc, tính tình hợp nhau, ngộ tính cao, làm chuyện gì cũng có cách nghĩ của mình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mông Nhạc ôm khay cơm đi vào, bên trên còn có chống sách, Trương Khác cười với hắn, thấy hắn chẳng có phản ứng gì, mới phát hiện ra hắn đang đắm đuối nhìn Tịch Nhược Lâm.
Kiếp trước tới năm thứ hai Trương Khác mới thân thiết với Mông Nhạc, khi đó Tịch Nhược Lâm đã tốt nghiệp rời trường không rõ tung tích, nhìn ánh mắt của hắn, Trương Khác nghĩ hứng thú với mụ la sát này sao? Không phải chuốc khổ vào thân à?
Mông Nhạc nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông ngồi kề sát Trương Khác, bất bình phì một cái, tới bên cạnh Đỗ Phi:
- Người anh em, tôi phục cậu hoàn toàn đấy, mỹ nữ tới chỗ cậu thành tài nguyên bình thường rồi.
Mông Nhạc là nhân vật có tiếng trong trường, đám nam sinh bên cạnh đều lên tiếng chào.
Trương Khác nhìn ra Mông Nhạc có hơi ngán Tịch Nhược Lâm, không dám ngồi bên kia, lại không cam tâm đứng xa, cười đưa cho hắn chai rượu Thanh Đảo.
Mông Nhạc không thích trò khách sáo, nhận lấy:
- Hai tên nhóc các cậu gan đấy, dám uống rượu trước mặt trợ lý chủ nhiệm à?
Tịch Nhược Lâm nghe câu này chẳng thèm liếc mắt sang lấy một cái, Mông Nhạc thất vọng ra mặt, không che dấu được.
- Anh biết cô ấy chứ?
Trương Khác chỉ Tôn Tĩnh Mông.
- Ha ha, cô ấy à?
Mông Nhạc cười lớn xua đi tâm trạng không tốt:
- Người không biết cô ấy ít lắm.
- Ồ, tôi nổi tiếng thế sao?
Tôn Tĩnh Mông nghi hoặc hỏi:
- Đóa hoa của ngõ Học Phủ, kèm chuyện ở Học viện Âm Nhạc nữa, nghe nói vệ sĩ của cô chớp mắt đánh gục sáu tên cao to của học viện Thể dục, uy danh của cô ở trường xung quanh đây cao lắm đấy. Tôi còn tưởng sau khi ngõ Học Phủ sửa xong mới được chiêm ngưỡng phong thái của cô cơ.
Đúng là càng đồn càng sai lệch, thấy Trương Khác còn làm bộ "ồ" một tiếng kinh ngạc, vẻ mặt ngây thơ cứ như nghe chuyện này lần đầu, Tôn Tĩnh Mông đạp chân y một cái.
Trương Khác không dám trêu cô ta nữa, nói với Mông Nhạc:
- Ở đâu thiếu mỹ nữ chứ Học viện âm nhạc không thiếu, ngày mai bảo cô ấy bán sỉ cho.
Tôn Tĩnh Mông lườm y:
- Tên bạn cảnh sát của anh gần đây thường hẹn Tiểu Thi ra ngoài, té ra ở chỗ các anh coi chúng tôi là mỹ nữ bán sỉ đấy à?
- Ồ cô nói Trần Hiểu Tùng, anh ta theo đuổi Tiểu Thi thì liên quan gì tới tôi?
Thời gian qua Trương Khác không liên hệ với Trần Hiểu Tùng, Tiểu Thi là cô gái bị quấy rối tình dục, chắc là cảm thấy cảnh sát có thể mang lại an toàn cho mình, Tiểu Thi mới hai mươi hai mốt, tươi trẻ mọng nước, Trần Hiểu Tùng phải 29 rồi, đúng là trâu già gặm cỏ non.
Mông Nhạc hứng thú ghé đầu tới:
- Hóa ra là thật à, vậy sau này tôi theo cậu..
Bọn họ ba hoa tán chuyện, Tịch Nhược Lâm nghe rất ngứa tai, hừ một cái, lại không thể nổi giận với đám Trương Khác, nói là no rồi liền đứng dậy đi luôn, mấy cái đuôi bám theo sau, tên chở cô ta trừng mắt nhìn Trương Khác.
- Đám đó là ai vậy?
Đỗ Phi hỏi Mông Nhạc, đám người đó thật vô lý.
- Bọn họ à? Clb Côn Trùng.
Mông Nhạc sợ đám Trương Khác không biết, giải thích:
- Các cậu vào forum Đông Hải là biết CLB Côn Trùng là thứ gì.
- Biết rồi.
Đỗ Phi bĩu môi:
- Hôm qua còn bị Cách Cách chém bảy phát.
- Cậu biết Cách Cách là Tịch Nhược Lâm?
Mông Nhạc hứng thú hẳn lên:
- Sao các cậu đắc tội với bà cô đó, xem ra oán hận các cậu rất sâu đấy. Nghe nói học viện thương mại quốc tế có hai cái gai, là các cậu đỏ hả?
Trương Khác ngạc nhiên:
- Có vài ngày mà thanh danh của chúng tôi đã bị hủy rồi à?
- Ha ha ha, bọn họ thấy gai là muốn đập bằng, dân ta là thế đấy, rõ ràng mình là gai thì vót cho nhọn, không nghĩ tới người khác, càng ngày càng quá quắt... Có điều tôi thấy hai cái gai các cậu đáng làm bạn lắm, hôm khác tôi mời các cậu ăn cơm.
Mông Nhạc sảng khoái nói.
Trương Khác xé một tờ giấy trong sổ tay ra, viết số di động cho hắn:
- Khi nào muốn mời bọn tôi ăn cơm gọi số này.
Đỗ Phi lấy làm lạ, đó là số di động Trương Khác mang theo người, không tùy tiện giao cho người khác, bên ngoài chỉ biết điện thoại mà y đưa cho Mã Hải Long và Phó Tuấn.
Trương Khác đưa Tôn Tĩnh Mông về túc xá, Đỗ Phi ở lại uống bia với Mông Nhạc, ra ngoài Tôn Tĩnh Mông ý kiến:
- Số điện thoại kia của anh tôi cũng không có, sao anh cho hắn ta?
- Cô không có số di động của tôi à?
Trương Khác biết còn cố hỏi, chủ yếu y không muốn bị chuyện rắc rối làm phiền, song giờ quan hệ hai người đã khác rồi, lấy di động trong túi sách Tôn Tĩnh Mông, nhập số của mình vào, giải thích chuyện cho số Mông Nhạc:
- Con người luôn cần vài người bạn mà.
- Vừa rồi nghe nói chuyện thì tên nhóc đó quen anh chưa lâu, anh đâu phải người dễ tín nhiệm người khác?
Tôn Tĩnh Mông khó hiểu, cô cứ tưởng mình hiểu Trương Khác lắm rồi.
Trương Khác cười, có vài chuyện căn bản không thể giải thích được.
Cuộc đời có bao nhiêu tiền mới đủ? Trương Khác hiện không suy nghĩ loại vấn đề này nữa, nhưng nếu không có vài người bạn cùng hưởng thụ cuộc sống thì đúng là bi ai, đám Trần Tín Sinh, Chu Du, Tô Tân Đông theo bên y cũng không thể bỏ mặt nạ xuống uống một chén rượu sảng khoái.
Về tới túc xá, Tôn Tĩnh Mông cũng không trả áo cho y, Trương Khác lại chẳng thể lột y phục trên người y xuống, trong đầu lại có ý nghĩ đó thật, nếu đó là hành động cố ý thì một cô gái giữ y phục của một chàng trai, tín hiệu đó là gì Trương Khác cũng hiểu, mối quan hệ giữa y và Tôn Tĩnh Mông hình như đang dần có chiều hướng mất kiểm soát...
Vài ngày tiếp theo đó rất yên tĩnh, Tôn Tĩnh Mông bận rộn trang hoàn quán bar, Đỗ Phi bỏ thời gian chuẩn bị mở quán ở ngõ Học Phủ.
Trương Khác thấy khí phách lẫn kiến thức của Đỗ Phi hơn người khác một bậc rồi, nên cũng chẳng chỉ chỏ gì thêm.
Đỗ Phi mất hút, Trương Khác kiên trì tới văn phòng khóa sống qua ngày, thường có cơ hội uống rượu tán gẫu với Mông Nhạc.
Ngày 16 tháng 9, Thái Lan đổi vị bộ trưởng tái chính thứ ba, từ bỏ một phần chủ quyền tài chính làm điều kiện chính thức thỉnh cầu tổ chức tiền tệ quốc tế cứu viện.
Ba tháng trước thôi, giới trung lưu Thái Lan còn đeo đồng hồ Thụy Sĩ, mặc y phục Pháp, uống rượu Bồ Đào Nha, cuối tuần tới biệt thự bên biển biển nghỉ ngơi, giờ thì bán nhà bán cửa, bán xe đền bù phần nào tổn thất...
Giới tiêu dùng hàng xa xỉ ở Thái Lan như bị cơn bão cuốn hết xuống biển, cửa hàng sang trọng xa hoa giờ vắng tanh vắng ngắt.
Tình hình này được đám Trần Tính Sinh, Tương Vi thông qua e mail báo cáo cho Trương Khác.
Trung tuần tháng tám, rừng mưa nhiệt đời ở đảo Sumatra và Kalimantan bùng bùng bốc cháy, người Indo lúc đó còn chưa nhận thức được nó tạo thành khói đen bao phủ tương lai bọn họ.
Tới trung tuần tháng tám, mùa mưa tới, qua mấy trận mưa lớn mà lửa ở hai nơi này không bị dập tắt, người Indo mới ý thức được lần này khả năng sẽ khá rắc rối.
Trần Tín Sinh và Diệp Trăn Dân tới thăm Singapore, khói ở Indonesia sinh ra lúc này đã ảnh hưởng tới Singapore rồi.
Một năm trước những lời dự đoán về kinh tế ĐNÁ khiến cho Diệp Trăn Dân thanh danh tăng vọt.
Singapore xưa nay vẫn là người ủng hộ Thái Lan kiên định nhất, nhưng nhà cầm quyền Singapore phải suy tính tới quỹ đầu tư đang không ngừng tấn công hệ thống tài chính của họ, không thể chi viện cho Thái Lan và quốc gia xung quanh được, lúc này trong nước chi viện cho Thái Lan, có thể tăng cường mối quan hệ với Singapore, trải được cho việc đưa kỹ thuật chế tạo tinh viên vào nước.
Diệp Trăn Dân thăm Singapore xong sẽ còn đến Phillipin, Trần Tín Sinh trở về nước báo cáo thành quả chuyến đi này.
Đại khái là những đám mây đen mù mịt sinh ra từ đám cháy để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Tín Sinh, vừa gặp Trương Khác hắn lại kể chuyện bị khói làm máy bay phải vòng vèo trên bầu trời Singapore cả tiếng.
- Anh dự đoán đám cháy này kéo dài bao lâu?
Trương Khác hỏi:
- Khó mà đoán được.
Trần Tín Sinh thở dài:
- Tôi không có thời gian tới Indo xem.
Trong bốn con hổ nhỏ Châu Á, Indo là con hổ yếu nhất, vào tháng sáu Trương Khác đã lệnh Ái Đạt hoàn toàn bỏ thị trường Indo, tất nhiên đi Indo không có trong lịch trình an bài của Trần Tín Sinh.
- Tôi nghĩ sẽ còn cháy khá lâu, mấy ngày qua tôi luôn xem báo về sự kiện này, Indo là nước cung cấp gỗ lớn nhất Châu Á, khả năng điều này sẽ làm ảnh hưởng cung ứng bột giấy cho thị trường Châu Á trong một thời gian dài.
Trần Tín Sinh báo cáo cho Trương Khác, chỉ có Chu Du có tư cách góp mặt, nghe nói thế thì nhíu chặt mày, nghiêm túc suy tính tới khả năng đó.
Với quy mô của giấy Tân Quang, tích trữ một lượng lớn bột giấy là không thể, con đường Trương Khác chọn là tích cực đi ra ngoài, lợi dụng cơn bão tài chính hủy hoại ĐNÁ, chọn một hai xí nghiệp chế tạo bột giấy thiếu tài chính bỏ tiền nắm lấy cổ phần.
Trương Khác hỏi Trần Tín Sinh:
- Quách Tùng Duyên lần trước tới Kiến Nghiệp cũng nói tài chính trong tay tập đoàn Quách thị eo hẹp, liệu bọn họ có muốn bán cổ phần xí nghiệp bột giấy dưới quyền không?
- Chỉ xí nghiệp bột giấy thôi sao?
Chu Du hỏi ngang:
- Ừm, cả kỹ thuật làm giấy, nếu bọn họ sẵn lòng chuyển nhượng cũng có thể đàm phán.
Trương Khác nói:
- Không xét tới tình huống khả năng cung cấp bột giấy sẽ có thể thiếu hụt thời gian dài thì chúng ta cũng phải ra nước ngoài tìm nguồn cung ứng bột dấy ổn định, để cung cấp cho công trình kỳ hai sắp đi vào sản xuất của Tân Quang. Ngoài ra tốc độ trồng rừng trong nước cũng phải không ngừng để cao...
Chu Du gật đầu:
- Tiền của Malaysia còn có khả năng tiếp tục mất giá, lúc này ra tay hơi sớm.
- Tôi cũng nghĩ thế, nhưng cơ sở kinh tế của Malaysia chắc chắn nhất trong bốn con hổ nhỏ, có nghĩa là sau cơn bão bọn họ cũng hồi sinh nhanh nhất, tiền tệ mau chóng trở lại mức bình thường, chúng ta không cần nghĩ tới lợi ích ngắn hạn. Vừa khéo chúng ta có thể lấy đây làm cái cớ che dấu tai mắt kẻ khác khi đàm phán với tập đoàn Quách thị.
Cả Ái Đạt lẫn Trần Tín Sinh đều khá có danh tiếng trong nghành, tiếp xúc quá liên tục với Quách Tùng Duyên nói không chừng khiến các phương diện liên quan chú ý, công tác yểm hộ phải làm tốt, kinh động tới nhà cầm quyền Đài Loan, hạn mục nhà máy tinh viên có tới tám chín phần sẽ bị đổ vỡ.
Trần Tín Sinh báo cáo thu hoạch ở ĐNÁ với Trương Khác xong, nói nhân tuyển nhà khoa học mà hắn tiến cử đứng đầu phòng thực nghiệp kỹ thuật, cũng theo hắn từ Singapore tới gặp mặt Trương Khác, tên Đàm Văn Tùng là Hoa kiều quốc tịch Mỹ, tháng 10 sẽ kết thúc nhiệm kỳ của ông ta tại phòng liên hợp thực nghiệm ĐH Singpore.
Nhiệm vụ của nhà khoa học đứng đầu là phụ trách vận hành cụ thể phòng thực nghiệm, bao gồm nghiên cứu định ra các hạng mục, tổ chức đội ngũ nghiên cứu, thuê kỹ sư chủ nhiệm, nắm phương hướng trọng điểm nghiên cứu v..v..v. Công tác trực tiếp báo cáo với phòng hạng mục lớn của tập đoàn Ái Đạt.
Cuộc sống của Trương Khác ngày càng nhà hạ rồi, trong mắt đám Trần Tín Sinh, phải để Đàm Văn Tùng trực tiếp báo cáo công tác với Trương Khác mới đúng.
- Vậy thì cùng ăn bữa cơm là được.
Nghe Trần Tín Sinh báo cáo một thời gian dài, Trương Khác cảm thấy cổ tê nhức hết rồi, đứng dậy vặn lưng, bảo Trần Tín Sinh đi mời ăn cơm cùng:
- Có điều tôi nói không tính, quyết định cuối cùng vẫn ở bên bên phòng hạng mục lớn.
Trương Khác hiện việc gì cũng đẩy cho phòng hạng mục lớn, cứ như ý nghĩa của việc thành lập phòng hạng mục lớn là trút bỏ trách nhiệm tên vai y vậy.
- Vẫn tới nhà ăn nhân viên ĐH Đông Hải à?
Trần Tín Sinh hỏi:
- Hả?
Trương Khác hơi ngẩn ra, thấy ánh mắt mang vẻ hóm hỉnh của hắn thì bật cười:
- Khách từ xa đến phải long trọng một chút, nếu chỉ có ánh và anh Chu thì đúng là đến đó thật.
Đàm Vân Tùng không cao, tuổi trông không giống người trung niên 45 - 46 tuổi, vợ ông ta Ngô Văn Hi là học sinh của ông ta khi dạy ở ĐH Singapore, mới trên 30, ông ta tới khi gặp Ngô Văn Hi thì vẫn còn độc thân, Ngô Văn Hi học xong tiến sĩ mới kết hôn, hiện vẫn chưa có con cái.
Với Trương Khác mà nói đây là cuộc mua bán mua một tặng một, hiện y cứ nghe tới giáo sư tiến sĩ là hai mắt tỏa sáng.
Đàm Vân Tùng là người hay chuyện, trừ tự kể chuyển lặt vặt trong cuộc sống đa phần nói về tương lai phát triển kỹ thuật điện tử.
May là Triệu Bằng, Triệu Tử Lâm, và vợ ông ta đều là người trong nghề, nên không cảm thấy vô vị, ngược lại Trương Khác kiến thức kỹ thuật yếu nhất, có điều y hiểu xu thể phát triển kỹ thuật mười năm sau, thấy Đàm Vân Tùng luôn nói trúng điểm mấu chốt, có thể tán thành năng lực của ông ta về mặt học thuật.
- Cuối cùng tôi muốn thỉnh giáo giáo sư Đàm ở phương diện kiến thiết phòng thực nghiệm kỹ thuật điện tử, không biết giáo sư có kiến nghị gì không?
Bữa ăn gần kết thúc, Trương Khác hỏi:
- Các phòng thực nghiệm trong nước thiếu nhân là việc bồi dưỡng nhân viên kỹ thuật, Cẩm Hồ đang hợp tác mật thiết với ĐH Đông Hải có phải là vì việc này? Đưa các nghiên cứu sinh, thạc sĩ, tiến sĩ trong quá trình nghiên cứu tham dự vào công tác của phòng thực nghiệm có thể giảm bớt nhiều chi phí nhân lực... Ngoài ra cần một giáo sư phụ trách dẫn dắt, để uốn nắn quá trình trưởng thành của bọn họ.
Trương Khác gật đầu, vẫn đá quả bóng sang cho Trần Tín Sinh:
- Có được hay không cần các anh ra quyết định.
Nghe Trương Khác trưng cầu ý kiến của Đàm Vân Tùng là Trần Tín Sinh biết ông ta đã được Trương Khác thừa nhận, mặc dù Trương Khác đá bóng sang cho phòng hạng mục lớn, có điều quyền uy của y dựng lên không phải chỉ trong một hai ngày, nhân tuyển y thừa nhận, khó tưởng tượng ra được sẽ bị người khác phủ quyết.
Đưa Đàm Vân Tùng về nhà khách nghỉ ngơi, Trần Tín Sinh theo mọi người về nhà chiêu đãi số hai ĐH Sư Phạm.