Treo điện thoại chạy về phòng đọc, muốn sắp lại đống sách trên bàn vào giá, Trần Phi Dung nói:
- Bạn có việc thì đi trước đi, sách thì để đó mình dọn giúp cho.
- Vậy được rồi, cảm ơn...
Chờ tới bây giờ quả thật cũng đói đến mềm người, Trương Khác tính vừa gặp Địch Đan Thanh thì tìm một chỗ ăn cơm.
Chạy đến khách sạn ở hồ Tử Hà, cách cánh cửa thủy tinh, thấy Địch Đan Thanh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, dưới ánh đèn khuôn mặt trắng nõn quyến rũ mà xinh đẹp, có mặc áo sơmi trắng vạt nghiêng, tay ngắn. Hông cột đai lưng rộng màu đen, hơi cúi người, mắt hình như đang chăm chú vào mũi giày cao gót màu tím để giết thời gian.
Không thấy những người khác. Trương Khác thì hơi khó hiểu, còn tưởng rằng Vệ Lan sẽ như hình với bóng với cô chứ.
Trương Khác đi lên bậc thang, Địch Đan Thanh mới nhìn thấy hắn liền đứng lên, khẽ nhếch môi kiều diễm, thần sắc mừng rỡ dục lộ ra lại cất đi đó, chung quy khiến người nhìn mà thoải mái trong lòng, lúc này mới nhìn thấy cô mặc váy ngắn màu lam, cả dáng dấp như một mỹ nhân trong bộ chức nghiệp gợi cảm xinh đẹp. Mặc dù trước ngực áo có may nếp uốn, song vẫn có thể nhìn ra quy mô không nhỏ trước ngực.
- Sao chỉ đến có một mình? - Trương Khác khó hiểu hỏi cô.
- À, xe của công ty về Kiến Nghiệp, tôi bảo tài xế lái xe đưa thẳng tôi đến đây. Không có những người khác, lẽ nào Khác thiếu gia còn chờ mong có người khác sao?
Địch Đan Thanh cười lên rất quyến rũ, Trương Khác chỉ bĩu môi. Nữ nhân này ở Tân Vu cũng không ai dám trêu chọc.
- Tôi có thể chờ mong ai?
Trương Khác cười cười:
- Tôi đói bụng muốn chết đây, nhanh tìm chỗ ăn cơm đi...
Nếu như nói phía đông chân núi Hợp Hoan là khu sinh hoạt chủ yếu của ĐH Đông Hải, vậy xung quanh hồ Tử Hà là khu sinh hoạt sa hoa của ĐH Đông Hải.
Không chỉ có khách sạn chiêu đãi trong trường ở nơi này, trung tâm phục vụ ngoại vụ của Học viện giao lưu quốc tế cũng ở đây -- sinh viên ĐH Đông Hải thường gọi trung tâm phục vụ ngoại vụ là khu nhà lưu học sinh. Đây chắc là nơi cư trú có điều kiện tốt nhất trong trường ĐH Đông Hải. Nhưng Trương Khác không muốn dính dáng với người nước ngoài, nên thà rằng phiền phức chút, cũng muốn cắm KTX vào trong khu nhà nghiên cứu sinh.
Bên cạnh khách sạn chiêu đãi có một quán cơm Tây rất ngon, chủ yếu bán cho lưu học sinh, rất nhiều giáo sư của ĐH Đông Hải cũng đều thích đến đây dùng cơm.
Quán cơm Tây lúc này còn chưa kết thúc một ngày kinh doanh, Trương Khác dẫn Địch Đan Thanh đi vào quán cơm, bên trong còn có nhiều người đang dùng cơm, thấy được Chu Cẩn Tỳ, Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Tạ Tử Gia còn có Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường ngồi ở một nơi dùng cơm, cầm dao nĩa nói chuyện rất vui vẻ.
Hôm nay cuối tuần, Tạ Hán Tịnh đang ở Kiến Nghiệp, liền kéo Tạ Ý đến trường học thăm con gái hắn, thuận tiện mời viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế cùng với chủ nhiệm khóa của Tạ Tử Gia là Ngụy Đông Cường cùng nhau ăn cơm. Đó cũng là việc hết sức bình thường -- Tạ Tử Gia trông bộ dạng rất nhu thuận, đúng như một cô con gái ngoan.
Mọi người dường như đều rất ăn ý dời tầm mắt từ trên người đối phương, chỉ có trên mặt Ngụy Đông Cường có chút kinh ngạc nhìn Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi vào.
Thôi Quốc Hằng cũng không nhận ra Trương Khác, chỉ là dung nhan của Địch Đan Thanh rất xinh đẹp, ánh mắt nhịn không được dừng lại một hai giây trên gương mặt xinh đẹp và vóc người động nhân của cô rồi mới rời đi. Ngụy Đông Cường ghé đên bên tai Thôi Quốc Hằng nói mấy câu, Thôi Quốc Hằng mới lần thứ hai kinh ngạc quan sát.
Trương Khác nhìn như không thấy việc này, cũng là nhân viên do sinh viên làm công chạy tới an bài chỗ chồi. Trương Khác đi tới một góc khác của nhà hàng, cùng Địch Đan Thanh ngồi xuống.
Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý đều là nhân vật nổi tiếng của thương giới Đông Hải, huống chi lại là nhân vật đối lập trận doanh của Cẩm Hồ, Địch Đan Thanh tự nhiên nhận ra. Cô không biết Tạ Tử Gia, cũng không biết Chu Cẩn Tỳ, tự nhiên liền hiếu kỳ hai người họ vì sao ngồi ở nhà hàng trong trường ĐH Đông Hải.
Thấy trong ánh mắt xinh đẹp của Địch Đan Thanh không áp chế được vẻ hiếu kỳ, Trương Khác cười giải thích thân phận của Tạ Tử Gia, Chu Cẩn Tỳ. Địch Đan Thanh cười nói:
- Khác thiếu gia cứ xài chút thủ đoạn, câu hồn của cô nương người ta đi, xem Tạ Hán Tịnh làm gì được cậu?
- Stop.
Trương Khác cười nói:
- Có cần tôi tự mình hi sinh sắc tướng không?
Lại hỏi Địch Đan Thanh:
- Chị đến Kiến Nghiệp có chuyện gì, sao lại ở trong khách sạn chiêu đãi của trường học tôi?
- Còn không phải là muốn ở gần Khác thiếu gia cậu hơn sao?
- Tôi xin.
Trương Khác vỗ tay cầu xin:
- Một thiếu niên nhiệt huyết thanh xuân như tôi sao chống lại chị câu dẫn được?
- Tôi lại không tin Khác thiếu gia là loại người đó đâu.
Địch Đan Thanh cười mị hoặc, vuốt tóc trên trán qua sau vành tai, tư thái đúng là quyến rũ:
- Thôi ý tôi, Khác thiếu gia sẽ là người đem hồn phách, xương thịt của nữ nhân đều nuốt vào bụng rồi sẽ không nôn ra. Cho nên tôi mới không đưa con bé Vệ Lan qua đây...
Trương Khác bó tay, bên người nhiều mỹ nhân, cho dù thời gian rất lâu không gặp mặt, cũng chỉ có Địch Đan Thanh dám lấy lời nói tấn công mình. Nhìn bộ dáng phong tình vô biên của chị ta, nhìn qua diễm lệ vô song, mê hoặc cả nhân viên trong nhà hàng thất hồn lạc phách.
Trương Khác rất muốn đứng lên báo cho hai nhân viên đứng ở bên cạnh rằng, Địch Đan Thanh tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm họ không thể trêu vào. Y quả thật không dám mồm mép láu lỉnh với Địch Đan Thanh, cười cười, xem như là chịu thua, lại đưa một quyển thực đơn tới trước mặt để chị ta chọn món.
Chọn món xong, Địch Đan Thanh nói ra mục đích lần này cô tới Kiến Nghiệp:
- Thượng tuần tháng 10 phải tham gia cuộc thi nhập học của lớp mậu dịch ĐH Đông Hải, lần này qua đây là tham gia ban huấn luyện trước khi thi do ĐH Đông Hải tổ chức, nên đến phiên Khác thiếu gia có chuyện gì thì cứ tìm tôi.
- Thế hả? Vậy sau này chúng ta là bạn học rồi.
Thật ra nghĩ đến Địch Đan Thanh làm bạn học của mình, y vẫn thoáng cảm thấy đau đầu.
Lớp mậu dịch là tục xưng của lớp MBA mùa xuân của ĐH Đông Hải, thượng tuần tháng 10 tham gia cuộc thi thống nhất, sau một tháng mới nhập học. Đa số nhân viên tại chức lựa chọn, cuộc thi nhập học đơn giản hơn lớp MBA mùa thu, nhưng lại không nghĩ đến Địch Đan Thanh cố tình đột phá bản thân tới học MBA.
Lớp MBA do Học viện Thương mại Quốc tế ĐH Đông Hải liên hợp với viện nghiên cứu sinh tổ chức, bắt đầu từ năm 94, cũng là một trong những nơi huấn luyện MBA có giá trị nhất trong nước.
- Còn chưa biết có thi đỗ hay không nữa, nhiều năm không học rồi.
Địch Đan Thanh hỏi:
- Mà có chuyện gì, Khác thiếu gia còn chưa nói đâu đấy.
Cao trung Địch Đan Thanh đã bỏ học đi lên con đường nhân sinh đầy khúc chiết đó, tuy nói MBA chiêu sinh rất chú trọng kinh nghiệm công tác của học viên, nhưng cô có lòng tin ghi danh vào MBA của ĐH Đông Hải. Nói cô mấy năm nay không chạm qua sách vở, Trương Khác cũng không tin. Nhưng sự tình thì không thích hợp lúc này làm phiền Địch Đan Thanh đi làm, Trương Khác nói:
- Bỏ đi, chuyện đó chắc tôi để người khác đi làm thôi.
__________________
- Được, dù sao thì tao cũng rảnh nhiều...
Trương Khác sảng khoái đáp ứng, dù sao thì cũng là chạy tới chọn một nơi, nói một tiếng với Thiệu Chí Cương mà thôi, cho dù không thể cho thuê, Thiệu Chí Cương có thể nói cái gì?
- Cũng là các cậu tốt, tuổi còn trẻ là có thể thực tiễn mộng tưởng của mình...
Địch Đan Thanh cảm khái, sở dĩ Đỗ Phi có thể làm việc này, còn bởi phía sau có một người như Trương Khác chống lưng, bằng không thì, năng lực của Đỗ Phi có lớn, hắn tìm triệu tài chính ở đâu để bắt đầu công việc.
- Còn phải nhờ chị Địch đây chỉ giáo chứ.
Đỗ Phi cười nói.
Đưa Địch Đan Thanh về khách sạn, bọn Trương Khác trở về khu KTX ở phía đông.
Mông Nhạc không trở về KTX ngay. Mặc dù Trương Khác, Đỗ Phi đều là tân sinh mới vào học, nhưng ý thức được tầm mắt, kiến thức của họ, vượt trên mình rất nhiều, hắn muốn đi vòng qua núi Hợp Hoan, từ từ đi nói thêm một chút chuyện.
Đi tới gần Phòng nước sôi, Trương Khác đi tới trước tường áp-phích, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, áp-phích dán trên tường lại thay đổi một nhóm mới, những vẫn là áp-phích của các tổ chức học sinh chiêu tân chiếm đa số.
- Hàng năm các tổ chức học sinh của ĐH Đông Hải đều chiêu tân vào lúc này nhỉ...
Trương Khác nhẹ giọng cảm khái.
- Này, mày dự định vào hiệp hội nào chơi đây.
Mông Nhạc đùa:
- Có cần tao đề cử cho mày một hiệp hội nhiều gái đẹp không?
- Những hiệp hội nào có gái vào, không phải đều là nhóm của mấy người năm cuối sao, nào còn phần cho bọn tân sinh như tụi mình? - Trương Khác cười nói.
Đỗ Phi nói:
- Theo tao còn không bằng tự mình tổ chức một hiệp hội, chiêu mộ hết gái đẹp vào, lúc đó mới khí phách...
Hắn lại có phần tiếc nuối:
- Chắc tao cũng chẳng rảnh được như vậy.
Hắn cũng không rảnh mà đi chịu cơn giận không đâu của người khác, điểm này cũng càng lúc càng học của Trương Khác.
- Ai nói mày không rảnh?
Trương Khác xoay người lại nhìn Đỗ Phi và Mông Nhạc:
- Mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ đối với tụi mày càng nhiều là có ý nghĩa thực tiễn. Đã như vậy, vì sao không thể làm cho tinh thần thực tiễn quán triệt đến cùng chứ?
- Ừm.
Đỗ Phi nhéo nhéo mũi, suy xét lời Trương Khác nói.
- Mày cũng nói là toàn bộ mọi việc phải làm rất lộn xộn, còn có rất nhiều chuyện có thể là hiện tại tụi mày cũng không ngờ được. Bằng vào hai tụi mày, rất khó chiếu cố mọi chuyện chu đáo được, cho dù thêm cả tao cũng không được.
Trương Khác xỏ tay vào túi quần, nhìn hai người Đỗ Phi, Mông Nhạc, hy vọng họ khai thác bố cục thêm một chút:
- Nhưng tụi mày cần nhân thủ kiểu nào. Ở trong Đông Đại tìm không được? Then chốt là tụi mày làm sao đào ra được người mà tụi mày yêu cầu kìa. Sau khi đào ra, còn phải tổ chức cho hữu hiệu! Cách nghĩ của tụi mày chính xác, quả thật không cần phải hạ thấp bản thân cùng tiêu chuẩn với các phòng máy vi tính khác, phải đi làm một số công tác có ý nghĩa khai thác...
Nghe xong những lời này của Trương Khác, Đỗ Phi giống như đề hồ quán đỉnh, sửng sốt một lát, mới chần chờ nói:
- Ý của mày là tổ chức một hiệp hội mới, đều lấy danh nghĩa chiêu tân lừa gạt nhân thủ yêu cầu vào hiệp hội, đem mở tiệm inte làm thành hoạt động của hiệp hội, phân chia toàn bộ các phân đoạn cho các thành viên của hiệp hội đi làm?
- Đừng có nói lừa gạt khó nghe như vậy.
Trương Khác nở nụ cười. Dù sao Đỗ Phi cùng mình lăn lộn ba năm, có một số việc từ một điểm nhìn thấu ngay. Nhưng Mông Nhạc có lẽ nhất thời theo không kịp cách nghĩ của mình, cười nói với hắn:
- Có chút ý nghĩ khả năng sẽ cổ quái một chút, nhưng không thể phủ nhận rất có ý nghĩa thực tiễn. Mày là lo lắng trong trường học sẽ có mấy thằng ngoan cố sẽ đến cản trở?
- Đúng vậy, thành lập tổ chức học sinh mới, cũng không phải dễ dàng, đặc biệt là dùng để làm việc riêng.
Mông Nhạc nói:
- Nhưng ý nghĩ này quả thật rất tuyệt, cho dù trường học không đồng ý, chúng ta cũng có thể lén lút đi làm...
- Cũng không phải không có ý nghĩa tích cực hướng lên.
Trương Khác nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian KTX tắt đèn rồi, y nói với Mông Nhạc:
- Thời gian không còn sớm nữa. Buổi tối mày vẫn đến chỗ tao và Đỗ Phi ngủ chen nhau trên giường hả?
- Tao ngủ sàn nhà được rồi...
Nói thật, đột nhiên làm cho Trương Khác hướng đầu óc đến một khái niệm hoàn toàn mới, Mông Nhạc cũng hoài nghi bản thân về KTX ban đêm có thể ngủ được không.
Bia, đồ uống trong KTX không còn nhiều, ba người vòng đến cửa hàng mua một túi đồ rồi trở lại.
Biết Đỗ Phi cùng Mông Nhạc còn có chuyện chưa nói xong, trở lại KTX, Trương Khác liền dẫn họ chạy lên sân thượng, miễn ảnh hưởng tới mình. Trương Khác nhìn tư liệu một lát, lại gửi một email cho Đường Thanh, rất nhanh liền buồn ngủ.
Tắm xong định đi ngủ, cách cửa sổ thủy tinh Trương Khác thấy Đỗ Phi cùng Mông Nhạc đang trò truyện rất rôm rả, còn đối chiếu viết viết lên giấy. Một lúc, Đỗ Phi đi vào xách máy tính ra ngoài. Trương Khác không quản họ nữa, kéo tấm chăn chùm lên đầu ngủ.
Ngủ đến lúc trời sáng, thấy hành lang trên sân thượng còn sáng đèn. Hai tiểu tử kia còn hăng hái bừng bừng ngồi trên đó thương lượng. Trương Khác thở dài một hơi, cũng không biết lúc nào mình được như họ làm việc hăng hái như vậy.
Trương Khác chạy qua đẩy cửa ra, hỏi họ:
- Còn chưa ngủ hả? Mọi việc cũng không phải một ngày là có thể làm hết.
- Mày nói tụi tao làm một cái Hiệp hội Sinh viên sáng nghiệp thì thế nào? - Đỗ Phi hỏi Trương Khác: - Dù gì cũng phải có một danh nghĩa hiên ngang lẫm liệt, Mông Nhạc tới cùng là xuất thân chủ tịch Hội Sinh viên. Tụi tao đã nghĩ ra bảy tám phần của chương trình rồi. Mày có muốn xem không? - Đỗ Phi chuyển máy tính qua, xoay màn hình về phía Trương Khác.
- Nghe mày nói là được rồi...
Trương Khác vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ:
- Tao không có tinh thần như tụi mày đâu, lúc này nhìn còn mơ hồ đây này.
- Nghe xong mày nói, tao phát hiện, tư duy của chúng ta vẫn không đủ khai thác. Rất nhiều chuyện, như thiết kế tiệm inte, chúng ta có thể liên hợp với Hội Sinh viên của Học viện Kiến trúc, Học viện Thông Tin làm một phương án thiết kế. Công tác phương diện này, Mông Nhạc có nắm chắc. Hệ thống quản lý tính phí của tiệm tiệm inte, cũng có thể mời Hội Sinh viên của Học viện Thông Tin tổ chức thi đấu đến mở rộng, cuối cùng chọn ra tác phẩm xuất sắc. Cho dù tác phẩm xuất sắc còn chưa thể thỏa mãn yêu cầu của chúng ta, cũng có thể trên cơ sở này tiếp tục mở rộng.
- Tiệm Inte sau đó đưa vào hoạt động bình thường, cũng có thể lấy danh nghĩa hỗ trợ nhưng sinh viên khó khăn mà tổ chức nhân viên -- nói chung chúng ta sẽ thanh toán tiền lương nhất định là được rồi, tránh ảnh hưởng đến vấn đề học tập của những người này. Có thể tổ chức càng nhiều nhân viên, cũng thuận tiện sắp xếp lớp học. Tụi tao cũng suy nghĩ đến tiệm Inte vào kì nghỉ sẽ vắng khách, nhưng có thể tổ chức sinh viên của Học viện Thông Tin lợi dụng tiệm Inte cùng thiết bị để làm lớp huấn luyện vi tính vào kì nghỉ này... Việc này, đặt ở dưới cơ cấu của tiệm Inte, nhưng có thể lấy danh nghĩa của Hiệp hội Sinh viên sáng nghiệp đi làm. Mày nói làm vậy có được không?
- Được, trước tiên không thảo luận cái này, tụi mày nhanh đi ngủ đi. Sáng còn phải đi xem tiệm nữa!