Khi tiếp đón tân sinh, Mông Nhạc chỉ thấy qua Trần Phi Dung một lần, nghe Trương Khác chỉ vào Đường Thanh, Trần Phi Dung, Thịnh Hạ mơ hồ nói đều là hành lý có chủ, cũng không tỉ mỉ hỏi là bạn gái của ai.
Trong khoảng thời gian này, Mông Nhạc thấy được Tôn Tịnh Mông, Địch Đan Thanh xuất hiện ở bên cạnh Trương Khác, vẫn chưa lại nhìn thấy Trần Phi Dung, Đường Thanh, cũng không có thời gian như trước đây nằm vùng trong trường lưu lãm mỹ sắc mới.
Hắn vẫn nghe người khác nhắc tới tân hoa khôi mới của ĐH Đông Hải, Trần Phi Dung, đương nhiên không biết thì ra đã sớm gặp qua Trần Phi Dung.
- À.
Trương Khác ngớ ra, tự nhiên sẽ không giải thích cho Trần Phi Dung những cái này, chỉ là cười nói với Mông Nhạc:
- Bạn ấy hả, bạn ấy bị Đỗ Phi gạt vào, tao cũng không biết bạn ấy có phải có chủ...
Đám tiểu tử quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Phi Dung, lại đột nhiên chuyển biến thái độ đối với Mông Nhạc, khúm núm lấy lòng hắn:
- Lão đại, sau này huynh đệ sẽ lăn lộn với lão đại, mấy cái quản lý, trưởng phòng tao không đòi hỏi xa đâu, lão đại an bài cho tao chạy việc cho Trần mỹ nữ đi...
- Ặc...
Mông Nhạc đắn đo tư thái, sửa sang lại cổ áo cho đám tiểu tử này:
- Hiệp hội chúng ta dù tuyển người mới cũng có yêu cầu...
- Lão đại không phải được voi đòi tiên đấy chứ, tụi tao cũng đã khúm núm cầu mày nhận tụi tao làm tiểu đệ rồi, có cần tụi tao quỳ xuống luôn không...Tụi tao chân chính quỳ đây...
Mông Nhạc cười nói, giúp Trương Khác, Trần Phi Dung giới thiệu người hắn dẫn qua.
Có hai người còn là thành viên của CLB Côn Trùng, chẳng qua cũng như Mông Nhạc, đều bởi vì không phải xuất thân học máy tính, một người là Đổng Dược Hoa, sinh viên năm 3 của Học viện Luật, một người là Thời Học Bân, sinh viên năm 2 Học viện Tin tức tuyên truyền -- vừa rồi to mồm ở lối đi nhất chính là hắn.
Khi CLB Côn Trùng chân chính muốn bắt đầu khai phát game cũng trình đơn xin huy động vốn với trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi, loại bỏ những nhân viên phi kỹ thuật như họ ra ngoài.
Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân không nhận phải chịu tình thương gì, chỉ là không cam lòng giá trị của mình bị bỏ qua, lại có quan hệ tốt với Mông Nhạc, thấy Mông Nhạc triệt để thoát ly CLB Côn Trùng, hai người bọn họ họ cũng rất ít lên BBS nữa, coi như nửa chính thức đã thoát ly câu lạc bộ rồi.
Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân, còn có hai người khác, Trương Khác cũng biết, chỉ là họ đều không biết Trương Khác mà thôi.
Khi Mông Nhạc giới thiệu đến tên của Trương Khác, những người này đều vô ý thức bĩu môi, khắc chế không để cho những lời "thì ra là thằng sida này à" nhảy ra khỏi miệng, đều cười nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, quả thật là ngưỡng mộ đã lâu đấy. Ít nhất phân nửa nữ sinh của ĐH Đông Hải đều biết anh bạn, còn tưởng rằng mới vừa vào ĐH Đông Hải cuộc sống của anh bạn sẽ rất đau khổ chứ, không ngờ anh bạn sống còn thoải mái hơn bọn tui nhiều...
Hắn tiến đến thấy được Trương Khác viết áp phích, Trần Phi Dung thì sắn tay áo giúp hắn đè giấy. Hắn nhìn mà thèm muốn chết.
Trần Phi Dung mím môi cười, biết những người này "ngưỡng mộ đã lâu" Trương Khác vẫn là ảnh hưởng của hiệu ứng bong bóng trước KTX nữ.
Mông Nhạc đẩy đám tiểu tử này ra đứng trước bàn công tác, nghiêm túc giới thiệu tình huống cho họ:
- Còn có một tiểu tử tên Đỗ Phi, quản lý hiệp hội, tạm thời chỉ có ba người tụi tao thôi. Bí thư Cung còn có Tần Cương của Học viện Thương mại Quốc tế, đảm nhiệm thầy chỉ đạo của hiệp hội. Như vậy, mọi người đại khái biết phân lượng của hiệp hội rồi đấy. Không phải là không phân quan tứ tước cho tụi mày, chủ yếu là tính chất của hiệp hội chúng ta có điểm khác với các tổ chức học sinh khác...
Vừa định tường tận giới thiệu tình huống, nghe trong lối đi có người gọi:
- Mông Nhạc, Mông Nhạc...
Mông Nhạc thưa lại, một lát sau không thấy người đi vào. Vị trí của Trương Khác đứng gần cửa, y mở cửa thò đầu ra nhìn hành lang một chút. Trong hành lang không một bóng người. Y bĩu môi, nói đùa:
- Gặp phải quỷ rồi hả?
Trương Khác đóng cửa lại, ra hiệu cho Mông Nhạc tiếp tục giới thiệu tình huống cho mọi người, lại nghe thấy có người ở hành lang gọi Mông Nhạc, mở cửa thấy Tịch Nhược Lâm đi cùng một nam sinh vóc dáng cao to, là người ngày đó rời khỏi sân tennis chở cô đến căn tin nhân viên trường, cũng là một trong những thành viên của CLB Côn Trùng. Hai người từ phòng làm việc của Hội Sinh viên đi tới. Thì ra họ nghe được Mông Nhạc thưa lại, cho rằng Mông Nhạc đang ở trong phòng làm việc của Hội Sinh viên, liền chạy đến phòng làm việc của Hội Sinh viên tìm người.
- Mông Nhạc ở chỗ này, hai người tìm lộn chỗ rồi...
Trương Khác thò đầu ra nói với Tịch Nhược Lâm, gọi họ qua đây.
Tịch Nhược Lâm thấy Trương Khác ở chỗ này, có chút hứng thú. Buổi sáng Trương Khác không đến văn phòng khóa, nên không có ai viết áp phích.
Trương Khác mở cửa cho Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia đi vào, nhìn tiểu tử Mông Nhạc bắt đầu khẩn trương, y bĩu môi cười: Một người bình thường tiêu sái, cũng luôn có lúc không tự nhiên.
Biết rõ Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia vì sao tìm tới, Trương Khác vẫn hỏi:
- Hai người qua đây tìm Mông Nhạc có chuyện gì?
Nam sinh kia nhìn Trương Khác một cái, không để ý đến y, trực tiếp hỏi Mông Nhạc:
- Mày rột cuộc đang làm trò quỷ gì, vì sao sáng sớm hôm nay bọn tao nhận được thông tri, nói kế hoạch hạng mục kia đang ở trong tay mày?
Giọng điệu có chút bực mình, hình như đã bị mạo phạm vậy.
- Thiệu Bân, kế hoạch hạng mục gì, sao mày vừa qua đây liền nói chuyện không đầu không đuôi gì vậy?
Trước đây Thời Học Bân là thành viên của CLB Côn Trùng, cũng tham dự vào thiết lập game lúc đầu, nên nhận ra nam sinh kia đi vào cùng Tịch Nhược Lâm.
- Giả bộ cái gì, tụi mày làm ra trò quỷ, không biết là kế hoạch hạng mục gì hả?
Nam sinh đi vào cùng Tịch Nhược Lâm nói hơi nặng lời, lúc trước bài trừ nhân viên phi kỹ thuật ra ngoài, liền hiểu được trong lòng họ không thoải mái. Sáng nay hắn nhận được điện thoại của trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi thông báo là hạng mục [Tam Quốc Liệt Truyện] đã rơi vào tay Mông Nhạc. Hắn đầy bụng khó hiểu, chạy tới đây lại thấy Mông Nhạc cùng hai thành viên thoát ly khỏi CLB Côn Trùng đang ở chỗ này, hắn khó tránh khỏi nghĩ đến điểm khác.
- Tụi Thời Học Bân quả thật không biết tình huống.
Trương Khác bước tới trước một bước:
- Để tôi giải thích với anh chuyện là sao -- trong kế hoạch kinh doanh của anh không thấy có tinh thần hợp tác đoàn đội gì hết. Bên Vườn Sồi không cho rằng chỉ là một số người xuất thân học máy tính là có thể làm tốt một hạng mục thương nghiệp khai phát Game -- cho nên, kế hoạch của các anh bị phán định là không có giá trị thương nghiệp bao nhiêu, sáng sớm bị bên Vườn Sồi loại bỏ rồi.
Nói đến đây, Trương Khác dừng lại một chút, nhìn Tịch Nhược Lâm một cái,, lại không chút khách khí, lấy giọng điệu dạy bảo nói với nam sinh cao ráo đứng bên cạnh cô:
- Thật đáng tiếc không kịp thời thông tri cho anh và các thành viên khác của CLB Côn Trùng. Về phần kế hoạch hạng mục vì sao nằm trong tay Mông Nhạc? Để tôi nói cho mọi người, Mông Nhạc cùng kế hoạch thương nghiệp của chúng tôi lấy được khoản đầu tư 10 triệu từ Vườn Sồi, Mông Nhạc cho rằng kế hoạch khai phát Game của CLB Côn Trùng vẫn còn có đường sống cứu vãn, chủ động yêu cầu nhận lấy hạng mục. Cho nên, vốn huy động của các anh xin đã từ Vườn Sồi chuyển tới tay chúng tôi.
- Về phần chúng tôi là ai? Tôi nói cho anh biết, thời gian rất gấp, hôm qua mới đề xuất với bí thư Cung thành lập Hội nghị sáng nghiệp, còn chưa kịp treo bảng hiệu lên. Sau này ở đây là địa bàn của Hiệp hội sáng nghiệp, hiệp hội mới thành lập. Chúng tôi từ Vườn Sồi lấy được 10 triệu tài chính, chủ yếu là ủng hộ học sinh sáng nghiệp, có một số hạng mục Vườn Sồi cho rằng không có bao nhiêu giá trị thương nghiệp, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc từ góc gộ giúp đỡ học sinh sáng nghiệp mà duy trì.
- Rất xin lỗi, ngày hôm qua vừa mới lấy kế hoạch hạng mục, còn chưa kịp liên lạc với bên các anh. Nghe giọng điệu của anh, hình như chịu oan ức lắm. Nếu như anh có thể đại biểu các hội viên khác của CLB Côn Trùng, hiện tại có thể cầm lại kế hoạch hạng mục, rút...Anh tên Thiệu Bân đúng không? Anh cũng không phải người liên lạc mà kế hoạch này chỉ định mà. Anh cũng không có tư cách đề xuất rút yêu cầu về.
Trương Khác quay đầu lại hỏi Mông Nhạc:
- Người liên lạc là ai? Hình như nhớ kỹ tên Thi Tân Phi...
Bị Trương Khác lên mặt dạy bảo một trận, Thiệu Bân hết dám ho he, có chút khó tin nhìn Mông Nhạc, sao họ có khả năng từ trung tâm đầu tư sáng nghiệp của Vườn Sồi lấy được nhiều tiền như vậy?
Có Trương Khác giúp mình ngăn cản lần này, Mông Nhạc phục hồi tinh thần lại, tầm mắt rời khỏi Tịch Nhược Lâm, nói với Thiệu Bân:
- Mày đi tìm tụi Thi Tân Phi qua đây nói chuyện với tao -- trừng mắt, sắn tay áo cái gì, ở đây không ai thiếu tiền mày đâu.
Giọng điệu ít nhiều có chút không khách khí. Lúc trước chính là tiểu tử này kiên trì loại bỏ các nhân viên phi kỹ thuật khác, lại là tiểu tử này cả ngày cứ quấn lấy Tịch Nhược Lâm, mặc dù nói Tịch Nhược Lâm có bạn trai khác, nhưng Mông Nhạc ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu với hắn, chỉ là vừa mới nhìn thấy Tịch Nhược Lâm cùng đi vào, còn chưa chuẩn bị đối mặt với Tịch Nhược Lâm thế nào, có chút bất an cùng khẩn trương. Lúc này thì tốt hơn nhiều rồi.
Tay Trương Khác bỏ sau lưng dựng thẳng một ngón cái với Mông Nhạc, hy vọng hắn có thể cường thế một chút, như vậy mới có thể trấn áp cục diện.
Tịch Nhược Lâm cũng cảm thấy rất khó tin, thấy Mông Nhạc muốn trở mặt đuổi Thiệu Bân ra ngoài, cô mới nói:
- Sáng sớm nhận được điện thoại báo tin của Vườn Sồi, liền cùng nhóm Thi Tân Phi tìm bạn khắp trường, mình cùng với Thiệu Bân nghe nói bạn ở bên Tiểu Hồng lâu. Bên Thi Tân Phi lập tức sẽ chạy tới thôi...
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Thời Học Bân đi tới cửa nhìn một chút, gọi bọn Thi Tân Phi:
- Ở chỗ này.
Đỗ Phi cũng từ bên ngoài gấp gáp trở về, vừa đi vào liền kinh ngạc:
- Mới ra ngoài còn chưa đến hai giờ, tiểu tử Mông Nhạc này lại gạt được nhiều người đến như vậy à...
Thấy được Tịch Nhược Lâm cũng đứng ở đây, Đỗ Phi nói:
- Ơ, còn tưởng rằng tiểu tử này không dám nói với Tịch sư tỷ chứ, không ngờ mày có gan gạt cả Tịch sư tỷ cơ đấy...
Bầu không khí trước đó ít nhiều có phần giương cung bạt kiếm, lại bị Đỗ Phi làm nhạt đi.
__________________
- À, thời gian qua tôi luôn suy nghĩ làm sao thúc đẩy công tác hiện nay của Vườn Sồi.
Ngồi vào trong xe Trương Khác quay lại nói với Trần Tín Sinh:
- Tôi muốn tổ chức một hành động trăm người để thu hút các nhà khoa học hải ngoại.
- Ồ!
Trần Tín Sinh lần đầu tiên nghe thấy Trương Khác nói tới từ "hành động trăm người", liền ngồi ngay ngắn chăm chú lắng nghe.
- Nguy cơ kinh tế lan rộng là điều không thể vãn hồi, rất nhiều công tykỹ thuật cao sẽ có thời gian khó khăn, nhân viên bất an, đó là chuyệnthường tình của con người, nhưng con người có sức ì, có thể không dọn ổlà không dọn, huống hồ sang nước khác công tác càng nhiều vấn đề rắcrối. Nên tôi muốn lập kế hoạch trăm người này, đối với nhà khoa học giavà kỹ sư tham gia kiến thiệt Vườn Sồi chia làm ba đằng cấp; nhà khoahọc, hỗ trợ vạn, kỹ sư chủ nhiệm, hỗ trợ vạn; nhân tài kỹ thuậtthanh niên, hỗ trợ vạn. Ở quyền lưu trú mãi mãi, hộ tịch, học hànhcủa con cái, chúng ta có thể xin mọi điều kiện ưu đãi của thể từ KiếnNghiệp...
Trương Khác nói ra ý nghĩ của mình:
- Bỏ ra - triệu, giúp những nhân tài đó tới trong nước an cư lậpnghiệp, anh tính làm thể nào để thúc đẩy tiến trình thực tế.
- Ra thế!
Trần Tín Sinh biết Trương Khác ở phương diện động viên nhân tài rấtkhảng khái, không có các nhà khoa học đỉnh cao, tất cả khuếch trương kỹthuật chỉ là ảo tưởng:
- Làm như thế có tác dụng thúc đẩy công tác rất lớn.
- Vây lát nữa tôi sẽ gọi điện cho bí thư La Quân, xem thành phố có thểcho bao nhiêu ưu đãi chính sách, các anh mau cháu lập nên kế hoạch thựcthi, bắt đầu từ giáo sư Đàm, cùng cả nhân viên công tác kỹ thuật trướcđó đồng ý làm việc cho Vườn Sồi.
Trương Khác quay sang Đàm Vân Tung, cười nói:
- Giáo sư Đàm, sau này chúng ta là cào cào bị buộc vào cùng một sợigiây rồi, giáo sư lừa được bao nhiêu người cũng tiện cho triển khai công tác của giáo sư sau này bấy nhiêu...
Đàm Vân Tùng cười ha hả, ông ta làm việc cho đại học Singapore, lươnghàng năm quy đổi ra nhân dân tệ còn chưa được vạn, song ông ta chẳng tham số tiền hỗ trợ này, mà tán thưởng khí phách bỏ tiền vì người tàicủa thanh niên này.
Trong nước, tiền lương của các kỹ sư rất có hạn, hệ thống nghiên cứutrong nước lại coi trọng hành chính, coi nhẹ kỹ thuật, giá trị nhân viên kỹ thuật không được tôn trọng cần thiết, thêm vào cơ sở khoa học trongnước yếu kém, nên nhân viên kỹ thuật không có điều kiện phát huy.
Các loại nguyên nhân này khiến cho nhân viên kỹ thuật chạy ra nướcngoài, chuyện này không liên quan mấy tới yêu nước hay không yêu nước.
Vợ chồng Đàm Vân Tùng buổi chiều sẽ ngồi máy bay về Singapore, TrươngKhác đưa bọn họ tới nhà khách Trung Hoàn nghỉ ngơi, ăn trưa xong tiễnbọn họ trở lại sân bay, đồng thời đợi đoàn người của Quách Tùng Duyêntới, Tôn Thượng Nghĩa cũng từ Kiến Nghiệp bay sang, ông tới sớm hơnQuách Tùng Duyên khoàng phút.
Việt Tú và chính phủ Huệ Sơn đạt thành hiệp nghị đầu tư vào Hương TuyếtHải, do Việt Tú đầu tư triệu, lấy % cổ phần, thêm vào cổ phần củaÁi Đạt ở Hương Tuyết Hải, thực tế Việt Tú đã nắm hơn % cổ phần củaHương Tuyết Hải.
Vì chuyện này Tôn Thượng Nghĩa tốn mất nửa tháng ở Huệ Sơn.
Tôn Thượng Nghĩa tinh thần phấn chấn, thấy Trương Khác ở đại sảnh tươi cười lớn:
- Gấp thế, làm tôi qua Kiến Nhiệp cũng chẳng ăn được một bữa cơm vớiTĩnh Mông, nó cứ oán trách mãi, khi nào quán bar kinh doanh, tôi phải về vổ vũ, coi như xin lỗi nói.
- Ồ, chuyện đó phải hai ba tháng nữa cơ.
Trương Khác cười:
- Hôm nay cháu tới đón bác Tôn về là để chủ trì công tác.
- Lại ở trường lêu lổng à?
- Hì, cháu có phải là Bin Mohamad đâu, cần gì phải suốt ngày bận rộn ạ.
thủ tướng Malaysia.
Hai tháng qua tiền tệ Malaysia mất giá %, đương nhiên vẫn chưa phải là quốc gia thê thảm nhất ĐNÁ.
Quách Tùng Duyên tới nơi không lâu sau đó, so với một tháng trước ông ta có vẻ mỏi mệt hơn, mí mắt dưới hơi phù, Tôn Thượng Nghĩa nhiệt tích đitới bắt tay ôn ta:
- Ông Quách, thời gian qua không nghỉ ngơi tốt sao?
Địa vị Quách thị trong giới thương nhiên Hoa kiều không kém gì Cát gia.Sau khi Cát Cảnh Thành qua đời, Cát gia chia rẽ, dù Cát Minh Tín nắm hai sản nghiệp chính là địa ốc Gia Tín, điện tử Gia Tín, nhưng danh tiếngchẳng thể so với cha mình.
Quách Tùng Duyên cũng là đời thứ hai, có điều cha ông ta xử lý vấn đềgia tộc rất tốt, làm tập đoạn Quách thị vẫn quy tụ xung quanh Quách Tùng Duyên.
Có điều hiện áp lực cũng không ít, khi hưng thịnh không có vấn đề gì,hiện nguy cơ kinh tế lan đi, trong gia tộc có kẻ nhảy ra chỉ trích Quách Tùng Duyên xử trì không tốt, đem vấn đề hoàn cảnh quy kết thành lỗi của ông ta.
- Sao có thể nghỉ ngơi tốt được.
Quách Tùng Duyên cười khổ:
- Chứng khoán hai ngày qua thật thê thảm..
Rồi bắt tay Trương Khác:
- Không được quen biết Khác thiếu gia trước thật đáng tiếc.
Ái Đạt tháng mượn xác lên thị trường chứng khoán, Tôn Thượng Nghĩathượng tuần tháng toàn diện giảm cổ phiếu ở địa ốc Gia Tín, đều đúngnhịp thị trường, lại thêm tháng , Ái Đạt hạn chế nghiệp vụ tại ĐNÁ, đưa ra cảnh báo nguy cơ kinh tế, làm người ta thán phục.
Quách Tùng Duyên không khỏi nghĩ, nếu như có chuẩn bị trước một tháng, tuyệt đối không khốn khổ như thế này.
Trương Khác mỉm cười:
- Kinh tế Malaysia tốt hơn Indo, Phil, Thái, bị người ta gây sóng gióchịu chút liên lụy, song chỉ khó khăn một hai năm thôi, tin rằng sẽ mauchóng mây tán mưa tạnh, nếu không Cẩm Hồ cũng đã chẳng cấp thiết hợp tác với Quách thị để lợi dụng cơ hôi.
- Ha ha ha...
Thấy Trương Khác bày ra cái vẻ vô lại chiếm lợi, Quách Tùng Duyên cười lới, dễ chịu hơn rất nhiều.
Từ sân bay đón Quách Tùng Duyên an bài ở trong khách sạn Hương Cách LýLạp, lúc này trời nha nhem tối, bầu trời còn sót lại chút nắng chiều côi lệ.
Khi đi qua Trung Hoàn thì xe bị tắc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì,đứng lên nhìn về phía trước, có vẻ trước một số cửa hàng bách hóa tụ tập vô số người dân.
Chặn một người qua đường xem náo nhiệt quay về hỏi thăm mới biết cửahàng bách hóa kia do người Nhật đầu tư sắp sập tiệm rồi, trong đó có một hiệu bánh mà người Hong Kong rất thích mua làm quà tặng cho người khác, nghe nói cửa hàng sắp sập, người có đặt trước tất nhiên chen lấn tớiđổi bánh, thiếu chút nữa chen lấn làm đổ cả cửa hàng, làm cảnh sát phảitới sơ tán.
Bị tắc ở đoạn đường đó hơn một tiếng, trong thời gian đó Trương Khác gọi điện phái xe đi đón Đường Thanh.
Đná xác phơi đầy đồng, ở Hong Kong cũng bấp bênh bất ổn.
Ngày tháng , tỉ giá DTN tiếp tục sụt giảm.
Lúc này lượng dự trữ ngoại hối của Đài Loan ước đọt trên tỷ USD, đứng sau Nhật Bản, đại lục, Hong Kong, vì giữ tỉ giá chỉ tiêu hao chưa tới% dự trữ ngoại hối, mà nợ nước ngoài của chính quyền Đài Loan chưa tới triệu USD.
Hành vi thả nổi đồng DTN của ngân hàng TW Đài Loan khiến nhà kinh tế học và đảng đối lập ở Đài Loan phê bình, yêu cầu thống đốc ngân hàng HứaViễn Đông phải từ chức.
Quách Tùng Duyên ngồi trong xe đọc báo tài chính đưa tin tình hình củaĐài Loan vẻ mặt không khỏi có chút ảm đạm, Trương Khác không thể tỏ raquá đắc ý.
Ngày tỉ giá đồng Won tiếp tục hạ xuống thêm .%, mặc dù ngân hàng TW Hàn Quốc tiếp tục đưa ra chính sách trợ giá, nhưng không thể khiến đồng Won tăng trở lại.
Ở thị trường Châu Á, lượng giao dịch từ đồng Won sang USD cũng liên tụcđột phá kỷ lục, ngày lượng giao dịch hơn triệu USD.
Vì ổn định chứng khoán, viện kinh tế tài chính Hàn Quốc yêu cầu các doanh nghiệp lớn mua lại cổ phần công ty.
Cùng ngày, ngân hàng phát triển Hàn Quốc xin tòa án cho tiếp nhận côngty xe hơi KIA và mấy công ty xe hơi con, đó là hành động tiếp quản xínghiệp quy mô nhất của Hàn Quốc từ trước tới nay.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi tiếp đón tân sinh, Mông Nhạc chỉ thấy qua Trần Phi Dung một lần, nghe Trương Khác chỉ vào Đường Thanh, Trần Phi Dung, Thịnh Hạ mơ hồ nói đều là hành lý có chủ, cũng không tỉ mỉ hỏi là bạn gái của ai.
Trong khoảng thời gian này, Mông Nhạc thấy được Tôn Tịnh Mông, Địch Đan Thanh xuất hiện ở bên cạnh Trương Khác, vẫn chưa lại nhìn thấy Trần Phi Dung, Đường Thanh, cũng không có thời gian như trước đây nằm vùng trong trường lưu lãm mỹ sắc mới.
Hắn vẫn nghe người khác nhắc tới tân hoa khôi mới của ĐH Đông Hải, Trần Phi Dung, đương nhiên không biết thì ra đã sớm gặp qua Trần Phi Dung.
- À.
Trương Khác ngớ ra, tự nhiên sẽ không giải thích cho Trần Phi Dung những cái này, chỉ là cười nói với Mông Nhạc:
- Bạn ấy hả, bạn ấy bị Đỗ Phi gạt vào, tao cũng không biết bạn ấy có phải có chủ...
Đám tiểu tử quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Phi Dung, lại đột nhiên chuyển biến thái độ đối với Mông Nhạc, khúm núm lấy lòng hắn:
- Lão đại, sau này huynh đệ sẽ lăn lộn với lão đại, mấy cái quản lý, trưởng phòng tao không đòi hỏi xa đâu, lão đại an bài cho tao chạy việc cho Trần mỹ nữ đi...
- Ặc...
Mông Nhạc đắn đo tư thái, sửa sang lại cổ áo cho đám tiểu tử này:
- Hiệp hội chúng ta dù tuyển người mới cũng có yêu cầu...
- Lão đại không phải được voi đòi tiên đấy chứ, tụi tao cũng đã khúm núm cầu mày nhận tụi tao làm tiểu đệ rồi, có cần tụi tao quỳ xuống luôn không...Tụi tao chân chính quỳ đây...
Mông Nhạc cười nói, giúp Trương Khác, Trần Phi Dung giới thiệu người hắn dẫn qua.
Có hai người còn là thành viên của CLB Côn Trùng, chẳng qua cũng như Mông Nhạc, đều bởi vì không phải xuất thân học máy tính, một người là Đổng Dược Hoa, sinh viên năm 3 của Học viện Luật, một người là Thời Học Bân, sinh viên năm 2 Học viện Tin tức tuyên truyền -- vừa rồi to mồm ở lối đi nhất chính là hắn.
Khi CLB Côn Trùng chân chính muốn bắt đầu khai phát game cũng trình đơn xin huy động vốn với trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi, loại bỏ những nhân viên phi kỹ thuật như họ ra ngoài.
Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân không nhận phải chịu tình thương gì, chỉ là không cam lòng giá trị của mình bị bỏ qua, lại có quan hệ tốt với Mông Nhạc, thấy Mông Nhạc triệt để thoát ly CLB Côn Trùng, hai người bọn họ họ cũng rất ít lên BBS nữa, coi như nửa chính thức đã thoát ly câu lạc bộ rồi.
Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân, còn có hai người khác, Trương Khác cũng biết, chỉ là họ đều không biết Trương Khác mà thôi.
Khi Mông Nhạc giới thiệu đến tên của Trương Khác, những người này đều vô ý thức bĩu môi, khắc chế không để cho những lời "thì ra là thằng sida này à" nhảy ra khỏi miệng, đều cười nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, quả thật là ngưỡng mộ đã lâu đấy. Ít nhất phân nửa nữ sinh của ĐH Đông Hải đều biết anh bạn, còn tưởng rằng mới vừa vào ĐH Đông Hải cuộc sống của anh bạn sẽ rất đau khổ chứ, không ngờ anh bạn sống còn thoải mái hơn bọn tui nhiều...
Hắn tiến đến thấy được Trương Khác viết áp phích, Trần Phi Dung thì sắn tay áo giúp hắn đè giấy. Hắn nhìn mà thèm muốn chết.
Trần Phi Dung mím môi cười, biết những người này "ngưỡng mộ đã lâu" Trương Khác vẫn là ảnh hưởng của hiệu ứng bong bóng trước KTX nữ.
Mông Nhạc đẩy đám tiểu tử này ra đứng trước bàn công tác, nghiêm túc giới thiệu tình huống cho họ:
- Còn có một tiểu tử tên Đỗ Phi, quản lý hiệp hội, tạm thời chỉ có ba người tụi tao thôi. Bí thư Cung còn có Tần Cương của Học viện Thương mại Quốc tế, đảm nhiệm thầy chỉ đạo của hiệp hội. Như vậy, mọi người đại khái biết phân lượng của hiệp hội rồi đấy. Không phải là không phân quan tứ tước cho tụi mày, chủ yếu là tính chất của hiệp hội chúng ta có điểm khác với các tổ chức học sinh khác...
Vừa định tường tận giới thiệu tình huống, nghe trong lối đi có người gọi:
- Mông Nhạc, Mông Nhạc...
Mông Nhạc thưa lại, một lát sau không thấy người đi vào. Vị trí của Trương Khác đứng gần cửa, y mở cửa thò đầu ra nhìn hành lang một chút. Trong hành lang không một bóng người. Y bĩu môi, nói đùa:
- Gặp phải quỷ rồi hả?
Trương Khác đóng cửa lại, ra hiệu cho Mông Nhạc tiếp tục giới thiệu tình huống cho mọi người, lại nghe thấy có người ở hành lang gọi Mông Nhạc, mở cửa thấy Tịch Nhược Lâm đi cùng một nam sinh vóc dáng cao to, là người ngày đó rời khỏi sân tennis chở cô đến căn tin nhân viên trường, cũng là một trong những thành viên của CLB Côn Trùng. Hai người từ phòng làm việc của Hội Sinh viên đi tới. Thì ra họ nghe được Mông Nhạc thưa lại, cho rằng Mông Nhạc đang ở trong phòng làm việc của Hội Sinh viên, liền chạy đến phòng làm việc của Hội Sinh viên tìm người.
- Mông Nhạc ở chỗ này, hai người tìm lộn chỗ rồi...
Trương Khác thò đầu ra nói với Tịch Nhược Lâm, gọi họ qua đây.
Tịch Nhược Lâm thấy Trương Khác ở chỗ này, có chút hứng thú. Buổi sáng Trương Khác không đến văn phòng khóa, nên không có ai viết áp phích.
Trương Khác mở cửa cho Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia đi vào, nhìn tiểu tử Mông Nhạc bắt đầu khẩn trương, y bĩu môi cười: Một người bình thường tiêu sái, cũng luôn có lúc không tự nhiên.
Biết rõ Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia vì sao tìm tới, Trương Khác vẫn hỏi:
- Hai người qua đây tìm Mông Nhạc có chuyện gì?
Nam sinh kia nhìn Trương Khác một cái, không để ý đến y, trực tiếp hỏi Mông Nhạc:
- Mày rột cuộc đang làm trò quỷ gì, vì sao sáng sớm hôm nay bọn tao nhận được thông tri, nói kế hoạch hạng mục kia đang ở trong tay mày?
Giọng điệu có chút bực mình, hình như đã bị mạo phạm vậy.
- Thiệu Bân, kế hoạch hạng mục gì, sao mày vừa qua đây liền nói chuyện không đầu không đuôi gì vậy?
Trước đây Thời Học Bân là thành viên của CLB Côn Trùng, cũng tham dự vào thiết lập game lúc đầu, nên nhận ra nam sinh kia đi vào cùng Tịch Nhược Lâm.
- Giả bộ cái gì, tụi mày làm ra trò quỷ, không biết là kế hoạch hạng mục gì hả?
Nam sinh đi vào cùng Tịch Nhược Lâm nói hơi nặng lời, lúc trước bài trừ nhân viên phi kỹ thuật ra ngoài, liền hiểu được trong lòng họ không thoải mái. Sáng nay hắn nhận được điện thoại của trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi thông báo là hạng mục [Tam Quốc Liệt Truyện] đã rơi vào tay Mông Nhạc. Hắn đầy bụng khó hiểu, chạy tới đây lại thấy Mông Nhạc cùng hai thành viên thoát ly khỏi CLB Côn Trùng đang ở chỗ này, hắn khó tránh khỏi nghĩ đến điểm khác.
- Tụi Thời Học Bân quả thật không biết tình huống.
Trương Khác bước tới trước một bước:
- Để tôi giải thích với anh chuyện là sao -- trong kế hoạch kinh doanh của anh không thấy có tinh thần hợp tác đoàn đội gì hết. Bên Vườn Sồi không cho rằng chỉ là một số người xuất thân học máy tính là có thể làm tốt một hạng mục thương nghiệp khai phát Game -- cho nên, kế hoạch của các anh bị phán định là không có giá trị thương nghiệp bao nhiêu, sáng sớm bị bên Vườn Sồi loại bỏ rồi.
Nói đến đây, Trương Khác dừng lại một chút, nhìn Tịch Nhược Lâm một cái,, lại không chút khách khí, lấy giọng điệu dạy bảo nói với nam sinh cao ráo đứng bên cạnh cô:
- Thật đáng tiếc không kịp thời thông tri cho anh và các thành viên khác của CLB Côn Trùng. Về phần kế hoạch hạng mục vì sao nằm trong tay Mông Nhạc? Để tôi nói cho mọi người, Mông Nhạc cùng kế hoạch thương nghiệp của chúng tôi lấy được khoản đầu tư 10 triệu từ Vườn Sồi, Mông Nhạc cho rằng kế hoạch khai phát Game của CLB Côn Trùng vẫn còn có đường sống cứu vãn, chủ động yêu cầu nhận lấy hạng mục. Cho nên, vốn huy động của các anh xin đã từ Vườn Sồi chuyển tới tay chúng tôi.
- Về phần chúng tôi là ai? Tôi nói cho anh biết, thời gian rất gấp, hôm qua mới đề xuất với bí thư Cung thành lập Hội nghị sáng nghiệp, còn chưa kịp treo bảng hiệu lên. Sau này ở đây là địa bàn của Hiệp hội sáng nghiệp, hiệp hội mới thành lập. Chúng tôi từ Vườn Sồi lấy được 10 triệu tài chính, chủ yếu là ủng hộ học sinh sáng nghiệp, có một số hạng mục Vườn Sồi cho rằng không có bao nhiêu giá trị thương nghiệp, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc từ góc gộ giúp đỡ học sinh sáng nghiệp mà duy trì.
- Rất xin lỗi, ngày hôm qua vừa mới lấy kế hoạch hạng mục, còn chưa kịp liên lạc với bên các anh. Nghe giọng điệu của anh, hình như chịu oan ức lắm. Nếu như anh có thể đại biểu các hội viên khác của CLB Côn Trùng, hiện tại có thể cầm lại kế hoạch hạng mục, rút...Anh tên Thiệu Bân đúng không? Anh cũng không phải người liên lạc mà kế hoạch này chỉ định mà. Anh cũng không có tư cách đề xuất rút yêu cầu về.
Trương Khác quay đầu lại hỏi Mông Nhạc:
- Người liên lạc là ai? Hình như nhớ kỹ tên Thi Tân Phi...
Bị Trương Khác lên mặt dạy bảo một trận, Thiệu Bân hết dám ho he, có chút khó tin nhìn Mông Nhạc, sao họ có khả năng từ trung tâm đầu tư sáng nghiệp của Vườn Sồi lấy được nhiều tiền như vậy?
Có Trương Khác giúp mình ngăn cản lần này, Mông Nhạc phục hồi tinh thần lại, tầm mắt rời khỏi Tịch Nhược Lâm, nói với Thiệu Bân:
- Mày đi tìm tụi Thi Tân Phi qua đây nói chuyện với tao -- trừng mắt, sắn tay áo cái gì, ở đây không ai thiếu tiền mày đâu.
Giọng điệu ít nhiều có chút không khách khí. Lúc trước chính là tiểu tử này kiên trì loại bỏ các nhân viên phi kỹ thuật khác, lại là tiểu tử này cả ngày cứ quấn lấy Tịch Nhược Lâm, mặc dù nói Tịch Nhược Lâm có bạn trai khác, nhưng Mông Nhạc ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu với hắn, chỉ là vừa mới nhìn thấy Tịch Nhược Lâm cùng đi vào, còn chưa chuẩn bị đối mặt với Tịch Nhược Lâm thế nào, có chút bất an cùng khẩn trương. Lúc này thì tốt hơn nhiều rồi.
Tay Trương Khác bỏ sau lưng dựng thẳng một ngón cái với Mông Nhạc, hy vọng hắn có thể cường thế một chút, như vậy mới có thể trấn áp cục diện.
Tịch Nhược Lâm cũng cảm thấy rất khó tin, thấy Mông Nhạc muốn trở mặt đuổi Thiệu Bân ra ngoài, cô mới nói:
- Sáng sớm nhận được điện thoại báo tin của Vườn Sồi, liền cùng nhóm Thi Tân Phi tìm bạn khắp trường, mình cùng với Thiệu Bân nghe nói bạn ở bên Tiểu Hồng lâu. Bên Thi Tân Phi lập tức sẽ chạy tới thôi...
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Thời Học Bân đi tới cửa nhìn một chút, gọi bọn Thi Tân Phi:
- Ở chỗ này.
Đỗ Phi cũng từ bên ngoài gấp gáp trở về, vừa đi vào liền kinh ngạc:
- Mới ra ngoài còn chưa đến hai giờ, tiểu tử Mông Nhạc này lại gạt được nhiều người đến như vậy à...
Thấy được Tịch Nhược Lâm cũng đứng ở đây, Đỗ Phi nói:
- Ơ, còn tưởng rằng tiểu tử này không dám nói với Tịch sư tỷ chứ, không ngờ mày có gan gạt cả Tịch sư tỷ cơ đấy...
Bầu không khí trước đó ít nhiều có phần giương cung bạt kiếm, lại bị Đỗ Phi làm nhạt đi.