- Mọi người đồng loạt quay đầu lại, làm tôi sợ thiếu chút nữa phá cửa bỏ chạy.
Trương Khác ngồi xuống trước quán bar, đương nhiên y không giải thích chiếc di động bản thiếu nữ hoa tươi làm riêng cho Đường Thanh có gì khác biệt, cợt nhả nói:
- Nếu thấy chán i19 rồi thì dùng di động của Liên Tín ấy.
- Sao cậu lại quảng cáo cho đối thủ cạnh tranh vậy?
Giang Đại Nhi chống tay lên quầy bar nhìn Trương Khác, cô thích cái vẻ uể oải, lười nhác của y.
- Hì, sợ đối thủ yếu quá.
Trương Khác đùa, nhận lấy ly whisky pha nước khoáng từ tay Tôn Tĩnh Mông.
Hoạt động du hành âm nhạc cực lam ở Kiến Nghiệp hẳn là kết thúc từ hôm qua rồi, có điều hôm qua mọi người phải tham dự hôn lễ của Diệp Tiểu Đồng, nhóm Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi đã vất vả cả tháng trời, phải nghỉ ngơi một chút, song hành trình an bài quá chặt, mai họ phải tiếp tục bay tới tỉnh trung bộ tuyên truyền.
Hai chiếc di động của Cẩm Hồ đưa ra thị trường còn chưa được một tháng đã thu được thành tích khá chói lọi rồi.
Cẩm Hồ cung cấp linh kiện và phương án thiết kế, di động của Trần Tĩnh cũng đã gần ngày ra mắt, Cao Khoa Khoa Vương thậm chí vỏ máy cũng mua của công ty phía dưới của Cẩm Hồ, cả quá trình vận hành không cần một tháng đã đưa ra sản phẩm ở tỉnh Đông Hải.
Trong mắt người ngoài, tập đoàn Liên Tín chưa tới nửa năm đã đưa ra di động mới.
Chỉ là bí mật này ở trong nghề không giữ được lâu.
Lúc này Trương Khác lại nhớ tới chuyện Chu Cẩn Du định lập cơ sở chế tạo điện tử ở Kim Sơn, không thể nào vô cớ lập hạng mục lớn như vậy.
Trương Khác không hoài nghi Trần Tĩnh tiết lộ bí mật, chỉ càm thấy Trần Tĩnh không thể đấu nổi với đám hồ ly lớn nhỏ của Tạ gia, không biết Tạ gia đang có mưu đồ gì đây?
Nhóm Tôn Tĩnh Mông ngồi một lúc phải về nhà khách, sáng mai máy bay cất cánh rồi, Chu Tiểu Quân cũng đưa Lệnh Tiểu Yến về, Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông đều ở trong trường, có uống rượu đến một hai giờ sáng cungxkhoong vấn đề gì.
- Trông anh có vẻ nhiều tâm sự.
Tôn Tĩnh Mông quỳ ở chiếc ghê bên cạnh Trương Khác, người lắc lư như liễu trước gió, làm người ta sợ cô có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, nhưng cô lại không ngã, miệng cắn bút, đột nhiên hỏi Trương Khác:
- Có phải nhiều nữ nhân quá không?
- Hả?
Trương Khác quay sang, thấy Tôn Tĩnh Mông cắn bút, cánh môi hồng cong lên đầy khiêu khích, nghiêm túc nói:
- Tôi không đau đầu vì chuyện đó, con người tôi không có nhiều chí hướng lắm, chỉ hi vọng các cô gái thích tôi càng nhiều càng tốt, nữ nhân tôi thích chỉ cần đếm được trên đầu ngón tay là đủ.
- Đếm trên đầu ngón tay?
Tôn Tĩnh Mông giơ mười ngón tay lên, tức tối hét lên:
- Mười ngón đấy, anh đúng là đồ khốn kiếp.
Trương Khác còn định trêu chọc Tôn Tĩnh Mông vài câu thì di động trong túi rung lên, Tạ Vãn Tình gọi điện tới.
Tôn Tĩnh Mông ghé sát tai tới muốn nghe trộm, Trương Khác thở dài:
- Nữ nhân nhiều quá đúng là đau đầu.
- Ai là nữ nhân của anh?
Tôn Tĩnh Mông hừ một tiếng, quay ngoắt người đi.
Trương Khác chào tạm biệt, Tôn Tĩnh Mông không thèm quay lại, chỉ còn biết cười lắc đầu, tới cuối ngõ vào xe của Tạ Vãn Tình.
- Em tưởng chị về Hải Châu rồi?
- Có chuyện đột xuất, cũng không quan trọng lắm, chỉ thuận tiện ở lại thôi, Chỉ Đồng theo bà nội về Hải Châu rồi.
Trương Khác xem đồng hồ, đã quá 12 giờ đêm:
- Sao giờ mới nói với em?
Tạ Vãn Tình cười dịu dàng, cô không muốn quấy rầy cuộc sống bình thường của Trương Khác, chỉ muốn vụng trộm kiếm chút phút giây hoan lạc.
Lái xe tới chung cư Thanh Sơn, hôm qua Tạ Vãn Tình và Chỉ Đồng ở nơi này, còn đậm hơi thở sinh hoạt, những con gấu bông thỏ bông, dép lớn dép nhỏ còn vứt bừa bộn trên sàn nhà.
Trương Khác chỉ mấy con thú bông hỏi:
- Cái nào của chị, cái nào của Chỉ Đồng?
- Cút, chị không phải cô bé bảy tám tuổi.
Tạ Vãn Tình nhặt mấy con thú bông lên làm động tác ném y:
- Có em mới chơi mấy thứ này thì có.
- Em chỉ thích món đồ chơi lớn này thôi.
Trương Khác nắm lấy tay cô, kéo tấm thân thành thục đầy đặn vào người, khẽ thổi vào tai cô:
- Chưa biết ai thành đồ chơi của ai đâu nhé.
Ánh mắt Tạ Vãn Tình long lanh như có nước:
Trương Khác làm sao kìm lòng nổi trước một lời khiêu khích như thế từ cô gái xinh đẹp, Tạ Vãn Tình thấy mình bị Trương Khác bế xốc lên, vác trên vai như chiếc bao tải, đi thẳng vào phòng ngủ chính.
- Đừng, đừng ở phòng này.
Tạ Vãn Tình đấm lưng Trương Khác nhưng không ăn thua, vẫn bị Trương Khác đặt xuống giường, cô giữ lấy tay Trương Khác đang định cởi áo mình, đổi sang giọng van vỉ:
- Chúng ta sang phòng khác được không? Chị không muốn làm chuyện ấy trong căn phòng này....
Đây là ngủ của cô và Từ Chí Minh.
Trương Khác nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, ôm lấy khuôn mặt đoan trang quyến rũ của cô, khẽ gọi:
- Tiểu Tình Tình.
- Á..
Tạ Vãn Tình mở to mắt ra nhìn y, môi run run không nói lên lời, cách xưng hô này lâu lắm rồi không ai gọi, trước kia cũng chỉ một người gọi mà thôi.
- Lúc này không có hồng nhan tri kỷ, không có chị Vãn Tình, chỉ có Tiểu Tình Tình thôi, em là của anh của duy nhất anh.
Trương Khác dùng giọng nói dịu dàng nhất nhưng cũng đẩy sức mạnh tự tin nói:
Tạ Vãn Tình ngây ra trong thoáng chốc, đưa hai tay ra đặt lên má Trương Khác, cảm động tới nghẹn ngào, nói trong nước mắt:
- Yêu em đi.
Trương Khác hôn lên môi cô, Tạ Vãn Tình đáp trả một cách điên dại say đắm, tay kéo phăng thắt lưng của y ra, bàn tay nhỏ nhắn tìm xuống dưới, trong giây lát chỉ còn hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau trên giường...
Trong phòng chỉ còn tiếng thở nặng nề, tiếng rên rỉ
Cuối cùng Trương Khác bị Tạ Vãn Tình lấy làm đồ chơi trước, rồi lại biến cô thành đồ chơi.
Trăng tròn vành vạch cô đơn treo trên cao không sao, chiếu ánh sáng êm ả vào một ô cửa sổ, hai người đang ôm nhau, Tạ Vãn Tình người mềm nhũn chẳng muốn động đậy, không phải cô mệt mà là trạng thái biểu thị thỏa mãn lớn nhất của người phụ nữ, dưới ánh trăng đôi mắt cô lanh lanh như ánh sao.
Trương Khác vuốt ve tấm lưng của Tạ Vãn Tình, kể lại hai tin tức nghe được từ Diệp gia trách viện.
- Á, bọn họ định bắt đầu từ con đường mới.
Tấm thân trắng như tuyết của Tạ Vãn Tình phủ lên người Trương Khác, cô có sự đầy đặn của nữ nhân thành thục, nhưng lại rất nhẹ.
- Có lẽ bọn họ học khôn rồi.
Tay Trương Khác trượt từ bờ mông trợn mịn như ngọc của Tạ Vãn Tình xuống giữa hai chân cô.
- Nơi đó bẩn, đừng sờ nữa.
Tạ Vãn Tình lắc mông không cho tay y nghịch bừa, quay lại chuyện nghiêm túc:
- Khoa Vương theo sát bước tiến của Cẩm Hồ mới thua đau, không học khôn sao được? Tranh với Cẩm Hồ, bọn họ đã bao giờ có lợi? Nguồn lực nào cũng không sánh bằng, tài chính, hành chính, nhân lực cái nào chẳng bị Cẩm Hồ hơn đứt? Ở lại Hải Châu, Kiến Nghiệp bọn họ càng thua, có hai hạng mục lớn Vườn Sồi và nhà máy tinh viên, bọn họ chẳng còn dũng khí thò một chần vào Kiến Nghiệp ấy chứ. Bọn họ tới Kim Sơn mở con đường mới, mặc dù muốn vượt qua Cẩm Hồ là rất khó...
Trương Khác gật đầu, Tạ Vãn Tình không cho y nghịch phía dưới liền chuyển tay lên trên nghịch ngợm hai bầu ngực tròn trịa của cô.
- Còn nữa, có một điểm rất là lạ.
Tạ Vãn Tình cố nhịn cảm giác ngứa ngáy trừ trong lòng, nhưng không gạt tay Trương Khác ra, nói với giọng rất hưởng thụ:
- Nha đầu Tử gia này rất quỷ quái, lần này nó chỉ hợp tác với Trần Tĩnh cũng không có gì bất ngờ... Nhưng ba nó, anh nó làm sao có thể chấp nhận? Bọn họ có thể đồng ý để ý tưởng của con bé đó lại để cho Đại Nhã chiếm lợi sao?
Triệu Bằng nghe vậy đưa một bảng biểu cho Trương Văn Lệ:
- Đây là bảng tiến cử công tác, phiền Trương tiểu thư tới phòng photo, sao cho tôi bảy bản.
Trương Văn Lệ không rõ vì sao Triệu Bằng lại sai mình đi làm việc, nhưng không tiện nói gì, đi ra ngoài, lúc này mớ có tâm tình nhìn ngắm môi trường làm việc của Vườn Sồi, cảm thấy đây mới là khí phái của công ty lớn, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu về nào của nhà máy sập xệ cũ, khao khát được vào đây làm việc, tựa hồ mình có thể đảm nhiệm được chức thư ký văn thư.
Kiếm cớ sai Trương Văn Lệ đi, Triệu Bằng lấy tài liệu Điền Lực Sơn đưa cho Trương Khác ra:
- Quản đốc Điền nói tới chuyện khác là chuyện này?
Điền Lực Sơn giờ mới hiểu thì ra quan hệ giữa Trương Khác và bên Vườn Sồi mật thiệt như thế, gật đầu nói:
- Tôi hi vọng làm chút việc, dù biết rằng có những việc rất khó.
- Tôi khâm phục việc làm của quản đốc Điền.
Nếu Điền Lực Sơn nhận chức phó giám đốc, theo lời dặn của Trương Khác, Triệu Bằng sẽ không lấy tài liệu này ra:
- Văn phòng phục vụ tái nghiệp này Vườn Sồi có thể tài trợ toàn bộ, có điều có hai yêu cầu nho nhỏ.
- Yêu cầu gì?
Điền Lực Sơn thực sự không ngờ hôm nay có được nhiều thu hoạch đến thế.
- Văn phòng tái nghiệp chung quy phải ở dưới một ban ngành nào đó, dù là công đoàn hay là cục lao động. Tài liệu này mong quản đốc Điền sửa lại một chút, vài con số người ta muốn bưng tai trộm chuông thì cứ chiều họ, hiện nhà nước chưa có chính sách cho công nhân thôi việc, chỉ e một số quan viên không chấp nhận.
Triệu Bằng giải thích:
- Không chiếm dụng kinh phí của bọn họ còn có thể làm một số công tác, không bị cản trở nhiều. Ngoài ra khi quản đốc Điền thảo luận với ban ngành liên quan, đừng nói là Vườn Sồi chủ động cung cấp kinh phí. Hay là thế này, mấy ngày nữa quản đốc Điền dẫn mẫy chục công nhân tới chỗ tôi làm khách, quản đốc Điền hãy làm kẻ ác một lần...
- Vì sao?
Điền Lực Sơn không hiểu.
- Người quản đốc Điền giao tài liệu dặn tôi làm như thế, tôi cũng không rõ. Tóm lại là phải để Vườn Sồi trông có vẻ bị làm khó.
Điền Lực Sơn nhớ hôm qua Trương Khác yêu cầu ông dẫn người chặn cửa Vườn Sồi, còn tưởng là y nói đùa, nghe giọng điệu này thì lời của Trương Khác là mệnh lệnh với tầng quản lý của Vườn Sồi, thanh niên này thật thần bí.
- Được, kẻ xấu này tôi làm.
Điền Lực Sơn đồng ý ngay:
- Để không ảnh hưởng tới công việc của các vị, có gì cần chú ý cậu cứ nói...
Buổi trưa Điền Lực Sơn dẫn bảy tám phụ nữ trung niên tới nhà ăn nhân viên Vườn Sồi kháng nghị, còn ăn trưa ở đó xong lại chạy tới đường Đông Hoa, giương biểu ngữ " Công nhân mất việc cần sinh tồn, cần công việc" chặn cổng lớn Vườn Sồi.
Vườn Sồi gần ngõ Học Phủ, có chút gió lay cỏ động nào là biết ngay, Tôn Tĩnh Mông không hiểu có chuyện gì, Trương Khác đâu thể tráo trở lật lọng như thế? Gọi di động, máy bận suốt, Tôn Tĩnh Mông không có kiên nhẫn, đạp xe tới chung cư nghiên cứu sinh nhìn Trương Khác.
Trương Khác kẹp di động ở cổ, mở cửa cho Tô Tĩnh Mông, miệng vẫn nói:
- À, tôi hiểu, đại biểu công nhân có ý kiến, chúng tôi đương nhiên tiếp thu thay đổi, thị trưởng Vườn nói với bí thư La một tiếng, chuyện này làm phiền bí thư rồi. Công nhân làm thế về tình có thể thông cảm, bốn năm tháng không có việc làm ai chả nóng ruột... Nếu được mời công đoàn và cục lao động phối hợp, bên Vườn Sồi tôi sẽ bảo Triệu Bằng ra mặt, nếu là điều kiện có thể chấp nhận, chúng tôi sẽ tận lực... Không khó xử... Thực là không khó xử mà.
- Anh đang diễn kịch à?
Tôn Tĩnh Mông ngồi trên giường đợi Trương Khác gọi điện xong, nói:
- Tôi chẳng hiểu, còn tưởng anh thực sự là người tốt chứ.
- Tôi nói tôi là người tốt bao giờ?
Trương Khác chạy đi đóng cửa lại, ghé vào tai Tôn Tĩnh Mông nói:
- Đây cũng là đang diễn kịch, đừng đi nói lung tung.
- Á.
Cứ như là bí mật lớn lắm nấy, hơi thở của y làm lỗ tai ngưa ngứa, Tôn Tĩnh Mông lườm một cái:
- Sao phải làm chuyện thừa thãi như thế?
Trương Khác nằm xuống giường, lấy tờ báo ở đầu giường cho Tôn Tĩnh Mông:
- Hôm qua về đọc được bài báo này, thấy cứ diễn kịch thì tốt hơn.
- Chả hiểu cái gì cả.
Tôn Tĩnh Mông giảu mỏ lên, xem báo xong nhìn Trương Khác, vẻ mặt chấn động không tin nổi:
- Sao có loại chuyện này được?
- Đây là cái quốc gia thần kỳ, có chuyện gì không thể xảy ra?
Trương Khác nhếch mép cười, rất u ám.
Trước đó, truyền thông đăng tin doanh nhân vật liệu xây dựng Kiến Nghiệp tên Thiệu Hưng Quang trong năm tổng cộng bỏ ra vạn làm từ thiện, vì thu hút người đọc cả nước, còn dùng loại từ ngữ như "siêu nhân từ thiện".
Chỉ trong vòng mười ngày, khiếm mấy trăm người xin từ thiện chen lấn đổ hàng rào nhà Thiệu Hưng Quang, xin quyên góp hơn vạn, còn có một một bệnh nhân máu trắng cầm thư của chính phủ đương địa tới tìm Thiệu Hưng Quang "phụng chỉ xin tiền".
Hơn mười người xin quyên góp không được đồng loạt tới nhà mẹ Thiệu Hưng Quang gây náo loạn, làm cụ giờ bị tranh chấp xô đẩy hộc máu mấy lần, hôm qua đã qua đời trong bệnh viện.
Hôm qua báo chí đăng tin mẹ Thiệu Hưng Quang bị người đi xin quyên góp làm tức chết.
- Điền Lực Sơn muốn lập văn phòng tái nghiệp, tôi khoanh tay ngồi nhìn thì quá lạnh lùng vô tình.
Trương Khác thở dài:
- Nhưng đây là chuyện của chính phủ, nếu tôi quá chủ động, sẽ khiến bọn họ thù hận.
- Vì sao?
Tôn Tĩnh Mông vẫn không hiểu:
- Bọn họ làm không tốt, chúng ta làm thay là tát vào mặt họ, còn nguyên nhân nữa chính là nó.
Trương Khác đánh miệng về tờ báo trong tay cô:
- Thời buổi này không thể làm người tốt được.
Tôn Tĩnh Mông gãi đầu:
- Thật phức tạp, rốt cuộc đầu anh chưa cái gì thế, cho tôi xem nào.
Trương Khác đưa đầu tới trước ngực Tôn Tĩnh Mông.
Tôn Tĩnh Mông đưa tay ra lùa vào tóc Trương Khác vuốt nhẹ, nhìn xuống, cảm giác y đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, nếu là trước kia cô chắc chắn đẩy y ra chế nhạo một phen, lúc này lại rất muốn ôm y vào lòng, để mặt y dán sát vào bầu ngực đầy đặn mình luôn kiêu ngạo.
Cố gắng khắc chế xao động trong lòng, Tôn Tĩnh Mông đặt Trương Khác nằm trở lại, chăm chú nhìn y:
- Thực sự càng ngày càng không nhìn thấu anh nữa rồi.
Mùa đông hai năm trước gặp nhau ở , chẳng ai nói với cô thân phận của y, cứ như một câu đó, hai năm qua dần dần biết vài việc, lại phát hiện ra nam nhân này là câu đố lớn hơn, dụ cô muốn giải câu đó đó.
Biết nguyên cớ rồi, Tôn Tĩnh Mông không có lý do ở lại bám dính lấy y nữa nữa, về quán bar chuẩn bị, Trương Khác cùng đi theo, khi xuống lầu còn gặp Lâm Băng, hai bên chỉ cười gật đầu.
Tôn Tĩnh Mông tới quán bar, Trương Khác tới thư viện, hai người ngồi cùng xe đạp tới núi Hợp Hoan thì chia tay, Trương Khác chưa đi được hai bước thì nghe tiếng động lớn từ đằng xa truyền lại, quay đầu nhìn thấy một chiếc Ferrari màu vang từ cổng phía đông lao vào, khi qua cổng trường không hề giảm tốc độ, lá rụng cuốn cả lên, tựa hồ chẳng bận tâm xe chạm vào đâu là có thể mất tới mấy chục vạn.
Cái xe này không rẻ phải bằng mấy chiếc Mercedes W.
Sinh viên trên đường cuống cuồng nhảy lên hè né tránh, Tôn Tĩnh Mông cũng xuống xe tạt sang lề, nhớ ra một việc vẫy tay gọi Trương Khác tới.
Thời buổi này hình như người ta hận không thể khắc chữ "chơi trội" lên mặt.
Kẻ có tiền, trừ xe sang mỹ nữ ra, tựa hồ không có thứ vũ khí nào thể hiện cái chơi trội hơn nữa.
Trương Khác cẩn thẩn đi sát mép đường, tấm thân gầy gò của y không chống lại nổi cái Ferrari kia, khi cách Tôn Tĩnh Mông còn vài mét, đột nhiên chiếc xe phanh két bên cạnh cô, một tên thanh niên đeo kính to sụ thò đầu ra, dùng một giọng phổ thông cổ quái hỏi:
- Tiểu thư, cho hỏi chung cư của lưu học sinh ở đâu?