- Có chuyện muốn chị hỗ trợ, nhất thời cũng nói không rõ lắm, hay là chờ chị tắm xong, sau đó gọi lại cho tôi đi?
- Khác thiếu gia có ở tỉnh thành không? - Địch Đan Thanh ở bên kia điện thoại hỏi.
- Đang ở đây, mới từ bên ngoài về Kiến Nghiệp.
- Tôi tắm là chuẩn bị đi tỉnh thành ngay đây, muốn có chỉ thị gì, chờ tôi đến tỉnh thành rồi Khác thiếu gia mới hạ đạt cho đi.
- Được rồi.
Cũng không hiểu chiều chủ nhật Địch Đan Thanh đến tỉnh thành sẽ có chuyện gì, từ Tân Vu ngồi xe qua đây phải hơn 4 giờ:
- Chị qua đây rồi đến thẳng cửa nam ĐH Đông Hải thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi mời chị ăn tối...
Treo điện thoại, Trương Khác đứng lên đi về hướng KTX. Mấy ngày trước ném xe ở KTX nữ, ngày hôm sau đi tìm thì đã không cánh mà bay. Hiện tại chỉ có thể cuốc bộ về KTX thôi.
Cuối thu, chiều chủ nhật ánh nắng ấm áp, gió nhẹ từ mặt hồ Yến Quy thổi tới cũng không mang theo mùi gay mũi như trước, đi dưới bóng cây ngô đồng xum xuê, được nhìn mấy em nữ sinh thanh xuân xinh đẹp thỉnh thoảng đi qua, đi bộ thế này cũng không tính là quá khó chịu.
Phía đông vường trường là khu sinh hoạt, KTX sinh viên chưa tốt nghiệp, KTX nghiên cứu sinh, cùng nhà trọ, bốn căn tin học sinh, căn tin nhân viên trường, phòng tắm học sinh, phòng nước sôi, cửa hàng, sân tennis, sân vận động, tất cả đều tập trung ở khu này.
Tuy nhiên tập trung nhất vẫn là phía đông chân núi Hợp Hoan, hai căn tin lớn nhất, phòng tắm, phòng nước sôi, còn có tường dán áp-phích dài nhất của ĐH Đông Hải đều tập trung ở đó.
Đi tới tường dán áp-phích, đang là thời gian phòng nước sôi cung cấp nước, rất nhiều học sinh cầm theo ấm nước đứng ở trước tường tìm tin tức hữu dụng hoặc thú vị, các loại vũ hội của học sinh thông báo đều sẽ dán lên tường áp-phích. Trương Khác cũng thảnh thơi đứng ở trước tường xem lướt qua.
Trên tường dán rất nhiều áp-phích chiêu tân của các tổ chức học sinh, như báo trường, báo đoàn, đài truyền hình trường, radio trường, Hội Sinh viên, Hiệp hội leo núi, Hiệp hội vũ đạo...
Kiếp trước Trương Khác tại ĐH Đông Hải không muốn chịu cơn giận không đâu của người khác, nên tự mình tổ chức một hiệp hội cờ vây, chỉ cần thu nhận học sinh hội viên vượt quá số người nhất định, chủ đề của tổ chức cũng đủ tính tích cức hướng lên.
Đoàn ủy trường trên cơ bản đều sẽ cho thông qua, cũng cung cấp một nơi hoạt động, còn có kinh phí hoạt động nhất định. Tuy nhiên mục đích của Trương Khác vẫn là từ chỗ hội viên hiệp hội lừa gạt chút phí hội viên để mọi người cùng nhau vui chơi giải trí, trải qua thời gian đại học vui vẻ.
Đứng ở trước tường nhìn áp-phích dán đầy, thấy trên con đường phía bắc đi thông đến phòng nước sôi, người đến người đi, 3h chiều phòng nước sôi chính thức cung cấp nước, ngày hôm nay chủ nhật, rất nhiều học sinh đều gần đến giờ này lại lấy nước.
Nhìn cảnh này, Trương Khác mỉm cười, nhớ tới một việc thú vị.
Bốn căn tin học sinh của ĐH Đông Hải, đến căn tin học sinh ăn cơm chưa hẳn có thể xem hết qua vẻ đẹp thanh xuân của ĐH Đông Hải. Nhưng năm 97, trong vườn trường ĐH Đông Hải chỉ có một phòng nước sôi, muốn lấy nước đều phải đến bên này.
Đại đa số con gái đến phòng nước sôi lấy nước đều có thời gian cố định. Tốt rồi, bạn muốn nhìn ai, cứ cầm theo bình nước nóng đúng giờ đến phòng nước sôi ôm cây đợi thỏ là được.
Việc chăm chỉ nhất của nam sinh ĐH Đông Hải chính là đến phòng nước sôi lấy nước, thông thường KTX chỉ có ba cái bình thuỷ không, nhưng lại có bốn người muốn tranh nhau đi lấy nước. Chỉ có đem một bình thủy khác đổ hết nước đi rồi cùng đem qua. Trong tay không xách gì mà xuất hiện ở phòng nước sôi, ý đồ đó quá rõ ràng rồi. Chung quy có chút không được tự nhiên.
Đến năm 2000, trường học làm một quyết định cực độ ngu xuẩn, nói là thông cảm cho cảnh chen chúc ở phòng nước sôi, nên tại khu KTX nữ xây thêm một phòng nước sôi nữa.
Quyết định này quả thật là ngu không ai bằng. Ai có thể đi hết hơn một dặm đường chạy đến KTX nữ ở đông nam lấy nước? Thánh địa duy nhất cứu giúp nam sinh ĐH Đông Hải cũng dần dần suy vong. Sau đó, bình nước nóng trong KTX từ 8 cái biến thành 6, lại từ 6 cái biến thành 4, cuối cùng chỉ có 2 cái kiên trì đến tốt nghiệp.
Trương Khác thật không có cơ hội mỗi ngày đến phòng nước sôi lấy nước, lộ tuyến KTX của họ trải qua cải tạo đặc biệt, ấm điện, tủ lạnh, đều có thể chịu tải, lúc này lại cầm bình thuỷ đến Phòng nước sôi đi lấy nước, chưa hẳn thú vị lắm.
Nhìn Trần Phi Dung cầm bình thuỷ đi tới, Trương Khác nghĩ thầm ĐH Đông Hải sẽ có bao nhiêu nam sinh vì cô mà cầm bình nước nóng đến Phòng nước sôi một chuyến đây.
- A...
Trần Phi Dung chợt nhìn thấy Trương Khác đứng ở trước tường áp-phích xem, mặt bỗng đỏ lên, cô giật mình dừng chân lại. Xoay mặt đi, giả bộ nghiêm trang nhìn áp-phích trên tàng.
Trương Khác thấy Trần Phi Dung da trắng mịn, gương mặt như trải thêm một tầng phấn, nhiễm một tầng hồng nhạt, càng thêm thanh thuần xinh đẹp, cô có khí chất ưu nhã mà tươi sáng, thấy mặt cô đỏ đến lạ lùng, mới cười hỏi:
- Có phải làm chuyện gì đuối lý không hả?
- Không có.
Trần Phi Dung khẽ nói, con mắt cũng không chuyển qua.
- Vậy tôi đến trước KTX của bạn xem...
Trương Khác lại cười nói.
- Hả?
Trần Phi Dung kinh ngạc nhìn Trương Khác một cái. Rất tò mò y có thể vừa đoán trúng ngay, cười có vẻ áy náy, nói:
- Đường Thanh gửi thư qua, còn nói đến việc lần trước mua bong bóng. Vừa lúc hôm nay cùng bạn đi dạo phố, lại mua bảy cái bong bóng rồi...Còn chưa có tìm bạn đòi tiền khí cầu đâu.
- Bạn...
Trương Khác nhe răng nhếch miệng, giơ nắm tay về hướng Trần Phi Dung,
Trần Phi Dung thản nhiên cười:
- Mình cũng được người ta nhờ vả thôi!
- Lễ quốc khánh Đường Thanh sẽ trở về, khi đó bạn ở đâu? - Trương Khác hỏi.
Cách quốc khánh chỉ còn một tuần, tân sinh quân huấn cũng kết thúc trước quốc khánh. Nhưng Đỗ Phi một lòng với việc mở tiệm nét, người khác thì không đi, chỉ có Đường Thanh và Thịnh Hạ cùng nhau đến Kiến Nghiệp.
- Mình cũng không biết nữa, đến lúc đó lại nói đi!
Trần Phi Dung không nói rõ việc cô đã hẹn với Đường Thanh gặp mặt tại Kiến Nghiệp, giơ giơ lên bình nướng nóng trong tay.
- Hả, muốn mình lấy nước hộ hả? Cũng được.
- Ai thèm? Mình nói bạn không có việc gì nữa thì mình đi lấy nước đây.
Trần Phi Dung cười nói:
- Hiện tại bạn ác danh khắp ĐH Đông Hải, mình cũng không quen bạn đâu.
Trương Khác giang hai tay, không biết Trần Phi Dung sao lại cùng bạn học của cô giải thích chuyện số bong bóng kia.
Trở lại KTX, cũng không thấy bóng của Đỗ Phi đâu. Gọi điện thoại cho hắn, mới biết hắn với Mông Nhạc đang ở tiệm nét Wittle. Cũng không biết hai ngày này họ nói chuyện thế nào, nói như vậy là hắn đã chính thức kéo Mông Nhạc vào hố rồi.
Mở máy vi tính, hai ngày này có gọi điện thoại cho Đường Thanh, nói với cô mình tại Huệ Sơn, Đường Thanh cũng không gửi email tới nữa. Cũng là có mấy người Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe gửi email công vụ qua báo cáo công tác.
Trương Khác xem sơ qua một chút, không có chuyện gì đặc biệt phải quan tâm. Trương Khác chỉ reply lại một email đã đọc, coi như là xử lý xong sự vụ tích lũy hai ngày nay.
Mông Nhạc không rõ, cũng nhìn không ra dị thường gì. Thôi Quốc Hằng thì lại hy vọng cô gái thành thục xinh đẹp đi cùng Trương Khác có thể đi cùng qua chào hỏi một tiếng. Chỉ có Trương Khác cùng Đỗ Phi đi qua, ông ta cũng gật đầu, rất lạnh nhạt ừ một tiếng.
Đỗ Phi thì lại thiếu kiên nhẫn quan sát vẻ mặt của mấy người Tạ Hán Tịnh. Tử Gia cầm dao nĩa nhẹ nhàng đâm vào đôi môi đỏ tươi, ánh mắt một hồi dừng trên mặt Trương Khác, một hồi dừng trên mặt ba, anh mình, cùng với Chu Cẩn Tỳ, hình như chưa hề ý thức được sự xấu hổ của họ, nụ cười yếu ớt trên khóe miệng cũng quá rõ ràng, hình như đổi lại nơi khác, chắc cũng có thể cười ha hả rồi.
Ánh mắt giảo hoạt đảo qua một vòng, bỗng có vẻ rất hứng thú giới thiệu Trương Khác, Đỗ Phi cho ba và anh mình:
- Ba, anh, bạn Trương và bạn Đỗ là hot boy nổi tiếng vừa giàu lại còn trẻ ở Học viện Thương mại Quốc tế đấy.
Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý vẫn bảo trì vẻ mặt thản nhiên, lúc này cũng nhịn không được trở nên hơi cứng ngắc, thiếu chút nữa cũng phải tan vỡ rồi. Trương Khác cũng không ngờ vào lúc này Tạ Tử Gia lại đi hãm hại cha cô. Y cũng có cái cảm giác trở tay không kịp, gật đầu cười rất miễn cưỡng. Nụ cười giả dối trên mặt mọi người như thể dùng giấy để dán lên vậy.
Trương Khác cùng Đỗ Phi xám xịt trở lại bàn, không muốn để cho Tạ Tử Gia có cảm giác vui vẻ xem kịch. Sao thì Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng chưa ăn cơm, vẫy tay gọi nhân viên tính tiền, rồi như lẩn trốn rời khỏi quán cơm Tây, cũng không quản bên Ngụy Đông Cường nghĩ thế nào.
Ra khỏi quán cơm Tây, Địch Đan Thanh lại rất vui vẻ. cười đến run rẩy cả người, chỉ vào Trương Khác nói:
- Các cậu biết giả bộ thật đấy, các cậu tiếp tục giả bộ. Cô bé kia, tôi thích.
Vừa rồi cô cũng ở bên cạnh xem trò hay.
- Giả bộ sắp hết nổi rồi.
Trương Khác cũng hết cách với Tạ Tử Gia, cô nàng này ngay cả cha mình cũng nể mặt.
Mông Nhạc không hiểu chuyện gì:
- Sao hả, có phải mọi người đều quen nhau không vậy, sao lại giả bộ không quen?
- Mọi người là oan gia.
Trương Khác cười giải thích cho Mông Nhạc:
- Nhưng chắc hẳn họ không có dũng khí ở trước mặt thừa nhận chúng ta là oan gia của họ. Tao lại không thể lật bàn vung tay với họ, mọi người chỉ có thể làm bộ không quen nhau thôi.
Giải thích như vậy, Mông Nhạc vẫn nghe không hiểu, có điều bạn bè đại học có một chỗ tốt, sẽ không truy vấn tận cùng bối cảnh gia đình của người khác, càng nhiều là giao du với nhau vì tính tình hợp nhau.
Lửng thững đi về hướng căn tin của nhân viên trường -- chỉ phải đến chỗ đó mà tiếp tục ăn cơm. Ở trên đường, Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc nói đến nguyên nhân Địch Đan Thanh xuất hiện trong vườn trường ĐH Đông Hải, lại hỏi trong hai ngày mình đi, việc họ thảo luận mở tiệm inte có kết luận sơ bộ gì chưa.
Đỗ Phi nói:
- Người có ý muốn mở tiệm inte ở gần đây không phải ít, dù sao cơn sốt phòng game ở cửa Bắc rất nhiều người đều để ý thấy. Nhưng lúc này phí đưa inte vào rất cao, hơn nữa dù sao còn là sự vật mới xuất hiện, có thể rất nhiều người đều do dự -- những thứ này đều chỉ là vấn đề thời gian. Tao và Mông Nhạc thương lượng, lúc này phải suy nghĩ đến cả việc tương lai ngành tiệm inte sẽ cạnh tranh ồ ạt đưa vào...
- Trước đó Mông Nhạc từng có ý nghĩ thuê cả phòng máy trung tâm kế toán của trường vào giờ rảnh. Khả năng này cũng rất nhỏ. Thứ nhất chương trình học máy tính của các viện, các khoa sắp xếp rất chặt, thời gian rảnh còn thừa quá ít, mặt khác các thầy cô của trung tâm kế toán cũng đều là người biết tận dụng triệt để mọi thứ, có chỗ tốt cũng sẽ không để cho người ngoài. Mà hình như thư viện cũng có kế hoạch mở phòng đọc điện tử.
- Ngày hôm qua tụi tao bớt chút thời gian đi làm chút điều tra, cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, suy nghĩ đến tiền thuê của các cửa hàng ngõ Học Phủ vào tương lai. Mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ cùng mở tiệm inte ở đường Mã Liên hoặc địa phương khác có chi phí khác nhau rất lớn. Cũng ý thức được mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ không thể đem ánh mắt dừng ở cung cấp một nơi lên mạng, phục vụ chơi game. Có lẽ ngay từ đầu cần phải suy nghĩ đến vấn đề phân tầng đối tượng sử dụng...
Trương Khác gật đầu, tiệm inte xem như một sản nghiệp sẽ rất nhanh hưng khởi đồng thời sẽ nhanh chóng tiến nhập vào thời ký hoàng kim. Thời kì hoàng kim này cũng chỉ trong thời gian - năm. Trương Khác chỉ sợ tầm mắt lúc này của Đỗ Phi, Mông Nhạc có hạn, bố cục suy nghĩ quá mức hạn hẹp.
Nghe được Đỗ Phi nói như vậy, họ xem như là sơ bộ tìm được con đường của ngành này rồi, Đỗ Phi cùng Trương Khác lăn lộn mấy năm nay, tầm mắt dù sao cũng phải cao hơn những người khác!
Ăn bò bít tết ở tiệm cơm Tây bên hồ Tử Hà, chạy đến căn tin nhân viên trường thì mỗi người chọn một phần mì xào; Địch Đan Thanh khẩu vị nhỏ, cũng có thể là vì bảo trì hình thể khêu gợi xinh đẹp, chỉ gọi một l-on Fanta nghe bọn Đỗ Phi nói việc mở tiệm inte.
Vừa đến giờ, học sinh ăn khuya còn chưa ùa qua, trong căn tin nhân viên trường cũng không nhiều, cũng tiện cho họ yên tĩnh bàn công chuyện.
Trương Khác ở tiệm cơm Tây còn ăn chưa lửng dạ, cũng không cảm thấy mì xào ở căn tin nhân viên trường kém bò bít tết bao nhiêu, ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa nghe Đỗ Phi nói. Nghe Đỗ Phi suy nghĩ đến vấn đề phân tầng người sử dụng, biết họ xem như là đã sơ bộ tìm được con đường cho ngành nghề này rồi.
- Nếu nói tiền thuê cửa hàng của ngõ Học Phủ vào tương lai, quả thật sẽ không quá thấp, cửa hàng tầng thấp nhất, tiền thuê mỗi m² mỗi năm cũng phải đồng.
Trương Khác còn cầm đũa đút mì vào trong miệng, khi nói nghe giọng có hơi mơ hồ, may mà còn có thể nghe rõ:
- Nếu như đến khu bắc môn Đông Đại một khu dân cư, tiền thuê cùng diện tích có lẽ không đến /, /. Cho dù đến đường Mã Liên tìm mặt tiền cửa hàng mở tiệm inte, tiền thuê cũng rẻ hơn rất nhiều...Muốn mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ, quả thật tụi mày không cụ thể thành phẩm nào chiếm ưu thế. Nhưng học sinh cùng học một trường, có người bởi vì học phí mà tự sát, có người lại mang theo bảo mẫu nhập học. Cái này có lẽ thể hiện tính cực đoan của phân tầng người sử dụng...
Năm , ngoài trừ một số các trường đặc biệt như Nông Lâm, Mục Khoáng, cùng các trường sư phạm, các trường đại học khác trong nước đều thực hiện thu phí tịnh quỹ, bình quân tiêu chuẩn thu phí mỗi năm học vượt quá đồng, xem như là chính thức tiến vào thời kì thu phí cao của đại học. Đối với điều này, bọn Đỗ Phi, Mông Nhạc lúc này chưa có cảm nhận sâu đậm, những sinh viên nghèo như Thẩm Tiêu từ vùng nghèo khó thì tự thân cảm nhận được.
Trương Khác lấy giọng điệu thoải mái nói ra sự thực như vậy, cũng chẳng qua vì thuận tiện nói rõ tồn tại của tình huống phân tầng người dùng.
Đỗ Phi mới vừa vào đại học đã có ý nghĩ sáng nghiệp, Địch Đan Thanh nghe cũng cảm thấy hứng thú, nghe Trương Khác nói như vậy, mắt liếc y một cái. Cái loại người mang theo bảo mẫu nhập học, chắc có lẽ là chỉ bản thân y.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Có chuyện muốn chị hỗ trợ, nhất thời cũng nói không rõ lắm, hay là chờ chị tắm xong, sau đó gọi lại cho tôi đi?
- Khác thiếu gia có ở tỉnh thành không? - Địch Đan Thanh ở bên kia điện thoại hỏi.
- Đang ở đây, mới từ bên ngoài về Kiến Nghiệp.
- Tôi tắm là chuẩn bị đi tỉnh thành ngay đây, muốn có chỉ thị gì, chờ tôi đến tỉnh thành rồi Khác thiếu gia mới hạ đạt cho đi.
- Được rồi.
Cũng không hiểu chiều chủ nhật Địch Đan Thanh đến tỉnh thành sẽ có chuyện gì, từ Tân Vu ngồi xe qua đây phải hơn 4 giờ:
- Chị qua đây rồi đến thẳng cửa nam ĐH Đông Hải thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi mời chị ăn tối...
Treo điện thoại, Trương Khác đứng lên đi về hướng KTX. Mấy ngày trước ném xe ở KTX nữ, ngày hôm sau đi tìm thì đã không cánh mà bay. Hiện tại chỉ có thể cuốc bộ về KTX thôi.
Cuối thu, chiều chủ nhật ánh nắng ấm áp, gió nhẹ từ mặt hồ Yến Quy thổi tới cũng không mang theo mùi gay mũi như trước, đi dưới bóng cây ngô đồng xum xuê, được nhìn mấy em nữ sinh thanh xuân xinh đẹp thỉnh thoảng đi qua, đi bộ thế này cũng không tính là quá khó chịu.
Phía đông vường trường là khu sinh hoạt, KTX sinh viên chưa tốt nghiệp, KTX nghiên cứu sinh, cùng nhà trọ, bốn căn tin học sinh, căn tin nhân viên trường, phòng tắm học sinh, phòng nước sôi, cửa hàng, sân tennis, sân vận động, tất cả đều tập trung ở khu này.
Tuy nhiên tập trung nhất vẫn là phía đông chân núi Hợp Hoan, hai căn tin lớn nhất, phòng tắm, phòng nước sôi, còn có tường dán áp-phích dài nhất của ĐH Đông Hải đều tập trung ở đó.
Đi tới tường dán áp-phích, đang là thời gian phòng nước sôi cung cấp nước, rất nhiều học sinh cầm theo ấm nước đứng ở trước tường tìm tin tức hữu dụng hoặc thú vị, các loại vũ hội của học sinh thông báo đều sẽ dán lên tường áp-phích. Trương Khác cũng thảnh thơi đứng ở trước tường xem lướt qua.
Trên tường dán rất nhiều áp-phích chiêu tân của các tổ chức học sinh, như báo trường, báo đoàn, đài truyền hình trường, radio trường, Hội Sinh viên, Hiệp hội leo núi, Hiệp hội vũ đạo...
Kiếp trước Trương Khác tại ĐH Đông Hải không muốn chịu cơn giận không đâu của người khác, nên tự mình tổ chức một hiệp hội cờ vây, chỉ cần thu nhận học sinh hội viên vượt quá số người nhất định, chủ đề của tổ chức cũng đủ tính tích cức hướng lên.
Đoàn ủy trường trên cơ bản đều sẽ cho thông qua, cũng cung cấp một nơi hoạt động, còn có kinh phí hoạt động nhất định. Tuy nhiên mục đích của Trương Khác vẫn là từ chỗ hội viên hiệp hội lừa gạt chút phí hội viên để mọi người cùng nhau vui chơi giải trí, trải qua thời gian đại học vui vẻ.
Đứng ở trước tường nhìn áp-phích dán đầy, thấy trên con đường phía bắc đi thông đến phòng nước sôi, người đến người đi, 3h chiều phòng nước sôi chính thức cung cấp nước, ngày hôm nay chủ nhật, rất nhiều học sinh đều gần đến giờ này lại lấy nước.
Nhìn cảnh này, Trương Khác mỉm cười, nhớ tới một việc thú vị.
Bốn căn tin học sinh của ĐH Đông Hải, đến căn tin học sinh ăn cơm chưa hẳn có thể xem hết qua vẻ đẹp thanh xuân của ĐH Đông Hải. Nhưng năm 97, trong vườn trường ĐH Đông Hải chỉ có một phòng nước sôi, muốn lấy nước đều phải đến bên này.
Đại đa số con gái đến phòng nước sôi lấy nước đều có thời gian cố định. Tốt rồi, bạn muốn nhìn ai, cứ cầm theo bình nước nóng đúng giờ đến phòng nước sôi ôm cây đợi thỏ là được.
Việc chăm chỉ nhất của nam sinh ĐH Đông Hải chính là đến phòng nước sôi lấy nước, thông thường KTX chỉ có ba cái bình thuỷ không, nhưng lại có bốn người muốn tranh nhau đi lấy nước. Chỉ có đem một bình thủy khác đổ hết nước đi rồi cùng đem qua. Trong tay không xách gì mà xuất hiện ở phòng nước sôi, ý đồ đó quá rõ ràng rồi. Chung quy có chút không được tự nhiên.
Đến năm 2000, trường học làm một quyết định cực độ ngu xuẩn, nói là thông cảm cho cảnh chen chúc ở phòng nước sôi, nên tại khu KTX nữ xây thêm một phòng nước sôi nữa.
Quyết định này quả thật là ngu không ai bằng. Ai có thể đi hết hơn một dặm đường chạy đến KTX nữ ở đông nam lấy nước? Thánh địa duy nhất cứu giúp nam sinh ĐH Đông Hải cũng dần dần suy vong. Sau đó, bình nước nóng trong KTX từ 8 cái biến thành 6, lại từ 6 cái biến thành 4, cuối cùng chỉ có 2 cái kiên trì đến tốt nghiệp.
Trương Khác thật không có cơ hội mỗi ngày đến phòng nước sôi lấy nước, lộ tuyến KTX của họ trải qua cải tạo đặc biệt, ấm điện, tủ lạnh, đều có thể chịu tải, lúc này lại cầm bình thuỷ đến Phòng nước sôi đi lấy nước, chưa hẳn thú vị lắm.
Nhìn Trần Phi Dung cầm bình thuỷ đi tới, Trương Khác nghĩ thầm ĐH Đông Hải sẽ có bao nhiêu nam sinh vì cô mà cầm bình nước nóng đến Phòng nước sôi một chuyến đây.
- A...
Trần Phi Dung chợt nhìn thấy Trương Khác đứng ở trước tường áp-phích xem, mặt bỗng đỏ lên, cô giật mình dừng chân lại. Xoay mặt đi, giả bộ nghiêm trang nhìn áp-phích trên tàng.
Trương Khác thấy Trần Phi Dung da trắng mịn, gương mặt như trải thêm một tầng phấn, nhiễm một tầng hồng nhạt, càng thêm thanh thuần xinh đẹp, cô có khí chất ưu nhã mà tươi sáng, thấy mặt cô đỏ đến lạ lùng, mới cười hỏi:
- Có phải làm chuyện gì đuối lý không hả?
- Không có.
Trần Phi Dung khẽ nói, con mắt cũng không chuyển qua.
- Vậy tôi đến trước KTX của bạn xem...
Trương Khác lại cười nói.
- Hả?
Trần Phi Dung kinh ngạc nhìn Trương Khác một cái. Rất tò mò y có thể vừa đoán trúng ngay, cười có vẻ áy náy, nói:
- Đường Thanh gửi thư qua, còn nói đến việc lần trước mua bong bóng. Vừa lúc hôm nay cùng bạn đi dạo phố, lại mua bảy cái bong bóng rồi...Còn chưa có tìm bạn đòi tiền khí cầu đâu.
- Bạn...
Trương Khác nhe răng nhếch miệng, giơ nắm tay về hướng Trần Phi Dung,
Trần Phi Dung thản nhiên cười:
- Mình cũng được người ta nhờ vả thôi!
- Lễ quốc khánh Đường Thanh sẽ trở về, khi đó bạn ở đâu? - Trương Khác hỏi.
Cách quốc khánh chỉ còn một tuần, tân sinh quân huấn cũng kết thúc trước quốc khánh. Nhưng Đỗ Phi một lòng với việc mở tiệm nét, người khác thì không đi, chỉ có Đường Thanh và Thịnh Hạ cùng nhau đến Kiến Nghiệp.
- Mình cũng không biết nữa, đến lúc đó lại nói đi!
Trần Phi Dung không nói rõ việc cô đã hẹn với Đường Thanh gặp mặt tại Kiến Nghiệp, giơ giơ lên bình nướng nóng trong tay.
- Hả, muốn mình lấy nước hộ hả? Cũng được.
- Ai thèm? Mình nói bạn không có việc gì nữa thì mình đi lấy nước đây.
Trần Phi Dung cười nói:
- Hiện tại bạn ác danh khắp ĐH Đông Hải, mình cũng không quen bạn đâu.
Trương Khác giang hai tay, không biết Trần Phi Dung sao lại cùng bạn học của cô giải thích chuyện số bong bóng kia.
Trở lại KTX, cũng không thấy bóng của Đỗ Phi đâu. Gọi điện thoại cho hắn, mới biết hắn với Mông Nhạc đang ở tiệm nét Wittle. Cũng không biết hai ngày này họ nói chuyện thế nào, nói như vậy là hắn đã chính thức kéo Mông Nhạc vào hố rồi.
Mở máy vi tính, hai ngày này có gọi điện thoại cho Đường Thanh, nói với cô mình tại Huệ Sơn, Đường Thanh cũng không gửi email tới nữa. Cũng là có mấy người Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe gửi email công vụ qua báo cáo công tác.
Trương Khác xem sơ qua một chút, không có chuyện gì đặc biệt phải quan tâm. Trương Khác chỉ reply lại một email đã đọc, coi như là xử lý xong sự vụ tích lũy hai ngày nay.