Rất nhiều tài nguyên của Hương Tuyết Hải cùng Ái Đạt đều có thể mượn lẫn nhau, kỹ thuật số hoá của sản phẩm điện gia dụng cũng là phương hướng phát triển của tương lai. Điểm này có thể dựa vào tài nguyên kỹ thuật của Cẩm Hồ, dựa vào kế hoạch Vườn Sồi, doanh tiêu, hệ thống sau khi bán cũng có thể hỗ trợ được.
Cuối cùng đem hệ thống doanh tiêu của hai tập đoàn tách ra, đưa vào trong một công ty. Đó cũng không phải việc có độ khó rất lớn. Đợi đồ điện của Thịnh Hâm Hoàn Cầu tiếp tục mở rộng, đem nghiệp vụ hậu cần của hai tập đoàn ném cho Thịnh Hâm đi làm, cũng là lựa chọn rất tốt.
Đương nhiên, muốn hình thành hệ thống phức tạp như vậy, cũng làm cho nó vận hành có hiệu quả rõ ràng, những chỗ cần phải cố gắng còn rất nhiều.
Viên khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang bắt đầu kiến thiết, Trương Khác vẫn còn chưa có đi tham quan qua. Lấy lời của bản thân y để nói thì, cho tới bây giờ y vẫn chưa có thể xem như là ông chủ của Hương Tuyết Hải. Nếu lần này qua đây, những người khác phải tóm lấy cùng đi một chuyến. Trương Khác liền miễn cưỡng đi qua theo.
Khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang được duyệt từ năm 94, chỉ là mấy xí nghiệp điện gia dụng quốc hữu của Huệ Sơn vẫn không chịu nổi, vô lực kiến thiết. SamSung có ý định tổ chức ở đây thành căn cứ chế tạo tại quốc nội của họ. Đáng tiếc sự tình bị nhóm Trương Khác liên thủ làm thất bại.
Sau khi điện tử Ái Đạt đổ tiền vào 300 triệu, khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang liền cấp tốc khởi động. Đầu năm lại huy động vốn thêm 50 triệu USD, đều đưa vào viên khu này. Lúc này mới tính đủ quy mô.
Đối diện với khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang là khu vực chế tạo sản phẩm thiết bị điện với quy mô hơn 1000 mẫu, được xem là đầu nguồn hiện kim của tập đoàn Chính Thái. Khi đi qua, Trương Khác bảo xe dừng lại một chút, cười nói với Tôn Thượng Nghĩa:
- Đây là cái gọi không phải oan gia không chạm mặt...
Nhìn khu vực sản xuất với quy mô vĩ đại của tập đoàn Chính Thái, nghĩ thầm tương lai 10 năm, sản nghiệp thiết bị điện của quốc nội cũng có không gian phát triển rất lớn. Tạ gia có cơ sở tốt như vậy, muốn thoáng cái lật đổ Tạ gia cũng rất khó.
Đương nhiên rồi, thị trường sản phẩm đồ điện có dung lượng hữu hạn, Tạ gia không có khả năng ngăn chặn khát vọng phát triển đa nguyên hóa.
Tôn Thượng Nghĩa cười cười. Tập đoàn Chính Thái coi như là một xí nghiệp rất có thực lực, nhưng so sánh với Cẩm Hồ, bố cục còn kém quá xa.
Đào Hành Kiện thấy Trương Khác ngưng mắt nhìn phương hướng đại môn xưởng của Chính Thái, nói:
- Hiện tại là Tạ Vãn Sơn phụ trách sự vụ chính, gần đây họ tiếp xúc tương đối mật thiết với một xưởng thiết bị làm lạnh trong TP. Huệ Sơn, không biết có phải có ý đồ hướng về ngành chế tạo tủ lạnh không...
- Mỗi năm họ đưa vào Khoa Vương hơn 400 triệu, chỉ được vài rổ trứng gà, họ không sợ tôi đạp bay cái rổ DVD player của họ sao?
Trương Khác trêu tức cười:
- Tại lĩnh vực chế tạo thiết bị điện truyền thống, họ vẫn có ưu thế về kỹ thuật...Hiện tại họ xem như biết nghĩ lại rồi.
Cũng không thể nói lúc trước tập đoàn Chính Thái lựa chọn cùng theo vào sản nghiệp đầu đĩa là một lựa chọn sai lầm, sai lầm lớn nhất của họ là lựa chọn một con đường thị trường vô cùng cấp tiến. Năm nay Khoa Vương chỉ trả cho CCTV 500 triệu phí quảng cáo, không tính đến đầu tư vào thị trường hải ngoại, quảng cáo tại địa phương ở quốc nội cũng sẽ không dưới 100 triệu.
Hầu như Trương Khác có thể tính toán ra tổn thất ngày hôm nay Khoa Vương phải tiếp nhận, y cười cười, không nói thêm gì, bảo Phó Tuấn lái đi đến nơi họ muốn đi.
Mỗi ngày Tạ Vãn Sơn đều đúng 8h30 đến nhà xưởng này, thấy đuôi chiếc Mercedes-Benz quẹo đi vào cổng xưởng Hương Tuyết Hải.
Mercedes-Benz W140 đường nét ở đuôi rất cứng, rất dễ nhận ra, Huệ Sơn cũng không có mấy chiếc, Tạ Vãn Sơn nghĩ thầm: Hương Tuyết Hải lại dẫn quý nhân nào vào cửa đây? Cảm giác động tác gần đây của Hương Tuyết Hải khả năng không ít, hắn cầm lấy ĐTDĐ muốn hỏi thăm một chút tin tức của Tạ Kiếm Nam tại Hải Châu.
Trước khi Trương Khác rời khỏi Hải Châu, yêu cầu Cẩm Hồ cung cấp hàng với giá tốt cho điện Tân Nguyên. Mãi đến ngày 18, cùng Tư Cao Bách, Đức Nghi, Philips đạt thành ý đồ nhất trí, thống nhất giảm xuống giá cả cung cấp chip giải mã.
Trước đó Khoa Vương cùng các cửa hàng đầu đĩa khác đều đề xuất yêu cầu điều chỉnh giá với ba nhà cung cấp linh kiện chủ chốt này. Nhưng không nghĩ đến điều chỉnh giá sẽ đến nhanh như vậy.
Tạ Vãn Sơn khi đang suy nghĩ đến Tạ Kiếm Nam và Trần Tịnh, tại cửa quán bar nghe được nội dung gọi điện thoại của Trương Khác, có thể chính là chỉ cái này hay không, mà không phải là nhằm vào ngôn từ của Tạ Chiêm không thoả đáng?
Rất nhiều người đều tin tưởng Cẩm Hồ cùng Tư Cao Bách, Đức Nghi, Philips thực tế đã bí mật hình thành đồng minh về giá cả trên việc cung cấp linh kiện DVD player. Nói như vậy, Tạ Chiêm xem như là hi sinh vô ích rồi?
Đương nhiên, cũng không có ai sẽ nhắc lại chuyện để Tạ Chiêm trở lại.
Tạ Vãn Sơn không phụ trách nghiệp vụ của Khoa Vương, nói chung đều là một hệ thống sản nghiệp nội địa, vẫn phải quan tâm một chút.
Mấy nhà cung cấp linh kiện điều chỉnh giá khiến cho thành phẩm chế tạo đầu đĩa giảm xuống 10 - 15 %, đã giảm bớt một phần áp lực cho thị trường Đông Nam Á, cũng tạo thêm không gian nhất định cho giá tiêu thụ của thị trường quốc nội.
Giá cả giảm, sức chứa thị trường còn có tăng trưởng nhất định; Giá cả không giảm, lợi nhuận động cơ rời sẽ tăng lên trên diện rộng, đối với xưởng đầu đĩa, đó là tin tức rất tốt.
Đương nhiên, rất nhiều cửa hàng đều phải giảm giá bán thị trường, muốn tiếp tục duy trì lợi nhuận cao của sản nghiệp đầu đĩa đã không thể. Trước kia Tạ Vãn Sơn cho rằng, các cửa hàng giảm giá bán thị trường, thời gian sẽ căn cứ vào tốc độ tiêu hóa hàng tồn kho mà quyết định.
Ai cũng không nghĩ đến sẽ là điện Tân Nguyên giảm giá thị trường đầu tiên. Điều này có thể phán đoán, điện Tân Nguyên có thể chính là cái mà sau khi Trương Khác nói qua điện thoại, trực tiếp lấy hàng với giá mời từ Cẩm Hồ.
Thời gian điện Tân Nguyên thành lập trễ hơn Khoa Vương nửa năm, họ vẫn còn đang chỉnh đốn thị trường quốc nội, chưa kịp đi khai thác thị trường hải ngoại ở Đông Nam Á, tự nhiên cũng sẽ không bởi khủng hoảng tài chính Đông Nam Á mà gặp phải tổn thất gì, lại sớm nửa tháng từ Cẩm Hồ lấy được linh kiện với giá thấp, tự nhiên chiếm được thị trường sớm hơn.
Ngày 18, điện Tân Nguyên thống nhất giảm giá thị trường, các cửa hàng đầu đĩa khác bị ép điều chỉnh giá bán theo, tổn thất hàng tồn kho cũng chỉ có đánh vỡ răng mà nuốt vào bụng. Thị trường đầy đủ cạnh tranh vốn sẽ không có hành vi nhất trí gì.
, hồi ức chưa từng phát sinh qua, người còn vật thì không. Nghĩ vậy, Trương Khác khẽ chép miệng. Y xuống xe ở trước ngõ Học Phủ, bảo Phó Tuấn lái xe đỗ trong viên khu sáng nghiệp.
Ngõ Học Phủ càng ngày càng ra dáng hơn, nhưng chỗ khu chung cư thì không vội được. Trương Khác liền lửng thững đi dạo trên đường bên ngoài ngõ Học Phủ.
Các cửa hàng ở Ngõ Học Phủ vừa mới tiến vào giai đoạn chiêu thương. Mặc dù ngõ Học Phủ chính thức khai trương còn có một khoảng thời gian, nhưng trên con đường lát đá được che mát bởi bốn hàng cây ngô đồng Pháp có rất nhiều học sinh đi lại, các hàng ghế gỗ xung quanh bồn hoa cũng ngồi tốp năm tốp ba. Cảnh tượng phồn vinh vào tương lai có thể tưởng tượng được.
Nhớ tới lời Triệu Dương nói qua, Trương Khác ngồi xuống một cái ghế, gọi điện thoại cho ba y, nói đến việc cuối tuần đi Huệ Sơn:
- Triệu Dương hình như biết chút tin tức, trong tỉnh đang suy nghĩ thăng chức cho ba, con có nên chúc mừng sớm không đây?
- Việc này ba cũng không quan tâm, công việc trong tay đầy ra đây, có thể làm hết cũng tốt lắm rồi. Mà người có ý kiến bên Tân Vu rất nhiều, trong tỉnh còn phải suy nghĩ ý kiến bên Tân Vu, ba cũng không nhiệt tình lắm...So với việc này, ba càng hy vọng con rảnh rỗi đến Tân Vu một chuyến. Con còn nhớ rõ Tân Vu có nhà của mình không?
Kế tiếp là quốc khánh rồi, mặc dù Quốc vụ viện phải đến năm mới chính thức định ra chính sách ngày quốc khánh và ngày - nghỉ dài hạn để kích thích kinh tế, nhưng năm nay ĐH Đông Hải nghỉ dài đến năm ngày, không biết Đường Thanh an bài thế nào.
Nếu như đi Hong Kong, tính toán thời gian, cũng chưa hẳn có thời gian chạy đến Tân Vu ở hai ngày. Trương Khác cười nói:
- Hiện tại đều là cha mẹ đến thăm con cái. Nếu không con ở ĐH Đông Hải chờ bố mẹ đến thăm đi? Ba mẹ cũng đâu có đến cái tuổi thất lão bát thập mà cần con đi thăm chứ.
- Thằng láo cá. - Trương Tri Hành ở bên kia điện thoại nở nụ cười: - Không muốn tới Tân Vu thì thôi...
- À ba, con có một chuyện muốn nói.
Trương Khác nhắc tới chính sự:
- Cơn khủng hoảng tài chính Đông Nam Á nhất thời nửa cơ hội cũng không dẹp loạn được, kinh tế còn có thể tiếp tục đi xuống. Đi xuống nữa, TW sẽ đưa ra một loạt chính sách kích thích kinh tế. Không đề cập tới tính khả năng sẽ đưa ra chính sách cổ vũ ngành du lịch phát triển.,,
- Mấy năm nay kinh tế nội địa đi lên, ngành du lịch trong nước quả thực cũng là càng phát triển hơn. Con vẫn rất chờ mong, Tân Vu trong tay ba có thể thành công chuyển biến thành thành phố hoa viên loại hình du lịch... Nếu trong tỉnh cũng đang suy nghĩ cho ba động một chút, thì chúng ta cũng không cần phải án binh bất động nữa.
Trương Khác nói tiếp:
- Chúng ta cũng không làm hoạt động khác, con muốn thông qua chỗ chú ba cho Tân Vu triệu, lấy danh nghĩa là quyên tặng. Trong đó triệu xây một trường học huấn luyện kỹ thuật sơ cấp, Tân Vu rất nhiều người đi ra ngoài làm công, chưa trải qua huấn luyện kỹ thuật nhất định, chỉ có thể làm những công việc ở tầng thấp nhất. triệu này dùng cho việc đó. Còn triệu, ba cảm thấy dùng vào đâu thích hợp thì dùng...
- triệu hả...Làm chuyện khác có thể không đủ. Ba thấy cứ cho trường du lịch của Tân Vu đi. Tân Vu phải phát triển kinh tế du lịch. Các phương tiện cứng và mềm đều phải phải đuổi kịp. Đầu tư vào phương tiện thiết bị, triệu là còn xa mới đủ, phương tiện đào tạo cũng phải đuổi kịp, triệu này đưa cho trường du lịch thích hợp hơn...”, Trương Tri Hành nói.
- Chắc ba không phải sớm có chủ ý với con đấy chứ, con vừa mới đề xuất trả thù lao, ba đã nghĩ đến việc dùng tiền thế nào rồi?
- Nói vớ vẩn. Tao cần có chủ ý với mày à? - Trương Tri Hành trong điện thoại cười mắng.
- Ài, bỏ đi. Tân Vu phát triển kinh tế du lịch. Sơ bộ phải đầu tư bao nhiêu tài chính mới đủ...
- Ít nhất...
Trương Tri Hành vừa muốn báo ra số liệu, lại kịp thời dừng lại:
- Vấn đề này vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ qua, lúc nào con đến Tân Vu thì bàn lại đi.
- Vậy được rồi.
Trương Khác nở nụ cười:
- Để con gọi điện thoại cho chú ba, cách hai ngày lại phải chuyển tiền đến sổ sách của công ty chú ấy...Thông qua đắp nặn, rượu Vân Trì kéo theo rượu đế Tân Vu cùng các sản nghiệp tương quan quật khởi, cũng không cần làm động tác quá lớn, chỉ cần tiếp tục đưa vào hoạt động. Trong thành phố Tân Vu hàng năm bởi vì sản nghiệp rượu đế quật khởi mà thu nhập tài chính tăng đến gần triệu.
Đem tài chính tăng trưởng mấy năm sau chi cho việc xây dựng công trình du lịch. Cộng thêm đường cao tốc Kiến Nghiệp đến Tân Vu đã sớm khởi công. Sau khi xây lên, Kiến Nghiệp đến Tân Vu sẽ không cần từ phía bắc đi vòng nữa. Lộ trình rút ngắn đến nửa tiếng đồng hồ. Hơn nữa sang năm sẽ chính thức đề xuất khái niệm Tuần lễ vàng.
Những điều này đều là nhân tố cực kỳ có lợi đối với việc phát triển mạnh ngành du lịch của Tân Vu lúc này.
Trương Khác lại gọi điện cho chú ba. Mấy ngày này chú ba rốt cuộc từ Kiến Nghiệp thoát thân trở về Hải Châu. Trương Khác nói với chú ba muốn thông qua Thế Kỷ Cẩm Hồ quyên tặng triệu cho Tân Vu.
- Một năm trước, Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Tân Vu kiếm được tiền cũng không đến triệu, lần trước vì việc xây đê đã quyên tiền một lần, lần này lại quyên triệu, người khác đều sẽ cho Thế Kỷ Cẩm Hồ chúng ta tiền nhiều người ngu đấy.
- Chú oán giận như thế, cứ làm như tiền này là chú bỏ ra ấy? - Trương Khác cười.
- Đây không phải là hết cách giải thích với quần chúng không rõ chân tướng sao?
Trương Tri Phi ở trong điện thoại cười sang sảng:
- Được rồi, chú biết chuyện lần này, trở lại sẽ nói một tiếng với lão Thiệu, Thịnh Thanh. Việc cụ thể thế nào thì cháu trực tiếp tìm Đan Thanh không phải được rồi sao...
Địch Đan Thanh à, nữ nhân xinh đẹp quyến rũ đó. Trương Khác cầm ĐTDĐ gõ gõ vào trán, nghĩ trên người Địch Đan Thanh luôn có một vẻ đẹp thành thục đẫy đà mà phụ nữ khác không thể bằng. Mà quả thật cũng lâu chưa có liên hệ với cô ta.
Dù sao khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ ở Tân Vu cũng không phải nghiệp vụ dưới cờ của Cẩm Hồ, Trương Khác cũng không cần phải nhọc lòng. May mà trong ĐTDĐ còn có số của Thôi Đan Thanh, gọi điện thoại qua, nghe được là giọng trong trẻo của Vệ Lan.
Vệ Lan cũng không đợi Trương Khác lên tiếng, đã nói thẳng:
- Cậu tìm Địch tổng hả, hiện tại Địch tổng có việc, một lát nữa bảo Địch tổng gọi điện cậu nha. Có phải là số này không?
- Ặc, hiện tại Địch tổng có chuyện gì?
- À!
Bên kia điện thoại Vệ Lan nhảy thót lên, cũng quên trước tiên phải nói tiếng chào với Trương Khác, cũng không che ống nghe, liền lớn tiếng nói:
- Điện thoại của Khác thiếu gia, cô cởi quần áo chưa, tôi mang điện thoại vào cho...
Trương Khác nghe thấy tiếng cửa mở ra, rồi có tiếng nước xối, chẳng lẽ Địch Đan Thanh đang tắm?
Thanh âm của Địch Đan Thanh luôn luôn chứa nhiều mị hoặc, không hiểu cô ta nói với người khác có phải như vậy hay không, nghe mà lòng nhũn cả ra:
- Sao lúc này Khác thiếu gia lại nhớ đến tôi nhỉ?
Trương Khác thì lại đang suy nghĩ bên kia Địch Đan Thanh cởi đồ chưa, đang nửa che nửa hở, hay thân thể trần truồng?